Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 086

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 086
Chủ nhân Nhiếp Chính Vương, muốn thân thân (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tinh Niệm

"Lại đổi một bàn ăn đi."

Nói xong, nàng cười tủm tỉm ngồi xuống trên đùi hắn, vốn là muốn muốn giống lúc trước, ở trong lòng hắn lăn một cái.

Vừa mới ngồi xuống mới nhớ ra, mình đã biến thành người.

Còn trở nên rất lớn a.

Không lăn lộn được nữa.

Thế là yên lặng đứng lên.

Mới vừa rời đi, đã bị hắn ôm vòng eo, dùng lực một chút, ấn trở về trên đùi.

"Ngồi như vậy đi."

Duỗi tay ôm cổ hắn, dựa vào trên vai hắn, cười vui vẻ.

"Được"

Vũ Văn Húc câu môi một chút

"Người tới"

"Dạ"

Tiểu thái giám kia đi đến.

"Vương gia, ngài có gì phân phó?"

"Dọn bàn khác lên."

"Vâng"

Sau đó tiểu thái giám lui ra ngoài, theo sau bốn tên thị vệ đi vào, vội vàng dọn cái bàn kia đi.

Toàn bộ tiến trình hoàn toàn im ắng, an tĩnh mà nhanh chóng.

Tiểu thái giám khi lui ra ngoài, nhịn không được ngẩng đầu nhìn một cái.

Chỉ thấy Tô Yên cô nương ngồi ở trên đùi Vương gia nhà bọn họ.

Mà Vương gia đang cầm một cái khăn tay màu trắng xoa tay cho nàng.

Thanh âm Vũ Văn Húc thong thả

"Sau này ăn cơm, nên dùng đũa."

Tô Yên nói rất nhỏ

"Ta thích dùng tay."

"Cần phải học được, nếu có người khác ở đây, sợ là sẽ cười nàng."

Tô Yên nghi hoặc

"Sẽ có người khác?"

Trong đầu trung lập tức nhớ tới công chúa vừa mới rời đi kia.

Cúi đầu, lập tức liền héo.

Vũ Văn Húc liếc mắt nhìn nàng một cái, suy nghĩ trong lòng nàng, sao có thể giấu được hắn đâu?

Duỗi tay, gõ một cái vào đầu nàng.

Sau đó chậm rãi nói

"Người vừa nãy kia, sẽ không ăn cùng chúng ta."

Tô Yên nghiêng đầu

"Vậy còn có ai?"

Hắn nhìn nàng, đôi mắt kia thuần tịnh như thế.

Vốn muốn nói, sau này khó tránh khỏi việc đi theo hắn ra ngoài tham gia một ít cung yến.

Không cần biết dùng thành thạo, miễn cưỡng giả bộ ứng phó là được.

Nhưng mà, nàng là từ sủng vật biến thành người.

Làm sao hiểu quy củ nhân loại?

Nói cho nàng, sợ là cũng không hiểu.

Nhìn đến một mâm cơm mới tinh ở trước mắt, một bàn mỹ vị được bưng lên.

Hắn cười một chút

"Không đói bụng?"

Tô Yên ngửi thấy mùi hương, nghiêng đầu đi xem.

Giây tiếp theo liền nhảy xuống từ trên người Vũ Văn Húc.

Nhìn chằm chằm món ngon mỹ vị này một vòng, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

Đột nhiên trong lòng ngực không còn giai nhân, hắn nhìn chính mình trống rỗng ôm ấp, theo bản năng liền muốn kéo người trở về.

Nhưng mà chân vừa động, lại là nhớ tới bản thân chân cẳng không tiện.

Rũ mắt, cười tự giễu.

Cho đến khi nghe được thanh âm ghế dựa bên cạnh.

Phát hiện Tô Yên dạo qua một vòng, cuối cùng kéo một cái ghế dựa đến trước mặt hắn ngồi xuống.

