Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 033

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 033
Đại lão sắp hắc hóa (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ư Ư

Tô Yên ở trong phòng nghe thấy tiếng xe rời đi.

Cô không nhịn được túm túm áo khoác trên người.

Đi đến bên cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Hình như đã lâu không nhìn thấy Tiểu Hồng.

Cô đứng ngoài cửa sổ một lúc lâu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng động.

Chỉ một lát sau, một con rắn đã xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Tô Yên mở cửa sổ ra, sờ sờ đầu Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng tê tê tê phun lưỡi rắn.

Rất hưởng thụ khi được Tô Yên vuốt ve, cô nhìn xung quanh rồi lên tiếng, "Tiểu Hồng, có phải dạo này em ăn nhiều quá không, hình như béo hơn rồi?"

Tiểu Hồng vừa nghe, lắc lắc cái đuôi, "Tê tê tê tê tê."

Em không ăn nhiều, không béo chút nào.

Tô Yên nhìn Tiểu Hồng, trước kia nó bò trên mặt cỏ không dễ bị phát hiện

Nhưng mà bây giờ, nhìn cái cơ thể hùng vĩ của nó đi, sao có thể không bị phát hiện?

Giọng nói của Tô Yên rất mềm mại nhưng lại rất nghiêm túc, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng lắc lắc cái đầu, "Tê tê tê tê tê!"

Tràn đầy kháng cự.

Nó là rắn, không phải người, không cần giảm béo, mập mạp mới có thể làm người ta sợ hơn.

Tiểu Hồng rất vừa lòng với dáng người của mình.

Chỉ là... Tô Yên có hơi buồn rầu, "Em béo như vậy thì tôi mang eo tới tiệc như thế nào?"

Căn bản không thể giấu được.

"Tê tê tê tê tê"

Đặt ở trong không gian.

Vừa nghĩ Tô Yên vừa thả Cổ vương trong không gian ra luôn.

Đặt nó lên trên cửa sổ.

Nó thật sự là quá nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ thì không thể thấy được.

Giống như một chấm đen vậy.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Ăn thịt ăn thịt! Dẫn ông đi ăn thịt!

Tô Yên nhìn nó, "Sâu nhỏ, ta đặt mi vào trong cơ thể một người nhưng anh không thể ăn gã chết luôn. Được không?"

Tô Yên chậm rãi thương lượng.

Cổ vương đối với chuyện Tô Yên gọi nó là sâu nhỏ, từ lúc bắt đầu kiên quyết kháng cự mâu thuẫn, đến bây giờ đã cạn lời cam chịu.

"Mắng mắng mắng mắng!"

Nếu ông đói bụng thì sao?

Tô Yên chớp chớp mắt, "Vậy mi có thể ăn ít một chút, chỉ cần bảo đảm gã còn sống là được."

Cổ vương không tình nguyện, ăn mà còn phải nhịn, đúng thật là không muốn lắm.

Nhưng so với cái không gian đen xì kia thì nó vẫn muốn ngốc trong cơ thể người.

Lúc nào không vui thì cắn hai miếng xả xì trét.

Tô Yên vừa thấy sâu nhỏ đồng ý, vui mừng ra mặt, "Vậy mi phải cẩn thận lắng nghe gã nói những gì, sau này ta sẽ hỏi ngươi đó."

"Mắng mắng!"

Hừ, chỉ biết bắt ông làm mấy việc này!

Cuối cùng Cổ vương vẫn không tình nguyện đồng ý..

Tiểu Hồng ghé vào vách tường bên ngoài, lè lưỡi ra.

Nó biết, Tô Yên đang nói chuyện với một con vật khác.

Con vật kia cũng luôn ở trong không gian với nó,

Nhưng mà Tiểu Hồng không nhìn thấy nó.

Thân là một con rắn độc thì mắt bị cận là điều đương nhiên.

Con sâu kia quá nhỏ.

Đối với Tiểu Hồng mà nói thì không khác gì không khí cả.

Nó phun phun lưỡi rắn chờ Tô Yên dặn dò.

Giao lưu với sâu nhỏ xong, Tô Yên lại ném nó vào không gian.

