Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 012

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 012
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rõ ràng bác sĩ đã từ bỏ ý định kiểm tra cho nhóc, anh ta để ống nghe y tế sang một bên: "Nhưng mà tôi thấy trong căn cứ có rất nhiều chàng trai trẻ cũng chịu đựng từ năm này qua năm nọ như thế. Dù sao cậu cũng còn quá nhỏ, vẫn còn nhiều năm để chịu khổ nữa đấy."

Trên thực tế, Phong Lăng biết lão đại huấn luyện nhóc như vậy cũng không phải cố tình nhắm vào nhóc.

Chỉ là thể lực của nhóc không đạt tiêu chuẩn, ít nhất bản chất nhóc vẫn là con gái. Có những việc và động tác đàn ông có thể làm được, nhưng nhóc thật sự không cách nào làm được.

Tuy nhiên, có những chuyện vốn không phải một ngày có thể làm nên. Bây giờ nhóc không làm được, không có nghĩa là một năm sau nhóc không làm được. Chỉ cần nhóc kiên trì mỗi ngày, tin chắc rằng nhóc có thể khắc phục được điểm yếu về mặt thể lực này.

"Không sao đâu, tôi chịu đựng được. Dù sao tôi vẫn còn trẻ, một năm không được thì ba năm, ba năm không được thì năm năm. Đợi đến khi tôi hai mươi tuổi, nhất định sẽ không giống như bây giờ." Khi bác sĩ bỏ tay ra, bản năng đề phòng của Phong Lăng cũng dần biến mất, cách nói chuyện cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Đúng lúc này Lệ Nam Hành đi vào, nhìn thấy Phong Lăng mới ngất xỉu trước đó không bao lâu đang ngồi trên giường bệnh, vừa cầm ly nước vừa nói câu này.

Mái tóc của người thiếu niên rất mềm mại. Thông qua cửa sổ, gió bên ngoài phòng y tế thổi vào trong, làn gió nhẹ nhàng mơn man trán nhóc, lướt rồi lại lướt, cũng không biết nó đã lướt đến đâu nữa mà khiến cho lòng anh cảm thấy có chút rung động khó tả.

Nam Hành gạt bỏ cảm giác khó diễn tả trong lòng, gương mặt lạnh lùng đi thẳng qua đó.

"Lão đại." Bác sĩ quay đầu lại, nhìn thấy anh liền đứng thẳng người dậy. Cho dù anh ta không phải là thành viên huấn luyện trong căn cứ nhưng cũng đứng nghiêm theo bản năng, không dám chậm trễ một giây nào.

Nam Hành lạnh nhạt ừm một tiếng rồi đi vào bên trong. Trên người anh vẫn đang khoác áo ngoài của bộ trang phục chiến đấu, tóc mái ngắn màu đen rũ xuống theo hành động cúi đầu nhìn Phong Lăng. Chỉ là cách đứng của anh hiện lên sức hút của người đàn ông mạnh mẽ, giống như mãnh thú đang ngủ đông. Anh cứ nhìn chằm chằm cậu thiếu niên có sắc mặt trắng bệch với ánh mắt lạnh lùng.

Phong Lăng nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng này của anh, chợt nhớ đến quá trình lúc nãy mình bị người đàn ông này bế đi cả đoạn đường để đến phòng y tế, đôi chân bỗng bủn rủn đến kỳ lạ.

Chắc là do tối hôm qua mệt mỏi quá à?

Nhưng mà bây giờ Phong Lăng cũng không có tâm trạng để thưởng thức vẻ đẹp của Lệ lão đại. Dù sao bây giờ áo của nhóc cũng sắp bị bác sĩ ép cởi ra, nhóc không tiện để anh nghe thấy những chuyện liên quan đến cởi áo. Nếu như để anh biết được bản thân mình từ chối việc này, đoán chắc anh sẽ lại nghi ngờ nhóc.

Có điều hiện tại nhóc đang ngồi trên giường bệnh của phòng y tế, đối diện với ánh mắt quan sát không hề có độ ấm của Nam Hành, cảm thấy con đường lui khá mù mịt.

"Cậu ấy bị làm sao?" Nam Hành cởi áo khoác ra, tiện tay vứt lên giường bệnh mà Phong Lăng đang ngồi rồi lạnh nhạt nói một câu.

Câu nói này rõ ràng là đang hỏi bác sĩ.