Trong tay nàng cầm một đôi đũa, đưa tới trong tay Vũ Văn Húc.

Sắc mặt thản nhiên, chỉ vào đĩa thị thăn bò xào lăn.

"Ăn thịt bò."

Đúng là khẩu khí sai sử, ngoan ngoãn ngồi trước mặt Vũ Văn Húc, chờ hắn đút.

Vũ Văn Húc mày nhíu một chút

"Nghe nói, nhiều ngày nay nàng ăn cơm đều chưa từng gọi người hầu hạ, chính mình một người ăn sạch sẽ, ta đút nàng, không sợ quá chậm sao?"

Tuy là nói thế, nhưng tay đã duỗi, bưng đĩa thịt thăn bò đến, cầm cái thìa múc non nửa chén.

Sau đó, đưa tới trước mặt nàng.

Tô Yên ánh mắt sáng loáng tiếp nhận lấy, trước khi ăn, nói một câu

"Thích chàng đút."

Tiếp đó một muỗng một muỗng bắt đầu ăn.

Lúc trước khi nàng chưa biến thành người, gần một năm rưỡi thời gian.

Một ngày ba bữa tất cả đều được Vũ Văn đút ăn.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tuy rằng, mấy ngày nay đều tự mình ăn cơm.

Nhưng, vẫn luôn cảm thấy như là thiếu một chút gì đó.

Ăn ăn, liền cảm thấy thực mất mát.

Hiện giờ, ngồi ở nơi này ăn cùng Vũ Văn Húc.

Tô Yên mới tìm được cảm giác ăn cơm trước kia.

Ừm, vui vẻ.

Đứng ở ngoài cửa thư phòng, cũng có thể nghe được thanh âm bên trong mơ hồ truyền ra

"Cái kia cái kia, ăn cái kia."

"Cái kia, còn có một cái đùi gà."

Ngoài phòng, một chúng đại thần hai mặt nhìn nhau, nghĩ trăm lần cũng không ra.

Vị bên trong kia, là ai?

Vừa mới nãy nhìn thấy Lương Nguyệt công chúa bị mang từ bên trong ra.

Chẳng lẽ, vị cô nương kia địa vị còn cao quý hơn cả công chúa Lương Nguyệt?

Các loại ý tưởng bất đồng trong đầu mọi người nhất nhất hiện lên.

Vừa qua buổi trưa.

Các đại thần đều chờ để đi vào thư phòng tiếp tục thảo luận vấn đề thiên tai.

Nào biết, trong chốc lát, lại nhìn thấy tiểu thái giám cầm phất trần, đứng ở cửa thanh âm sắc nhọn

"Vương gia phân phó, hôm nay dừng ở đây. Các vị về đi."

Vài người lại lần nữa hai mặt nhìn nhau, yên tĩnh một cái chớp mắt, cho đến khi một người đi ra

"Vậy chúng thần ngày mai lại đến, xin cáo lui."

Vừa dứt lời, tiểu thái giám kia ho khan một tiếng

"Ngày mai, cũng không cần tới."

Mọi người nghi hoặc

"Vậy...."

Bao giờ lại đến?

Vương gia nhiều ngày nay đều phi thường để ý lũ lụt phía nam.

Tiểu thái giám ra tiếng

"Về sau, tự nhiên là chờ Vương gia phân phó, nếu là Vương gia không phân phó, mọi người cũng không cần đến."

Tức khắc, mọi người hiểu được.

Đồng thời hành lễ ôm quyền

"Thần, cáo lui."

Các đại thần đồng thời lui đi.

Một đám trong lòng cũng đều nhẹ nhàng thở ra.

Rốt cuộc không cần ngày ngày tới đây.

Lại nói đến bên này, công chúa bị tiễn đi.

Trở về đến hoàng cung, liền quăng ngã sạch sẽ đồ vật trong phòng mình.

