Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 118

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 118
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Rốt cuộc Phong Lăng có thể quay lại căn cứ nữa hay không, Lệ Nam Hành không hề nhắc đến, anh lái xe về thẳng căn hộ của mình.

Trước khi đi vào căn hộ của Lệ Nam Hành, Phong Lăng nhìn con số thang máy của tầng phía dưới căn hộ của anh, trong đầu cô thầm suy nghĩ, nếu sắp tới tình trạng sức khỏe của cô tốt lên, chắc cô sẽ đi tới khu đồ gia dụng, mua ít đồ dùng và thiết bị điện gì đó, sau đó chuyển vào đó ở.

Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: "Đừng mong được xuống tầng dưới ở, có thời gian sửa sang, thay đổi đồ đạc trong nhà thì em nên dưỡng thương xong và quay lại căn cứ bất cứ lúc nào trước đi."

Phong Lăng: "..."

Cô nhìn anh.

Cô chưa nói gì cả, sao anh có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì?

Hàng lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành khẽ nhướng: "Em tưởng tôi không nhìn ra được suy nghĩ khôn vặt đó của em chắc?"

Phong Lăng: "..."

Một lần nữa quay lại căn hộ của Lệ Nam Hành, nơi này giống hệt lúc cô rời đi ngày trước, không có gì khác biệt, bên ngoài gió lạnh thét gào, trong phòng lại ấm áp như mùa Xuân.

Nhưng bây giờ hình như có điều gì đó đã hơi khang khác...

Ví dụ như, lần trước cô ở đây với thân phận vẫn là một chàng trai.

Nhưng bây giờ cô ở đây...

Trong tình huống Lệ Nam Hành dẫn cô về nhà khi đã biết rõ cô là con gái, trai đơn gái chiếc, lại là một khái niệm khác.

"Lão đại." Phong Lăng nhìn anh.

Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô: "Sao?"

Cánh môi của Phong Lăng mấp máy, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy như thế hình như hơi làm ra vẻ quá. Dù gì cũng đâu phải là cô chưa từng sống ở đây, vả lại tâm trạng của cô bây giờ thay đối thế nào thì cũng chỉ mình cô thấy vậy mà thôi, có lẽ dù cô không đám khẳng định nhưng hình như anh thật sự đã sớm biết bí mật của cô rồi.

Bằng không sao anh lại không hề có chút kinh ngạc nào.

Nghĩ đến đây, Phong Lăng lúng túng lùi lại một bước: "Ừm tôi, tôi vẫn nên..."

Lệ Nam Hành nhíu mày: "Muốn ra ngoài ở?"

"Vâng." Cô gật đầu.

"Sợ sau khi tôi biết em là con gái rồi, nửa đêm tôi sẽ không khống chế được sẽ lên vào phòng, giở trò với em à?"

"... Không phải..."

"Muốn ra ngoài ở... Cũng được thôi, nói cho tôi nghe một lý do thuyết phục đi!"

Phong Lăng đang mặc trên người bộ đồ mua được khi đến Campuchia, đây là một bộ quần áo thể thao màu trắng rất rộng rãi, hai chân cô thẳng tắp, đôi tay buông thõng, đặt bên người, dáng vẻ giống hệt như đang nghe giáo huấn trên sân huấn luyện ở trong căn cứ. Cô rất nghiêm túc, cũng rất chăm chú: "Tôi cảm thấy chắc Hàn Kình và Tiểu Hứa cũng đã biết, tôi ở Campuchia nhiều ngày như vậy, dù bác sĩ chưa từng nhấn mạnh về giới tính nhưng tôi nhìn thấy trên bệnh án đã ghi là nữ, hai người họ nhất định cũng đã nhìn thấy. Tôi không muốn chuyện của mình làm ảnh hưởng đến thanh danh của lão đại..."

Lệ Nam Hành cười giễu cợt, ném thẳng chiếc vali màu đen trong tay xuống đất, sau đó quay người lại, đi thẳng về phía cô: "Lúc người khác nghi ngờ xu hướng tính dục của tôi có vấn đề, tôi đã chẳng chú ý đến thanh danh gì rồi. Bây giờ, chẳng qua là tôi dẫn một cô gái về nhà mình thôi, sao, tôi sống là để cho người ta xem à? Hay lời nói của người khác có thể làm tốn thương tới tôi?"

