Thiếu niên kiệt ngạo (7)
← Ch.007 | Ch.009 → |
Đột nhiên một nữ hài đẩy cửa đi vào, làm mọi người đều hơi sửng sốt.
Tô Yên chớp chớp mắt, đứng ở cửa, tầm mắt chậm rãi đảo qua những người bên trong.
Khi mọi người còn đang nghi ngờ, Khương Nhiên đột nhiên đứng dậy, sải bước đi tới trước mặt Tô Yên, kéo tay cô đi vào bên trong.
Tiếp đó hỏi: "Sao lại chậm như vậy?" Vừa nói, vừa đi đến bên cạnh sô pha.
Đại khái là vì không mặc đồng phục với cả ánh đèn trong KTV có chút tối, cho nên lúc đầu đám người Trình Tinh Dương không nhận ra người này là Tô Yên.
Chờ đến khi Khương Nhiên dẫn người tới gần, lập tức động tác nhất trí ánh mắt đều đặt trên người Tô Yên.
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, có hơi mới mẻ và tò mò đánh giá xung quanh.
Tiểu Hoa ở trong khuyên tai lên tiếng hỏi: "Ký chủ, ngài chưa tới đây bao giờ sao?"
"Chưa."
"Căn cứ theo tư liệu, KTV là nơi được thanh thiếu niên yêu thích để tụ tập nhất. Vì sao ngài chưa từng tới đây?"
Tô Yên nhẹ nhàng trả lời, "Ta không có bạn bè, cũng sẽ không tham gia tụ hội."
Tiểu Hoa nghe, thành thành thật thật ngậm miệng lại.
Sau đó, hộp quà Tô Yên ôm trong tay không còn, trong tay đổi thành một ly nước chanh.
Ngẩng đầu, Khương Nhiên ngồi ở bên cạnh cô, thưởng thức cái hộp quà cô mang tới.
Con ngươi đen nhánh nhìn cô, khẩu khí lười nhác nghiền ngẫm,
"Đây là cái gì?"
Tô Yên thành thành thật thật trả lời, "Quà."
"Cho ai?"
"... Người sinh nhật hôm nay."
"Vừa nãy cậu nói lát nữa tiến vào, chính là vì đi mua cái này?"
"Đúng vậy." Cô gật đầu.
Đây vẫn là Tiểu Hoa nói cho cô biết, nói đi ăn sinh nhật của người khác, cần tặng quà tỏ vẻ chúc mừng.
Khương Nhiên nhéo nhéo hộp quà kia hồi lâu, thình lình liếc Mập Mạp ngồi bên cạnh.
Tô Yên muốn duỗi tay lấy lại hội quà mình chọn lựa đã lâu. Kết quả bị Khương Nhiên thuận tay đặt sau lưng hắn, chắn kín không kẽ hở, "Tôi sẽ chuyển lại cho cậu ta."
Nói, nâng nước chanh trong tay Tô Yên lên, đưa đến bên miệng cô, "Uống nước trái cây."
Một loạt động tác, tự nhiên không làm ra vẻ.
Thành công chặn lại lời Tô Yên muốn nói.
Bên trái Khương Nhiên, Diêu Vũ Phỉ một mình ngồi ở chỗ đó, sắc mặt khó coi gắt gao nhìn chằm chằm Tô Yên.
Tức chỉ có thể dậm chân.
Đám hồ bằng cẩu hữu và Trình Tinh Dương cũng kinh ngạc đến ngây người.
Khương Nhiên... còn có thể có bộ dáng này sao??
Từ sau khi Tô Yên xuất hiện, đôi mắt kia chưa từng rời khỏi cô.
Vừa rồi còn một bộ chán đến chết, lười phản ứng.
Đảo mắt đã trở nên không giống như vừa nãy, ai cũng có thể nhìn ra đáy mắt hắn nóng rực và mờ ám.
Hai người bọn họ không coi ai ra gì.
Cái này chỉ khổ những người khác.
Người sáng suốt đều biết, Diêu Vũ Phỉ sở dĩ tới chính là hướng về phía Khương Nhiên.
Hiện tại bị vắng vẻ ở một bên, cô ta tức giận bùm một tiếng đặt ly rượu nhẹ trong tay xuống bàn.