"Tôi đã kiểm tra sơ qua, chỉ là trạng thái tinh thần của cậu ấy không tốt lắm, thể lực cạn kiệt. Sáng sớm chưa ăn, cơ thể vốn dĩ đã không chịu đựng được rồi mà còn đứng dưới trời nắng hai tiếng đồng hồ, vượt quá giới hạn chịu đựng. Nhưng chỉ có cơ thể không có sức lực thôi, đầu óc và ý thức thì vẫn còn tỉnh táo lắm, không có vấn đề gì khác, nghỉ ngơi một ngày, ăn vào là khỏe lại ngay thôi."Bác sĩ nói đơn giản vài câu, dù sao căn cứ này đều là các chàng trai trẻ, không ai ẻo lả cả, không sao là không sao, cũng không cần phải giải thích quá nhiều. Hơn nữa Lệ lão đại chỉ là lão đại ở đây, cũng không phải ba mẹ của bọn họ, chắc chắn không cần bác sĩ phải trình bày quá dài dòng.

Phong Lăng nghe mấy lời của bác sĩ mà trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.

Nhóc tưởng rằng mọi chuyện đến đây đã có thể kết thúc.

Nào ngờ vào lúc này Nam Hành lại đột nhiên vạch ống quần của nhóc lên. Phong Lăng còn chưa kịp ngăn cản thì phần bắp chân trắng nõn mịn màng bỗng dưng lộ ra, bao gồm vị trí bị sưng đỏ trên đầu gối do không may bị té tối qua khi huấn luyện thể lực.

Phong Lăng vội vàng đẩy tay của anh ra, kéo ống quần đang bị vạch lên trở về vị trí ban đầu. Nhóc thấy anh hoàn toàn không để ý tới bắp chân trắng nõn mịn màng của nhóc, cũng không hỏi gì thêm, chỉ dặn dò với bác sĩ: "Xử lý vết thương trên đầu gối của cậu ấy trước đi."

Vết... vết thương này?

Bác sĩ nhìn vết thương trên chân Phong Lăng. Vết thương vừa nhìn đã biết do bị ngã, chỉ là vết thương ngoài da, rướm một ít máu, hơi bầm tím một chút mà thôi. Vết thương này thường thấy trên người của các thành viên trong căn cứ, dường như vốn không cần bôi thuốc hay làm gì cả, vài ngày sau sẽ tự lành.

Nhưng mà...

Lệ lão đại lại yêu cầu anh ta bôi thuốc sao?Bác sĩ nhìn chằm chằm về phía Phong Lăng trước, sau đó cố gắng giữ bình tĩnh, nói ra hai chữ: "Được rồi."

Tiểu Hứa đứng ở phía sau cảm giác hình tượng của lão đại trong lòng mình đã dần dần tiêu tan.

Tối qua không phải lão đại còn hoàn toàn không nể mặt mà cố tình huấn luyện thằng nhóc này ư? Sao hôm nay lại... đau lòng rồi?

Đệch! Lão đại anh có phải quá là nói một đường làm một nẻo rồi không...

Chậc chậc.

W. e. b. T. r. u. y. e. n. O. n. l. i. n. e. c. o. m

Tiểu Hứa lén lút nhìn Phong Lăng đang ngồi trên giường bệnh ngơ ngác như không biết mình đang bị đặt vào hoàn cảnh nào mà âm thầm đồng cảm với nhóc.

Được lão đại ưu ái đương nhiên là chuyện tốt, nhưng mà muốn trách thì chỉ có thể trách Phong Lăng cậu sao lại không phải là con gái chứ? Nếu nếu nếu... nếu như để các ông già trong nhà họ Lệ biết được thì e là họ sẽ lục tung cả căn cứ để tìm giết cậu bằng được mất.

"Vết thương nhỏ vậy đâu cần bôi thuốc, lão đại, tôi trở về nghỉ ngơi hai tiếng là được rồi." Phong Lăng khó khăn lắm mới đẩy được tay của Nam Hành ra, rồi lại để chân của mình ra xa hơn một chút: "Tôi không hề có ý định mượn cớ bị bệnh mà lười biếng, chỉ cần cho tôi nghỉ ngơi hai tiếng là được. Nội dung tập luyện trong sáng nay, trưa nay tôi nhất định sẽ đuổi kịp."