Phong Lăng nhìn anh: "Nhưng mấy ông cụ nhà họ Lệ rất để ý..."

"Nếu từ nhỏ đến lớn, tôi đều sống theo cách họ nói thì người mà em nhìn thấy đã không phải là tôi bây giờ rồi." Người đàn ông đi đến gần, giơ tay lướt qua gò má và tai cô. Lúc Phong Lăng đứng yên bất động, anh chợt đóng cánh cửa sau lưng cô cái "uỳnh".

Sau đó Lệ Nam Hành xoay người đi về phía sofa: "Đừng nghĩ nhiều, cứ lại ở đây trước. Tôi bảo em đến đây tĩnh dưỡng, em cho là tôi muốn làm gì?"

Phong Lăng nghe thấy giọng điệu quang minh chính đại giống như vô cùng chính trực của anh.

Nếu không vì bị đáng vẻ đạo mạo trang nghiêm này của người đàn ông lừa, sao Phong Lăng có thể bị anh ép buộc lôi vào trong vòng xoáy tình cảm nam nữ mà cô chưa từng hiểu hết lần này đến lần khác.

Thật ra đến bây giờ cô vẫn thấy rất mơ hồ.

Thậm chí không rõ rốt cuộc mình có tình cảm như thế nào với Lệ lão đại.

Cảm kích?

Ý lại?

Hay là thích?

Nhưng nếu anh đã nói thế thì cô cũng không cần phải suy nghĩ nhiều nữa, Phong Lăng bước lên, đầu tiên là mở chiếc vali mà anh đã bỏ xuống đất ra, lôi quần áo của mình ra ngoài, sau đó chuẩn bị quay về phòng ngủ từng ở lúc trước.

Giọng nói của Lệ Nam Hành đột nhiên truyền tới: "Em không có nổi một bộ quần áo bình thường để mặc à?"

Phong Lăng nhìn hai bộ đồng phục chiến đấu màu đen và chiếc áo phông đang nằm trong lòng mình, sau đó lại nhìn anh: "Quần áo bình thường là sao?"

"Trừ đồ của căn cứ ra."

"Bộ quần áo thể thao tôi đang mặc trên người cũng rất được mà..."

Lệ Nam Hành cau mày: "Quân áo của con gái?"

Phong Lăng: "... Tôi không mặc đâu, tôi vẫn muốn quay lại căn cứ."

"Chỉ mặc trước mặt tôi thôi?"

"Không!"

Nghe thấy lời từ chối kiên quyết của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì nữa, chỉ dựa vào chiếc kệ trang trí trên tường ở phòng khách, nhìn cách ăn mặc sạch sẽ như một cậu thiếu niên của Phong Lăng.

Có lẽ cô không biết, bất kể cô mặc thành bộ dạng gì, dù là đồ con trai hay con gái thì khi anh không khống chế được, "người anh em bên dưới vẫn sẽ "chào cờ" thôi.

Chỉ cần bên trong cô là con gái thì mặc gì cũng vậy cả.

"Từ lúc ở Campuchia về đến giờ, bôn ba vất vả suốt dọc đường, giờ sức khỏe của em không tốt lắm nên đi nghỉ trước đi." Lệ Nam Hành nhìn cô, hờ hững nói.

Không ngờ Lệ Nam Hành lại dễ dàng bỏ qua cho mình khi đang nói chủ đề này như vậy, có vẻ như Phong Lăng vẫn thấy hơi không chắc lắm nhưng thấy anh quả thực không muốn tiếp tục nói thêm gì nữa, cô mới cầm quần áo, quay người về phòng.

Lúc Phong Lăng chuẩn bị bước vào phòng ngủ, giọng nói lạnh nhạt của Lệ Nam Hành lại truyền đến: "Xem ra mấy bộ đồ của tôi, em mặc cũng bất tiện, để tôi bảo người mua vài bộ đồ ngủ và đồ mặc ở nhà rồi mang đến đây cho em nhé?"

