Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 110

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 110
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nét chữ dưới ngòi bút của người đàn ông vô cùng rắn rỏi và mạnh mẽ, trông không giống một lão đại giương súng múa côn nhiều năm trong căn cứ XI mà lại có phần giống một học giả, hoặc có phong cách của một người giỏi giang trong thương trường.

Hồi còn nhỏ, Phong Lăng đã học được một vài thứ khi ở trong băng đảng mafia. Có một người Trung Quốc dạy cho cô biết mặt chữ và một số kiến thức đơn giản. Sau đó, trong một năm ở trại trẻ mồ côi, cô vẫn được đi học nhưng chỉ có điều, thứ cô học được không nhiều, bản thân cô cũng không hề phối hợp với họ.

Một thời gian sau khi đến căn cứ, Hàn Kính giới thiệu cho cô một người giáo viên dạy văn hóa, đặc biệt sắp xếp cho cô một số khóa học, ngoài giờ tập luyện sẽ dạy cho cô rất nhiều kiến thức. Mất một thời gian dài, cuối cùng Phong Lăng cũng có thể từ từ bù đắp lại được những kiến thức mà hồi nhỏ mình đã bỏ lỡ.

Có rất nhiều người gia nhập vào căn cứ từ khi còn nhỏ, tất cả bọn họ đều có những giáo viên chuyên về văn hóa đến để dạy học. Phong Lăng là người học giỏi nhất và được giáo viên quý nhất.

Căn cứ XI không phải chỉ có người vai u bắp thịt, cho dù là vai u bắp thịt thì cũng là những người có học thức. Về mặt này, căn cứ XI làm rất tốt, ít nhất thì Phong Lăng có thể nhận biết rõ ràng tiếng Anh và tiếng Trung.

Nhìn chữ ký tay của Lệ Nam Hành, cho dù là ký bằng tiếng Trung hay tiếng Anh thì nét chữ đều rất đẹp.

"Đang nhìn gì đấy?" Sau khi cúp điện thoại, Lệ Nam Hành quay lại phòng, lúc bước vào thì thấy Phong Lăng đang lật xem đống tài liệu ở trên bàn.

Phong Lăng đặt xấp tài liệu xuống, quay đầu nhìn người đàn ông đang mặc bộ đồ ở nhà: "Tôi chỉ tùy ý xem một chút thôi, chắc không sao chứ?"

Vừa rồi cô không nhìn thấy bí mật gì mà mình không nên nhìn, do đó vẻ mặt vô cùng thản nhiên.

"Không sao, nhưng ban nãy cậu xem cái gì mà nghiêm túc đến thế?" Khi người đàn ông bước tới, Phong Lăng nhất thời quên mất phải tránh đi. Mãi cho đến lúc hơi thở của người đàn ông bủa vây quanh mình, rồi lúc anh đột nhiên cúi người về phía trước, cô mới bất ngờ loạng choạng lùi ra đằng sau, dựa người vào cạnh bàn, hai tay vòng ra sau chống lên mép bàn, cố gắng lùi lại, tránh xa khuôn mặt đang kề sát vào mình của anh.

Lệ Nam Hành nhìn thấy bộ dạng né tránh của cô, không nói nhiều, nhưng lại nhất định không chịu buông tha, tùy tiện đỡ lấy hai bên hông cô, dường như vô tình đè lên hai tay của cô. Anh rũ mắt nhìn vẻ mặt ngượng ngùng né tránh của Phong Lăng.

Lúc này quả thật không thể tránh được nữa rồi, Phong Lăng vội ngước đầu nói: "Không, không nhìn gì hết, chỉ là thấy chữ ký tay của lão đại rất đẹp thôi."

Bấy giờ, Lệ Nam Hành mới cúi đầu nhìn đống tài liệu đặt bên cạnh tay cô: "Vậy sao?"

"Ừm..." Vì cái tư thế này mà cô mới kéo dài âm tiết cuối: "Chỉ là đột nhiên tôi nghĩ tới việc lão đại đã vào căn cứ XI từ bé, vậy thì anh đều học văn hóa ở đó sao?"

Lệ Nam Hành nhìn cô: "Sao thế? Tôi học được gì, trải qua cuộc sống như nào cậu đều không biết nên bây giờ muốn thăm dò tôi đấy hả?"

Phong Lăng liếm môi: "Không phải."

