Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 180

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 180
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Có lẽ cảm giác được Phong Lăng nãy giờ cứ đi mãi nên lúc này chiếc xe đang chạy đằng sau không đi theo nữa mà chọn cách tạm thời rẽ sang đường khác để tránh sự phản công của cô.

Sau khi Phong Lãng lái xe về gần tới Đại học T, cô lại lượn một vòng xung quanh đấy rồi mới quyết định tạm thời không thể trở về nhà của Quý Noãn, cũng không thể trở về chỗ cô Văn nữa, nếu không sẽ chỉ gây phiền phức cho họ mà thôi. Cô dứt khoát gửi đồ đã mua tại phòng bảo vệ trước cửa Đại học T, sau đó nhắn cho Quý Noãn bảo cô ấy sau khi xong việc thì đến lấy rồi tự mang về phòng.

Sau khi dặn dò những việc này xong cô liền lái xe rời đi.

Hai ngày nay, Quý Noãn không gặp được Phong Lăng ở Đại học T, cũng không nhận được điện thoại của cô, mọi ngày Phong Lăng cực kỳ cẩn thận, tuyệt đối sẽ không cách xa cô ấy quá năm mét.

Nhưng hai ngày nay Phong Lăng lại đột nhiên mất tích.

Kỳ lạ.

....

Khi Mặc Cảnh Thâm đến thành phố T thì nhận được tin nhắn của Lệ Nam Hành gửi đến, anh ta đảo mắt.

Nam Hành: "Ở thành phố T à?"

Mặc Cảnh Thâm trả lại một chữ: "Ừ"

Nam Hành: "Ở căn chung cư kia hay ở đâu?"

Mặc Cảnh Thâm đáp: "Chung cư"

Không đầy nửa tiếng sau, Lệ Nam Hành lái xe đến, gõ cửa đi vào.

Mặc Cảnh Thâm nhìn thấy dáng vẻ vất vả, mệt mỏi của anh, rõ ràng người này là đã lái xe cả đêm đến đây, lạnh lùng, đáng sợ và suy sụp, vừa vào tới nơi đã tự vào nhà tìm nước uống trước.

"Sao mà vội vã vậy? Có chuyện gì à?"

Lệ Nam Hành đặt cốc thủy tỉnh trong tay xuống: "Trước đây, khi Phong Lăng hoàn thành nhiệm vụ của Căn cứ XI ở Mỹ, cô ấy từng chặn đứng vài xe chở vũ khí của một băng đảng xã hội đen ở New York. Hai năm qua, người của những tay xã hội đen này vẫn luôn theo dõi tung tích của cô ấy, hơn nữa, hai ngày nay chúng đã di chuyển đến thành phố T, trước mắt cô ấy đang bị theo dõi rồi."

Mặc Cảnh Thâm quay đầu: "Người của chúng ta ở thành phố T không nhiều, đã điều động những người khác đến chưa?"

"Điều động rồi."

"Bản lĩnh của Phong Lăng rất cao, nếu như cô ấy phát hiện ra bất kì điều bất thường nào, chắc chắn sẽ tự mình chuẩn bị đề phòng trước. Lần này cậu đến, cô ấy cũng không biết à?"

"Tôi bay trong đêm đến Hải Thành để điều động người, rồi lại lái xe từ Hải Thành về đây, vẫn chưa gặp được cô ấy." Lệ Nam Hành ngồi xuống nhìn đồng hồ: "Chuyện của Quý Noãn lần này, cậu tự giải quyết đi, Phong Lăng còn chưa lo cho bản thân xong, vợ mình thì tự mình lo lắng đi, đừng để xảy ra chuyện gì."

"Sẽ không đâu, người an toàn là được."

"Đều là những kẻ đã kết thù lâu năm với căn cứ XI và những kẻ có liên quan đến buôn bán vũ khí ở thế giới ngầm New York và cả Los Angeles. Mục tiêu của chúng là Phong Lăng, không ảnh hưởng đến Quý Noãn." Nam Hành lái xe cả đêm, một đêm không ngủ, sắc mặt thâm trầm ho một tiếng nói: "Trong mấy ngày tới, tốt nhất đừng để Phong Lăng tiếp tục đi cùng Quý Noãn."