"Cảm ơn lão đại." Dứt lời, Phong Lăng nhanh chóng đi vào phòng ngủ, sau đó vội vàng đóng cửa lại.

Buổi tối.

Phong Lăng thấy người của cửa hàng bách hóa nào đó ở gần đó rang mấy túi đồ đến, cô vừa đi qua đi lại một trăm vòng ở phòng khách để duy trì mức vận động của cơ thể nên đi thẳng ra mở cửa.

Nhận lấy mấy túi đồ đó, trông thấy nhãn mác trên mấy chiếc túi, cô đã biết đây là mẫu do trung tâm thương mại gần nơi này nhất giao tới, cô mang vẻ mặt nghỉ ngờ, tay ôm mấy túi đồ đó đi vào rồi quảng lên sofa.

"Lão đại, đây là mấy món đồ anh cần à?" Cô ngước mắt lên nhìn về phía người đang ông đang bưng cốc cà phê đi từ trong phòng bếp ra.

Lệ Nam Hành vừa đi vừa thản nhiên liếc nhìn sofa, buông một câu: "Không phải đồ mua cho em sao?" Sau đó anh đi thẳng vào phòng làm việc.

Phong Lăng kinh ngạc nhìn mấy món đồ trước mặt.

Không phải anh đã nói là chỉ mua giúp cô vài bộ đồ ngủ thôi à?

Mười mấy cái túi này là sao đây...

Cô nghi ngờ cầm một chiếc túi trong số đó lên, trên trong đó có một bộ đồ ngủ màu hồng, dù không phải phong cách đủ loại hoa nhỏ và viền ren quá nữ tính, nhưng vừa nhìn cũng biết là kiểu đồ nữ trong sáng.

Nhìn bộ đồ ngủ này, Phong Lăng chợt nhớ tới lời Lệ Nam Hành vừa nói, cô biết mình bị người đàn ông này "bẫy" mất rồi.

Nếu lúc đó cô cố ý dặn anh một câu đừng mua đồ nữ thì có phải tốt rồi không...

*****

Phong Lăng lại mở một chiếc túi khác ra, là hai đôi giày.

Là giày đế bằng, một đôi là giày thể thao màu trắng, một đôi giày plimsoll màu đen kiểu dáng thoải máu, có thể phối hợp với bất kỳ kiểu quần áo nào.

(*) Giày plimsoll: một loại giày thể thao với phần đế bằng vải và cao su được phát triển làm trang phục đi biển vào những năm 1830 bởi Công ty Cao su Liverpool.

Hai đôi giày này đều là giày kiếu nữ.

Phong Lăng tiếp tục mở thêm một chiếc túi khác, không có bộ đồ nào quá mức nữ tính cả, đa số đều là quần áo dạng thể thao mà bình thường cô rất thích mặc nhưng từ màu sắc, kiểu dáng và nhiều điểm khác đều có thể nhìn ra là đồ nữ. Mấy bộ quần áo này rất khác so với bộ quần áo kiểu nam mà cô đang mặc trên người, đồ nam thì thẳng tuột từ trên xuống dưới, nhưng đồ nữ thì ở phần ngực và eo đều có đường cong.

Những bộ đồ mà Lệ lão đại chọn đều có màu sắc trong sáng, kiểu dáng đơn giản, sạch sẽ, là những kiểu dáng và màu sắc mà cô có thể chấp nhận được.

Nếu những bộ đồ này đều là váy vóc gì đó, bây giờ Phong Lăng sẽ lập tức chạy ra ngoài gọi nhân viên giao hàng lại, sau đó ném đống đồ này vào tận tay bọn họ, cô tuyệt đối sẽ không nhận hàng.

Phong Lăng nhìn những bộ quần áo này, khóe miệng hơi cong lên, thuận tay mở hai chiếc túi ở phía dưới cùng ra.

Giây phút mở chiếc túi ra, nụ cười trên mặt chợt cứng lại, khóe miệng cũng lập tức run lên.

Đây là thứ gì?

