Truyện:Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc - Chương 100

Nam Hữu Phong Linh, Bắc Hữu Hành Mộc
Trọn bộ 351 chương
Chương 100
0.00
(0 votes)


Chương (1-351)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bởi vì vừa mới đánh răng xong nên môi anh lành lạnh, mang theo mùi bạc hà.

Phong Lăng ngây ra, mắt đờ đẫn, bất ngờ lùi về phía sau.

Người đàn ông cũng đồng thời buông cánh tay mới vừa ôm bên hông cô ra, nhìn ánh mắt khiếp sợ lại hơi hoảng loạn, luống cuống của thiếu nữ, Lệ Nam Hành nhếch môi cười: "Được rồi, đã qua cơn xúc động, cô có thể đi nghỉ ngơi được rồi."

Phong Lăng: "..."

Hôn tự nhiên như vậy, anh thật sự coi cô như đàn ông à?

Hay là, thật ra Lệ lão đại thích đàn ông?

Phong Lăng đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, Lệ Nam Hành tiện tay để bàn chải của mình lại trong cốc đánh răng của cô, giống như có ý sáng sớm ngày mai anh sẽ còn tới nữa, sau đó xoay người nghênh ngang rời đi.

Phong Lăng cạn lời, nhìn bóng lưng của người đàn ông nhưng không lên tiếng, cô chỉ đưa tay lên muốn sờ môi mình, nhưng chưa sờ vào đã vội bỏ tay xuống. Cô đi ra ngoài, tới bên giường rồi ngả về phía sau nằm chết dí trên đó.

Chuyện này là sao?

Lệ lão đại đang quang minh chính đại quyến rũ cô sao? Cho dù cô là một người đàn ông, anh cũng không để ý, cũng không cảm thấy có vấn đề gì sao?

Vừa nghĩ như thế, Phong Lăng bỗng ngồi bật dậy. Nếu vậy, chẳng phải cô ở lại căn hộ của anh thì sẽ rất nguy hiểm ư? Bình thường, trong căn cứ, anh đã phách lối như vậy rồi, giờ ở đây chỉ có hai người bọn họ, ngộ nhỡ ngủ đến nửa đêm, anh nổi cơn "thú tính" rồi đột nhiên chạy tới căn phòng này của cô...

Cũng không phải cô chưa từng bắt gặp lúc anh lên cơn thú tính, đau đến mức cả đời này cô cũng không muốn có cái loại tiếp xúc "khoảng cách" này với anh nữa.

Nhưng dù sao chuyện đó cũng đã là quá khứ rồi, lúc đó anh cũng mơ hồ, nếu như cô không quên chuyện đó đi thì cũng làm mình làm mẩy quá. Vả lại, nếu như chuyện này bị anh biết được, việc cô là con gái cũng sẽ bị vạch trần mà không cần phải nói thêm gì nữa.

Cô không thể nói gì, cũng không thể làm gì được.

Về phần ban nãy...

Anh nói anh uống nhiều rồi.

Vì thế anh chỉ trở nên xúc động sau khi uống nhiều thôi nhỉ, ngay cả chính anh cũng thừa nhận là xúc động, cô còn có thể nói gì đây?

Phỏng chừng sáng sớm ngày mai, Lệ lão đại sẽ lại quên thôi.

Sáng sớm hôm sau, hôm nay Lệ Nam Hành không ra ngoài, cũng không đích thân xuống bếp làm mấy món ăn hắc ám nữa mà đặt bữa sáng của khách sạn gần đó, rất nhanh bữa sáng đã được đưa đến nhà.

Sau khi rửa mặt, đi ra ngoài, Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành mặc đồng phục chiến đấu màu đen, tay cầm bật lửa, đi từ phía cửa sổ sát đất lại. Hình như anh vừa mới hút thuốc ở ngoài ban công.

Mặc dù người đàn ông này nghiện thuốc lá rất nặng nhưng anh luôn biết lựa hoàn cảnh, hầu hết đều hút ở bên ngoài, như thế sẽ không để lại mùi thuốc lá trong phòng.

Thấy anh bình tĩnh, thờ ơ tiến tới, Phong Lăng lập tức hiểu ra tối hôm qua mình đã nghĩ nhiều rồi.

Lệ lão đại làm vậy chỉ vì uống say mà thôi.

"Qua đây ăn sáng đi." Lệ Nam Hành liếc nhìn cô một cái, đi thẳng tới, kéo ghế ra bảo cô tới, đồng thời anh cũng đi qua đối diện bàn ăn, lại kéo một cái ghế khác ra rồi ngồi xuống.

