Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 061

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 061
Điện cạnh đại thần, đừng tự bế (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Tinh Niệm

Sau đó nhìn vị bác sĩ tâm lý kia, ra tiếng

"Cậu tiếp tục nói đi"

Bác sĩ tâm lý do dự, lúc sau ra tiếng

"Tôi không thể biết trước chuyện sau này, nhưng rất rõ ràng, nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì có một ngày chúng ta cũng không trông chừng được......."

Không trông chừng được sẽ như thế nào?

Chính là tự sát thành công a.

Tô Yên dừng động tác nhai kẹo, lần đầu cảm thấy, kẹo này, giống như không thế nào ngọt.

Bác sĩ tâm lý cùng lão gia tử nói thật lâu.

Lão gia tử cuối cùng rõ ràng là chịu không nổi.

Uống một chút thuốc.

Cuối cùng bị nâng rời đi.

Kỷ Tinh Vũ đứng ở phòng khách, sắc mặt cũng không quá tốt.

Hắn ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua Tô Yên, nghĩ tới hình ảnh lúc nãy kia.

Trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Ánh mắt hắn không ngừng đảo qua lại giữa cửa phòng đang đóng kia tới trên người Tô Yên.

Nhân viên y tế, cũng mang thiết bị chữa bệnh đi ra ngoài.

Bác sĩ cũng đều rời đi gần hết.

Kỷ Tinh Vũ ra tiếng

"Cô giáo, chúng ta ở chỗ này học đi, chờ anh trai tôi ngủ, chúng ta hẵng đi."

Hắn không quá yên tâm.

Tô Yên gật đầu

"Được"

Sau đó, Tô Yên lấy một tập bài thi từ trong cặp ra, đưa tới trước mặt Kỷ Tinh Vũ.

"Cậu làm một chút đề thi này đi."

Cô có chút thất thần.

Tất cả mọi người lui ra.

Chỉ có Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ ở phòng khách.

Cô duỗi tay vuốt ve một góc bài thi

"Tiểu Hoa"

"Ân? Ký chủ??"

"Ta muốn đi vào, nhưng nơi này có camera."

Trong góc, lập loè ánh đỏ của camera.

Cơ hồ 360 độ không góc chết.

Tiểu Hoa trầm mặc nửa ngày

"Ký chủ, Tiểu Hoa có biện pháp che chắn camera, nhưng chỉ được mười phút."

Tô Yên nhẹ nhàng lên tiếng.

Cô đứng dậy, đi đến phía sau Kỷ Tinh Vũ.

Tay ấn ở cổ Kỷ Tinh Vũ một cái.

Kỷ Tinh Vũ vừa định ngẩng đầu, trước mắt liền tối sầm, ngất đi.

Tô Yên cúi đầu

"Được"

Tiểu Hoa kinh ngạc một chút.

Đại khái là Tô Yên quá ngoan.

Lúc trước Tô Yên ra tay, đều là do đối phương chọc tới cô, lúc ấy Tiểu Hoa đều đã có chuẩn bị tâm lý.

Lúc này đây, đột nhiên Tô Yên động thủ.... . Tiểu Hoa nghĩ đến nam chủ trong phòng.

Quả nhiên, có thể làm ký chủ xuất hiện một loạt biến hóa, trên thế giới này, phỏng chừng cũng cũng chỉ có nam chủ.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, chị chỉ có mười phút đó."

Tô Yên lên tiếng.

Sau đó đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.

Cửa phòng chậm rãi mở ra, cô đầu tiên là nhìn thoáng qua bên trong, động tác đều không tự giác chậm lại.

Người trong phòng, mắt nhắm lại, lông mi run rẩy.

Hắn không có ngủ, chỉ là không muốn mở mắt ra.

Tô Yên từng bước một đi đến mép giường, ngồi xổm xuống.

Tầm mắt nhìn băng gạc màu trắng quấn quanh cổ tay hắn.

Vừa nãy, bác sĩ kia nói, là hắn tự sát chưa thành......

Cô cúi đầu, móc ra một viên kẹo đường.

