Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 321

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 321
Xin chào, học bá! (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Chờ nói xong rồi, cô hỏi

"Anh nghe hiểu không?"

Cổ Quyết rầu rĩ lên tiếng

"Hiểu."

Dù sao ý của chủ nhân chính là về sau không thể ôm hắn như vậy nữa.

Đột nhiên hắn cảm thấy cuộc sống thật tẻ nhạt mà.

Tô Yên nghe hắn trả lời, liền kéo hắn đi đến mép giường.

Cô lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho chú Trương

"Chú Trương, lấy một bộ quần áo của Tô Cổ tới phòng tôi."

Ngắt điện thoại xong, cô quay đầu lại.

Cổ Quyết có lẽ cảm thấy thứ này ở trêи người thật phiền phức, liền lấy nó ra khỏi người mình, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi ở giữa giường.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hắn mím môi, cười tươi

"Chủ nhân ~"

Tô Yên trì độn ba giây đồng hồ.

Sau đó lập tức lấy chăn che cho hắn.

"Mau mặc quần áo vào."

"Cổ Quyết không muốn mặc."

"Gặp người khác, phải mặc."

"Em là chủ nhân của ta, không phải người khác."

Nói xong, lại muốn kéo tấm thảm lông kia xuống.

Tô Yên ấn chặt tay hắn.

"Không được thả."

Cổ Quyết rốt cuộc cũng nghe lời, nhưng biểu tình không hề vui vẻ.

Hắn cảm thấy, nên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đối diện cùng Tô Yên thì thoải mái hơn.

Kéo kéo giật nhẹ, trong bất tri bất giác bên ngoài trời đã sáng.

Khoảng 6 giờ sáng, chú Trương đưa một bộ quần áo đến phòng cô.

Áo sơ mi trắng, quần đen, mác treo còn chưa cắt.

Là đồ mới.

Chú Trương đưa quần áo xong, đang chuẩn bị rời đi.

Tô Yên gọi ông lại

"Chú Trương"

"Tiểu thư."

"Bác giúp Cổ Quyết mặc quần áo vào đi."

Sau đó, cô mở cửa phòng ra.

Chú Trương còn đang suy nghĩ Cổ Quyết là ai, liền thấy được một mỹ thiếu niên ngồi trêи giường Tô Yên, trêи người đang bọc một tấm chăn.

Thiếu niên này đi vào khi nào?

Tại sao ông không biết?

Sau đó liền nhìn trêи mặt đất có khăn lụa màu đỏ, khăn trải giường bị xé hư, cùng với giường ngủ vô cùng hỗn độn.

Này ······.

Khuôn mặt già của Chú Trương đỏ ửng.

Tô Yên

"Tôi đi ra ngoài rửa mặt, chú mặc quần áo cho hắn. Có được không?"

Chú Trương gật đầu

"Được!"

Biểu tình trêи mặt chú Trương không có gì biến hóa.

Nhưng nội tâm đang hoạt động khá phong phú.

Một thiếu niên không thể mặc quần áo, vẻ ngoài xuất chúng, còn dùng ánh mắt ai oán như vậy nhìn Tô Yên tiểu thư.

Đây, không phải là tiểu thư vừa đe dọa vừa dụ dỗ người ta đó chứ?

Vừa nghĩ, chú Trương vừa rối rắm đi vào trong phòng.

Tô Yên đi ra ngoài, xuống tầng một.  

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Nhân tiện cầm đồng phục, đi vào nhà tắm.

Lúc này cô ở trong bồn tắm lâu hơn một chút, nhân tiện cùng Tiểu Hoa nói về chuyện phát sinh hôm qua.

Đợi lúc cô đi ra ngoài, đã là một tiếng sau.

Nhưng khi cô đi ra khỏi phòng tắm, liền nghe thấy tiếng người giúp việc thét chói tai ở bên ngoài.

Máu loang lổ, rơi khắp sàn nhà.

