Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 158

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 158
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


AK ngạc nhiên hô lớn, khiến ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn về người đang nằm bò dưới đất.

Phong Lăng chầm chậm ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt dính máu của cô nhìn thẳng về phía họ. Hai năm không gặp, bất chợt gặp lại, cô không rõ giây phút này rốt cuộc mình có cảm xúc như thế nào. Cô chỉ nhớ đến cảnh tượng mình bỏ đi trước đây, bàn tay của cô lại càng bấu sâu vào mặt đất.

Thấy cô hình như đã bị thương nặng, A K vội đưa khẩu súng ngắn trong tay cho người anh em ở đằng sau, chạy thật nhanh đến, sau đó cúi người xuống mau chóng đỡ Phong Lăng dậy. Trông thấy máu ở khóe miệng và dáng vẻ loạng choạng như thể đứng không vững của cô, anh ta nhíu mày nói: "Cô thế này..."

Phong Lăng thở hổn hển một hơi, khàn giọng nói: "Vừa rồi bom ở phía trên rơi xuống cạnh chân tôi."

Trong phút chốc, A K không dám tin càng đỡ cô cẩn thận hơn, giọng nói của anh ta cũng trở nên nghiêm túc: "Vậy thì mau đến bệnh viện thôi! Nhanh lên!"

Phong Lăng không còn mấy sức lực để nói chuyện nữa, chỉ có điều lúc có hai người anh em nhìn có vẻ quen mắt của căn cứ XI tiến lên đỡ sau lưng cô, cô chợt nghe thấy cuộc đối thoại Hàn Kình và Tiểu Hứa ở bên đó: "Lão đại, anh tìm thấy Phong Lăng rồi sao không báo cho bọn tôi một tiếng."

Lệ Nam Hành không trả lời, anh cũng đang được họ đỡ.

Bây giờ cả hai người họ đều đã bị thương nặng, có rất nhiều lời nên nói và không nên nói, dường như họ chỉ có thể hiểu ngầm với nhau.

Lệ Nam Hành chỉ nhìn Phong Lăng rồi nói với vẻ hờ hững: "Lên trực thăng về thẳng căn cứ, Bác sĩ Văn có cùng đến đây không? Gọi cậu ấy đi, khám cho cô ấy trước."

Hàn Kình và Tiểu Hứa nhìn vết thương sau lưng Lệ Nam Hành, vốn họ muốn nói vết thương của anh xem ra cũng không hề nhẹ nhưng dù gì lão đại cũng đã nói như vậy rồi, hơn nữa dù xa cách hai năm, bọn họ vẫn biết suốt hai năm qua, lão đại luôn tìm kiếm Phong Lăng đến mức như sắp phát điên. Nếu bây giờ không để Bác sĩ Văn khám cho Phong Lăng trước, chắc lão đại thà chết cũng sẽ không để bác sĩ động vào người mình.

"Được, cứ đi đã." Hàn Kình vừa nói vừa đưa mắt ra hiệu với mọi người bên cạnh, đã có một nhóm người đuổi theo đám tội phạm đã tản ra khắp nơi. Bây giờ trên không vẫn có tiếng cánh quạt của máy bay trực thăng đang đến gần nhưng lần này không chỉ có trực thăng của địch, mà còn có trực thăng của căn cứ XI đang khống chế tình hình ở bên trên. Điều này khiến cho phe địch tạm thời không thể tìm thấy vị trí chính xác để tiếp tục thả bom.

Phía sau lưng Phong Lăng đã bốc cháy. Khi ở trong rừng, thế lửa có thế nào cũng đều là chuyện rất nguy hiểm. Trong ngực cô đau đến mức tưởng chừng như toàn thân sắp nứt ra đến nơi, nhưng lúc đám A K vội vàng dìu cô đi ra ngoài với vẻ mặt căng thẳng, cô khẽ nói một câu: "Tôi không về căn cứ XI đâu, đưa tôi tới bệnh viện là được rồi.

Dù giọng nói của cô rất nhỏ và khẽ, nhưng dường như mọi người xung quanh đều có thể nghe thấy.