"Tiện nhân kia là ai?! Không phải nói với bản công chúa, bên người hắn đến cả nha đầu ấm giường cũng không có sao? Tiện nhân kia rốt cuộc là chạy ra từ chỗ nào?!"

Lương Nguyệt tức đến mặt đỏ bừng, một đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm tỳ nữ quỳ trên mặt đất.

Giận không thể át, duỗi tay liền tát vào trên mặt nô tỳ kia

"Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Tất cả đều là một đám thùng cơm!!"

Bọn nô tỳ chỉ có thể ở đằng kia dập đầu từng tiếng kêu vang

"Công chúa tha mạng, công chúa tha mạng! Nô tỳ cũng không biết nàng ta từ chỗ nào tới, nô tỳ thật sự không biết."

Lương Nguyệt đứng ở đằng kia từng ngụm từng ngụm thở dốc, bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì.

Cắn chặt răng, từng câu từng chữ

"Kim ốc tàng kiều?"

Lại là giấu diếm mọi người.

Nàng ta thở dốc đã lâu, rốt cuộc, phẫn nộ dần dần tan bớt.

Một bàn tay ấn trên bàn, móng tay được nhuộm đỏ cùng mặt bàn đen nhánh hình thành màu sắc đối lập.

Hồi lâu sau, nàng ta hừ lạnh một tiếng.

"Người ta vừa ý, làm gì có đạo lý buông tay."

Đã muốn cất giấu, vậy thì nên giấu cả đời.

Hiện giờ, bị nàng ta phát hiện, vậy thì đừng trách nàng ta!

Bản công chúa muốn nhìn, mỹ nhân tàng kiều này, đối với Vương gia, có bao nhiêu quan trọng.

Mà ngay lúc này, bên ngoài có một tỳ nữ hoang mang rối loạn chạy vào.

Vốn là muốn nói, lại nhìn thấy mặt đất hỗn độn, liền lặng im.

Lương Nguyệt nhìn tỳ nữ kia liếc mắt một cái

"Nói"

Tỳ nữ gập ghềnh nói

"Vừa mới nãy, bệ hạ sai người tới truyền lời, nói... hôn sự công chúa cùng Vương gia, hoãn lại."

"Có ý gì??"

"Không, không biết."

Tỳ nữ kia vừa sợ hãi nói xong.

Chát!

Trên mặt liền có thêm dấu tay.

Chỉ nghe công chúa lập tức đề cao thanh âm

"Hoãn lại?? Có phải hắn phái người nói gì đó với phụ hoàng hay không??"

*****

Edit: Tinh Niệm

Tỳ nữ kia bị lửa giận bất thình lình của công chúa làm sợ tới mức run như cầy sấy.

Tỳ nữ không dám nói, tiểu thái giám vừa mới tới báo kia nói với nàng ta, Vương gia lấy lý do hôm nay vừa gặp, thấy tính cách không hợp, vì thế cự tuyệt việc hôn nhân này.

Bệ hạ tự nhiên là không có biện pháp ngăn trở, đại khái là suy xét đến tính tình công chúa, liền phái tiểu thái giám kia tới nói là tạm hoãn hôn sự.

Kỳ thật hôn sự này, đã bị Vương gia cự tuyệt.

Lương Nguyệt tức đến một đôi mắt đỏ bừng,

"Nhất định là tiện nhân kia! Nhất định là nàng ta!!"

Nếu không phải nàng ta, Vương gia đang êm đẹp, như thế nào lại đột nhiên nói muốn tạm hoãn hôn sự đây?

Tức giận cùng cực, vung ống tay áo, tử sa hồ trên bàn, tất cả đều bị quăng ngã xuống đất.

Lách cách lang cang hỗn độn đầy đất.

Sợ tới mức đám tỳ nữ quỳ trên mặt đất run run ở đằng kia.

Chỉ nghe Lương Nguyệt khẽ kêu một tiếng

"Tra cho ta! Tra xem tiện nhân kia rốt cuộc có thân phận gì!"