Mặc Cảnh Thâm yên lặng một lúc rồi nói: "Hành vi báo thù của băng đảng xã hội đen ở New York từ trước đến nay chỉ nhắm vào một người nhất định, dựa vào bản lĩnh của chúng vẫn chưa thể gây rắc rối ở trong nước, chắc chúng cũng không dám mang nhiều người đến đây. Phong Lăng chỉ cần kịp thời phòng bị thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả."

Lệ Nam Hành cũng biết sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng để cô ở trong nước lâu như vậy cũng đã đến lúc thu mẻ lưới này lại rồi.

"Chú ý an toàn." Mặc Cảnh Thâm nói.

Lệ Nam Hành không nói gì nữa.

Hiện giờ là thời gian thích hợp để đưa những kẻ cản đường đi gặp tổ tiên rồi, những năm qua, những việc chúng từng làm đã đủ để bắt trọn một mẻ, anh phải đích thân tiễn chúng một đoạn thôi.

Phong Lãng ở bên ngoài hai ngày liền, trải qua hai ngày truy đuổi và âm thầm quan sát, cuối cùng cô đã hoàn toàn có thể xác minh lai lịch của những kẻ theo dõi mình.

Đều là những kẻ còn sót lại của nhóm người đó. Đây là Trung Quốc, an ninh trật tự cũng chặt chẽ hơn ở Mỹ nhiều, việc rượt đuổi xe để truy sát ở trên đường không dễ tiến hành, hơn nữa Thành phố T này cũng không phải địa bàn của chúng, cho nên tạm thời chúng chỉ có thể theo dõi cô, tìm mọi cơ hội để hành động.

Sau khi cắt đuôi được nhóm người ấy một lần nữa, Phong Lăng đã ở ngoài hai ngày nên bắt buộc phải về nơi ở của mình để lấy vài đồ dùng cá nhân, hơn nữa tạm thời e rằng phải dọn khỏi chỗ Văn Nhạc Tình, không thể để lại đồ của mình ở đó cho chúng điều tra được.

Nhân lúc đám người kia tạm thời bị cắt đuôi, Phong Lăng lái xe tới khu nhà cô và Văn Nhạc Tình sống chung với nhau thời gian trước, nhưng cô vẫn phải cẩn thận đỗ xe ở bên ngoài khu nhà, sau đó đi vào từ cửa ngách.

Nhưng điều khiến Phong Lăng không ngờ tới là đám người đó đã điều tra ra nơi ở tại của cô thành phố T, đã có hai tên vạm vỡ đứng đợi ở chỗ ngã tư mà cô bắt buộc phải đi qua. Đột nhiên nhìn thấy hai tên đó, Phong Lăng lập tức khựng lại. Cô rất bình tĩnh lùi về sau một bước, tiếp theo sau lưng chợt lành lạnh, quay đầu lại liền nhìn thấy có một tên to lớn ở phía sau, có vẻ như hắn vừa bước xuống ở chiếc xe được đỗ ở chỗ cách đó không xa.

Nhìn thoáng qua dáng người cao to và vũ khí trong tay của chúng, những tên này đã bao vây cô trong con phố nhỏ này, một tên trong số chúng cầm trong tay một con dao dài giống như loại dùng bổ dưa hấu hay hoa quả bình thường, hai tên còn lại cầm một dùi cui điện đài màu đen, bước gần về phía cô.

Ở những nơi như thế này, chúng tuyệt đối không dám dùng súng, hễ tiếng súng vang lên sẽ kinh động đến những người dân xung quanh. Nếu như thật sự động đến công an trong nước thì đám người này đừng mơ tới việc có thể tiếp tục theo dõi cô một cách suôn sẻ.

