Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 169

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 169
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lệ Nam Hành giơ tay đẩy đầu của Phong Lăng ra, để cô ấy dựa lại vào ghế ngồi.

Thế nhưng mới chỉ đẩy ra được mấy phút, Phong Lăng đang ngủ lại khó chịu cau mày lại, đột nhiên giơ tay ra dùng sức ôm chặt lấy cánh tay Lệ Nam Hành rồi lại tựa đầu lên lần nữa, đôi tay cứ bám chặt vào người anh. Đến khi dựa vào người đối phương, tìm được tư thế thoải mái rồi, đôi lông mày đang chau lại mới từ từ giãn ra.

Tiểu Hứa yên lặng ở bên cạnh xem kịch vui, sau đó anh ta nhìn thấy Lệ lão đại khó chịu hơn vì bị Phong Lăng chủ động ôm lấy cánh tay.

Đến Hải Thành, múi giờ ở trong nước đang là bốn giờ sáng.

Tiểu Hứa nói chuẩn không cần chỉnh, Phong Lăng quả thật vẫn chưa tỉnh dậy. Có lẽ nồng độ cồn của rượu vang này không thấp, cô uống nhiều như vậy mà không quậy phá đã là tốt lắm rồi, chỉ là cứ ngủ từ đầu đến cuối, hạ cánh rồi mà Phong Lăng vẫn chưa tỉnh dậy.

Tiểu Hứa chủ động yêu cầu bế cô xuống máy bay, đương nhiên cơ hội này không thể đến lượt anh ta.

Hạng nhất có thể xuống máy bay trước, không phải chen chúc giống như phía sau, Lệ Nam Hành bế bổng Phong Lăng lên bước ra ngoài, cảnh tượng này làm cho tiếp viên hàng không ở bên cạnh không nhịn được mà che miệng.

Mẹ ơi! Cả quãng đường cô ấy đều gối đầu lên vai anh, sau đó thì anh ngồi im không nhúc nhích, cứ để cô ấy dựa vào ngủ như vậy, giờ lại bế cô ấy xuống máy bay, "man" chết mất!!!

Tiểu Hứa lại miễn cưỡng kéo theo va li hành lý của ba người ở đằng sau, vừa đi vừa cười khổ. Lệ lão đại bế cô trong lòng mà vẫn đi lại như bay, ba va li mà Tiểu Hứa kéo lại nặng muốn chết.

Đi đến sảnh của sân bay đã có nhân viên trong nước của Tập đoàn Mặc thị và căn cứ XI đến đợi ở đó. Lệ Nam Hành nhìn cái rồi nói: "Về khách sạn đã."

Một nhóm người trẻ tuổi mặc vest, cắt đầu cua, hăng hái đồng thanh hô: "Vâng!"

Tiểu Hứa đưa hành lí cho họ, sau đó đi theo lên xe, thấy Lệ Nam Hành ngồi vào hàng ghế cuối cùng, đồng thời đỡ Phong Lăng ngồi vào vị trí bên cạnh, lập tức cười nhe răng hỏi một câu: "Lão đại, chiêu này của anh quả thật là rất cao."

Lệ Nam Hành hỏi lại cậu ta: "Làm sao?"

"Rõ ràng anh biết là số người đàn ông mà Phong Lăng từng tiếp xúc rất ít, trước đây, mọi người ở trong căn cứ cùng nhau trưởng thành, quá quen nhau rồi, hơn nữa họ đều biết Phong Lăng là người trong lòng của anh, không ai dám nảy sinh ý đồ gì với cô ấy, nhưng nếu như một mình cô ấy đi đến Hải Thành thì không chắc lắm. Bên cạnh anh Mặc có nhiều vệ sĩ như thế, có rất nhiều người giỏi hơn cô ấy, còn có rất nhiều người của căn cứ XI phái tới, dù sao thì xem ra cũng không thiếu đàn ông có năng lực, đặc biệt là mấy người vừa nãy, có không ít người đều là thân tín của anh Mặc, là anh sợ ở Hải Thành, Phong Lăng bị người khác cuỗm đi mất nên mới bế người ta xuống máy bay à? Dù sao cô ấy uống nhiều rồi cũng sẽ không phản kháng, như vậy tất cả mọi người đều nhìn ra được mối quan hệ giữa Phong Lăng và lão đại không bình thường... sẽ không có ai dám tơ tưởng gì đến cô ấy, đúng không?"