Phong Lăng đi qua đó, lúc ngồi ăn sáng, bầu không khí rất yên tĩnh, người đàn ông nhìn cô im lặng, dịu ngoan giống như con mèo con, khóe miệng hơi hơi cong lên, thế nhưng anh vẫn tỉnh bơ không bị phát hiện. Nụ cười này lướt qua quá nhanh, lúc Phong Lăng ngước mắt lên lần nữa thì nó đã biến mất không còn dấu vết.

Nhưng kiểu ngoan ngoãn, yên lặng như mèo thế này hay tàn nhẫn giống sói khi tức giận của Phong Lăng không thể tìm thấy trên bất cứ người con gái nào.

Người đàn ông đặt một ly sữa bò nóng trước mặt Phong Lăng: "Uống hết đi."

Phong Lăng nghe lời anh uống cạn cốc sữa.

Hai miếng bánh mì nướng phết mứt việt quất lại được đưa đến trước mặt cô: "Ăn hết."

Phong Lăng vội vàng dời miếng trứng ốp-la mãi vẫn chưa ăn xong sang một bên, ngoan ngoãn ăn hết.

Dù sao bây giờ lão đại ở bên ngoài giúp cô giải quyết vấn đề, nếu như đã không giúp được gì thì việc duy nhất cô có thể làm chính là yên lặng nghe lời, không gây chuyện thị phi nữa, để anh bớt lo một chút.

Thấy cô ngoan ngoãn như vậy, Lệ Nam Hành thật sự muốn bế cô lên, hôn vài cái, nhưng thoáng thấy ánh mắt vô tội đầy nhẫn nhục chịu đựng của cô, cuối cùng anh vẫn tạm thời bỏ qua suy nghĩ này, chỉ hỏi: "Không phải cậu rất thích ăn việt quất sao? Mứt việt quất này là tôi dặn người ta mua đấy, sao thế? Không thích ăn à?"

"Không phải... Chỉ là tôi không quá thích ăn mấy thứ bánh mì nướng này thôi. Trước đây ở nhà ăn trong căn cứ, mỗi sáng tôi đều tới quầy phục vụ món ăn Trung Quốc ăn một quả trứng chiên, ăn một bát cháo là đủ. Tôi không thích ăn mấy thứ như bánh mì nướng, sandwich này lắm."

"Ừm, hiếm khi thấy cậu chủ động nói ra sở thích của mình một lần đấy!" Lệ Nam Hành thản nhiên nói: "Mai sẽ đổi sang ăn món Trung."

Nghe giọng điệu này của anh...

"Lão đại, tôi phải ở lại chỗ của anh lâu lắm à?"

"Trước khi chuyện giải quyết xong, cậu không được ra ngoài, nhất là không được để người của quân đội Mỹ nhìn thấy cậu ở bên ngoài một mình. Nếu như cậu có đủ đầu óc phán đoán thì sẽ hiểu ý của tôi, cho dù quân đội Mỹ không chiếm được lợi ích gì từ căn cứ XI nhưng trước khi mọi chuyện hoàn toàn giải quyết xong, chỉ cần cậu ló đầu ra ngoài, sẽ có người dùng cậu làm cái cớ để bới móc. Chuyện cậu cần phải làm bây giờ chính là yên lặng ở lại chỗ này, coi như là dưỡng thương, cũng coi như là tạm thời tránh họa."

Lệ Nam Hành không giấu giếm mà rất thẳng thắn, nói ra để cô hiểu được tình hình trước mắt, để ít nhất cô còn biết nên ứng phó thế nào, chứ anh không giống như những kẻ lỗ mãng chỉ biết giơ đầu ra chịu thay cô.

"Nếu như tôi nhất định phải lánh đi một thì thời gian thì tôi có thể chuyển đến chỗ khác. Anh còn phải trở về căn cứ, còn phải ra ngoài xử lí công việc nữa, tôi cứ ở đây mãi thì có phải là phiền phức quá không?" Phong Lăng nhìn anh.

Lệ Nam Hành khẽ nhướng mày: "Phiền gì mà phiền? Cậu nghĩ là tôi thích ở lại căn cứ lắm à? Ai mà chẳng thích có cuộc sống bình yên, không có chuyện gì xảy ra chứ?

Nhân lúc dạo gần đây tôi cũng thường xuyên phải chạy qua chạy lại trong nội thành Los Angeles, ở đây cũng tiện nên cậu cứ yên tâm ở đây. Chẳng có gì phiền phức cả, cũng có bắt cậu phải ngủ chung giường với tôi đâu."

