Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 003

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 003
Thiếu niên kiệt ngạo (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


"Trách không được vừa nãy Khương ca muốn chúng ta lui lại, may mà mập mạp cơ linh (cơ trí + linh động), bằng không, chính là bỏ qua một vở kịch ngàn năm có một a!"

Bốn người nếu nói là xem náo nhiệt, chi bằng nói là khiếp sợ càng nhiều hơn.

Con mẹ nó, đó là ai?!

Khương Nhiên!

Người kia là Khương Nhiên!!

Khương Nhiên lại mua kẹo cho con gái?

Bầu trời rơi vàng còn có khả năng hơn chuyện này đi?!

"Ai, bọn mày nói ···· đây là chuyện khi nào nhỉ? Sao bọn mình lại không biết?!"

Khi nói, ba nam sinh đồng thời nhìn về phía đứa có quan hệ tốt với Khương Nhiên tốt nhất, Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương nhìn ba người phóng tới ánh mắt bức cung, giơ tay đầu hàng: "Tao không biết gì hết. Hắn không có nói qua." Vẻ mặt thẳng thắn thành khẩn.

Trong đó một người nhịn không được nói: "Không được, việc này thật sự làm người tò mò a. Nếu không ··· chúng ta phái một đứa tới trước mặt Khương ca tìm hiểu?"

Tiếng nói vừa dứt, ánh mắt ba nam sinh lại lại lần nữa rơi xuống trên người Trình Tinh Dương.

Trình Tinh Dương mắt trợn trắng, ngồi xổm xuống đất: "Chúng mày muốn tao chết sao? Cái tính tình kia của Khương Nhiên, ai dám trêu?"

Ba người nhìn nhau, trong đó một người nói: "Mày không giống bọn tao a, mày lớn lên từ nhỏ với Khương ca, ngau cả khi muốn giết chết mày, cũng phải nghĩ lại mà để lại một hơi thở."

Sau khi nói xong, một người móc ra hai tờ tiền đỏ, bang vỗ xuống mặt đất: "Tinh Dương, bây giờ mặc kệ có hỏi được không, chỉ cần dám mở miệng hỏi, số tiền này đều là của mày."

Trình Tinh Dương nhấc chân liền đạp người nọ một cái, tức giận:

"Mày cút đi!" Cậu ta còn không tới nỗi cần tiền không cần mạng.

Bốn người nhìn Khương Nhiên đã đi xa, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nữ sinh kia.

Bởi vì khoảng cách có chút xa, nữ sinh kia lại luôn cúi đầu, cho nên không có cách nào các định được bộ dáng của cô.

"Ai, bọn mày nói xem, nữ sinh này có đẹp bằng hoa hậu giảng đường không?"

"Mày hỏi ngu thế? Cô ta mà đẹp như hoa hậu giảng đường, vậy hoa hậu giảng đường còn có thể là hoa hậu giảng đường sao?"

"Nói, hoa hậu giảng đường muốn dáng người có dáng người, muốn ngoại hình có ngoại hình, học tập tốt, đàn cũng hay, quan trọng nhất là thật lòng thích Khương ca, bầu trời rớt cái bánh có nhan lớn như vậy, mày nói, vì sao Khương ca không có phản ứng gì?"

"Mày cảm thấy Khương Nhiên thiếu con gái thích??"

Trình Tinh Dương xem thường liếc mắt một cái, đứng lên nhấc chân đá đá: "Đi rồi, đợi chút nữa nếu như bị Khương ca phát hiện chúng ta ở chỗ này, đều bị ăn đập."

Người trong góc giải tán.

Còn hai vai chính được thảo luận, tất nhiên là không biết gì cả.

Tiếng chuông tan học vang lên.

Giáo viên từ trong phòng học đi ra, nhìn cũng không nhìn Tô Yên lấy một cái, đi thẳng về văn phòng.

Nguyên thân học tập không tồi, nhưng tính cách có hơi nhút nhát hơn nữa lại tự ti, cho nên nhìn qua có chút âm trầm, giáo viên cũng không thích cô.