Trình Tinh Dương cười đứng lên, làm sinh động bầu không khí, "Mọi người cũng đã đến đủ, hát hò ở chỗ này không có ý tứ, không bằng chơi trò nói thật hay mạo hiểm."
Cậu lên tiếng, tất cả mọi người gật đầu nóng lòng muốn thử tham dự.
Trình Tinh Dương tươi cười, thành công chen vào giữa Khương Nhiên và Tô Yên đang không coi ai ra gì nói chuyện.
Trình Tinh Dương không dám nhìn Khương Nhiên, quay đầu trực tiếp nhìn qua Tô Yên dễ nói chuyện, "Bạn học Tô Yên, tớ là Trình Tinh Dương."
"Chào cậu." Tô Yên ngoan ngoãn nói.
Trình Tinh Dương hơi thả lỏng, "Nói thật hay mạo hiểm, bạn học Tô Yên muốn chơi hay không?"
Ư Ư: Chương sau Khương Nhiên bị hỏi câu gì và câu trả lời chính xác😕
*****
Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nhẹ giọng hỏi: "Chơi vui sao?"
Trình Tinh Dương nghe, đôi mắt trừng lớn, "Chưa từng chơi?"
"Chưa từng."
Trình Tinh Dương nhanh chóng bình tĩnh lại, thật vất vả bắt được một con cừu con, vậy đương nhiên không thể buông tha!
"Tất nhiên là vui rồi, bạn học Tô Yên tới đây, cùng nhau tới đây chơi."
Vừa nói Trình Tinh Dương vừa vẫy vẫy tay với Tô Yên.
Tô Yên không lập tức đứng dậy, ngược lại nhìn về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.
Khương Nhiên nâng mí mắt, bàn tay to lớn kéo cô đứng dậy, không nói gì, cũng đã đưa Tô Yên tới chỗ đám người kia ngồi xuống.
Trình Tinh Dương nguyên bản chỉ muốn lôi kéo Tô Yên tới chơi.
Loại trò chơi nói thật hay mạo hiểm này, Khương Nhiên từ trước tới nay không tham dự.
Không nghĩ tới lần này thế nhưng kiếm lời, chẳng những Tô Yên cũng chơi, cũng kéo được Khương Nhiên vào.
Khương Nhiên vừa lên bàn, đôi mắt của mọi người sáng lên không ít.
Nhìn trái nhìn phải.
Buổi tối hôm nay, là một vở kịch lớn a.
Hai bên Khương Nhiên, một bên là Triệu Nguyệt, một bên là Tô Yên.
Khi trò chơi sắp bắt đầu, Triệu Nguyệt cười mờ ám đổi chỗ với Diêu Vũ Phỉ.
Vậy nên bên trái Khương Nhiên là Diêu Vũ Phỉ, bên phải là Tô Yên.
Lần này, buổi tối hôm nay ba nhân vật chính đồng thời ngồi xuống.
Trình Tinh Dương cầm một cái đĩa quay, còn có một hộp thẻ. Suy xét thấy Tô Yên là người mới, bèn nói hai câu, "Vì phòng ngừa có người chơi xấu, cho nên lần này, chúng ta chơi cách đơn giản nhất."
Nói xong, dừng một chút, lại nói:
"Kim đồng hồ màu đỏ này chỉ vào người nào, người đó phải chọn nói thật hay mạo hiểm. Hộp thẻ này, bên trái là nói thật, bên phải là mạo hiểm, tùy tiện rút, công bằng công chính công khai."
Sau khi nói xong, có người đã gấp không chờ nổi, "Dong dài, quy tắc đơn giản như vậy khẳng định đều hiểu."
Ngón tay Trình Tinh Dương ấn kim đồng hồ, xoay một cái.
Kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn, thừa dịp lúc này cậu lại nói:
"Vì công bằng, tôi là trọng tài, không tham dự trò chơi, phụ trách xoay kim đồng hồ và rút thăm."
Khi Tô Yên nhìn thấy nam sinh đầu tiên lựa chọn mạo hiểm, uống một ly rượu trắng ngã rầm xuống mặt đất, cô đã hiểu quy tắc của trò chơi này.
Trò chơi dần dần chơi càng ngày càng hưng phấn, thậm chí múa thoát y đều xuất hiện, Mập Mạp trần truồng dựa vào cửa nhảy vẻ mặt ghê tởm.