A K lập tức nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Phong Lăng, cô có biết Lệ lão đại đã tìm cô hai năm rồi không, hai năm qua lão đại luôn nghĩ cách để tìm cô về, trong căn cứ XI không thể không có cô. Cách làm ngày xưa của mấy ông cụ Lệ vốn rất vô lý, lão đại mới là người phụ trách của căn cứ, chỉ cần lão đại nói cô vẫn có thể về đội bắn tỉa thì cô vẫn là người của căn cứ XI chúng ta. Lẽ nào bây giờ không phải là lúc quay về một cách hợp tình hợp lý sao?"

Phong Lăng chẳng còn chút cảm xúc nào, chỉ là khi được A K dìu đi ra ngoài, cô nuốt ngụm máu trong miệng xuống, khó mà chống đỡ được tinh thần và thế lực hiện giờ của bản thân, cô vừa thở hổn hển vừa khẽ nói một cách khó khăn: "Tôi không về đó đâu."

Khi cô vừa nói ra câu này, Lệ Nam Hành đang được người khác dìu về phía trước cũng chợt dừng lại, anh quay người lại nhìn cô.

Lúc này, Phong Lăng cũng ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía anh, đối diện với gương mặt nhợt nhạt và ánh nhìn trầm tĩnh của anh.

"Phong Lăng." Hàn Kình và Tiểu Hứa vẫn đỡ Lệ Nam Hành, đồng thời luôn chú ý đến vết thương sau lưng anh, họ cau mày nói: "Lão đại tìm cô chẳng dễ dàng gì, chuyện năm xưa có hiểu lầm, lúc đó chúng tôi đã biết giới tính của cô từ lâu, nhưng vẫn không vạch trần cô, phần lớn thành viên trong căn cứ XI đều chấp nhận cô. Cô đừng vì mấy câu nói năm xưa của mấy thằng nhãi khốn khiếp ở đội Ba mà cảm thấy mất danh dự hay đau lòng, chúng tôi đều có thể hiểu cho cô. Bây giờ cô và lão đại đều hi thương rồi, vậy thì hãy cùng quay về đi."

"Tôi nói lại lần nữa." Nghe lời họ nói xong, Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt của Lệ Nam Hành, sau đó nói một cách rành mạch: "Hai năm trước, Phong Lăng tôi đã thề rằng đời này, kiếp này sẽ không bao giờ bước chân vào căn cứ XI với thân phận là thành viên huấn luyện của căn cứ nữa, dù tôi có phải chết ở đây thì tôi cũng sẽ không quay về."

"Phong Lăng, tôi biết cô không vui, nhưng bây giờ không phải là lúc cãi nhau, đừng làm loạn nữa..." A K khẽ nói một câu sau lưng cô.

Ánh mắt của Phong Lăng rất hờ hững: "Tôi không hề làm loạn, bỏ tôi ra, tôi tự đi được."

"Cô nói đùa gì thế? Bị thương đến mức này rồi, cô còn đi nổi không?" A K vừa nói vừa nhìn vết máu ở khóe miệng cô: "Hộc cả máu ra rồi kia kìa, cô là ai chứ? Bây giờ cô thế này rồi mà còn có thể đi ra khỏi rừng được thì tôi sẽ gọi cô là bà nội luôn!"

Gương mặt tái nhợt của Phong Lăng luôn không có cảm xúc gì, khi được A K đỡ, cô cũng cố gắng đứng nghiêm chỉnh, không hề có ý định và suy nghĩ sẽ dựa dẫm vào bất kỳ người nào của căn cứ XI bọn họ.

Với căn cứ XI, cô vẫn hận và không thể buông bỏ một vài chuyện.

Tiểu Hứa - người đỡ Lệ Nam Hành cảm thấy nhiệt độ cơ thể của Lệ lão đại đang giảm dần, lão đại bị thương không hề nhẹ, nhưng dường như điều khiến anh bị tổn thương hơn chính là việc Phong Long tuyệt tình vứt bỏ tình yêu của hai người.

Đối diện với người đã hai năm không gặp, Tiểu Hứa nhìn Phong Lăng, nói một câu: "Phong Lăng, chúng tôi biết trong lòng cô có mối hận, nhưng hận cũng đều bởi đã từng yêu, giống như nỗi hận của cô với căn cứ XI, đó là vì cô đã từng yêu nơi đó sâu đậm, và nỗi oán hận của cô với Lệ lão đại cũng là vì cô đã yêu..."

