Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 124

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 124
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Khi Kiều Phỉ giới thiệu cô là bạn gái của anh ta, trong đám người đứng bên cạnh lại có phóng viên truyền thông ư?

Còn có cả người chụp ảnh nữa?

Phong Lăng lại ngước mắt lên nhìn vẻ mặt giống như ăn phải thuốc nổ của Lệ Nam Hành.

Thảo nào người đàn ông này lại đột nhiên vội vàng trở về, mặt mũi còn đằng đằng sát khí như vậy.

"Trước đây, ở trong căn cứ, huấn luyện viên Kiều đối xử với tôi rất tốt. Hôm nay gặp được anh ta, tôi cũng rất bất ngờ. Anh ta nói cha mẹ anh ta ép phải đi xem mắt nên nhờ tôi giả làm bạn gái, tham gia một buổi tiệc cùng anh ta. Anh xem, tôi còn chẳng thay quần áo đây này, thế thì chứng tỏ tôi thật sự chỉ là tạm thời giúp anh ta thôi, thậm chí còn chẳng chuẩn bị gì cả." Cô thành thật giải thích.

Nghe thấy câu nói này, Lệ Nam Hành chợt cười nhạo: "Giả làm bạn gái? Chẳng còn người phụ nữ nào trên thế giới này tin cái mánh khóe này nữa đâu, cũng chỉ có cô gái sống ở rừng rú như em mới tin thôi."

Phong Lăng: "..."

"Ở trong căn cứ, tôi cũng đối xử với em rất tốt, thế mà sao tôi hôn một cái thì em lại tức giận, còn người khác bảo em đóng giả làm bạn gái, em lại nhiệt tình đi tham dự tiệc rượu cùng với cậu ta?"

"... Lão đại, tôi cũng chỉ giúp một lần này thôi."

Nói xong, Phong Lăng bỗng nhiên ho khan một tiếng, không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Lão đại, cơ thể của tôi vẫn chưa khỏe lắm, thấy hơi mệt. Tôi về nghỉ ngơi trước, nếu anh bận thì về căn cứ trước đi."

Sau đó cô xoay người rời đi.

"Đứng lại."

Phong Lăng vốn muốn đi nhưng nghe thấy giọng điệu không ổn của người đàn ông phía sau, đành dừng bước, lặng lẽ xoay người nhìn về phía anh: "Lão đại."

Lệ Nam Hành cao hơn cô rất nhiều, anh nhìn xuống vẻ mặt bình tĩnh của cô, đôi chân dài sải bước đến gần cô. Lúc Phong Lăng còn chưa hiểu anh muốn làm gì, cổ tay bỗng bị siết chặt. Người đàn ông kéo cổ tay của cô lên, những vết máu chỗ ống tay áo đã được xắn lên để giấu vào bên trong lập tức xuất hiện toàn bộ trước mặt người đàn ông chỉ trong chớp mắt.

Phong Lăng: "..."

"Đây là cái gì?" Lệ Nam Hành lạnh lùng nhìn cô.

Phong Lăng cảm thấy thật sự không thể giấu giếm được nữa, cố gắng rút cánh tay ra nhưng anh lại nắm thật chặt, ánh mắt sâu thẳm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: "Đi tham gia một buổi tiệc, đóng giả làm bạn gái của người ta, còn tiện thể để dính máu trở về?"

"Có một nhóm xã hội đen đến gây sự ở buổi tiệc, tôi thấy bọn chúng bắt Phong Minh Châu làm con tin, mặc dù tôi không thích cô ta lắm nhưng dù sao đó cũng là người vô tội, vì thế tôi đã tiện tay giúp đỡ. Máu này cũng là của người khác, bản thân tôi không hề bị thương." Phong Lăng vừa nói vừa muốn rút tay ra nhưng giãy giụa hồi lâu mà vẫn không thành công.

Phong Lăng không vùng vẫy nữa mà chỉ nhìn anh: "Lão đại, buông tay ra."

Thế nhưng lúc khi cô không vui muốn nhíu mày thì trên cằm bỗng nhiên truyền đến một cảm giác đau nhức như kim châm muối xát. Chính cô cũng không chú ý tới mình có một vết thương rất nhỏ chẳng biết từ đâu ra này, ẩn sâu bên dưới cằm nên lúc nhìn chính diện không dễ bị phát hiện. Ngón tay người đàn ông xoa nhẹ lên chỗ vết thương khiến cô đau đến mức mặt đờ cả ra, lúc này mới ý thức được bản thân cũng bị thương nhẹ.

