Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 146

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 146
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Phong Lăng cầm cây bút trong tay, lúc nhìn thẳng vào ánh mắt của Lệ Nam Hành, ngón tay cầm bút của cô khẽ siết chặt. Nhưng chỉ giây say, cô đã dời mắt đi, cúi đầu xuống tiếp tục làm việc. Cuối cùng đến khi đã quá muộn, Phong Lăng mới đặt cây bút xuống, lúc ngước mắt lên, thấy người đàn ông vẫn đang nhìn mình.

"Xong rồi à?" Sự kiên nhẫn của người đàn ông đã kéo dài đến vô tận, Lệ Nam Hành nhìn cô mà không hề có chút mất kiên nhẫn nào: "Làm xong thì anh đưa em về, nếu tiện đường đi qua bệnh viện, anh sẽ đưa em vào đó kiểm tra trước."

"Không cần thiết phải đến bệnh viện, ngày trước đi đến chiến trường có các phần tử khủng bố, chịu chết còn chẳng làm sao, ở khu vực bom mìn hay hang rắn cũng không chết được, chẳng qua chỉ là cảm cúm thôi." Phong Lăng đứng dậy thu dọn đồ đạc, sau khi thu dọn xong xuôi, cô vòng qua bàn làm việc đi ra ngoài.

"Đừng coi thường bệnh cảm cúm, mấy năm trở lại đây, rất nhiều hồ sơ bệnh án của y học kinh điển đều nói các loại bệnh tật đều bắt đầu từ triệu chứng cảm cúm." Lệ Nam Hành nói, cùng lúc đó lại nhìn sắc trời bên ngoài: "Mặc nhiều áo vào, đừng để bị lạnh."

Lúc trước tại sao cô lại bị cảm lạnh, sao lại bị cảm cúm, còn không phải nhờ anh "ban tặng" sao?

Hai năm không gặp, người đàn ông này mới xuất hiện chưa đến vài ngày, nhưng đã làm đảo lộn hoàn toàn thế giới mà cô vốn tự cho là yên bình.

Phong Lăng không nói gì, cầm túi xách của mình lên, đi lướt qua người đàn ông, cũng không ngoảnh đầu lại mà đi thẳng ra ngoài.

Nhưng Phong Lăng vừa đi được mấy bước, chiếc túi xách trong tay cô đã bị người đàn ông cao lớn thuận tay cầm lấy lúc cô đi đến gần. Tay bỗng trống không, cô ngoảnh lại thì thấy người đàn ông đã cầm luôn túi xách của cô đi đến cạnh xe, sau đó anh mở cửa xe ra ném chiếc túi vào trong, đồng thời mở rộng cửa xe ra, đưa mắt ra hiệu bảo cô lên xe.

Thấy cô đứng đó mà không hề nhúc nhích, Lệ Nam Hành vẫn kiên nhẫn nói: "Qua đây."

Phong Lăng không muốn lên xe của anh.

Nhưng túi xách của cô đang ở đó, điện thoại cũng ở bên trong. Vì hôm nay thấy trong người khó chịu, nên cô không tự lái xe đi làm, bây giờ muốn bắt xe về, nhưng trong người không có một đồng, cô không thể tay không đi về thế này được, hơn nữa chìa khóa cũng đang ở trong túi xách.

Phong Lăng đột nhiên đi qua đó, lướt qua mặt người đàn ông, cô đứng cạnh xe với tay lấy chiếc túi bị ném lên ghế ngồi, kết quả giây phút cầm được chiếc túi lên, định quay người nhanh chóng rời đi thì người đàn ông phía sau bất chợt chặn cô lại trước cửa xe. Lúc Phong Lăng quay phắt người lại thì suýt nữa đã va vào lồng ngực của Lệ Nam Hành, cô lảo đảo lùi lại một bước, đôi mắt thâm sâu của Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn vào đôi mắt lạnh nhạt của cô, đôi tay anh cứ như vậy chống vào hai bên cửa xe, vây cô giữa anh và chiếc xe.

"Lệ Nam Hành!" Thấy anh đột nhiên áp sát mình thế này, Phong Lăng chợt xao động, cô hung hăng trừng mắt lên nhìn anh: "Tránh ra!"