"Tôi chưa từng yêu!" Phong Lăng nhíu mày.

Bởi vì bị thương nặng mà ánh mắt của Lệ Nam Hành gần như rã rời, sắp không thể tập trung được nữa, nhưng vì câu nói này của cô, ánh mắt của anh lại đột nhiên nghiêm lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng về phía cô.

Vì bốn chữ quả quyết này của Phong Lăng, mà Tiểu Hứa câm lặng trong giây lát, cô gái ngày xưa bị đuổi ra khỏi căn cứ một cách tàn nhẫn, bây giờ rõ ràng đã là một cô gái mạnh mẽ hơn tất cả bọn họ. Trong phút chốc, anh ta phát hiện dù biết cô là một người nhẫn tâm, nhưng anh ta lại chẳng thể tìm được một câu nào để trách móc cô.

Phải.

Hễ nhớ lại cảnh tượng năm xưa, khi trông thấy cô nằm bò dưới đất bên ngoài trụ sở của căn cứ, bị mấy ông cụ Lệ dùng lời nói làm nhục, bêu xấu và đuổi đi thì anh ta có thể hiểu được tâm trạng của cô.

Nếu đổi thành bất kỳ ai, chắc chắn họ cũng sẽ không muốn bước chân vào nơi đó nữa.

"Chưa từng yêu, thật không?" Lúc này, giọng nói khàn khàn của Lệ Nam Hành vang lên. Dù bây giờ anh đang rất yếu vì bị mất máu quá nhiều, nhưng trong khu rừng đang rực cháy, giữa bầu không khí yên tĩnh nên giọng nói của anh càng thêm rõ ràng, lạnh lẽo đến lạ thường.

Phong Lăng không nhìn anh nữa, mà ngoảnh sang phía khác.

*****

Thấy Phong Lăng quay đi, không muốn nhìn thẳng vào mắt mình, đôi mắt lạnh lùng của Lệ Nam Hành dần híp lại: "Phong Lăng, cả đời này anh chưa từng chân thành với ai như với em."

Phong Lăng vẫn chỉ để A K đỡ mình, cô mệt mỏi dựa vào anh ta, ánh mắt hơi rã rời nhìn về phía thân cây cách đó không xa, không chịu nhìn Lệ Nam Hành.

"Với chuyện xảy ra hai năm trước, em hận cũng được, oán cũng được, anh đều có thể cho em một lời giải thích hợp lý. Dù em không thể hiểu, nhưng chí ít anh không cho phép có những hiểu lầm này xen vào giữa chúng ta. Anh đã nói với em hết lần này đến lần khác, anh chưa từng cưới bất kỳ ai nhưng em nhất quyết không tin. Đúng, ngày xưa là anh đã quá tự tin, tưởng rằng có thể phối hợp cả trong lẫn ngoài một cách nhịp nhàng nhưng đã không chú ý đến cảm nhận của em, cho nên những chuyện này anh đều đáng phải nhận lấy." Trong giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của người đàn ông lộ ra vẻ hơi tiều tụy và mệt mỏi, giọng nói u ám và lạnh lẽo: "Bất kể đã từng xảy ra chuyện gì, anh cũng không bao giờ giấu giếm em điều gì cả, anh luôn thẳng thắn, chẳng hề sợ sệt. Ít nhất thì trái tim của anh cũng sạch sẽ và chân thành, nhưng khi phủ nhận hết tất cả những chuyện đã xảy ra, em cũng đã phủ nhận chính bản thân mình, đúng không?"

Giọng nói lạnh lùng của Lệ Nam Hành khiến Hàn Kình và Tiểu Hứa đều cảm nhận được sự lạnh lẽo trong lòng lão đại lúc này. Hơn nữa vì luôn đỡ anh nên họ cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh đang giảm dần. Phải nói trước rằng bây giờ không thể chậm trễ thêm một phút nào nữa, nếu không thì tính mạng của lão đại sẽ gặp nguy hiểm.

Nhưng bây giờ hai người họ không dám nói một câu nào, chỉ có thể cố gắng hết sức đỡ lấy anh.

