Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 095

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 095
Tang thi vương VS mảnh mai nữ chủ (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tinh Niệm

Ăn xong một viên còn chưa đã thèm, mỗ tang thi rất tự nhiên mà há mồm.

Tô Yên trầm mặc một lát.

Yên lặng cúi đầu moi kẹo từ trong túi ra.

Xé vỏ kẹo, đưa đến trước mặt hắn, răng rắc răng rắc, hai lần nhai đã ăn xong rồi nuốt xuống.

Sau đó, lại một viên tiếp theo một viên.

Đến cuối cùng, tốc độ Tô Yên đút hắn cũng không đuổi kịp tốc độ hắn ăn.

Mà bên chân giấy gói kẹo càng tích càng nhiều, thậm chí đã qua mu bàn chân.

Tốc độ ăn đường nhanh đến không tưởng được.

Chờ đến khi đút một viên kẹo, hắn nhai hai cái đã nuốt rồi, sau đó lại lần nữa há mồm ý bảo ăn thêm.

Tô Yên xoa cổ tay lắc đầu

"Hôm nay đã hết rồi."

Đồng chí tang thi thực không cao hứng, đôi mắt lại bắt đầu chậm rãi biến đỏ.

Cô nói tiếp

"Ngày mai anh lại tới ăn."

Mỗ tang thi vừa nghe, ân? Có đạo lý a.

Trong ánh mắt, màu đỏ dần dần biến mất.

Hắn hơi há mồm, gian nan muốn phát ra thanh âm nào đó, cả nửa ngày sau, thanh âm nghẹn ngào

"Ngày, ngày mai, nơi này."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Sau đó, tang thi nhanh chóng thối lui, không chút nào lưu luyến xoay người rời đi.

Cô cúi đầu nhìn xem mặt đất đầy giấy gói kẹo, xoa xoa cổ tay.

Chỗ bị hắn nắm đã xanh tím.

Cúi đầu xoa.

Một lát sau, xác nhận hắn đã rời đi.

Lúc này mới hoạt động bước chân, đi đến bên góc.

Nếu không phải bởi vì hắn đột nhiên xuất hiện, cô đã sớm ngủ rồi.

Có chút mệt.

Bỗng nhiên, từ trên trời rớt xuống một thứ, ngã bên cạnh gót chân Tô Yên.

Nhìn kỹ, hoa văn đỏ đen đan xen, nhỏ như ngón cái, là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng ở bụi cỏ trườn đi trườn lại, thực bực bội.

Tô Yên nghi hoặc

"Em sao lại rơi từ trên trời xuống?"

"Tê tê tê tê tê ~~"

Là cái người lạnh như băng kia ném em xuống.

"Ân? Hắn?"

Tô Yên có điểm kinh ngạc lúc này mới phát hiện Tiểu Hồng bên miệng có chứa máu đen.

Duỗi lưỡi rắn đỏ tươi, giống như là muốn nhổ máu đen này ra.

"Em cắn hắn?"

Cô dò hỏi.

Tiểu Hồng tự hào gật gật đầu

"Tê tê tê tê tê tê tê tê ~~"

Hắn vừa xuất hiện là em đã cắn rồi.

Không chỉ như thế, khi hắn ăn kẹo, em vẫn luôn cắn hắn.

Hắn chạy, em còn cắn hắn.

Sau đó... em bị ném đi rồi.

Vừa mới bắt đầu nói, Tiểu Hồng còn rất tự hào.

Nói đến lúc sau, Tiểu Hồng liền héo.

Bởi vì... hắn không sợ độc của nó, không chỉ như thế, hai mắt nhìn nó, vốn là muốn ăn, nhưng mà nhìn nó lớn lên gầy như vậy, cuối cùng liền ném xuống, ném xuống... ném....

Đây quả thực chính là vũ nhục! Vũ nhục!!!

So với việc bị hắn ăn còn cảm thấy khó chịu hơn.

Vừa nghĩ, vừa phun máu mình vừa uống ra bên ngoài.

Máu hắn cũng thật khó uống a, chẳng những lạnh còn hôi.

Giống như là máu của loại đã chết rất nhiều ngày rồi ấy.

Vừa nghĩ, Tiểu Hồng một bên vẫy vẫy cái đuôi.

Tô Yên thấy Tiểu Hồng lầm bầm lầu bầu, trong chốc lát tức giận, chốc lát lại phẫn nộ.

Khi thì lại trở nên cực kỳ táo bạo, không ngừng hộc máu ra bên ngoài.

Vốn đang có chút lo lắng, nhưng mà, Tiểu Hoa nói đây không phải máu của nó.