Lệ Nam Hành cúi xuống nhìn cô gái luôn cư xử lạnh nhạt với mọi người, anh không buông tay, đưa tay lên rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô, ngón tay ấm áp khẽ vuốt ve cằm cô, đôi mắt lạnh lùng híp lại: "Ngày xưa, anh đồng ý để em giả làm con trai ở bên cạnh mình đúng là một quyết định sáng suốt. Bây giờ tóc em vẫn ngắn cũn trông không ra làm sao cả, nhưng bên cạnh lại chẳng thiếu người theo đuổi, một người là huấn luyện viên, một người là học viên, đây còn chỉ là một võ quán, nếu một ngày em bị nhiều người hơn nữa phát hiện ra, liệu có phải tới lúc anh muốn cướp em về cũng chưa chắc đã chen được vào không?"

Phong Lăng ra sức đẩy tay Lệ Nam Hành ra, kết quả giây phút cô đánh lên cổ tay anh, người đàn ông đã buông cằm cô ra, đồng thời bắt lấy tay cô, kéo cô vào lòng anh. Nhất thời, Phong Lăng không thể đứng vững, cũng không đề phòng, lúc bổ nhào vào lòng anh, sức lực nắm lấy cổ tay cô cũng khiến cô đau tới mức phải nhíu mày. Cô nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ không vui: "Tôi bảo anh buông tay ra!"

Nhìn ánh mắt của cô, Lệ Nam Hành đanh mặt, trầm giọng nói rành mạch từng câu chữ: "Phong Lăng, anh nói lại một lần nữa, anh không hề kết hôn, không lấy bất kỳ ai, em đừng lườm anh bằng ánh mắt chán ghét như nhìn một thằng đàn ông cặn bã đã kết hôn nữa."

Phong Lăng cố gắng rút tay mình ra khỏi tay anh, nhưng người đàn ông chẳng những không buông ra, ngược lại còn ấn tay cô lên ngực mình, nắm thật chặt, căn bản không hề có ý định buông cô ra.

"Anh kết hôn hay chưa không liên quan đến tôi!" Phong Lăng tức giận quát: "Buông ra!"

"Không liên quan?" Nhìn vẻ mặt trông như thật sự không quan tâm của cô, ánh mắt của Lệ Nam Hành lại càng gay gắt hơn: "Nếu em đã không để tâm, cũng không liên quan, vậy tại sao ngày xưa khi bất đắc dĩ bị đuổi khỏi căn cứ, em không nghĩ đến chuyện tìm anh mà cứ một mực dùng mánh khóe chống do thám để tránh né tầm mắt của mọi người? M* kiếp, hai năm, anh đã tìm em những hai năm, dù bây giờ em không nhìn thấy được sự chân thành của anh, không thể tha thứ ngay cho anh, nhưng chí ít em cũng đừng nhìn anh bằng ánh mắt như nhìn một tên đáng ghét vậy! Trái tim của anh là để yêu em, chứ không phải là để bị em ghét bỏ! Em hiểu không?"

Phong Lăng thật sự không vùng ra được, cuối cùng cô dứt khoát giơ cánh tay còn lại lên rồi ra sức đánh vào người anh: "Rốt cuộc anh đã xong chưa hả! Đừng nói với tôi chuyện yêu đương gì nữa! Tôi vốn chưa từng nghĩ đến những vấn đề này! Là anh dẫn tôi vào ngã rẽ tình cảm, bây giờ chẳng qua tôi đã tìm lại được phương hướng đúng đắn của cuộc đời mình mà thôi. Anh đừng tưởng mình có sức quyến rũ vô biên tới mức chỉ cần vừa xuất hiện là sẽ có phụ nữ bị chinh phục. Tôi nói cho anh biết, không có tác dụng với tôi đâu! Bây giờ tôi chỉ muốn được sống một cuộc sống bình yên, tôi không có mục tiêu gì quá lớn! Còn anh lại càng không phải là mục tiêu trong cuộc đời của tôi! Nếu có thể, bây giờ tôi sẽ gửi lại anh câu nói mà hôm nay anh đã nói với Trần Bắc Khuynh, tôi muốn anh tránh xa tôi ra một chút!"