Trước ánh nhìn chăm chú của các anh em trong căn cứ XI, Phong Lăng không nói thêm một câu nào nữa, chỉ đáp: "Không cần phải phủ nhận, bởi vốn dĩ chẳng có gì xảy ra.

Vừa nghe thấy câu nói này của cô, A K đã dùng sức bấm vào cánh tay Phong Lăng, nhắc nhở cô đừng tiếp tục thách thức giới hạn của lão đại nữa.

Lão đại đã tìm cô hai năm, khó khăn lắm mới tìm thấy, vả lại bây giờ hai người đều đã bị thương nặng, lúc này hà tất còn phải làm tổn thương lẫn nhau.

Nhưng rõ ràng, trái tim Phong Lăng đã khép chặt đến mức không có thứ gì chui lọt được, dù là một chút xúc động cũng là do gặp tình huống nguy hiểm mà thôi. Sau khi bình tĩnh lại, cơn xúc động đó lại tiếp tục bị sự bình tĩnh của cô chế ngự.

Đáng ra trước kia có những điều mà cô phải nghĩ cho kĩ, đáng lẽ cô nên kiên định ngay từ lúc mới vào căn cứ thì khi rời đi sẽ không bị tổn thương đến thế.

Lệ Nam Hành làm như không nhìn thấy tất cả thành viên của căn cứ XI ở xung quanh mà chỉ nhìn cô, hỏi: "Em chưa từng yêu anh?"

Ngày trước, các thành viên của căn cứ XI ở xung quanh đã nghe nói đến chuyện liên quan đến Phong Lăng và Lệ Nam Hành, nhưng đó vẫn luôn chỉ là lời đồn. Mọi người đều nửa tin nửa ngờ. Sau này khi biết Phong Lăng là con gái, dù thấy ngạc nhiên, nhưng chí ít thì họ cũng không có những suy nghĩ khác giống đám thành viên khốn kiếp ở đội Ba.

Bây giờ đột nhiên trông thấy cảnh tượng này, nghe thấy câu nói này, ai nấy lập tức đều ngừng thở, không đám hé răng một câu.

"Đúng vậy." Phong Lăng trả lời một cách dứt khoát.

Lệ Nam Hành lập tức cười lạnh, dưới sự chiếu rọi của ánh lửa ở sau lưng Phong Lăng, dường như gương mặt trắng bệch của người đàn ông ánh lên chút hơi ấm, nhưng nhìn kỹ thì lại cực kỳ lạnh lẽo.

"Chưa từng thích sao?" Anh lại hỏi.

Cánh tay vô lực buông thõng bên người của Phong Lăng chầm chậm nắm thành nắm đấm: "Chưa từng."

Lệ Nam Hành lập tức cười lạnh nhìn cô: "Nực cười."

A K cảm thấy trái tim mình sắp sợ đến mức ngừng đập vì cảnh tượng trước mặt rồi, anh ta không ngừng nhủ thầm, tiếu tố tông Phong Lăng của tôi ơi, cô đừng có làm lão đại kích động nữa, cô mau nhìn lão đại đi, cô nhìn anh ấy một cái đi mà.

Song rõ ràng là Phong Lăng không cảm nhận được sự lo lắng của A K, cô chỉ mệt mỏi dựa vào người anh ta, rồi nói khẽ: "Cuộc sống của tôi ở Boston rất êm ả, bọn bắt cóc mà anh gặp hôm đó chỉ là một sự trùng hợp thôi, nguyên do của sự việc không nằm ở phía tôi, tôi vốn chẳng gặp nguy hiểm gì cả. Rất cảm ơn Lệ lão đại đã niệm tình xưa nghĩa cũ cứu tôi một lần, nhưng hôm nay tôi cũng đã cứu anh một lần, chúng ta hòa rồi."

Lệ Nam Hành chỉ nhìn cô mà không nói một lời.

Tất cả mọi người đều cảm thấy chắc sức lực của Lệ lão đại đã cạn kiệt, biết rõ là nên mau chóng đỡ anh quay về, nhưng đến tận bây giờ cũng không có một ai dám hành động, hay nói thêm một lời. Đặc biệt là Hàn Kình và Tiểu Hứa ở sau lưng Lệ Nam Hành, đối mặt với Lệ lão đại lúc này dường như đã bị thương đến độ sắp ngã quỵ đến nơi, và Phong Lăng cứng rắn như sắt đá không thể lay chuyển được, họ đều không dám thở mạnh.