Nhìn Tiểu Hồng bếu ú, Tô Yên lời nói thấm thía, "Nên giảm béo."

Tiểu Hồng vừa nghe, phản ứng kịch liệt, "Tê tê tê tê tê tê tê!"

Trong loài rắn thì càng béo càng có tôn nghiêm!

Nó không cần giảm béo!!

Nói xong Tiểu Hồng ghé vào vách tường nhẹ nhàng bò đi mất.

Thời gian trôi qua rất nhanh, một lát sau đã tới tối.

*****

Edit: Ư Ư

Theo yêu cầu của người đại diện.

Cô mặc quần dài áo dài có thể che được toàn thân rồi đi.

Chờ tới khi tới cửa khách sạn

Kevin nhìn Tô Yên mặc bộ quần áo này, hận rèn sắt không thành thép, "Cô mặc thứ này tới đây?!"

Tô Yên thấy Kevin lại định mắng mình, hơi hơi nhíu mày.

Làm chủ thần lâu rồi, đã lâu chưa bị mắng đi mắng lại nhiều lần như vậy.

Cô ngẩng đầu, nhìn Kevin, "Anh chỉ là người đại diện của tôi thôi, đúng không?"

Giọng nói của cô rất mềm nhưng lại mang theo khí thế không thể cãi lại.

Câu mắng đến bên miệng bị nghẹn lại

Hai tay ôm ngực mắt trợn trắng, "Đi đi đi, đi vào đi vào."

Vừa nói xong thì bên cạnh cũng có một chiếc xe dừng lại.

Long Lị Lị từ trong xe đi ra, nhìn thấy Tô Yên đứng bên ngoài, ánh mắt hơi ngẩn ra nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Tô Yên."

Nghe được tiếng gọi, Tô Yên quay đầu lại, còn chưa nói gì thì Kevin đứng ben cạnh đã sáng mắt lắc mông đi về phía Long Lị Lị.

"Lily, cô đến sớm vậy, các vị đạo diễn đâu? Nghe nói ảnh đế cũng tới à?"

Hắn ta cười tràn đầy nịnh nọt lấy lòng, rõ ràng là một người đàn ông nhưng vặn vẹo còn giỏi hơn cả Tiểu Hồng.

Long Lị Lị nở một nụ cười khéo léo, "Cái này thì tôi không biết."

Vừa nói Long Lị Lị vừa tiến lên phía trước, muốn kéo cánh tay Tô Yên nhưng lại bị Tô Yên trốn thoát.

Tô Yên khó hiểu, "Có chuyện gì à?"

Long Lị Lị hơi xấu hổ nhưng rất nhanh đã bình thường lại, "Không có gì, chúng ta đi thôi."

Tô Yên gật gật đầu.

Cũng không biết vì sao Kevin không đi theo mà đứng ngoài cửa khách sạn, như đang chào ai đó.

Tô Yên và Long Lị Lị đi vào thang máy, ấn tầng 19.

Hai người đều im lặng

Ngay lúc sắp lên đến tầng 19, Long Lị Lị bỗng nhiên lên tiếng, "Cô cảm thấy Quyền Từ thế nào?"

Tô Yên không nghĩ tới cô ta sẽ hỏi chuyện này.

Vậy nên nghiêm túc nghĩ nghĩ, "Thích cắn người, ngoại trừ chuyện này, những cái khác khá tốt."

Long Lị Lị nghe, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia cảm xúc.

Sau đó cô ta cẩn thận nhìn Tô Yên.

Tầm mắt nhìn chằm chằm đôi môi sưng đỏ kia một lát.

Long Lị Lị nắm chặt túi xách.

Đang muốn hỏi lại thì đinh một tiếng, thang máy đã lên đến nơi.

Bữa tiệc này thật ra cũng chỉ là một bữa liên hoan của người trong đoàn phim.

Sau khi Long Lị Lị và Tô Yên tới, những người khác cũng dần dần tới đủ.

Đạo diễn, nhà làm phim, La Nguyên Kiệt, còn có Kevin.