Bọn tỳ nữ run run, vội vàng gật đầu đồng ý

"Vâng, công chúa."

Lương Nguyệt cười âm ngoan.

Không nóng nảy, ngày sau còn dài, chậm rãi đấu.

Vũ Văn Húc nếu là nàng ta coi trọng trước, vậy chỉ có thể là của nàng ta.

Còn chưa có người nào có thể đoạt đồ từ tay nàng đâu.

Người cùng nàng ta tranh đoạt đều có kết cục gì?

Chết!!

Nàng ta hừ lạnh một tiếng.

Ngồi ở trên ghế.

Giống như dần dần nghĩ thông suốt, không hề dọa người như vừa nãy.

Mà người đi theo Lương Nguyệt, biết rõ tính cách nàng ta, bọn tỳ nữ ngược lại là quỳ trên mặt đất run đến lợi hại hơn.

Cho đến lúc lâu sau, liền nghe Lương Nguyệt ra tiếng

"Thứ nghiệt súc Vương gia nuôi bên người, là con gì?"

Tỳ nữ run run, đáp lời

"Hồi công chúa, nhìn dáng vẻ, hình như là chồn."

"Mang cho bổn cung một con chồn tới, nuôi tốt vào."

"Vâng"

Lương Nguyệt cúi đầu, đùa nghịch móng tay đỏ tươi của mình.

Nếu có thể thích nuôi dưỡng một ít động vật, vậy Vũ Văn Húc hẳn là có chút tâm đồng tình.

Chỉ cần có nhược điểm, vậy thì dễ dàng công phá.

Tại căn phòng hỗn độn đầy đất, Lương Nguyệt mặc một thân y phục màu hồng nhạt, tư thái ngồi đoan trang.

Phảng phất mặt đất hỗn độn này, không quan hệ gì với nàng ta.

Cho đến lúc sau, nghe được công chúa truyền ra thanh âm kiều nhu

"Còn thất thần làm gì? Dọn dẹp một chút, nếu để người ngoài gặp được, sợ là muốn hiểu lầm bản công chúa có tính tình không tốt."

"Vâng"

Bọn tỳ nữ quỳ trên mặt đất vội vàng đồng ý.

Sau đó, liền bò dậy vội vàng thu thập.

Thời gian trôi mau, lại qua một tháng.

Mặt trời giữa trưa treo ở không trung, hạ nhân trong vương phủ sốt ruột hoảng hốt vì cơm trưa bận rộn.

Chỉ nghe trong phòng bếp truyền đến thanh âm

"Gà quay đâu?"

"Nơi này, nơi này đây, công công, đã quay xong."

Lạch cạch một tiếng, phất trần đập vào trên đầu người nào đó.

Liền nghe thanh âm công công kia

"Ngu ngốc, đã bảo bao nhiêu lần, còn muốn ta nói lại? gà quay phải thường xuyên chuẩn bị trước ba đến năm con, vạn nhất người nọ ăn xong lại đói bụng, còn có thể làm thành đồ ăn vặt."

Ước chừng, hạ nhân kia là người mới tới, thế cho nên nghe xong lời công công nói, sửng sốt một chút.

Nhịn không được còn muốn xác nhận lần nữa

"Ba đến năm con gà quay, làm đồ ăn vặt?"

Công công kia khắp nơi bận rộn, thấy người này không thông suốt như vậy, lại đập cây phất trần vào trên đầu người này.

"Quản gia rốt cuộc sao lại để ngươi tiến vào đây? Như thế không thông minh như vậy? Ngu ngốc!"

Công công tức giận mắng một câu, sau đó thấy người kia kinh sợ lên, tức đạp một chân

"Thất thần làm gì?! Còn không mau đi chuẩn bị gà quay đi?!"

"Vâng vâng vâng, nô tài đi liền."

*****

Edit: Tinh Niệm

Vừa nói, người kia vội vàng chạy ra bên ngoài.

