Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 286

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 286
Tô thiếu hiệp uy vũ (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đỡ bả vai đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn vị quân y kia.

Ở thời cổ đại, nếu nữ giả trang nam tham gia quân ngũ, đại phu chỉ cần bắt mạch, khẳng định cũng có thể phát hiện nguyên thân là nữ nhân.

Nhưng thấy hắn ta bình tĩnh như vậy, không hề có một chút thần sắc bất ngờ hay khϊế͙p͙ sợ nào cả.

Vậy chứng tỏ là hắn đã biết rồi.

Tô Yên đi vào trong lều trại.

Người đi ra đi vào không ngừng, không khí vô cùng khẩn trương.

Tô Yên tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, thì thầm

"Tiểu Hoa."

"Ký chủ, em ở đây."

"Truyền ký ức cho ta."

"Dạ, ký chủ chờ em một lát."

Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên liền nhắm mắt lại.

Hiện giờ nơi nàng đang ở là biên giới của Thịnh Nguyên quốc.

Kim Ngọc quốc sát biên giới chủ động phát động chiến tranh, nguyên thân ra chiến trường giết địch, bảo vệ quốc gia.

Nghe thì thấy vô cùng cảm động, nhưng thực sự nguyên thân không hề muốn ra chiến trường.

Nguyên thân có một vị ca ca vừa mới thành thân một tháng trước, Thịnh Nguyên quốc chiêu binh, mẫu thân của nàng thương con trai, liền bắt nàng đi lính thay ca ca mình.

Nguyên thân vốn là một nữ nhân, nếu như bị phát hiện, cả nhà sẽ bị xử tội chung, nhưng mẫu thân vẫn quyết tâm đẩy nàng ra chiến trường.

Đại khái là ở trong mắt mẫu thân, nàng sẽ chết ở trêи chiến trường, dù sao cũng không thể bị phát hiện.

Vừa mới nhập ngũ được ba ngày, Kim Ngọc quốc chủ động khơi mào chiến tranh, thế tới vô cùng hung hăng.

Thịnh Nguyên quốc rơi vào tình thế bị động, buộc phải ứng chiến.

Sau đó dĩ nhiên là thất bại.

Thương vong vô số.

Nguyên thân là bộ binh thấp kém nhất. Ra chiến trường giết địch tất nhiên phải đảm nhận vị trí xông lên làm bia ngắm bằng thịt.

Đánh một đêm, tử vong mất 3000 binh sĩ.

Số người còn sống không tới trăm người.

Nguyên thân may mắn chỉ trúng một mũi tên, vẫn còn sống sót.

Nhưng 10 ngày sau, Kim Ngọc quốc tiến hành tấn công quy mô lớn.

Nguyên thân bỏ mạng.

Nghe nói sau đó triều đình hỗ trợ cho các gia đình có người chết 50 lượng bạc, số tiền đó được đưa đến tay mẫu thân của nguyên thân.

Bởi vì nàng thay ca ca tòng quân, nên chỉ có thể nói với bên ngoài nàng đã chết bất đắc kỳ tử.

Mẫu thân mang theo đại ca và đại tẩu tới nơi khác sinh sống, coi như nguyên thân chưa từng xuất hiện trêи đời.

Đến cái bia mộ, nguyên thân cũng không có.

Trêи cơ bản Tô Yên đã hiểu hết.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tiểu Hoa lại nói tiếp

"Nguyện vọng của nguyên thân là sống sót trở về nhà."

Tô Yên gật đầu

"Được."

Nếu muốn sống sót về nhà, vậy thì phải chữa khỏi vết thương, chuẩn bị cho trận chiến 10 ngày sau.

Chỉ cần nàng sống sót, vậy là có thể trở về nhà.

Nàng vừa động đậy cánh tay một chút.

Đau đến tê tái tâm can.

Hiện giờ trời vừa mới hửng sáng, là lúc hai bên chỉnh đốn đội ngũ sau một hồi chiến đấu.

Người tới người lui, tiếng rêи rỉ đau đớn truyền tới từ khắp nơi. Nhiều binh lính không nói một lời bặm môi khuân vác thi thể.