Tô Yên không nói gì, đi vào trong lớp. Đi tới vị trí của mình ngồi xuống. Nguyên thân vốn dĩ không có bạn bè, chỉ biết học tập, điểm này Tô Yên có thể thích ứng.

Cô chỉ đứng một tiết ở bên ngoài, thân thể đã không chịu nổi.

Liếm môi, có chút tái nhợt. Cô nhìn thoáng qua cà vạt đen trên cánh tay, duỗi tay tháo xuống. Miệng vết thương đã không còn đổ máu. Hơn nữa nhìn qua không quá nghiêm trọng, cô bèn cất vào cặp sách.

*****

Vừa cất xong, bạn ngồi cùng bàn của Tô Yên đi qua, do dự dò hỏi:

"Vừa nãy ··· cậu ở bên ngoài có nhìn thấy ai đi qua không?"

Tô Yên chớp chớp con ngươi, giọng nói mềm mại: "Ai?"

"Khương Nhiên a! Hơn nữa hắn đi qua lớp mình rất nhiều lần, cũng không biết đi làm gì."

Bên tai, giọng nói của hệ thống Tiểu Hoa vang lên: "Ký chủ, căn cứ tư liệu ta tìm hiểu, lúc này, tốt nhất nên làm bộ mình không biết gì hết."

Tô Yên nhìn bạn ngồi cùng bàn, ánh mắt sạch sẽ, giọng nói mềm mại:"Tớ không biết."

Hệ thống Tiểu Hoa: "!!!!" Nó bảo cô giả vờ không biết, không phải bảo cô nói mình không biết gì cả! Vừa nãy ký chủ đứng ngay ở cửa, còn nói không biết?!

Lừa ai a??

Nhưng bạn cùng bàn vừa nghe lại thở dài: "Cũng đúng, cậu bình thường chỉ biết học, tám phần ngay cả Khương Nhiên là ai cũng không biết."

Loại lý do này, thế nhưng cũng tin?!

Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu từ trong túi móc ra một viên kẹo, bóc vỏ ăn.

Diêu Vũ Phỉ đang muốn tới hỏi Tô Yên chuyện vừa nãy.

Cô ta vẫn luôn chú ý, vừa nãy, hình như ··· ngoài cửa Khương Nhiên đang nói chuyện.

Nhưng nghe thấy Tô Yên nói, trái tim Diêu Vũ Phỉ lập tức thả xuống dưới.

Lộ ra một nụ cười, lắc lắc đầu.

Đại khái là ảo giác đi?

Cũng đúng, Khương Nhiên sẽ nói chuyện với nữ sinh khác lâu như vậy?

Sao có thể??

Trải qua một ngày, gió êm sóng lặng.

Tô Yên cũng vượt qua ngày đầu tiên trong thế giới này.

Hai ngày sau trôi qua, cũng thật sự bình thản. Chỉ là người nào đó ··· không thể bình thản được.

Trên sân bóng rổ, nam sinh mặc quần áo chơi bóng rổ, chơi khá giỏi, một cái xoay người cướp bóng, nhanh chóng di chuyển, xác định địa điểm, một cú ném ba điểm rơi xuống.

Trình Tinh Dương nhìn biểu hiện dũng mãnh của Khương Nhiên, thật sự không bình thường.

Cậu túm quần áo lau đầy đầu mồ hôi, đi đến trước mặt Khương Nhiên: "Ai, làm sao vậy? Cậu tính một mình chơi cả sân?"

Thần sắc Khương Nhiên có hơi lạnh lùng, liếc nhìn Trình Tinh Dương một cái: "Tôi hỏi cậu một chuyện."

Khương Nhiên thế nhưng lại hỏi cậu, Trình Tinh Dương trước mắt sáng ngời cười nói: "Nói nghe xem nào."

"Bởi vì đối phương không thực hiện lời hứa mà làm cậu vẫn luôn nhớ thương, đối phương có phải thiếu đánh không?"

Trình Tinh Dương vừa nghe, trực giác có vấn đề.

Cậu suy nghĩ một lát: "Vậy phải xem là chuyện gì. Ví dụ, chuyện này không quá quan trọng, đối phương bận quá, cũng có khả năng quên mất?"