Công công tức trợn trắng mắt.

Hiện giờ trong vương phủ thêm một vị cô nương.

Người mỹ thiện tâm, chỉ là ăn nhiều chút.

Nhưng mà, từ khi vị cô nương này tới.

Hắn ở vương phủ làm nhiều năm như vậy, lần đầu cảm thấy vương phủ rốt cuộc có chút nhân khí.

Tuy bận rộn hơn, nhưng Vương cũng không còn như lúc trước, thoáng không vừa ý chính là rơi đầu.

Trước đó vài ngày, có một tỳ nữ không cẩn thận làm rớt nước trà trên người Vương gia, Vương gia thế nhưng cũng chưa nói gì.

Nguyên bản, nô tỳ kia đã sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vốn tưởng rằng lúc đó mình sẽ mất đầu.

Nhưng Tô Yên cô nương cao hứng phấn chấn cũng không biết đẩy Vương gia đi đâu, làm tỳ nữ kia tránh được một kiếp.

Chẳng những tỳ nữ kia nhẹ nhàng thở ra, mà chính hắn cũng khiếp sợ.

Từ sau khi chân Vương gia tàn tật, tính tình phi thường âm trầm.

Cho dù có cười, nhưng cũng tùy thời tùy chỗ nói trở mặt liền trở mặt, nói giết liền giết.

Lúc nào từng gặp qua Vương gia mỉm cười tùy ý người ta gia đẩy đi như vậy?

Hắn vừa nghĩ, một bên thúc giục

"Mau chút, chớ có để Vương gia cùng cô nương sốt ruột chờ."

Cô nương tuy ăn nhiều chút, nhưng đây là vương phủ, còn sợ nuôi không nổi??

Trong nội viện, dưới gốc cây hợp hoan.

Tô Yên ngồi ở trên ghế đá, trong tay cầm một quả táo, một ngụm một ngụm cắn.

Ở bên cạnh nàng, Vũ Văn Húc tay cầm một quyển tạp ký, một tờ một tờ lật xem.

Đại khái là nhàm chán, nàng thò lại gần.

Răng rắc răng rắc từng tiếng cắn thực vang.

Đôi mắt như sao trời cẩn thận nhìn chằm chằm quyển sách kia trong tay Vũ Văn Húc.

Nhìn thấy, nhất định khiến người nghĩ lầm là nàng xem đồ ngon.

Vũ Văn Húc lực chú ý thành công từ trên sách chuyển dời đến trên người nàng.

Duỗi tay, ôm lấy người.

Trong thanh âm có thêm ý cười

"Đói bụng?"

Vừa dò hỏi xong, Tô Yên liền quay đầu, nhìn về phía hắn.

Sau đó dùng sức gật gật đầu

"Đói"

Hắn đặt sách trong tay lên bàn đá ở bên cạnh.

Ngẩng đầu nhìn, hoa hợp hoan nở trắng trắng hồng hồng, nhìn thực đẹp.

Một đóa rơi xuống, vừa vặn dừng lại trên trán Tô Yên.

Nàng chớp chớp mắt, nhìn một đóa hoa từ từ rơi xuống.

Duỗi tay nắm lấy.

Giây tiếp theo, ăn vào miệng.

Vũ Văn Húc cười lắc đầu

"Nàng lại còn ăn đồ vật?"

Tô Yên cẩn thận ngẫm lại, nghiêm túc gật đầu

"Có"

Nói xong, ánh mắt nhìn về phía tạp ký Vũ Văn Húc đặt bên cạnh.

"Cái này, không thể ăn."

Vũ Văn Húc mày nhíu một cái, yên lặng nửa ngày, giống như là dò hỏi

"Không thể ăn?"

Tô Yên gật đầu,

"Mùi vị không thể ăn."

Vũ Văn Húc nghe nàng hình dung, không thể ăn là hương vị gì?