Chỉ mới tấn công một trận nhỏ đã khiến cho binh sĩ Thịnh Nguyên quốc thành như thế này.

Một đám đều giống như đã đoán trước được kết cục.

Cũng không trách được binh lính.

Muốn trách, phải trách triều đình.

Trọng văn khinh võ, trọng khoa cử, coi nhẹ các võ tướng.

Chỉ cần nghe thấy có người nói tham gia quân ngũ liền sẽ trào phúng một tiếng 'mãng phu'*.

*mãng phu: kẻ lỗ mãng

Nam tử phải gầy mới đẹp, ngâm thơ đối câu mới tao nhã trêи có hoàng thất, dưới có bá tánh, tất cả đều như vậy.

Tin tức ngoài chiến trường truyền tới kinh thành, bá tánh kinh thành cũng không buồn quan tâm, chỉ cười khẩy nói một câu

"Đám người lỗ mãng đó thật vô dụng."

Núi cao, hoàng đế ở xa, đối với dân chúng trong kinh thành mà nói chiến sự cách xa vạn dặm cũng chẳng liên quan gì tới bọn họ.

Cho đến khi biên thành thất thủ, không tới một năm sau, Kim Ngọc quốc đã đánh tới kinh thành.

Quân đội đóng quân ngay tại chân núi sát kinh thành.

Lúc ấy, bá tánh và hoàng thất, toàn bộ quan viên triều đình mới sợ vỡ mật, luống cuống không biết phải làm thế nào.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên đứng dậy chuẩn bị trở về lều trại của mình, bỗng nhiên thấy từ xa có một nam nhân cao to vạm vỡ, lớn tiếng gọi

"Tô huynh đệ, ta tìm được cậu rồi."

Âm thanh thô cuồng, lưng hùm vai gấu, nói chuyện không hề có chút đưa đẩy khôn khéo nào, mang đến cho người ta cảm giác cộc lốc.

Vừa nói xong, người kia đưa cho Tô Yên một món đồ vật tròn tròn được vải bố trắng bọc lấy.

Tô Yên nghi hoặc

"Cái gì vậy?"

Người kia gãi gãi đầu, cười cười

"Cái này là bánh màn thầu cho cậu."

Tô Yên không muốn nhận lấy, nhưng người kia đã trực tiếp dúi chiếc màn thầu vào trong ngực nàng.

"Cậu nhớ phải ăn đấy, chúng ta còn phải đánh một trận nữa."

Giọng nói của hắn vô cùng kϊƈɦ động, làm toàn bộ những người xung quanh đều nhìn qua.

Hắn cũng không quan tâm, nắm chặt tay, có vẻ rất khoẻ mạnh, sau đó liền chạy đi.

Hình như người này tên là.... . Lý Đại Bạch.

Ừm, hình như đúng rồi.

Mấy ngày trước mới nhập ngũ, lúc có kèn báo hiệu, đều là nguyên thân gọi hắn ta dậy, giúp hắn không bị trừng phạt, vậy nên Lý Đại Bạch cảm kϊƈɦ không thôi, trong lòng đã coi Tô Yên như huynh đệ.

Thế cho nên mới mang màn thầu tới cho Tô Yên.

Lý Đại Bạch này, tố chất cũng không hề tầm thường.

Hắn ta cũng bị thương ở lưng, bị kẻ địch chém cho ba nhát đao, nhưng vẫn sinh long hoạt hổ, khiến cho người khác nhìn vào không có chút cảm giác nào rằng hắn ta đang bị thương nặng cả.

Tô Yên không do dự, mở miếng vải bố trắng bên ngoài ra, cắn một miếng màn thầu.

Không ăn thì không sao, ăn một miếng vào liền cảm thấy đói bụng, nàng liền ăn một mạch hết chiếc màn thầu.

Mấy ngày sau, vì cánh tay nàng bị thương, Lý Đại Bạch liền bao luôn việc lấy cơm.

.......

9 ngày sau.

Tô Yên cắn màn thầu, nhìn sắc trời dần dần tối đi.

Hoàng hôn đỏ rực như một bức tranh.