Chờ đến khi mọi người ngồi xuống kính rượu ba vòng, không khí trong phòng bao lập tức trở nên thoải mái.

Kevin kéo Tô Yên đi xin lỗi từng người từng người.

Tô Yên không có danh tiếng gì.

Lại bởi vì phạm sai lầm, Kevin kéo cô đi xin lỗi biểu đạt thành ý, vậy tự nhiên là người dễ bắt nạt.

Nhà làm phim nhìn Tô Yên một cái, cố ý làm khó dễ.

Lấy một chai bia từ bên cạnh tới mở ra, sau đó, rượu trắng, rượu vang đỏ, các loại rượu hỗn hợp được đổ vào trong ba cốc dài.

Chỉ ngửi đã biết không thể uống.

Tên nhà làm phim kia ưỡn cái bụng to ngồi im, "Cô không định uống thử?"

Lời nói mờ mịt.

Nhưng phàm là người ở đây đều hiểu, Tô Yên phải uống sạch.

Mà đồng chí Tô Yên là người duy nhất không hiểu ở đây, "Không."

Cô dứt khoát từ chối.

Tên nhà làm phim kia nghe vậy hừ lạnh một tiếng.

Kevin ở bên cạnh vội vàng hoà giải, "Cô ấy chỉ nói đùa thôi ấy mà."

Vừa nói vừa túm cánh tay Tô Yên ý bảo cô uống.

*****

Edit: Ư Ư

Kevin túm lấy cánh tay của nàng, dùng sức.

Tô Yên chớp chớp mắt, ngữ khí nghiêm túc, "Tôi không muốn uống."

Tên nhà làm phim to béo kia lại hừ lạnh một tiếng, nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lần.

Vẫn còn quá non.

Một người mới, góc cạnh còn chưa được mài sạch sẽ.

Lời nói cũng làm người cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Không muốn uống?

Không muốn uống cũng phải uống.

Kevin vừa cười làm lành vừa duỗi tay cầm một ly rượu từ trong số đó lên đặt bên môi Tô Yên.

Hắn ta nói cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, "Cô là người gây họa, hôm nay dù chết ở đây cũng phải uống hết ba ly này!"

Không khí giằng co dọa người.

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía bên này.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn về phía Kevin.

Cô mím môi dùng sức rút cánh tay của mình ra.

Đang định nói thì La Nguyên Kiệt bên cạnh đã lên tiếng, "Nhà làm phim Phương, nếu uống ba ly rượu này thì chỉ sợ ngày mai người này sẽ không đóng phim được."

Tên nhà làm phim kia không nghĩ tới La Nguyên Kiệt sẽ lên tiếng, ánh mắt giật giật.

Sau đó La Nguyên Kiệt đứng lên, cầm một ly rượu nho, "Như vậy đi, ly rượu này xem như tôi nhận lỗi thay cho người mới này."

Nói xong cũng không đợi tên nhà làm phim kia lên tiếng, La Nguyên Kiệt đã uống xong ly rượu đó.

Tên nhà làm phim đó cũng im lặng, nếu ảnh đế đã lên tiếng tiếng thì ông ta cũng không thể làm khó.

Cuối cùng chỉ đành từ bỏ, cười ha hả nói: "Ảnh đế nói gì vậy, tôi còn phải cảm ơn cậu đã tham gia bộ phim này mới đúng."

Nói xong tên nhà làm phim cũng uống một ly

Chuyện này dường nhà đã được bỏ qua.

Kevin trừng mắt nhìn Tô Yên, "Cái thứ không biết cố gắng."

Nếu gặp được một người biết điều thì người đó đã biết những lúc thế này phải làm gì.

Nếu dỗ được tên nhà làm phim này vui vẻ, nói không chừng bộ phim tiếp theo sẽ được làm nữ chính

Kết quả Tô Yên lại làm vậy, đúng là càng nhìn càng thấy vô dụng.

Hai người về chỗ ngồi.

Mọi người lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.

Còn có thể nghe thấy nhà làm phim khen Long Lị Lị hai câu, "Kỹ thuật diễn của cô Long rất tốt, tôi thấy bộ phim này có cô và ảnh đế duy trì, nhất định có thể nổi tiếng."