Tô Yên vốn là tò mò, thứ này rốt cuộc có cái gì tốt, mỗi một ngày Vũ Văn Húc đều phải lấy ra, ở thư phòng phê duyệt viết viết vẽ vẽ.

Kết quả là, thừa dịp hắn không chú ý, nếm thử.

Hương vị không tốt.

Đang nghĩ ngợi tới đây, liền nghe thấy Vũ Văn Húc bỗng nhiên nói bên tai nàng.

"Trước đó vài ngày, trong thư phòng của ta có một phần tấu chương bị gặm hỏng một nửa, chắc không phải là nàng đi?"

Tô Yên chớp chớp mắt, hơn một tháng thành người này, nàng học được vài thứ.

Nàng nhỏ giọng dò hỏi

"Vật kia quan trọng sao?"

Vũ Văn Húc nhìn vẻ mặt cảnh giác của nàng, khóe môi hắn gợi lên cười nhạt

"Tự nhiên là quan trọng, ta cho là chuột gặm, liền đánh thị vệ hôm đó canh gác hơn hai mươi bản tử, da tróc thịt bong, hiện tại còn nằm ở trên giường."

Nói xong, ánh mắt hắn nhìn về phía nàng.

Tô Yên yên lặng dời đi tầm mắt, nỗ lực lắc đầu

"Không phải ta"

Thanh âm mềm mại, chột dạ vang lên.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vũ Văn Húc không nói gì, đôi mắt đen nhánh cứ như vậy nhìn nàng.

Nửa ngày sau.

Tô Yên héo.

Nàng ôm đầu, héo bẹp

"Là, là ta cắn. Không phải chuột."

Nhu nhu thanh âm vang lên.

Nghe nàng thành thật thừa nhận, Vũ Văn Húc trong mắt hiện lên ý cười,

"Ngày thường để nàng bị đói?"

Tô Yên tách ra ngón tay nhìn hắn một cái, sau đó nhỏ giọng nói

"Không có"

"Vậy, như thế nào ngay cả một quyển tấu chương cũng không buông tha, nhất định phải cắn một ngụm?"

Thanh âm Hắn nhiễm ý cười, không có tức giận, chính là cảm thấy có chút tò mò.

Tô Yên lẩm bẩm

"Ta, ta nhìn chàng mỗi ngày đều xem nó thật lâu, cho rằng ăn rất ngon.... ."

Giọng nói vang lên, liền nghe được trong viện truyền ra tiếng cười to.

Sau đó, chỉ nghe thanh âm Vũ Văn Húc mang theo ý cười

"Ta mỗi ngày càng ở với nàng nhiều thời gian hơn, sao nàng không nếm thử chính mình ăn ngon không?"

"Ta lại không ăn được."

"Sao lại không được?"

".... . ân?"

"Nàng không phải cục bột nhỏ sao?"

"Ta, ta, hiện tại là người, không thể ăn."

Tô Yên cường điệu.

Vũ Văn Húc thanh âm sâu kín

"Tất nhiên là cũng có thể ăn."

Giọng nói vừa rơi xuống, Tô Yên cả người cứng đờ.

Sau đó ánh mắt nhìn về phía Vũ Văn Húc lập tức thay đổi.

Nàng yên lặng nhét tay mình vào trong quần áo, bọc bản thân đến kín mít.

Nhỏ giọng lại có chút ủy khuất hỏi

"Chàng muốn ăn ta? Vậy... , muốn ăn như thế nào? Hấp hay là kho?"

Người nào đó không nói chuyện, chỉ sờ sờ đầu nàng.

Cả nửa ngày, thở dài.

Không nói gì nữa.

Lúc này, cơm trưa đã chuẩn bị xong.

Hắn ý bảo

"Ăn cơm đi."

Tô Yên yên lặng từ trên đùi hắn trượt xuống, sau đó đẩy hắn về phòng ăn cơm.

Khác với lúc trước cao hứng mà ăn.