Khương Nhiên hạ mắt, mồ hôi chả xuống theo khuôn mặt.

Không nói nữa.

Chỉ mới gặp hai lần thôi.

Lần đầu tiên hắn còn làm cô bị thương.

Hình như với cô mà nói cũng không quá quan trọng.

Nói như vậy, rất chính xác.

Lại làm hắn càng tức giận.

Hắn tức bản thân mình.

Chỉ gặp nhau hai lần mà thôi, cô cũng không nhớ rĩ, rốt cuộc mình đang nhớ thương cái gì?

Lại qua mấy ngày.

Tô Yên dậy sớm, sau khi sửa soạn xong, ra cửa đi học. Mấy ngày trôi qua, đã làm cô thích ứng với cuộc sống ở đây.

Theo thường lệ, cô đi siêu thị ngồi một lúc, mua một cốc trà sữa. Ngồi trên ghế, yên lặng nhìn ra bên ngoài.

Tô Yên an tĩnh trong chốc lát, đột nhiên hỏi: "Tiểu Hoa, bây giờ dung lượng não của ta là 1 phải không?"

"Đúng vậy, ký chủ."

"Vậy những người xuyên qua dung lượng não cũng giảm xuống thành 1?"

"Không, tất cả hạn chế căn cứ theo những người khác nhau mà quy định."

*****

"Ví dụ như?"

"Ví dụ như ngài, khụ khụ, Tiểu Hoa có nghe qua thanh danh của ngài, bởi vì không có cách nào giảm chỉ số thông minh của ngài, cho nên chỉ có thể hạn chế ngài không thể nghĩ nhiều, như vậy cũng làm cho tinh thần và cơ thể khỏe mạnh..

Tô Yên nghe, nâng tay lên.

Cô hơi nhíu mày, xoa huyệt Thái Dương.

Ở thế giới này sáu ngày, vẫn có thể tiếp thu. Chỉ là không cho phép mình suy nghĩ, luôn không thể thích ứng. Chỉ cần thoáng suy nghĩ, đầu liền rất đau.

Nhìn Tô Yên yên lặng tiếp thu, cũng không có vì vậy mà oán giận hệ thống. Càng không ỷ vào thân phận Chủ Thần của mình nói những câu uy hiếp.

Lúc này, hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, nó đúng là nhặt được món hời.

Ai có thể nghĩ ra vị Chủ Thần đứng đầu trong 9 vị Chủ Thần lại ngoan như vậy, nghe lời như vậy?

Lúc trước tất cả hệ thống, vừa nghe nói Tô Yên muốn đi vị diện thế giới, tất cả đều nhanh chóng chạy thật xa, sợ bị đụng phải.

Trong vô số thế giới, chọn ra những người giỏi nhất, trải qua địa ngục trắc trở bò lên.

Mà có thể làm những vị Chủ Thần khác tâm phục khẩu phục thừa nhận vị Chủ Thần này đứng đầu ···· có thể là người lương thiện?!

Lúc này hệ thống Tiểu Hoa cảm thấy, ông trời không tệ với nó, khi nó cho rằng mình sẽ phải chịu sự tra tấn, thế nhưng có hi vọng!

Nhìn ký chủ nhà nó đi.

Ngoan ngoãn, nghe lời.

Ngay cả khi các phương diện suy yếu, cũng có thể khiêm tốn tiếp thu, không oán hận, không tức giận.

Ký chủ như vậy, đi đâu tìm được??

Vừa nghĩ vừa thấy vui vẻ.

Đối với Tô Yên mà nói, thời gian đi học, rất tốt, cô rất thích.

Tiểu Hoa nhỏ giọng lại hỏi: "Ký chủ, cô nghĩ ra muốn tiếp cận Khương Nhiên như thế nào chưa?"

Tô Yên nâng tay, nhéo nhéo cái túi màu trắng kia: "Hắn nói muốn ta trả lại cà vạt."

"Vậy thì tốt, hoàn toàn có thể nhân cơ hội gia tăng cảm tình."

Tiểu Hoa hưng phấn, cảm thấy ký chủ đã thành công bước đầu tiên.

