Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 141

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 141
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Dù là ai, chỉ cần là người quan tâm tới tôi thì không cần phải bị ai đó có thái độ thù địch như vậy." Giọng điệu của Phong Lăng rất thẳng thắn, sau khi uống thêm một hớp nữa, cô mới nói tiếp: "Anh Lệ, tuy tôi biết lời nói của mình không có tác dụng gì nhưng tôi vẫn khuyên anh nên nhìn cho rõ thân phận của bản thân đi, đừng ở nhà bên cạnh tôi nữa, Los Angeles mới là nơi anh nên đến, chỗ này là Boston."

"Nơi nào anh nên đến, còn cần em phải nhắc?" Người đàn ông làm vẻ mặt "trong lòng anh tự biết", cũng không hỏi thêm gì về bạn học Trần đưa canh gừng đến nữa, nhưng vẫn dễ nhận thấy anh vẫn không vui tí nào. Anh chỉ nhìn đồng hồ một lát rồi đi đến cầm lấy chìa khóa nhà cô đặt ở trên giá để giày trước cửa.

"Anh lấy chìa khóa nhà tôi làm gì?" Phong Lăng thấy động tác của người đàn ông kia thì hỏi.

"Đã bệnh đến thế mà còn không biết ra ngoài mua thuốc? Anh đi mua thuốc cho em."

"Vậy anh cầm chìa khóa của tôi để... ?"

"Lỡ như anh mua thuốc về rồi thì thấy em khóa cửa bên trong, sống chết không chịu cho anh vào thì làm sao?" Người đàn ông nói với vẻ rất hiển nhiên.

Phong Lăng lạnh mặt nhìn Lệ Nam Hành: "Biết tôi không muốn gặp mà anh vẫn muốn dây dưa đến cùng à? Sao tôi lại không biết ngoài vô liêm sỉ ra, anh Lệ đây còn bám dính như kẹo mạch nha không dứt nổi thế này nhỉ?"

"Cuối cùng em cũng chịu thừa nhận là em muốn dứt tôi ra?" Người đàn ông quay đầu lại nhìn cô một cái, ngay lúc Phong

Lăng đang làm mặt lạnh, nhìn anh sắp nổi giận thì anh mở cửa đi thẳng ra ngoài, rồi thuận tay đóng cửa lại. Cánh cửa kia khép lại một cách rất tự nhiên

Tất nhiên bởi vì trong tay anh có chìa khóa.

Lúc cửa đóng lại, Phong Lăng bỗng cảm thất rất mờ mịt.

Rốt cuộc là sao đây?

Trong tình yêu, chẳng lẽ người phản bội trước không phải là người sai sao? Vậy tại sao Lệ Nam Hành lại làm vẻ mặt như thể cô đã "đá" anh đi vậy chứ?

Phong Lăng lườm một cái về phía cửa, rồi nâng bát canh trong tay lên uống một hơi hết sạch.

Kết quả bị cảm giác vừa nóng vừa cay này làm cho cơ thể của cô cứng đờ lại trong chốc lát, cô cố nhịn không nhổ ra, miễn cưỡng nuốt xuống.

Nửa tiếng sau, người đàn ông kia thản nhiên cầm chìa khóa, mở cửa đi vào cứ như đang vào nhà mình.

Trong số các nhà trọ xung quanh Đại học Bách khoa, có rất nhiều căn đã lâu đời, có một số nhà không có thẻ phòng điện tử cùng với khóa vân tay, vẫn phải dùng chìa khóa.

Nghe thấy tiếng vang của chìa khóa trong tay người đàn ông kia, Phong Lăng đã uống hết sạch bát canh gừng, liếc mắt nhìn anh một cái, lập tức đứng dậy muốn đi đến lấy chìa khóa cùng hai hộp thuốc ở trong tay anh: "Được rồi, lát nữa tôi tự biết uống thuốc trước khi ngủ, anh đi đi."

Lệ Nam Hành chỉ hơi giơ tay lên cao là tay cô đã chụp hụt, không thể bắt lấy chìa khóa và thuốc, còn lảo đảo đến mức suýt nữa đã bổ nhào vào ngực anh. Phong Lăng vội vàng lùi về sau một bước rồi lại giương mắt nhìn thứ ở trong tay anh, cô bặm môi, trong mắt ánh lên vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng cũng chẳng muốn tranh giành với anh, với loại đàn ông này, càng đấu với anh thì anh càng được đà thôi.