Lúc này đây, Tô Yên nhìn qua, bộ dáng không mấy vui vẻ.

Hắn gắp một khối thịt cá, đưa tới bên miệng Tô Yên, nàng há mồm, trước sau như một nuốt vào.

Nhưng như là có tâm sự, vẻ mặt thất thần.

Hắn đại khái có thể đoán ra nguyên nhân.

Chắc là vấn đề trước khi ăn cơm.

Nàng vẫn nhớ tới chuyện đó.

Vốn tưởng rằng qua một lát thì ổn rồi.

Nhưng cơm trưa ăn hơn phân nửa, nàng vẫn là một bộ dáng héo bẹp.

Rốt cuộc, hắn ra tiếng chậm rãi dò hỏi

"Suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn hắn.

Mếu máo, nói

"Ta không muốn bị ăn luôn."

Quả nhiên, thật đúng là vì chuyện đó.

Hắn gắp một khối thịt gà, đưa tới bên môi nàng, nhìn nàng há mồm ăn xong.

Một bên đút một bên nói

"Dù ta muốn ăn nàng, cũng không chạy tới chỗ nàng được. Huống chi, vừa mới nãy chỉ là thuận miệng nói, cũng không phải thật sự muốn ăn nàng."

Tô Yên nghe, ánh mắt chậm rãi dừng ở trên đùi Vũ Văn Húc.

Nàng biết, chân hắn có thương tích.

Không, hẳn là trúng độc.

Cho nên mới chậm chạp không có tốt lên.

Nàng vốn dĩ đã nhớ tới chuyện này.

Bị hắn nhắc tới, lại lần nữa nghĩ tới.

Tức khắc, ném vấn đề ăn hay không ăn ra sau đầu.

Ra tiếng hỏi Tiểu Hoa

"Tiểu Hoa, chân hắn có thể khỏi hẳn sao?"

"Ký chủ, rất khó."

"Có biện pháp?"

"Hắn trúng độc nhiều năm, thiếu chút nữa đã mất mạng, hiện giờ lại dùng một chân đổi lấy một mạng. Hơn nữa độc này, độc tính ngoan cường, trừ phi tìm được kim linh hoa, bằng không, không có cách nào giải được."

Tô Yên nghe tên này, kim linh hoa?

"Em biết ở đâu sao?"

Tiểu Hoa không nghĩ tới ký chủ nhà mình còn thông minh, biết hỏi nó ở nơi nào.

"Biết."

Tô Yên vừa nghe, lập tức liền cao hứng.

*****

Edit: Tinh Niệm

Vào đêm.

Ánh trăng nhàn nhạt chiếu vào nhà.

Chỉ thấy một nữ tử khẽ meo meo từ trên giường đi xuống.

Đi ra bên ngoài.

Chờ đến khi nàng rời đi, nam tử trên giường vốn đã ngủ lại chuyển tỉnh.

Mở to mắt, nhìn phương hướng nữ tử rời đi.

Không ra tiếng.

Hắn chỉ nằm ở đằng kia, nhắm mắt, lại mở.

Sờ sờ vị trí bên cạnh còn có chút ấm áp.

Nàng xác thật là không ở đây.

Vũ Văn Húc buông xuống con ngươi, lông mi rung động, qua thật lâu sau, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.

Nhìn dáng vẻ như là ngủ rồi.

Nhưng mỗi lần qua nửa canh giờ, đều sẽ mở mắt một lần, nhìn về phía cửa.

Ánh mắt đen nhánh thanh minh, không có tí buồn ngủ nào.

Như vậy, một lần lại một lần.

Bất tri bất giác, đã đến bình minh.

Không trung sáng lên một tia ánh sáng.

Bàn tay khớp xương rõ ràng, bao trùm ở vị trí bên cạnh.

Chạm đến một vùng lạnh lẽo.

Người kia, đã rời đi một đêm.

Con ngươi đen nhánh, thần sắc dần dần ảm đạm xuống.