Tô Yên liếm liếm khóe môi: "Hắn không nói cho ta, hắn ở lớp nào."

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hoa nhỏ giọng đề nghị: "Ký chủ, ngài hoàn toàn có thể hỏi thăm."

Tô Yên gật gật đầu: "Ta cũng từng muốn tìm cách, nhưng, nghĩ thì lại đau đầu. Cho nên vẫn không nghĩ tới chuyện này."

Dung lượng não là 1.

Ăn cơm ngủ, liền chiếm 70%.

Cô còn có thể làm gì?

Chỉ có thể ngẫm lại hương vị kẹo sữa ăn thật ngon...

Uống trà sữa xong, cô đứng lên, muốn đi học.

Tới trường học, buổi sáng tất cả vẫn bình thường.

Nhưng tới buổi chiều, sau khi hết tiết hai, Tô Yên bị bạn ngồi cùng bàn, kéo tới sân bóng rổ.

Vì sao bị kéo tới?

Nữ sinh trong lớp đều đi, bạn ngồi cùng bàn nhìn Tô Yên một người rất đáng thương, bèn cố kéo cô xuống xem bóng rổ.

À, không, thuần thuần túy túy là ngắm Khương Nhiên.

Ân, tất cả nữ sinh trong lớp, tất cả đều tới ngắm Khương Nhiên.

Bởi vì hai người xuống dưới sớm, thậm chí còn cướp được một vị trí tốt.

Trên cơ bản hai người vừa ngồi xuống, xung quanh đã bị nữ sinh vây kín mít.

Tiếng thét chói tai của nữ sinh, làm hệ thống Tiểu Hoa đều muốn che lại bản thân.

Tô Yên không hiểu, chỉ có thể xem náo nhiệt.

Bàn tay bạn ngồi cùng bàn nắm chặt cánh tay Tô Yên đau đớn: "A a a a! Khương Nhiên! Quá đẹp trai!!!"

Trong sân, một cú ném ba điểm thuần thục vào rổ.

*****

Khương Nhiên mặc áo số 7 thở phì phò, đứng ở một bên trong sân bóng.

Tầm mắt không chút để ý đảo qua nơi ghế ngồi, trong lúc vô tình liếc thấy Tô Yên đang an tĩnh đứng giữa một rừng nữ sinh thét chói tai.

Nhiều người như vậy, liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấy cô.

Con ngươi hiện lên một mạt cảm xúc, liếm khóe môim

Nguyên bản, không khát.

Nhưng nhìn thấy cố, lại cảm thấy, khát.

Người đối điện chạy tới trực tiếp cướp bóng trước mặt Khương Nhiên.

Khương Nhiên lại không có phản ứng gì.

Rầm một tiếng, bên kia ghi được một điểm.

Trình Tinh Dương thò qua, vỗ cánh tay Khương Nhiên: "Nghĩ cái gì vậy? Đều làm bên kia ghi điểm!"

Khương Nhiên phục hồi tinh thần lại, đi cướp bóng.

Mười phút sau.

Trình Tinh Dương đứng giữa sân bóng.

Nhìn Khương Nhiên sai lầm lần thứ năm.

Táp lưỡi.

Mà vị đồng chí mắc lỗi lần thứ sáu này, không những không biết tỉnh lại, ngược lại còn phát tính tình.

Cả mặt đều là sự không kiên nhẫn và lệ khí.

Phản ứng này, giống khi Khương Nhiên đánh nhau.

Bây giờ ai dám thò lại gần, bảo đảm chết không toàn thây.

Trình Tinh Dương nguyên bản muốn trêu chọc một câu, nhưng nhìn hắn bực bội, quyết đoán trốn ra phía sau.

Khương Nhiên cực lực khắc chế sự bực bội trong lòng, nhưng đôi mắt hắn không ngăn được mà cứ nhìn ngó nơi khán đài.

Rốt cuộc, không nhịn xuống.

Phịch một tiếng, đập bóng xuống dưới đất.

Đi thẳng tới khán đài.

Hắn đi tới, nữ sinh xung quanh hét to tới nỗi hận không thể hét bay luôn nóc nhà.

Không ngừng có người đi về phía trước.