Trình Tinh Dương sợ Mập Mạp tiếp tục làm mọi người ghê tởm, vội vàng xua tay, "Được rồi được rồi, tính mày qua cửa, trở về trở về!"
Sau đó, kim đồng hồ lại tiếp tục chuyển động, lần này kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Khương Nhiên.
Cũng không biết ngày thường Khương Nhiên tạo bao nhiêu nghiệt, vừa thấy người được chọn là hắn, Trình Tinh Dương còn có mấy nam sinh cao hứng thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên.
Trình Tinh Dương và mấy nam sinh nhìn nhau cười mờ ám.
Cậu làm bộ dường như không có việc gì ho khan một tiếng, "Anh chọn nói thật hay mạo hiểm?"
Khương Nhiên nâng nâng mí mắt, giọng nói lười nhác, "Nói thật."
Trình Tinh Dương rút một tấm thẻ, sau đó nói, "Xin hỏi, bạn học Khương Nhiên có người trong lòng không?"
Lời nói vừa ra, toàn trường an an tĩnh tĩnh, tất cả đều nhìn về phía Khương Nhiên.
Đây là thời điểm quang minh chính đại bát quái a.
Bình thường không dám hỏi, tất cả đều dựa vào lúc này.
Tô Yên cũng tò mò, nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên.
Khương Nhiên híp mắt, nhìn lướt qua Trình Tinh Dương.
Trình Tinh Dương trong lòng chột dạ, mất tự nhiên gãi gãi đầu không dám nhìn Khương Nhiên.
Nửa ngày sau, giọng nói trầm tháo vang lên, "Có."
Đôi mắt Trình Tinh Dương tỏa sáng, lập tức hỏi: "Là ai?!"
Ngữ khi lười nhác, cười như không cười, "Đó là câu hỏi tiếp theo."
Tặng ChichiTrn1với đáp án khá chính xác😕
*****
Trình Tinh Dương bị lời nói của Khương Nhiên làm cho nửa vời.
Chẳng những là cậu.
Một bàn cả trai lẫn gái tâm hồn bái quái đều bị gợi ra.
Động tác nhất trí nhìn Khương Nhiên.
Khương Nhiên thích một người??!
Đây không phải là quả dưa lớn nhất năm nay?
Vậy người hắn thích sẽ là ai?
Ánh mắt của mọi người nhìn sang hai người bên cạnh Khương Nhiên.
Bên trái là hoa hậu giảng đường được toàn trường công nhân, xinh đẹp cao gầy, hai người đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, một đôi hoàn hảo.
Bên phải Tô Yên, xem như em gái hàng xóm ngoan ngoãn, xinh xắn, nhưng ở trong trường học cũng không nổi tiếng, bởi vì người đẹp trong cao trung Đế Đô rất nhiều, nhưng thái độ của Khương Nhiên với cô có vẻ đặc biệt.
Vậy nên ánh mắt của mọi người dao động tới, dao động đi.
Tám phần là một trong hai người này đi?
Vậy rốt cuộc là ai?
Trong suy đoán, khả năng là hoa hậu giảng đường vẫn lớn hơn một chút.
Tin tức về hai người bọn họ cũng không phải ngày một ngày hai.
Còn nữa, ai có thể cự tuyệt tình yêu của hoa hậu giảng đường?
Diêu Vũ Phỉ dựng thẳng sống lưng, bị lời nói thật của Khương Nhiên làm trong lòng có chút khẩn trương.
Lúc này, Triệu Nguyệt ngồi đối diện lên tiếng, "Ánh mắt của Khương Nhiên từ trước đến nay vẫn rất cao, bạn gái khẳng định là người tốt nhất. Người bình thường sao có thể vào mắt hắn?
Khi cô ta nói, khinh bỉ đảo qua Tô Yên.
Lời trong lời ngoài đều mang ý nghĩa... Nữ sinh mà Khương Nhiên thích khẳng định là Diêu Vũ Phỉ.
Đặc biệt là sau khi cô ta nói xong, Khương Nhiên trầm mặc không nói.
Điều này ở trong mắt mọi người, chính là cam chịu.
Trò chơi vẫn tiếp tục.
Trình Tinh Dương lại xoay kim đồng hồ.
Kim đồng hồ dừng lại, chỉ vào Diêu Vũ Phỉ.
Vừa thấy người được chọn là hoa hậu giảng đường, mọi người đã bắt đầu ồn ào.