Tuy rằng rất nhỏ, chỉ là một vết nhỏ như vậy mà thôi.

"Đừng để mình bị thương nữa." Thấy cô đau, người đàn ông buông tay ra: "Đi về khử trùng rồi bôi thuốc đi." Giọng nói của người đàn ông vang lên, đồng thời anh không nói thêm gì nữa, nắm cổ tay, dắt cô về phía khu chung cư.

Phong Lăng không nói tiếng nào mà đi theo anh, ngước mắt nhìn bóng lưng cao lớn của người đàn ông, khóe môi giương lên

Thật ra ban nãy lúc ở nơi tổ chức tiệc, trong đầu cô đột nhiên nhảy ra một cảnh tượng. Nếu như cô không thể thành công thoát khỏi chỗ này thì liệu Lệ Nam Hành có giống như trước đây, bỗng nhiên xuất hiện vào mỗi thời điểm cô không thể giải quyết được tình hình trước mắt hay không? Giống như diễn biến trong phim điện ảnh vậy, chân đạp đám mây bảy màu từ trên trời giáng xuống.

Mặc dù chỉ là một cảnh tượng thoáng qua trong đầu, mặc dù cô đã thành công thoát thân khỏi buổi tiệc, thế nhưng vừa trở về đã bị anh chặn đường, cô thật sự cảm thấy hơi sợ.

Phong Lăng phát hiện hình như cô sắp không khống chế được trái tim mình nữa rồi.

Một đứa trẻ được sói nuôi lớn ngay cả bản thân rốt cuộc là ai cũng không biết, thậm chí còn chẳng có chút nữ tính nào như cô, thật sự có thể yêu đương bình thường giống như những cô gái khác ư?

Anh cũng từng nói, bản năng sói là trung thành.

Cô cũng trung thành, nếu thật sự đã thừa nhận, vậy thì không phải anh không được.

Thế nhưng, có rất nhiều điều về thân phận và chuyện bên ngoài căn cứ của Lệ Nam Hành mà cô không biết, cô không dám, cũng không xác định có nên đến gần anh hay không.

Nhưng lại không muốn làm ra vẻ quá.

Bởi vì cô thật sự phát hiện, hình như mình thích anh.

Rất thích!

Bị Lệ Nam Hành dắt một mạch về căn hộ, sau khi đóng cửa, người đàn ông lạnh lùng bảo cô ngồi trên sofa, không được nhúc nhích.

Phong Lăng ngoan ngoãn ngồi ở đó không cử động, mãi đến lúc người đàn ông cầm bông gòn y tế và thuốc khử trùng đến, lặng lẽ nhìn cô, sau đó cúi người giúp cô xử lý qua vết thương dưới cằm một chút. Lúc nước khử trùng chạm vào da khiến người ta có chút không chịu đựng nổi.

Cô không nhúc nhích, cũng chỉ lẳng lặng nhìn anh.

Lệ Nam Hành giúp cô thoa thuốc, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cô, đối diện với ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm của cô.

Hàng lông mày nghiêm nghị của người đàn ông khẽ nhíu, anh bỗng đanh mặt lại trách một tiếng: "Nhìn cái gì? Động lòng rồi sao?"

Phong Lăng: "..."

Trong nháy mắt, Phong Lăng dời tầm mắt sang chỗ khác, xoay người muốn đứng lên khỏi ghế sofa: "Quần áo trên người bẩn rồi, bị dính máu, tôi đi thay bộ khác."

Người đàn ông cũng không gò ép cô. Gần đây, trong căn cứ và nhà họ Lệ xảy ra một đống chuyện, mặc dù anh có tâm trạng trêu chọc cô nhưng bây giờ cũng không phải là thời điểm thích hợp nhất. Lệ Nam Hành thu dọn đống bông gòn y tế đã sử dụng lại, bỏ vào trong sọt rác bên cạnh.

Ngày hôm sau, Lệ Nam Hành nói có việc phải về nhà họ Lệ, không chắc chắn tối hôm nay có thể về hay không, bảo cô ngoan ngoãn ở nhà, không cho phép ra ngoài chạy loạn nữa.