Vậy nên Tô Yên đã bị người đẩy lùi ra phía sau, khi sắp bị đám đông bao phủ.

Một cánh tay nóng bòn, xuyên qua mọi người, nắm chặt cổ tay cô, dùng sức lôi kéo.

Trực tiếp kéo cô tới trước mặt hắn.

Bởi vì hắn đột nhiên hành động, tất cảvnữ sinh đều sửng sốt.

Không chỉ những nữ sinh đó im lặng, mấy người trong sân cũng không chơi được nữa, chạy thẳng về phía bên này.

Tô Yên chớp chớp mắt, cô còn chưa mở miệng nói chuyện đã nghe thấu giọng nói ngang ngược của người nào đo: "Cậu không thể cười với tôi?!"

Tô Yên: "······"

Sắc mặt Khương Nhiên rất không tốt, nhưng hắn nói xong, nhìn bộ dáng ngoan ngoãn mềm mại của người này, hơi hối hận.

Hắn sửa sang lại ngữ khí của mình.

Tuy rằng không ngang ngược, nhưng nghe cung không giống ôn nhu: "Cười một cái!"

Sau đó, Tô Yên thành thành thật thật mà nở cụ cười.

Nhìn cô cười, sự bực bội trong lòng Khương Nhiên hình như đã giảm một chút.

Nhìn từ trên xuống dưới đánh giá cô, liếc tới cánh tay.

Miệng vết thương đã đóng vảy, vốn dĩ cũng không nghiêm trọng, quá hai ngày thì tốt rồi.

Hắn nhìn cổ áo cô đeo nơ bướm màu đen.

Vươn tay, túm túm nơ bướm của cô: "Cà vạt của tôi đâu?"

Tô Yên liếm khóe môi, sau đó mềm mại nói: "Ở cặp sách."

"Giặt sạch sẽ?"

"Ân."

Nhìn cô nghe lời ngoan ngoãn như vậh, ý xấu trong lòng không thể hiểu được mà nảy sinh.

Duỗi tay, lại không thể hiểu được vì sao lại túm nơ bướm của cô: "Giặt sạch sẽ còn chưa mang trả? Cậu muốn giữ lại làm gì?"

Ngữ khú dần dần bình tĩnh lại, khôi phục ngữ điệu lười nhác bình thường.

Dựa lại gần cô, ý vị thâm trường:

"Giữ lại?"

Giọng nói hắn đè thấp lại, bởi vì Tô Yên ở gần cho nên nữ sinh xung quanh không nghe thấy hắn nói gì.

*****

Những ánh mắt ghen ghét, thét chói tai, hâm mộ, nóng rực, đồng thời chĩa vào Tô Yên.

Cô muốn cách hắn xa một chút, bởi vì quá gần, mình không có cách nào nhìn rõ biểu tình trên mặt hắn.

Kết quả, nơ bướm trên cổ bị hắn cầm, vừa mới lui ra phía sau một bước, đã bị lôi trở lại chỗ cũ.

Giọng nói của cô bình thản, mềm mại: "Tôi không biết cậu ở lớp nào."

Cô chỉ biết người này tên Khương Nhiên, nhưng hắn không nói cho cô biết hắn ở lớp nào.

Khương Nhiên nhìn cô, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, trong lòng không hiểu sao lại tin tưởng những lời cô nói.

Hắn gật gật đầu, lông mày hơi nhíu lai, ngay sau đó khôi phục lại: "Lớp số 10 năm hai, buổi chiều trước khi tan học, tôi muốn nhìn thấy nó. Nếu không ····"

Hắn nói, lại túm túm nơ bướm trên cổ cô.

Tô Yên cảm thấy ··· người này khả năng nhớ thương nơ bướm của mình.

Quả nhiên, câu tiếp theo chính là:

"Nếu không nhìn thấy, nơ bướm của cô, chính là bồi thường."

Cô hé miệng muốn nói chuyện nhưng tiếng thét chói tai của nữ sinh xung quanh ngăn cô lại. Chỉ đàng thành thật gật đầu: "Nhớ rõ."

Như vậy, hắn mới buông lỏng tay.