Trình Tinh Dương làm theo quy tắc, "Nói thật hay mạo hiểm?"
Giọng nói Diêu Vũ Phỉ thanh lãnh, "Mạo hiểm."
Trình Tinh Dương rút một tấm thẻ ra, "Chọn một người trong số những người ngồi đây hôn trong vòng 1 phút."
Nói xong, từng tiếng hò hét kích động, còn có không ít người xung phong, "Nữ thần, tuyển tớ, tuyển tớ!!"
"Nữ thần! Nhìn tớ!!"
Mọi người xô đẩy, gương mặt Diêu Vũ Phỉ hơi hồng. Sau đó, tầm mắt liếc về phía Khương Nhiên ngồi bên cạnh.
Ánh mắt này của Diêu Vũ Phỉ, người ở đây sao không rõ?
Không ít người làm mặt quỷ với Khương Nhiên, "Khương ca, nụ hôn với nữ thần a."
"Khương ca! Bánh có nhân từ trên trời rơi xuống, nếu không nhận, bọn em cũng sẽ không buông tha anh!!"
Người xung quanh ồn ào, Diêu Vũ Phỉ gương mặt đỏ bừng, thân thể chậm rãi nghiêng về phía Khương Nhiên.
Nhìn Khương Nhiên, hắn không nói lời nào.
Hắn cầm một ly nước dựa vào sô pha, uống một ngụm.
Mí mắt buông xuống, tầm mắt lại không chút để ý nhìn Tô Yên.
Vừa vặn, Tô Yên cũng nhìn qua đó.
Hai người đối diện.
Khương Nhiên nâng mắt, đen nhánh một mảnh nhìn không ra cảm xúc của hắn.
Chỉ nghe thấy hắn nói, "Cậu cũng hy vọng tôi hôn cô ta?"
Hắn hỏi quá trắng ra.
Lời này vừa ra, làm tim Diêu Vũ Phỉ lạnh hơn một nửa.
Tô Yên chớp chớp mắt, "Vì sao lại hỏi tôi?"
Khương Nhiên tới gần cô, ánh đèn tối tăm, không khí mờ ám xuất hiện giữa hai người.
Hắn ghé sát vào lỗ tai cô, giọng nói trầm thấp, "Cậu muốn tôi hôn người khác sao?"
Tô Yên theo bản năng liếm khóe môi, một lát sau mới trả lời, "Không muốn"
Ư Ư: Vì sao bạn Tô Yên lại trả lời là không muốn?😕
*****
Cô trả lời dứt khoát, cũng không nghĩ nhiều.
Thật sự, bởi vì Tiểu Hoa không ngừng nhắc nhở bên tai, "Ký chủ, cô không muốn, cô không muốn, cô không muốn!!"
Kết quả là, Tô Yên buột miệng thốt ra.
Cô vừa nói xong, đã thấy khóe môi sắc bên của Khương Nhiên cong lên, làm hắn có vẻ càng thêm không chút để ý.
"Nghe cậu."
Giọng nói của hắn mang theo ý cười, tia sáng trong mắt nhanh chóng hiện lên.
Ánh mắt chậm rãi, nhìn quét qua đám người đang xem náo nhiệt, con ngươi mang theo một tia lạnh lẽo.
Bị ánh mắt này đảo qua, mọi người nhất trí ngậm miệng, hoặc là cúi đầu uống rượu, hoặc là kề vai sát cánh vội vàng nói sang chuyện khác.
Diêu Vũ Phỉ ngồi ở chỗ đó, sống lưng cứng đờ, trên mặt đỏ ửng tất cả rút đi, biến thành trắng bệch, trên mặt tất cả là xấu hổ.
Cô ta đã thể hiện trắng ra như vậy, Khương Nhiên lại dùng cách đó, từ chối cô ta trước mặt mọi người.
Cái này làm cô ta phải nhẫn nhịn như thế nào?
Cô ta đột nhiên đứng dậy, sắc mặt khó coi, đi ra ngoài.
Triệu Nguyệt thấy Diêu Vũ Phỉ đứng dậy ra ngoài vội nói, "Vũ Phỉ, cậu đi đâu vậy?"
Đáp lại cô ta, là một tiếng đóng cửa.
Mọi người nhất trí nhìn về phía Khương Nhiên, chờ mong phản ứng của hắn.