Cô sửng sốt, nghĩ rằng Cổ Quyết xảy ra chuyện liền lập tức chạy lên lầu.

Vừa lên tới nơi, chỉ thấy Tiểu Hồng đứng ở chỗ đó.

Nó thấy Tô Yên đến giống như thấy cọng rơm cứu mạng

"Yên Yên, rốt cuộc chị đã tới."

Tô Yên

"Cổ Quyết đâu?"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Cổ Quyết là ai?"

Tô Yên

"Người đàn ông trong phòng chị."

Tiểu Hồng

"Hắn còn ở bên trong."

"Vết máu này là như thế nào? Hắn bị thương sao?"

"Là chú Trương bị thương ở cánh tay, còn có hai hầu gái bị thương nghiêm trọng, đã được đưa đi bệnh viện."

Cô vừa nghe, vừa chạy tới cửa phòng mình.

Nhìn thấy Tô Cổ đứng ở chỗ đó, hình như vừa mới đánh nhau xong, quần áo trêи người nhăn nhúm, cổ tay áo bị xé rách.

Bên trong, Cổ Quyết ngồi ở trêи giường.

Trêи tay dính máu, có máu bắn tung tóe trêи mặt.

Đôi mắt màu lam nhạt lộ ra một cỗ kiêu căng cùng lệ khí.

Trêи người còn bọc cái chăn lông trước khi Tô Yên rời đi.

Nhưng chăn lông trắng như tuyết hiện giờ đã loang lổ vết máu.

*****

Edit: Thanh Thảo

Beta: Ngân Minn

Tiểu Hồng tung ta tung tăng chạy theo sau Tô Yên.

Nhỏ giọng nói

"Chị vì sao lại lo lắng tên kia bị thương? Rõ ràng hắn rất hung dữ."

Thiếu chút nữa Tô Cổ cũng không chế trụ được.

Tô Yên xuất hiện ở cửa, biểu tình nồng đậm lệ khí của Cổ Quyết lập tức tiêu tan.

Tiểu Hoa

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao đã sáng lên."

Ký chủ cái gì cũng chưa làm, một ngôi sao đã sáng lên rồi.

Tiến triển này, đặc biệt nhanh chóng a.

Cổ Quyết vẻ mặt u oán ủy khuất

"Chủ nhân, bọn họ khi dễ ta."

Tô Cổ đứng ở cửa nghe vậy, mí mắt nhảy dựng.

Lúc này, Tô Yên đã đi vào bên trong.

Cổ Quyết liền nhào tới ôm lấy cô, không ngừng run rẩy dụi đầu vào vai cô.

Với cái thân hình cao hơn m8 kia của hắn mà còn cố dụi đầu vào vai Tô Yên thấp bé, trông phá lệ khôi hài.

Tô Yên vỗ vỗ sống lưng hắn, xem như trấn an.

Thân thể đang căng chặt của Cổ Quyết rốt cuộc cũng dần dần thả lỏng.

Cảm nhận được sự thay đổi của hắn, Tô Yên lúc này mới mở miệng

"Khi dễ anh như thế nào?"

Cổ Quyết

"Bọn họ muốn kéo chăn của ta, để ta trần trụi cho bọn họ xem."

Khi nói lời này, vốn dĩ lệ khí đã tiêu tán lại lần nữa chậm rãi tụ tập.

Hắn ôm Tô Yên

"Cổ Quyết là của chủ nhân, chủ nhân nói ai cũng không thể xem."

Hắn đang rất nghiêm túc nghe lời chủ nhân nha.

Nhìn đi, hắn thật ngoan.

Cổ Quyết trong lòng âm thầm cân nhắc.

Tiểu Hoa

"Ah~ háo sắc."

Tô Cổ lãnh đạm nói

"Chú Trương thay quần áo cho hắn, có hai nữ giúp việc đi ngang qua, cửa không đóng, họ thiếu chút nữa đã bị hắn moi tim."