Nhìn những thứ bọn chúng cầm trong tay, Phong Lăng im lặng lùi về, đồng thời trong khoảnh khắc khi tên cầm dùi cui điện ở phía sau xông tới, cô lập tức đánh vào cổ tay của hắn, nhanh nhẹn quay người lại túm người hắn đè xuống đất. Đối phương không ngờ cô không có vũ khí mà lại lợi hại như vậy, chẳng phải bên ngoài đồn đại là Phong Lăng này chỉ giỏi bắn súng mà thôi sao? Khi cô chiến đấu cận chiến thân thủ quả là nhanh đến mức khiến cho người ta nhất thời không thể đề phòng kịp, dùi cui điện trong tay chớp mắt đã bị cướp mất.

Tuy rằng thân thủ của Phong Lăng rất tốt, nhưng dù sao đối phương cũng là ba tên đàn ông to lớn, tên vừa bị ngã xuống đất thừa cơ bò dậy, chỉ cần đấm một đấm về phía cô cũng đủ để cô tạm thời không thể ứng phó kịp, huống chi hai tên còn lại còn có một dùi cui điện và đao. Sau một thời gian giằng co, cô vẫn bị dùi cui điện của đối phương dí vào cánh tay, đồng thời cũng bị lưỡi dao làm bị thương ở bả vai.

Khi cô đang bị ép phải lùi về phía sau dựa vào vách tường, tìm cơ hội chạy thoát, một trong những tên cao to vừa bị cô đánh ngã xông lên vừa giận dữ bóp cổ vừa hung hăng ấn cô lên vách tường, sức lực trên tay như muốn bóp gãy cổ cô trong phút chốc, miệng chửi mấy câu tiếng Anh kiểu Mỹ, nghe thấy vậy lông mày của Phong Lăng nhíu lại. Quả nhiên những người này là đám người khi cô làm nhiệm vụ ở New York, khi đó khẩu âm của chúng cũng y như thế này.

Bên ngoài con ngõ nhỏ của khu nhà, một chiếc xe jeep màu đen đi đến, đột nhiên nhìn thấy xe của Phong Lăng dừng ở bên ngoài, đồng thời nhìn thấy mấy chiếc xe đỗ xung quanh xe của cô, còn có một chiếc khác đỗ sát vào phía bên trong khu nhà, giống như để chặn người trong đó.

Lệ Nam Hành nhìn về phía con ngõ nhỏ đó rồi lập tức lái xe xông vào.

*****

Phong Lăng đá văng tên to con ở trước mặt, giải thoát cho cái cổ họng đang gần như sắp bị bóp rời ra của mình, xoay người tránh bàn tay của đối phương đang tàn nhẫn lao về phía mình một lần nữa.

Nhưng cuối cùng vẫn bị cả ba tên trực tiếp vây đánh, trong không gian nhỏ hẹp của con hẻm này không có chỗ có thể tránh né, bất kể là dùi cui điện hay dao đài đều có khả năng uy hiếp rất cao.

Tình hình chiến đấu chưa dừng lại.

Hai cánh tay cô đã bị thương, mặc dù không nghiêm trọng nhưng cũng đã có máu chảy từng giọt dọc theo cánh tay nhỏ xuống đất.

Một tên trong đó bởi vì bị cô đá trúng chỗ hiểm nên chửi thề một câu, mắt cô đanh lại, bất ngờ xoay người đá cho đối phương ngã lăn ra đất, trước khi hắn đang vừa chửi vừa đứng dậy, một tên khác cầm dùi cui điện bật sẵn đã chuẩn bị xông lên nghênh chiến, tiếng điện "rẹt rẹt" vang lên trong không trung, với cường độ điện kiểu này nếu như thật sự cô bị dí trúng e rằng nửa người sẽ tê dại mất hai ngày.

Trong lúc giằng co, tên đàn ông vừa bị đá giơ dao lên, chém về phía đầu cô, Phong Lăng nhanh nhẹn ngẩng đầu, túm chặt lấy tay hắn, mạnh mẽ xoay một cái liền nghe thấy tiếng khớp cổ tay gãy. Tên đàn ông ngoại quốc cao hơn cô rất nhiều bỗng đau đến mức không ngừng chửi thề, Phong Lăng lạnh lùng nhấc chân đạp bay hắn.

