Yêu Hoàng
← Ch.20 | Ch.22 → |
Nhìn theo bóng lưng của Lam Vọng Thiên đi xuống lầu, mãi cho đến khi mất hút, Nhược Trúc mới xoay người đi vào phòng.
Bước vào phòng, Nhược Trúc liền nhìn thấy vẻ mặt "oán phụ" của Phong Thanh Huyền, nàng vẻ mặt hắc tuyến.
Nam chủ bộ truyện này có vấn đề thần kinh sao? Nàng thật không hiểu lí do vì sao hắn cứ đi theo nàng. Không phải hắn nên đi "hội ngộ" nữ chủ sao?
"Nhược Nhược, .." Phong Thanh Huyền uỷ khuất âm thanh nhu nhu vang lên.
Nhược Trúc dứt khoát quay người sang Lam Đồng Hi, hơi cúi thân hình vừa tầm mắt của hắn (LĐH) ôn giọng hỏi:
"tiểu Hi, giờ tỷ giao cho đệ một việc vô cùng quan trọng, đệ giúp tỷ hoàn thành, tốt sao?"
"hảo". Lam Đồng Hi không chút do dự trả lời.
Nghe Lam Đồng Hi gương mặt kiên nghị lên tiếng, Nhược Trúc mẫu tính nổi lên, mười phần dịu dàng nở nụ cười.
Nàng đưa tay vuốt ve hai má vì thời gian dài thiếu dinh dưỡng mà gầy gò của Lam Đồng Hi.
"vâng, đệ sẽ cố gắng hết sức" Lam Đồng Hi hai mắt lấp lánh. Đôi con ngươi màu xanh như bảo ngọc phảng phất có ánh sáng lưu động. Âm thanh non nót mềm mềm lại chứa đựng sự kiên định.
Nhược Trúc khoé môi vẽ một nụ cười.
"Tiểu Hi ngoan, đợi một lát Phi Nguyệt ca trở lại, đệ hãy cùng Phi Nguyệt đi. Nhiệm vụ của đệ là tìm càng nhiều trẻ lang thang không phụ không mẫu càng tốt, nhưng phải nhanh nhẹn linh hoạt, hiểu không?"
--- ------ ------ ------ ----ta là phân cách tuyến---- ------ ------ ------ ------
Trời ngả về cuối Thu, lá ngoài đường rụng nhiều, tầng mây lơ lửng thiên không, thỉnh thoảng lướt qua một cơn gió nhẹ lao xao hàng cây bên đường.
.
.
Lam Đồng Hi thân mình nho nhỏ mại bước chân chậm rãi đi.
Trên đầu phủ một tầng sa màu đen mỏng vén lên thành một cái áo choàng che hết nửa gương mặt non nớt.
Dưới lớp sa mỏng đó, một đôi đồng tử màu lam toả ra sự tinh trí, đồng thời lạnh lẽo ánh sáng.
Nơi nào là tiểu hài tử nhu thuận trước mặt Nhược Trúc?!
Phía trước dẫn đường là hai tiểu hài tử bộ dạng nhếch nhác, bẩn thỉu.
Thỉnh thoảng hai đứa trẻ lại quay người lén nhìn về phía sau.
Người đó là ai? Trông có vẻ nho nhỏ cùng tuổi bọn hắn nhưng lại phát ra khí tức thật đáng sợ.
.
.
.
A Cẩu thu hồi tầm nhìn đưa tay nhu nhu một khối phồng lên trước ngực.
Đó là một khối bánh bao.
Mặc kệ là ai, trước mắt hắn có thể giúp hắn khiến cho muội muội không chết đói, A Cẩu nghĩ, lại tăng thêm bước chân.
.
.
A Cẩu, A Kỷ và Lã Nha là từ một nhóm buôn người trái phép thoát ra chạy đến Diêu thành.
Nhưng trẻ mồ côi lang thang không nơi nương tựa thì cho dù là ở nơi nào cũng bị bắt nạt, ở nơi nào chả bị đói.
Cuối cùng có đôi phu phụ kia thu lưu ba huynh muội, nhưng rời miệng hổ lại rơi vào miệng sói.
Hai phu phụ này là người chuyên bắt trẻ em ăn mày đi xin ăn rồi mang về nộp cho chúng.
Xin được thì về có một củ khoai ăn. Hễ không xin được thì cũng không được ăn gì.
Mà hiện tại sắp vào Đông, ai cũng bận rộn lo cho bản thân mùa Đông không đủ ăn, nào có ai dư hơi để ý đến lũ ăn xin như chúng.