Lúc này mới mặc kệ, dựa vào góc tường ngủ.

Mà đồng chí tang thi của chúng ta, cũng thật là nói chuyện giữ lời.

Đêm hôm sau, thật đúng là tới.

Không làm gì khác, chỉ đi đến nơi này để ăn kẹo.

Không chỉ là ngày hôm sau, liên tiếp bảy ngày hắn đều tới.

Thậm chí có một lần Tô Yên bởi vì buổi tối ăn cơm mà ra muộn chút, hắn thế nhưng tự ngồi ở góc tường chờ cô tới cho kẹo ăn.

Bởi vì loại hành động cho kẹo đút ăn này, quan hệ của hai người đột phá thẳng tắp như phá băng bay lên.

*****

Edit: Tinh niệm

Ban đêm buông xuống, tang thi đồng chí đúng hẹn mà đến.

Bởi vì tóc mái hắn cơ hồ dài tới cằm, che đậy cả khuôn mặt, hơn nữa hắn mặc một cái áo màu trắng.

Thế cho nên mỗi một lần xuất hiện, vừa thấy còn tưởng rằng Sadako* chạy tới.

*Sadako: nhân vật trong phim kinh dị của Nhật Bản. Bạn nào chưa biết thì hỏi chị gg nhé.

Kết quả là.... , khi Tô Yên đút kẹo cho hắn, lấy một cái dây chun tới.

Đầu tiên là đút mấy viên kẹo, sau đó ý bảo hắn cúi đầu lại đây.

"Em buộc tóc cho anh."

Đồng chí Tang thi đầu tiên là dừng một chút, con ngươi đen nhánh thẳng tắp nhìn Tô Yên.

"Không"

Thanh âm khàn khàn, thực kiên quyết.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao? Anh để như vậy sẽ không thấy đường đâu."

Đồng chí Tang thi vẫn rất kiên quyết cự tuyệt

"Không"

Tô Yên gật gật đầu

"Được rồi"

Nói xong, cô liền thu hồi lại cái vòng kia.

Duỗi tay, vén tóc của hắn ra sau tai.

Lộ ra khuôn mặt hắn.

Thân là một con tang thi, một giống loài không giống người, thế nhưng lớn lên... còn khá xinh đẹp a.

Làn da xám trắng, đôi mắt đen nhánh, bởi vì gầy ốm, mang theo một loại mỹ cảm ốm yếu.

Hơn nữa tóc của hắn dài, đuôi tóc hơi hơi cuốn khúc, nhìn qua, giống như là thân sĩ thời Trung cổ.

Tô Yên lột kẹo, cho hắn ăn hai viên, liền thuận đường cũng tự mình ăn một viên.

"Tô Yên"

Cô nói rõ ràng.

Tang thi nghiêng đầu

"Ân?"

Trên mặt mang theo nghi hoặc.

Cô từng câu từng chữ nói

"Tên của em, Tô Yên."

Tang thi đồng chí giương miệng gian nan phát ra hai chữ này

"Tô, yên."

Tô Yên trong mắt hiện lên ý cười.

Tang thi nhìn cô cười, lại hô một tiếng

"Tô, yên."

Tô Yên gật đầu

"Là em."

Cũng không biết vì sao hắn thật cao hứng, khi ăn đường, thậm chí khó được tự giác nhường ra một viên kẹo đưa Tô Yên.

Cô một bên đút kẹo một bên dò hỏi

"Anh có tên không?"

Tang thi mờ mịt nhìn nhìn Tô Yên, không khí lập tức yên tĩnh xuống.

Cô chớp chớp mắt, cho rằng hắn nghe không hiểu, hỏi lại một lần

"Tên"

Đột nhiên mỗ tang thi trở nên tức giận, cắn kẹo quay đầu hướng vách tường.

Hắn không có tên.

Hắn không phải người.

Thanh âm nhấm nuốt tăng lớn, răng rắc rắc, người biết là hắn đang nhai kẹo, không biết còn tưởng rằng hắn đang cắn thịt đấy.

Tô Yên bị hành động này của hắn làm cho sửng sốt một chút.

Trước đó vài ngày, cũng bởi vì một chút việc mà hắn tức giận, tức đến hai mắt đỏ lên sau đó chạy đi luôn.

Lúc này đây, hắn thế mà không chạy, chỉ là mặt hướng vào tường.

Thế cho nên Tô Yên cả nửa ngày mới hiểu ra là hắn đang giận dỗi.

Cô chớp chớp mắt

"Là không muốn em hỏi tên? Hay là không muốn nói cho em?"

