← Ch.019 | Ch.021 → |
AK thấy hình như bây giờ lão đại không đi tới chỗ Phong Lăng, còn tên nhóc kia thì vẫn ngồi thẫn thờ trong góc uống nước, anh ta mới lẳng lặng chuồn ra sau đám người đi đến bên cạnh cô.
"Uống nhiều nước như thế để làm gì? Không uống ly nào à?"
Nói rồi anh ta cứ thế rót cho Phong Lăng một ly rượu: "Chuyện sát hạch ngày mai không cần phải lo. Dù sao hôm nay lão đại ở đây, nếu vì mọi người uống rượu mà ảnh hưởng tới chuyện sát hạch thì cùng lắm hoãn tới ngày kia thi lại. Không sao đâu, đừng câu nệ như thế, mọi người ra ngoài để chơi. Hơn nữa nhân vật chính là lão đại, ngày mai anh ấy sẽ không làm khó chúng ta quá đâu."
A K cúi đầu rót rượu cho Phong Lăng. Hai người gần như dán sát vào nhau trên ghế sofa, đặc biệt khi A K cúi đầu xuống, Phong Lăng vừa hay quay đầu sang nói chuyện với anh ta, mặt của hai người vô cùng gần nhau.
Mà trong khoảnh khắc này, Phong Lăng lập tức cảm thấy có ánh mắt ai đó lúc có lúc không nhìn mình. Cô nhìn về phía trước thì thấy Lệ Nam Hành đang ngồi ở ghế tựa cao ở giữa phòng, ánh mắt thâm trầm bắt gặp ánh mắt của cô giữa không trung.
Nam Hành nhìn A K đang ân cần chăm sóc cô, rồi lại nhìn Phong Lăng vẫn luôn ngồi đó không động đậy gì thì ánh mắt càng lúc càng lạnh, sắp trở thành lưỡi dao đủ làm người khác bị thương luôn rồi.
Trong phòng mọi người đang cười nói, hò hét, hát ca, chỉ trong vài giây ngắn ngủi Nam Hành và Phong Lăng đối mắt với nhau, bất chợt bầu không khí yên tĩnh đến không một tiếng động, còn toát ra hơi lạnh lẽo.
Cũng chính vài giây đó, Phong Lăng bị A K nhét một cái ly vào tay, cô uống một ngụm, là rượu.
Nhưng loại rượu A K rót cho cô là rượu tây bản địa của Los Angeles, nồng độ cồn không cao, uống hết một chai cũng không say, huống hồ chỉ là một ly như vậy.
Tiếp đó, Phong Lăng càng lặng im, A K lại càng săn sóc cô, tâm trạng Lệ Nam Hành lại càng không tốt.
Nhưng mọi người hoàn toàn không hiểu tình hình mà vẫn náo loạn ồn ào. Người thì chơi đoán số, người thì đổi sang phòng khác để chơi các trò trên bàn, người thì hát, người thì đánh bài, không có trò giải trí nào bị bỏ sót.
Phong Lăng không phải không để tâm vào chơi, mà trước đây cô chưa từng đụng tới những thứ này. Hai năm qua ở căn cứ, cô xem mọi người chơi rồi học lỏm, nhưng dù chơi cái gì cũng không thắng được bọn họ. Rốt cuộc bọn họ cũng tìm được chút cảm giác thắng lợi ở những trò chơi giải trí này. Bình thường ở trên sân tập, người nào người nấy đều từng bị cô đánh bại, nên giờ bọn họ cứ như bị nghiện, tìm cô để thách đấu các trò trên bàn chơi. Kết quả cuối cùng Phong Lăng luôn là người thua cuộc.
Thật sự cô không biết chơi, mà cũng hoàn toàn không có hứng thú.
Nhưng đám người này lại vô cùng hưng phấn, rõ ràng là cô thua nhưng bọn họ lại vui vẻ nâng cô đi khắp phòng vài vòng.
Sau đó họ chơi bài, bất cứ ai phát hiện mình cùng phe với Phong Lăng đều bỏ bài chịu thua.
Tiếp đó mọi người chơi vui vẻ rồi thì bắt đầu chơi bài uống rượu.