Vì vậy đã hai ngày không xin được gì.
Phần khoai của A Cẩu và A Kỷ cũng đã lần lượt để lại cho muội muội, hôm nay nếu không xin được nữa thì không được về nhà.
Đã hơn một ngày chưa có gì bỏ vào bụng, khi chúng tưởng mình cứ như vậy chết đi thì hắn xuất hiện, cho chúng hai cái bánh bao, hỏi chúng có nguyện ý giao tính mạng ra cho hắn hay không?
Lúc sắp chết người ta nào quan tâm có cái gì cạm bẫy vẫn là nguy hiểm, bản năng khát cầu sự sống khiến họ chấp nhận hết thảy điều kiện.
Tất nhiên hai đứa trẻ càng không ngoại lệ.
Khi Lam Đồng Hi hỏi nơi ở của chúng, chúng liền dẫn hắn đi.
Vì thế mới có một màn hiện tại.
--- ------ ------ -------
Trước một căn nhà xập xệ, vách xiêu vẹo, hai đứa trẻ dừng lại, chần chừ bước vào.
"đại ca, hay là huynh mau đi đi, nếu không huynh xinh đẹp thế kia Lý bà bà sẽ bắt ngươi đi bán đấy." A Kỷ quay lại lên tiếng.
Lam Đồng Hi nghe xong nhíu mày, trực tiếp đẩy cổng bước vào phía trong.
Đưa mắt nhìn một lượt, chỉ thấy trong sân nằm la liệt những tiểu hài tử ăn mặc rách rưới, ốm tong teo, co ro tụm lại cùng nhau cho nhau sưởi ấm.
Mà đám trẻ khi thấy có người lạ xuất hiện trong viện thì nhao nhao lên.
"ai vậy?"
"A Cẩu mang ai trở lại vậy? bằng hữu mới?"
"nhìn đâu có giống ăn mày?"
"hay là A Cẩu chọc phải phiền toái, hiện tại người ta tìm đến cửa?"
"..."
Không ngừng tiếng nhao nhao lên làm Lam Đồng Hi nhăn khuôn mặt thành một nắm.
"ồn quá, câm miệng" Nam đồng thanh âm non nót lại phá lệ lãnh ý.
Đám trẻ đang xôn xao thế mà lại thành thành thật thật im lặng.
Lam Đồng Hi phất tay, ngay lập tức xung quanh hắn một kết giới vô hình hiện ra.
Đám trẻ giật mình kinh sợ, vị đại ca kia đi đâu rồi a? Vì sao đang đứng lại đột nhiên biến mất?
.
.
"Hắc Tử, Bạch Kỳ" Lam Đồng Hi lên tiếng
Ngay lập tức, không khí vặn vẹo, hư không xuất hiện hai người, nửa quỳ nửa ngồi, cung kính ôm quyền.
" thuộc hạ có mặt, Yêu Hoàng"
"Lo phần còn lại đi, ta muốn những kẻ đạt tiêu chuẩn để huấn luyện, những tên còn lại, cho chúng ít bạc, tuỳ tiện chúng đi" Lam Đồng Hi khuôn mặt lãnh khốc, đồng âm hàn ý lạnh lẽo.
"thuộc hạ rõ"
Lam Đồng Hi phiền chán phất phất tay, xoay người đi thẳng.
Kết giới theo đó tự nhiên giải, hiện ra bóng dáng hai người Hắc Tử và Bạch Kỳ.
.
.
Đám trẻ lang thang nhìn đột nhiên trống rỗng toát ra hai nhân liền hiếu kỳ xúm lại.
Hắc Tử Và Bạch Kỳ khóc không ra nước mắt, vì sao hai người bọn họ hảo có cảm giác mình là hầu tử bị nhân vây xem a?
.
.
Mà Lam Đồng Hi đủng đỉnh bước chân nghe từ phía sau vọng lại tiếng lao nhao của đám hài tử gương mặt nhăn thành một đoàn.
Trẻ nhỏ hảo phiền.
Nếu không phải tỷ tỷ nhờ vả, hắn mới không cần đi làm những việc nhàm chán này.
"Vẫn là nhanh chóng trở lại bên cạnh tỷ tỷ thích hơn." Lam Đồng Hi lầm bầm.
Lam Đồng Hi đã quên, hiện tại hắn cũng không phải hình dạng cũ của Yêu Hoàng cao cao tại thượng mà cũng chỉ là một đứa trẻ bảy tuổi mà thôi, một tiểu hài tử chê tiểu hài tử khác trẻ con ồn ào, ngẫm như thế nào cũng cảm thấy buồn cười.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |