← Ch.046 | Ch.048 → |
Lệ Nam Hành đứng tựa vào tường cạnh cửa, ánh mắt nhìn chiếc áo khoác cô chưa kịp mặc vào như đang suy tư gì đấy.
Trái tim Phong Lăng đập thình thịch, trong nháy mắt, cô cảm thấy vô cùng may mắn vì mình đã cẩn thận đề phòng trước bằng nhiều cách, bằng không hiện tại chắc chắn sẽ bị Lệ lão đại nhận ra.
"Tôi ở dưới lầu đợi cậu nửa tiếng rồi đấy, xuất viện mà cũng phiền phức thế à? Có cần tôi mua giúp một bộ mỹ phẩm dưỡng da cho nam để cậu sửa soạn từ đầu đến chân xong rồi mới đi ra không?" Người đàn ông vẫn thản nhiên lườm cô một cái.
Lúc này Phong Lăng đang đứng quay lưng về phía anh, ở tư thế này, anh không nhìn thấy được ngực của cô, vả lại, ở góc độ này, Lệ Nam Hành cũng thật sự không thấy được gì, ngoài việc thiếu niên này rất gầy.
Nghe thấy bước chân của người đàn ông có vẻ như đang muốn tiến vào, Phong Lăng nhanh chóng cầm lấy áo đồng phục chiến đấu màu đen mặc lên người, một tay cấp tốc kéo khóa lên, lại giơ tay lên vuốt mái tóc ngắn về phía sau một chút, ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đã đến gần: "Lão đại, có thể đi được rồi."
Nhưng lúc này người đàn ông đã đi tới trước mặt cô, anh cúi xuống nhìn vẻ bình tĩnh trong ánh mắt mà cô đang cố thể hiện ra rồi lại liếc mắt nhìn đôi tai đã không còn tiếp tục đỏ lên của Phong Lăng. Anh chợt nhớ tới đôi tai vẫn đỏ lên ngay cả sau khi ngủ của cô vào đêm hôm ấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm Phong Lăng.
"Lão đại." Phong Lăng ngước mắt lên, thấp giọng bảo: "Còn chuyện gì nữa sao?"
Lê Nam Hành liếc cô một cái, ánh mắt rơi trên cổ áo cô: "Cổ áo lệch rồi."
"Ờm." Phong Lăng giơ tay lên chỉnh lại cổ áo, lúc ngước lên lần nữa, người đàn ông đã thu hồi tầm mắt, xoay người rời đi.
...
Sau khi trở lại căn cứ, khó tránh khỏi việc sẽ bị đám thành viên thường ngày qua lại khá thân thiết ân cần hỏi han, nhưng điều khiến chính cả Phong Lăng cũng không ngờ đó là, cả nhà ngài Ritter - Thị trưởng bang Foye, người lần trước cô và Kiều Phỉ lên du thuyền cứu đã tới căn cứ từ sớm. Bởi biết được cô bị thương trong nhiệm vụ cứu viện lần đó, họ cảm thấy vô cùng biết ơn và có lỗi nên mang đến không ít quà tặng.
Lúc đó Phong Lăng ở bệnh viện, theo quy định của căn cứ XI, người ngoài không được phép ra vào nên bọn họ đưa tất cả quà tặng đến căn cứ, đồng thời nhờ người mang hết vào trong phòng cô. Những thứ đó bao gồm rất nhiều sản phẩm điện tử đắt tiền mà lại vô cùng có ích, còn cả một tấm Huân chương Quân công tương tự của quân đội Los Angeles được thị trưởng Ritter đích thân trao tặng. Theo lý mà nói, thứ này không thể tùy tiện trao cho một người, nhưng thị trưởng Ritter lại phá lệ một lần duy nhất để tặng cho Phong Lăng. Hơn nữa sau khi Phong Lăng trở lại căn cứ, ông còn đích thân gọi điện thoại cho cô, thể hiện lòng cảm kích và biết ơn vô cùng vì lúc đó cô đã lựa chọn ném đứa nhỏ từ trên du thuyền xuống ngay lúc cấp thiết, bằng không nếu đứa nhỏ bị thương trong vụ nổ, sợ rằng sau này cả nhà bọn họ sẽ sống trong đau khổ.