Nhưng mà người nào đó lại lười nhác dựa vào sô pha, cổ áo hơi mở, rũ mắt, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mang theo ý cười, làm lệ khí trên người giảm xuống rất nhiều.
Trình Tinh Dương ngồi ở giữa hoà giải, "Tiếp tục tiếp tục, chúng ta tiếp tục chơi."
Vừa nói xong, người bên cạnh nhanh chóng phụ họa, không khí náo nhiệt trở lại.
Không biết chơi bao nhiêu lần, khi kim đồng hồ đong đưa, dừng lại.
Kim đồng hồ đang chỉ vào Tô Yên.
Đôi mắt Trình Tinh Dương sáng ngời, cậu thở ra một hơi thật sâu. Hứng thú dâng trào...
Xoay cả đêm, xoay cái kim đồng hồ này làm cậu chán muốn chết.
Sở dĩ còn kiên trì, không phải là vì giờ phút này sao??!
Ánh mắt Trình Tinh Dương thẳng tắp có thể coi như là bức thiết nhìn chằm chằm Tô Yên, "Bạn học Tô Yên, lần này, đến cậu."
Tô Yên nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai, "Tôi chọn mạo hiểm."
Trong mắt cô cũng mang theo một tia vui vẻ nhìn chằm chằm chồng thẻ kia.
Trình Tinh Dương cầm thẻ của bên mạo hiểm lên, sau đó định rút một cái.
Đột nhiên giọng nói mềm mại của Tô Yên vang lên, "Tôi có thể tự rút thăm không?"
Trình Tinh Dương sửng sốt, bàn tay dừng lại, "Đương nhiên."
Cậu đặt chồng thẻ tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên không do dự, duỗi tay rút ra tấm thẻ thứ ba từ dưới lên trên.
Sau đó nhìn nội dụng trong đó, cười vui vẻ, "Tùy ý lựa chọn ba loại rượu trong menu và uống ba ly."
Cô không có chút buồn rầu nào mà ngược lại, bộ dáng có vẻ rất cao hứng.
Giống như đã biết nội dung của tấm thẻ mà mình rút.
Sau đó hứng thú bừng bừng cầm menu từ trong tay Trình Tinh Dương, "Bloody Mary, Margaret, Singapore."
Ngón tay trắng nõn của Tô Yên chỉ vào ba ly rượu đẹp nhất trên menu.
Tiểu Hoa yên lặng ở trong khuyên tai nghe thấy, sau đó nghĩ tới sự hiểu biết của mình với ký chủ.
Này... Chẳng lẽ ký chủ đã sớm biết trên tấm thẻ đó viết cái gì?
Rất nhanh, ba ly cocktail đã được người phục vụ mang lên, đặt ở trước mặt Tô Yên.
Đôi mắt cô lấp lánh nhìn ba ly cocktail đang được đặt trên bàn.
Tặng tetuyetdong2391999với câu trả lời đúng nhứt và nhanh nhứt😕
*****
Tô Yên chính cầm ly Bloody Mary lên định uống một ngụm, cuối cùng lại bị một bàn tay cản lại.
Tiếp đó, ly Bloody Mary kia dễ dàng bị cướp mất.
Đôi mắt cô mong chờ nhìn Khương Nhiên. Sau đó nhìn nhìn ly Bloody Mary bị hắn cướp mất.
Khương Nhiên dựa vào sô pha, lông mày nhíu lại, "Cậu phải kiêng rượu."
Ngữ khí không thể thương lượng.
Tô Yên nhìn ly Bloody Mary đẹp đẽ kia, hiếm khi phản bác, "Nhưng đây là quy tắc của trò chơi."
Vừa nói vừa duỗi tay, muốn lấy lại ly Bloody Mary.
Lại bị một bàn tay ấn xuống.
Khương Nhiên nhẹ nhàng đong đưa ly Bloody Mary trong tay, chất lỏng đỏ tươi được đựng trong ly trong suốt càng thêm lấp lánh.
Tiện đà nâng mắt, con ngươi đảo qua Trình Tinh Dương, "Tôi uống thay cô ấy."
Giọng nói vang lên làm Trình Tinh Dương sửng sốt, sau đó đối diện với đôi mắt của Khương Nhiên một giây, vội vàng gật đầu,
"Đương nhiên, Tô Yên phải kiêng rượu, cũng có thể tìm người uống thay."
