Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 165

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 165
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng lấy lý do A Phong tìm cô có việc để ra khỏi trại huấn luyện đang vô cùng nhiệt tình của đội bắn tỉa.

Nếu không chưa biết chừng bốn người kia có thể túm cô lại trò chuyện ba ngày ba đêm mất.

Nhưng đúng là A Phong cũng đang tìm cô thật.

Phong Lăng quay lại trụ sở căn cứ, A Phong hỏi cô: "Không biết hôm nay Lệ lão đại có thể trở về hay không, hay hôm nay cô cứ ở lại trong căn cứ trước đi! Dạo gần đây, trong ngoài nhà họ Lệ xảy ra hơi nhiều chuyện, chúng tôi cũng không tiện làm phiền lão đại, thế nên cũng không gọi điện hỏi thời gian anh ấy về. Hiện tại, ông cụ bên ấy bị bệnh nặng, chúng tôi không thể thúc giục được."

Phong Lăng nói: "Thế tôi ở lại trước vậy."

"Cô nhất định phải đi à? Nếu cô đã trở về căn cứ rồi thì tôi thấy không bằng cứ cầm lấy thư mời đi, chuyện đến làm huấn luyện viên ở sân bắn cũng thể tiến hành trước thời hạn."

"Không cần đâu, tôi chỉ ở lại đợi Lệ Nam Hành về ký tên thôi."

Thấy Phong Lăng không bị dao động, A Phong cũng không nhiều lời nữa: "Vậy được rồi, tôi gọi người đưa cô tới chỗ ở."

Phong Lăng tưởng họ sắp xếp cho mình phòng đơn gì đó nên gật đầu không nói gì thêm.

A Phong phái người qua đưa cô về chỗ nghỉ ngơi nhưng lúc đi từ trụ sở căn cứ đến chỗ gọi là nơi ở, con đường này, cô nhìn thế nào cũng cảm thấy quen thuộc.

Cho đến khi tòa nhà mình từng ở xuất hiện trước mắt, cho đến khi người kia đưa cô lên lầu, tới tầng lầu cô đã từng sống rồi lại đưa cô đi tới căn phòng trước kia cô từng ở. Nhìn căn phòng sáng sủa và giường chiếu sạch sẽ, Phong Lăng đứng yên tại chỗ một lúc lâu.

"Cô Phong, A Phong nói để cô về đây ở trước, tạm thời chúng tôi chưa chuẩn bị chỗ khác, thế nên cô ở tạm đây trước nhé."

Phong Lăng đứng ở ngoài cửa, đảo mắt nhìn về phía cánh cửa cách vách.

Những tháng ngày từng cùng Lệ Nam Hành sống cách vách, ân ái chăm sóc lẫn nhau như hiện rõ mồn một trước mắt cô.

Người đứng trước mặt cũng chỉ là người do A Phong phái tới, chẳng thể nói được chuyện gì, Phong Lăng không nhiều lời, đi vào trong, người nọ lập tức rời đi.

Sau khi người kia đi khỏi, Phong Lăng đứng trong căn phòng quen thuộc, gọi điện thoại cho A Phong: "Sắp xếp giúp tôi một căn phòng khác, tôi không muốn ở đây."

"Tại sao? Chẳng phải trước đây cô vẫn ở đó ư? Ở cũng rất thoải mái nữa, tôi nghĩ bây giờ ở đó cũng thuận tiện hơn một chút."

"Không cần thiết, không phải căn cứ XI cũng có phòng dành riêng cho khách sao? Tìm cho tôi một căn phòng khách bình thường là được."

Phong Lăng vừa cầm điện thoại nói vừa đi đến trước cửa số sát đất, cô mở cửa sổ ra, hướng mắt nhìn ra ngoài, mọi thứ đều rất quen thuộc.

Phòng khách?

Lời Phong Lăng nói đã biếu đạt rất rõ ràng rồi.

Mặc dù bây giờ cô đang ở trong căn cứ XI nhưng cô căn bản không có ý định trở về nơi này.

"Vậy được, lát nữa cô qua đây, tôi lấy chìa khoá phòng khách cho cô, tầng trên của trụ sở căn cứ có mẫy căn phòng dành cho khách, cô ở đó trước vậy."

