Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 014

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 014
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


"Đúng là trùng hợp, ở trên đất Mỹ, họ Phong quả thật rất hiếm."

"Nhắc tới họ Phong, năm đó, đứa con gái thứ hai của nhà họ Phong bất hạnh chết sớm. Nếu như con bé còn sống thì chắc cũng xấp xỉ bằng cậu Phong Lăng này rồi, có lẽ là mười ba, mười bốn tuổi nhỉ?"

"Haiz, thật đáng tiếc, lúc cô bé kia vừa mới đầy tháng, tôi còn tới nhà họ Phong nhìn nó, còn bế nó nữa. Trong số những đứa bé mới đầy tháng, hiếm có đứa bé nào vừa xinh đẹp lại vừa khiến người ta yêu thích như vậy. Nhưng nào ai ngờ được số mệnh con bé lại gian truân như thế chứ. Lúc đó, nếu như ba mẹ đứa trẻ không ôm nó ra ngoài, không trượt tay làm rơi con xuống biển thì bây giờ chắc đứa bé kia phải cũng đã được mười ba, mười bốn tuổi rồi nhỉ?"

Lúc đó, người nhà họ Phong gần như không muốn sống nữa, lập tức nhảy xuống biển tìm con, suýt đã bỏ mạng theo con. May mà cứu được người lớn, nhưng không tài nào tìm được tung tích của đứa trẻ. Một đứa trẻ còn chưa biết đi mà đã qua đời, dù con dâu nhà họ Phong có khóc thảm thiết đến mức nào cũng không thể tìm lại được đứa bé. Một đứa trẻ nhỏ bé như vậy bị rơi xuống biển, ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy được.

Đã nhiều năm trôi qua, con dâu nhà họ Phong vẫn không chịu sinh thêm đứa nào, vừa nhắc tới trẻ con là tinh thần lập tức suy sụp mấy ngày liền. Nhờ vậy mà đứa con gái lớn Phong Minh Châu – đứa con duy nhất nghiễm nhiên trở thành bảo bối của nhà họ Phong.

Nghe nói về sau, cô gái này mới được đổi tên thành Phong Minh Châu, mang ý nghĩa tưởng nhớ về đứa con gái thứ hai, cầu xin trời xanh thương xót trả lại viên minh châu này cho nhà bọn họ.

Nhưng mười mấy năm đã trôi qua, nếu như đứa bé kia có thể gặp được kỳ tích mà sống sót thì cũng không biết sẽ trưởng thành như thế nào. Thế nhưng trên thế gian này, kỳ tích vốn không hề tồn tại.

Biển rộng mênh mông, một người lớn còn chưa chắc có thể sống sót được, huống chi là đứa trẻ chưa đầy một tuổi.

Vừa nhắc tới nhà họ Phong, mấy ông cụ liền nói không ngừng miệng.

Dẫu sao thì hai nhà họ Lệ và họ Phong đã qua lại với nhau mấy chục năm rồi. Nhà họ Phong còn là gia tộc có lịch sử trăm năm vượt biển tới New York, kinh doanh nổi trội, cũng có địa vị và sức ảnh hưởng rất lớn đến giới người Hoa tại nước Mỹ.

Hiện giờ, mấy ông cụ nhà họ Lệ muốn hỏi cưới cô con gái lớn vừa mới tròn mười tám tuổi của nhà họ Phong cho Nam Hành, nhà họ Phong đã đồng ý. Khi Phong Minh Châu còn bé đã gặp Lệ Nam Hành, cô ta cũng có ấn rất tượng tốt về anh, nghe nói cũng đã đem lòng ái mộ anh từ lâu, nhưng Lệ Nam Hành nhà họ lại không hề muốn tiếp nhận mối liên hôn này.

***

Người nhà họ Phong được mời đến làm khách ở nhà họ Lệ. Mà chuyện này có thể diễn ra là vì mấy ông cụ nhà họ Lệ đang tìm cách để tác hợp cho hai người trẻ tuổi.

Vừa mới thấy Phong Minh Châu duyên dáng yêu kiều cùng người nhà đi vào cửa, đồng thời cũng tươi cười ngọt ngào lại rất đúng mực lễ phép gọi họ là ông nội thì mấy ông cụ ngay lập tức cười đến mức da mặt đầy nếp nhăn.