"Anh còn muốn ăn kẹo không?"

Thanh âm mềm mại, tại căn phòng yên tĩnh, có vẻ phá lệ rõ ràng.

Kỳ thật hiện tại đúng là giữa trưa, bên ngoài ánh nắng tươi sáng.

Nhưng mà, trong phòng bị bức màn màu đen gắt gao che đậy kín mít không kẽ hở, một chút ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào.

Chỉ có phía trên đầu giường một bóng đèn nhỏ tỏa ra ánh sáng vàng dịu.

Làm căn phòng tối tăm này, có một chút độ ấm cùng ánh sáng.

Kỷ Diễn mí mắt giật giật.

Đôi mắt tuy không mở, nhưng một viên kẹo tản ra hương vị dâu tây sữa bò, đã chạm vào đôi môi tái nhợt của hắn.

Hắn mở to mắt.

Nhìn trước mắt xuất hiện người con gái xa lạ.

Hắn muốn nói, hắn không thích ăn kẹo.

Chỉ là yết hầu lăn lộn một cái chớp mắt, vẫn là giật giật môi, đem viên kẹo đường từ từ ăn vào.

*****

Edit: Tinh Niệm

Hương vị ngọt ngấy làm hắn nghĩ đến chuyện vừa mới phát sinh.

Bọn họ cũng không dám tới gần hắn, bởi vì hắn có bệnh, sợ nhẹ nhàng chạm vào một cái liền làm đau hắn.

Hắn như là quái vật, bị mọi người vây quanh ở nơi này, một chút một chút xem xét trên dưới.

Cô cũng thấy được.

Hắn khi đó xấu hổ không dám nhìn tới cô, chỉ có thể cầm thảm che đậy chính mình, chỉ cảm thấy bộ dáng bản thân, ngu ngốc cực kỳ.

Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn tái nhợt trong chớp mắt, lông mi màu đen run rẩy.

Cúi đầu, bắt lấy tấm thảm, muốn lại lần nữa che đậy tay phải bọc băng gạc của mình.

Tô Yên cơ hồ là theo bản năng duỗi tay, một phen cầm lấy tay hắn, ngăn cản.

Tay hắn thực lạnh.

Thanh âm cô thực nghiêm túc

"Anh sẽ đụng tới miệng vết thương, sẽ đau."

Cô chỉ cảm nhận được bàn tay bị mình nắm, vẫn luôn run rẩy.

Ngẩng đầu nhìn xem, phát hiện sắc mặt của hắn tái nhợt dọa người, cau mày phi thường thống khổ.

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ! Hắn sẽ cảm thấy đau đó"

Tô Yên vội vàng buông lỏng tay.

Như thế nào, cô lại quên mất chuyện này?

Tô Yên luôn luôn bình tĩnh, giờ đây con ngươi hiện lên một tia hoảng loạn.

Bởi vì, bộ dáng hắn giống như rất thống khổ.

Trong óc không ngừng suy nghĩ, nên làm cái gì bây giờ?

Cô sẽ ăn ngọt, sau đó.... . , nghĩ đến những vị diện trước kia.

Cô đem đôi tay để phía sau, để tránh chính mình đụng tới hắn.

Sau đó thò lại gần, nhẹ nhàng hôn môi hắn.

Ưm.... . lạnh lạnh.

Trong chớp mắt, trong đầu Tô Yên xẹt qua ý nghĩ này.

Tiểu Hoa không hề biết cô nghĩ gì

Chỉ cảm thấy, tư thế hôn môi của ký chủ mình thực quỷ dị.

Quan trọng nhất chính là, ký chủ chẳng lẽ cho rằng, hôn hôn hắn, hắn liền không đau?

Cô chẳng lẽ đã quên, hôn môi cũng là một loại da thịt tiếp xúc đó?!!

Cô mở to mắt, rời đi môi hắn.

Liền phát hiện, Kỷ Diễn biểu tình có điểm phức tạp.