"Cảm ơn." Phong Lăng cúp máy.

Trước khi đi, Phong Lăng trông thấy ban công bên ngoài cửa số, cô đi ra ngoài, đồng thời đảo mắt nhìn về phía ban công tương tự ở sát vách và cả căn phòng sau ban công.

Phong Lăng cứ lẳng lặng đứng đó nhìn, sau đó cô thu ánh mắt lại, một lần nữa quay về chỗ cửa sổ rồi ra khỏi phòng, không bày tổ bất kỳ thái độ gì với việc bày biện trong phòng này chẳng có chút thay đổi nào so với hai, ba năm trước. Phong Lăng không nói gì mà đi thẳng một mạch ra ngoài.

Buổi tối đầu tiên ở trong phòng khách của căn cứ, Phong Lăng mất ngủ.

Ngày hôm sau lúc thức dậy, cô tới nhà ăn của căn cứ ăn sáng, vài anh em quen thân qua nói chuyện với cô, cô lại mặt ủ mày chau ngồi ở đó vừa ăn vừa miễn cưỡng đáp lời, sau đó lời đồn "Bây giờ đã trở thành huấn luyện viên nên Phong Lăng trở nên còn lạnh lùng hơn cả trước" trong vòng vài tiếng đồng hồ đã truyền khắp toàn bộ căn cứ.

Những người thích cô không để những lời này vào tai, còn những kẻ từng không thích cô lại càng chê trách thậm tệ hơn ở sau lưng.

Phong Lăng không thèm để ý, cơm nước xong thì đi thẳng về ngủ bù, không tiếp xúc với bất kỳ ai, ngay cả bốn người của đội bắn tỉa nhân lúc không phải huấn luyện tìm tới cửa, cô cũng tiếp tục ngủ, đóng cửa không gặp.

Đợi ròng rã suốt hai ngày, Lệ Nam Hành vẫn không trở về.

A Phong nói đã gọi tới nhà họ Lệ, tình trạng của ông cụ Lệ không tốt lắm, Lệ Nam Hành là cháu trai duy nhất, thời điểm thế này, anh không thể rời khỏi đó được.

Điều này khiến Phong Lăng đột nhiên có một loại cảm giác hẳn là còn lâu lắm mới đợi được Lệ Nam Hành.

Nhưng bây giờ, nhiệm vụ ở nhà vợ chồng Ritter đã kết thúc, việc cô nhận lời Bác sĩ Tần là tới Hải Thành còn phải chờ Lệ Nam Hành ký tên, công việc huấn luyện viên ở căn cứ XI bên này cô cũng chưa tiếp nhận, mỗi ngày ở trong phòng khách quả thực buồn chán đến mốc meo.

Ngày thứ ba sau khi trở về căn cứ XI, cuối cùng Phong Lăng cũng không nhịn được nữa, lần theo tiếng súng quen thuộc đi tới đội bắn tỉa.

Lúc đầu cô chỉ ngồi chung một chỗ uống trà nói chuyện với huấn luyện viên đội bắn tỉa, sau đó đứt khoát tập luyện chung cùng bốn người kia, một lần nữa tìm lại cảm giác hồi còn ở căn cứ XI trước đây.

Mãi đến sẩm tối ngày thứ ba, Phong Lăng tập luyện cùng bốn người trong đội bắn tỉa cả một ngày, lúc mệt mỏi chuẩn bị đi về nghỉ ngơi, A Phong đột nhiên gọi điện thoại cho cô: "Phong Lăng, Lệ lão đại trở lại rồi."

Nghe tin tức này, Phong Lăng không cho mình thời gian quay về thay quần áo tắm rửa mà đi thẳng tới trụ sở của căn cứ.

Nhưng khi tới trụ sở cô lại không trông thấy Lệ Nam Hành đâu.

"Bệnh tình của ông cụ bên nhà tạm thời đã ổn định, hai ngày nay phía quân đội có việc muốn tới căn cứ nói chuyện, nên hôm nay Lệ lão đại mới quay lại, có điều lúc trở về anh ấy không tới trụ sở, chắc là đã đi thẳng về chỗ ở hoặc đi thị sát ở doanh trại nào đó rồi. Tôi vẫn chưa gọi điện thoại hỏi, Phong Lăng, cô gấp lắm hả?"