Tô Yên vừa nghe vậy, cô  nhắm mắt lại, xoa xoa huyệt thái dương.

Cổ Quyết thấy phản ứng này của chủ nhân, dường như biết mình làm không đúng, lập tức nói

"Chủ nhân, bọn họ không chết, ta không giết bọn họ."

Tô Cổ

"Không phải không muốn giết, là giết không thành."

Nếu không phải vừa vặn hắn tới tìm Tô Yên có việc muốn nói, sợ là hai nữ giúp việc kia đã chết rồi.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Cổ Quyết thấy Tô Yên nhíu mày, hắn cọ bả vai Tô Yên, nói

"Chủ nhân có nói, nam nữ khác nhau, không thể để cho người khác nhìn ta, là bọn họ sai."

Cổ Quyết chưa từng cảm thấy mình làm sai.

Ai bảo hai người kia nhìn trộm hắn.

Hắn chính là của chủ nhân.

Nghĩ nghĩ, đôi mắt màu lam của Cổ Quyết đảo qua Tô Cổ đang đứng ở cửa.

Không biết suy nghĩ cái gì, lông mi run rẩy, mí mắt buông xuống, máu tươi theo ngón tay, rơi xuống thảm lông.

Tô Cổ tự nhiên nhận thấy được Cổ Quyết đang nhìn mình.

Cậu lãnh đạm mở miệng

"Hắn lần đầu biến thành người, có nhiều việc còn chưa hiểu. Có thể hiểu được."

Tiểu Hồng đang căm giận nhìn Cổ Quyết, nghe ngữ khí nói chuyện của Tô Cổ biến đổi, nó sửng sốt

"Cái gì?"

Nghe Tô Cổ nói như vậy, hình như, hình như có chút hợp lý.

Lúc này, Tô Yên mở mắt, nói

"Tiền thuốc men, phí an dưỡng, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần đều có thể lo.   Lát nữa ta sẽ mang hắn đến bệnh viện xin lỗi bọn họ."

Cổ Quyết rầu rĩ

"Không ~"

Xin lỗi?

Hắn không sai, vì sao phải xin lỗi?

Sớm biết như vậy, còn không bằng giết chết luôn.

Tô Cổ nghe xong, gật đầu

"Được!"

Sau đó, cậu dẫn theo Tiểu Hồng rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại một mảnh hỗn độn, còn có Cổ Quyết cùng Tô Yên.

Cô lên tiếng

"Giết người là không đúng."

Cổ Quyết

"Lúc bị đưa đi, bọn họ vẫn còn thở phì phò."

Tô Yên

"Thuộc về hành vi giết người không thành."

Tuy rằng hắn không phải con người, cũng không cần tuân thủ theo quy tắc xã hội.

Nhưng về sau, nếu muốn sinh sống ở chỗ này thì không thể giết người, đây là điểm mấu chốt.

Không thể nhượng bộ, bằng không, về sau sẽ xảy ra chuyện.

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

Cổ Quyết không nói lời nào, chỉ cọ cọ đầu vai Tô Yên.

Hành động như vậy, còn không phải là không vui sao.

Tiểu Hoa khinh bỉ

"Còn bày đặt giả bộ, vừa nãy không phải muốn giết người sao, thế mà bây giờ lại tỏ vẻ yếu đuối."

Tiểu Hoa vừa nói vừa phỉ nhổ bản thân lúc trước coi hắn là một ngốc bạch ngọt.

Như thế này có chỗ nào là ngốc bạch ngọt, đây là một đóa hắc liên hoa thì có.

Tô Yên lấy chăn trêи người lau vết máu ở tay hắn.

Thấy vẫn còn bẩn, liền dẫn hắn vào phòng tắm.

Mới đi được hai bước, lạch cạch, chăn đã rơi xuống.

Người nào đó ngây ngốc đứng tại chỗ, đôi mắt lam nhạt trông rất vô tội.

Tô Yên nhớ tới lời mình từng nói.