Rốt cuộc vẫn là ít khi trò chuyện, thế cho nên hai người đều không thể hiểu ý nhau.

Cô cắn một viên kẹo, nói

"Được rồi, em không hỏi nữa."

Vừa nói, vừa cúi đầu bóc rất nhiều kẹo, đặt trên một tờ báo.

Chờ đến khi thấy đủ rồi, cô đứng lên, giật giật ngón tay.

"Kẹo này cho anh, em đặt ở nơi này, anh nhớ ăn."

Nói xong, hắn giống như còn tức giận, vẫn không quay đầu lại.

Cho đến khi Tô Yên nói một câu

"Em đi về trước."

Giọng nói vừa dứt, vị tang thi kia trong chốc lát ngay cả kẹo cũng không để ý, trực tiếp đứng lên.

Thân thể nhanh chóng di động, một phen lôi kéo Tô Yên, ấn cô ở trên tường.

Bị va chạm thật mạnh, Tô Yên nhíu mi một chút, phát ra tiếng kêu rên.

Mí mắt giật giật, đau đớn một lát sau mới giảm dần.

Mà hiển nhiên, hắn cũng phát hiện sức lực mình quá lớn, giống như làm tổn thương đến cô gái yếu ớt này.

*****

Edit: Tinh Niệm

Hắn vội vàng giảm nhẹ sức tay, buông lỏng kiềm chế.

Một lúc sau, thanh âm hắn khàn khàn vụng về

"Không có, tên."

Khi hắn nói ra những lời này, có chút mất mát, thế cho nên thanh âm thật rầu rĩ.

Tô Yên sửng sốt, lúc này mới phát hiện, hóa ra là mình chọc đến vết thương lòng của người ta?

Cô trầm mặc cả nửa ngày.

"Em đặt tên cho anh được không?"

Tang thi bỗng nhiên ngẩng đầu, đối diện cùng Tô Yên, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô, cũng không chịu rời đi.

Gió lạnh thổi tới, hương vị kẹo sữa dâu tây tràn ngập.

Tô Yên cười nhẹ

"Gọi là kẹo sữa đi, được không?"

Hắn suy nghĩ trong chốc lát, sau đó mím môi, móc từ trong túi ra một đống kẹo sữa.

"Cùng nó, giống nhau, không muốn."

Lúc trước nói chuyện phiếm, bởi vì tên kẹo sữa dâu tây quá dài.

Cho nên, Tô Yên liền nói với hắn đây là kẹo sữa.

Vốn chỉ nói một lần, hơn nữa lúc ấy hắn đang ăn kẹo, nào biết, hắn thế nhưng nhớ kỹ.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh kia làm Tô Yên thấy được, hi vọng.

Là một loại ánh mắt thực chấp nhất.

Cô duỗi tay, giữ chặt tay hắn.

"Đường, tên của anh là đường, họ Tô tên đường, gọi là Tô Đường."

Hai chữ này, hắn lặp lại rất nhanh.

Chỉ cần không phải âm cuốn lưỡi, hắn đều có thể phát ra rõ ràng.

"Tô, Đường"

"Không phải kẹo sữa đường, là một loại Đường khác, không giống tên của nó."

Giọng nói vừa dứt, tang thi đồng chí thật cao hứng.

Một lần một lần nói

"Tô, Đường"

Tô Yên gật gật đầu.

"Đúng vậy, Tô Đường"

Có tên, bạn học Tô Đường thật cao hứng.

Sau đó lại lôi kéo Tô Yên trở lại trong góc tường.

Há mồm chờ được đút kẹo ăn.

Cho đến khi ăn gần hết một đống kẹo trên tờ báo.

Tô Đường nhấm nuốt, trộm ngắm liếc mắt Tô Yên một cái, sau đó, yên lặng đem duỗi đầu tới trước mặt Tô Yên.

Cô sửng sốt, bởi vì cái đầu kia vừa vặn ghé vào trên ngực cô, cô duỗi tay chống đẩy.

Một bên hỏi

"Làm gì?"

Tô Đường vươn một ngón tay, chỉ chỉ dây thun trên cổ tay Tô Yên.

Ách, chính là đồng ý để cô buộc tóc cho hắn a.

Cô nghĩ nghĩ, ưm, kỳ thật dài ngắn không quan trọng, chính là thấy tóc mái phía trước che quá kín, vạn nhất hắn đi tới đi lui rồi đâm vào gốc cây thì thực không hay rồi.

Kết quả là, cô cầm lên một dúm tóc trước mặt Tô Đường, sau đó buộc hai ba cái thành một chỏm hướng lên trời.