Phong Lăng: "..."

Sao có thể không vội được? Cô đã chờ ở đây ba ngày rồi.

Nhưng đợi thì đợi, đến lúc thật sự ý thức được chuyện Lệ Nam Hành đã trở về, nhớ tới từ sau lần chia ly ở rừng rậm Boston, số lần cô và Lệ Nam Hành chạm mặt có thể đếm được bằng ba ngón tay. Thế nhưng trong chín tháng này cho dù gặp lại nhau thì cũng đều chỉ là lướt qua nhau, cô không nói lời nào, anh cũng hờ hững đi ngang qua, hoàn toàn xa lạ, thái độ như thể chưa bao giờ quen biết khiến cô không hiểu được anh đang nghĩ gì.

Chuyện anh Mặc muốn chọn một người có năng lực trong căn cứ XI làm vệ sĩ thì đến cả A Phong còn biết, vậy chắc chắn Lệ Nam Hành cũng biết.

Nếu không biết phải mở lời với Lệ Nam Hành như thế nào thì có phải cô nên viết sẵn một văn bản, sau đó mang tới để anh ký tên là được hay không?

Sau khi trở về phòng, Phong Lăng mở laptop ra viết một văn bản, sau đó mang đi in ra thành hai bản rồi cầm thẳng đến nơi ở của Lệ Nam Hành.

Lúc đi đến lầu dưới, cô nhìn lên trên, thấy đèn trong phòng Lệ Nam Hành vẫn sáng.

Cô đi nhanh qua đó, vừa mới cầm văn bản cần anh ký tên đến gần, còn chưa lên lầu đã thấy đèn trong phòng phụt tắt.

Phong Lăng dừng lại, nhìn thoáng qua đồng hồ.

Mới chín rưỡi tối thôi mà.

Anh... ngủ rồi sao?

*****

Phong Lăng đứng bên dưới nơi ở của Lệ Nam Hành, nhìn ô cửa sổ đã tắt đèn, cô đứng yên một lúc lâu, xác định đèn không sáng lên nữa, chắc anh đã ngủ thật rồi thì buộc lòng cô phải cầm văn bản rời đi. Nhưng cô vẫn không tin anh lại có thể ngủ sớm như vậy, vì vậy vừa đi vừa ngoảnh đầu nhìn, quả thực bên trong phòng tối om, đèn không sáng lên nữa.

Chẳng lẽ là do ông cụ Lệ bị ốm mà mấy ngày hôm trước ở nhà ngủ không ngon? Ngày hôm nay trở về căn cứ, anh muốn nghỉ ngơi sớm một chút?

Cũng đã muộn thế này rồi, cho dù hiện tại cô đi thẳng vào trong gõ cửa phòng thì hình như cũng không cần thiết lắm, kể cả bây giờ có lấy được chữ ký thì cũng không thể rời khỏi căn cứ trong đêm, thế nào cũng phải chờ tới sáng sớm ngày mai.

Hơn nữa cũng không thể gõ cửa phòng anh như vậy được, trước đây mỗi lần vào đó, cô đều phải chịu thiệt rồi mới có thể rời đi.

Phong Lăng không đi mà trở về phòng khách ở tầng trên trụ sở của căn cứ.

Sáng tỉnh mơ ngày hôm sau, cô dậy rất sớm, muốn tới chỗ ở của Lệ Nam Hành để chặn đường anh. Kết quả sau khi đến, ở ngoài cửa có hai người anh em đi ngang qua trông thấy cô, hào hứng hỏi: "Phong Lăng, cô đến tìm lão đại à?"

Thế nghĩa là hiện tại mọi người đều đã biết chuyện cô và Lệ Nam Hành từng có tình cảm với nhau rồi ư?

Phong Lăng trả lời: "Ừm, tôi có chút việc muốn tìm anh ấy."

"Lão đại đã dậy từ sớm rồi, nửa tiếng trước tôi nhìn thấy lão đại đi đến nhà ăn, hình như tối hôm qua anh ấy chưa ăn gì, chắc là hôm nay phải đi ăn sáng từ sớm rồi, buổi chiều còn có người của quân đội tới nữa, gần đây lão đại bận rộn lắm."