"Cậu cho rằng tôi sống trong căn cứ từ nhỏ nên không có chút kiến thức nào à?" Người đàn ông dường như bật ra một tiếng cười, rất khẽ khàng, nhưng lại là một nụ cười khó hiểu khiến trái tim cô run lên.

"Tôi đâu có nói như vậy." Phong Lăng vừa nói vừa định đưa tay lên đẩy anh ra, kết quả là cô vừa nhấc tay khỏi mặt bàn, người đàn ông đã thuận theo việc cô mất đi lực chống đỡ mà cúi đầu xuống.

Phong Lăng giật mình định né đi, nhưng vẫn bị người đàn ông hôn một cái vào môi. Hôn một cái còn chưa đủ, trong khoảnh khắc cô giận dữ trừng mắt nhìn mình, khóe miệng hơi nhếch lên, anh lại cúi đầu hôn thêm lần nữa.

Hôn cho đến khi Phong Lăng chuyển từ tư thế dựa vào cạnh bàn sang ngồi lên trên bàn. Bấy giờ, người đàn ông mới khắc chế được ham muốn của bản thân. Anh nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh đầy quyến rũ của cô, thấy vẻ mặt bị hôn đến thành thói quen, không còn để lộ rõ ra sự bất ngờ hay kháng cự nào nữa của cô, anh mới mím môi, khàn giọng nói: "Mặc dù phần lớn thời gian đều ở trong căn cứ, nhưng dù gì tôi vẫn là người thừa kế của nhà họ Lệ, cho dù tôi không muốn học thì mấy ông lớn trong nhà cũng không dễ dàng bỏ qua cho đâu. Mười bảy tuổi, tôi đã bị ép phải lấy được bằng kép về quản trị kinh doanh và tài chính của Đại học Stanford rồi. Còn về việc vì sao mà tôi chưa từng nói chuyện này là bởi không cần dùng đến mấy thứ này khi ở trong căn cứ. Mỗi ngày chỉ cần giương súng, múa dao, những thứ này vốn không cần thể hiện trước mặt mọi người. Nhưng quả thật tôi không ngờ rắng, cậu lại coi tôi là một kẻ mù chữ."

Phong Lăng: "... Tôi không có... Ưm..."

Cô vừa lên tiếng đã bị anh dùng nụ hôn chặn miệng.

Hai lần này đều không giống những nụ hôn điên cuồng, mạnh mẽ trước đó mà lại vô cùng dịu dàng khiến cô quên mất mình cần phải kháng cự, chỉ đờ người mặc cho anh ôm chặt lấy cơ thể. Mãi cho đến khi người đàn ông tách hàm răng cô ra, đầu lưỡi cô bị quấn chặt thì Phong Lăng mới hoàn toàn sực tỉnh, nhưng lúc này cô muốn rút lui cũng không thể được bởi vì cô đã ngồi hẳn lên trên mặt bàn rồi. Người đàn ông cứ ôm lấy cô, tay giữ cằm không cho Phong Lăng cơ hội để trốn thoát.

Hôn một lúc, Phong Lăng dường như đã buông xuôi, cứ mặc cho anh tùy ý hôn. Thấy cô bỗng ngoan ngoãn như vậy, Lệ Nam Hành không kiềm chế được bản thân, sau khi ghé sát bên môi cô thở hổn hển, anh nghiêng đầu mỉm cười, rồi nhìn bát mì cô đặt lên bàn lúc nãy: "Sao thế? Cậu còn biết xuống bếp nấu ăn nữa cơ à?"

Phong Lăng: "... Tôi xuống bếp làm bát mì, không biết ăn có ngon không nữa."

"Ừm, tôi cũng không quá kén, chín là được."

Phong Lăng: "..."

Lệ Nam Hành vẫn còn việc cần phải làm, lại phải đi nghe điện thoại, Phong Lăng mới nhân cơ hội này chạy khỏi phòng làm việc.

Nếu không, Phong Lăng cảm thấy bản thân sẽ bị anh ra tay giở trò ngay trên bàn trong phòng đọc sách mất.

Phong Lăng quay lại phòng mình rồi nằm lăn ra giường, một lúc sau cô ngồi dậy, cứ nghĩ vu vơ một lúc lâu, sau đấy đứng lên đi vào phòng tắm.

Trong lúc tắm, Phong Lăng tiện tay xoay chiếc gương lớn ở cửa phòng tắm lại, đối mặt với chính bản thân đang đứng dưới vòi hoa sen.