"Cậu Lệ, người nhà họ Phong đều đã tới rồi. Dù thế nào thì họ cũng là bạn bè mấy đời của nhà họ Lệ chúng ta, cậu vẫn nên đi xuống gặp mặt một lần. Nếu không thích cô Phong thì cậu đừng nhắc tới chuyện kết thân. Cậu chỉ cần xem đây là một buổi gặp mặt bình thường với người nhà họ Phong là được." Quản gia đang thuyết phục Lệ Nam Hành ở trên lầu.

Mặc dù Lệ Nam Hành đã trở về nhà theo đúng ý của mấy ông cụ nhưng anh lại không muốn có bất kỳ liên quan gì với nhà họ Phong cả. Cả ngày anh đều ở trong biệt thự giả làm một cậu chủ lớn nhàn tản rảnh rỗi. Cùng lắm thì anh cũng chỉ bị mấy ông cụ vung gậy lên đuổi đánh khắp lầu trên lầu dưới của biệt thự mà thôi.

Đối mặt với mấy ông cụ nhà họ Lệ, Nam Hành không thể không kính trọng, nhưng cũng không thể mặc kệ để cho họ điều khiển mình. Chơi đùa với bọn họ, thuận tiện tỏ lòng hiếu thảo là được, nhưng nếu họ buộc anh phải cưới một người phụ nữ mà anh không vừa mắt thì anh thà ở trong căn cứ XI sống đơn độc cả quãng đời còn lại còn hơn.

"Không gặp." Anh lạnh nhạt thốt ra một câu, cũng không nâng mắt lên. Nhìn dáng vẻ này có thể khẳng định anh không hề có chút hứng thú gì với người nhà họ Phong cả.

Quản gia không làm gì được, chỉ có thể tiếp tục khuyên thêm vài câu nữa, nhưng vẫn không nhận được nửa ánh mắt của anh. Hiển nhiên là dù ông nói gì thì Lệ Nam Hành cũng không hề muốn nghe.

Hơn nữa, cậu Lệ đã lớn lên cùng với cây gậy của mấy ông cụ. Mấy ông cụ đã khó đối phó rồi, mà tâm tư của cậu Lệ lại vừa khôn khéo vừa khó đoán, cho nên nếu muốn đối phó được anh thì thật sự rất khó khăn.

Nếu không phải bởi vì cậu Lệ còn có chút lòng hiếu thảo thì không ai có thể ra lệnh cho anh trở về nhà họ Lệ cả.

Hiện giờ chỉ mới bảo anh xuống gặp người nhà họ Phong thôi cũng đã khó như vậy rồi, nếu bảo anh đồng ý cưới cô Phong làm vợ thì có lẽ lên trời còn dễ làm hơn.

Quản gia không còn cách nào cho nên đành phải đi xuống mời cứu binh lên.

Cửa mới vừa đóng lại thì Hàn Kình đã gọi đến: "Lão đại, tôi đã tạm tịch thu hết tiền thưởng mà Phong Lăng đang cầm rồi. Thằng nhóc hận đến mức nghiến răng nghiến lợi. Hôm nay, lúc huấn luyện buổi sáng, trông cậu ta rất mất hứng, còn trừng tôi mấy lần liền."

Nghe thấy Hàn Kình nói vậy, Nam Hành liếc nhìn vào thông báo nhắc nhở có tin nhắn mới vừa mới nhảy ra trên màn hình điện thoại.

Là tin nhắn chuyển tiền. Hàn Kình làm người cũng thật chính trực, tịch thu tiền thưởng của Phong Lăng xong liền gửi thẳng vào tài khoản của anh.

Nhìn số tiền chỉ hơn hai mươi nghìn đô nhưng Phong Lăng lại xem nó như một khoản tiền thưởng kếch xù. Không cần nghĩ cũng biết bảo tên nhóc kia nộp số tiền này ra, nhóc đã đau lòng biết nhường nào.

Nghĩ đến sắc mặt vô cùng tức giận nhưng lại phải kiềm chế mà ngoan ngoãn nộp tiền của nhóc, Nam Hành lại liếc mắt nhìn nội dung tin nhắn, nụ cười bỗng thoáng qua bên khóe miệng, ngay cả anh cũng không hề nhận ra.

Nam Hành mới vừa đặt điện thoại xuống thì cửa phòng đã thình lình bị đá văng.

Ông cụ Lệ xếp hàng anh cả - cũng chính là ông nội ruột của Nam Hành, đang chống gậy bước nhanh vào. Thấy Lệ Nam Hành bình thường oai phòng ở căn cứ XI, về đến nhà lại trốn trong phòng giả dạng cậu chủ lớn ăn không ngồi rồi, còn thường xuyên giả bộ mắt điếc tai ngơ, ông liền nện cây gậy về phía giường anh đang nằm.

