Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 161

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 161
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Thật ra Phong Lăng cũng không rõ bản thân mình đang nghĩ gì nhưng khi nghe lời khuyên của Văn Nhạc Tình, cái suy nghĩ vốn dĩ không tình nguyện đi thăm Lệ Nam Hành trong đầu cô đột nhiên biến mất.

Đến cũng đến rồi, đi thăm xem thương tích của anh như nào cũng được, dù sao thì cũng là vì cô nên anh mới bị thương.

Hai người đi đến cửa phòng bệnh của Lệ Nam Hành, Văn Nhạc Tình nhìn Phong Lăng, sau đó vẫy vẫy tay ra hiệu cô mau chóng vào trong.

Phong Lăng hơi lưỡng lự nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh rất yên ắng, xem ra Lệ Nam Hành vẫn đang hôn mê

Phong Lăng đứng trước cửa nhìn một lát, sau đấy mới bước vào trong. Khi đến bên cạnh giường bệnh, cô nhìn người đàn ông đang yên lặng nằm trên giường, rồi lại nhìn thấy trên cổ anh còn đeo một thiết bị cố định xương cổ. Mặc dù công cụ cố định xương cổ màu trắng trông rất kỳ quái nhưng nó lại chẳng ảnh hưởng gì đến nhan sắc của anh.

Cô biết sơ qua là món đồ này dùng để cố định xương cổ bị lệch, có lẽ liên quan đến việc điều trị vết thương sau gáy của anh.

Phong Lăng lại trông thấy trên ngón tay của anh còn đán một miếng băng dính trong suốt để cầm máu sau khi tiêm, cô thấy tay của người đàn ông lặng lẽ đặt trên giường, ngón tay không hề động đậy.

Anh thật sự vẫn chưa tỉnh lại.

Phong Lăng đứng bên cạnh giường nhìn anh một lúc lâu. Cô nhớ lại lúc anh ngồi ở trong hốc cây, ánh mắt của anh khi nhìn mình cùng với gương mặt tái nhợt cả đi. Cô nhớ lại ánh mắt anh nhìn mình khi cô lạnh lùng, vô tình phủ nhận tất cả mọi thứ đã từng xảy ra, một mực nói rằng cô chưa từng yêu anh.

Phong Lăng cứ nhìn anh như thế một lúc rất lâu, mãi cho đến khi thấy được bàn tay đặt trên chăn của anh hơi cử động, quan sát kỹ hơn thì hình như ngón tay của anh cũng bắt đầu nhúc nhích.

Cô lại lia ánh mắt của mình về phía khuôn mặt tái nhợt của người đàn ông, hình như anh đang có dấu hiệu tỉnh lại, có vẻ như hai hàng lông mày tuấn tú của Lệ Nam Hành hơi chau lại.

Văn Nhạc Tình đứng ở bên ngoài phòng bệnh canh chừng, đột nhiên thấy cửa phòng bật mở, cô quay lại thì thấy Phong Lăng bước ra.

"Sao em không ở trong đó thêm lúc nữa?"

"Chắc anh ấy sắp tỉnh lại rồi, chị gọi Bác sĩ Văn đến kiểm tra xem." Dứt lời, Phong Lăng quay người bước quay về hướng mà mình đã đi đến.

Văn Nhạc Tình nhìn theo bóng lưng rời đi không chút do dự của Phong Lăng, sau đấy quay lại nói với y tá rồi đuổi theo cô.

Văn Nhạc Tình không cho Phong Lăng về phòng bệnh mà tiện đường đưa cô đi làm một vài hạng mục kiểm tra khác. Cuối cùng, Văn Nhạc Tình mới để cô về phòng bệnh chờ.

Trời tối dần, đã khoảng ba tiếng trôi qua kể từ khi Phong Lăng đi tới phòng bệnh của Lệ Nam Hành.

Trong ba tiếng ấy, ngoại trừ đi làm kiểm tra sức khỏe cho mình ra thì Phong Lăng luôn ngồi im trong phòng, không hề ra ngoài, cũng không gặp thêm bất kỳ người nào của căn cứ XI nữa.

Đến bữa cơm tối, bệnh viện đưa đến những món ăn dinh dưỡng, đủ các loại thức ăn được đặt trong phòng bệnh, tất cả đều là những món dễ tiêu nhưng lại mang theo hương thơm nhàn nhạt. Phong Lăng chẳng có hứng ăn nên không ăn, cứ để đó, một mình ngồi trên giường, mắt hướng ra ngoài khung cửa sổ.