Quy tắc là, trong một lượt chơi, mỗi người rút một quân bài, từ A đến K, mỗi lá đều có khen thưởng hoặc trừng phạt. Ví dụ như người rút trúng quân hai, có thể bắt người chơi ngay sau mình uống một ly rượu, người rút trúng quân ba thì phải làm "tiểu thư" hết một lượt chơi. Mà trong lượt chơi này, tất cả những người bị phạt uống rượu đều có thể gọi người bị làm "tiểu thư" ngồi lên đùi, hầu rượu cho mình. Đồng thời, cái điểm không có giới hạn của trò chơi này chính là, khi "tiểu thư" hầu rượu, không chỉ phải ngồi lên đùi và tự tay đút rượu cho người bị phạt, mà còn phải yểu điệu nói: "Đại gia à, anh uống nhé!"
Vì mọi người ở đây đều là nam, "tiểu thư" phải giả làm nữ, mặc loại váy đen đính kim sa bó sát gợi cảm thường được thấy ở hộp đêm để ngồi lên đùi "đại gia", đút rượu cho "đại gia".
Cảnh này chỉ cần nghĩ thôi đã thấy phấn khích rồi.
Khách sạn còn rất tạo điều kiện, trong vòng nửa tiếng đồng hồ quả nhiên đã tìm được bốn, năm bộ váy bó sát kiểu dáng giống nhau có số đo từ XXXL cho đến M rồi mang vào phòng. Ai bị phạt đều phải thay bộ váy này sau đó tiếp nhận trừng phạt.
Sau đó, Lệ Nam Hành rút trúng quân bài phải hầu rượu, các thành viên của căn cứ XI đều rất thức thời. Không ai dám bảo lão đại mặc loại váy này để ngồi lên đùi bọn họ, nên dứt khoát phạt anh uống ba ly rượu. Không ai muốn chết mà bắt lão đại đi "hầu hạ" bọn họ.
Duy nhất chỉ có một trường hợp đặc biệt là lão đại, người khác mà rút trúng quân hầu rượu thì không một ai may mắn thoát được.
Thế nhưng Lệ lão đại cũng không làm cho mọi người mất hứng. Lúc chịu phạt ba ly rượu, anh uống hẳn sáu ly, uống gấp đôi để bồi thường chuyện mình không nhận hình phạt mặc bộ váy này. Anh uống rượu rất nghiêm túc, người bình thường chỉ uống hai, ba ly đã gục, nhưng tửu lượng lão đại lại không tồi, sáu ly cũng không có vấn đề gì. Mọi người tâm phục khẩu phục.
Mãi tới tận khi Phong Lăng rút trúng quân bài hầu rượu, đám đàn ông trong phòng khách không biết hưng phấn vì vấn đề gì mà lại gào rú lên. Khi Phong Lăng định nói "Nếu không tôi cũng uống vài ly rượu phạt đi" thì Tiểu Hứa đã vô cùng kích động đi lên lấy cái váy bó sát size M treo trong phòng riêng từ đầu đến cuối mãi mà không có ai mặc vừa nhét thẳng vào lòng cô.
"Nhanh đi thay đi! Để mọi người nhìn thử xem! Xem Phong Lăng hoa hậu đội một của căn cứ XI chúng ta rốt cuộc có dáng vẻ phong thái tài hoa tuyệt vời thế nào nào! Xem cậu ta có thể bẻ cong mấy tên đàn ông chúng ta không nào!"
"Đúng đúng đúng, trước kia không phải có người nói Phong Lăng chính là hoa hậu của đội một sao? Ha ha ha ha, mau thay đồ đi xem nào."
"Hoa cái em gái ông!" A K ném thẳng hạt lạc lên đầu bọn họ: "Phong Lăng là đàn ông đích thực! Hoa cái con khỉ ấy mà hoa!"
"Có phải đàn ông đích thực hay không thì không biết, nhưng dáng còn đẹp hơn cả con gái là sự thật! Ôi chao, đúng rồi, ngoại trừ váy không biết trong khách sạn có tóc giả hay không? Để Phong Lăng đi thay váy sau đó đội tóc giả lên, phải là loại tóc dài đến eo ấy!" W. e. b. T. r. u. y. e. n. O. n. l. i. n. e. c. o. m
Phong Lăng vốn dĩ không có ý định mặc váy bó sát gì đó. Bình thường cô mặc quần áo con trai đã làm cho đám người này suy nghĩ lung tung rồi. Nếu cô thật sự thay bộ đồ này thì chẳng phải tự mình tìm đường chết sao?