Trên mặt không kiên nhẫn thu liễm, xoay người lại đi về phía sân bóng.

Trình Tinh Dương nhìn thoáng qua Khương Nhiên.

Phát hiện đôi mắt hắn hạ xuống, biểu tình khí thế đều lập tức giảm bớt.

Không còm bộ dáng hỏa khí ngập trời mấy ngày hôm này.

Hỏi một câu: "Có chơi nữa không?"

Khương Nhiên mí mắt vừa nhấc:

"Bỏ đi."

"OK"

Trình Tinh Dương nhìn Khương Nhiên, không nhịn được nhìn về phía nữa sinh kia.

Lúc này mới nhìn rõ cô. Tinh tế nhu nhược, ngoan ngoãn, đôi mắt ngập nước.

Thuộc loại nữ sinh ngoan hiền.

Đẹp không, đẹp.

Nhưng chỉ có thế mà thôi.

Nữ sinh như vậy ở cao trung Đế Đô cũng không tính độc đáo.

Sao có thể làm Khương Nhiên coi trọng đây?

Trình Tinh Dương một bàn tay ôm bóng rổ đi ra ngoài, ánh mắt lại không nhịn được mà nhìn về phía Tô Yên.

Nhìn nửa ngày cũng không biết được nguyên nhân.

Bởi vì chuyện ngoài ý muốn này, trầm mặc Tô Yên, đột nhiên thu được toàn bộ ánh mắt của nữ sinh trong trường.

Ghen ghét, ngờ vực, khiếp sợ, hâm mộ, hỗn tạp các loại, ngo ngoe rục rịch, lại ngại nói về Khương Nhiên, không dám đi tới hỏi.

Cho đến khui cô về lớp, loại tầm mắt này mới giảm xuống.

Lúc này, rốt cuộc có người không kiềm chế được, đi đến trước mặt Tô Yên: "Cậu quen Khương Nhiên?"

Tiếng nói vừa dứt, cả lớp đều yêu tĩnh.

Lỗ tai mọi người đều dựng lên, muốn nghe cô sẽ trả lời như thế nào.

Tô Yên ngồi ở chỗ của mịn, nâng mắt: "Gặp qua hai lần."

Cô ngoan ngoãn trả lời.

Nữ sinh kia lại nhịn không được hỏi: "Khương Nhiên nói cà vạt, là chuyện gì xảy ra?"

"Cánh tay bị thương, hắn dùng cà vạt cầm máu cho tôi."

Nghe thấy thế, có vài người nhẹ nhàng thở ra, còn tưởng là chuyện gì, hóa ra là giúp đỡ lẫn nhau a.

Nữ sinh kia khoanh tay, vẻ mặt không tin: "Hắn sẽ vô duyên vô cớ giúp cậu cầm máu? Còn dùng cà vạt của mình?"

Khương Nhiên cũng không phải là học sinh ba tốt thấy việc gì cũng giúp đỡ.

Có thể làm ra loại sự tình này?

Phản ứng đầu tiên của nữ sinh kia chính là Tô Yên nói dối.

Nhưng đúng lúc cô ta đang muốn tiếp tục chất vấn, chuông vào lớp vang lên.

Cô ta không cam lòng nhìn Tô Yên.

Lại nhìn giáo viên đã đi vào lớp, cuối cùng chỉ có thể dậm chân một cái trở về chỗ ngồi của mình.

Trước khi rời đi, ánh mắt mang theo một tia ghen ghét còn có một tia không cam lòng.

*****

Đại khái là cố ý nói cho Tô Yên nghe: "Nếu không phải Vũ Phỉ đi tham gia cuộc thi piano, không có ở trường học, sao có thể để cô ta chui chỗ trống?!"

Tô Yên quay đầu, nhìn về phía nữ sinh kia.

Cô hơi mờ mịt. Nâng ngón tay chỉ chỉ mình: "Cậu đang nói về tôi?"

"Cậu!" Sắc mặt nữ sinh kia đỏ bừng, cho rằng Tô Yên đang khiêu khích mình.

Hung dữ nói: "Cậu chờ đấy!"