Long Lị Lị bị khen đến ngượng ngùng, khiêm tốn vài câu, "Đây đều là công của ảnh đế, không liên quan gì tới tôi."

Sau đó, lại bắt đầu khen ngợi lẫn nhau.

Trời biết, bộ phim này mới quay được một ngày, làm sao nhìn ra kỹ thuật diễn với tương lai của nó.

Ăn một chốc lát, di động của Tô Yên vẫn luôn rung rung

Cô nhìn thoáng qua người gọi đến, sau đó đi ra ngoài phòng bao

Là Quyền Từ gọi.

Đi tới cửa sổ trên hành lang dài, nghe máy, "Alo?"

Đầu bên kia là Quyền Từ đã về nhà từ sớm nhưng lại nhìn thấy ngôi nhà đen sì không có bóng người.

Khuôn mặt lập tức trầm xuống, mang theo lệ khí ngay cả chính anh cũng không phát hiện ra, "Bao giờ em về?"

Anh cố gắng khắc chế cảm xúc táo bạo của mình, biểu hiện một cách bình thường.

Tô Yên nhìn về phía phòng bao ồn ào, "Em cũng không biết nữa."

Quyền Từ nghe âm thanh ầm ĩ của bên kia, hơi nhíu mày, "Em đang ở đâu?"

Cô thành thành thật thật trả lời, "Khách sạn Kim Ngọc."

"Vì sao lại ở đấy?"

"Hôm nay em dậy muộn không đi quay phim được, người đại diện bảo em đến uống rượu xin lỗi."

*****

Edit: Ư Ư

Vừa nói tới chuyện này là Tô Yên cảm thấy bực bội.

Tức giận, muốn xốc cái bàn chạy lấy người.

Nhưng mà hình như chuyện này... là do lỗi của cô.

Vừa nghe thấy bốn chữ uống rượu xin lỗi, lệ khí mà Quyền Từ khắc chế lại không nhịn được mà tràn ra.

Anh im lặng ngồi trên ghế nắm chặt điện thoại.

Anh lặp lại một lần nữa, "Uống rượu xin lỗi?"

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, "Bọn họ muốn em uống rượu, em không muốn uống thì lại ép em uống."

Muốn làm Tiểu Hồng cắn bọn họ ~

Có lẽ Quyền Từ đối với Tô Yên mà nói, không giống như những người khác

Cô chưa từng phòng bị anh, vậy nên đã không cẩn thận nói suy nghĩ trong lòng mình ra.

Hơn nữa giọng nói kia nghe giống như đang làm nũng.

Đang nói thì một giọng nói lại truyền đến từ phía sau Tô Yên, "Em là Tô Yên?"

Giọng nói nam tính quyến rũ mang theo một tia khiêu khích truyền tới bên tai cô.

Cô không thích người khác tới gần, đặc biệt là dưới loại tình huống cô không biết là ai này.

Cô mím môi lùi về phía sau hai bước.

Thấy rõ người tới, là cái người tên La Nguyên Kiệt kia.

Chỉ là hình như... La Nguyên Kiệt cũng không cảm thấy bản thân đang bị ghét bỏ.

Ngược lại lộ ra một nụ cười mà gã cho là đẹp trai quyến rũ, dứt khoát tới gần, "Đúng là một cái tên hay, giống như con người của em vậy.."

Tô Yên có chút buồn bực, "Anh có thể cách xa tôi một chút không?"

La Nguyên Kiệt cười, cực kỳ quyến rũ.

Tiếng nói của hai người được rõ ràng truyền đạt tới trong tai Quyền Từ trong ở đầu bên kia điện thoại.

Sau đó, điện thoại bị cúp.

Quyền Từ, đồng chí vừa về nhà chưa được bao lâu đã mang theo bộ mặt hung dữ đi ra ngoài.

Trong tay La Nguyên Kiệt cầm một ly rượu vang đỏ.

Đưa tới trước mặt Tô Yên rồi gã dựa vào tường, "Tô Yên, dù nói thế nào thì lúc nãy tôi đã cứu em. Có phải em nên cảm ơn tôi không?"