Hắn như cũ rất đau, bên môi, còn có nơi Tô Yên vừa đụng tới, giống như là vô số lưỡi đao cắt qua da thịt hắn, không ngừng hướng trong thân thể mà đâm vào.

Nhưng càng khiếp sợ hơn chính là, cô, cô hôn hắn?!

Trong nháy mắt cô hôn hắn, hắn chỉ cảm thấy một đồ vật ấm áp mềm mại nhích lại gần, vừa mở mắt, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của nữ sinh.

Hắn vừa thống khổ, sắc mặt vừa có chút phiếm hồng.

Tim đập càng lúc càng nhanh, hắn thậm chí chỉ có thể nhìn thấy Tô Yên liếm láp khóe môi, há mồm đang nói cái gì, nhưng hắn cái gì cũng không nghe được.

Chỉ nghe được tiếng tim đập của chính mình.

Biểu tình hoảng hốt, nhìn cô.

Tô Yên thấy gương mặt hắn có chút hồng, tuy rằng hôn xong cũng không có phản ứng gì, tình trạng hắn đặc thù, không thể đụng vào.

Nhưng, nhìn gương mặt hắn phiếm hồng, giống như so với vừa nãy tốt hơn chút.

Cô nghiêm túc hỏi

"Còn đau không?"

Kỷ Diễn một câu cũng không nói, chỉ là nhìn cô.

Lúc này, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, một ngôi sao đã sáng lên, ký chủ cố lên!"

Tiểu Hoa hưng phấn, đột nhiên không kịp phòng ngừa, đây quả thực chính là nam chủ bị ký chủ công lược nhanh nhất từ trước tới nay.

Xuyên qua vị diện này chưa đến ba giờ đồng hồ, nhiệm vụ thế nhưng hoàn thành một phần ba.

Tô Yên đợi thật lâu, nghe được người nằm trên giường nói một câu

"Em, không chê tôi sao?"

Ngữ điệu khàn khàn, chậm rãi, nói.

Hắn con ngươi đen nhánh nhìn Tô Yên, như là hi vọng có được một đáp án.

Tô Yên cũng thực nghiêm túc nhìn hắn.

Cô nắm lấy mép giường, sau đó lại một lần nữa hôn hắn một chút.

Lúc này đây vừa chạm vào liền tách ra.

Sau đó nói

"Anh rất tốt, em vĩnh viễn đều sẽ không ghét bỏ anh."

Lúc này, Tiểu Hoa thanh âm lại lần nữa phát ra

"A a a! Ký chủ, đi mau! Bọn họ sắp vào rồi!"

*****

Edit: Tinh Niệm

Vốn dĩ, Tô Yên muốn lại đưa hắn một viên kẹo đường.

Kết quả vừa nghe đến thanh âm Tiểu Hoa cấp bách.

Cô giơ tay, để kẹo đường ở bên đầu gối.

Vội vàng một câu

"Em đi trước."

Nói xong cô liền đi ra ngoài.

Vừa đi, vừa nói với Tiểu Hoa

"Còn chưa tới mười phút."

Tiểu Hoa ra tiếng

"Ký chủ, vừa mới nãy nam chủ tim đập vượt qua số giá trị trung bình, thậm chí cao nhất đạt tới 185, người theo dõi hiện tại đã vội vàng gọi điện thoại kêu bác sĩ vào đây."

Cơ hồ là khi Tô Yên vừa mới ngồi trở lại vị trí, cổng lớn đã truyền đến tiếng chìa khóa lạch cạch.

Sau đó, hai vị bác sĩ dẫn đầu chạy tới bên trong.

Vệ sĩ mang theo tất cả dụng cụ cấp cứu đều đẩy vào.

Thiết bị theo dõi ngay khi Tô Yên ngồi trở lại, đã khôi phục bình thường.

Lúc này, bởi vì tiếng vang, Kỷ Tinh Vũ hôn mê cũng tỉnh lại.

Kỷ Tinh Vũ nhìn người đột nhiên ùa vào, nghi hoặc ra tiếng

"Xảy ra chuyện gì?"

Tô Yên không nói chuyện.