Khi Văn Nhạc Tình quay lại, mấy món ăn kia đều đã nguội cả rồi.

Thấy Phong Lăng không ăn cơm, Văn Nhạc Tình đi đến chỗ cô rồi hỏi: "Sao em không ăn cơm."

"Tôi không đói."

"Em như thế này chẳng khác nào bị người của căn cứ XI đưa đến đây để giam lỏng. Thật ra họ chỉ quan tâm đến tình trạng sức khỏe của em mà thôi. Vừa nãy, chị gặp Hàn Kình, anh ấy không giải thích gì cả, chỉ nói rằng em vẫn còn là người của căn cứ XI, nếu không có sự chấp nhận của căn cứ thì không được phép làm việc ở bên ngoài. Khoảng thời gian hai năm em mất tích, họ có thể tạm thời cho qua nhưng hiện giờ đã tìm được em rồi nên không thể để em tự do làm loạn bên ngoài nữa."

Hàn Kình cũng đã từng nói những lời này với cô rồi, mặc dù không giải thích cụ thể nhưng cô cũng hiểu được ý của anh ta.

"Tôi biết rồi."

Nghe thấy ba chữ cụt lủn của Phong Lăng, Văn Nhạc Tình nhìn cô một lúc, sau đó gọi y tá vào dọn những món ăn đã nguội ra ngoài và đem lên một phần ăn mới.

Khi đồ ăn mới được dọn lên, Văn Nhạc Tình mới giục Phong Lăng ăn. Trước sự "tấn công" nhiệt tình mà lại đầy ấm áp của Văn Nhạc Tình, Phong Lăng phải nể mặt mà ăn một chút nhưng quả thật miệng cô nhạt thếch, sau khi ăn được một ít thì Phong Lăng bỏ đũa xuống, không ăn nữa.

Đúng lúc này, có người gọi cửa, Văn Nhạc Tình đi mở của, Phong Lăng đưa mắt nhìn theo thì thấy là người mà đã lâu cô không gặp - Bác sĩ Văn.

"Sao rồi?" Bác sĩ Văn nhìn lướt qua Văn Nhạc Tình rồi hướng về phía Phong Lăng đang ngồi trên giường.

"Em đã xem qua mấy tấm phim chụp của cô ấy rồi, tình hình cũng coi như là ổn, chỉ là chịu ảnh hưởng do áp lực không khí khi quả bom nổ làm cho các cơ quan trong cơ thể cô ấy bị lệch vị trí tạm thời trong vài giây nên có cảm giác đau đớn. Nhưng không xuất hiện tình trạng xuất huyết hay gây tổn thương, xem ra vẫn ổn." Văn Nhạc Tình vừa nói vừa dùng ánh mắt nhiệt tình nhìn người đàn ông mặc áo blouse trắng đang đứng trước mặt mình: "Anh, có phải Nam Hành đã tỉnh lại rồi không?"

Bác sĩ Văn làm như không nhìn thấy ánh mắt của Văn Nhạc Tình, lách qua người cô ấy rồi tiến vào phòng. Anh ta tiến gần đến bên cạnh Phong Lăng, quan sát sắc mặt của cô: "Không bị thương nặng thì tốt rồi! Tôi cũng được coi như là người đã chứng kiến quá trình trưởng thành của cô, bắt đầu từ một đứa nhóc mười ba tuổi gầy trơ xương trổ mã thành dáng vẻ như bây giờ, không dễ dàng gì. Là nam hay nữ cũng không quan trọng, quan trọng là sống thoải mái, vui vẻ theo tính cách của mình là được, là người thì ít nhất cũng phải học được cách sống cho bản thân. Phong Lăng, hai năm qua cô sống ở ngoài kia, vậy đã tìm được mục tiêu cho cuộc đời mình chưa?"

Phong Lăng khẽ nhếch mép: "Bác sĩ Văn nói câu này cứ như thể anh lớn tuổi lắm rồi vậy."