Nhưng mà, tóc quá dài, mới vừa cột chắc, tóc liền chia làm hai rũ xuống dưới.

Vừa thấy thật giống hình trái tim.

Cô nhìn kỹ, còn khá đẹp a.

Để cố định cho chắc, cô lại móc ra một cái vòng, buộc lại một chút.

Kết quả là, vị tang thi Tô Đường này, trở thành một tên tang thi duy nhất trong《 mạt thế nữ vương 》có tên có họ, còn có một chỏm tóc hình trái tim nữa.

"Cô ở chỗ này làm gì?"

Một đạo thanh âm vang lên, không biết từ khi nào, Tần Cầm đôi tay ôm ngực trong tay nắm một cái đèn pin, tìm lại đây.

Chỉ nhìn lướt qua, Tô Yên cách Tô Đường rất gần, từ nơi xa nhìn lại, còn tưởng rằng hai người bọn họ đang hôn môi.

Tô Yên thân thể cứng đờ, nhìn qua Tô Đường.

Tô Đường còn không có để ý gì, răng rắc răng rắc, lại ném hai viên kẹo vào trong miệng ăn.

Còn thuận tay đút cho Tô Yên một cái.

Ân, một con tang thi không sợ người.

Ách, không đúng, hình như tang thi trước nay đều không sợ người, chỉ có người sợ tang thi.

Tần Cầm đứng ở chỗ đó, trong mắt hiện lên một tia châm chọc, nhưng vẫn không có đi qua đây.

Ngược lại là hướng tới một phương hướng khác hô một tiếng

"Diệp Lương"

Diệp Lương cũng bước chân đi tới.

Tô Yên yên lặng, nắm tay hắn, nhét vào túi quần hắn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên yên lặng, nắm tay hắn, nhét vào túi quần hắn.

Tay khác lại nắm lấy bàn tay kia của hắn.

Che lại móng tay tím đen

Tô Đường chẳng hề quan tâm có người hay không, hắn chỉ nhìn mấy viên kẹo trên tờ báo còn chưa ăn xong.

Muốn duỗi tay đi lấy, lại bị Tô Yên ngăn lại. Cô ra tiếng

"Chúng ta đi thôi."

Cô lôi kéo hắn đứng lên.

Hắn nhìn thoáng qua kẹo, vẫn không nhúc nhích.

Còn muốn ăn.

Mà lúc này, Diệp Lương đã đi tới, sóng vai đứng cùng Tần Cầm

"Xảy ra chuyện gì?"

Tần Cầm trong mắt hiện lên một tia châm chọc, nâng cằm ý bảo.

"Trước đó vài ngày còn theo đuổi Phong ca không bỏ, đảo mắt đã cùng những người khác lén lén lút lút, nếu nói là không có chút tâm cơ, chỉ sợ là không ai tin."

Lúc này, Tô Đường vươn tay, muốn đi nhặt kẹo trên tờ báo.

Kết quả mới vươn tay từ trong túi ra, đã bị Tô Yên nắm lấy.

Nắm tay hắn, đặt ở eo mình.

Sau đó cô ngẩng đầu liền hôn lên.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, tiếp đó sung sướng híp híp mắt, cẩn thận hút hút nhấm nháp.

Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng cô cũng ăn loại kẹo đó.

Nhưng là vị kẹo trong miệng cô, thật giống như ăn ngon cực kỳ.

Môi cô thực mềm, ấm ấm, ngọt ngào, chính là nhịn không được muốn cắn, muốn hút càng nhiều.

Vốn dĩ là Tô Yên hôn hắn.

Kết quả, hôn trong chốc lát, đã lập tức đảo lộn.

Hắn thoáng dùng sức, ấn người lên trên vách tường, thậm chí còn không quan tâm đống kẹo đã rơi lăn ra đất.

Càng hôn càng kích động, càng hôn càng muốn ăn.

"Ưm..."

Bởi vì hôn quá kịch liệt mà phát ra âm thanh.

Hai người này quên mình mà " hôn môi "

Rốt cuộc khiến Tần Cầm cùng Diệp Lương không muốn tiếp tục xem.

"Đi thôi đi thôi, cũng không nên quấy rầy chuyện tốt của người ta, đêm nay nguyệt hắc phong cao, đúng là thời gian tốt để tình cảm mãnh liệt a."

Tần Cầm một bên che miệng cười một bên nói.

Chỉ là trong mắt không hề có ý cười, toàn là châm chọc.