Vô cùng đẹp mắt.

Nhưng đến khi mặt trời xuống núi rồi, chỉ sợ là sẽ tắm trong biển máu.

Lý Đại Bạch ngồi nói chuyện ở bên ngoài lều trại với Tô Yên, cười sằng sặc, lộ hàm răng trắng tinh.

Giọng nói thô cuồng

"Tiểu huynh đệ, cậu ăn có một chút thức ăn như vậy mà có thể no sao?"

Tô Yên gật đầu

"Ừm."

Lý Đại Bạch vò đầu, trêи mặt có chút ngố ngố, lên tiếng

"Trước kia lúc ta còn ở nhà, một bữa phải ăn ba bát cơm lớn và hai cái màn thầu mới có thể miễn cưỡng no bụng."

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên gật đầu

"Vậy ngươi ăn nhiều một chút."

Hai người đang nói chuyện, bỗng nhiên có tiếng kèn vang lên.

Sắc mặt Lý Đại Bạch liền trở nên vô cùng nghiêm túc, lập tức đứng dậy.

"Phải đánh giặc."

Hắn ta lại nói tiếp

"Tiểu huynh đệ, đến lúc đó cậu đi theo ta, yên tâm, ta không chết được, cậu cũng không chết được."

Nói xong, hắn ta lại suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu

"Nếu cậu chết, ta sẽ đem thi thể của cậu về."

Nguyên bản, thi thể của nguyên thân cũng không có cơ hội để trở về, bởi vì Lý Đại Bạch cũng chết trêи chiến trường.

Tô Yên gật gật đầu

"Ừm."

Nàng lên tiếng đáp lại, cúi xuống nhìn nửa cái màn thầu còn sót lại trong tay, sau đó liền nhét vào trong túi tiền đeo bên hông.

Tiểu Hoa có chút không dám nhìn hành động của ký chủ nhà mình.

Cái gì ký chủ cũng nhét vào trong túi tiền được vậy?

Nhét đường, nhét bạc, giờ đến cả bánh màn thầu cũng nhét vào.

Người ta thì đeo túi tiền để trang trí.

Chính là để làm đẹp đó.

Tiểu Hoa mở miệng

"Ký chủ, vì sao chị không ném cái màn thầu đi?"

"Lãng phí lương thực, không tốt."

"Ách... có đạo lý a."

Nửa canh giờ sau, Tô Yên và Lý Đại Bạch xuất hiện ở bên ngoài cửa thành.

Tướng quân Thịnh Nguyên quốc đang đứng phía trêи tường thành chỉ huy.

Bên trêи có rất nhiều cung thủ đứng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Ở dưới chân thành, mấy nghìn binh sĩ đứng cố thủ cổng thành, tay cầm trường kiếm và khiên che chắn.

Cửa thành phía sau kẽo kẹt chậm chạp đóng lại.

Tô Yên vẫn luôn nghĩ là nguyên thân bị binh lính Kim Ngọc quốc giết, nhưng giờ lại thấy không phải.

Bởi vì Tướng quân Thịnh Nguyên quốc giờ phút này đã từ bỏ tính mạng của mấy ngàn binh sĩ rồi.

Gã Tướng quân đứng ở trêи tường thành, lớn tiếng kêu gọi

"Các chiến sĩ! Bảo vệ quốc gia là thiên chức của các ngươi! Hiện giờ, an bình của Thịnh Nguyên quốc, tất cả đều dựa vào mọi người!"

Gã vừa dứt lời, mấy ngàn tướng sĩ đều nhiệt huyết sôi trào, đồng loạt hô to

"Bảo vệ quốc gia!"

"Bảo vệ quốc gia!!"

Theo như tin tình báo, nếu không có gì thay đổi thì buổi tối nay, Kim Ngọc quốc sẽ tiến hành một cuộc công kϊƈɦ nhỏ như 10 ngày trước.

Mấy trăm cung thủ và mấy ngàn binh lính cố thủ bảo vệ thành như thế này là đủ rồi.

Nếu tình huống cần thiết yêu cầu thêm viện binh, khoảng cách gần như vậy thì vẫn có thể kịp báo.