Cơ thể người con gái ở trong gương vô cùng hoàn hảo, đầy đặn, trắng trẻo. Trước đây Phong Lăng không có một chút khái niệm nào về những vấn đề này. Có điều dạo gần đây thường xuyên ở bên ngoài, gặp không biết bao nhiêu cô gái, mặc dù không quá để ý đến nhưng cô cũng nhận ra tuy rằng mỗi ngày bản thân đều tập luyện dưới cái nắng, cái gió mà làn da vẫn đẹp hơn những cô gái khác nhiều.

Nhất là cơ thể được che dưới lớp quần áo, hằng ngày chẳng hề để lộ ra một chút nào lại càng nõn nà, cảm tưởng chỉ cần chạm nhẹ cũng có thể nứt ra vậy.

Con trai... Hay là con gái...

Nếu là con gái thì không thể tiếp tục ở lại căn cứ.

Bây giờ, trong thẻ của cô có một khoản tiền gửi tiết kiệm, lại có thêm một căn hộ ở ngay dưới tầng đứng tên mình, cho dù có rời khỏi căn cứ thì cô cũng không chết được, vẫn có thể tiếp tục sống tốt qua ngày.

Nhưng cô biết rằng mình không muốn rời khỏi căn cứ.

Không hề có nguyên do, chỉ là không muốn rời đi mà thôi.

Có điều, chẳng lẽ cô cứ tiếp tục cải trang thành đàn ông để sống vậy sao...

Cô nghĩ về nụ hôn sâu triền miên của mình lúc nãy tại phòng làm việc, không biết là do bản thân hay do dòng nước giội ra từ vòi hoa sen mà khuôn mặt cô càng ngày càng nóng.

Phong Lăng tắm rất lâu, đứng dưới vòi hoa sen mãi, vì tiếng nước chảy ào ào nên không để ý đến tiếng động ở bên ngoài.

Đợi đến khi cô cảm nhận được ở bên ngoài phòng tắm có người thì tiếng cửa phòng tắm bị mở đột nhiên vang lên...

*****

Phong Lăng vô thức ngẩng đầu lên, đến cả thời gian kinh ngạc và chuẩn bị cũng không có, thì đã nhìn thấy bàn tay của người đàn ông vươn ra mở cánh cửa.

Cơ thể cô gái đang trần như nhộng đứng dưới làn nước. Trong thoáng chốc, toàn thân Phong Lăng cứng đờ ra, đến nhúc nhích cũng không dám, thậm chí còn tuyệt vọng nhận ra ở đây chẳng có nổi một chỗ để trốn.

Ngay khi Phong Lăng đã sắp chuẩn bị tâm lý sẽ bị vạch trần, cô chỉ thấy bàn tay người đàn ông đặt mấy món đồ dùng trong lúc tắm trên nền đá hoa trước cửa phòng, anh không hề bước vào, chỉ đứng ngoài nói: "Mấy món đồ mới mua này, nếu thích mùi hương của nó thì cứ lấy mà dùng, những thứ lúc trước thích thì để lại, không thì vứt đi".

Dứt lời, người đàn ông thu tay về, đóng cánh cửa lại, khoảng thời gian diễn ra mọi chuyện không quá một phút, sau đó anh nhanh chóng rời đi.

Từ đầu đến cuối, chỉ có mỗi cánh tay của anh thò vào trong, anh không bước vào, cũng không ngó đầu vào xem.

Có nghĩa là...

Cô chưa bị phát hiện?

Phong Lăng vẫn cứ ngâm mình dưới làn nước, nhìn đống sữa tắm đặt ở trên sàn nhà hoảng loạn mất một lúc mới có thể từ từ tỉnh táo trở lại, nhìn cánh cửa nhà tắm đóng chặt lại một lần nữa.

Sáng sớm hôm sau thức dậy, Phong Lăng còn chưa kịp mở mắt đã cảm nhận được cánh tay của người đàn ông đang ôm lấy hông của mình.

Đây cũng chẳng phải là ngày đầu tiên hay ngày thứ hai cô thức giấc trong vòng tay của anh, cú sốc này cũng không còn rõ ràng như lúc trước nữa nhưng cô vẫn hơi bất ngờ, có điều vẫn cứ để yên một lúc. Cánh tay người đàn ông ôm lấy eo cô siết chặt hơn, bàn tay đặt ở sau lưng cô khẽ vỗ về, vừa giống như trấn an lại vừa giống như dỗ cô ngủ."