Diệp Lương trước khi đi, đại khái là xuất phát từ giác quan thứ sáu, nhịn không được nhìn nhiều hai người kia vài lần.

Tên đàn ông kia cô cứ cảm thấy có chút xa lạ.

Nhưng mà nhìn nửa ngày cũng không nhìn ra cái gì, vẫn là rời đi.

Chờ đến khi hai người kia vừa đi, Tô Yên vỗ vỗ bờ vai của hắn ý bảo, có thể buông lỏng ra.

Chỗ nào biết, vị tang thi Tô Đường này hôn đến nghiện rồi.

Vẫn liên tiếp hôn hôn.

Cô bị ấn ở trên tường, bị hôn đến sắc mặt đỏ bừng.

Cho đến khi hắn rốt cuộc chưa đã thèm buông ra, nhìn gò má cô bởi vì nín thở mà đỏ rực, còn có môi sưng đỏ.

Không biết vì cái gì, ánh mắt hắn sáng một chút.

Hắn yên lặng cúi đầu nhìn thoáng qua chỗ giữa hai chân mình.

Ân?

Chỗ đó hình như không giống với bình thường.

Nhưng mà hắn không có chú ý lâu.

Bởi vì cô đã ngã vào trong lòng ngực hắn.

Hắn ôm cô, vuốt thân thể cô mềm mại ấm áp.

Còn có hương vị ngọt ngào.

Ân, thực thích.

Không chỉ là kẹo, hắn cũng thực thích ôm cô, cũng thực thích cô đút mình ăn kẹo, ách...đều thực thích.

Hắn giật giật lỗ tai, híp mắt nhấm nháp dư vị, nhưng mà bộ dáng soái khí này lại bị khá hủy bởi.... một cái chỏm tóc được buộc thành hình trái tim.

Lúc này, trong đầu Tô Yên vang lên thanh âm

"Leng keng, một ngôi sao đã sáng lên, chúc mừng ký chủ a <a href="/index.php?title=Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Admin&action=edit&redlink=1" class="new" title="Thành viên:Admin (trang chưa được viết)">Admin</a> (<a href="/index.php?title=Th%E1%BA%A3o_lu%E1%BA%ADn_Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Admin&action=edit&redlink=1" class="new" title="Thảo luận Thành viên:Admin (trang chưa được viết)">thảo luận</a>)"

Tiểu Hoa thực tán thưởng ký chủ nhà mình.

Lúc này mới mấy ngày?

Không đến nửa tháng, ký chủ có thể khiến một con tang thi thích cô.

Tang thi là cái gì? Là một sinh vật không có cảm tình a.

Trừ bỏ ăn, cái gì cũng không biết.

Mặc dù vị tang thi này cao cấp một chút.

Nhưng mà có thể khiến một con tang thi phân biệt ký chủ cùng những nhân loại khác, thậm chí bắt đầu để ý thích.

Không thể không nói, ký chủ nhà nó cũng thật trâu a.

*****

Edit: Tinh Niệm

Diệp Lương cùng Tần Cầm rời đi.

Vốn là muốn dùng hôn môi để đánh lạc hướng hai người kia, nào biết dần dần lại đi chệch đường ray.

Một cỗ ái muội không biết từ khi nào dựng lên.

Chờ đến khi Tô Yên hít thở được không khí, đỏ ửng trên mặt dần dần tan đi.

Cô lúc này mới bình tĩnh nói

"Đi nhanh đi."

Lời này vừa ra, làm không khí giữa hai người càng trở nên kỳ quái.

Vừa nghe thấy, còn tưởng rằng đang yêu đương vụng trộm.

Tô Đường lúc này gặp được điều thú vị, làm sao còn nguyện ý đi, cứ ôm Tô Yên rồi lại hôn hôn.

Không chỉ là môi, cổ, thậm chí là cả vành tai đều hôn đến đỏ.

Rốt cuộc, thật vất vả hai người mới tách ra.

Tô Yên phải liên tiếp khắc chế, ý bảo hắn rời đi.

Hắn mím mím môi, có chút tức giận, gắt gao ôm cô.

Muốn mang cô đi.

Nhưng mà, cô là nhân loại.

Thực mảnh mai, đồ ăn đều phải ăn chín, uống nước cũng phải uống sạch sẽ... , cuối cùng vẫn là yên lặng buông lỏng tay ra.

Không nói lời nào quay đầu nhanh chóng rời đi.

Tô Yên cúi đầu, xé một viên kẹo, ăn vào miệng.

Mấy ngày này, cô ăn đường có chút nhiều.

Có chút ngọt ngấy.

Tô Yên dọc theo vách tường bên cạnh, đi tới cửa nhà gỗ.