Cô dứt khoát xoay người về ghế ngồi, không thèm nhìn đối phương nữa. Nhớ tới nguyên nhân bản thân bị cảm cũng là bởi vì trong phòng có mùi hương của người đàn ông này khiến cho cô không thể ngon giấc. Nếu sớm biết anh ở nhà bên cạnh thì cô đã chuẩn bị đầy đủ để tùy cơ ứng biến rồi, cô còn chịu lạnh ở trong phòng cả một tối, còn bệnh thành thế này. Lệ Nam Hành vứt chìa khóa lên lại trên giá để giày cạnh cửa, cầm thuốc để lên trên bàn trà, lại đi rót cho cô một cốc nước: "Em mới uống canh gừng xong thì hơn nửa tiếng sau hằng uống thuốc. Thuốc cảm với thuốc kháng sinh uống cách nhau, uống thuốc cảm xong phải đợi một lúc mới uống tiếp kháng sinh được. Nếu như trước khi ngủ em quên uống thì anh sẽ gọi điện nhắc em."

"Anh biết số điện thoại hiện tại của tôi?" Phong Lăng hỏi theo bản năng.

"Kì lạ lắm à?" Người đàn ông nhìn cô.

Phong Lăng quay đầu đi chỗ khác.

Không kì lạ.

Anh là Lệ Nam Hành, tất nhiên không kì lạ.

Thấy Phong Lăng không muốn nói chuyện, Lệ Nam Hành cũng không nhiều lời, chỉ đi quanh phòng cô một vòng rồi nói:

"Hai ngày nay em không ra khỏi nhà, sao lại bị cảm?"

Nói ra nguyên nhân thì thấy bản thân thật ngu ngốc, cũng rất xấu hổ, thế nên Phong Lăng lựa chọn im lặng. Lệ Nam Hành đã đi vào phòng ngủ của Phong Lăng, cũng kiểm tra cửa sổ bên trong một lượt. Bây giờ cửa sổ đã đóng rất chặt, chẳng hở ra khe nào nhưng trong không khí đều là hơi nóng hầm hập, anh chỉnh máy điều hòa tới nhiệt độ phù hợp, lúc này mới quay đầu nhìn sang phòng tắm đang mở đèn. Vào trong phòng tắm, có lẽ trong ý thức chủ quan không nghĩ gì cả nhưng anh vẫn theo bản năng liếc sang giá phơi áo.

Hai bộ đồ lót đáng yêu lúc trước treo ở đó nay đã bị lấy xuống rồi.

Trống không.

Lệ Nam Hành bỗng nhiên rất muốn cười bản thân, vậy mà anh lại thấy có chút tiếc nuối?

Kiểm tra một lượt thấy trong phòng cô không có nơi nào hở gió khiến cô bị lạnh, Lệ Nam Hành cũng không ở lại lâu, trước khi rời đi chỉ dặn dò vài câu để cô nhớ uống thuốc đầy đủ. Mãi đến khi trở về căn nhà bên cạnh, người đàn ông mới thuận tay lấy ra một chiếc chìa khóa vừa mới làm lại theo mẫu ở dưới lầu ra, đặt lên kệ trang trí.

Lại quay đầu liếc thứ đặt ở trên kệ kia, bỗng lắc lắc đầu cười khổ.

Năng lực phản trinh sát của Phong Lăng quả thật không tệ nhưng cô vẫn thiếu thường thức trong cuộc sống, không biết vật như chìa khóa này lúc nào cũng có thể đi đúc thêm một cái khác y đúc. Cũng may từ trước đến giờ cô giấu khá kĩ, nếu không, đàn ông có ý đồ xấu với cô ngày càng nhiều lên, e là cô sẽ khó lòng phòng bị được, ngay cả tại sao trong nhà bị người ta vét sạch, chắc cô cũng không biết nữa.

Chung quy lại cô vẫn là Phong Lăng ở trong căn cứ có rất nhiều chuyện nửa hiểu nửa không nhưng tính tình cứ lạnh nhạt như năm đó mà thôi, một người cho dù có ra sao đi nữa, thì bản chất vẫn sẽ không đổi.

Đêm khuya.