Gã Tướng quân đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân rầm rập từ phía trước truyền đến, là bộ binh của Kim Ngọc quốc đang tấn công về hướng này.

Gã đứng trêи đài cao giơ tay chuẩn bị ra hiệu lệnh.

Nhưng còn chưa kịp hạ tay xuống, gã bỗng nhìn thấy ở phía xa xa giống như đang có lửa cháy.

Hỏa tiễn????

Những mũi tên lửa đồng loạt bắn tới phía quân lính đang cố thủ dưới chân thành.

Lần đột kϊƈɦ này làm cho tất cả quân lính của Thịnh Nguyên quốc không kịp phòng ngừa.

Cả đội ngũ lập tức hỗn loạn tan tác.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Lửa này thật sự lợi hại, không biết được làm từ chất liệu gì.

Chỉ dính lên y phục một chút thôi cũng không thể dập tắt nổi, mà lửa càng lúc cháy càng mạnh, giống như muốn thiêu sống mục tiêu rồi mới bằng lòng bỏ qua.

Tô Yên múa thanh kiếm trong tay, ngăn cản hỏa tiễn đang bay tới.

Đúng lúc quân sĩ Thịnh Nguyên quốc đang hoảng loạn, Kim Ngọc quốc lại tung chiêu cuối

'Đùng'

Một khối đá to đùng bay tới đập thẳng vào phía trêи tường thành.

Còn chưa kịp phản ứng, mấy chục khối đá liền tiếp tục bay tới.

Gã Tướng quân đứng trêи thành sửng sốt.

"Đây là cái gì vậy?"

Hiển nhiên gã không hề biết đối phương đã chuẩn bị kỹ càng rồi mới đến.

Thậm chí còn không thăm dò được rõ ràng mọi hành động chi tiết của đối phương.

Kim Ngọc quốc bắn đá nửa canh giờ.

Một khối đá bắn tới cũng có thể đè chết cả chục binh sĩ, dưới chân thành la liệt xác người.

Vô cùng thảm hại.

Tình hình thế này, Thịnh Nguyên quốc thất thủ cũng không phải không có nguyên nhân.

Ít nhất, gã Tướng quân ngu đần này sẽ phải đứng mũi chịu sào nhận trừng phạt.

Đang trong lúc hỗn loạn, quân sĩ của Kim Ngọc quốc xông tới

"Tiến lên!!"

Khí thế này, rõ ràng là muốn chiếm bằng được thành trì.

Tô Yên nhìn ra phía sau, cửa thành vẫn đóng chặt.

Bốn phía xung quanh cũng chỉ còn lại rất ít binh lính còn sống.

Lý Đại Bạch cũng bị thương rồi.

Lý Đại Bạch nắm chặt thanh kiếm

"Tiểu huynh đệ! Đi đằng sau ta! Cậu yên tâm, ta không chết, cậu cũng sẽ không chết!!"

Giọng nói của hắn mang theo sự quyết liệt, có vẻ rất muốn tranh cao thấp với quân địch.

Hai bên tiến vào thế trận giáp lá cà.

Bộ binh làm lá chắn, đứng mũi chịu sào, tên bắn ra dày đặc như mưa.

Tô Yên múa trường kiếm trong tay, thuận tiện bảo vệ cho cả Lý Đại Bạch.

Dù sao hắn cũng đã chăm sóc cho nàng mấy ngày nay.

Gã Tướng quân Thịnh Nguyên quốc đứng trêи tường thành bị chọc giận, hô lớn

"Mở cửa thành! Giết!"

Cửa thành vừa mở ra, một loạt bĩnh sĩ xông lên.

Chỉ là hắn ta chọn thời cơ mở cổng thành không đúng lúc.

Không ít binh sĩ vừa mới ra khỏi cửa đã bị bắn chết.

Lý Đại Bạch ở phía trước giết địch, Tô Yên cố thủ ở phía sau, trêи đầu có mưa tên đang phóng xuống.

Lý Đại Bạch cao to, cũng có chút bản lĩnh.