Vừa nói gã vừa duỗi tay đưa ly rượu vang đỏ đó tới trước mặt Tô Yên.

Trong ánh mắt gã có những cảm xúc không biết tên, giọng nói bắt đầu trở nên mờ ám, "Uống ly rượu này xem như lời cảm ơn của em với tôi."

Tô Yên duỗi tay cầm lấy, nhìn thoáng qua ly rượu vang đỏ này.

Cô đặt gần bên môi khẽ ngửi ngửi.

Trong mùi của rượu vàng đỏ còn có một mùi hương của bạch quá, mang theo vị hơi hơi chua xót.

Gã bỏ thuốc làm thần kinh trở nên hưng phấn.

Tuy Tô Yên chưa từng trải qua nhưng Tiểu Hoa đã cho cô đọc không ít sách đấy nhé

Đây là muốn hại cô à?

Tô Yên chớp chớp mắt.

Cô đặt ly rượu vang đỏ xuống cửa sổ, đi vào trong phòng bao lấy một ly rượu vang đỏ khác ra.

Sau đó bàn tay lướt qua ly rượu vang đỏ đó.

Nhỏ giọng dặn dò một câu, "Không được ăn gã chết ngay đâu nhé."

"Mắng mắng mắng mắng mắng mắng"

Ăn thịt người, ông là dân chuyên nghiệp đấy nhé.

Muốn ăn nửa chết nửa sống, hay là muốn ăn đến hơi thở cuối cùng ông cũng làm được

Buồn cười, đường đường Cổ vương như ông, đó là những con sâu bình thường có thể làm à?

Cô cầm một ly rượu đi tới bên cạnh La Nguyên Kiệt, đặt ly rượu này vào trong tay La Nguyên Kiệt.

Sau đó cầm ly rượu lúc nãy cô đặt lên trên cửa sổ lên, "Tôi kính anh một ly"

Cô nói từng câu từng chữ.

La Nguyên Kiệt cười càng thêm quyến rũ.

Một người nhìn qua ngây thơ như vậy, cũng không biết cảm giác trên giường thế nào

Nhưng mà... gã rất nhanh sẽ được biết thôi.

Vừa nghĩ gã vừa cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch.

Xuân dược gã thêm vào ly rượu kia rất ít, chỉ để làm trợ hứng mà thôi.

Lấy điều kiện của gã, không cần cưỡng bách người khác, chỉ cần đứng ở chỗ đó, người muốn lên giường với gã phải xếp từ thành phố phía Đông tới phía Tây.

Nhưng mà cô gái tên Tô Yên có điểm cứng rắn, lỡ như đến lúc đó không muốn lên giường với gã thì không vui.

*****

Edit: Ư Ư

Cho nên mới cho ít thuốc kích dục vào, đến lúc đó cô tình tôi nguyện, xuống giường chia tay, sạch sẽ.

Chỉ là... , La Nguyên Kiệt nhìn Tô Yên vẫn cầm ly rượu vang đỏ kia mà không uống.

Gã sửng sốt, "Em không uống?"

Tô Yên chớp chớp mắt, cầm ly rượu kia nói: "Tôi không uống rượu."

Đôi mắt La Nguyên Kiệt lập tức hiện lên một tia âm trầm.

Quả nhiên.

Trên thế giới này nào có nhiều người ngây thơ như vậy.

Phần lớn đều là bên ngoài ngây thơ thuần khiết bên trong dâm đãng

La Nguyên Kiệt đặt ly rượu xuống cửa sổ, đang định hành động thì lại nhìn thấy Tô Yễn cũng đặt ly rượu kia xuống cửa sổ, sau đó không thèm nhìn gã mà đi vào trong phòng.

Gã cứng người lại, cảm thấy quá mất mặt.

Nhưng mà chỉ một lát sau La Nguyên Kiệt đã dựa vào vách tường cười.

Đây là muốn làm gã chú ý à?

Không thể không nói, Tô Yên thành công làm được.

Hứng thú của gã với cô không chỉ nhiều thêm một chút.