Nam Hành không hề nâng mí mắt lên, chỉ tùy ý dịch chân sang một bên. Cây gậy đập mạnh xuống giường, nhưng lại không hề chạm tới đùi anh chút nào.

"Cháu có xuống hay không? Người nhà họ Phong đều đã tới cả rồi. Hôm nay nếu cháu không xuống thì mặt mũi nhà họ Lệ chúng ta biết đặt vào đâu đây? Hôn nhân với nhà họ Phong đã được định ra mười mấy năm trước, dù cháu có đồng ý hay không cũng vẫn phải cưới con gái nhà họ Phong về nhà cho ông! Cháu thử nhìn Minh Châu mà xem, từ nhỏ đã xinh đẹp, có tài có đức, vậy mà cháu còn không thích thì cháu thích dạng người như thế nào? Chẳng lẽ chỉ có tiên giáng trần mới có thể lọt vào mắt Lệ Nam Hành cháu thôi sao?"

Nam Hành cầm cây gậy của ông cụ lên, dùng một tay ném nó trở về. Ông cụ lập tức đỡ được, nhưng vẫn nhìn anh bằng sắc mặt khó coi. Nam Hành mở miệng, giọng nói lười nhác truyền vào tai ông cụ: "Không phải nhà họ Phong có tới hai cô con gái sao? Ước định ban đầu của hai nhà có nói rõ cháu phải cưới người nào không? Chúng ta phải tuân theo ước định, mà cháu lại thật sự không muốn cưới, cho nên cháu đã tìm ra một cách khiến hai bên đều hài lòng. Gả con gái thứ hai nhà họ cho cháu không phải là được rồi sao?"

"Cháu nói cái rắm gì thế!" Trong nháy mắt, sắc mặt ông cụ Lệ đã tái mét: "Con gái thứ hai của nhà Phong chưa tới một tuổi đã chết rồi, chẳng lẽ cháu muốn cưới quần áo và di vật con gái người ta về?"

"Cưới một người chết thì yên tĩnh hơn cưới một kẻ phiền phức luôn dây dưa bên người nhiều."

"Cháu..."

Lệ Nam Hành không nhìn ông cụ nữa, sắc mặt đã lạnh xuống. Anh không hề có ý định nhượng bộ: "Nếu con gái thứ hai của họ còn sống thì năm nay vẫn chưa đủ tuổi để kết hôn. Nếu thật sự muốn tính chuyện cưới gả thì cháu không ngại phải đợi thêm bốn, năm năm nữa để cưới quần áo di vật của cô ta về đâu, vừa hoàn thành được ước định của hai nhà, cũng vừa giúp cháu được yên tĩnh."

*****

Nét mặt ông cụ Lệ liên tục biến đổi từ xanh đến trắng. Ông cụ tức giận đến mức tay nắm chặt gậy ba-toong.

Như thể nếu Lệ Nam Hành nói thêm một câu nữa thì ông cụ sẽ vung gậy lên đập chết anh luôn vậy.

Cưới quần áo và di vật về?

Nó còn dám nói như vậy!

"Láo toét! Con bé Phong Minh Châu kia đã đến dưới nhà rồi kia kìa. Cho dù bây giờ cháu không có ý định kết hôn thì vẫn cứ phải đi gặp một lần!"

"Không gặp, không nói chuyện, không cưới." Đây câu trả lời cuối cùng của Nam Hành về hôn ước với nhà họ Phong.

Chỉ cần anh đã quyết định thì đến cả ông cụ Lệ cũng không thể thay đổi. Nghe mấy chữ ngắn gọn lại vô cùng cao ngạo lạnh lùng của anh, ông cụ Lệ cũng biết anh thật sự không bao giờ cưới con gái lớn nhà họ Phong.

Nhưng hôn ước với nhà họ Phong lại là việc cấp bách. Hiện tại quyền lực nhà họ Phong ở Mỹ đã vươn tầm đến giới chính trị, trong khi đó gia tộc đối thủ một mất một còn với nhà họ Lệ thì vẫn đang dòm ngó quyền lực của nhà họ Phong. Nhà họ Phong bắt tay với gia tộc quyền thế nào thì cũng tạo nên nguy cơ. Hiện giờ tuy nhà họ Lệ vẫn như mặt trời ban trưa, nhưng nếu nhà họ Phong có hôn ước với đối thủ một mất một còn của bọn họ thì khó mà nói trước mọi chuyện được.