Trở lại căn phòng của mình, Phong Lăng đã nhìn thấy trên giường để một đống đồ, sau khi nhận được điện thoại của vợ chồng thị trưởng Ritter mới biết được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Mùa này Los Angeles đã dần trở lạnh, buổi chiều cô vừa mới trở về, bên ngoài căn cứ cũng đã nổi lên gió lớn, cát bay đầy trời. Lệ lão đại cho phép cô nghỉ ngơi hết hôm nay, ngày mai lại quay lại huấn luyện bình thường, nhưng Phong Lăng vẫn kiên trì ngược gió đội mưa tới đội Một huấn luyện. Đợi sau khi bốn người bọn AK và Tam kết thúc nhiệm vụ trở về lại tiếp tục tiếp nhận huấn luyện cường độ cao của đội xạ kích.
Mưa xối xả kéo dài suốt vài tiếng đồng hồ, sau khi kết thúc huấn luyện tất cả các thành viên đều đã bị dầm mưa ướt như chuột lột, chạy về chỗ ở. Phong Lăng vẫn về một mình như trước đây, lúc vừa về đến dưới chỗ ở, bỗng nhiên cổ tay nặng nề, cô chợt đảo mắt, lúc nhìn thấy là Phó huấn luyện viên Kiều che ô tới đây thì ngẩn ra, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã bị Kiều Phỉ đột nhiên lôi vào hành lang bên trong.
Sau khi đi vào, Kiều Phỉ ném ô qua một bên, thấy người Phong Lăng ướt đẫm, anh ta nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần, rồi lại dời ánh mắt lên nhìn mặt Phong Lăng: "Không sao chứ? Bình phục hoàn toàn rồi chứ?"
Vừa nhìn thấy vẻ lo âu trong mắt Kiều Phỉ, Phong Lăng rất nhanh quên mất chuyện bí mật của mình đã bị anh ta phát hiện, vẻ mặt cô không thay đổi, chỉ nhìn người đàn ông anh tuấn trẻ tuổi trước mắt: "Cảm ơn Huấn luyện viên Kiều đã quan tâm, tôi chỉ hít phải một ít khói đặc mà thôi, trải qua vài ngày điều trị đã không sao nữa rồi."
"Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể liều mạng như vậy được, cô thật sự coi mình là đàn ông đấy à? Mới vừa xuất viện đã đội mưa lớn ra ngoài huấn luyện, hôm nay đội bắn tỉa ngày không có lịch huấn luyện, vậy mà cô lại chạy tới đội Một tìm Hàn Kình. Cái gã đàn ông cao lớn thô kệch này không linh hoạt chút nào cả, cô nói muốn huấn luyện anh ta bèn cho cô đi huấn luyện mà không để cô về nghỉ ngơi sao?"
Giọng nói của Phong Lăng càng khách sáo xa cách hơn: "Huấn luyện viên Kiều, tôi là thành viên của căn cứ, đã bỏ nhiều ngày huấn luyện như vậy rồi, sức lực tứ chi nhất định sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn, để lỡ một ngày huấn luyện sẽ chỉ ảnh hưởng tới thời gian tôi thật sự có thể cầm được súng bắn tỉa mà thôi. Tôi có trách nhiệm với bản thân mình, Huấn luyện viên Hàn cũng biết ý của tôi, cho nên mới để tôi quay lại huấn luyện, hơn nữa huấn luyện trong mưa lớn thế này cũng là chuyện thường xảy ra, ở trong căn cứ nhiều năm như vậy, tôi vẫn chịu đựng được, không đến mức bởi vì một buổi chiều mà có thể xảy ra chuyện gì đâu."
"Còn nữa." Cô nhìn Kiều Phỉ bằng ánh mắt nghiêm nghị, giọng nói mặc dù nhỏ nhưng hết sức nghiêm túc: "Tôi là đàn ông."
Kiều Phỉ nhìn cô một hồi rồi nở nụ cười: "Vẫn đang lo tôi nói bí mật của cô ra à?"