Phong Lăng đã ngủ ở nhà hai ngày, sau khi uống canh gừng xong thì cả người nóng lên, lại uống thêm thuốc, cũng còn nhớ phải uống thêm một liều kháng sinh trước khi ngủ, giờ cô đang chuẩn bị đi ngủ thì bỗng nhiên điện thoại đổ chuông.

Cô nhìn dãy số trên màn hình là số vùng Los Angeles, không cần nghĩ cũng biết là người đang ở nhà bên gọi đến, cô không nghe, dứt khoát ấn từ chối rồi đi uống thuốc.

Sau khi uống thuốc xong thì tắt đèn, nằm lên giường, cô đưa mắt ra ngoài cửa sổ thì thấy nhà bên cạnh vẫn đang sáng đèn.

Người đàn ông này cứ thích ở sát nhà cô như vậy à?

Năm đó Lệ Nam Hành cũng dùng chiêu này ép cô ở phòng sát bên, khiến cho cuộc sống của hai người cứ như chung một nhịp thở chẳng thể tách rời ra vậy.

Bây giờ lại giở trò cũ?

Một người đàn ông đã kết hôn.

Là vì lòng tham không đáy mới nghĩ rằng có thể giở lại chiêu cũ này để một lần nữa lừa cô vào tròng sao?

Phong Lăng thu ánh mắt lạnh như băng của mình, lại dứt khoát nhắm chặt hai mắt, trong đầu quét sạch hình bóng người đàn ông không nên tồn tại ra khỏi thế giới của cô.

Lệ Nam Hành ở bên cạnh thấy bên cô đã tắt đèn, lại nhìn màn hình điện thoại bị từ chối một cách vô tình, anh bỏ điện thoại xuống, mở cửa đi ra ngoài ban công.

Nơi cô ở rất yên tĩnh, đêm khuya mười một giờ, lặng thinh không một tiếng động.

Lệ Nam Hành châm điếu thuốc, giữa ngón tay có đốm lửa lờ mờ chợt tắt, anh thoải mái dựa vào ban công, ngắm nhìn bầu trời đêm rồi phả ra vài làn khói. Anh lại nghiêng mặt sang bên cạnh, nhìn cửa sổ đã đóng chặt cùng với gian phòng đã tắt đèn tối đen như mực của căn nhà kế bên.

*****

Năm giờ sáng.

Cửa phòng mở ra rồi lại đóng, với tính cảnh giác của Phong Lăng, nếu như là bình thường thì cô đã nghe thấy và tỉnh lại rồi.

Nhưng cơ thể cô lúc nóng lúc lạnh nên đành bó tay, cảm giác như có ai đó đi vào nhưng cô lại cảm thấy hình như đó chỉ là mơ

Trong mơ, cô hơi sốt, có bàn tay của ai đó đang đặt lên trán cô, không bao lâu sau, một cái khăn mặt thấm nước lạnh được đắp lên trán cô.

Cứ mơ màng như thế không biết bao lâu, Phong Lăng nửa mê nửa tỉnh, rốt cuộc đến khi cô tỉnh dậy thì đã là chín giờ hai mươi sáng.

Cô đã xin nghỉ phép hai ngày, hai ngày trước nghỉ thì được nhưng hôm nay thì không, hôm nay có một tiết bắt buộc phải lên lớp. Bởi vì có mấy học viên đã học trong võ quán học được nửa năm sắp tham gia thi đấu ở trong trường. Thi đấu trong trường đều khá chú trọng vào quy định và hình thức, không cần phải hoàn toàn dựa vào thực lực như thi đấu quốc tế nhưng cũng chính bởi vì yêu cầu về mặt hình thức cho nên buổi diễn tập phải đạt tiêu chuẩn. Hôm nay cô phải dạy vài động tác và biểu cảm thật kỹ cho đám học viên này.

Phong Lăng chống tay ngồi dậy, sau khi liếc nhìn đồng hồ, cô đưa tay lên xoa xoa cái trán vẫn còn hơi choáng và nặng nề của mình, sau đấy cô đứng dậy đi rửa mặt. Lúc vào phòng tắm, thấy cái khăn mặt được xếp gọn ở đó, cô không khỏi nghi ngờ.

Bình thường cô đều treo khăn mặt lên, sao bây giờ lại được gấp để đó?

Phong Lăng giơ tay cầm lấy nó, phát hiện cái khăn mặt này vẫn hơi ẩm.