"Chưa từng yêu đúng không?" Lệ Nam Hành dường như không cam lòng, hỏi lại, chỉ có điều lần này giọng nói bình tĩnh và trầm thấp của anh khiến trong lòng người nghe cũng lạnh đi.

Phong Lăng cau mày lại hệt như đã mất kiên nhẫn, khàn giọng đáp lời: "Đúng."

Lệ Nam Hành chợt cười lạnh thành tiếng, đột nhiên hất tay của Hàn Kình và Tiểu Hứa ra. Anh đứng loạng choạng tại chỗ một lúc mới miễn cưỡng đứng vững lại được, nhìn thẳng vào cô gái từ đầu đến cuối không chịu nghiêng đầu sang, cất tiếng hỏi như nghiến răng: "Anh hỏi lại em một lần nữa, em chưa từng yêu anh sao?"

Lúc này, cuối cùng Phong Lăng cũng đã quay sang, nhìn thẳng vào đôi mắt anh, cô không phân tích cảm xúc trong mắt anh nữa mà chỉ đanh giọng đáp: "Đúng, Lệ Nam Hành, cùng lắm thì chúng ta cũng chỉ là có một mối tình không có kết quả và cũng không cần kết quả mà thôi, vừa hay mối tình này lại rơi vào khoảng thời gian tuổi trẻ bồng bột của tôi, nhưng tôi chưa từng yêu anh, chưa bao giờ."

Lệ Nam Hành bất động, sững sờ nhìn cô năm giây.

Phong Lăng cũng nhìn thẳng vào anh, trong ánh mắt cô chứa đầy sự kiên định, hờ hững, lạnh lùng và cả sự giải thoát, như thể cuối cùng cô đã có thể hoàn toàn giã từ bản thân đáng thương của mình ở hai năm trước.

Lúc Hàn Kình và Tiểu Hứa không thể nhìn tiếp được nữa, cảm thấy đời này họ chưa bao giờ nhìn thấy Lệ lão đại lại thảm hại và thất bại như thế này, giây phút hai người vội tiến lên định tiếp tục đỡ anh, người đàn ông dường như vốn đứng không vững phía trước chẳng thèm đếm xỉa gì đến cánh tay đang giơ ra của họ, anh thờ ơ hất tay họ ra, sau đó bất chợt đi thẳng về phía Phong Lăng.

Khoảng cách chỉ có năm, sáu bước, nhưng mỗi giây anh cất bước, gương mặt anh lại càng nhợt nhạt và trắng bệch.

Phong Lăng không biết anh định làm gì, chỉ thấy anh bước đến gần, A K cũng không biết bây giờ nên làm thế nào, đang định lên tiếng, nhưng Phong Lăng đang được anh ta dìu đỡ vững vàng đột nhiên bị người đàn ông tiến lại gần trước mặt giơ một tay ra kéo lấy. Cô cũng đang bị thương nặng, nên căn bản không thể giữ vững cơ thể, như vậy lảo đảo ngã nhào vào lòng Lệ Nam Hành.

Phong Lăng tưởng anh điên rồi, lúc cô đang định hỏi có phải anh bị điên rồi hay không, người đàn ông chợt dùng một tay giữ lấy cằm cô, sau đó cúi đầu hung hăng hôn cô!

Thoáng cái, cô trợn trừng mắt, muốn đẩy Lệ Nam Hành ra nhưng lại không còn sức để giơ tay lên. Cả người cô bị người đàn ông giam trong lòng, anh ôm lấy eo cô, lưng cô, hôn cô mãnh liệt như muốn siết cổ đến chết. Cô chỉ thấy trong miệng hai người đều có mùi máu tanh, mùi máu này trộn lẫn với nhau, trên người cô chỗ nào cũng đau nhức, đau tới mức khi bất chợt bị người đàn ông cắn mút tàn phá một cách vừa tàn nhẫn vừa hung ác thế này, môi và lưỡi của cô cũng không còn cảm giác nữa.

Người Phong Lăng cứng đờ, cô muốn vùng ra nhưng lại không thoát được, đành phải để người đàn ông hôn mình như phát điên trước mặt mọi người.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)