"Không lo, tôi tin tưởng thái độ làm người của Huấn luyện viên Kiều, thế nhưng tôi càng hy vọng anh vẫn có thể coi tôi là đàn ông giống như trước đây. Trong vụ nổ du thuyền kia tôi chỉ hít phải khói đặc, không bị thương trong vụ nổ, cũng không có bất kỳ nội thương ngoại thương nghiêm trọng nào, bình an nhặt về một cái mạng đã là may mắn lắm rồi. Tôi chỉ mong muốn sau này có thể đứng vững hơn trong căn cứ, cho nên giới tính gì gì đó với tôi mà nói không quan trọng, mọi người có thể làm được tôi cũng có thể làm được. Xin Huấn luyện viên Kiều hãy quên chuyện đã xảy ra trên đảo đi. Tôi chỉ là thành viên đội bắn tỉa, không cần có bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào."
Kiều Phỉ nhíu mày: "Được thôi, sau này tôi sẽ không cho cô bất kỳ đãi ngộ đặc biệt nào cả, nhưng cô vừa mới xuất viện, một tuần không gặp mà cô đã gầy đi nhiều như vậy, đã thế còn đội mưa huấn luyện, cứ tiếp tục liều mạng như thế, thật sự một ngày nào đó ngất xỉu trong sân huấn luyện, bị đưa đến phòng y tế cởi sạch quần áo thì lúc đó không thể nào giấu được nữa đâu, không bằng chú ý thân thể của bản thân cho tốt."
"Được, tôi sẽ chú ý, cảm ơn lời nhắc nhở của Huấn luyện viên Kiều." Phong Lăng nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt vô tư, thái độ vẫn không kiêu ngạo không nịnh nọt, không có bất kỳ cảm giác chột dạ nào vì bị người khác bắt được nhược điểm.
"Huấn luyện viên Kiều cũng mới tới đội bắn tỉa không bao lâu mà đã thân quen với Phong Lăng như thế từ lúc nào vậy? Mới vừa xuất viện trở về căn cứ, Huấn luyện viên Kiều nhắc nhở gì cậu thế?" Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng trầm thấp vang lên ngoài cánh cửa bên hông hai người.
Phong Lăng giật mình nhìn qua, đối diện thẳng với đôi mắt đen sâu như giếng cổ của anh.
*****
Vừa đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, Phong Lăng liền lui về phía sau một bước, sắc mặt cô không bình thản, thản nhiên lên tiếng chào hỏi: "Lão đại."
Kiều Phỉ không biết được rốt cuộc Lệ lão đại có nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh ta và Phong Lăng hay không, quay đầu nhìn thoáng qua nhưng không thể nhìn ra bất cứ đầu mối gì từ vẻ mặt của Lệ Nam Hành, cũng không nói thêm gì mà chỉ giải thích một câu: "Phong Lăng bị thương lúc cùng tôi thực hiện nhiệm vụ cứu viện trên du thuyền, tôi tận mắt nhìn thấy cậu ấy bị lửa lan đến mà phải nhảy xuống biển, lại tự tay vớt cậu ấy từ dưới biển lên, trong một tuần cậu ấy nằm viện tôi cũng không dành thời gian tới thăm được. Hôm nay, tôi thấy cậu ấy đã trở về nên hỏi thêm mấy câu để nhắc nhở cậu ấy lúc huấn luyện phải chú ý thân thể chứ đừng liều mạng như thế nữa."
Ánh mắt Lệ Nam Hành nhàn nhạt lướt qua khuôn mặt Kiều Phỉ: "Hôm nay thành viên đội bắn tỉa đi làm nhiệm vụ, sao cậu không đi theo? Chỉ để bốn thành viên vẫn còn đang trong giai đoạn huấn luyện tự mình tới đó sao?"
"Bốn người AK đã thành thạo cách bắn súng trường lắm rồi, nhiệm vụ lần này để bốn người họ đi là đủ, nếu như hành động quá mức nguy hiểm tôi nhất định sẽ đi theo." Kiều Phỉ cười nhạt: "Lão đại, Phong Lăng cũng là thành viên đội bắn tỉa, tôi không theo bốn người khác đi làm nhiệm vụ, anh không vui, tôi quan tâm một đội viên khác, anh cũng không vui, huấn luyện viên tôi đây thật sự là hơi khó xử."
Kiều Phỉ nói xong những lời này, tiếp tục chống lại ánh mắt của Lệ Nam Hành, phát hiện ánh mắt Lệ lão đại vô cùng lạnh lẽo.