Trong đầu cô bỗng hiện lên cảnh trong mơ đêm qua, cô bị sốt, có người đã đến chăm sóc cô?

Là Lệ Nam Hành sao?

Phong Lăng xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, cô đi xem khắp các căn phòng ở trong ngôi nhà nhỏ này một lượt, không thấy có bóng người nào khác cả. Cô nhớ tối hôm qua, trước khi cô ngủ, anh đã rời đi rồi mà, hơn nữa cũng không hề quay lại đây lần nào nữa. Cô đóng cửa rất kĩ, anh cũng đã trả chìa khóa lại cho cô rồi, sao người này có thể vào trong được cơ chứ?

Hôm qua chính cô đã để ở đây sau khi tắm xong sao?

Nhưng không thể nào xếp để đây được, cũng không thể đến bây giờ rồi mà nó vẫn chưa khô...

Ánh mắt của cô bỗng chuyển hướng sang sân phơi nhỏ ở ngoài cửa sổ, sân thượng tầng 15 này không giống với hai cái ban công liền nhau của căn cứ XI lúc trước, chiều rộng cùng khoảng cách giữa hai ban công không thể dễ dàng leo qua, đây là chuyện mạo hiểm đến tính mạng, Lệ Nam Hành không thể mất lý trí đến vậy được.

Vậy khăn mặt này...

Rốt cuộc là mơ hay là làm sao?

Thời gian gấp gáp, Phong Lăng cũng không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng thay đồ rồi đi ra khỏi nhà. Vì vẫn chưa hết cảm, tình trạng cơ thể vẫn không tốt lên được bao nhiêu nên Phong Lăng không thể lái xe được, cô cũng chẳng muốn làm anh hùng xa lộ gì nên dứt khoát bắt taxi đến đạo quán.

Bình thường, mười giờ sẽ bắt đầu vào tiết nhưng Phong Lăng vẫn đến muộn mười lăm phút, may mà trước mười giờ, cô đã gọi điện cho huấn luyện viên cùng quản lý để thông báo mình sẽ đến ngay, vì thế đám học viên đều đang đợi cô. Sau khi đến, Phong Lăng cũng không giải thích gì về bệnh của mình, chỉ nhanh chóng thay quần áo dạy học rồi vào trong phòng học.

Đám học viên thấy Phong Lăng đến thì ai cũng phấn chấn nhưng bọn họ phát hiện huấn luyện viên A Linh bình thường luôn dạy liên tục mấy tiếng cũng không thấy ngồi nghỉ mà hôm nay lại cứ cách tầm hơn mười phút là phải đi uống một cốc nước nóng, ngồi xuống nghỉ một lát. Hơn nữa giọng nói của cô hơi khàn, nhìn sắc mặt cũng không được tốt lắm, trên trán hình như còn đổ nhiều mồ hôi nữa.

"Huấn luyện viên A Linh, bệnh của cô vẫn chưa khỏi à? Bị cảm sao? Nghiêm trọng đến thế cơ à?"

Có mấy học viên thấy tình trạng của cô không ổn lắm nên không nhịn được hỏi thăm vài câu.

"Không có chuyện gì, cảm vặt thôi, các cậu mau tập tiếp đi." Phong Lăng đứng lên đi đến: "Nhớ kỹ tư thế ra tay cùng nhấc chân, nếu đã là du học sinh Trung Quốc thì phải thể hiện võ thuật Trung Hoa cùng với văn hóa Á Châu ở trước mặt các bạn bè đến từ khắp nơi trên thế giới. Các cậu đều là học viên mới học được nửa năm, tạm thời không cần mấy thứ quá cao thâm, chỉ cần nhớ kĩ mỗi động tác xuất ra đều phải chuẩn, lại phối hợp với tiết tấu cổ điển của Trung Quốc, chắc chắn sẽ khiến người ta rất kinh ngạc. Giờ tiếp tục luyện đi, thời gian trước mười hai giờ trưa nay đều thuộc về các cậu cả, nếu vẫn không được thì buổi chiều tập tiếp, tập đến khi nào nhuần nhuyễn thì thôi."

"Nhưng trông tình trạng sức khỏe của cô bây giờ hình như rất..."