Cô nhớ rõ anh ta chỉ lớn hơn Văn Nhạc Tình có hai tuổi. Kể từ lúc tốt nghiệp đến giờ, cô Văn cũng mới hai lăm tuổi, còn anh ta cũng chỉ mới hai bảy chứ mấy, thế mà lại dùng giọng điệu nghe như bề trên đang nói chuyện với cô vậy. Có điều, cô nhìn hai anh em bọn họ, một người điềm đạm, lạnh lùng, người còn lại thì nhiệt tình, ấm áp, nếu bỏ đi sợi dây huyết thống ràng buộc thì quả thực hai người họ rất xứng đôi.

Hơn nữa, Bác sĩ Văn và Văn Nhạc Tình trông chẳng hề giống nhau.

Dù là tướng mạo, tính cách hay mọi mặt đều không giống. Ngoại trừ hai người họ đều vô cùng ưu tú thì thật sự điểm nào cũng khác biệt.

Người ngoài chẳng thể nhìn ra một chút dấu vết gì về việc họ là anh em.

"Tôi hơn cô bảy tuổi, lẽ nào còn trẻ lắm sao?" Bác sĩ Văn cười nhạt, hỏi ngược lại.

Phong Lăng: "..."

"Anh, Nam Hành với anh bằng tuổi nhau, anh nói như vậy chẳng phải là kéo anh ấy lên chức với mình rồi tạo khoảng cách tuổi tác giữa em ấy với Nam Hành sao?" Văn Nhạc Tình đứng một bên, không nhịn được cười bèn thốt ra một câu.

Bác sĩ Văn không quan tâm đến Văn Nhạc Tình đang đứng đằng sau, anh ta chỉ nhìn Phong Lăng, trong đôi mắt có để lộ ý cười hiền hòa nhưng Phong Lăng vẫn nhận ra được sự thanh lịch, xa cách thường ngày qua ánh nhìn của anh ta. Bác sĩ Văn chỉ đang quan tâm cô vài câu với cương vị của một người bạn cũ.

"Bác sĩ Văn, anh có nhớ khoảng thời gian rất lâu trước đây, khi còn ở căn cứ, năm tôi mười lăm tuổi từng bị thương, sau đấy tại phòng y tế, anh đã hỏi tôi câu hỏi giống hệt như này không? Khi ấy tôi đã trả lời rằng chỉ cần có cơm để ăn, có căn phòng ấm áp để ở là đủ rồi, mục tiêu cuộc đời tôi chính là được sống."

"Bây giờ đáp án của tôi vẫn thế, chưa bao giờ thay đổi."

*****

Không hề thay đổi cũng là một chuyện tốt, ít nhất thì cô vẫn cứ đơn thuần như thế. Có điều cái đơn thuần mà tôi nói đến không phải ở chỗ này." Bác sĩ Văn chỉ vào đầu mình rồi nhìn cô: "Thứ mà tôi muốn nhắc tới chính là sự đơn giản trong lối suy nghĩ, đừng nghĩ mọi chuyện quá phức tạp thì sống cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi."

Bác sĩ Văn là một người sống rất điềm đạm, lý trí và thằng thắn. Mặc dù Phong Lăng không thể hiểu rõ được Bác sĩ Văn nói ra câu này với cô là có ý gì nhưng vẫn khẽ gật đầu.

"Lát nữa tôi sẽ đi xem phim X-quang của cô, kể cả vết thương không quá nghiêm trọng thì cũng nên ở lại đây thêm mấy ngày nữa để quan sát xem có sự thay đổi nào không, đừng vội rời đi."

Phong Lăng gật đầu.

Cho dù Bác sĩ Văn đồng ý để cô đi thì Hàn Kình cũng sẽ giữ cô lại.

"Vậy cô nghỉ ngơi đi, ăn nhiều một chút, đừng có ăn ít như vậy." Sau khi dặn dò Phong Lăng, anh ta nhanh chóng quay người rời đi.

Văn Nhạc Tình chạy theo, khi đến cửa phòng bệnh, cô khẽ hỏi: "Nam Hành tỉnh lại rồi đúng không? Anh? Tại sao không nhắc đến chuyện của Nam Hành với em ấy?"

Mặc dù giọng nói của Văn Nhạc Tình rất khẽ nhưng tai Phong Lăng vẫn có thể nghe được, chỉ là cô vẫn ngồi im trên giường, không hề thay đổi sắc mặt.

Bác sĩ Văn dừng bước, anh ta quay người nhìn cô gái buộc mái tóc dài thành đuôi ngựa ra sau đầu, sau đấy nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác, nhỏ giọng: "Tỉnh thì tỉnh rồi nhưng vẫn đang nằm trên giường, có gì đáng để nhắc tới."