Phong Lăng: "..."

Lão đại, chuyện tôi nói với chuyện anh nói căn bản không phải là cùng một chuyện mà, nói tới nói lui sao lại kéo tới vấn đề "ngủ" rồi.

Phong Lăng nhìn Lệ Nam Hành đang ăn sáng, cúi đầu tiếp tục ăn những món trước mặt, rất nhiều, cô không thể ăn hết nhưng những món đồ anh đưa sang thì cô chỉ có thể ngoan ngoãn ăn.

Cuối cùng Lệ Nam Hành thấy cô thật sự không ăn nổi nữa thì lấy cái khay nhỏ trước mặt đi, lạnh nhạt nói: "Ban ngày quá buồn chán thì xem TV hoặc là vào trong phòng làm việc mở máy vi tính, chơi game để giết thời gian."

"Tôi không biết chơi game, TV cũng chẳng có gì hay."

Lệ Nam Hành nhìn thiếu nữ không có bất kỳ hứng thú nào với thế giới đầy màu sắc trước mặt này, đột nhiên cảm giác được sau này nếu như mình thật sự muốn nghiêm túc theo đuổi cô thì e là cô cũng sẽ không có bất kỳ hứng thú gì với mấy chuyện sến súa, tầm thường như tặng hoa gì gì đó.

"Vậy cậu làm gì?"

"Ở đây anh có máy chạy bộ gì gì đó không? Tôi quen huấn luyện mỗi ngày rồi, đột nhiên không có gì làm vài ngày khiến tôi cảm thấy khó chịu, muốn vận động."

Lệ Nam Hành: "Trong căn phòng bên cạnh phòng ngủ của tôi có mấy thiết bị thể dục, tôi không thường xuyên ngủ lại đây nên chưa từng dùng tới. Hai ngày vừa rồi cậu cũng không đi loanh quanh, không biết trong căn phòng kia có những gì sao?"

*****

Đây là chỗ của anh, anh bảo tôi ở trong phòng thì tôi sẽ ngoan ngoãn ở trong phòng, những căn phòng đóng cửa khác tôi chưa hề bước vào." Phong Lăng thành thật trả lời.

"... Cậu đúng là thực hiện bốn chữ "hiểu biết lễ nghĩa? này rất triệt để. Không cần phải gò bó như thế, của tôi chính là của cậu, cứ xem tuỳ thích thăm thú tùy thích!"

Phong Lăng cố gắng không chú ý tới mấy chữ "của tôi chính là của cậu" này, cũng không tiếp tục nói về đề tài này nữa: "Tòa nhà này nằm ở phố nào? A K có biết chỗ này không? Tôi có thể nhờ anh ấy mang một ít đồ tới đây giúp được không?"

"Cậu ta biết."

"Vậy để chiều tôi gọi điện nhờ anh ấy mang hộ đồ tới."

"Ừm"

Lệ Nam Hành biết cô muốn nhờ A K mang thứ gì tới, anh cũng không nhiều lời, càng không yêu cầu cô tiếp tục mặc như vậy, đi tới đi lui trong phòng mình.

Cho dù Phong Lăng không để ý tới khả năng có thể bị anh phát hiện bất cứ lúc nào thì anh cũng không chịu đựng nổi việc nhìn cô cứ đi qua đi lại trong tình trạng trống không, chỉ mặc bộ đồ ngủ bên ngoài ở trước mặt mình như vậy. Không phải ai cũng có thể chịu nổi cảm giác luôn tắm nước lạnh vào mỗi đêm thì mới có thể ngủ được.

Buổi chiều.

Sau khi nghe điện thoại, Lệ Nam Hành lại đi ra ngoài. Trong lúc đó, A K mang theo vali hành lý của Phong Lăng tới.

Người tới không chỉ có một mình A K mà có thể nói là toàn bộ người trong đội bản tỉa, thế nhưng, tất cả đều đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong, không ai dám vào đi vào.

Trông thấy mấy người bọn họ, thậm chí ngay cả Kiều Phỉ cũng tới, Phong Lăng vô cùng kinh ngạc: "Các anh... ?"