Ánh mắt cô vô cùng kiên định, tràn ngập vẻ bài xích và không thể chấp nhận được, hơn nữa hình như với thân phận đã kết hôn của anh, dù là thật hay giả, trong trái tim cô cũng đã ngăn cách bởi một màn sương, phá không vỡ, gạt không đi. Dường như trái tim được làm từ băng giá của cô không ai có thể dễ dàng phá vỡ được nữa. Khi nghe cô nói vậy, Lệ Nam Hành lặng người mất một lúc, sau đó anh buông tay cô ra: "Lên xe trước đi, anh đưa em về."

"Tôi không lên xe của anh!" Nhân lúc Lệ Nam Hành buông tay ra, cô đẩy anh ra.

"Đừng làm loạn, em còn đang ốm đấy." Người đàn ông không nhiều lời, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu cho cô lên xe, bằng không căn bản anh không có ý để cô rời đi, cũng càng không thể để cô dễ dàng bỏ đi một mình.

Phong Lăng cau mày: "Anh..."

"Anh chỉ đưa em về thôi, không vào nhà em đâu."

"Kể cả vậy thì tôi cũng không cần anh đưa tôi về."

"Đừng phí lời nữa." Rõ ràng sự kiên nhẫn của Lệ Nam Hành đã đến giới hạn, anh nhìn cô bằng ánh mắt lạnh như băng:

"Lên xe."

Hai người cứ giằng co với nhau một lúc lâu như vậy, cuối cùng Phong Lăng không muốn đối mặt với anh nữa, đột nhiên cô đẩy anh cách ra một khoảng bằng một cánh tay, sau đó xoay người lên xe, đóng sầm cửa xe lại, ngăn cách ánh mắt và mùi hương nồng nàn quen thuộc khi anh kề sát cô.

*****

Trên đường về, Lệ Nam Hành quả thật không hề nói gì, mặc Phong Lăng ngồi ở phía sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Đến khi đưa cô về nhà, tận mắt thấy cô đi vào nhà rồi đóng sầm cửa lại, anh cũng không có ý định đi vào. Sau khi đóng cửa, Phong Lăng khóa trái cửa lại, sau đó móc khóa an toàn trên tường ở bên trong lại, sau khi xác định dù anh có chìa khóa cũng không thể mở chiếc khóa an toàn cuối cùng này ra được, cô mới quay người đi vào phòng ngủ.

Lúc này, Phong Lăng mới bớt chút thời gian đi lấy nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể mình, dù buổi sáng đã uống thuốc hạ sốt, nhưng bây giờ vẫn còn sốt hơn ba mươi tám độ, thảo nào cô lại luôn thấy khó chịu như vậy. Sau khi tắm rửa, sấy tóc xong, cô vô thức nhìn ra bên ngoài.

Ngọn đèn nhà sát vách mãi chưa bật sáng.

Phong Lăng không nhìn về phía đó nữa, quay người đi đun nước nóng.

Anh có muốn bật đèn hay không, không liên quan đến cô.

Sáng sớm ngày hôm sau, Phong Lăng tỉnh dậy, hôm nay cô thật sự không còn sức để đi chạy bộ buổi sáng, cũng không muốn làm gì ăn. Cô lại ngồi trên sofa nhắm mắt nghỉ ngơi một tiếng, đến khi sắp tới giờ lên lớp, cô mới đứng dậy định ra ngoài, đột nhiên nghe thấy điện thoại kêu "tinh", là âm báo tin nhắn.

Cô cầm điện thoại lên nhìn thì thấy là tin nhắn của Lệ Nam Hành gửi đến: "Đang ốm thì không nên ăn nhiều bánh mì, sa lát và mứt hoa quả, anh mua cháo kiểu Trung Quốc cho em ăn sáng rồi."