Ý nghĩa của cái gọi là chạy loạn này rất rõ ràng.

Phong Lăng mặc kệ anh, mấy ngày gần đây người đàn ông này càng lúc càng độc tài, ngang ngược, cô chỉ ở trong căn hộ của anh mà thôi, cô cũng không phải là vật sở hữu của anh, ngay cả ra ngoài, gặp ai mà cô cũng không thể tự quyết định được ư?

Vả lại, quan hệ giữa cô và Kiều Phỉ rất trong sáng, trong lòng cô rất thản nhiên, từ trước đến nay chưa từng nghĩ quá nhiều.

Trước khi ra cửa, Lệ Nam Hành lại tiếp tục dặn đi dặn lại cô nhiều lần, đừng nói là Kiều Phỉ, gần đây cho dù là mấy người bọn A K từ trong căn cứ ra ngoài tìm cô thì cũng không được gặp, nhất là vào buổi tối. Anh bảo bản thân cô phải tự chú ý một chút, cánh tay thỉnh thoảng sẽ tê dại, ngộ nhỡ ngay cả dao cũng không cầm vững, ngay cả năng lực bảo vệ bản thân cũng không có thì đừng hòng được như vụ gặp chuyện bất bình ở buổi tiệc nữa.

Phong Lăng không đồng ý, cũng không đáp lại, chỉ bảo anh tranh thủ thời gian trở về nhà họ Lệ, tránh để mấy ông cụ chờ đợi đến sốt ruột, lại vung gậy qua đây đánh anh.

Lúc nghe thấy lời này, Lệ Nam Hành bỗng nhiên cười một cái, vươn tay ra ôm cô vào lòng, hôn một cái lên mặt cô. Phong Lăng bị hôn thì ngẩn ra một lát, sau đó người đàn ông cúi xuống nói bên tai cô: "Ngoan ngoãn chờ tôi trở về nhé?"

*****

Sau khi hôn xong, người đàn ông buông vai cô ra rồi đi thẳng.

Phong Lăng đứng đờ trước cửa một lúc lâu, khuôn mặt nóng bừng lên, sau đó nhìn cánh cửa phòng đã đóng lại trước mặt, một mình ngây người ở trước cửa mất một lúc mới hoàn hồn lại.

Tại sao mới ở đây vài ngày thôi mà cô lại hơi có cảm giác như cặp vợ chồng già thế này?

Nhưng cô lại rất chờ mong anh có thể trở về sớm một chút...

Nhà họ Lệ.

Mấy ông cụ đang ngồi cùng với nhau.

"Nam Hành vẫn chưa về sao?"

"Sắp rồi, hôm nay sẽ về."

"Cũng nên chuẩn bị xử lý chuyện với nhà họ Phong rồi. Lần trước, chuyện xảy ra ở bên quân đội, cũng may có nhà họ Phong đồng thời ra mặt, quân đội mới không dám hung hăng quá. Tôi thấy sớm muộn gì cũng phải tiến hành đám hỏi giữa hai nhà, trước đây không phải Nam Hành đã nói là đợi sau khi minh thọ* của con gái thứ hai nhà họ Phong tròn mười tám tuổi là có thể cưới sao. Bây giờ cũng đã qua mười tám tuổi từ lâu rồi, nếu thằng nhóc này không chịu cưới Phong Minh Châu mà cứ khăng khăng đi con đường này, vậy thì cho dù phải quỳ gối, thằng nhóc này cũng nhất định phải cưới di vật của người ta về. Làm người không thể không giữ lời hứa. Hơn nữa chuyện lần này nhà họ Phong cũng đã giúp chúng ta rất nhiều, chúng ta nợ người ta ân huệ, không thể tiếp tục kéo dài nữa."

(*) Minh thọ: Tiệc sinh nhật cho người đã mất.

"Đã nói chuyện với ông cụ Phong và bà cụ Phong chưa? Sau khi cưới di vật của cô con gái thứ hai nhà họ Phong về, trực tiếp đưa vào từ đường nhà họ Lệ, trông giữ ba năm. Sau ba năm thì không còn liên quan nữa, đến lúc đó Nam Hành có thể tùy ý nói chuyện cưới gả, nếu không, cũng không thể để nhà họ Lệ chúng ta không có người nối dõi như vậy chứ? Dù sao cũng nên cưới một cộ vợ bình thường."