A K cười hì hì: "Mấy ngày nay, ai cũng rất lo lắng cho sự an nguy của cậu. Dù sao hôm nay cũng là cuối tuần, có thể giảm bớt vài hạng mục huấn luyện trong căn cứ nên họ thấy tôi mang đồ đến cho cậu thì đi theo luôn. Lão đại đâu? Sao anh ấy lại không ở nhà? Không phải là anh ấy ném cậu một mình ở đây chứ? Vậy thì lão đại cũng vô tâm quá đấy, cậu vẫn đang bị thương mà!"

A K nói xong, tỏ vẻ khoa trương chỉ vào lớp vải trên đầu Phong Lăng, vừa quay đầu vừa nói với mấy người khác: "Nhìn xem, nhìn xem! Cũng đã mấy ngày rồi mà băng gạc trên đầu cậu ấy vẫn chưa được tháo xuống, các cậu có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó nguy hiểm đến mức nào, vết thương của Phong Lăng khi ấy nặng cỡ nào rồi chứ!"

Ba thành viên còn lại trong đội bắn tỉa nghe A K kế lại với vẻ mặt nghiêm túc, liên tục gật đầu. Kiều Phỉ đứng ở phía sau nhìn Phong Lăng, vẻ đau lòng không che giấu được trong ánh mắt, sau đó cô lại nhìn Tiếu Hứa ở đằng sau đang sờ cằm như có điều suy nghĩ và A K đang gào to trước cửa.

Phong Lăng: "..."

"Nếu đã tới hết rồi thì vào trong trước đi." Phong Lăng đứng tránh khỏi cửa, bảo họ vào nhà.

Kết quả, mấy người gần như đồng thời lắc đầu: "Thôi đi! Chỗ của lão đại không phải là nơi mà người nào cũng có thể tùy tiện vào, chỉ ngoại trừ Phong Lăng cậu ra thôi."

"Đúng vậy, ngày đó, lúc cậu hôn mê, lão đại còn bế cậu lên, chúng tôi cũng không dám đi theo vào." A K gật mạnh.

Khóe miệng Phong Lăng giật giật: "Lúc đó tôi chẳng biết gì cả, sau khi tỉnh lại thì đúng là đã ở chỗ này rồi. Chuyện này đúng là phải cảm ơn lão đại đã chăm sóc cho tôi, nhưng các anh vào trong ngồi cũng không sao đâu, có gì thì đi vào rồi nói, nhiều người tụ tập trước cửa nhà như vậy cũng không hay."

Lúc này, Tam thò đầu vào, cẩn thận nhìn khung cảnh rộng rãi bên trong một chút, sau đó anh ta nhỏ giọng hỏi một câu: "Vào được thật hả? Lão đại đi vắng rồi sao? Liệu anh ấy có đuổi chúng tôi ra ngoài không?"

Phong Lăng: "Lão đại không có ở nhà."

A K vô cùng kinh ngạc: "Thật sự không ở nhà à?"

Anh ta còn tưởng rằng sau khi lão đại đưa Phong Lăng đến nơi này, không cho phép cô ra ngoài là vì lão đại muốn giấu Phong Lăng ở bên cạnh, tự mình chăm sóc chứ, thế mà anh ấy lại không ở nhà.

"Chắc là anh ấy ra ngoài xử lý công việc rồi, vốn dĩ ngày thường lão đại cũng không phải là người rảnh rỗi gì! Lần này, vì tôi gây họa, có lẽ anh ấy còn phải bận rộn một thời gian." Phong Lăng nói rồi xoay người đi vào: "Mọi người vào cả đi."

Xác định lão đại thật sự không ở nhà, những người đứng trước cửa nhanh chân đi thẳng vào trong. Mấy cậu trai trong đội bắn tỉa hoặc nằm úp sấp hoặc ngồi trên thảm, Tiểu Hứa và Kiều Phỉ ngồi vào một bên khác trên sofa. A K đặt vali hành lý của Phong Lăng ở trước cửa phòng ngủ, sau đó mới quay về tìm một chỗ ngồi xuống.

Không bao lâu sau, bọn họ lại đứng dậy đi loanh quanh, khi Phong Lăng nói bên trong có một căn phòng chứa các thiết bị thể dục thể hình, mọi người liền đi vào.

Tiểu Hứa cũng đứng dậy đánh giá chỗ này. Trước đây, biết Lệ lão đại ở tại nơi này nhưng anh ta không có cơ hội vào, lần này không ngờ nhờ phúc của Phong Lăng mà lại có thể tham quan chỗ ở riêng của lão đại.