"Cháu chắc chắn không cưới Phong Minh Châu?" Ông cụ Lệ lạnh lùng nheo mắt lại, nghiêm túc nhìn anh.

Lệ Nam Hành lãnh đạm nói: "Không cưới."

"Thằng nhóc này được lắm! Có giỏi thì nhớ kỹ lời cháu vừa nói cho ông. Chúng ta nhất định phải có được hôn ước với nhà họ Phong, cho dù cháu có phải cưới một bộ quần áo và di vật thì cũng phải cưới một đứa con gái nhà họ Phong về đây!" Ông cụ Lệ bực bội, chống gậy xoay người đi thẳng ra ngoài, sập cửa rất mạnh.

Nam Hành cũng không thèm để ý, ngáp một cái, cứ ngang nhiên nằm lỳ trên giường. Anh lại cầm di động lên đọc tin nhắn chuyển khoản mà ngân hàng gửi về.

Anh cong khóe môi, thở dài mỉm cười một tiếng, ném điện thoại di động sang một bên.

***

Thời gian như nước chảy qua cầu, một năm rưỡi trôi qua.

Cuộc sống trong căn cứ XI vẫn tiếp diễn.

Trong hai năm này, Phong Lăng lại cao thêm ít nhất bảy, tám centimet. Mặc dù giữa một đám đàn ông trong căn cứ, nhóc vẫn có vẻ quá thấp bé, nhưng một cô gái mười lăm tuổi đã cao đến một mét sáu lăm thì thật sự không lùn. Huống hồ cô còn có ít nhất hai, ba năm dậy thì nữa để lớn.

Sáng sớm, Phong Lăng nghe thấy âm thanh tín hiệu luyện tập buổi sáng. Cô đứng dậy thay quần áo, đang chuẩn bị đi tập luyện thì sực nhớ đến nhiệm vụ mà Hàn Kình giao cho mình và A K. Ngay hôm nay, cô và A K phải rời căn cứ đi phá bom mìn ở rừng cây nào đó tại Los Angeles.

Phong Lăng suy nghĩ, vẫn thức dậy như ngày thường. A K đã tới đây từ rất sớm, gõ cánh cửa phòng cô. Khi anh ta đi vào, Phong Lăng đã mặc xong quần áo. Tinh thần của cô phấn chấn, dù bị huấn luyện khắc nghiệt trong vòng một năm rưỡi nhưng làn da cũng vẫn trắng nõn lạ thường. Không biết hai năm tập luyện ngoài trời nóng rẫy, có phải Phong Lăng đã dùng loại kem chống nắng cực mạnh nào đó hay không. Nếu không thì tại sao một thời gian dài như vậy rồi mà đến bây giờ da của cô vẫn không hề có dấu hiệu đen đi vì cháy nắng?

Hơn nữa, so với lúc vừa đến, ngoài việc cao lên một ít, thể lực cũng mạnh hơn thì dường như Phong Lăng quả thật không thay đổi gì quá nhiều.

Nếu thật sự muốn nhắc đến thay đổi, có lẽ dung mạo của Phong Lăn đã ưa nhìn hơn một năm rưỡi trước kia? Đúng là, nam hay nữ trong độ tuổi dậy thì phát triển thì dung mạo cũng càng ngày càng đẹp ra.

"Phong Lăng, hơn một năm nay, cậu luôn một mình một phòng. Tôi thật sự nghi ngờ có phải cậu giấu kem chống nắng thần kỳ gì hay không đó." Sau khi vào cửa, A K bắt đầu lục lọi tìm kiếm xung quanh không nể nang gì. Anh ta mở ngăn kéo rồi lại lục ngăn tủ, tìm một hồi lâu mà cuối cùng vẫn không tìm thấy bất cứ thứ gì kiểu như kem dưỡng da này nọ.

Trong căn cứ bọn họ có vài anh em nhạy cảm với tia UV, trong phòng cũng có ít nhất vài hộp kem dưỡng cho nam. Lúc nào da dẻ Phong Lăng cũng trắng trẻo nõn nà, tất cả mọi người đều tưởng cô còn trẻ tuổi nên cẩn thận chăm sóc, nhưng không ngờ ngay cả một lọ kem dưỡng ẩm mà cô cũng không có.

