Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 249

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 249
Hoa Bỉ Ngạn ở Minh Giới (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Hai người thương lượng, sau đó quyết định lập tức xuất phát.

Hiển nhiên, Tang Minh không có chút ký ức nào về chuyện đêm qua. Ánh mắt gã nhìn Tô Yên vẫn như lúc mới gặp, không có bất kỳ biến hóa gì, giống như Quân Vực đã nói, gã không hề biết trong thân thể này còn một linh hồn khác.

Không biết gã tìm được hai con ngựa ở đâu ra, hai người cưỡi ngựa mà đi.

Trước khi đi, Tô Yên cảm thấy mình còn quên cái gì đó, nhưng nghĩ đi nghĩ lại cũng không nhớ nổi.

Thôi kệ, sớm muộn gì cũng sẽ quay về đây, liền ném việc này lại sau đầu.

Một canh giờ sau, tiểu Hồng lắc lư trở về, phát hiện không thấy Yên Yên đâu cả

Ơ? Yên Yên đâu? Sao lại không có ai???

Tiểu Hồng đứng trước cửa phòng trống rỗng

Sau đó đi quanh viện tìm Tô Yên, vừa tìm vừa gọi

"Yên Yên ***"

"Yên Yên ***"

Nhưng không có tiếng Yên Yên đáp lời nó

Một canh giờ sau, Tiểu Hồng đi thêm một vòng nữa rồi trở về phòng.

Không chỉ không có Yên Yên ở đây, mà cái người đè Yên Yên lên núi giả hôn cũng không thấy đâu.

Ngốc một hồi mới hiểu được, mình bỏ lỡ chuyện lớn rồi.

Yên Yên bị nam nhân kia bắt đi rồi sao?

Tiểu Hồng có chút hoảng loạn.

Bởi vì không có Tô Cổ ở bên cạnh nó, nó mù đường, không biết làm sao để tìm Yên Yên.

Phải làm sao bây giờ??

Đang rối rắm, phòng bên cạnh bỗng nhiên truyền đến âm thanh.

Tiểu Hồng ngó đầu qua nhìn, sau đó thấy Xà Nam đang đỡ cửa đi ra ngoài, cả người đều là vết thương, ý thức còn không rõ ràng.

Tiểu Hồng vừa thấy nó định đi, đương nhiên không được, lập tức định quăng cái đuôi định đánh nó.

Xà Nam hoảng hốt, lập tức vội vàng mở miệng

"Đừng đánh, đừng đánh, ta biết chủ nhân của ngươi ở đâu."

Động tác của Tiểu Hồng liền dừng lại, nó dùng đôi mắt to tròn nhìn Xà Nam

"Ngươi biết?"

Giọng nói của Tiểu Hồng ngập tràn vui vẻ.

Xà Nam đỡ vách tường, gật gật đầu

"Đúng"

Nó nói chuyện còn có chút khó khăn, vẫn còn rất suy yếu.

Cái mạng của nó giờ chỉ còn lại một nửa, nếu lại bị Tiểu Hồng đánh thêm một cái, khẳng định là không thể lết nổi ra khỏi cái cửa này nữa.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tiểu Hồng hỏi

"Vậy Yên Yên ở đâu?"

Xà Nam cắn chặt răng

"Ta nói cho ngươi, ngươi thả ta đi."

Tiểu Hồng vẫy vẫy cái đuôi, lắc đầu

"Ngươi lừa ta thì sao?"

Xà Nam có chút sốt ruột, đại khái là sợ sẽ bị Tiểu Hồng đánh tiếp.

Nó nói

"Ta nói thật, ta chính tai nghe thấy bọn họ muốn tới thôn Cổ Lĩnh tìm nữ nhân kia!"

Tiểu Hồng mờ mịt

"Tìm ai?"

Chẳng lẽ Yên Yên vẫn còn quen biết ai ở nơi này sao?

Không có khả năng a.

Chẳng lẽ Yên Yên biết nó mất tích, sốt ruột quá liền bị nam nhân kia mê hoặc rồi lừa Yên Yên đi rồi???

Như vậy còn có khả năng, nó quan trọng với Yên Yên như vậy cơ mà.

Tiểu Hồng nghĩ xiên nghĩ xẹo một lúc rồi hỏi

"Thôn Cổ Lĩnh ở đâu?"

"Đi theo hướng tây sẽ tới."

Tiểu Hồng nghe xong, không nói chuyện, chỉ trừng mắt nhìn Xà Nam, giống như rất tức giận.

Xà Nam lập tức nói

"Những gì ta nói đều là thật sự! Ta có thể thề với trời!"

Tiểu Hồng ném cái đuôi, có chút vội vàng nôn nóng

"Hướng tây là ở bên kia??!"

Lần này đến phiên Xà Nam trầm mặc, con rắn này nhìn qua có vẻ vô cùng khôn khéo lợi hại, làm sao đầu óc lại kém như vậy?