"Nam nữ khác biệt, khoác cho tốt."

Cổ Quyết lôi kéo tay Tô Yên,

"Em là chủ nhân, Cổ Quyết không ngại."

Nói xong định cọ vào người cô.

Tô Yên nhanh chóng lấy chăn bọc hắn lại, hơi dùng sức, kéo hắn vào phòng tắm.

Ném người vào bồn, cô nói

"Tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra, em chờ ở bên ngoài."

Nói xong, không đợi hắn mở miệng đã đi ra ngoài.

Trở lại phòng ngủ, nhìn đống hỗn độn trong phòng.

May mắn là quần áo vẫn còn sạch.

Nhìn thời gian, 7 giờ.

Còn một giờ nữa là phải đến trường.

Cô đi xuống lầu, ăn hai miếng bánh mì.

Đang định về phòng thì Tiểu Hồng chạy tới, gọi liên hồi.

"Yên Yên, Yên Yên."

Thấy nó có vẻ rất lo lắng, Tô Yên dừng bước lại, hỏi

"Có chuyện gì sao?"

"Con chó của Yên Yên mất rồi, làm sao bây giờ?"

Nói đến đây, Tiểu Hồng lo lắng đến nỗi nước mắt lưng tròng.

Thấy nó vội vàng như vậy, chắc đã tìm kiếm rất lâu.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép       (눈_눈) ]

Tô Yên không hiểu nổi, sao Tiểu Hồng lại để ý tới Cổ Quyết như vậy.

Tiểu Hồng kéo tay Tô Yên

"Có phải nó bị người khác bắt đi không?"

Tô Yên

"Em thực để ý?"

Tiểu Hồng gật gật đầu.

Lại bồi thêm một câu

"Thật vất vả mới nuôi nó béo như vậy."

Tô Yên

"..."

Tiểu Hồng

"Con chó đó lớn rất nhanh, tuy tính tình không tốt, nhưng thịt lại thơm ngon."

Lúc này, Tô Cổ đi tới, dùng kẹo ʍút̼ dụ Tiểu Hồng đi.

Tô Cổ đứng ở đầu cầu thang, bình thản nói 

"Chúc mừng."

Tô Yên

"Hả?"

Tô Cổ

"Chúc mừng nam nhân của chị biến thành người."

Đó là sự thật, nhưng nghe vẫn cứ quái quái.

Tô Yên gật đầu rồi chạy lên lầu.

Một giờ sau, cuối cùng cũng thu thập tốt cho Cổ Quyết.

Áo sơ mi trắng cùng quần âu màu đen.

Mái tóc bạch kim xoăn nhẹ vuốt ra sau tai, tôn lên đường nét khuôn mặt.

Đôi mi đen rung lên như cánh ve sầu, đôi mắt lam nhạt đặc biệt mê người.

Mũi cao, đôi môi căng mọng.

Chậc.

Chỉ nhìn thoáng qua thôi cũng đủ hớp hồn người khác.

Vô luận nam hay nữ đều cảm thấy xấu hổ khi đứng trước khuôn mặt này.

Mà hiện giờ, mỹ nam này đang đứng ở cửa biệt thự kéo tay Tô Yên, không cho cô đi học.

À, cũng không phải là không cho đi, mà là muốn cô mang theo hắn mọi lúc mọi nơi.

Tô Yên trấn an

"Tối em sẽ trở về."

Cổ Quyết không vui.

Trước kia bị coi thành con chó, không cho đi cùng thì cũng đành chịu.

Hiện tại biến thành người rồi mà vẫn không cho đi cùng.

Hắn lộ vẻ oán giận

"Có phải chủ nhân không muốn cho Cổ Quyết đi cùng?"

"Không phải, em đi học, ở đó không cho người ngoài vào."

"Cổ Quyết là người của chủ nhân, không phải người ngoài."

Hắn tỏ vẻ vô cùng lí lẽ, hơn nữa còn nói rất tự tin.