"Nói rồi, nhà họ Phong cũng đã đồng ý. Họ chỉ muốn tìm một chốn đi về cho đứa bé đáng thương đó thôi. Nếu lúc trước Nam Hành đã đề nghị chuyện này thì thằng bé nhất định phải làm được. Trông giữ ba năm thì trông giữ ba năm. Sau ba năm, Nam Hành muốn cưới một cô vợ thế nào về cũng được. Trong ba năm này, trên danh nghĩa, thằng bé phải là cháu rể nhà họ Phong, đồng thời chuyện minh hôn* này cũng không được truyền ra ngoài, nhưng phải tuyên bố với bên ngoài là đã kết hôn. Không được nói với bất kỳ ai, cũng không được giải thích nguyên nhân, giữ gìn sự trong sạch và tôn nghiêm vì đứa bé đáng thương đã mất nhiều năm kia. Tôi cảm thấy yêu cầu này cũng không hề quá đáng."

(*) Minh hôn: Kết hôn với người đã mất.

"Đúng thế, hơn nữa lần này trong chuyện sĩ quan chỉ huy bị giết, nhà họ Phong cũng đã giúp căn cứ XI rất nhiều, Nam Hành không có lý do gì để từ chối cả. Chúng ta cũng không có lý do gì để từ chối, cứ quyết định như vậy đi."

"Đợi Nam Hành về rồi tính."

Sắc trời dần tối. Một mình Phong Lăng nấu mỳ ở trong nhà bếp. Mấy ngày gần đây kỹ năng nấu mì của cô đã tăng lên không ít. Trước đây, cô đều nấu đến mức sắp nhừ mới biết chắc là chín, sau đó, cô còn phải gắp một sợi ra nếm thử mới có thể khẳng định đã chín hay chưa. Còn đến bây giờ, thật ra, cũng chỉ nhân lúc Lệ Nam Hành không ở đây mà tự nấu mấy lần mà thôi nhưng cô đã có thể dùng đũa gắp mỳ lên rồi cảm nhận là chín hay chưa.

Cô bỏ mấy đồ gia vị và sốt mua ở cửa hàng tiện lợi vào, mùi vị cũng khá tuyệt, sau đó bưng bát tới phòng khách ngồi, mở ti vi lên vừa xem vừa ăn.

Đến hơn bảy giờ, sau khi rửa bát xong, Phong Lăng lại vô cùng tự giác cầm lấy cây lau nhà đi quét dọn phòng và sàn nhà. Mặc dù ở đây cách vài ngày lại cố định có một dì tới dọn đẹp, thế nhưng cô cũng sẽ theo thói quen mà quét dọn một chút. Di động ở trên ghế sofa đột nhiên vang lên, cô đi tới cầm điện thoại lên thì thấy Kiều Phỉ gọi tới, do dự một chút mới nhận cuộc gọi: "Anh Kiều?"

"Ra ngoài ngồi một lát không?" Giọng nói của Kiều Phỉ trầm thấp mà khàn khàn, nghe âm thanh bên cạnh thì hình như có tiếng xe.

Phong Lăng liếc nhìn đồng hồ: "Không phải đã nói rồi sao, sau khi rời căn cứ XI thì sau này cũng đừng nên gặp lại nữa. Tôi đã giúp anh một lần rồi. Anh Kiều, tôi nhớ rõ anh là người rất có chừng mực."

Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: "Tôi đang ở dưới khu chung cư của cô."

Phong Lăng kinh ngạc, xoay người đi tới trước cửa sổ sát đất, mở cửa sổ đi ra bên ngoài rồi nhìn xuống phía dưới, thấy ở bãi đỗ xe dưới lầu có rất nhiều xe. Khoảng cách mười tầng lầu không cao cũng không thấp, nhưng vừa vặn có thể nhìn thấy rõ chỗ bãi đỗ xe có một chiếc Bentley đang nhấp nháy đèn pha.

Sau khi nhìn thấy chiếc xe kia, cô nói: "Anh về đi, về công về tư chúng ta đều không nên gặp nhau. Anh Kiều, anh đừng nói với tôi là anh lại uống say rồi nhé."