Phong Lăng không cử động, chỉ hơi liếc mắt nhìn thời tiết ở bên ngoài cửa sổ, lúc này có lẽ đã chín giờ sáng rồi.

Nếu còn không về căn cứ, cô sẽ nhanh chóng bị cuộc sống nhàn rỗi đến phát chán này làm đảo lộn hết giờ giấc sinh hoạt thường ngày của mình mất. Sau này về lại căn cứ, cô muốn dậy sớm đúng giờ, có lẽ phải mất một thời gian để điều chỉnh lại.

Phong Lăng chẳng thể nào chợp mắt thêm được khi mà Lệ Nam Hành cứ ôm mình ngủ như vậy, cô nhanh chóng gỡ tay anh ra rồi ngồi dậy.

Lệ Nam Hành mở mắt: "Nhà họ Lệ và bên quân đội đã thương lượng và quyết định xong hình phạt dành cho cậu rồi, có muốn nghe không?"

Phong Lăng vừa mới đặt chân xuống đất thì lập tức dừng lại, quay đầu nhìn anh: "Hình phạt như thế nào vậy?"

Lệ Nam Hành nhìn cô một cái, sau đó ngồi dậy, đưa tay vuốt mái tóc ngắn của mình. Nhìn vết hằn của mái tóc hơi rối ở trên chiếc gối là biết tối qua anh ngủ ở chỗ cô rất ngon.

"Campuchia có một Thung Lũng Rắn nổi tiếng thế giới, ở đó có vô số loài trăn hung ác cùng với đủ các loại rắn độc hiếm thấy, ngay cả người dân Campuchia ở đấy và những người huấn luyện rắn cũng không dám đến gần. Có điều cách đây mười mấy năm, khu vực đất có chôn một bãi mìn. Cậu cũng biết nước Mỹ hay làm gì với các quốc gia vừa và nhỏ rồi đấy. Bọn họ dự định xây dựng căn cứ quân sự và cơ sở hậu cần ở gần đấy, nhưng cần có người đi giải quyết đống mìn bị chôn vùi ở Thung Lũng Rắn trước đã."

"Đây là nhiệm vụ kiêm hình phạt của tôi?" Phong Lăng chẳng hề chau mày, đứng thẳng người bên cạnh giường và nhìn anh.

Lệ Nam Hành ngồi trên giường, hờ hững nhìn cô: "Bất kể là mìn được chôn ở đó hay việc xung quanh đó bất cứ lúc nào cũng có thể có rắn xông ra, chỉ cần cậu bất cần một chút thôi thì một là chôn thây ở Thung Lũng Rắn, không thì sẽ bị nổ banh xác bởi mìn. Đây là nhượng bộ lớn nhất của quân đội, bên phía Liên Hiệp Quốc cũng đã đồng ý với quyết định này rồi. Nhưng tất cả mọi người đều rõ, đây cũng chỉ là một cách khác bảo cậu đi chết thôi."

Vẻ mặt của Phong Lăng vô cùng bình tĩnh: "Vậy tôi sẽ cẩn thận, có thể cố sống sót quay về thì tôi sẽ cố gắng sống sót quay về. Nếu như không thể sống mà trở lại, ít nhất xem như tôi cũng sống được thêm mấy ngày nữa, cũng chẳng thiệt."

Trông thấy vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, không chút lo lắng của cô, lông mày Lệ Nam Hành khẽ giật giật: "Cậu không chịu nhờ tôi giúp?"

"Không thế nhờ!" Phong Lăng bình thản nói: "Tôi biết, nếu như bây giờ tôi cầu xin anh giúp đỡ, anh nhất định sẽ nghĩ cách để tôi không phải đi đến cái nơi kinh khủng đó nữa. Nhưng lúc này bên phía quân đội và người phụ trách của Liên Hiệp Quốc cũng đã tán thành quyết định này rồi, vậy thì chuyện lần này không cần lão đại như anh phải nhúng tay vào. Ngày hôm đấy, mấy ông cụ nhà họ Lệ cũng đã bày tỏ rõ thái độ của bản thân rồi, họ không hề muốn anh bị liên lụy đến chuyện này, tôi cũng có suy nghĩ giống họ. Lão đại, anh đã làm quá nhiều việc vì tôi rồi. Việc tôi đã giết chết chỉ huy bên quân đội Mỹ là sự thật không phải bàn cãi. Thay vì hình phạt phải lĩnh án trong tù như một tội phạm giết người thì anh đã nghĩ đủ mọi cách giúp tôi thoát khỏi hình phạt rồi. Thật ra, kết quả như thế này cũng rất tốt. Chỉ cần cẩn thận một chút, tôi đảm bảo mình có thể sống sót quay trở về, có vậy chuyện này sẽ chấm dứt tại đây."