Tô Yên rất kiên nhẫn giải thích

"Em đã nhờ người làm thủ tục nhập học cho anh, ngày mai, hai chúng ta có thể đi chung. Còn hôm nay thì không được."

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

Ngay khi Cổ Quyết nghe được ngày mai có thể đi cùng chủ nhân thì cao hứng không ít.

Nhưng hắn vẫn muốn đi ngay bây giờ cơ~.

Hắn kéo tay Tô Yên không chịu buông, buộc cô phải lên tiếng an ủi

"Hôm nay chú Trương sẽ dẫn anh đến xin lỗi và bồi thường hai người bị anh đánh hôm trước."

Vừa nói xong, chú Trương đã đi tới bên cạnh.

Chú Trương chỉ bị thương nhẹ, nghỉ ngơi hai ngày là tốt.

Cổ Quyết cũng không muốn làm tổn thương hắn.

Rốt cuộc, vẫn là nghe lời Tô Yên, để chú Trương mặc quần áo cho mình.

Cổ Quyết nghe xong, cuối cùng mới chịu miễn cưỡng buông tay.

Tô Yên lên xe đi học.

Tô Yên vừa đi, Cổ Quyết đã dở mặt như lật sách.

Mí mắt cụp xuống, rất kiêu căng, còn chủ động nói

"Đi thôi."

Thanh âm dễ nghe truyền vào tai Chú Trương làm ông hốt hoảng nhớ tới chuyện hồi sáng.

Bất giác lùi một bước.

Dù không biết tiểu thư mang vị thiếu niên xinh đẹp này từ đâu về.

Nhưng... không dễ chọc a.

.......

Tô Yên đi học, còn một mớ hỗn độn đang chờ cô giải quyết.

Vừa đến trường đã bị chủ nhiệm gọi lên văn phòng.

Trong văn phòng, giáo viên nhìn Tô Yên, giận dữ nói

"Tô Yên, nếu không có bạn học làm chứng, tôi cũng không thể ngờ được, người đánh Bạch Hoành Vũ ra nông nỗi này chính là em."

Hắn bị gãy xương sườn, giờ còn đang nằm trong bệnh viện.

Tô Yên

" Em xin lỗi."

Thầy lập tức lắc đầu

"Không không không, là lỗi của tôi, thế nhưng không phát hiện ra em có tài đánh nhau như vậy."

Thầy giáo vừa nói, vừa xoa xoa cái đầu hói Địa Trung Hải của mình.

Thật đáng giận.

Cây gậy trúc nhỏ trong tay khua qua khua lại.

Nếu đây là nam sinh, ông đã giải quyết xong lâu rồi.

Nhưng Tô Yên lại là nữ sinh, không thể đánh.

Chủ nhiệm dựa vào ghế, nhìn Tô Yên

"Em học cái này từ khi nào? Học theo ai? Ngoài trường? Hút thuốc, uống rượu rồi trốn học theo bạn trai??"

Thầy giáo nói xong, nhướng mày.

Biểu tình bắt đầu trở lên nghiêm túc.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên lắc đầu

"Cha sợ em bị bắt cóc, nên có dạy chút để phòng thân."

Nghe vậy, thầy giáo mới thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra không có liên quan tới những phần tử xấu ngoài trường.

Chủ nhiệm lớp cầm cây gậy gõ trêи bàn

"Dù em không lêu lổng cùng người ngoài, nhưng đã đánh bạn học trong trường đúng không?? Cũng may bọn họ rộng lượng, không truy cứu. Em viết bản kiểm kiểm 5000 từ đi."

Tô Yên gật đầu

"Vâng"

Chủ nhiệm lớp nhìn chằm chằm Tô Yên.

Thật không tài nào hiểu nổi, một học sinh ngoan ngoãn, yếu đuối mong manh như này lại có thể đánh một thanh niên thành bộ dạng như vậy??