Tiểu Hứa càng nói, miệng càng cười to, cảm thấy rất đắc ý vì càng lúc mình càng hiểu Lệ lão đại.

Lúc này tên nhóc đang lái xe ở đằng trước đột nhiên nói một câu: "Anh Lệ hãy yên tâm, chúng tôi tuyệt đối không dám tán người của anh đâu."

Lệ Nam Hành liếc tên nhóc đang lái xe một cái, rồi quãng ra một câu với vẻ mặt không cảm xúc: "Tập trung lái xe đi, nói linh tỉnh gì nhiều thế, cô gái này là người mà Mặc Cảnh Thâm mời từ chỗ tôi đến, các cậu phải cung phụng cô ấy chứ không được phép tơ tưởng."

Chàng trai lái xe vô cùng nghiêm túc nói: "Vâng! Chúng tôi nhất định sẽ cung phụng cô ấy!"

Tiểu Hứa hừ một tiếng: "Không cần nghiêm túc như vậy! Với tính tình của Phong Lăng thì nếu như thật sự được cung phụng, tôi đoán là cô ấy sẽ chuồn trước đấy. Ở trong nước không giống như ở Mỹ, nếu như cô ấy chạy mất thật chắc là lão đại không tìm được người đâu."

Lệ Nam Hành còn chưa nói gì, đột nhiên chàng trai lái xe lại nói một câu cực kỳ nghiêm túc: "Báo cáo anh Lệ, đãi ngộ của Tập đoàn Mặc thị rất tốt, ăn uống cũng ngon, ba bữa điều độ. Cô Mặc rất tốt bụng, tuyệt đối sẽ không bắt nạt cô ấy đâu. Ở Hải Thành cô Phong chắc chắn sẽ công tác thuận lợi, sinh sống hạnh phúc, sẽ không có suy nghĩ muốn chạy trốn gì đâu, giao người đến chỗ chúng tôi, anh có thể yên tâm một trăm hai mươi phần trăm luôn!"

Lệ Nam Hành lạnh lùng: "Với bản lĩnh của Quý Noãn, cho dù muốn bắt nạt thì cũng không thể bắt nạt được cô ấy."

Trong xe, bầu không khí hơi nghiêm túc vì sắc mặt u ám của Lệ Nam Hành đã bị phá vỡ trong tức khắc. Chàng trai lái xe vừa nói vừa cười với Tiểu Hứa.

Mãi đến tận lúc gần năm giờ sáng, họ đến một khách sạn bảy sao nằm ở trung tâm thành phố Hải Thành, Lệ Nam Hành bế Phong Lăng đang say nhũn người từ trên xe xuống. Cả quãng đường anh chẳng thèm để ý đến những nhân viên trong khách sạn đang mở to đôi mắt tò mò, bế người đi thằng vào thang máy. Trên đường đi vào đã sắp xếp xong phòng nghỉ.

Tiểu Hứa đi theo sau vì muốn để va li vào trong phòng, nhưng sau khi đi theo ra khỏi thang máy, nhìn thấy bóng lưng Lệ lão đại bế cô gái đi thẳng vào phòng thì bừng tỉnh, lại mau chóng đẩy vali quay về thang máy rồi xuống tầng phía dưới, không dám đi theo.

Lệ Nam Hành bế Phong Lăng vào phòng, không thể chìa tay ra để bật đèn được, anh dùng chân đóng cửa lại, bế cô vào chiếc giường bên trong rồi đặt xuống.

Mặc dù đèn chưa mở nhưng đây là ở khu phố trung tâm sầm uất của Hải Thành, ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, mơ hồ có thể nhìn thấy được dáng người.