Nam Hành lạnh lùng liếc nhìn nhóc: "Tuy căn cứ XI không thương xót kẻ yếu đuối, nhưng bình thường thể lực của con người sẽ có loại phản ứng yếu ớt sau khi bị vượt quá giới hạn. Nếu vượt quá giới hạn vài lần nữa, cậu sẽ phát hiện tiềm năng của mình dần dần được khai thác vô hạn, sức chịu đựng cũng sẽ từ từ được mở rộng. Hôm nay cậu có thể nghỉ ngơi, buổi chiều không cần quay lại tập luyện. Nếu như cậu thật sự muốn tập luyện, tôi không ngại tối nay tiếp tục tập luyện với cậu cả đêm. Dù sao sáng mai xe của tôi mới đến."

Phong Lăng: "..."

Nhóc thà tập luyện lại nội dung của buổi sáng vào buổi chiều chứ không muốn lại nhận sự huấn luyện ma quỷ của anh thêm một lần nào nữa. Với tình trạng hiện giờ của nhóc, nếu như còn tập luyện cả đêm e rằng sẽ chết ngay trên sân.

Sau khi bác sĩ bôi thuốc cho Phong Lăng xong chợt nhận ra ánh mắt đầy "nội dung phong phú" của Tiểu Hứa, anh ta tự giác đi ra khỏi phòng y tế.

"Để tôi bế cậu về, hay là cậu tự có thể về được?" Vẻ mặt Nam Hành lúc nói chuyện vẫn thờ ơ lạnh nhạt như cũ, anh nhìn Phong Lăng kéo ống quần xuống, che đi bắp chân trắng nõn không thể tưởng tượng được của nhóc.

Vào lúc này Phong Lăng mới cảm nhận được, thật ra Lệ Nam Hành không chỉ bá đạo nguy hiểm, mà mỗi giây mỗi phút đứng trước mặt anh đều là cảm giác tàn sát khốc liệt. Nhưng ít ra anh vẫn còn có chút tình người.

*****

Cuối cùng đương nhiên nhóc sẽ lựa chọn tự mình đi. Chỉ là mới đi được nửa đường thì eo nhóc đột nhiên bị siết lại. Nam Hành đi phía sau nhìn thấy tốc độ chậm chạp như ốc sên của nhóc thì không chịu được mà bế nhóc lên.

Phong Lăng: "... Lão đại, tôi có thể tự đi được."

"Để nhìn cậu từ từ lết về sao? Lãng phí thời gian!" Nam Hành không hề nhìn nhóc mà cứ thế bế nhóc rảo bước đưa về nơi ở.

Vốn dĩ thân thể nhóc không thoải mái lắm, lại thấy dáng vẻ của anh như thế này nên nhóc cũng không dám để lộ ra mình rất khó chịu, chỉ dè dặt nghiêm mặt lại. Sau khi trở về phòng, lúc anh vừa đặt nhóc lên giường, nhóc lập tức lăn thẳng vào bên trong.

Nam Hành vẫn đang giữ tư thế cúi người ở cạnh giường, nhìn thấy nhóc tự mình lăn vào trong, ánh mắt sa sầm xuống.

Sao vừa rồi trong lúc vô tình, anh lại có cảm giác dường như mình đang muốn sàm sỡ con gái vậy nhỉ? Thằng nhóc này nhạy cảm trốn vào trong là có ý gì?

"Cảm ơn lão đại, chúc lão đại ngày mai lên đường an toàn." Phong Lăng tựa sát lưng vào tường mà nói.

Nam Hành nhìn về phía Phong Lăng, đôi mắt sâu thẳm nhìn không ra cảm xúc gì.

Quả thật cơ thể của Phong Lăng rất gầy yếu.

Phong Lăng vẫn dựa sát vào tường, ngẩng đầu lên nhìn, nghi ngờ phải chăng thái độ của mình quá bình tĩnh thờ ơ nên khiến Lệ lão đại cảm thấy không thoải mái. Nghĩ vậy, nhóc liền mỉm cười với anh: "Bác sĩ nói tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ tôi có thể nghỉ ngơi được chưa?"

Nam Hành đang đứng cúi người xuống ở cạnh giường. Từ góc độ này anh có thể nhìn rõ được khuôn mặt trắng trẻo và có hơi vô tội của cậu thiếu niên. Thậm chí anh còn có thể nhìn thấy rõ ràng lông tơ vô cùng mảnh mai trên gò má nhóc.