Kết quả nhân cơ hội này một tên khác tức giận đứng dậy giơ dùi cui điện lên dí vào bên hông cô, Phong Lăng lập tức cảm thấy nửa người trở nên tê dại, dù cho cô có nhanh chóng quay người tránh đi, muốn đánh lại nhưng động tác vẫn chậm đi nhiều.

Đối phương nhân cơ hội liền lập tức nhắm vào bụng cô, cô khom người tránh đi, không ngờ bị tên đó túm tóc.

"F*ck..." Những tiếng chửi thề không ngừng vang bên tai, da đầu của Phong Lăng bị kéo đau nhói, sức lực đã hao tổn đi không ít. Trong lúc cô đang nghĩ cách thoát khỏi tên này, đột nhiên cô chú ý tới một bóng người xuất hiện ở đầu con hẻm.

Quý Noãn?

Cô ấy không ngoan ngoãn ở Đại học T mà một mình chạy đến đây làm gì?

Nhưng khi cô nhìn thấy rõ Quý Noãn, tay của Quý Noãn cầm một chiếc gậy bóng chày không biết lấy ở đâu ra.

Cô rất rõ cô Mặc là một người trói gà không chặt, nhưng giờ lại có đáng vẻ dũng cảm mà Phong Lăng không thể giải thích được, cô cũng không suy nghĩ nhiều nữa, trước mắt buộc phải kết thúc chuyện này đã.

Phong Lăng bỗng cười với ba tên to con trước mặt, khóe miệng rỉ máu, trong con hẻm ánh sáng nhập nhòe, nụ cười của cô hơi lạnh lại hơi dữ dằn.

Khi Phong Lăng thu hút toàn bộ sự chú ý và tâm tư của hai tên này, đột nhiên, trong không trung vang lên ba tiếng "bang bang bang", ba tên kia mỗi tên bị đập một gậy, chúng đều không kịp quay đầu lại nhìn thì đã bị gậy bóng chày đánh cho nằm sõng soài ra đất, hoa mắt chóng mặt, vẫn chưa thể đứng vững. Phong Lăng nhân cơ hội này đột nhiên đứng bật dậy, lập tức bẻ tay chúng ra sau, giữ chặt, ấn xuống đất, chế trụ hoàn toàn.

"Cảm ơn." Sau khi trói ba tên này lại, Phong Lăng bất chấp vết máu trên người mình, chỉ nghiêng đầu, nhìn hướng Quý Noãn vẫn đang cầm cây gậy bóng chày.

Quý Noãn thấy cô bị thương, vội bước tới, ân cần kiểm tra vết thương và máu trên người cô. Thấy hai má Phong Lăng bị trầy xước, trên cổ cũng bị bóp đến tím bầm, khóe miệng chảy máu, Quý Noãn giữ chặt vai tay cô: "Sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?"

"Không sao, vết thương nhỏ thôi." Phong Lăng không gạt tay Quý Noãn ra, chỉ dùng một tay còn lại chặt mạnh vào sau gáy mấy tên đàn ông kia.

Bị đánh cho một gậy đau điếng, lại bị đánh vào vị trí yếu nhất là sau gáy, ba tên to con lập tức ngất đi, nằm bất động dưới đất.

Lúc này Phong Lăng mới dựa vào sức lực của Quý Noãn để đứng dậy.

Thấy trên người Phong Lăng đều là vết thương ngoài da, máu chảy xuống, Quý Noãn nhíu mày: "Bọn chúng là thế nào vậy? Lẽ nào là kẻ thù khi cô ở Mỹ?"

"Kẻ thù?" Phong Lăng liếc ba tên đang nằm trên đất: "Coi là vậy đi, lúc còn ở trong căn cứ XI, tôi được giao rất nhiều nhiệm vụ, tóm lại đã gây thù với rất nhiều người."