Hai người phối hợp, tiến vào trận doanh của đối phương, lấy ít địch nhiều nhưng thế như chẻ tre.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Một lúc lâu sau.

Tô Yên vẫn ổn định, nhưng Lý Đại Bạch rốt cuộc cũng chỉ là một người thường, dần dần đuối sức.

Trong lúc vô ý, bị quân địch đâm trúng bụng.

Hắn cảm thấy sắp mất mạng tới nơi rồi.

Tô Yên từ phía sau ra quyền, một kiếm giết kẻ vừa đâm Lý Đại Bạch.

Nàng duỗi tay đỡ lấy hắn, dò hỏi

"Ngươi không sao chứ?"

Lý Đại Bạch nhìn qua vẫn rất có tinh thần, thần thái sáng láng nhìn Tô Yên

"Tiểu huynh đệ, ta không ngờ thân thủ của cậu tốt như vậy."

Tô Yên vừa đỡ Lý Đại Bạch, vừa giết địch.

Nàng kỳ thật cũng không muốn giết người.

Bởi vì nàng cảm thấy không công bằng với những người này.

Nàng chém bọn họ giống như cắt đậu hũ vậy.

Dù nhiều hay ít, cũng không có cơ hội thắng được nàng.

Chết ở trong tay nàng, thật sự là ủy khuất cho đám binh lính này.

Mỗi người đều chiến đấu vì quốc gia của mình, chiến tranh như vậy, Tô Yên thật sự không muốn tham dự.

Nàng chỉ muốn sống sót, sau đó về nhà, hoàn thành nguyện vọng của nguyên thân.

Giờ thì có thêm một việc nữa, muốn Lý Đại Bạch cũng được sống sót.

Tô Yên nhìn thanh kiếm đang chĩa tới gần mặt nàng, vươn tay, khẽ dùng lực khảy một chút.

Người kia liền ngã lăn ra đất.

Vốn dĩ Tô Yên chỉ muốn xem xem mình có khống chế được lực đạo hay không.

Ai ngờ, cảnh này bị Lý Đại Bạch nhìn thấy.

Hắn ta trừng to hai mắt nhìn

"Không thể tưởng tượng được tiểu huynh đệ lại có thần lực như vậy!"

Tô Yên im lặng.

Càng lúc càng xuất hiện nhiều binh lính của Kim Ngọc quốc, quân địch càng lúc càng cuồng vọng, quân ta đã bắt đầu tan tác.

Còn chưa đánh đã bắt đầu bại rồi.

Xác suất thắng thực sự quá ít.

Tô Yên nhìn một vòng xung quanh

"Tiểu Hoa"

"Em ở đây, em ở đây."

"Thủ lĩnh quân địch ở đâu?"

"Chờ em một lát."

"Cho ta con đường ngắn nhất."

"Vâng, ký chủ!"

Một lát sau, Tiểu Hoa lên tiếng

"Trong xe ngựa phía sau kỵ binh, cách ký chủ 800 mét."

Tô Yên nhìn Lý Đại Bạch.

Lên tiếng

"Một nén nhang, ngươi có thể tự bảo vệ mình sống sót trong một nén nhang không?"

Lý Đại Bạch không hiểu ý của Tô Yên.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

Tô Yên liền bổ sung thêm một câu

"Một nén nhang sau, địch sẽ rút quân, chỉ cần ngươi cố gắng chống cự tới lúc đó là có thể sống sót."

Tô Yên vừa dứt lời, đôi mắt Lý Đại Bạch ngập tràn ánh sáng

"Tiểu huynh đệ nói thật sao?"

"Thật."

Tô Yên vừa dứt lời, Lý Đại Bạch nắm chặt trường kiếm trong tay, liều mạng.

Tô Yên đi từng bước tiến lên.

Tay trái cầm khiên, tay phải cầm kiếm, đi ở phía trước.

Nàng đi qua nơi nào cũng vô cùng dễ dàng, quân địch lần lượt ngã xuống.

Có thể sống sót hay không, còn phải dựa vào bản lĩnh của mỗi người.

Hành động này của Tô Yên dần dần thu hút sự chú ý của quân địch bốn bề xung quanh.