Nam Hành híp mắt nhìn: "Phong Lăng, rốt cuộc năm nay cậu bao nhiêu tuổi?"

Bao nhiêu tuổi?

Phong Lăng trầm ngâm: "Chắc là sắp tới ngày sinh nhật mười bốn tuổi rồi. Nhưng tôi cũng không biết cụ thể mình sinh ngày nào. Lúc trước, người từng nhận nuôi tôi đã quyết định xem tháng Chín hàng năm là ngày sinh nhật của tôi, để tôi có thể nhớ rõ tuổi tác của mình. Tính như vậy thì tháng sau tôi đã đủ mười bốn tuổi. Sao vậy lão đại? Tuổi còn nhỏ thì nhất định phải bị nghi ngờ hết lần này đến lần khác trong căn cứ sao?"

Rõ ràng Phong Lăng không hiểu tại sao Nam Hành lại đột nhiên hỏi tuổi của mình làm gì.

Vốn dĩ Nam Hành muốn nói, nhìn dáng vẻ của nhóc e là vẫn chưa được mười ba tuổi, một tên nhóc sao có thể nhỏ con đến như vậy chứ, nhưng nào ngờ nhóc đã sắp mười bốn tuổi rồi.

Nam Hành không hề nghĩ rằng Phong Lăng lại nhạy cảm với chuyện bị anh hỏi tuổi tác đến như vậy. Nhóc cứ tưởng rằng anh lại muốn tìm lý do đuổi nhóc ra khỏi căn cứ.

"Lão đại anh yên tâm mà đi đi. Tôi đảm bảo hai năm sau, thể lực và tất cả những điểm không đạt yêu cầu của tôi đều có thể vượt qua khảo sát, cũng không cần lão đại anh phải lao tâm tổn sức vì tôi nữa." Phong Lăng cố gắng dùng cách hòa nhã, bình thản để ra lệnh đuổi khách.

Nam Hành cứ như không nghe thấy gì, đột nhiên đưa tay lên nắm lấy bờ vai của Phong Lăng, kéo nhóc từ trong góc tường ra ngoài. Phong Lăng nơm nớp lo sợ, muốn né tránh theo bản năng, nhưng tay của anh đã nắm chặt lấy bờ vai của nhóc, sau đó chuyển xuống cánh tay nhóc, cuối cùng dừng lại ở bắp chân mà lúc nãy Phong Lăng vừa mới để lộ ra ngoài.

Phong Lăng ngơ ngác, cố kìm nén sự manh động muốn đá văng anh ra, nhóc vốn không thích bị người khác động chạm vào người, vậy mà giờ dường như đã bị chạm tới giới hạn cuối cùng. Nhóc ngước đôi mắt đã trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều lên nhìn anh: "Anh làm gì cái gì vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng có phần sắc bén của cậu thiếu niên, Nam Hành lạnh lùng nói: "Cả người trên dưới không có tí thịt nào."Giọng nói có vẻ xen lẫn cảm giác ghét bỏ.

Phong Lăng: "... Sớm muộn gì tôi cũng luyện tập cho ra được cơ bắp."

"Chà." Nam Hành lạnh nhạt cười ra tiếng. Anh nhìn nhóc với ánh mắt không mấy xem trọng, sau đó xoay người rời khỏi.

Thấy Nam Hành đi ra ngoài, đóng cửa lại rồi, Phong Lăng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này nhóc mới cảm thấy cả người mềm nhũn, nằm bẹp xuống giường, không muốn nghĩ ngợi gì cả, chỉ muốn đi ngủ.

Nam Hành nghĩ đến vết thương trên đầu gối của Phong Lăng mới vừa bôi thuốc, anh quay người lại, mở cửa ra, định nhắc nhở nhóc thay cái quần rộng hơn một chút, mất công lãng phí thuốc đã bôi.

Kết quả khi anh đẩy cửa vào thì nhìn thấy dáng vẻ nhóc nằm bẹp trên giường, ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Nam Hành: "..."

Con m* nó, thằng nhóc này sống quá thoải mái rồi, như vậy mà cũng có thể ngủ được.

Ngày mai ông đây sắp phải rời khỏi căn cứ rồi, một chút cảm giác quyến luyến cũng không có sao?

M* nó, mấy đứa nhóc ngày nay đứa nào cũng bạc tình bạc nghĩa như vậy à?