Nguyên bản Trình Tinh Dương chỉ muốn xem náo nhiệt, nào biết, nhìn nhìn mang cả bản thân cuốn vào.
Sau đó, ba ly cocktail, đã bị Khương Nhiên uống từng ly từng ly.
Tô Yên nhìn cocktail, lại nhìn Khương Nhiên.
Khi hắn định cầm ly thứ ba lên, Tô Yên duỗi tay nắm lấy cánh tay hắn, giọng nói mềm mại vang lên, "Tôi cũng muốn uống!"
Ngữ điệu mềm mại, ánh mắt nhìn ly cocktail kia tất cả đều là ngôi sao.
Khuôn mặt Khương Nhiên hơi dịu lại, "Rất muốn uống?"
"Muốn." Tô Yên gật gật đầu.
Sau đó... , ly cocktail kia vẫn bị Khương Nhiên uống hết dưới ánh mắt chăm chú của cô.
Giây tiếp theo.
Bỗng nhiên một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, kéo cô về phía hắn.
Sau đó cằm bị người kia nâng lên, khóe môi mỏng lạnh lẽo phủ lên đôi môi mềm mại.
Một cỗ hương vị mang theo vị Whiskey cùng với bạc hà tràn vào khoang miệng.
Cơ thể Tô Yên ngửa ra sau bị động thừa nhận, "Ngô..."
Chồng thẻ trong tay Trình Tinh Dương rơi đầy đất, sống lưng cứng đờ.
Tiếng mọi người hút không khí, mở to mắt đầy mặt khiếp sợ.
Trên sô pha đen, Khương Nhiên ôm Tô Yên, hơn nửa cơ thể đè ép xuống, mang theo sự xâm lược.
Tô Yên cũng bị nụ hôn đột nhiên của hắn làm cho ngây ngốc, bị động thừa nhận dựa vào một góc, nhìn kỹ giống như đang bị bắt nạt.
Nụ hôn này giằng co rất lâu, Khương Nhiên mới chậm rãi nhả ra, giữa hơi thở mang theo whiskey lãnh lẽo trộn lẫn với mùi bạc hà, "Nếm ra hương vị?"
Giọng nói của hắn trầm thấp lười nhác lại quyến rũ.
Tô Yên chớp chớp mắt, trong ánh mắt tất cả là đôi môi của Khương Nhiên.
"Ách... ân."
Trong khuyên tai, Tiểu Hoa tru lên, "Ký chủ! Cô hôn nam chủ??"
Ngữ khí này đại khái là quá khiếp sợ.
Khương Nhiên ghê sát vào cô, ngữ khí mờ ám trầm thấp, "Lại nếm thử?"
Giọng nói có chút hương vị ân cần dụ dỗ.
Tô Yên nắm chặt góc váy, trong đầu tất cả đều là hương vị của Khương Nhiên và giọng nói của hắn.
Tiểu Hoa thân là một hệ thống, nhìn ký chủ của mình không có chủ ý, chặn lại nói: "Ký chủ, lúc này cô phải thẹn thùng chạy ra ngoài, sau đó nam chủ sẽ đuổi theo cô nha ~"
Tiểu Hoa đọc quyển tiểu thuyết ngôn tình mới nhất hot nhất dạy cho ký chủ của mình.
Tô Yên nghiêm túc nghe Tiểu Hoa nói, sau đó đứng lên chạy ra ngoài.
Ư Ư: Yên tỷ ra ngoài gặp được ai😕
*****
Tô Yên vừa đi, Khương Nhiên nhìn nàng rời đi đôi mắt hiện lên một tia sáng.
Quay đầu nhìn về phía tất cả mọi người đều đang hóa đá, hắn rũ mắt, ngữ khí hoàn toàn không giống lúc nãy, giọng nói lười nhác lại lạnh lẽo, "Tiếp tục."
Mọi người lập tức quay đầu, cũng không dám hỏi thêm gì vội vàng làm bộ làm tịch tiếp tục bắt đầu.
Khi Trình Tinh Dương khom lưng nhặt lại mấy tấm thẻ rơi trên mặt đất, tay còn đang run rẩy ——- kích động.
Trời ạ!
Vừa mới người kia... là Khương Nhiên?