"Anh ấy không nói là muốn gặp Phong Lăng sao?"

"Không."

Văn Nhạc Tình không hỏi thêm gì nữa, chỉ nhìn Bác sĩ Văn. Bác sĩ Văn cũng không nói thêm lời nào mà quay người bỏ đi.

Văn Nhạc Tình thấy dáng vẻ hờ hững, thậm chí còn có ý tránh của Bác sĩ Văn, bất giác muốn chạy theo. Nhưng nghĩ tới Phong Lăng còn đang một mình ở trong phòng bệnh nên cuối cùng Văn Nhạc Tình vẫn ở lại. Cô chỉ đóng cửa lại rồi quay đầu nhìn Phong Lăng đang ngồi im lặng trên giường bệnh.

Mặc dù không nói chuyện nhưng Phong Lăng đã nghe được cuộc đối thoại của hai người họ.

Trước khi Lệ Nam Hành hôn mê, anh đã dùng chút sức lực còn sót lại mà thì thầm bên tai cô: "Nhớ kỹ những lời em nói hôm nay."

Phong Lăng cúi đầu, cầm lấy chiếc thìa, múc một thìa canh lên rồi đút vào miệng.

Văn Nhạc Tình biết rõ thính lực của Phong Lăng rất tốt, thấy cô im lặng nên cũng không muốn suy đoán cô đang nghĩ gì. Văn Nhạc Tình đi đến bên cạnh Phong Lăng và ngồi xuống, nhìn cô cứ vô thức nhét hết món này đến món khác vào miệng: "Có lẽ do Nam Hành mới tỉnh lại, khi hôn mê quá lâu mà đột nhiên tỉnh, ý thức của con người vẫn chưa thể lập tức khôi phục."

Thấy Phong Lăng cứ im lặng mãi, một mình Văn Nhạc Tình ngồi ở đấy cũng cảm thấy kì quặc.

Cuối cùng, người mà Lệ Nam Hành vất vả tìm kiếm suốt hai năm qua cũng đã tìm được, người ấy cũng đã bị Hàn Kình cưỡng chế để đưa tới đây, chắc chuyện này bọn họ không thể giấu anh được. Cuối cùng anh cũng đã tỉnh, vậy sao lại không nói là muốn gặp Phong Lăng? Có phải Lệ Nam Hành bị đánh hỏng cả não rồi không?

Ngày thứ hai sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại. Phong Lăng vẫn ngoan ngoãn ở trong phòng dưỡng bệnh, không hề ra ngoài cũng không hề nghe thấy một mệnh lệnh nào liên quan đến việc Lệ Nam Hành muốn gặp cô.

Ngày thứ ba sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh không gặp cô.

Ngày thứ tư sau khi Lệ Nam Hành tỉnh lại, anh vẫn không gặp cô.

Ngày thứ năm, nghe nói hôm nay trong bệnh viện có không ít người tai to mặt lớn cố ý đến thăm hỏi, nghe nói phòng bệnh của Lệ Nam Hành hiếm khi được một bữa náo nhiệt nhưng anh vẫn không gặp cô.

Phong Lăng ngủ một giấc, đến khi tỉnh dậy thì đã là buổi chiều, đột nhiên Văn Nhạc Tình mở cửa bước vào: "Phong Lăng, có người muốn gặp em."

Phong Lăng đưa mắt nhìn thì thấy ở phía sau lưng Văn Nhạc Tình có một cặp vợ chồng.

Cô nhìn họ vừa có chút quen thuộc lại vừa có chút xa lạ, trông thấy một đứa trẻ khoảng chừng sáu tuổi theo sau hai vợ chồng đi vào phòng bệnh. Đôi mắt của đứa bé rất sáng, sau khi bước vào phòng, cô nhóc ngó ngang ngó đọc, đầy vẻ tò mò.

Phong Lăng cố gắng lục tìm lại ký ức liên quan đến cặp vợ chồng này, ngay khi người phụ nữ hơi kích động và tiến tới nắm lấy tay cô, Phong Lăng mới nhớ ra được.

"Ông Ritter và bà Ritter?" Phong Lăng ngờ vực hỏi.