Đặt cô xuống giường xong, Lệ Nam Hành quay người lại bật đèn, đèn trong phòng sáng lên trong nháy mắt. Anh quay đầu lại thì thấy Phong Lăng nằm ngủ trên giường trong trạng thái bất tỉnh nhân sự.

Rõ ràng biết tửu lượng của bản thân mình kém mà cô còn có thể uống hết một chai rượu. Quả nhiên là không muốn ngồi lâu trên máy bay cùng anh nên cô thà dùng cách này để ngủ còn hơn.

Nếu như thật sự không có tình cảm, thật sự thản nhiên thì cớ gì lại phải dùng cách này để trốn tránh.

Nhớ lại chín tháng trước, lúc hai người thoát thân được khỏi khu rừng với đầy rẫy những vết thương, cô đối mặt với anh, luôn miệng nói chưa từng yêu anh, khiến cả người anh như mọc đầy gai.

Bây giờ cô gái này đang nằm trước mặt anh, thậm chí còn không còn chút khả năng phản kháng nào.

Anh thật sự đã nghĩ sẽ đặt tay lên cổ, bóp chết cô.

Phong Lăng mặc đồ thể thao, khóa kéo được cô kéo lên tận trên cùng, giờ cô lại đang nằm trên giường, vị trí khóa kéo vừa vặn mắc ở dưới cổ, trông có vẻ không thoải mái lắm.

Lệ Nam Hành đứng ở bên giường lạnh lùng nhìn Phong Lăng một lúc, cúi xuống giúp cô kéo khóa xuống một chút, đồng thời thoáng nhìn chiếc áo phông cô mặc bên trong. Mặc dù không lộ tý gì nhưng ở góc độ này vẫn có thể nhìn thấy độ cong dưới lớp áo.

Trong thời gian ba năm rời căn cứ XI, cô không còn quấn băng nịt ngực nữa, khoảng thời gian trong thời kỳ dậy thì cuối cùng cơ thể phát triển rất tốt, nằm cũng không giấu được phong cảnh ở trước ngực.

Dựa vào thân hình bây giờ của cô, cho dù có quấn mấy vòng băng cố định ngực cũng không thể che được đường nét và độ cong này.

*****

Nhìn cô gái đang nằm trên giường, lại nhìn phong cảnh dưới khóa kéo áo ngoài của cô, yết hầu của Lệ Nam Hành khẽ chuyển động, anh vốn muốn giúp cô cởi áo thể thao bên ngoài ra, nhưng chợt phát hiện Phong Lăng như vậy khiến bản thân không thể nào khống chế được chính mình. Anh khựng lại một lúc, kéo chăn đắp lên người cô, rút điếu thuốc từ trong túi ra, quay người, đi thằng đến trước cửa sổ châm thuốc, làn khói mờ mờ ảo ảo.

Người ta đều nói là hút thuốc có thể phân tán sự chú ý, có thể khiến con người ta tỉnh táo nhưng đầu óc anh không ngừng mường tượng lại hình ảnh của Phong Lăng từ năm mười ba tuổi đến giờ. Từng hình ảnh như hiện rõ trước mặt anh. Bao gồm cả vẻ mặt lạnh lùng của cô khi nói ra những lời tuyệt tình kia chín tháng trước. Anh thật sự không nghĩ rằng mình sẽ lại liên quan gì đến cô nữa. Nhưng chỉ cần cô gái này xuất hiện trong căn cứ XI, Lệ Nam Hành lại phát hiện bản thân đã đứng trong vũng lầy viết đầy tên cô từ lâu, muôn kiếp cũng không thể trèo lên nổi.

Phong Lăng ngửi thấy mùi khói thuốc, không quá nồng nhưng cô vẫn cảnh giác cố mở mắt ra theo bản năng, có điều lúc mở mắt, cô vẫn còn cảm giác choáng váng vì say. Phong Lăng không nhìn rõ chiếc đèn kiểu châu Âu trên trần nhà, chỉ có thể nhìn thấy có đèn đang sáng, cũng không biết giờ là ngày hay đêm, hiện giờ, rốt cuộc cô đang ở đâu. Ngay cả chuyện ngồi máy bay đến Hà Thành trước đó, dường như cô cũng không nhớ rõ nhưng Phong Lăng mơ hồ nhìn ánh sáng hơi chói mắt của bóng đèn, một lúc sau, vì muốn đi vệ sinh, cô đấu tranh để ngồi dậy.