Phong Lăng mở cửa đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy phía trên cái kệ để đồ nhỏ ngoài cửa đã có đồ ăn sáng không biết được đưa đến từ lúc nào. Có mấy chiếc hộp hình tròn được đặt ngay ngắn trong túi ni lông. Cô đột nhiên nhớ đến một chuyện, khi còn ở trong căn cứ XI, có một lần Tiểu Hứa đã từng nói. Lệ lão đại là người điển hình đại diện cho kiểu tính cách không coi ai ra gì, không có chuyện gì có thể dễ dàng lọt vào tầm mắt của anh, người có thể khiến anh cư xử nhẫn nại, chu đáo và coi trọng, thật sự không được mấy người. Có thể nhận được một chút quan tâm hết lòng và bảo vệ của anh ấy, chắc chắn người đó có một vị trí rất quan trọng trong lòng Lệ Nam Hành.

Phong Lăng nhìn mấy chiếc hộp phía trước, không cầm lên, mà đóng cửa lại, lấy áo khoác, đi giầy. Lúc đẩy cửa bước ra lần nữa, cô chẳng buồn liếc nhìn suất ăn sáng được mang đến lấy một cái mà đi thẳng qua, ấn thang máy, đi dạy học. Phong Lăng đi đến võ quán sớm hơn mọi ngày bốn mươi phút, huấn luyện viên trưởng thấy cô đến sớm thì hỏi cô đã ăn sáng chưa, sau khi biết cô chưa ăn, anh ta đã đi mua ngay sữa nóng và ít bánh quy về để cô ăn lót bụng trước. Mười giờ, lúc Phong Lăng đang ngồi sau bàn làm việc ăn bánh quy, cánh cửa văn phòng bị đẩy ra, trợ lý Lệ Nam Hành đến báo danh đúng giờ.

Anh chỉ nhìn chỗ bánh cô đang ăn một cái, thờ ơ nói: "Mấy giờ lên lớp?"

Phong Lăng liếc nhìn anh.

Không ngờ anh lại thật sự định đến đây làm việc.

Cô nhìn đồng hồ, sau đó cầm lấy một chiếc bánh quy, lạnh lùng đáp: "Bây giờ."

Cô nói chuyện bằng giọng điệu công việc với anh, Lệ Nam Hành cũng có thái độ vì công việc chung, nhưng lúc anh đang định đi thay đồ, lại nhìn mấy chiếc bánh quy trên bàn làm việc của cô, đồng thời nhìn thấy một hộp bánh quy cùng hãng ở trên bàn làm việc của huấn luyện viên trưởng sát cạnh bàn Phong Lăng. Ánh mắt anh lạnh đi, quay người đi thẳng. Tròn mười ngày, Lệ Nam Hành được ông chủ võ quán "tốt bụng" (vì đã nhận nhiều tiền) nhận ở lại, người xấu số nhất chính là Trần Bắc Khuynh, lần nào đến giờ học, anh ta cũng bị hành tới đờ đẫn thân xác. Đặc biệt là thói quen cho người mang hoa đến tặng Phong Lăng trước mỗi giờ học của Trần Bắc Khuynh, lúc trước, đa số hoa tặng đều được cô lao công mang vào cắm trong các bình hoa để làm vật trang trí, nhưng bây giờ chỗ hoa đó đến cửa Võ quán cũng không vào được. Tất cả nhân viên làm việc ở võ quán, trừ Phong Lăng và huấn luyện viên trưởng ra, đều đồng loạt nói dạo này trời lạnh, mũi họ rất khó chịu và đều bị viêm mũi, không thể chịu đựng được bất kỳ mùi thơm của các loại hoa tươi hay phấn hoa nào, đặc biệt là hoa hồng.

Trong mười ngày này, sáng nào Phong Lăng cũng nhìn thấy bên ngoài cửa nhà mình có đặt đồ ăn sáng vẫn còn ấm, cô vẫn vô cảm bước qua, không ăn một miếng nào.

Mỗi tối khi về nhà, để tránh lại bị Lệ Nam Hành ép lên xe, Phong Lăng đều tự lái xe đi làm, Lệ Nam Hành luôn đi theo sau cô, không xa không gần, nhưng anh không hề nói gì cả.

Lúc về nhà, anh cũng giữ một khoảng cách nhất định với cô, như thể hai người họ chỉ có mối quan hệ đồng nghiệp thuận đường về nhà, nhưng khi đi ra khỏi thang máy, lại không chào hỏi nhau câu nào, cô về nhà cô, còn anh đứng bên ngoài nhìn, không bước vào, cũng không nói gì.