Ngay lập tức bà Ritter nhìn cô đầy xúc động, kéo tay cô nói: "Cậu Phong... à không, cô Phong. Trước đây chúng tôi không hề ngờ rằng cô là con gái. Năm đấy, tính mạng cả gia đình tôi đều là do cô cứu. Nhất là đứa con gái còn nhỏ tuổi của tôi khi ấy được cô ném xuống biển để giao cho đội cứu hộ, lúc đó tôi ở trên thuyền cứ do dự mãi, không quyết đoán, xém chút nữa là kéo theo cô chết chung rồi."

Cuối cùng thì Phong Lăng cũng đã nhớ được người phụ nữ trung niên khoảng ba mươi tuổi đang đứng ở trước mặt.

Không ngờ cô lại gặp Thị trưởng bang Florida - ngài Ritter và vợ của ông ta tại đây.

Đây là câu chuyện xảy ra khi gia đình họ bị bắt cóc và Phong Lăng đã lên du thuyền để giải cứu ba người họ. Quả thật cô có chút ấn tượng với việc này. Đặc biệt là khi ấy, cô còn bị rơi xuống biển, sau đó được Kiều Phỉ cứu lên một hòn đảo, đây cũng là lần đầu tiên bí mật về giới tính của cô bị người khác phát hiện. Cho nên ấn tượng của cô về chuyện này rất sâu sắc.

Ngài Ritter cũng bước tới, cười khách sáo với Phong Lăng: "Cô Phong, người Hoa các cô có câu "có ơn cứu mạng, ắt không thể quên'. Chúng tôi vô cùng biết ơn chuyện cô đã liều mạng của mình cứu cả gia đình mình. Vợ của tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện vì bà ấy quá sợ hãi mà để cô phải nhảy xuống biển. Chúng tôi không nghĩ rằng có thể gặp được cô ở đây, càng ngạc nhiên hơn khi biết được căn cứ XI có một người con gái tài giỏi như cô. Tôi thay mặt cả gia đình cảm ơn ơn cứu mạng của cô."

"Không cần phải khách sáo như vậy đâu, đó chỉ là trách nhiệm của tôi trong mỗi lần đi làm nhiệm vụ khi còn ở căn cứ XI mà thôi." Thấy ngài Ritter đột nhiên cúi đầu với mình, Phong Lăng vội vã đứng dậy.

Đứng trước mặt cô lúc này dù gì cũng là một Thị trưởng, một nhân vật nhỏ bé như cô... Cảm thấy áy náy khi nhận được cách hành lễ này.

Phong Lăng thấy vô cùng ngượng, hơn nữa cô không rõ nên làm như thế nào mới tốt trong hoàn cảnh này.

Bà Ritter vẫn cứ nắm lấy tay cô, nói: "Cả nhà tôi đã dọn từ Florida đến Los Angeles, công việc của chồng tôi cũng được chuyển tới đó, bây giờ ông ấy không còn là Thị trưởng bang Florida nữa mà đã trở thành Phó Bộ trưởng của Tòa thị chính Los Angeles rồi. Có thể năm sau ông ấy sẽ có cơ hội tranh cử chức Thị trưởng thành phố Los Angeles, do vậy chúng tôi và căn cứ XI sẽ có nhiều sự qua lại hơn trước. Nghe nói anh Lệ gặp chuyện nên chồng tôi cố ý đến thăm, không ngờ rằng cô cũng ở đây."

Khi xưa, vì họ luôn khắc ghi trong lòng ơn cứu mạng của Phong Lăng mà đã từng đến căn cứ XI đợi cô để gặp mặt cảm ơn cô, nhưng vì khi ấy Phong Lăng bị thương, phải nhập viện, không thể gặp được bọn họ.

Hai năm trôi qua, vậy mà vẫn có thể gặp nhau tại nơi này, thật đúng là duyên số.

Thật ra Phong Lăng chẳng hiểu thị trưởng bộ trưởng là gì, nhưng cô cũng biết bang Florida là một thành phố nhỏ mới được thành lập, không mấy tiếng tăm tại nước Mỹ, khác hoàn toàn so với Los Angeles. Ngài Ritter có thể chiếm được một chức vụ cao tại Tòa thị chính thành phố Los Angeles, hơn nữa còn đủ tư cách để tranh cử chức Thị trưởng thành phố thì có thể thấy được ông ấy là một người rất tài giỏi.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)