Mới vừa đi vào, liền thấy được một tên béo cùng một người phụ nữ. Cả hai đang ngồi xổm phía dưới cái bàn, hình như là đang tìm kiếm cái gì đó.

Tô Yên vừa tiến vào, hai người kia giật mình, run run một chút.

Tên mập mạp vừa quay đầu lại, nhìn thấy là Tô Yên, tức khắc kinh hách rút đi, trở nên hung tợn.

"Nhìn cái gì mà nhìn?! Cút sang một bên đi!"

Tô Yên mí mắt giật mình.

Cô không nói chuyện, đi tới căn phòng bên cạnh, mới vừa đi hai bước, tên mập mạp kia như là nhớ tới cái gì

"Từ từ"

Hai người kia chui ra khỏi gầm bàn.

Tên đàn ông trên dưới đánh giá Tô Yên, sau đó mới sực tỉnh

"Mày chính là cái đứa không biết trời cao đất dày, một mình độc chiếm thịt bò?"

Tô Yên không nói chuyện, chỉ nhìn hắn.

Tên đàn ông vuốt cằm, lại đánh giá Tô Yên lần nữa

"Gầy trơ xương, nhưng sức ăn cũng không nhỏ a."

Tô Yên cũng nhìn lại hắn, vừa rồi còn không cảm thấy gì.

Nghe hắn nói chuyện, mới dần dần nhớ lại, đây là kẻ hai ngày trước đã đẩy cô khi cô chuẩn bị lên xe đây mà.

Tên đàn ông nhìn khắp nơi một vòng, trừ bỏ người phụ nữ đứng bên cạnh hắn và Tô Yên thì không còn người nào khác.

Ánh đèn lờ mờ, chiếu vào trên mặt hắn ta, khuôn mặt dần dần có chút... đáng khinh.

Mà tên đó cũng bắt đầu duỗi tay, muốn sờ mặt Tô Yên.

Cô lui sau một bước.

Hắn ta cười khinh bỉ

"Ai da, còn trốn? Chúng ta cũng đã gặp qua mấy lần, mọi người đều là bạn bè, sờ hai cái không quá phận đi?"

Hắn ỷ mình là người có năng lực biến dị hệ sức mạnh, cho rằng Tô Yên trốn không thoát.

Không hề cố kỵ duỗi tay bắt lại đây.

Mà người phụ nữ đứng ở bên cạnh, giống như không nhìn thấy cái gì, quay đầu đi tới chỗ khác.

Hắn một bên tới gần, một bên nói lời thô tục đầy miệng

"Vẫn còn non đi? Yên tâm, ca ca sẽ làm ngươi sướng đến tận trời a~."

Tô Yên lui sau từng bước, chờ đến khi duỗi tay đụng tới cửa nhà gỗ mới phát hiện, đã không còn đường thối lui.

Tên kia cười càng thêm đáng khinh, hắn xoa nắn đôi tay, trong đầu không biết suy nghĩ cái gì.

Mà ngay lúc này, đột nhiên nghe được cùm cụp một tiếng.

Bởi vì đang trong đêm yên tĩnh, cho nên mới có thể nghe thấy thanh âm.

Là tiếng lên đạn.

Hắn đầu tiên là sửng sốt, chờ đến khi phục hồi tinh thần lại, phát hiện trong tay cô gái nhìn qua nhu nhược này, thế mà có một cái súng lục đen nhánh.

*****

Edit: Tinh Niệm

Cô hai tay nắm súng lục, họng súng đen như mực nhắm ngay đầu hắn ta.

Thanh âm nghiêm túc

"Tôi thấy ông da dày thịt béo, bắn ông một cái, hẳn là không có vấn đề gì đi."

Cơ hồ là khi giọng nói cô vừa dứt, pằng một tiếng.

Một tiếng súng nổ ra.

Nhưng mà, sở trường của Tô Yên không phải binh khí.

Thế cho nên một phát súng kia rõ ràng là nhắm chuẩn trán hắn, nhưng mà bị lực phản tác động, làm cho chệch tay, thành ra bắn xuyên qua lỗ tai hắn.

Trong ban đêm yên tĩnh này, một tiếng súng vang lên, còn thêm cả tiếng thét chói tai của người phụ nữ kia.

Tức khắc hấp dẫn tất cả mọi người tới.

Ầm một tiếng, cửa nhà gỗ bị đẩy ra, Diệp Lương là người đầu tiên đi vào, sắc mặt lạnh nhạt.