"Tôi biết rồi, cảm ơn." Phong Lăng gật đầu, xoay người đi thẳng đến nhà ăn căn cứ.

Bây giờ mới hơn sáu giờ sáng, vậy mà nửa tiếng trước Lệ lão đại đã xuống lầu? Do tối hôm qua ngủ sớm nên sáng nay anh cũng dậy sớm sao?

Phong Lăng thấy hơi khó hiếu nhưng cô cũng không suy nghĩ nhiều, vốn tưởng rằng tới nhà ăn là có thể tìm được người, kết quả nhìn một vòng trong nhà ăn, Phong Lăng vẫn không thấy bóng dáng Lệ Nam Hành đâu.

"Anh có trông thấy Lệ lão đại không?" Tìm cả buổi cũng không thấy, Phong Lăng kéo một người anh em mới ăn cơm xong lại hỏi.

"Lệ lão đại á? Anh ấy vừa ăn sáng ở đây xong, sau đó đi rồi."

"Đi đâu vậy?"

"Không biết, Lệ lão đại lại không giống như mấy người chúng ta, mỗi ngày chỉ có thể ở trong sân huấn luyện. Lúc thì lão đại tới đội Một, lúc lại đến đội bắn tỉa, một hồi lại qua đội Bốn quan sát người mới, một lát sau lại phải họp với nhóm A Phong, lại còn cả chuyện của quân đội nữa, cũng không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu."

Phong Lăng lại một lần nữa cầm văn bản đứng nguyên tại chỗ.

Một lát sau, cô lạnh lùng cầm di động lên, trực tiếp gọi điện thoại cho Lệ Nam Hành.

Tắt máy.

Hay lắm.

Rốt cuộc là thật sự bận bịu tới mức rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuôi*, hay là cố tình không để ý tới cô, không gặp cô?

(*) Rồng thần thấy đầu mà chẳng thấy đuôi: Dùng để chỉ người có hành tung thần bí.

Nhưng nghĩ kỹ lại thì trong chín tháng này anh cũng không đi tìm cô nữa, chứ đâu phải cố tình không để ý tới cô.

Vốn căn cứ XI này không nhỏ, kiểu người có thân phận như Lệ Nam Hành cũng không phải thành viên nào muốn gặp thì có thể dễ dàng gặp được.

Trước đây có thể thường xuyên trông thấy anh là bởi vì anh muốn để cô gặp.

Đạo lý này, không phải Phong Lăng không hiểu.

Nhưng hiện tại cô chỉ muốn tìm anh ký tên mà thôi.

Thấy người ở trong nhà ăn đang tò mò nhìn về phía mình, Phong Lăng mang sắc mặt khó coi xoay người đi thẳng ra bên ngoài.

Căn cứ XI lớn như vậy, rất có thể anh đã tới đội Một. Nhưng nếu anh ở một đội khác, sau khi cô tới đội đó anh lại đã qua một đội khác, tìm tới tìm lui như vậy căn bản không thể gặp được người.

Phong Lăng dứt khoát đi đến một con đường nhất định phải đi qua trong căn cứ, tìm một tảng đá để ngồi chờ. Cô thề, chỉ cần Lệ Nam Hành ký tên cho cô đi Hải Thành, cô sẽ lập tức rời khỏi căn cứ XI, tuyệt đối sẽ không tìm anh nữa.

Tuyệt, đối, sẽ, không!

Sau đó Phong Lăng ngồi trên tảng đá trên con đường nhất định phải đi qua này trong hai tiếng mà vẫn không gặp được Lệ Nam Hành.

Cô lại gọi điện thoại cho anh, vẫn tắt máy.

Phong Lăng ngồi ở đó, siết chặt văn bản trong tay. Cô sắp mất hết kiên nhẫn rồi, thật sự không còn lưu luyến gì nữa, chỉ muốn...

Tốt nhất vẫn nên tới chỗ ở của Lệ Nam Hành chờ thì hơn.

Buổi chiều anh có việc phải thảo luận với người của quân đội, thời tiết nóng như vậy, loại người có bệnh sạch sẽ như anh, buổi sáng sau khi hết bận sẽ phải quay về tắm rửa thay quần áo rồi mới qua đó.

Thật ra chuyện Phong Lăng trở về căn cứ đã sớm truyền đi khắp nơi.