Nhìn thấy cậu thiếu niên khi ngủ thì nằm im, trông ngoan ngoãn, nghe lời, mềm mại y như con mèo trắng, Nam Hành hít sâu, ánh mắt nặng nề nhắm lại, lồng ngực cũng phập phồng theo hơi thở, sau đó đóng "rầm" cửa lại, xoay người rời khỏi.

Trước giờ Phong Lăng đều rất nhạy cảm, từ lúc cửa mở ra nhóc đã tỉnh lại rồi. Nghe thấy âm thanh cánh cửa đóng lại thật mạnh, nhóc mới mở mắt ra, mơ hồ nhìn chằm chằm cánh cửa may mắn chưa bị sập xuống, lẩm bẩm trong miệng nói không thành tiếng: "Bệnh thần kinh."***

Sáng sớm hôm sau.

Vì đã được nghỉ ngơi cả một ngày trời nên hôm nay Phong Lăng đi xuống căng tin của căn cứ với tinh thần vô cùng sảng khoái. Nhóc dự định sẽ ăn một bữa sáng thật no nê.

Nào ngờ hầu như các thành viên trong căn cứ đều tụ tập trong căng tin, bởi hiếm lắm mới thấy Lệ lão đại tới căng tin được một lần. Chắc là anh tạm thời phải xa căn cứ này nên muốn giữ lại vài kỷ niệm, cho nên hôm nay định cùng mọi người ăn bữa sáng tại đây.

Sau khi đi vào, nhìn thấy bóng dáng cao to đang ngồi ở chiếc bàn dài bên cạnh cửa sổ kia, Phong Lăng chỉ liếc một cái, không giống như các thành viên khác tiến tới chào hỏi xã giao, cũng không nói lời nào tiếc nuối mà xoay người đi thẳng vào bên trong, gọi đồ ăn sáng cho mình.

Sau đó nhóc bưng một phần thức ăn đầy đặn ra, ngồi cách chỗ của Nam Hành rất xa, bắt đầu ăn, hoàn toàn không quan tâm đến lão đại đang ngồi ở đó chờ nhóc đến chào hỏi.

Lần này, ngay cả A K cũng cảm thấy Phong Lăng thật sự quá đáng khi không biết giao tiếp như vậy.

Lão đại sắp phải đi rồi, gặp nhau ở đây, về tình hay về lý cũng cần phải nói lời tạm biệt, dù sao hai năm nữa lão đại mới trở lại. Hơn nữa lão đại vẫn luôn là lão đại ở đây, cho dù không có mặt thì cũng có thể nắm bắt mọi thứ ở căn cứ từ xa, tuyệt đối không thể không tiếp đón chu đáo. Việc tiến lên chào tạm biệt, nói vài câu, để lại con đường lui cho mình là chuyện đương nhiên cần phải làm.

Nhưng mà cái tên đầu gỗ Phong Lăng này lại không hề có chút động tĩnh gì, còn ngồi đó chỉ biết ăn ăn ăn.

Lúc này, người trong căng tin đều không muốn đi lấy cơm, chỉ muốn tìm cơ hội đến gần tiếp cận Nam Hành, lại nhìn Phong Lăng đang ngồi ở đó ăn sáng.

Thằng nhóc này đang làm gì vậy?

Coi thường địa vị của Lệ lão đại sao?

Bây giờ cả căng tin chỉ có Phong Lăng ngồi ở bên kia và Lệ Nam Hành ngồi ở phía gần cửa sổ đang ăn sáng, thằng nhóc này không biết suy nghĩ hay sao?

Lão đại vốn đã ngứa mắt nhóc lắm rồi, lần này đoán chắc càng muốn đá tên nhóc này ra khỏi căn cứ.

Nam Hành thật sự không ngờ Phong Lăng có thể vô tâm đến vậy, tay anh cầm đũa hết thả lỏng rồi siết lại, siết lại rồi lại thả lỏng ra. Cuối cùng anh chịu không nổi, quăng đũa xuống, đứng dậy đi thẳng ra ngoài.

Khi ra đến cổng, xe của nhà họ Lệ đã sớm đợi sẵn ở bên ngoài. Không biết hôm nay cậu chủ Lệ cứ lề mề trong căng tin để đợi người nào.

Nam Hành bước lên xe, hoàn toàn không có ý định hạ cửa kính xuống để nhìn ra bên ngoài.

"Lái xe!"

Hai chữ vô cùng lạnh lùng, không hề có nhiệt độ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)