Càng lúc càng có nhiều tên lính vây quanh nàng.

Tới càng nhiều càng uổng công.

Tô Yên vẫn phăm phăm tiến về phía trước, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh.

"Ký chủ, còn 300 mét nữa."

Tiểu Hoa vừa dứt lời, Tô Yên trực tiếp chạy.

Sau bộ binh, chính là kỵ binh.

Tô Yên vừa xuất hiện lập tức làm kỵ binh xôn xao.

Đối mặt là kỵ binh, sau lưng là bộ binh.

Tô Yên đứng ở giữa, làm cho cả bộ binh và kỵ binh của quân địch đều không biết phải làm thế nào, đều là người một nhà, không thể triển khai tấn công.

Tô Yên nhảy lên, đạp vào đầu một con ngựa, nhảy vọt lên cao.

Tiểu Hoa kịp thời thông báo

"Ký chủ, phía sau kỵ binh có một dàn xe ngựa. Có một chiếc xe ngựa được cao thủ bảo vệ. Người bên trong chính là thủ lĩnh dẫn quân ra trận lần này, Hiên Viên Quân Ngọc!"

Tô Yên chạy nhanh hơn, ánh mắt lướt qua một lượt liền dừng ở chiếc xe ngựa cách nàng hơn 10 mét.

Hắc y nhân đã sẵn sàng chiến đấu với Tô Yên.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên ném trường kiếm và khiên đi, rút dao găm bên hông ra, chạy thẳng tới phía trước xe ngựa đó.

Tốc độ của nàng vô cùng nhanh.

Những hắc y nhân đứng xung quanh cũng không ngờ tốc độ của nàng nhanh đến như vậy, không một chút chậm chạp sơ hở nào.

Chớp mắt một cái, Tô Yên đã nhảy thẳng vào trong xe ngựa.

Cao thủ hắc y kinh sợ

"Vương gia cẩn thận!!"

"Vương gia!!"

Vừa dứt lời, mành xe đã bị xốc lên.

Một nam tử mặc cẩm y, ngồi bên trong xe ngựa.

Phía sau lưng, một bộ binh của Thịnh Nguyên quốc tay cầm dao găm, dí vào cổ hắn.

Dao nhỏ đã khảm vào da, máu tươi theo lưỡi đao nhỏ giọt xuống sàn xe ngựa.

Tô Yên lên tiếng

"Thổi kèn, rút quân."

Giọng nói của nàng nhàn nhạt.

Cũng không thèm nhìn vị nào đó đang bị mình kề dao vào cổ một cái, ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào những hắc y nhân bên ngoài.

Biểu tình trêи mặt những hắc y nhân đó không phải chấn kinh, mà là vô cùng sợ hãi.

Chỉ sợ Tô Yên xuống tay một cái, cắt đứt đầu Vương Gia nhà bọn họ.

So sánh với những người bên ngoài, vị nào đó đang bị kề dao vào cổ vẫn có tâm tình khen ngợi Tô Yên

"Công phu của thiếu hiệp thật tốt a."

Lúc hắn nói còn mang theo ý cười, yết hầu rung động, lười biếng đến cực điểm.

Tô Yên thấy hắn nói nhiều như vậy, xuống tay nặng hơn một chút nữa.

Máu chảy ra càng nhiều.

Nàng lạnh nhạt lên tiếng

"Rút quân."

Vị Vương Gia kia rêи lên một tiếng, mở miệng

"Các ngươi không nghe thấy sao? Còn không chịu thu binh?"

Hắn vừa dứt lời, một hắc y nhân lập tức hành lễ

"Tuân lệnh!"

Lập tức chạy như bay rời đi.

Chỉ một lát sau, Tô Yên nghe thấy tiếng kèn thu binh.

Hai bên binh lính vẫn giằng co thêm một lát nữa mới chậm rãi trở về.

Tô Yên vươn ngón tay ra chỉ vào một hắc y nhân

"Ngươi, đánh xe ngựa đi tới thành trì đối diện."

Hắc y nhân mới chỉ kịp do dự một khắc, máu trêи cổ Vương Gia nhà hắn ta lại chảy càng nhiều.