Phong Lăng nắm cạnh giường, lảo đảo đứng dậy, không biết nhà vệ sinh ở đâu nhưng cô vẫn dựa vào bản năng để đi vài bước, nhìn sang vách ngăn bên kia không có đèn sáng liền loạng choạng đi tới. Cô mò mẫm tìm kiếm trên tường, hình như là công tắc đèn, ngón tay ấn xuống, quả nhiên đèn bên trong sáng lên, bồn cầu và buồng tắm được tách biệt bằng cửa thủy tinh, cô mở cửa buồng có bồn cầu rồi chui vào ngay.

Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng động, quay đầu liền nhìn thấy người con gái kia đã tỉnh, thế này là uống nhiều rượu vào đến giờ mới biết buồn đi vệ sinh đây hả.

Nhưng mà Phong Lăng đứng bên cạnh bồn cầu mãi không cởi được quần ra, loại quần thể thao này phía trước đều có dây dải rút, rõ ràng cô nhớ mỗi lần thắt đều không chặt làm sao giờ cô cởi mãi không được.

Phòng tắm và phòng vệ sinh của khách sạn này là thủy tỉnh nửa trong suốt, ở bên ngoài vẫn còn một cửa có thể mở ra bất cứ lúc nào, bây giờ cửa này không bị đóng lại, cho nên mọi hành động cô làm bên trong đều lọt vào trong tầm mắt của người đàn ông.

Thấy cô ở bên cạnh bồn cầu, tay đặt ở bụng mãi mà vẫn không thể thuận lợi đi vệ sinh được, Lệ Nam Hành thấy vậy liền đi đến.

Phong Lăng còn đang chiến đấu cùng với dây rút càng tháo càng chặt của mình, đột nhiên lờ mờ nghe thấy tiếng bước chân, cô bỗng cảm thấy một cảm giác ngột ngạt vô hình ập đến sau lưng mình, Phong Lăng chợt quay đầu lại, đôi mát mơ màng vì men say đối mặt với hình dáng của người đàn ông cao to đứng ở trước cửa.

Vừa nhìn thấy mặt Lệ Nam Hành, Phong Lăng cho rằng mình vẫn đang ở thời điểm giả trai ở trong căn cứ XI, cô hơi mơ màng, vừa kéo dây quần đang dần thành nút chết vừa nói: "Lão đại, dây quần của tôi không cởi được."

Nghe thấy lời Phong Lăng nói, lại nhìn ánh mắt vẫn chưa tỉnh táo của cô, anh thản nhiên nhướng mày: "Thì sao?"

"Anh, anh giúp tôi." Phong Lăng vừa nói vừa loạng choạng quay người lại, đứng trước mặt Lệ Nam Hành, trên mặt mang biểu cảm lơ ngơ lại giống như không hiểu tình hình mà tới gần anh, đôi tay mảnh mai trắng trẻo giơ hai đầu của dây quần lên đưa cho anh: "Hình như, hình như... bị thắt... thành nút chết rồi... Tôi không cởi ra được, không kéo quần xuống được... Tôi... tôi muốn đi vệ sinh... buồn lắm rồi..."

Khi nói chuyện lưỡi Phong Lăng vẫn líu lại.

Không phải cô chưa từng say.

Nhưng lần này, để có thể yên ổn trên máy bay, cô thật sự đã uống quá nhiều, tác dụng của loại rượu vang đó không phải bình thường, lần này cô thật sự say đến cực hạn rồi. Lệ Nam Hành nhìn cô gái trước mắt say đến mức không biết tình hình xung quanh, lại liếc nhìn hai sợi dây quần do chính tay cô thắt nút.