Kỷ Tinh Vũ quay đầu tới, nhìn Tô Yên, nửa ngày

"Tôi sao lại ngủ rồi?"

Tô Yên chớp chớp mắt, tầm mắt chuyển dời đến bài thi trước mặt hắn

"Tỉnh ngủ liền làm xong bài thi đi."

Cô nói sang chuyện khác, không có trả lời vấn đề của hắn.

Nhưng lúc này, Kỷ Tinh Vũ làm sao còn có tâm trạng làm bài thi?

Mười lăm phút sau, hai vị bác sĩ đi ra.

Nhìn lẫn nhau, tất cả đều là nghi hoặc.

Kỳ quái, sao nhịp tim lại tăng lên rồi??

Tô Yên móc ra kẹo viên, cúi đầu lột ra tự ăn.

Mà bác sĩ tâm lý kia ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua kẹo trong tay Tô Yên.

Hắn đi đến bên người cô, đứng yên trong chốc lát.

Một cỗ hương vị kẹo sữa truyền đến.

Vừa mới...... trong phòng, chính là hương vị này.

Kỷ Diễn trong miệng còn ăn, trong tay còn gắt gao nắm chặt một viên, hỏi đều không nói.

Bác sĩ tâm lý ánh mắt dao động trên người Tô Yên.

Nhưng đến cuối cùng, vẫn không nói gì, đi ra ngoài.

Kỷ Tinh Vũ thu hồi tầm mắt.

Nhìn đến hai vị bác sĩ từ bên trong đi ra, đã nói lên việc anh trai hắn không có việc gì.

Tô Yên nhìn kẹo nửa ngày, ra tiếng

"Hắn tên là Kỷ Diễn?"

Thanh âm chậm rì rì, vang lên trong phòng khách yên tĩnh.

Kỷ Tinh Vũ tay cầm bút dừng một chút.

Sau đó gật đầu

"Ừ"

"Anh trai cậu?"

"Đúng"

"Hắn so với cậu lớn hơn mấy tuổi?"

"Ba tuổi."

Tô Yên dừng một chút, trong lòng chậm rãi tính, cũng chính là.... . 21 tuổi?

"Hắn như thế này đã bao lâu?"

"Mười năm."

Nói xong, Kỷ Tinh Vũ ngẩng đầu lên.

"Cô giáo, đây việc nhà tôi."

Tô Yên cũng đồng dạng nhìn về phía hắn, con ngươi chớp chớp, thanh âm thong thả

" Người đại diện của cậu đi rồi, nhưng mà, tôi còn ở chỗ này."

Người đại diện tin cậy của Kỷ Tinh Vũ đều rời đi, lại đem gia sư Tô Yên vừa nhậm chức mới nửa tháng lưu tại nơi này, dạy hắn học tập.

Học tập lúc nào cũng có thể làm.

Anh trai Kỷ Tinh Vũ vừa mới tự sát chưa thành, sao có thể còn tâm trạng học tập?

Chỉ có thể là, Kỷ Tinh Vũ cố ý cho cô ở lại.

Tuy rằng, không biết là vì cái gì.

Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên, đại khái là kinh ngạc với việc Tô Yên hiểu rõ được ý hắn.

Nửa ngày sau, Kỷ Tinh Vũ buông bút trong tay xuống, hắn ra tiếng

"Tôi có một việc rất không hiểu."

"Cái gì?"

"Cô tại sao cho anh trai tôi ăn kẹo?"

"Muốn cho hắn ăn, thì cho thôi."

Tô Yên lúc ấy còn không biết tình huống ra làm sao, chỉ là nhìn bộ dáng hắn rất thống khổ, liền đưa cho hắn ăn.

Kỷ Tinh Vũ nghe thấy câu trả lời xong, liền không có nói nữa.

__________

Hờ hờ***

Hôm trước vừa mới nói là sẽ ra chương chậm xong, hôm nay đã bạo chương luôn rùiiiii

Tui đúng là nói một đằng làm một nẻo mà ***~ (ಥωಥ)✌

*****

Edit: Tinh Niệm

Mười năm.