Lệ Nam Hành sửng sốt vì lời nói của Phong Lăng: "Bị liên lụy đến chuyện này? Phong Lăng, lẽ ra ngay từ đầu đến giờ tôi nên bày tỏ rõ ràng rằng những gì tôi làm đều là tình nguyện."

"Anh tình nguyện không có nghĩa tôi cũng như vậy. Lão đại, mấy ngày qua thật sự rất cảm ơn anh. Tôi tiếp nhận nhiệm vụ ở Campuchia." Phong Lăng bình tĩnh: "Bọn họ muốn khi nào thì tôi lên đường? Tôi lập tức về căn cứ thu dọn đồ đạc để chuẩn bị."

Thấy cô lại bắt đầu trở nên ương ngạnh, ánh mắt của Lệ Nam Hành lạnh lùng hơn: "Cậu xác định sẽ đi?"

"Tôi chắc chắn."

"Xác suất có thể sống sót trở về là rất nhỏ."

"Không sao! Từ bé, tôi đã lớn lên ở trong rừng, bất kể là loài rắn, sâu bọ hay chim chóc hoặc các loại thú trên cạn nào tôi cũng đều hiểu biết rất rõ. Nếu như người khác chỉ có 20% cơ hội sống sót thì nhất định xác suất sống sót của tôi phải nhiều hơn 20%."

Lệ Nam Hành nhìn ánh mắt kiên định của cô, sau một hồi im lặng, anh lạnh nhạt nói: "Cấp trên cho phép căn cứ phái thêm một người đi cùng với cậu, giới hạn một người mà thôi, cậu muốn gọi ai đi cùng?"

"Không cần đâu, tôi sẽ tự đi. Vốn dĩ đây là nhiệm vụ kiêm hình phạt dành cho tôi, tôi không thể kéo người khác theo được."

Nhìn ánh mắt thể hiện rõ dù sống hay chết thì cô vẫn nhất quyết một mình gánh lấy mọi chuyện của Phong Lăng, Lệ Nam Hành không nói gì thêm, chỉ nhìn cô.

Phong Lăng cũng nhìn anh, trong ánh mắt không hề có một chút sợ hãi nào, thản nhiên đến mức dường như thứ mà cô sắp đối mặt không phải là Thung Lũng Rắn đáng sợ nổi tiếng nhất thế giới mà chỉ là một nơi vô cùng bình thường.

Cô biết rằng, chỉ cần cô nói thêm một chữ với Lệ Nam Hành, kế cả đó không phải lời cầu xin giúp đỡ, hay chỉ là một câu mình không muốn đi thì nhất định anh sẽ có cách để cho cô ở lại, giúp cho cô quay trở về căn cứ, để cô có thể tiếp tục chuỗi ngày bình an của bản thân ở đó.

Nhưng cô không thể làm như vậy.

Hàng ngàn cặp mắt trong căn cứ đang nhìn vào cô, còn cả bên quân đội và Liên Hiệp Quốc cùng với mấy ông lớn nhà họ Lệ cũng đang nhắm về phía cô.

Lệ lão đại đã làm quá nhiều chuyện vì cô rồi, nếu như lúc này cô còn tiếp tục để cho anh giúp mình thêm nữa thì cuối cùng anh sẽ bị cô làm liên lụy hoàn toàn, không chỉ có danh tiếng của anh bị ảnh hưởng bởi những tin đồn thất thiệt mà nhà họ Lệ nhất định cũng sẽ tạo thêm áp lực cho anh.

Anh luôn giữ thế cân bằng với mấy ông cụ nhà họ Lệ, nếu như vì cô mà anh bị chèn ép hoặc là phải đàm phán các loại điều kiện, vậy thì đó mới thật sự là cô đã rước họa vào thân.

Người do chính tay cô giết thì chính cô tự chịu phạt, cô không cảm thấy có bất kỳ điều gì không đúng cả, không có ai sai hết.

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)