"Tôi không sao, lúc nào mệt quá thì tôi sẽ ngồi nghỉ một lát." Phong Lăng nói xong thì lập tức đi đến bên cạnh một học viên nam trong số đó, cô nhấc tay người đó lên chỉnh cho thẳng ra: "Nâng lên, duỗi thẳng, đặt ngang, nhấc lên như thế này, đúng..."

"Huấn luyện viên A Linh, nhiệt độ trên tay cô nóng lắm, có phải cô bị sốt rồi không?" Học viên nam đó lo lắng nhìn cô, bởi vì nhìn cô trong khoảng cách gần nên cậu ta càng nhìn rõ đôi môi đã cắt không còn giọt máu của cô, nhiệt độ trên tay đúng là nóng đến bất thường.

Phong Lăng rút tay về, chẳng nói gì thêm, cô chỉ xoay người đi về phía trước, vừa đi vừa nói: "Nhìn tôi mãi thế làm gì? Tiếp tục tập đi."

Thấy Phong Lăng cứ khăng khăng như vậy, hơn nữa từ trước đến giờ huấn luyện viên A Linh không phải kiểu người sẽ nghe theo lời khuyên của họ, đúng là cô nhỏ tuổi hơn họ thật nhưng tính tình rất cố chấp, thế nên bọn họ cũng chẳng thể làm gì khác ngoài tiếp tục luyện tập.

Lúc Phong Lăng lên lớp được một tiếng thì cửa phòng tập bỗng bị người ta đẩy mạnh ra.

Bên ngoài, huấn luyện viên cùng quản lý của võ quán này đều đang bày ra vẻ mặt khiếp sợ nhưng không thể nào ngăn được người kia đi vào, nhìn người đàn ông cao to đang bước nhanh đến, rồi lại quay sang nhìn Phong Lăng cầu cứu: "A Linh, vị này nói đến tìm cô, chúng tôi đã bảo là cô đang dạy học nên không tiện gặp mặt nhưng anh ta bỗng nổi giận bảo cô chưa khỏi bệnh, còn đang sốt, chúng tôi... không ngăn được..."

Họ thành thật kể lại.

Ai mà ngờ được, tài năng của Phong Lăng đã được xem như khiến người ta thán phục, để một người tài như cô làm huấn luyện viên ở trong võ quán của bọn họ thì đúng là vùi dập tài năng của cô. Lại chẳng ngờ hình như vị khách này còn giỏi hơn cả Phong Lăng, huấn luyện viên trưởng vốn định ngăn người kia lại, kết quả bị anh đá văng, suýt nữa toi mạng. Từ trước đến giờ, giữa đàn ông với nhau, họ đều tôn trọng nhau thông qua năng lực, nhất là những người đã học võ từ nhỏ, khi nhìn thấy phía sau mình có người tài giỏi hơn, cho dù không rõ rốt cuộc trước mắt đã xảy ra chuyện gì, nhưng trong lòng vẫn có phần kính phục theo bản năng, càng tò mò vị khách này rốt cuộc là thần thánh phương nào.

Trông bề ngoài thì không có gì, nhưng lại ghê gớm đến thế.

"Phong Lăng..." Giọng nói của Lệ Nam Hành xen lẫn vẻ sốt ruột: "Ra đây, theo anh về."

"Về gì?" Phong Lăng không hề cảm thấy có gì không ổn khi tên thật của cô bị gọi ngay ở đây, dù sao cũng giống nhau về âm đọc, chỉ là có thêm một cái họ, một cái họ mà cô chẳng muốn liên quan gì nữa mà thôi.

Cô không ngẩng đầu lên, cứ nhìn cốc nước cứ như thể nó sắp đâm hoa kết trái ở trong đó, sau đó cô lại uống một hớp nước.

"Em cứ ra khỏi đây cùng anh trước đã, bị sốt rồi còn không biết hay sao?"

"Tôi biết, tôi cũng không làm gì ở đây cả, cùng lắm là xem các động tác luyện tập của các học viên thôi, cũng không cần tôi phải vào trận dùng sức đánh nhau. Sốt không cao đến mức mất mạng, không cần xin nghỉ thêm nữa." Cô đặt cốc nước xuống: "Tôi tới đây để dạy, ăn lương người ta thì phải làm việc, nếu không thì uổng công quản lý trả tôi mức lương cao như thế, cho nên không cần thiết phải xin nghỉ."

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)