Hắn cùng anh trai nói chuyện vẫn phải duy trì khoảng cách nhất định, rất cẩn thận, muốn chạm vào cũng không dám.

Ngày thường, kỳ thật Kỷ Diễn nhìn qua chỉ là dáng người gầy ốm, nói không nhiều lắm, là người an tĩnh.

Hắn có thể làm tất cả mọi việc như người bình thường.

Ngủ, ăn cơm, vận động, thậm chí là phối hợp trị liệu, hết thảy đều đâu vào đấy.

Nhưng là mười năm này, Kỷ Diễn tự sát mười ba lần.

Rõ ràng trị liệu mười năm, bệnh tình một chút đều không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí là càng ngày càng chuyển biến xấu.

Từ khi bắt đầu chỉ là bệnh tự kỷ nhẹ, ba năm gần đây, càng thêm tự bế, mức độ nặng thêm, lại xuất hiện cả bệnh thần kinh ảo giác đau.

Kỷ Diễn thân thể nhìn qua càng ngày càng gầy ốm.

Hắn vẫn như cũ tiếp nhận hết tất cả trị liệu, phối hợp như vậy.

Nhưng tình huống không có chút nào chuyển biến tốt đẹp, mà còn xấu thêm.

Kỷ Tinh Vũ sắp hỏng mất.

Cậu không muốn anh trai mình chết, nhưng lại không có biện pháp cứu chữa.

Mà ngay trước đó, Kỷ Tinh Vũ cảm thấy, mình tựa hồ....... thấy được cơ hội.

Anh trai tự bế mười năm, hiện giờ, trừ bỏ cậu còn có bác sĩ quen thuộc nói chuyện, anh trai mới có phản ứng.

Mà những lúc khác, luôn trầm mặc, thờ ơ.

Khi Tô Yên đi vào căn kia phòng, ánh mắt Kỷ Diễn luôn dừng ở trên người cô.

Cô cho hắn kẹo, hắn ăn.

Hắn không muốn cô nhìn đến vết thương trên cổ tay, sẽ bởi vì bị đụng sinh đau mà cảm thấy xấu hổ.

Ân, thực thần kỳ.

Từng màn kia, Kỷ Tinh Vũ xem ở trong mắt.

Hiện tại Tô Yên đối với Kỷ Tinh Vũ mà nói như là cái gì đây?

Một cọng rơm cứu mạng a.

Kỷ Tinh Vũ bắt lấy cô, cậu muốn, muốn Tô Yên cứu anh trai mình, hy vọng có kỳ tích xuất hiện.

Mà ở trong căn biệt thự đối diện.

Mấy trăm hình ảnh theo dõi xuất hiện ở hình chiếu trên tường.

Mà hiện tại hình ảnh phóng to, trong đó có hai cái theo dõi.

Một cái là hình ảnh Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ nói chuyện.

Một cái khác, là ở trong phòng Kỷ Tinh Diễn nằm ở trên giường, trong tay nhéo một viên kẹo sữa dâu tây, nhìn chằm chằm viên kẹo đã lâu.

Không hề ăn mà chỉ nhìn viên kẹo kia, sau đó nắm chặt ở trong tay, chậm rãi đắp lại chăn trên người.

Bác sĩ tâm lý họ Trương, vẫn luôn chẩn bệnh trị liệu hàng năm cho Kỷ Diễn.

Bác sĩ Trương đối với hình ảnh kia nhìn thật lâu.

Bên cạnh, còn có điện đồ nhịp tim của Kỷ Diễn.

Nhịp tim đậm còn liên tục hơn 130, nhưng cũng đã dần dần hồi phục.

Bên cạnh có bác sĩ bưng một ly trà ngồi vào cạnh bác sĩ Trương

"Ai, Ông nhìn cái gì đâý?"

Bác sĩ Trương phục hồi tinh thần lại, tháo xuống mắt kính, xoa xoa ấn đường

"Tôi đang suy nghĩ, đứa nhỏ Kỷ Diễn kia đã tới một bước này rồi, chúng ta có nên tiến hành đổi phương án trị liệu khác hay không."