"Ấy, cậu vứt váy lên ghế làm gì? Mọi người đã chơi thì phải chơi cho ra trò chứ. Vừa rồi lão đại tự phạt sáu ly vì đó là lão đại. Hôm nay lão đại là nhân vật chính, nhưng cậu thì không thể như thế được! Vừa rồi chẳng phải mấy tên nhóc của đội khác cũng đều mặc đồ con gái ra hầu rượu hay sao? Hai năm qua cậu đã nhiều lần đứng đầu các kỳ kiểm tra rồi, hiếm khi chơi trò chơi để mọi người vui vẻ, tuyệt đối đừng để mọi người mất vui, nhanh đi thay quần áo đi!"
Sĩ quan huấn luyện của đội nào đó vừa cười vừa đi tới ném cái váy kia vào lòng Phong Lăng: "Bình thường tên nhóc nhà cậu cứ ngại ngại ngùng ngùng, tắm cũng không tắm với mọi người, từ trước tới nay thay quần áo cũng không thay trước mặt ai. Đều là đàn ông với nhau, để trần thân trên ra trận đều là chuyện bình thường, ấy thế mà cậu chưa từng làm. Nếu như cậu không muốn bị người khác nhìn thì ra ngoài cửa, rẽ trái có nhà vệ sinh. Thay xong thì vào, chúng tôi cũng không ngại chờ cậu mấy phút đâu."
"Nhanh đi thay đi!"
"Vừa nghĩ tới chuyện Phong Lăng mặc đồ nữ, m* nó chứ không ngờ tôi lại có cảm giác vô cùng mong chờ!"
Phong Lăng không nói gì nữa mà cầm cái váy trong tay. Trường hợp này đúng là không thể làm mọi người mất vui. Vừa rồi cô đã không uống rượu, nếu giờ lại làm mọi người cụt hứng thì sẽ không ra sao cả.
Lúc này A K ở phía sau cũng hô hào: "Bọn họ bảo cậu đi thay thì cậu thay đi. Dù sao mọi người đều là đàn ông đích thực như vàng 24K, sợ cái gì? Thay cho họ xem! Chúng ta khi mặc trang phục nam chính là những chàng trai đầy chất thanh xuân với phong thái tài hoa tuyệt vời, còn khi mặc trang phục nữ thì chính là yêu tinh nhỏ với phong cách lẳng lơ vô hạn. Giá trị nhan sắc hoành tráng như vậy thì làm bọn họ tức chết đi!"
Phong Lăng: "... Anh im miệng đi."
*****
Các anh em ở đội một đều có mặt ở đây, trong phòng riêng này còn có người của vài đội khác nữa.
Mọi người đều là những người chơi rất thoải mái, hơn nữa quả thật đều là đàn ông cả, có gì đâu mà phải ngại.
Phong Lăng khựng lại một chút, lúc này các anh em trong phòng mồm năm miệng mười nói, "Đã chơi thua thì phải chịu phạt, nên thay thì thay đi".
Cô vắt bộ đồ nữ được gấp chỉnh tề lên cánh tay, liếc nhìn Lệ Nam Hành đang ngồi ở một bên khác của ghế sofa. Lệ lão đại đang châm điếu thuốc ngồi tại chỗ, đôi mắt thâm thúy khép hờ liếc nhìn cô, có vẻ không hề có ý định nói đỡ cho cô, nhưng cũng không có ý định hùa vào giúp mọi người làm bậy. Dường như anh chỉ quan sát, muốn nhìn thử xem cô có thể làm tới mức độ nào.
Phong Lăng thu ánh mắt lại, cầm đồ đi thẳng ra ngoài.
Sau khi cô cầm bộ đồ nữ đi ra ngoài thì sau lưng vang lên tiếng huýt sáo mong chờ trò vui của đám người. Ngay cả tên A K chết tiệt cũng xoa tay mong ngóng, như thể anh ta đã muốn nhìn thấy Phong Lăng mặc đồ nữ từ lâu rồi, không ngờ cuối cùng cũng đợi được ngày này.
Gần phòng khách có phòng riêng nối liền, Phong Lăng không cần vào nhà vệ sinh thay quần áo. Dù sao có phải đi thay thì cô cũng không biết nên đi vào nhà vệ sinh nam hay nhà vệ sinh nữ.