Sau đó, cô đóng cửa phòng càng mạnh thì ngày hôm sau, Trần Bắc Khuynh lại càng bị hành hạ thê thảm hơn. Có hai lần Trần Bắc Khuynh ngã lăn ra đất không đứng dậy nổi, rõ ràng anh ta cảm thấy mình sắp bị huấn luyện viên Lệ mới đến này hành hạ đến mức tàn phế, nhưng thực chất khi anh ta đến bệnh viện kiểm tra, lại phát hiện mình lại không hề bị thương chút nào. Nhưng huấn luyện viên Lệ lại cứ bắt anh ta làm những động tác đó, rõ ràng đó đều là những động tác khiến người ta cạn kiệt hết toàn bộ sức lực. Nhìn bề ngoài biên độ lên xuống không lớn, nhưng thực chất lại rất mệt! Dần dà sẽ có thể mệt đến mức mất mạng!

Sau mười ngày yên bình này, Trần Bắc Khuynh đột nhiên nghe thấy cánh tay mình kêu rắc rắc một lần nữa, anh ta chợt đau tới mức mặt mày tái nhợt. Lúc anh ta muốn rụt tay lại, Lệ Nam Hành lại lạnh lùng nhìn đối phương: "Sao gân cốt trên cánh tay lại yếu thế? Không có một chút sức vặn và lực thăng bằng nào cả, sợ là dù cậu có học ở đây thêm mười năm nữa thì cũng là một tên vô dụng như thế này thôi."

Trần Bắc Khuynh đau tới mức trán toát mồ hôi, nhưng vẫn cố nén nhịn cơn đau, ngước mắt lên nhìn huấn luyện viên Lệ đang bẻ cánh tay mình, khẽ cười: "Anh thật sự cho rằng tôi không nhìn ra lý do tại sao anh lại nhắm vào tôi hay sao? Đều là đàn ông cả, muốn cạnh tranh thì cũng nên công bằng một chút, dùng thân phận này để chĩa mũi dùi vào tôi, anh có chắc huấn luyện viên A Linh không nhìn ra thủ đoạn này của anh không?"

Lệ Nam Hành hờ hững nhìn cậu ta, cũng không giấu giếm, chỉ cười, dùng giọng nói chỉ để một mình cậu ta có thể nghe thấy, lạnh lùng nói: "Thủ đoạn thật sự của tôi thế nào thì sợ là cả đời này cậu cũng không có cơ hội biết được đâu, đợi đến khi biết được thì cậu cũng đã nghẻo rồi."

Trần Bắc Khuynh mỉm cười, mồ hôi trên trán vẫn chảy xuống dòng dòng: "Chẳng qua chỉ là cùng thích một người phụ nữ thôi mà, tôi chấp nhận cạnh tranh công bằng."

Lệ Nam Hành lạnh lùng cong môi, giây phút đối phương nói muốn cạnh tranh công bằng, anh lại đạp vào dưới đầu gối đã không gắng gượng được thêm nữa của Trần Bắc Khuynh. Trần Bắc Khuynh khẽ hừ một tiếng, đột nhiên ngã xuống đất, ánh mắt Lệ Nam Hành lạnh lẽo, giọng nói cũng lạnh đi như băng tuyết không tan: "Muốn cạnh tranh công bằng với tôi? Tôi e là cậu còn phải tu luyện thêm vài ba năm nữa."

Trần Bắc Khuynh thật sự rất đau.

Anh ta cố gắng nghiến răng đứng dậy, ngẩng đầu lên nhìn về phía Lệ Nam Hành, cười lạnh: "Thích thì phải thẳng thắn bày tỏ, dùng mấy trò mèo ở đây thế này, đến tôi còn coi thường anh, huống chỉ là cô ấy. Tôi thấy cô ấy chẳng có chút thiện cảm nào với anh cả, chắc anh đã bị từ chối vô số lần rồi nhỉ..."

Thế là, Trần Bắc Khuynh lại bị đạp một cú nữa, tiếp tục lảo đảo ngã quỳ xuống đất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)