Xét thấy thái độ thành khẩn nhận lỗi của cô, cơn giận của chủ nhiệm lớp cũng dần tiêu tán.

Mở miệng

"Thử nói một chút sự tình cho tôi xem nào."

"Cái gì ạ?"

"Nói vì sao lại ra tay đánh người!"

Tô Yên

"Cha em và cha hắn đã định ra hôn ước từ trước, nói cách khác, hắn là vị hôn phu của em."

Chủ nhiệm lớp kinh ngạc.

Vị hôn phu?

Đứa nhỏ này mới 17-18 tuổi mà cha mẹ đã vội vã như vậy sao?

Đương nhiên, chuyện kinh ngạc còn ở phía sau

"Hắn và Tần Huyên Nhu ở bên nhau."

Tần Huyên Nhu...

Chẳng phải là bạn cùng bàn của Tô Yên sao?

"Không phải mối quan hệ của hai đứa rất tốt sao? Đi WC còn cầm tay nhau đấy."

Tô Yên gật đầu

"Vâng, nhưng khi cậu ấy biết hắn là vị hôn phu của em, thì chỉ sau năm giờ, họ ở bên nhau."

Chủ nhiệm lớp

"Khụ khụ khụ khụ khụ "

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

Ông vừa nhấp một ngụm trà, nghe Tô Yên nói xong mà bị sặc không phản ứng kịp.

Chủ nhiệm lớp cầm cây gậy nhỏ, không biết đánh vào đâu.

Vị hôn phu và bạn thân ở bên nhau.

Chà, ghê gớm thật.

Lại còn phát sinh trong trường học nữa.

Quá đáng sợ.

Chủ nhiệm lớp ho khan một tiếng,

"Giờ đã là thế kỷ 21, các giáo viên cũng từng có một thời như các em. Chuyện tình cảm học trò, chúng ta cũng hiểu, cho nên nhà trường cũng không quan tâm."

Chủ nhiệm lớp cũng không biết nói gì cho tốt.

"À thì... về bản kiểm điểm, em không cần phải viết nữa. Haizzz, tuổi trẻ mà, thầy hiểu. Bạch Hoành Vũ tuy có chút đẹp trai nhưng con trai tốt vẫn còn rất nhiều. Đừng vì một cái cây mà bỏ cả khu rừng.

Em thấy có đúng không?"

Hiện tại ông không thèm quan tâm lý do Tô Yên đánh Bạch Hoành Vũ nữa.

Cái tên Bạch Hoành Vũ kia chính là thiếu đánh.

Chuyện ông lo lắng bây giờ là khuyên can thiếu nữ đương độ xuân xanh này đừng vì chuyện mình bị phản bội mà làm ra hành động thiếu suy nghĩ, lúc đó mất nhiều hơn được.

Tô Yên gật đầu

" Thầy nói rất đúng."

Nói rồi cô dừng một chút

" Thưa thầy, em có thể đi được chưa ạ?"

Chủ nhiệm lớp liên tục gật đầu

"Có thể, có thể."

Đáp ứng xong, ông ngập ngừng mở miệng

"Nếu trong lòng em có tâm sự gì, có thể tới đây bất kỳ lúc nào, thầy luôn hoan nghênh, cứ nói thoải mái."

Tô Yên gật đầu

"Vâng"

Sau đó cô ra khỏi văn phòng.

Khi bước vào lớp, trong lớp mọi người đang trò chuyện rôm rả bỗng trở nên yên ắng.

Tầm mắt đồng thời nhìn về phía cô.

Tô Yên đi đến chỗ của mình, ngồi xuống.

Lúc này, chuông vào lớp vang lên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Thầy giáo bước vào, chăm chú nhìn Tô Yên hồi lâu, sau đó mới rời tầm mắt đi.

Tần Huyên Nhu không đi học, chỗ ngồi bên cạnh trống không.

Suốt cả buổi sáng, Tô Yên luôn có cảm giác ai đó đang nhìn mình.