Cô đầu tiên là nhìn Tô Yên một cái, thấy trên tay cô cầm súng, lại nhìn tên đàn ông nằm trên mặt đất, bên má phải dính đầy máu.

Mà người phụ nữ kia ngồi xổm trên mặt đất, gào khóc.

"Cha nó ơi! Anh đừng chết a!!! Anh mà chết, chỉ còn lại hai mẹ con em thì sống như thế nào a!!!"

Gào khóc từng trận, nghe đến cực kỳ thương tâm.

Sau đó, Tần Cầm cùng một ít người canh gác cũng ùa vào.

Vốn dĩ những người đang ngủ cũng bị bừng tỉnh, sôi nổi ra xem xét có chuyện gì xảy ra.

Trường hợp càng ngày càng hỗn loạn.

Diệp Lương nhíu mày ra tiếng

"Đều đi vào ngủ, ai còn thò đầu ra, thì tự mình đi Văn Minh căn cứ đi."

Lời nói vừa dứt, những người muốn ra xem bát quái tất cả đều quay trở về.

Chỉ còn lại Diệp Lương cùng một đám đồng đội.

Tần Cầm nhìn súng trong tay Tô Yên, có chút kinh ngạc

"Diệp Lương, cây súng này không phải của cậu sao? Cậu cho cô ta??"

Lời này vừa ra, ba người khác bên cạnh Diệp Lương đồng thời nhìn về phía Tô Yên.

Diệp Lương tính tình lạnh nhạt, đặc biệt là sau khi mạt thế xảy ra, tâm đồng tình trở thành thứ cực kỳ hiếm có.

Không nghĩ tới, cô thế nhưng đem súng của mình cho một người nhìn qua sẽ không sống nổi đến căn cứ Văn Minh.

Thạch Đầu, Bao Tử, Triệu Linh được xem như là ba thuộc hạ Diệp Lương tín nhiệm nhất, mạt thế vừa tới, bọn họ ba người liền bắt đầu đi theo Diệp Lương.

Thạch Đầu cơ bắp đầy người, nói chuyện cũng thẳng tính

"Lão đại, chị cũng quá bất công rồi!"

Diệp Lương liếc liếc mắt nhìn Thạch Đầu một cái, không đáp lời hắn, mà nhìn về phía Tô Yên hỏi

"Vừa mới xảy ra chuyện gì?"

Tô Yên cúi đầu, xoa cổ tay.

Súng này, lực phản thật sự làm đau tay.

Cô chậm rãi nói

"Vừa mới nãy hắn muốn cưỡng ép tôi, tôi nổ súng bắn hắn."

Vừa dứt lời, người phụ nữ đang gào khóc ôm tên đàn ông nằm trong vũng máu kia lập tức sắc nhọn phản kích

"Mày nói bậy! Rõ ràng là mày tâm địa ác độc, nhìn trúng cha nó, muốn giết tao, còn may cha nó phản ứng mau, đẩy tao ra."

Vừa nói, tiếng khóc bà ta càng lớn hơn nữa.

Tô Yên cúi đầu, không nói chuyện, chỉ nắm súng lục, răng rắc một tiếng.

Lại lần nữa lên đạn.

Toàn trường nháy mắt an tĩnh.

Người phụ nữ vừa nãy còn gào khóc, nháy mắt liền ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, hai mắt hoảng sợ, theo bản năng liền muốn đẩy tên đàn ông ra.

Lúc này Tần Cầm vuốt tóc một chút rồi ra tiếng

"Tôi lần đầu thấy có người dám ở trước mặt Diệp Lương nổ súng đấy."

Nói xong, cô ta nhìn về phía Diệp Lương.

Mà người phụ nữ trung niên đang gào khóc cũng lau nước mắt, đau khổ cầu xin nhìn Diệp Lương

"Diệp lão đại, còn cầu ngài cứu chồng tôi, đứa con gái tâm địa ác độc này muốn giết hắn, sẽ không bỏ qua cho hắn a!!"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên nâng tay lên, họng súng đen như mực đã nhắm ngay tên đàn ông kia.

Diệp Lương duỗi tay, ngăn cản

"Tô Yên, bình tĩnh một chút."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Tôi rất bình tĩnh, không giết hắn, hắn sẽ trả thù tôi, giải quyết sạch sẽ mới không có nỗi lo về sau, không phải sao?"

Diệp Lương nghe xong, sửng sốt một chút, giương mắt nhìn Tô Yên, ánh mắt có chút phức tạp.

Kỳ thật, cô tán thành lý luận của Tô Yên.

Bởi vì trước khi mạt thế tiến đến, đây cũng là phong cách hành sự của Diệp Lương.