Nhắc tới việc này, vị bác sĩ bên cạnh sắc mặt cũng ảm đạm xuống.

Cuối cùng, cũng chỉ khe khẽ thở dài.

"Ông nói, năm đó hắn cũng chỉ là đứa trẻ mười tuổi, như thế nào ngay cả ông cũng không tin tưởng, mười năm, thế nhưng chính ông cũng không có biện pháp làm hắn mở rộng tấm lòng phối hợp trị liệu, hắn bệnh tình lại càng thêm nghiêm trọng. Việc này nếu là truyền ra, thật đúng là ném đi mặt già."

Kỷ Diễn nhìn thì phi thường phối hợp, bảo hắn uống thuốc liền uống thuốc, bảo hắn làm tâm lý thí nghiệm liền làm tâm lý thí nghiệm.

Chỉ là dù có nói gì với hắn, hắn vẫn luôn trầm mặc.

Mười năm này quả thực chính là từ một tiểu ngoan cố, trở thành đại ngoan cố.

Hai bác sĩ liếc nhau, cuối cùng đồng thời thở dài.

Buổi chiều.

Tô Yên cùng Kỷ Tinh Vũ từ biệt thự đi ra, lên xe bảo mẫu.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đưa Tô Yên đến trước mặt căn phòng cô thuê.

Sau đó mới rời đi.

Tô Yên không phải ngày nào cũng dạy Kỷ Tinh Vũ.

Mỗi tuần ba ngày, mỗi lần học 2 tiếng.

Hôm nay là buổi dạy thứ ba.

Dựa theo đạo lý, ba ngày tiếp theo sẽ không gặp Kỷ Tinh Vũ.

Nhưng là, ở ngày thứ ba.

Sáng sớm, cô đã nhận được điện thoại của Kỷ Tinh Vũ.

Lúc tiếp điện thoại, Tô Yên mới vừa tỉnh.

Thế cho nên lúc nói chuyện thanh âm mềm nhẹ, có điểm ngốc.

"Alo?"

Điện thoại đầu kia lại rất sốt ruột.

"Cô giáo, kẹo sữa lần trước cô còn hay không?"

"Hả?"

Tô Yên nghi hoặc.

Kỷ Tinh Vũ khẩu khí càng ngày càng sốt ruột

"Cô giáo, tôi đã cho tài xế đến dưới lầu nhà cô, muốn mời cô tới một chuyến, còn có, mang theo kẹo sữa cho anh trai của tôi."

Tô Yên nghe được Kỷ Tinh Vũ nhắc tới Kỷ Diễn, cô rốt cuộc thanh tỉnh chút.

Sau đó lên tiếng

"Được"

Sau đó, mặc quần áo, rời giường.

Rửa mặt đơn giản, đi ra ngoài cửa, phát hiện một chiếc xe Audi màu đen dừng ở đó.

Cô mở cửa xe ngồi vào.

Hai mươi phút sau, lại lần nữa xuất hiện ở chỗ biệt thự kia.

Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn Tô Yên từ trên xe đi xuống.

Trong mắt hiện lên vui mừng, đi đến trước mặt Tô Yên, dò hỏi

"Cô giáo, mang kẹo đến không?"

Tô Yên lấy từ trong túi xách ra một viên kẹo sữa dâu tây.

"Cái này?"

Kỷ Tinh Vũ nhìn đến kẹo viên, mới nhẹ nhàng thở ra.

Sau đó, duỗi tay nhận lấy viên kẹo kia, xoay người vội vã đi vào biệt thự.

Tô Yên cũng đi theo vào ở phía sau.

Kỷ Tinh Vũ đi đến căn phòng kia, đến gần mép giường.

Kỷ Diễn đang lâm vào ngủ say.

Hắn tay chân nhẹ nhàng, chậm rãi đem viên kẹo sữa dâu tây để bên cạnh gối đầu Kỷ Diễn.

Thở mạnh cũng không dám, sau đó lại chậm rãi dạo bước đi ra ngoài.