Vương Gia rêи lên một tiếng, chậm rãi nói

"Thất thần cái gì, không nghe thấy thiếu hiệp chỉ thị sao?"

Không hiểu vì sao Tô Yên cảm thấy hắn không có chút sợ hãi nào.

Làm con tin ở nước khác, dù hắn có là quan lớn, mạng này cũng không do hắn quyết định.

Đương nhiên, Tô Yên cũng không muốn biết.

Nàng chỉ muốn bắt người này về, muốn có chút bạc để trở về nhà.

Hoặc là, nói rõ thân phận nữ tử.

Mượn việc bắt được tướng lĩnh của quân giặc lập được đại công, mong được pháp ngoại khai ân việc nàng giả nam trang tiến vào quân ngũ.

Tô Yên vừa nghĩ, vừa cảm nhận xe ngựa lắc lư di chuyển.

Tiểu Hoa hưng phấn

"Ký chủ, chị thật soái!!"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Cũng được!"

Xe ngựa dần chạy tới gần thành trì.

Còn loáng thoáng nghe được tiếng gầm rú của binh sĩ Thịnh Nguyên quốc

"Xe ngựa của quân địch? Đây lại là cái trò gì vậy?"

Giọng nói vừa dứt, xe ngựa cũng ngừng lại.

Tô Yên vén rèm lên, nhìn về phía trước.

Chỉ thấy nhiều tàn binh của Thịnh Nguyên quốc vây quanh xe ngựa.

Tô Yên nhìn quanh một lượt, phát hiện ra Lý Đại Bạch.

Nàng mở miệng

"Lý Đại Bạch."

Lý Đại Bạch nghe thấy giọng nói liền nhìn lại, phát hiện ra Tô Yên, reo lên

"Là tiểu huynh đệ!!"

Tô Yên lên tiếng

"Lên xe, điều khiển!"

Nói xong, nàng nhìn về phía một binh sĩ đang cầm kiếm ở gần nhất

"Ngươi, đi báo cho Tướng quân, đã bắt được tướng lĩnh của quân địch."

Tô Yên nhìn con tin trong tay mình

"Ngươi tên gì?"

Vị nào đó nước mắt lên, đôi mắt đen láy nhìn Tô Yên.

Hai người đối diện nhau.

Tô Yên sửng sốt một chút.

Người kia chậm rãi nói

"Hiên Viên Quân Ngọc."

Hắn vừa dứt lời, trong đầu Tô Yên cũng vang lên âm thanh của Tiểu Hoa

"Leng keng, phát hiện Nam chủ đại nhân Hiên Viên Quân Ngọc. Mời ký chủ hoàn thành công lược."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tay Tô Yên khựng lại.

Nàng trố mắt nhìn Hiên Viên Quân Ngọc.

Hắn cười

"Sợ hãi như vậy sao?"

Thái độ của hắn có chút không giống với người sắp trở thành con tin.

Mành bị gió thổi bay.

Hắc y nhân đứng bên cạnh xe ngựa vẫn luôn cảnh giác.

Chỉ cần Hiên Viên Quân Ngọc ra lệnh một tiếng, hắn ta sẽ lập tức liều mạng.

Hiên Viên Quân Ngọc giơ tay,

"Lui ra."

Hắc y nhân gật đầu.

"Tuân lệnh."

Chớp mắt liền không thấy đâu nữa.

Lý Đại Bạch ngồi trêи xe ngựa, điều khiển xe đi vào trong thành.

Hiên Viên Quân Ngọc nở nụ cười

"Không biết tiểu huynh đệ tên gọi là gì? Về sau Tướng quân của các ngươi ban thưởng xuống, cũng phải có tên chứ?"

Nói xong, ánh mắt Hiên Viên Quân Ngọc dừng lại trêи người Tô Yên.

Tô Yên duỗi tay, bịt kín đôi mắt hắn, ngăn cản tầm nhìn.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói

"Ký chủ, ngài ấy vừa nhìn chị đó. Hơn nữa, đó là Nam chủ đại nhân, vì sao chị lại không cho ngài ấy nhìn?"