Sau khi đi vào phòng riêng, cô khóa trái cửa lại rồi ném bộ đồ nữ trong tay mình lên bàn. Cô ngắm bản thân trong gương, một phút sau, không hề do dự bắt đầu cởi quần áo. Tuy cô mặc vừa số đo của bộ đồ nữ, nhưng bộ đồ này vừa mỏng vừa bó nên sẽ bị hằn lớp vải bình thường cô vẫn quấn quanh ngực, chắc chắn sẽ khiến người ta nghi ngờ. Không quấn thì nhìn trông còn tự nhiên một chút, bằng không chính là giấu đầu lòi đuôi.
Phong Lăng cởi bộ đồng phục chiến đấu trên người xuống rồi cầm cái váy lên. Phong Lăng ướm bộ váy bó sát này lên người hồi lâu mới tìm được chỗ để chui đầu vào. Ở phía sau bộ váy còn có một dây khóa kéo từ phần cổ áo tới tận eo.
Từ nhỏ tới lớn Phong Lăng chưa từng mặc đồ cho nữ, đây cũng là trải nghiệm lần đầu tiên trong cuộc đời của cô, hơn nữa còn là bộ váy bó sát gợi cảm không chịu nổi như thế này...
***
Đám anh em trong căn cứ XI đều đang tưởng đến dáng vẻ khi mặc đồ nữ của Phong Lăng, bởi bình thường cô đã trắng mềm như con gái, . Nhưng khi Phong Lăng thật sự mặc bộ váy bó sát kia xuất hiện trước mắt mọi người thì không gì có thể miêu tả vẻ đẹp tới mức chấn động của cô lúc này.
Phong Lăng để mặt mộc đi vào, cũng không đội tóc giả. Nhưng mái tóc dài tới tai bình thường đã làm cô có dáng dấp như mấy nữ sinh trung học tóc ngắn ngoan ngoãn. Vậy mà cô gái ngoan ngoãn đó lại mặc váy đính kim sa bó sát người, trông trưởng thành, gợi cảm, hoàn toàn trái ngược với hình tượng. Trông cô như một học sinh trung học trong sáng mang nét mặt ngây ngô đi nhầm vào chốn sắc dục.
Nếu không phải bộ váy cô đang mặc là đồng phục khách sạn đưa đến thì đám người ở đây thật sự muốn bảo cô đổi sang bộ đồng phục nữ sinh, như vậy nhất định sẽ làm rung động rất nhiều người.
Khoa trương hơn nữa chính là, Phong Lăng vốn đã đẹp tới mức làm người ta phải trợn cả mắt lên nhìn, nhưng hình như cô cố tình muốn đạt được hiệu quả cao hơn nên đã nhét vào ngực cái gì đó làm phình lên thành hai khối, vừa nhìn đã biết là ngực giả. Người khác vừa nhìn cái đã biết cô là nam giả nữ, dù sao bộ ngực này còn nảy lên nảy xuống, cái này đúng là giả quá mức mà.
Nhưng nếu đưa mắt nhìn xuống dưới một chút thì lại phát hiện cậu nhóc này vẫn đang đi đôi giày chiến đấu màu đen bình thường, đôi chân vừa dài vừa thon một cách quá đáng. Đúng là không ngờ tên Phong Lăng bình thường mặc đồng phục chiến đấu rộng rãi lăn lộn trong bùn lầy giống bọn họ lại có vóc người như vậy. Con m* nó thật đáng tiếc, thế mà lại là đàn ông, nếu như là con gái thì đúng là người đẹp ở ngay trước mắt.
Nếu không phải hai tảng tròn trước ngực kia giả quá mức, to bự lên bất thường thì thật sự đã làm người ta nghi ngờ có phải cậu ta con m* nó là con gái không rồi. Nếu không sao có thể xinh đẹp như vậy được! Đúng là yêu tinh vào nhầm cửa mà!
"Đậu xanh! Phong Lăng, rốt cuộc cậu có mắt thẩm mỹ hay không thế! Cậu giả làm con gái thì giả đi, hai cái thứ trước ngực kia là cái gì vậy?" Ban đầu người trong phòng còn khiếp sợ, chấn động vì cái đẹp, sau có người chợt nói ra một câu như vậy thì một trận cười vang nổ lên.