Cho đến lúc Kỷ Tinh Vũ đi đến phòng khách, mới nhẹ nhàng thở ra.

Bác sĩ Trương đứng ở cạnh cửa, từ sau khi Tô Yên đi vào, lực chú ý của ông vẫn luôn ở trên người cô.

Lại không tiến lên nói chuyện.

Tô Yên ra tiếng dò hỏi

"Kỷ Diễn làm sao vậy?"

Kỷ Tinh Vũ túm túm áo sơ mi, đặt mông ngồi ở trên sô pha

Trên mặt biểu tình có vẻ nhẹ nhàng hơn không ít.

Hắn gãi gãi đầu

"Buổi sáng, tôi muốn đi vào cùng anh ấy nói chuyện, tối qua anh ấy dùng thuốc an thần cho nên vẫn chưa tỉnh lại.

Lúc tôi đi ra, nhìn đến bên cạnh gối đầu có viên kẹo, nó đã nằm đấy 3 ngày, tôi cho rằng anh ấy không muốn ăn, liền lấy ăn luôn."

Kỷ Diễn từ trước đến nay đều không thích ăn đồ ngọt, lại bởi vì phải dùng thuốc trong thời gian dài, cho nên khẩu vị có chút thanh đạm.

Hắn nhìn viên kẹo đường vẫn luôn ở trên đầu giường, còn tưởng rằng anh trai không thích, liền thuận tay cầm lấy ăn.

Làm sao biết, hắn mới ăn xong, Kỷ Diễn liền tỉnh.

Việc đầu tiên hắn làm không phải cùng Kỷ Tinh Vũ chào hỏi, mà là tay theo bản năng sờ bên cạnh gối đầu.

Khi nhìn động tác kia của anh trai, Kỷ Tinh Vũ theo trực giác liền cảm thấy không tốt.

Nhưng rất kỳ quái, Kỷ Diễn chỉ là dừng một chút, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi trên giường phát ngốc.

khuôn mặt tái nhợt, mặc bệnh phục, đôi mắt buông xuống, mang theo cảm giác ốm yếu.

Kỷ Tinh Vũ nghi hoặc, sau đó, bác sĩ Trương một đường chạy chậm vào.

Sau đó cùng Kỷ Diễn nói nói mấy câu, cho hắn uống thuốc an thần, liền ngủ.

Kỷ Diễn vừa ngủ, bác sĩ Trương liền vẻ mặt ngưng trọng bắt buộc chính mình đi tìm bằng được viên kẹo giống như đúc viên lúc trước.

*****

Edit: Tinh Niệm

Cũng là kỳ quái, kẹo sữa kia, không có nhãn hiệu, cái gì cũng không có.

Vỏ bao bên ngoài chỉ là hình dâu tây nhỏ cùng một con bò sữa.

Hắn tìm mãi cũng không thấy nhãn hiệu nào tương tự.

Kết quả là, lăn lộn thật lâu, rốt cuộc nghĩ tới Tô Yên.

Liền vội vàng gọi điện thoại hỏi.

Lúc này mới có một màn hiện tại này.

Tô Yên nghe Kỷ Tinh Vũ tự thuật một lần, trầm mặc trong chốc lát, nói

"Hắn vẫn luôn uống thuốc an thần?"

Kỷ Tinh Vũ suy nghĩ trong chốc lát, sau đó nhìn về phía bác sĩ Trương.

bác sĩ Trương lúc này đây rốt cuộc mới nói

"Đúng vậy."

Tô Yên cùng ông ta đối diện, lại lần nữa nói

"10 năm uống thuốc an thần, trong cơ thể hẳn là đã sinh ra kháng thể, hiện tại đối với hắn, thuốc an thần có thể cho hắn ngủ trong bao lâu?"

Cô thực nghiêm túc hỏi.

Bác sĩ Trương suy nghĩ trong chốc lát

"Hai giờ, cũng có thể ba giờ."

Tô Yên trầm mặc, không nói chuyện nữa.