Phong Lăng cầm một chiếc áo ngực màu hồng lên nhìn ngó, nhìn hai miếng cúp ngực có vẻ cũng rất vừa vặn nếu cô mặc vào, sau đó cô lại cúi đầu nhìn khuôn ngực không còn quấn vải nữa trước người mình hiện tại...

Phong Lăng tiếp tục mở chiếc túi khác ở phía dưới cùng ra.

Quả nhiên lại là một chiếc áo ngực nữ.

Một cái màu trắng, một màu đen, những thứ anh đặt rồi gọi nhân viên cửa hàng giao đến đều có ít nhất là hai món, mua thế này là để tiện cho việc cô tắm rửa thay đồ à?

Quần áo và giày thể thao thì thôi, quần áo ngủ hơi có vẻ nữ tính cũng bỏ qua đi, miễn sao không phải là váy ngủ thì cô đều có thể chấp nhận, nhưng áo lót thì...

Phong Lăng đã quen với việc quấn ngực, trừ một lần cố ý "giả" thành con gái ở trong quán bar lần trước, cô hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với thứ này.

Bây giờ lại quang minh chính đại như vậy...

Gương mặt Phong Lăng đỏ bừng, cô bỏ hết đồ đạc vào lại trong túi, không lấy món nào cả, lập tức quay người đi về phòng ngủ.

Đêm đến, khi làm việc xong rồi đi ra ngoài, Lệ Nam Hành nhìn thấy mấy món đồ mình đã đặt được chất đống trên sofa, sau đó anh lại liếc nhìn cánh cửa đóng chặt ở trước mặt, đi qua gõ cửa.

Gõ cửa một lúc không thấy động tĩnh gì, người đàn ông hờ hững nói với vào: "Muốn tôi dùng chìa khóa dự phòng mở cửa vào đúng không?"

Sau vài giây yên lặng, ở bên trong phòng đã truyền đến tiếng bước chân, sau đó cánh cửa được mở ra, Phong Lăng đang cầm một cái tông đơ không biết đã lấy từ phòng ngủ của anh từ bao giờ, vẻ mặt cô hơi lúng túng.

Thấy đồ vật trong tay Phong Lăng, Lệ Nam Hành lại nhìn cô hỏi: "Định làm gì đấy?"

"Tóc tôi dài quá rồi, định cắt ngắn đi một chút. Không phải anh nói các anh thường tự mình cạo sao? Tôi cũng muốn thử, xem có thể cắt thành đầu húi cua được không." Phong Lăng vừa nói vừa giơ cái tông đơ trong tay lên: "Cái này là loại sạc điện à? Có phải hết pin rồi không? Sao tôi không dùng được?"

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc muốn "cạo đầu" của Phong Lăng, sắc mặt Lệ Nam Hành không hề thay đổi, anh giơ tay đoạt lại cái tông đơ, sau đó ném nó lên chiếc sofa cách đó không xa. Chiếc tông đơ lăn từ trên sofa rơi xuống thảm, phát ra âm thanh không to không nhỏ.

"Cắt tóc cái gì, tóc vừa mọc quá tai thôi, chưa cần cắt." Lệ Nam Hành nói, sau đó lại liếc nhìn bộ quần áo trên người cô: "Không phải tôi đã mua đồ ngủ cho em rồi à? Còn mặc bộ này làm gì?"

Bộ đồ Phong Lăng đang mặc trên người vẫn là quần áo cũ khi cô sống ở đây lúc trước, chính là bộ đồ mặc ở nhà của anh.

Nhưng bây giờ rõ ràng cô đã mặc thêm một chiếc áo ba lỗ ở bên trong, không còn ở trạng thái trống không do thiếu đồ như trước nữa.

"Hay anh gọi người của cửa hàng đến lấy mấy món đồ đó về đi, tôi không mặc đâu." Phong Lăng giơ tay lên gầy tóc của mình: "Lão đại, thật ra giới tính cũng chỉ là một khái niệm thôi. Từ nhỏ, tôi đã quen coi mình là con trai rồi, bây giờ anh bảo tôi mặc đồ nữ, tôi không quen."

Lệ Nam Hành cười khẽ: "Tôi không ép em mặc những bộ đồ tạm thời em không thể thích ứng được, đây đều là mấy bộ đồ thể thao mà em thích. Nếu em không thích thì sáng mai mang đi mà ném, không cần phải trả lại."