Nhưng so với lạnh lẽo, thứ khiến cho Kiều Phỉ cảm thấy thần kinh căng thẳng chính là sự tàn bạo và lạnh lùng không thể kiềm chế trong mắt anh. Từ lúc mới vào căn cứ Kiều Phỉ đã biết Lệ lão đại không dễ đối phó, giờ khắc này lại cảm thấy lão đại đúng là không dễ chọc.
Có điều Lệ lão đại thật sự có hơi quá để tâm tới chuyện của Phong Lăng.
Chẳng lẽ bí mật của Phong Lăng cũng bị Lệ lão đại biết rồi sao?
Không thể nào.
Thứ nhất, Lệ Nam Hành là người phụ trách căn cứ IX, anh có trách nhiệm trên vai, nếu như đã biết giới tính của Phong Lăng, bất kể là đứng từ góc độ nào cũng phải dựa theo quy định của căn cứ mà hành động, tuyệt đối không có khả năng giữ Phong Lăng ở lại, cũng không thể có chuyện yên tâm để cô tham gia các loại nhiệm vụ lớn nhỏ.
Hơn nữa, nếu lão đại biết Phong Lăng là một cô gái thì anh cũng không thể không nể mặt để cô tiếp nhận huấn luyện cường độ cao, thậm chí cường độ huấn luyện còn nặng hơn so với đám AK thô kệch.
"Khó xử thì cút về đội Hai của cậu đi, trong căn cứ chỗ nào cũng có huấn luyện viên thuần thục thao tác bắn súng trường và súng bắn tỉa." Lệ Nam Hành không hề nể mặt.
Tất cả huấn luyện viên trong căn cứ đều là những người ưu tú được đề bạt từ các thành viên dày dạn kinh nghiệm đã từng huấn luyện ở đây rất nhiều năm. Họ đã sớm quen với những lời nói ác độc không nể mặt của Lệ lão đại, nhưng cũng biết mặc dù lão đại nói khó nghe, nhưng mỗi lần làm nhiệm vụ đều đặt mạng sống của từng thành viên vào trong mắt, tuyệt đối sẽ không cho phép bất cứ ai bỏ mạng, ngoại trừ tính cách không tốt ra thì mọi thứ đều hoàn hảo.
Kiều Phỉ cũng đã quen từ lâu rồi, nhất là từ sau khi đến đội bắn tỉa, ánh mắt Lệ lão đại nhìn anh ta càng lúc càng khó chịu.
Bây giờ còn khó chịu hơn thế. Lệ Nam Hành đã đến gần, khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng vào giờ khắc này chỉ còn lại cảm giác áp bức khiến người khác lo lắng.
"Lão đại, bình thường anh đùa giỡn một chút với chúng tôi thì cũng thôi đi, ở đây còn có thành viên ở bên cạnh, dù thế nào cũng phải nể mặt huấn luyện viên như tôi đây chứ?" Kiều Phỉ đứng thẳng bên cạnh Phong Lăng, cười ha hả giữ lại chút mặt mũi cho mình, rồi liếc sang ra hiệu cho Phong Lăng đi trước. Phong Lăng bình tĩnh xoay người muốn đi, lại bị Lệ Nam Hành gọi lại: "Đứng lại, tôi nói cho cậu đi à?"
Phong Lăng dừng bước, tức giận liếc mắt nhìn anh.
Người đàn ông đi tới bên cạnh cô rồi cúi người xuống, hơi thở vô cùng lạnh lẽo phả vào sau tai Phong Lăng: "Khi mới vừa trở về căn cứ, lúc cậu tới đội Một tìm Hàn Kình đã nói như thế nào?"
"Tôi nói mình ở trong bệnh viện để lỡ nhiều ngày như vậy, cảm thấy chân tay hơi cứng, cần phải lập tức khôi phục huấn luyện, nếu không sẽ ảnh hưởng tới thành tích chiến đấu sau này ở đội bắn tỉa." Phong Lăng tỉnh táo trả lời.
"Tôi có bảo cậu chiều nay phải nghỉ sớm không?"
"Có, lão đại bảo tôi nghỉ ngơi, nhưng tự tôi yêu cầu đi huấn luyện."
"Vậy nên lúc huấn luyện gặp phải mưa lớn khiến cậu rất ấm ức?"
"Không ấm ức."