Cô không phải bác sĩ, loại sự tình này, luôn là không có cách nào hỗ trợ.

Chỉ là nhìn Kỷ Diễn bây giờ, chỉ thấy trong lòng một trận bực bội.

Mà ngay lúc này, bác sĩ Trương đẩy đẩy mắt kính

"Tô Yên tiểu thư, chúng ta...... có thể nói chuyện chút không?"

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn ông.

Mười phút sau, người trong phòng khách đều rời đi.

Chỉ còn lại có Tô Yên cùng bác sĩ tâm lý của Kỷ Diễn.

Nửa ngày sau, bác sĩ Trương cười ra tiếng

"Tôi nhìn ra được, cô rất quan tâm Kỷ Diễn."

Tô Yên nhìn ông ta, không có nói tiếp, tựa hồ là đang đợi ông nói xong.

Bác sĩ Trương nhìn cô trầm mặc, sửng sốt, nói tiếp

"Kỷ Diễn có chút tự bế, không muốn cùng người xa lạ giao lưu, nhưng tôi thấy hai người hợp ý, không bằng.... . ngày sau, cô có rảnh hãy lại đây nhiều chút?"

Bác sĩ Trương nhẹ nhàng bâng quơ sơ lược bệnh trạng của Kỷ Diễn.

Hiển nhiên là đã quên lúc trước báo cáo bệnh trạng cho Kỷ lão gia tử, Tô Yên cũng có mặt.

Cho nên cô biết bệnh của Kỷ Diễn rất rành mạch.

Bác sĩ Trương biểu hiện thực bình tĩnh.

Nhưng thật sự tới lúc nhìn thấy Tô Yên gật đầu đồng ý.

Bút ký tên bị bác sĩ Trương nắm chặt trong tay, rốt cuộc được thả ra để vào trong túi áo blouse trắng.

Sau đó, bác sĩ Trương đứng lên, cười ha hả vỗ vỗ cánh tay Tô Yên.

"Kỷ Diễn ngày thường ít nói, cũng không muốn người khác chạm vào cậu ấy, điểm này còn mong Tô Yên tiểu thư chú ý một chút."

Tô Yên gật gật đầu.

Bác sĩ Trương móc ra đồng hồ, nhìn một chút thời gian, sau đó chỉ vào cửa phòng

"Lúc này, Cậu ấy chắc là đã tỉnh. Khó khăn lắm cậu ta mới có bạn bè, tôi liền không ở nơi này quấy rầy 2 người nói chuyện, tôi đi trước."

Bác sĩ Trương nói giỡn, cầm lấy túi tiền, đi ra ngoài.

Nếu chỉ nghe bác sĩ Trương miêu tả, thật đúng là sẽ cho rằng Kỷ Diễn chỉ là người tự kỷ nhẹ, an tĩnh, có điều mắc chứng sạch sẽ không muốn bị người khác chạm vào người.

Nhưng thực tế, trời mới biết bệnh của hắn có bao nhiêu nghiêm trọng.

Bác sĩ Trương vừa đi ra biệt thự, sắc mặt liền khôi phục nghiêm túc, vội vã đi đến biệt thự đối diện.

Tô Yên ngồi ở phòng khách, móc ra một viên kẹo, ăn luôn.

Ngồi trong chốc lát, mới đứng lên, đi đến căn phòng đóng chặt cửa kia.

Nghe ý tứ vị bác sĩ này, cô về sau, có thể quang minh chính đại tùy thời đều có thể tới tìm Kỷ Diễn?

Nghĩ như vậy, cô duỗi tay đẩy ra cửa phòng.

Giống như là bác sĩ Trương nói, Kỷ Diễn thật sự tỉnh.

Chỉ là khi nghe tiếng mở cửa, Kỷ Diễn lại lần nữa nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy.

Viên kẹo đặt ở gối đầu trên giường, bị hắn nắm chặt ở trong tay.

Tô Yên đi đến trước giường, ngữ điệu mềm ấm

"Tỉnh rồi sao?"

Kỷ Diễn không dám mở to mắt.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)