Lúc cô ngẩng đầu xem thì ánh mắt đó lại nhanh chóng rời đi.

Tới buổi chiều, vào giờ giải lao tiết thứ hai, Tần Huyên Nhu trở lại.

Hai mắt đỏ bừng, dường như đã khóc rất lâu.

Sau đó bước tới chỗ ngồi, trước mặt mọi người, thịch một cái, quỳ xuống trước mặt Tô Yên.

Tiểu Hoa

"Ký chủ, em nghĩ cô ta đang muốn tung đại chiêu."

Tần Huyên Nhu cắn môi, một bộ ủy khuất, túm lấy ống quần Tô Yên

"Tiểu Yên, mình cầu xin cậu, có thể đừng nhắm vào gia đình mình nữa được không? Mình biết, gia đình cậu có tiền có thế. Nếu có chuyện gì thì trực tiếp nhằm vào mình. Trái tim mẹ mình không tốt, thật sự không thể chịu nổi."

Tô Yên nhìn cô.

Tần Huyên Nhu đau khổ cầu xin, mọi người nghe vậy không khỏi lo lắng.

Chung quanh lại vang lên tiếng thảo luận.

Một số người thậm chí còn bắt đầu chụp ảnh cả hai.

Có người không tắt âm, tiếng máy ảnh vang lên rất rõ ràng.

Thái độ của học sinh trong lớp đối với Tô Yên cũng đột nhiên thay đổi.

Mỗi người mỗi suy nghĩ.

Có người giận mà không dám nói.

Có người lý trí, vẫn bảo trì thanh tỉnh.

Có người xúc động, liền trực tiếp mở miệng

"Tô Yên, kể cả gia đình cậu có tiền cũng không thể chèn ép người khác như thế."

"Đúng vậy! Huyên Nhu đứng lên, chúng ta không việc gì phải sợ cậu ta, không thể cúi đầu trước cái ác."

Tần Huyên Nhu vẫn quỳ ở đó, không nói gì.

Nước mắt lại bắt đầu rơi xuống.

Muốn bao nhiêu đáng thương thì có bấy nhiêu đáng thương.

Cô ta cắn chặt môi, cố gắng giữ mình không khóc thành tiếng.

Có vài nữ sinh sớm đã không ưa Tô Yên.

Đánh bạo tiến lên, muốn nâng Tần Huyên Nhu dậy.

"Huyên Nhu, nín đi, nếu không chúng tôi sẽ không giúp cậu đâu."

__

Hiu hiu~ phải 3-4 hôm nữa tui mới bạo chương được oh.

Chờ đợi là hạnh phúc ohhhh***

*****

Edit: hhhhhh

Beta: Thanh Hoa

"Đúng vậy, Huyên Nhu đừng khóc."

Tốp năm tốp ba nữ sinh vây lại đây.

Có người mở miệng

"Tô Yên, cậu nghĩ mình là ai?"

Tô Yên ngẩng đầu nhìn người kia, nghi hoặc mở miệng

"Vậy cậu nghĩ cậu là ai?"

Người kia bị Tô Yên đáp trả như vậy, sắc mặt tức khắc đỏ bừng.

Thẹn quá hóa giận, gào lớn

"Tô Yên, đừng tưởng trong nhà cậu có chút tiền là ghê gớm!"

Tô Yên nghiêm túc

"Không phải tôi cảm thấy ghê gớm, mà tự cậu cảm thấy nhà tôi ghê gớm."

Bên cạnh lại có người nói thêm vào

"Cậu xem cậu đã khi dễ Huyên Nhu thành bộ dạng gì?! Lúc trước hai người là bạn thân, bên nhau như hình với bóng! Bây giờ thì sao? Tô Yên, bây giờ trông cậu có còn giống học sinh không?"

Tô Cổ ngồi phía sau, lấy chocolate ra, cắn hai miếng.

Không biết có phải do tiếng mở gói chocolate quá lớn hay thế nào.