Phong Lăng thấy A K sắp lục đến rương dự phòng dưới giường có cất băng vệ sinh mà cô lén ra ngoài mua về hàng tháng. Cái gì cô cũng có thể giả trang thành đàn ông, chỉ duy mấy ngày đặc thù từng tháng là cô đành bó tay.

Thấy tay A K đã sắp đụng tới rương, Phong Lăng tung một cú đá thẳng vào chân trước của anh ta. A K lảo đảo một cái rồi bổ nhào xuống giường, sau đó lại lập tức nhảy dựng lên: "Trời ạ! Tốc độ tung cước của cậu bây giờ đã nhanh như vậy cơ à, không ngờ tôi lại không hề chú ý tới!"

Phong Lăng vừa đội mũ lưỡi trai màu đen bắt buộc mỗi khi làm nhiệm vụ, vừa vươn tay vỗ nhẹ hai má A K: "Anh nghĩ rằng nguyên nhân tôi có thể vào căn cứ XI là gì chứ. Lúc trước tôi chưa được huấn luyện bài bản, đơn giản chỉ dựa vào chút tốc độ ấy mới lọt được vào mắt lão đại. Bây giờ đã huấn luyện lâu như vậy rồi, nếu tôi vẫn là tôi của trước kia thì chẳng phải huấn luyện bằng thừa rồi hay sao?"

Lúc bị vỗ mặt, nét mặt của A K ngẩn ra. Tay Phong Lăng mềm hơn tay anh ta, mềm mại lại mảnh dẻ, thật sự dễ dàng khiến người ta sinh ra ảo giác nào đó.

Quan trọng hơn là khi nhìn gần thằng nhóc Phong Lăng này thật sự rất đẹp trai, dung mạo khó phân biệt nam nữ, lại thêm nụ cười luôn lạnh lùng như không khiến người ta không đoán được suy nghĩ thật sự của mình. Hơn nữa ngày thường, mọi người đi với nhau chủ yếu đều là làm nhiệm vụ hoặc huấn luyện, không lúc nào không có những động tác huấn luyện thể lực mạnh mẽ gần như bạo lực. Đột nhiên anh ta lại bị vỗ mặt dịu dàng như đang đùa giỡn như thế...

A K hít sâu hai cái, nhất thời quên vừa mình đã lục lọi đến đâu, chợt nhanh chóng lui về phía sau.

Không được!

Sau này anh ta nhất định phải giữ khoảng cách với Phong Lăng mới được!

M* nó chứ, không giữ khoảng cách là không xong! Vừa rồi anh ta mới chỉ bị vỗ mặt một cái, lại ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng rất gần trên người Phong Lăng sau khi tắm buổi sáng, thế mà m* nó chứ, cái mùi anh ta ngửi được từ người đàn ông khác, lại khiến anh ta có cảm giác đáng xấu hổ khi bụng dưới có chút dâng trào mãnh liệt...

Không lẽ đàn ông trong căn cứ này quá nhiều, xu hướng giới tính của anh ta đã, không bình thường nữa rồi?

Không được, không được, không được!

Về sau rời khỏi căn cứ, anh ta muốn ngủ với phụ nữ và sinh con, sống trên đỉnh cao như một người đàn ông, tuyệt đối không thể bị Phong Lăng bẻ cong như thế được!

***

Rừng cây cần đi phá bom mìn không xa căn cứ XI. Đây là nhiệm vụ thứ ba mà Phong Lăng nhận được trong gần hai năm ở căn cứ XI.

Hai nhiệm vụ trước cũng rất đơn giản, đều chỉ hỗ trợ cảnh sát Los Angeles bắt tội phạm. Bây giờ căn cứ phái riêng Phong Lăng và A K đến, một là bởi vì Phong Lăng có cảm giác phương hướng trong rừng cây rất tốt, hơn nữa nhóc cũng cần rèn luyện. Hai là A K rất giỏi dùng khoa học công nghệ kỹ thuật tìm đồ vật nguy hiểm, tiện cho việc tìm kiếm mìn bị chôn dưới đất. Hai người cũng không phải mới hợp tác lần đầu, căn cứ rất yên tâm về họ.

Sau khi tới khu vực làm nhiệm vụ, hai người chỉ dùng nửa ngày đã dò và phá được toàn bộ số mìn bị chôn dưới đất trong khu vực.

A K cất bom mìn đã bị vô hiệu hóa cất vào túi chuyên phòng cháy, vừa mới xách túi lên lưng thì di động trong túi áo Phong Lăng đã rung lên.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)