Nhưng mà hiện tại, không được.

Cô không chỉ là Diệp Lương, mà còn là người dẫn đầu.

Cần phải lấy đại cục làm trọng.

Diệp Lương chắn họng súng kia.

Người phụ nữ trung niên vẫn tiếp tục quỳ trên đất gào khóc.

"Cha nó ơi, anh mệnh thật khổ a, chẳng những có người hắt bát nước bẩn vào, còn muốn giết anh, một nhà ba người chúng ta sao lại khổ như thế a, còn không bằng, lúc trước sớm để tang thi ăn luôn. Ô ô ô ~~"

Sau đó là từng đợt tiếng khóc.

Trong căn phòng yên tĩnh có vẻ cực kỳ chói tai.

Một cô gái vẫn luôn đứng trong phòng, tư thái đĩnh bạt, cũng mặc áo ngụy trang.

Cô xoa xoa lỗ tai, nhíu mày, đi đến trước mặt người phụ nữ kia.

Đánh một kích vào bả vai bà ta.

Ầm, người phụ nữ kia trước mắt tối sầm, ngã xuống.

Thạch Đản sợ tới mức trợn trừng mắt

"Cậu cậu cậu, Triệu Linh, cậu đang làm cái gì???"

Triệu Linh khẩu khí thản nhiên

"Quá ồn, như thế mới an tĩnh chút."

Nói xong, lại từng bước một đi trở về vị trí của mình.

Toàn bộ trong phòng đều an tĩnh xuống.

Nửa ngày sau, Diệp Lương ra tiếng

"Hắn nếu lại khi dễ cô, tôi thay cô giết hắn. Nhưng mà buổi tối hôm nay, hắn không thể chết được."

Tô Yên nghe Diệp Lương đưa ra điều kiện, suy nghĩ trong chốc lát.

Cô buông súng lục xuống

"Được"

Mà một bên, Tần Cầm lại nhíu mày.

"Diệp Lương, cậu như vậy có phải quá bất công hay không?"

Diệp Lương trên mặt không có biến hóa gì.

Nói

"Không"

Lạnh nhạt một chữ, ngăn chặn miệng Tần Cầm.

Tần Cầm nhìn về phía Tô Yên, nguyên bản ác ý được che dấu rất tốt, khi nghe thấy Diệp Lương trả lời, trong nháy mắt, áp chế không được, biểu lộ rõ ràng ở trên mặt.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Cầm.

Đôi mắt phi thường bình tĩnh.

Cô thình lình nhìn chăm chú làm Tần Cầm không có chuẩn bị chút nào.

Thế cho nên ác ý không kịp thu lại, lại muốn mỉm cười, vậy nên nhìn qua có vẻ dữ tợn quái dị.

Bên cạnh Diệp Lương ra tiếng

"Cẩu Đản, Bao Tử, nâng ra ngoài đi, cầm máu băng bó. Những người khác, trở về ngủ, sáng mai khởi hành rời khỏi nơi này."

"Vâng!"

"Vâng!"

Đại khái là rèn luyện ở trong quân đội đã lâu.

Ở trong mắt những người này, Diệp Lương là lão đại, là thủ trưởng, cần phải phục tùng vô điều kiện, có thể đem mệnh giao cho cô.

Có lẽ, cũng chính là bởi vì trên người có quá nhiều người giao phó hy vọng, cho nên Diệp Lương không thể là chính mình.

Cho nên khi cô nghe thấy Tô Yên nói ra những lời kia, liền cảm thấy nội tâm chấn động.

Tô Yên cúi đầu, thu súng lại.

Sau đó xoay người đi vào trong phòng.

Mệt mỏi.

Trải qua chuyện nổ súng vừa rồi, phỏng chừng người trong phòng cũng sẽ không tìm cô gây phiền toái.

Buổi tối hôm nay, có thể ngủ một giấc ngon rồi.

Mà một bên khác, tang thi Tô Đường rời đi.

Du tẩu ở chỗ cách nhà gỗ nhỏ không xa.

Từ trong túi móc ra kẹo viên mềm mềm trắng trắng.

Đây là Tô Yên đã lột sẵn rồi nhét vào trong túi hắn.

Ăn một cái, tinh tế nhấm nuốt.

Trước sau đều ăn ngon như vậy, chỉ là lúc này lại không vui sướng bằng lúc trước.

Bởi vì trong đầu, tất cả đều là bộ dáng Tô Yên mặt đỏ hồng.

Thân thể của cô thực ấm, cũng thực mềm.

Hắn muốn ôm cô.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)