Phong Lăng: "..."

Người đàn ông lại lạnh lùng nhìn cô: "Em định sẽ làm đàn ông cả đời sao?"

Phong Lăng nhìn lại anh: "Tôi không biết, tôi không có quan niệm gì cả. Khi còn nhỏ sống cùng sói, về sau được người ta đưa ra ngoài, tôi chỉ biết tự bảo vệ chính mình, còn những chuyện khác thì không hiểu."

"Tôi hỏi em, em muốn làm một người đàn ông hay muốn thử trở lại làm con gái, sống trong dáng vẻ bình thường của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi?"

Dáng vẻ bình thường của một cô gái mười bảy, mười tám tuổi?

Cô sao?

Cô có thể sao?

Lệ Nam Hành vuốt mái tóc của cô: "Đừng cắt tóc nữa, con trai cũng có nhiều người rất thích để tóc dài, em không cần cố ý cắt tóc thật ngắn để che giấu bản thân. Người biết cũng đã biết, người không biết thì sớm muộn gì cũng sẽ biết. Cắt tóc để che giấu, lúc trước cái giá này có thể đáng, nhưng giờ thì không."

Phong Lăng không lên tiếng.

"Tôi cho em thời gian một đêm, nghĩ cho kỹ xem mình muốn kiên trì làm một người đàn ông hay muốn trở lại cuộc sống bình thường mà một cô gái nên có. Điều em muốn, tôi đều có thể giúp em, tự suy nghĩ cho kỹ."

Phong Lăng không hiểu rõ ý trong câu nói của anh, chỉ biết ngơ ngác nhìn.

Điều cô muốn, anh đều có thể giúp cô?

Dù có thể cô sẽ muốn sống mãi trong thân phận của một người đàn ông?

Trông thấy ánh mắt của người đàn ông đối diện, Phong Lăng không lập tức trả lời ngay mà nhìn về phía bên ngoài cánh cửa.

Lệ Nam Hành đi ra ngoài, cũng nhìn đống túi giấy chất đống trên sofa, sau đó lại ngoảnh sang nhìn về phía Phong Lăng đã đi ra ngoài:

"Nhận lấy mấy món đồ này trước đi, tủ trong phòng ngủ của em còn trống, cứ để hết vào đó, hôm nào muốn mặc thì ít ra cũng có vài bộ mà chọn."

Dứt lời, người đàn ông không nói thêm gì nữa, tiếp tục đi vào phòng làm việc.

Cánh cửa phòng làm việc không hề đóng lại, Phong Lăng biết Lệ Nam Hành thường làm việc trong đó, anh hay liên lạc hoặc chuyển tài liệu với người của văn phòng trong căn cứ, bên trong có một chiếc máy tính đang mở, anh có thể xử lý một vài chuyện khẩn cấp bất cứ lúc nào.

Phong Lăng đi ra ngoài, đứng cạnh sofa nhìn đống đồ, cuối cùng cô vẫn không muốn từ chối ý tốt của Lệ lão đại dành cho mình. Nhìn từ phong cách của những bộ đồ này cũng có thể biết, anh thật sự muốn để cô từ từ tập làm quen, chứ không phải lập tức mua một chiếc váy về bắt cô mặc.

Cô mang từng món đồ đó vào trong phòng ngủ, tiếng động lúc đi ra đi vào rất khẽ, sợ quấy rầy đến Lệ lão đại, đến khi cầm nốt chiếc túi cuối cùng vào, cô mới lặng lẽ đóng cửa, thu xếp đồ trong túi để vào trong tủ quần áo. Cô cầm chiếc áo lót màu hồng trong túi ra, đang định cất vào tủ thì đột nhiên dừng lại.

Phong Lăng nhìn chiếc áo lót có kích cỡ rất phù hợp ở trong tay, không cần nghĩ cũng biết tại sao Lệ Nam Hành lại biết kích cỡ của cô.

Lần hôn nhau trong quán bar, khi ấy anh đã đưa tay lên sờ... Thậm chí còn sờ rất lâu nữa...

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)