Không nói một lời, ngồi dậy.

Như ngày thường, rời giường, thay quần áo, vào triều sớm, ăn cơm.

Tiểu thái giám ở bên cạnh hầu hạ nhìn thấy Tô Yên cô nương vẫn chưa ra, còn tưởng rằng nàng vẫn ngủ, còn chưa dậy.

Vốn là tính toán hỏi Vương gia một chút, nhưng vừa thấy sắc mặt Vương gia không tốt lắm.

Bốn chữ Tô Yên cô nương tới bên miệng lập tức liền nuốt xuống.

Cẩn thận hầu hạ, không hề nói một lời.

Cho đến khi cơm nước xong, đồ ăn trên bàn cũng chỉ động một phần mười.

Thậm chí những món gà quay vịt nướng, Vương gia một chút cũng không chạm vào.

Vũ Văn Húc nhìn bàn đồ ăn hơn nửa ngày, sau đó mới dời đi tầm mắt

"Đi thư phòng."

"Vâng, Vương gia."

Một ngày lại qua một ngày.

Tiểu thái giám không còn nhìn thấy Tô Yên cô nương.

Mà Vương gia cũng càng ngày càng trầm mặc.

Toàn bộ vương phủ, thật giống như là nháy mắt bị mất đi sinh khí, yên tĩnh hẳn.

Cho đến ngày thứ tư, bữa tối qua đi, đồ ăn dư lại rất nhiều.

Vũ Văn Húc buông đũa trong tay, nhàn nhạt ra tiếng

"Sau này, không cần chuẩn bị nhiều như vậy."

Tiểu thái giám vội vàng gật đầu đồng ý

"Vâng, Vương gia!"

Đồng ý xong, tiểu thái giám do dự mà thật cẩn thận mở miệng

"Vậy Tô Yên cô nương...."

Vũ Văn Húc liếc tiểu thái giám kia một cái.

Con ngươi đen nhánh sâu kín

"Nàng sẽ không trở lại."

Trong bất tri bất giác thanh âm khàn khàn xuống.

Tiểu thái giám vội vàng quỳ xuống

"Nô tài đáng chết!!"

Vũ Văn Húc dời đi tầm mắt, cả nửa ngày, ra tiếng

"Đẩy ta đi dưới cây hợp hoan ngồi trong chốc lát."

"Vâng, Vương gia!"

Kẽo kẹt, kẽo kẹt, bánh xe lăn gỗ cùng mặt đất tiếp xúc phát ra âm thanh.

Hắn ngồi ở dưới cây hợp hoan, nhìn hoa rơi trên mặt đất.

Ký ức lại hiện lên mấy ngày trước đây, Tô Yên ở trong lòng ngực hắn, ăn hoa hợp hoan này.

Hoa hợp hoan chậm rãi bay xuống, dừng ở trong lòng bàn tay hắn.

Bộ dáng vui mừng của tiểu tham ăn kia ngày ngày ở trước mặt hắn, ngẫu nhiên còn hiện lên trước mắt.

Từ khi nào, hắn đã có thể cùng nàng khắp nơi vui mừng.

Nhưng hiện tại... , rốt cuộc, vẫn là không thể.

Nghĩ tới đây, tay dừng lại ở trên đùi mình.

Tầm mắt rũ xuống, dừng ở trên đùi phải.

Từ bắp chân cho đến gót chân, hoàn toàn không có cảm giác.

Bảy năm trước, khi hắn vẫn còn là thiếu niên kiệt ngạo, thiên tài danh chấn Đại Lương quốc.

Mười lăm tuổi gia nhập sa trường, mười bảy tuổi thành chủ soái, mười chín tuổi hiệu lệnh mười vạn tướng sĩ, đoạt lại mười ba châu Tây Nam biên cảnh.

Nhận chiến công hiển hách, được phong Vương gia khác họ, đứng hàng hoàng thất.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)