Giúp cô cởi nút, cởi quần?

Anh tháo hay không tháo đây? Cởi hay không cởi đây?

Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành không nhúc nhích, lập tức dùng sức kéo đai quần bị thát rất chặt xuống: "Không được, tôi thật sự không nhịn nổi nữa, lão đại có cây kéo ở đây không? Không tháo được thì cắt đi vậy!"

Lệ Nam Hành mím môi không nói, nhìn biểu cảm nóng lòng muốn đi vệ sinh của Phong Lăng, cuối cùng vẫn đưa tay ấn vai cô xuống, nhẹ nhàng nói: "Đứng yên, đừng động đậy."

"Vâng." Phong Lăng ngây ra rồi lập tức đứng yên, lại mở to đôi mắt say khướt nhìn xuống ngón tay thon dài, rắn chắc của người đàn ông đang tháo nút thắt dây quần thể thao của mình.

Vốn dĩ cái nút này căn bản không phải bị buộc thành nút chết, là vừa nãy cô kéo linh tinh, cộng thêm vì cô hơi cuống, thắt chặt quá nên mới thành nút chết.

Lệ Nam Hành kiên nhẫn tháo ra giúp cô, lúc tháo được rồi thì liếc nhìn vẻ mặt vẫn chưa tỉnh của cô.

"Cảm ơn lão đại." Quần có thể cởi được rồi, lưỡi của Phong Lăng vẫn líu lại như cũ, cô loạng choạng rồi lại quay thẳng người vào trong nhà vệ sinh lần nữa, đóng cửa chuẩn bị ngồi xuống bồn cầu rồi lại bỗng nhiên dừng lại, trong tiềm thức cảm thấy Lệ lão đại vẫn ở đây nếu bản thân ngồi xuống đi vệ sinh thì không phải bại lộ rồi sao? Vì thế, Phong Lăng lập tức đứng trước bồn cầu, tư thế giống như đi vệ sinh đứng, cứ đứng như vậy rất lâu.

Lệ Nam Hành cũng không phải người xấu xa đến mức cô đi vệ sinh cũng muốn xem, khi quay người chuẩn bị ra ngoài, anh lại cảm thấy không ổn lắm, từ ảnh phản chiếu ở ngoài cửa, anh nhìn thấy cô hình như đang đứng.

Anh đột nhiên đảo mắt liền nhìn thấy tư thế đứng đi vệ sinh đó của Phong Lăng, mí mắt bỗng nhiên giật một cái, anh nhìn cô rất lâu mà thấy cô vẫn chưa làm động tác nào khác, lập tức kéo cánh cửa kính nửa trong suốt phía sau cô, thấy cô đang cầm quần vẫn chưa cởi xuống, nhăn mày hỏi: "Không phải muốn đi vệ sinh sao? Em đang làm gì vậy?"

Hai tay Phong Lăng túm lấy cạp quần, quay đầu liếc nhìn anh một cái với vẻ khó xử: "Lão đại, anh biết tại sao mỗi khi đi vệ sinh tôi đều phải trốn các anh không... ?"

Lệ Nam Hành cau mày: "Tại sao?"

Phong Lãng ho một tiếng, vừa nhịn tiểu vừa nói: "Bởi vì tôi tự ti, bởi vì cái đó của tôi không được to như các anh, cho nên mỗi lần tôi đi vệ sinh đều đi một mình, cho nên lão đại, bây giờ tôi đi vệ sinh, anh có thể ra ngoài đừng đứng bên cạnh xem được không?"

Lệ Nam Hành nhíu mày, xem ra sau khi uống nhiều rượu, người này đã đảo lộn hết thời gian rồi, vẫn cho rằng mình là Phong Lăng lúc còn giả trai trong căn cứ. Thấy vẻ khó chịu vì nhịn tiểu cùng ngón tay nắm chặt đai quần của Phong Lăng, người đàn ông bỗng nhiên cười khẩy rồi dựa vào cửa nhà vệ sinh: "Nhỏ cỡ nào? Lấy ra cho tôi xem thử?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)