"M* nó cậu đừng nhét hai cái bánh bao vào chứ. Cậu mới mười sáu, mười bảy tuổi, người thì nhỏ sao có thể nở ra hai cục to như vậy được! Quá to đó biết không? Đây rõ ràng là trình độ của những nữ thần gợi cảm hai mươi lăm tuổi trở lên mới có nhé!"
"Vừa rồi sau khi tôi mặc xong, thấy hai chỗ này phẳng quá, trông thật sự có lỗi với bộ đồ đẹp đẽ này. Không phải các anh muốn nhìn tôi mặc đồ con gái sao, không phải muốn các em gái gợi cảm sao? Thế nên, để phối hợp với các anh, tôi đã đặc biệt bảo bồi bàn ở ngoài lấy hai quả bóng bay, đổ nước vào. Về độ to nhỏ, mềm mại thì bóng nước còn có cảm giác hơn bánh bao chứ hả?" Phong Lăng nói mà mặt không hề biến sắc.
Dù sao hiệu quả mà cô muốn chính là dùng sự khoa trương này để tránh né sự nghi ngờ của mọi người.
"Cảm giác cái con khỉ khô! M* nó, rõ là một tiểu mỹ nhân mà lại bị hai quả bóng nước của cậu làm hỏng hết cả cái đẹp!
"Nhưng mà cũng phải nói, đời này chắc Phong Lăng cậu bị đầu thai nhầm rồi. Rõ ràng là một cô gái, thế mà sao trước ngực lại bị thiếu hai khối chứ."
"Đâu chỉ là ngực thiếu hai khối, phía dưới còn thừa một khối đó, ha ha ha ha..."
Nghe đám người trêu chọc, Phong Lăng vẫn không hề thay đổi sắc mặt: "Đã mặc đồ giả nữ rồi. Hai quả bóng này nhét vào khó chịu lắm, quần áo cũng chật muốn chết, tôi có thể đi thay ra được chưa?"
Nói rồi Phong Lăng xoay người định đi.
"Ấy, cậu quay lại đây!" Lúc này Tiểu Hứa xông từ phía sau lên: "Đi cái gì mà đi, quy tắc phạt rượu lúc nãy cậu quên rồi hả? Thay đồ nữ còn có quy tắc gì nữa! Ai nói với cậu mặc xong là xong hả? Mau, mau, mau tới đây hầu rượu đi!"
"Đúng, đúng, đúng, mau tới hầu rượu đi, bây giờ đến phiên ai rồi?"
"Đến lượt Lệ lão đại nhỉ..."
Vừa nghe thấy tới lượt Lệ lão đại, Tiểu Hứa và đám người Hàn Kình lập tức nhìn nhau vài lần, trong mắt là ý tứ sâu xa, cuối cùng không nhịn được mà phá lên cười.
Từ đầu đến cuối Nam Hành đều không hề cử động, điếu thuốc đã sớm cháy hết. Khi Phong Lăng thay quần áo xong bước chân vào cửa thì anh đã dập điếu thuốc vào gạt tàn. Mãi cho tới khi nhìn thấy Phong Lăng đi vào, ánh mắt anh hướng lên người cô, đôi mắt đen âm trầm bình tĩnh làm cho người ta không nhìn ra anh đang có tâm trạng gì. Anh vẫn cứ im lặng nhìn cô như vậy, từ đầu đến cuối ánh mắt chưa từng rời đi.
Dù cho mọi người bắt đầu hô hào bảo Phong Lăng mau ngồi lên đùi Lệ lão đại hầu rượu thì Nam Hành vẫn ngồi yên tại chỗ như thể chuyện đó chẳng liên quan gì tới mình. Chỉ khi ánh mắt của Phong Lăng nhìn về phía anh thì dù không nói lời nào, nhưng anh vẫn dựa hẳn lưng vào phần tựa của ghế sofa, mở rộng hai chân. Tuy im lặng không hề lên tiếng nhưng cũng thể hiện rõ rằng anh đang đợi cô tự đến. Phong Lăng im lặng đưa mắt nhìn mấy ly rượu sạch chưa bị dùng đến và chai rượu trên bàn, trầm ngâm suy nghĩ.
← Ch. 019 | Ch. 021 → |