"Vết thương của cô không nhẹ đâu, rời khỏi đây trước đã." Quý Noãn lại gắng sức kéo tay cô đi, rõ ràng mọi khi cô luôn được Phong Lăng bảo vệ, hiện giờ thấy Phong Lăng bị thương rồi cũng không thể không quan tâm đến, nhất định phải đưa Phong Lăng rời khỏi nơi rắc rối này.

Từ nhỏ đến lớn số nữ giới ở bên cạnh Phong Lăng từng tiếp xúc quả thực rất ít, nếu như nói đơn giản là bạn bè có quan hệ rất tốt cũng chỉ có đám anh em trong căn cứ XI, nếu như phải tìm một người bạn đồng giới, vậy có lẽ cũng chỉ có Văn Nhạc Tình, nhưng nhiều hơn là tình cảm biết ơn sâu sắc.

Trái lại, Quý Noãn tuyệt đối không tỏ ra yếu đuối trước mặt Phong Lăng, Quý Noãn không biết đánh nhau, cũng không biết dùng súng, nhưng từ giây phút đột nhiên cảm nhận được một cô gái muốn bảo vệ mình, không hiểu sao điều đó lại khiến trái tim Phong Lăng ấm áp hơn nhiều.

Cô vẫn chưa kịp nói bản thân không sao thì đã bị Quý Noãn cưỡng ép lôi ra khỏi hẻm.

Kết quả khi hai người vừa đi ra khỏi con đường đó, một tên đồng bọn với những tên to con trong chiếc xe đỗ trước đó đột nhiên bước ra, trong tay cầm một chiếc dùi cui điện màu đen giống như tên lúc trước, vẻ mặt dữ tợn, vừa xông đến chỗ các cô, vừa mắng chửi cộc cằn khó nghe.

"Cẩn thận!" Trong khoảnh khắc tên đó cầm dùi cui điện xông tới, Quý Noãn và Phong Lằng gần như lên tiếng cùng một lúc.

Trước khi Quý Noãn muốn bảo vệ cô ở sau lưng, Phong Lăng đã theo bản năng bước lên trước kéo Quý Noãn ra phía sau mình, cô vẫn không quên việc mình là vệ sĩ của Quý Noãn, không thể để Quý Noãn xảy ra bất kỳ sự tổn thương nào vì mình, nhưng cảm giác đau đớn trên cánh tay không thể nào lờ đi được, cảm giác tê dại khi bị chích điện vừa nãy vẫn chưa tan. Cô muốn đẩy người về phía sau nhưng động tác ít nhiều vẫn chậm hơn mọi khi hai, ba giây.

Cũng trong thời gian hai, ba giây này, đối phương giơ một tay khác ra ngăn cô lại.

Phong Lăng dùng chút sức lực còn lại đẩy người tạm thời lùi về phía sau, đồng thời bị Quý Noãn kéo về phía sau để chạy trốn, cô vừa chạy vừa quay đầu lại chú ý tới tên kia dường như định lái xe đâm họ, lông mày Phong Lăng nhăn lại, cô bỗng dừng bước: "Cô Mặc đi trước đi!"

Cô không thể để liên lụy đến Quý Noãn.

"Đi cái gì chứ! Tôi không phải đám anh em từ căn cứ XI của cô, không biết đạo nghĩa hi sinh là cái gì, nhưng trong mắt tôi cô đã là một người bạn cực kỳ tốt, tôi làm sao có thể vứt bỏ cô mà chạy một mình được!" Quý Noãn giơ tay kéo cô: "Chạy trước đã! Phía trước còn có một con hẻm, xe của hắn không thể đi vào! Chúng ta đến đấy rồi nghĩ cách sau!"

Quý Noãn khăng khăng như vậy nên Phong Lăng không còn cách nào khác, đành nghe theo. Sau khi chạy vài bước, Phong Lăng cảm thấy cơ thể mình có lẽ cần ít nhất mấy ngày mới có thể hồi phục, hiện giờ chạy không nhanh được như mọi khi nữa rồi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)