Vừa dứt lời, giọng nói giáo viên truyền đến: "Trật tự một chút, tiết này sẽ làm bải kiểm tra, làm xong bạn nào cảm thấy bài làm của mình hơn 60 điểm có thể nộp bài, tan học trước."

Thầy dạy Hóa là người đã đi dạy rất nhiều năm, cũng hiểu được tính cách của học sinh.

Bởi vì không có gì hâp dẫn hơn việc được tan học sớm.

Quả nhiên, sau khi nghe được, tất cả đều xoa tay hầm hè, ý chí chiến đấu nâng cao.

60 điểm a.

Nghiêm túc làm, là có thể sớm đi a!

Chỉ là sau khi phát bài kiểm tra, không ít đồng học đều héo: "Đây là cái gì??!"

"Oxy hoá đồng, axit clohidric, oxy hoá, ···· ta đi! Ông thầy hói này không muốn cho bọn mình tan học sớm rồi??"

Có mấy công thức còn chưa học, đều bị ông thầy đầu trọc này cho vào bài kiểm tra.

Thầy dạy Hóa bình tĩnh ngồi ở trên bục giảng. Phảng phất như không nghe thấy học sinh phản ánh.

Chờ đến khi mọi người trật tự, mới chậm rì rì nói: "Tôi muốn nói cho các em, đường đời rất dài, nếu quá tự phụ, ông trời cũng không nhìn được."

Nói xong, học sinh lại nhỏ giọng rầm rì.

Nhưng còn có cách nào?

Làm bài thôi.

Hai mươi phút sau, tất cả mọi người đang vùi đầu làm.

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn sang trái rồi nhìn sang phải.

Cô khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

Sau đó, lại nhìn thoáng qua túi đựng cà vạt trong ngăn bàn.

Khẽ cắn môi.

Giọng nói nhẹ nhàng vang lên trong lớp học yên tĩnh: "Thưa thầy, em làm xong rồi."

Ông thầy đầu hói nâng mắt, nhìn về phía Tô Yên.

Hai mươi phút làm xong bài kiểm tra ông ra?

Ông hơi nhíu mày, vốn dĩ nhìn cô bé này thành thành thật thật, sao lại dùng mấy cách gian lận này?

Nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, lại nuốt những lời muốn nói lại.

Nghĩ, đi đến trước mặt cô.

Nhìn bài làm của cô, nguyên bản tính toán muốn dạy dỗ hai ba câu.

Nhưng sau khi nhìn qua, đôi mắt đều dính trên bài làm. Một lúc sau, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên: "Chính em làm?"

Cô gật gật đầu: "Vâng."

Nghe thấy cô trả lời, ông cầm lấy bài thi, tỉ mỉ nhìn từ đầu đến cuối. Càng xem ánh mắt lại càng lượng: "Bài cuối cùng là bài khó nhất trong cuộc thi học sinh giỏi Hóa năm ngoái, em làm bằng cách nào?"

Tô Yên lại liếm khóe môi, chớp chớp mắt: "Rất khó sao?"

Sau khi nói xong, nhìn mấy người trong lớp đều đang làm bài chăm chỉ, cắn cắn môi, nói một câu: "Ách, em cũng làm thật lâu."

Thầy Hóa còn đang xem bài làm của cô, cô đợi một lúc, ngoan ngoãn nói: "Thưa thầy, thầy vừa nói làm xong là có thể tan học, em có thể tan học chưa?"

"Không được!" Thầy Hóa một tiếng ngăn lại.

Nhưng mà lại ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt sạch sẽ của cô, thân là một người giáo viên, nói mà không giữ lời thì không tốt lắm. Ông ho nhẹ một tiếng: "Có thể, buổi sáng ngày mai đến trường thì tới văn phòng tìm tôi."

Tô Yên gật gật đầu, sau đó đeo cặp sách, trong tay cầm túi, đi ra ngoài.

Ông thầy lại đang cẩn thận nghiên cứu bài làm kia.

Học sinh xung quanh nhịn không được nhỏ giọng nghị luận: "Ông thầy hói hôm nay làm sao vậy? Tùy tiện làm làm cũng cho tan sớm?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)