"Không ấm ức thì sao còn bị Huấn luyện viên Kiều kéo vào đây, trái một câu an ủi phải một câu quan tâm, nếu trong lòng không thoải mái thì không phải cậu nên nói thẳng với lão đại của cậu là tôi sao? Từ lúc nào Huấn luyện viên Kiều lại kiêm luôn cả chức bác sĩ tâm lý của cậu thế?" Giọng nói của Lệ Nam Hành nhẹ nhàng như mây khói, thanh âm trầm thấp lạnh lùng lại khiến Phong Lăng cảm nhận thấy rõ rằng người đàn ông này đang rất không vui.
Nhưng Phong Lăng cũng vẫn nghe ra hàm ý trong lời nói này của anh, đây là cảnh cáo cô sau này phải giữ khoảng cách với Kiều Phỉ.
Kiều Phỉ là phó huấn luyện viên của đội bắn tỉa, bình thường ngoại trừ lúc huấn luyện quả thực cũng không có quá nhiều tiếp xúc, lúc này bỗng nhiên nhắc nhở cô giữ khoảng cách là sao?
Cùng lắm cũng chỉ có lần trước ở trên hải đảo được Kiều Phỉ cứu tỉnh, sau đó là hôm nay ở đây nói chuyện bị anh bắt gặp thôi mà.
Kiều Phỉ ở bên cạnh ho khan, hắng giọng nói: "Lão đại, Phong Lăng là thành viên đội bắn tỉa, bị thương ở trước mặt tôi, tôi quan tâm vài câu cũng là chuyện nên làm, lời này của anh tôi không thích nghe đâu."
Lệ Nam Hành đợi Phong Lăng trả lời mà lại nghe thấy Kiều Phi lên tiếng, anh chợt nở nụ cười, nhưng đáy mắt tràn ngập vẻ lạnh lùng, trong nháy mắt anh liếc nhìn về phía Kiều Phỉ, dường như có thể khiến cả người anh ta đông thành kem que cắm sâu vào hốc tường: "Hai người đàn ông trưởng thành kéo nhau vào trong hành lang thầm thầm thì thì, đây là quan tâm sao?"
Anh đang cố tình nhắm vào Kiều Phỉ đấy à?
Phong Lăng nhìn cảnh tàn sát khốc liệt, không hiểu vì sao trong ánh mắt hai vị lão đại, một người lạnh lùng hờ hững, một người cười như không cười, lắc cổ tay hơi đau nhức vì bài huấn luyện ban nãy của mình. Mưa bên ngoài đã ngừng từ lâu, nhưng người cô lại ướt nhẹp, trông vô cùng nhếch nhác, không giống cậu chủ nhà họ Lệ bên cạnh này, cho dù mặc đồng phục chiến đấu giống như mọi người nhưng vẫn toát ra vẻ cao quý xa hoa.
Chỉ cần đứng bên cạnh thôi cũng sẽ khiến người ta cảm thấy áp lực chồng chất, lạnh lẽo không gì sánh được.
Hơn nữa bên cạnh còn có Kiều Phỉ lúc nào cũng tươi cười nhưng thực ra xuất thân cũng không đơn giản, Phong Lăng chỉ cảm thấy bất kể giới tính của mình bị lão đại biết hay là bị Kiều Phỉ biết thì đều là chuyện vô cùng phiền phức.
"Lão đại, Huấn luyện viên Kiều, người tôi vẫn đang ướt, có thể cho tôi về tắm rửa trước được không? Bằng không ngộ nhỡ ngày mai bị cảm lạnh thật, tôi sợ mình sẽ thật sự ngất xỉu trên sân huấn luyện, đến lúc đó lại làm mất hết mặt mũi của đội bắn tỉa." Phong Lăng xoay cổ tay xong, lại giơ tay lên ấn bả vai của mình.
"Vậy về tắm rửa trước đi, Los Angeles sắp vào Thu rồi, mưa Thu rất lạnh, đừng để bị cảm." Kiều Phỉ hoàn toàn không đếm xỉa tới ánh mắt chẳng có độ ấm nào của Lệ Nam Hành, nhìn sang Phong Lăng cười, rồi khoát tay với cô, ý bảo cô có thể đi lên được rồi.
← Ch. 046 | Ch. 048 → |