Từ trước đến nay đều chỉ có con gái nhào vào trong ngực hắn, Khương Nhiên lạnh lẽo.
Nào biết lúc này hoàn toàn thay đổi, Khương Nhiên dùng sức thông đồng Tô Yên người ta, còn không biết xấu hổ hôn người ta dọa người ta xấu hổ chạy mất??
Tin tức này nếu truyền tới cao trung Đế Đô, quả thực kinh bạo!
Nguyên bản Trình Tinh Dương và đám hồ bằng cẩu hữu đều chỉ suy đoán, có phải Khương Nhiên có ý với người ta không?
Mới cố ý tạo cơ hội này để thử xem.
Nào biết, Khương Nhiên người này căn bản không thèm che dấu, trực tiếp hôn cô.
Tay Trình Tinh Dương cầm tấm thẻ, cười ha ha hai tiếng, "Tới, tiếp tục tiếp tục. Xem tao này, không cẩn thận trượt tay."
Đám người bên cạnh hỗ trợ tiếp lời, một hồi lâu không khí mới náo nhiệt lại.
Tất cả mọi người đều tránh không nói đến chuyện vừa nãy.
Chỉ là càng trốn, mới càng có việc!
Lần này kim đồng hồ chỉ vào Khương Nhiên, hắn không nói chuyện, Trình Tinh Dương không dám nói hắn.
Cười ha hả duỗi tay, lại tiếp tục xoay kim đồng hồ.
Tô Yên vừa đi, hắn cũng lười che dấu, từ trước đến nay hắn đều không có kiên nhẫn với mấy thứ này.
Trình Tinh Dương lớn lên từ nhỏ với hắn tất nhiên sẽ hiểu, đương nhiên sẽ không động đến hắn.
Lại nói nói tới bạn học Tô Yên đã chạy ra ngoài.
Dọc theo lối đi nhỏ đi về phía trước, đi ngang qua toilet, vừa vặn thấy Diêu Vũ Phỉ từ bên trong đi ra, hai người đụng vào nhau.
Tô Yên lảo đảo vài bước lui về phía sau, đỡ tường đứng vững.
Diêu Vũ Phỉ vốn dĩ đã rất khó chịu, lại thấy người đâm vào mình là Tô Yên, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng không khắc chế được, "Tô Yên, cô không có mắt?!"
Tô Yên đỡ tường, không lập tức trả lời, mà là quay đầu lại nhìn về phía sau.
Phát hiện hình như không giống như Tiểu Hoa nói, Khương Nhiên cũng không đuổi theo.
Cô làm vậy, Diêu Vũ Phỉ cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình. Vậy nên lửa giận càng tăng lên, giơ tay lên định tát xuống.
Nhưng mà đột nhiên, như là nghĩ tới chuyện gì đó.
Diêu Vũ Phỉ cầm di động nhắn tin cho một người nào đó.
Cô ta đánh giá Tô Yên từ trên xuống dưới, "Cô đã gặp Doãn Khôn?"
Tô Yên chớp chớp con ngươi, bởi vì trí nhớ tốt, đặc biệt còn là chuyện xảy ra cách đây không lâu, cô lập tức nhớ tới người dẫn theo một đám côn đồ tới khiêu khích mình.
Sau đó gật gật đầu, "Đã gặp."
Diêu Vũ Phỉ hừ nhẹ một tiếng, khoanh tay trước ngực, đi quanh Tô Yên một vòng, sau đó dừng bước, ngoắc ngoắc tay với Tô Yên,
"Đi với tôi."
Nói xong, đi về phía trước.
Tô Yên đứng ở chỗ đó không động đậy.
Tiểu Hoa nhắc nhở, "Ký chủ, cô gái này không có ý tốt, hừ."
Chuyện này, tất nhiên cô biết, cho nên, mới không đi theo cô ta.
Vừa nghĩ, Tô Yên xoay người tính toán vẫn nên quay về phòng bao, hôm nay tới ăn sinh nhật người ta, quà còn chưa tặng đâu.
Diêu Vũ Phỉ không nghĩ tới lời nói của mình lại bị làm lơ.
Giọng nói lập tức truyền tới,
"Không phải cô rất thích Khương Nhiên sao? Chỉ cần cô đi với tôi, tôi sẽ nhường hắn cho cô!"
Tặng AliceJordan2004với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt😕
← Ch. 007 | Ch. 009 → |