Lúc Phong Lăng tới tủ lạnh tìm hoa quả, muốn gọt cho bọn họ ăn, Kiều Phỉ đi vào phòng bếp, thấy bóng lưng đang mặc hộ quần áo ở nhà rộng thùng thình của cô, cũng nhìn ra được có lẽ bộ quần áo mà cô mặc là đồ của Lệ Nam Hành. Anh ta hỏi: "Vết thương trên đầu thế nào rồi?"

"Đỡ hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa, sau khi vết thương ngoài da khép lại chắc tôi sẽ tới bệnh viện làm vài kiểm tra đơn giản. Mấy ngày nay, tôi nghỉ ngơi rất thoải mái, không nghiêm trọng như mọi người nghĩ đâu." Phong Lăng vừa gọt hoa quả vừa nói.

Làm sao có thể không nghiêm trọng được, mặc dù đoạn video trong camera giám sát không bị lan truyền trong căn cứ nhưng mấy người trong đội bản tỉa đều đã xem qua. Khi thấy Phong Lăng suýt chút nữa bị tên mập chết bầm kia làm nhục, mọi người đã tức giận đến mức hận không thể quay ngược thời gian về ngày hôm đó, chạy tới quân khu quân đội Mĩ để mở một đường máu với Phong Lăng.

Nhất là khi Phong Lăng còn bị đập đầu vào tường, cuối cùng, nếu như không tiếp tục phản kháng thì e là Phong Lăng thật sự sẽ chết ở đó.

Kiều Phỉ đi tới, nhìn quần áo trên người cô: "Trong vali hành lý A K mang tới cho cô có lẽ có thứ mà cô muốn. Cô mặc như vậy đi tới đi lui trước mặt Lệ lão đại mà anh ta không phát hiện ra gì sao?"

Phong Lăng đang cầm dao hơi khựng lại, cô nhìn qua Kiều Phỉ, suy nghĩ một hồi mới nói: "Tôi và lão đại không ở chung một phòng, tắm rửa hoặc là những chuyện khác cũng đều tách riêng. Bình thường, ngoại trừ lúc ăn cơm ra thì những thời điểm khác cũng không tiếp xúc quá gần nhau, làm sao anh ấy có thể phát hiện được?"

Thật đúng là mấy năm nay cô ẩn nấp ở trong căn cứ quá thuận lợi, tưởng rằng chuyện gì cũng có thể che đậy một cách đơn giản như thế.

Mặc dù Lệ lão đại không nói rõ, nhưng hiển nhiên là anh đã sớm biết hoặc là vẫn luôn phỏng đoán, tóm lại không có khả năng không biết chút gì.

Kiều Phi thở dài, duỗi tay cầm lấy con dao trong tay Phong Lăng: "Không cần phải gọt trái cây, có gọt thì bọn họ cũng chẳng ăn đâu, cứ để đó đi. Mọi người tới thăm cô, không có suy nghĩ gì khác, cô không sao là tốt rồi."

Phong Lăng ừ một tiếng, lúc anh ta cầm lấy con dao thì cô lập tức thu tay về để không chạm phải tay của anh ta.

Kiều Phỉ liếc nhìn động tác nhanh chóng rút tay ra của Phong Lăng, anh ta lại nghĩ đến việc dường như cô không bài xích đối với chuyện ở chung một chỗ với Lệ lão đại thì đã sáng tỏ một số việc.

"Chăm tóc tốt để vết thương mau lành còn nhanh trở về căn cứ! Mấy tháng nữa, tôi sẽ rời khỏi căn cứ, đã đến thời điểm tôi nên về nhà rồi, sau này cơ hội gặp mặt cũng không nhiều." Kiều Phỉ nói khẽ.

Cứ cách một đoạn thời gian trong căn cứ thường sẽ có người rời đi bởi vì đã hết thời hạn ở trong căn cứ hoặc là trong nhà có việc không thể không đi trước, hay bị bên quân đội hoặc cảnh sát chọn trúng, phải đi ra bên ngoài công tác. Nói chung, xa cách cũng là chuyện hiển nhiên.

Nhưng Phong Lăng không ngờ Kiều Phỉ lại đi sớm như vậy.

--------------

Sau khi kêu gọi ủng hộ và được mọi người hưởng ứng nhiệt tình. Bọn mình đã tìm và tuyển thêm được 1 bạn editor. Nên mỗi ngày truyện sẽ ra 6 chương. Thời gian ra chương đầu sáng hoặc buổi trưa nhé.

Mong mọi người tiếp tục ủng hộ để chúng ta có thể hoàn thành bộ truyện này. ٩(●ᴗ●)۶

Crypto.com Exchange

Chương (1-351)