Tự dưng thu hút một số người lôi tên cậu vào.

Đám nữ sinh căm giận nhìn về phía Tô Cổ

"Tô Cổ, cậu là bạn của hai người họ, nói chút gì đi."

"Đúng vậy, nêu chút ý kiến đi."

"Nếu cậu đứng về phía Tô Yên, xem như mắt tôi mù."

Tô Cổ ăn xong khối chocolate kia, mới đứng lên đi qua.

Nhìn Tần Huyên Nhu đang khóc, lại nhìn Tô Yên.

Cậu nói với Tần Huyên Nhu

"Gia đình cô rất nghèo?"

Nói xong, Tần Huyên Nhu như bị vũ nhục, sắc mặt càng đỏ.

Thân thể run rẩy, như sắp không thể chịu đựng nổi muốn ngã xuống.

Trong đó có một nữ sinh phẫn nộ nói

"Tô Cổ! Cậu rốt cuộc muốn làm gì?! Gia đình Huyên Nhu rất khó khăn, cậu còn muốn chọc vào vết thương của cậu ấy??"

Đương nhiên, trong đó cũng có người đồng cảm nói

"Cậu chưa biết sao, Huyên Nhu là người duy nhất trong lớp chúng ta nhận quyên góp."

Lời này rơi xuống, thân thể Tần Huyên Nhu càng run lợi hại hơn.

Tất cả chuyện này đều do Tô Yên cả.

Tất cả đều là lỗi của Tô Yên.

Bỗng nhiên Tô Cổ duỗi tay, lấy sợi dây chuyền bạc cực kỳ mỏng manh trêи cổ Tần Huyên Nhu xuống.

Mặt trêи là một chiếc cánh, cũng không có gì đáng chú ý.

Đặc biệt là nó vẫn luôn được giấu bên trong áo.

Tô Cổ mở miệng

"Vòng cổ JK Collection Limited, kiểu mới nhất của năm nay. Nhà nghèo đến mức chỉ có thể đeo vòng cổ như vậy?"

Nói xong, chung quanh liền im lặng.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào chiếc vòng cổ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tần Huyên Nhu lập tức lắc đầu

"Không, không phải."

Có lẽ hơi bối rối, lập tức muốn lấy lại sợi dây chuyền.

Tô Cổ cũng không tránh, để cô ta giật lại.

Tần Huyên Nhu nắm chặt tay, rất mau ổn định lại.

Hai mắt cô ta đỏ bừng nhìn Tô Yên, không ngừng nói

"Đều là mình sai, Tiểu Yên, cậu tha thứ cho mình đi, chỉ cần cậu tha thứ cho mình, thì cho dù có phải quỳ bao lâu mình cũng chấp nhận."

Nói xong, Tần Huyên Nhu lại quỳ trêи mặt đất.

Không hề đề cập đến sợi dây chuyền, chỉ tiếp tục vấn đề cô ta muốn.

Người bên cạnh vội vàng kéo cô ta lên, an ủi

"Huyên Nhu, sao cậu phải cầu xin loại người như vậy?"

"Đúng vậy, có bạn thân như cậu ta, không đáng."

Tiểu Hoa nhìn vậy chỉ kinh ngạc.

Vốn dĩ Tiểu Hoa không để ý tới Tần Huyên Nhu, chỉ xem cô là một cô gái có chút tâm kế.

Hiện tại xem ra, nó đã sai rồi.

Thế này mà là chút tâm kế sao??!.

Đây là vô cùng vô cùng tâm cơ!

Cứ tưởng là đồng thau nhưng không ngờ người ta lại nạm kim cương.

Làm Tiểu Hoa xem đến nỗi kinh ngạc.

Đạo hạnh thật cao thâm a.

Tô Yên nghi hoặc

"Cậu cầu xin tôi tha thứ cho cậu, vậy cậu đã làm gì mà cần tôi phải tha thứ?"

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)