Một lát sau gã nâng chân đi vào trong phòng.

Gã ngồi xuống, nhà làm phim lại bắt đầu bắt chuyện, "Nguyên Kiệt a, tôi vẫn muốn cảm ơn cậu vì đã tham gia bộ phim này."

Vừa nói vừa nâng ly với La Nguyên Kiệt.

La Nguyên Kiệt cũng nâng ly nói vài câu.

Sau đó ánh mắt gã bắt đầu chuyển hướng về phía Tô Yên, "Tô Yên, từ khi vào phòng cô không nói chuyện với ai, cũng không uống rượu, còn đại bài hơn cả tôi nhiều."

Gã cười ngâm ngâm giống như chỉ đang nói đùa.

Nhưng ai cũng có thể nghe ra sự châm chọc và bức bách trong đó.

Ban đầu mọi người cho rằng La Nguyên Kiệt muốn che chở Tô Yên.

Nhưng bây giờ... hình như tình hình đã thay đổi

Kevin ngồi bên cạnh vừa nghe vậy thì lập tức đặt chén rượu tới trước mặt Tô Yến, lấy lòng nói: "Cô ấy nào dám đại bài hơn ảnh đế, cô ấy chỉ thẹn thùng, thẹn thùng thôi."

Ánh mắt La Nguyên Kiệt vô tình đảo qua nhà làm phim họ Phương.

Đều là tay già đời thì làm sao lại không hiểu?

Nhà làm phim họ Phương cũng đã sớm muốn dạy dỗ Tô Yên từ lúc nãy rồi.

Kết quả là ông ta lên tiếng, "Hôm nay vì một mình cô mà chậm trễ tiến độ quay phim của cả đoàn. Cô cũng không thèm nói một câu xin lỗi?"

Tô Yên nhìn nhà làm phim họ Phương kia, nhìn ông ta cũng không phải người tốt lành gì.

Nhưng thật sự là do lỗi của cô.

Cô thành thành thật thật đứng dậy, cầm một ly rượu vang đỏ lên đang định nói xin lỗi thì lại thấy ông ta nâng tay chỉ chỉ ba ly rượu lúc nãy, "Uống cái này, mới biểu hiện được thành ý của cô."

Ý của nhà làm phim họ Phương rõ như ban ngày.

Nhìn cô không vừa mắt nên muốn dạy dỗ cô đấy, cô làm được gì tôi?

Ở đây phần lớn là đàn ông, chỉ có Long Lị Lị, Tô Yên, còn có một cô gái đóng vai nữ phụ.

Chỉ là Long Lị Lị và nữ diễn viên kia đều không ở đây

Vậy nên trên bàn cũng chỉ còn lại một mình Tô Yên là nữ.

Nhà làm phim họ Phương kia cũng đã uống mấy ly rượu, nhìn bộ dáng thờ ơ của Tô Yên, nói chuyện cũng không thèm cố kỵ

Hừ lạnh một tiếng, khuôn mặt tràn đầy khinh thường, "Hừ, một người đàn bà không lên được mặt bàn như cô, đúng là không nhìn ra, tuổi còn nhỏ mà đúng là đầy tâm cơ."

Tô Yên nhìn nhà làm phim, liếm liếm khóe môi, cô chán ghét người này, "Ông chỉ là nhà làm phim, cũng chỉ như thế mà thôi."

(*) Đại bài: Ý chỉ những ngôi sao lớn tự cho mình là quan trọng, khinh thường người khác.

*****

Edit: Ư Ư

Giọng nói của cô bình tĩnh không mang theo chút cảm xúc nào.

Không phải coi rẻ, cũng không phải lấy lòng.

Mà cô càng như vậy lại làm nhà làm phim họ Phương càng thêm tức giận.

Ông già làm phim họ Phương kia tức giận vỗ bàn nói: "Tôi nói cho cô biết, Tô Yên, nếu cô không uống hết ba ly rượu này, cô cho rằng tôi sẽ cho cô đi ra khỏi căn phòng này chắc?"

Ông già này tháo tháo cà vạt nổi giận đùng đùng.