Tô Yên không trả lời Tiểu Hoa, mà nhìn vào trong thành.

Nàng cúi đầu, nhìn cẩm y trêи người Hiên Viên Quân Ngọc

Mở miệng

"Nhắm mắt lại."

Hắn rất phối hợp, nhắm hai mắt lại, lông mi dài quét qua lòng bàn tay Tô Yên, có chút ngứa ngáy.

Sau đó, hắn nghe thấy "xoẹt" một tiếng.

Tô Yên xé một mảnh vải, băng bó vết thương trêи cổ hắn.

Nàng không chú ý nên không biết hắn đã mở mắt ra từ bao giờ, đang mải mê nhìn nàng.

Đôi mắt đen nhánh không một gợn sóng, giống như giây tiếp theo thôi sẽ cắn nuốt người ta.

Tô Yên đối diện với hắn, nghiêm túc nói

"Ta chỉ muốn chiến tranh kết thúc sớm một chút nên mới bắt buộc phải cầm dao bức ép chàng đưa về đây."

Nàng vừa dứt lời, Hiên Viên Quân Ngọc nhếch mày.

Sau đó, Tô Yên lại nói tiếp

"Nếu là tình huống bình thường, ta sẽ không làm như vậy với chàng."

Nàng nói rất trịnh trọng, giống như đang đảm bảo với hắn.

Tầm mắt Tô Yên rơi xuống miệng vết thương trêи cổ hắn.

"Vết thương không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi vài ngày sẽ tốt lên."

Nói xong Tô Yên xé một mảnh vải áo của Hiên Viên Quân Ngọc, trói hai tay hắn lại.

Hiên Viên Quân Ngọc câu môi

"Nếu ta không nghe nhầm, thì vị thiếu hiệp này vừa rồi là nói muốn đối xử thật tốt với ta sao?"

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép (눈_눈) ]

"Đúng vậy."

Tô Yên vừa gật đầu vừa trói hắn.

Chờ trói chắc rồi, Hiên Viên Quân Ngọc nâng cổ tay bị trói lên

"Đây là cách đối xử thật tốt của thiếu hiệp sao?"

Tô Yên nhìn đi chỗ khác

"Tình huống đặc thù, đối đãi đặc thù."

Tô Yên nói xong, xe ngựa cũng dừng.

Hiên Viên Quân Ngọc lười biếng hỏi

"Xin hỏi quý tính đại danh của thiếu hiệp?"

Tô Yên không nói chuyện, cúi đầu đi ra ngoài

Đại danh?

Thôi đi.

Chờ nàng mang được bạc về nhà, qua một thời gian nữa trở về thân phận nữ nhi, hắn liền không biết nàng.

Đến lúc đó nàng đi tìm hắn, hẳn là sẽ không có vấn đề gì.

Nàng nhảy xuống xe, nói mấy câu với Lý Đại Bạch

"Ngươi đừng nói với người khác là ta đem người tới đây."

Lý Đại Bạch lập tức phản bác

"Sao có thể như vậy được?? Đây đều là công sức của tiểu huynh đệ mà."

Tô Yên

"Ta không quan tâm tới mấy chuyện đó."

Lý Đại Bạch lắc đầu nguầy nguậy

"Không được, không được, chắc chắn tiểu huynh đệ đang khiêm tốn, cậu làm chuyện anh hùng như vậy, phải tuyên truyền ra ngoài để tất cả mọi người đều biết. Ta khẳng định cậu lập công lớn thế này, sẽ được thăng quan tiến chức!"

Trong lòng Lý Đại Bạch không có chút đố kỵ ghen ghét nào, hoàn toàn là đang nghĩ cho Tô Yên.

Tô Yên là tiểu huynh đệ của hắn ta, Lý Đại Bạch vô cùng cao hứng

Tô Yên lắc đầu

"Ngươi cứ nói ngươi không quen biết ta."

"Như vậy sao được..."

Lý Đại Bạch lại muốn tiếp tục cự tuyệt.

Tô Yên nói

"Ngươi không nói tức là giúp ta."

Chương (1-346)