Cho dù hai ngày trước Lệ Nam Hành không có ở căn cứ, nhưng dù sao dưới quyền anh cũng đều là những người tai nghe sáu hướng mắt nhìn tám phương, sao có thể không biết có người đang chờ anh trong căn cứ được.

Từ đội Bốn trở về, Lệ Nam Hành đi thẳng đến trụ sở căn cứ, A Phong đang ở bên trong họp cùng vài người còn lại trong phòng khách, thấy lão đại tới, bọn họ đứng thẳng lên.

"Lão đại." Lúc này Tiểu Hứa cũng đi vào đệ trình vài thứ, thấy Lệ Nam Hành tiến đến, chợt nghi ngờ hỏi: "Phong Lăng tìm anh nãy giờ đó, anh đã gặp cô ấy chưa?"

Lệ Nam Hành cầm ly trà lên uống một ngụm, hờ hững nói: "Tìm tôi?"

Nhìn vẻ mặt giống như không biết gì của anh, Tiểu Hứa ho khan một tiếng: "Vậy xem ra đến bây giờ cô ấy vẫn chưa gặp được anh."

Lệ Nam Hành không trả lời, cũng không đưa ra bất cứ phản hồi nào về chuyện này, trực tiếp bàn việc với A Phong. Nhưng Tiểu Hứa vẫn không chịu bỏ cuộc, nhằm lúc miệng bọn họ vừa rảnh rỗi đã nói chen vào, cuối cùng cũng nói xong chuyện Phong Lăng muốn đi Hải Thành làm vệ sĩ cho cô Mặc, muốn tìm lão đại ký tên, sau đó cứ đứng nguyên ở đó, chờ xem sắc mặt của lão đại.

"Lão đại, chuyện Phong Lăng muốn tới Hải Thành, anh Mặc đã đánh tiếng với anh chưa? Có phải anh đã nhận được tin tức rồi không?" A Phong hỏi.

Lệ Nam Hành căn bản không thèm để tâm đến chủ đề này, anh vẫn không nói gì, từ lúc tỉnh lại sau khi bị thương nặng ở Boston, Lệ Nam Hành chưa từng nhắc tới tên của Phong Lăng, cũng chưa từng hỏi đến bất cứ chuyện gì của cô. Bây giờ cũng im bặt không đề cập tới việc của cô.

"Nếu hiện tại anh thật sự không muốn quan tâm đến chuyện của Phong Lăng nữa thì không bằng lão đại cho tôi đặc quyền tạm thời, tôi ký tên giúp cô ấy, để bản thân cô ấy muốn đi đâu thì đi đó là được." A Phong lại nói.

Lệ Nam Hành lạnh lùng liếc nhìn anh ta: "Cậu ăn no rửng mỡ à?"

"Sao tôi lại ăn no rửng mỡ chứ? Anh dám nói là mình không phải đang gạt cô ấy sang một bên không? Dù sao trước đây lúc rời đi cô ấy cũng quá mức thảm hại, bây giờ vất vả lắm mới nhặt lại được thể diện, có thể một lần nữa đứng trong căn cứ, anh còn để người ta phải đợi anh tận mấy ngày. Anh nói xem, rõ ràng hồi xưa anh vẫn luôn giúp cô ấy lo trước tính sau, hiện tại người ta đã trở về căn cứ rồi, anh còn không mau giữ cô ấy lại đi, đằng này đã không gặp, còn không ký tên cho đi, rốt cuộc là đang tính toán điều gì?" A Phong cũng không nhịn nổi nữa.

Vẻ mặt Lệ Nam Hành lạnh nhạt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì: "Cô ấy có trở về căn cứ hay không không liên quan gì tới tôi, tôi lo trước tính sau giúp cô ấy bao giờ?"

Tiểu Hứa cũng không nhịn được, nhìn anh một cái: "Vậy sau khi cô ấy bị ép buộc rời khỏi Boston, nhà vợ chồng Ritter đưa cô ấy đi thuận lợi đến vậy, bây giờ thư mời trở về căn cứ cũng được phát xuống một cách suôn sẻ, trả lại toàn bộ thể diện cho cô ấy, chẳng lẽ, chuyện này không liên quan gì đến lão đại ư?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)