Ông ta không tin hôm nay ông ta không dạy dỗ được cô.

Tô Yên nghĩ ông ta làm thế nào để nhốt mình trong căn phòng này nhở?

Dùng sức mạnh ép cô à?

Nhưng tất cả người trong căn phòng lại cộng lại cũng không đánh lại cô.

Kevin bên cạnh đã sớm muốn ngất xỉu vì bị Tô Yên làm cho tức giận.

Hắn ta đứng lên vừa nhận lỗi với ông gia làm phim vừa kéo cánh tay túm Tô Yên, cao giọng quát lớn, "Tô Yên! Còn không xin lỗi nhanh lên?!"

Tô Yên mím môi, vứt cánh tay của Kevin xuống, "Anh thật phiền."

Bộ dáng không chịu quản giáo của cô rơi vào trong mắt ông già làm phim họ Phương, ông ta cười lạnh một tiếng, "Kevin, người của mình mà không biết dạy dỗ thì là lỗi của ai?"

Kevin giơ tay hoa lan chỉ, lắc mông, liếc mắt đưa tình với ông già làm phim họ Phương, "Ai da, anh cũng đừng so đo với cô ấy."

Người kia cầm một trong ba ly rượu kia lên, cười, sau đó bỗng nhiên há mồm, nhổ nước bọt vào trong ly rượu đó, "Được thôi, có thể không so đo, uống hết ly rượu này đi."

Sắc mặt Kevin cứng đờ đang định nói thêm gì ông già kia nhìn về phía Tô Yên nói: "Cô uống."

La Nguyên Kiệt ngồi bên cạnh đốt một điếu thuốc cong môi cười.

Đây là kết quả của người đối nghịch với gã.

Tô Yên, tôi muốn nhìn xem lúc này cô sẽ làm gì

Ông già kia vẫn chưa nói hết, cầm ly rượu lên đung đưa, "Bộ phim này là bộ phim được nhiều người mong chờ, nếu cô không uống, thì nhân vật của cô vẫn có rất nhiều người muốn. Nếu còn có người dám dùng cô thì sẽ đối nghịch với tôi."

Ông ta dùng tài nguyên trên tay mình để uy hiếp cô.

Ý tứ đơn giản, nếu Tô Yên không uống vậy thì con đường diễn viên này không thể đi được nữa.

Ngoài cửa, Long Lị Lị và một nữ diễn viên đang đứng nghe rõ ràng cuộc nói chuyện bên trong.

Nữ diễn viên kia đáng tiếc thở dài, "Chỉ sợ Tô Yên này xem như xong rồi."

Vừa nói xong thì hành lang truyền đến tiếng bước chân.

Còn có một người đàn ông đang hót ríu rít, "Này này này, tối như vậy rồi cậu còn phát bệnh nữa à, cái khách sạn tồi tàn này có gì mà lại mua?"

An Nguyên Phi lau mặt, mặc một bộ đồ khá thoải mái.

Hắn đang chuẩn bị tới hộp đêm happy một xíu mà lại bị gọi tới đây.

Quyền Từ lạnh mặt không nói gì.

An Nguyên Phi líu lưỡi, thông minh lựa chọn ngậm miệng.

Tuy rằng không biết bị ai chọc giận, nhưng mà... An Nguyên Phi chân thành hy vọng thế giới hoà bình....

Vừa nghĩ vừa chắp hai tay bái bái mấy lần.

Long Lị Lị nhìn tiếng bước chân dày đặc và người đàn ông tàn nhẫn cô ta đã từng gặp một lần.

Long Lị Lị nắm chặt túi duỗi tay đẩy cửa phòng ra, "Dừng lại."

Nữ diễn viên bên cạnh Long Lị Lị không kịp cản thì cô ta đã đi vào

Mọi người đồng thời nhìn lại, Long Lị Lị đi đến bên cạnh Tô Yên, giọng nói nghiêm túc, " Nhà làm phim, ông đang sỉ nhục nhân cách của con người."

Ý tứ muốn che chở Tô Yên cực kỳ rõ ràng.

Tô Yên nhìn Long Lị Lị.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)