"Ừm, đoán đúng rồi, tôi vừa mới uống chút rượu, ở trên xe cũng chuẩn bị một ít, có muốn xuống đây uống mấy chai với tôi không?"

"Anh cũng biết tửu lượng của tôi không tốt, muốn tìm người uống cùng cũng không nên tới tìm tôi."

"Tôi chỉ muốn tìm cô thôi."

". , " Phong Lăng không còn gì để nói: "Tôi cúp máy đây."

"Phong Lăng, tôi uống rượu rồi, không thể lái xe về được, đưa tôi về một lần nữa được không?"

Khóe miệng Phong Lăng khẽ giật: "Anh nghĩ tôi sẽ làm như lần trước sao?"

Kiều Phỉ ở bên kia khẽ cười: "Cô trở nên nhạy bén hơn rồi?"

Lệ Nam Hành nói anh ta rất gian xảo, bây giờ cô cũng phát hiện Kiều Phỉ quả thật rất nham hiểm. Anh ta còn không biết xấu hổ mà dùng những thủ đoạn theo đuổi con gái vô cùng tầm thường kia với cô, muốn bắt nạt một người không hiểu gì như cô phải không.

"Nếu anh không thể lái xe thì tôi gọi giúp anh một người lái hộ."

"Tôi chỉ muốn tìm cô uống rượu thôi, không muốn tìm người lái hộ."

Nghe giọng điệu này của Kiều Phỉ, Phong Lăng cũng cảm thấy có lẽ anh ta thật sự hơi say rồi.

Chẳng lẽ chuyện ở buổi tiệc trước đó vẫn chưa giải quyết xong sao? Vẫn bị ép hôn à? Hay là có chuyện gì khác?

Trái lại, Phong Lăng không hỏi nhiều, hơn nữa nếu như cảnh sát đã nhúng tay vào chuyện hôm đó, chẳng qua chỉ là mười mấy hai mươi tên phần tử xã hội đen mà thôi, cũng không có vấn đề gì lớn, không cần phải hỏi tình hình sau đó. Hơn nữa có Kiều Phỉ ở đấy, chắc chắn cũng đã giải quyết xong xuôi rồi.

Vậy nên ngay cả hỏi cô cũng chẳng có gì để hỏi.

"Tôi ngủ rồi, anh Kiều tự lái xe về, chú ý an toàn."

Nói xong, cô cúp điện thoại rồi ấn tắt máy, xoay người trở về bên cửa sổ, ném đi động lên ghế sofa.

Sau đó, Phong Lăng vận động một tiếng rồi đi tắm rửa, sau khi làm xong tất cả mọi việc, lúc chuẩn bị đi ngủ đã là hơn chín giờ tối.

Phong Lăng vào phòng, định kéo rèm cửa sổ lên, cửa số bên này vừa vặn cùng một hướng với ban công, cúi đầu là có thể thấy chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe kia vẫn chưa đi.

Chỉ là đèn pha phía trước không tiếp tục nhấp nháy nữa, đậu ở đó một cách rất yên tĩnh.

Phong Lăng yên lặng nhìn một hồi rồi kéo rèm cửa sổ lên.

Sau khi nằm xuống, cô cũng lười đi lấy di động đã tắt máy trên ghế sofa, chỉ nhìn đèn treo phía trên, nhìn thật lâu, suy nghĩ một hồi rồi lại đứng dậy kéo rèm cửa sổ ra nhìn xuống phía dưới, xe vẫn đậu ở đó không đi.

Ở trong điện thoại cô đã giục anh ta về, cũng đã nói rất rõ ràng rồi mà Kiều Phỉ vẫn không nghe sao?

Lần trước rõ ràng đã nói rồi, sau này sẽ không gặp nhau thường xuyên nữa, chỉ giúp một lần mà thôi.

Người của căn cứ XI từ trước đến nay đều có sao nói vậy, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Anh ta làm vậy là sao?

Phong Lăng đứng dậy mặc quần áo, cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.

Sau khi xuống lầu thì đi về phía bãi đậu xe, trực tiếp đi tới bên cạnh chiếc xe Bentley kia. Ở gần đó không có đèn đóm gì cả, đèn đường trong khu chung cư và đèn trang trí khu công viên cách vị trí này cũng hơi xa, xung quanh tối đen như mực.

Cô tiến lên gõ một cái vào cửa sổ xe bên phía ghế lái.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)