Không phân biệt nổi đông tây nam bắc??

Sao lại thế được?

Thiên tính của loài rắn chính là săn mồi, phi thường mẫn cảm đối với phương hướng.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Chẳng lẽ con rắn này cố ý muốn thử nó sao?

Xà Nam nhìn lại thân thể của mình, một thân thương tích.

Nếu mình chạy trốn, con rắn kia không tìm được chủ nhân của nó, có khi nào nó sẽ trở lại tìm mình báo thù không???

Suy nghĩ một lát, Xà Nam mở miệng

"Ta có thể đưa ngươi đi."

Tiểu Hồng ném cái đuôi, khuôn mặt tràn đầy nghi hoặc

"Làm sao ta biết ngươi có dẫn ra đến đúng chỗ hay không?"

Xà Nam vội vàng mở miệng

"Ta trốn không thoát, nếu ta đưa ngươi đi sai chỗ, ngươi có thể giết ta. Ngươi đạo hạnh cao thâm, muốn giết ta dễ như trở bàn tay không phải sao?"

Tiểu Hồng nghe thấy Xà Nam nói nó đạo hạnh cao thâm, đây là khen ngợi nó sao?

Nghĩ vậy, Tiểu Hồng vô cùng cao hứng.

Hahaa, sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên có người khen nó lợi hại.

Tiểu Hồng nghe cái từ "đạo hạnh cao thâm" này, đắc ý đến vẫy vẫy cái đuôi, vô cùng vui sướиɠ, nhìn Xà Nam cũng thuận mắt hơn không ít.

Nó mở miệng

"Được, nếu ngươi đưa ta đi tìm được Yên Yên, ta sẽ không giết ngươi."

Xà Nam lập tức gật đầu, đưa Tiểu Hồng đến thôn Cổ Lĩnh.

....

Ở một nơi khác, mặt trời vừa xuống núi.

Tô Yên và Tang Minh thúc ngựa chạy tới thôn Cổ Lĩnh, thôn nhỏ vây quanh bốn bề là núi, giống như một vùng khép kín lại, người dân quanh năm chỉ sinh hoạt ở chỗ này, hiếm khi có người đi ra khỏi núi.

Tô Yên và Tang Minh vừa đi vào liền nhận được rất nhiều ánh mắt đánh giá của người dân.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Hai người xuống ngựa, buộc ngựa ở bên cạnh cái cây rồi đi vào bên trong.

Có người dân tò mò, tiến lại hỏi bọn họ

"Các ngươi là người ngoài thôn tới đây sao?"

Tang Minh cười gật đầu

"Đúng vậy."

Người kia dùng ánh mắt đánh giá nhìn hai người.

"Các ngươi tới chỗ này có chuyện gì?"

Tang Minh nói

"Chúng ta muốn tìm một người tên Họa Nhu."

Vừa nghe đến cái tên này, sắc mặt của thôn dân đó liền biến hóa, nhăn mày

"Ngươi hỏi người này làm gì? Ả đã chết từ mấy năm trước rồi."

Tang Minh từ trong túi móc ra một thỏi bạc, đưa cho người thôn dân đó, sau đó nói tiếp

"Chuyện này rất khó nói sao?"

Thôn dân đó nhìn thấy bạc, hai mắt sáng quắc, gã sống nhiều năm như vậy, mới chỉ nghe nói đến bạc thỏi, còn chưa tận mắt thấy bao giờ đâu.

Hắn ta dùng răng cắn cắn một chút, xác định là bạc thật, biểu tình nghi ngờ xen lẫn không vui liền biến mất sạch sẽ, vô cùng hào sảng mà nói

"Muốn biết cái gì, hỏi đi."

Tang Minh trầm ngâm một chút, hỏi

"Nghe nói nàng ta bị vứt xuống sông, xin hỏi, vì sao lại như thế?"

Thôn dân thở dài

"Còn có thể vì sao nữa, rõ ràng đã gả đi làm thê tử của người ta, lại còn không biết phân biệt đúng sai mà cả ngày đeo bám dan díu với nam nhân trong thôn. Không những thế, còn thông đồng với người bên ngoài thôn. Quả thực chính là một ɖâʍ phụ. Vô cùng nhục nhã!!"

Nói đến đây, vẻ mặt người đó vô cùng oán giận.

Tô Yên mở miệng

"Cô ta cùng mấy nam nhân dan díu?"

Người thôn dân kia gãi gãi đầu, cười gượng

"Chuyện này, cụ thể ra sao ta cũng không biết, việc này được lão trưởng thôn có tiếng nói đứng ra phán xử. Hôm đó lúc tuyên án vứt ả xuống sông, ta cũng ở đây. Trượng phu của nàng ta cũng ở, nghe nói chính là người trượng phu kia đứng ra làm chứng, tận mắt nhìn thấy, bắt gian tại giường. Chậc chậc chậc!!!"

Vừa nói, thôn dân kia vừa thở dài.

Một lúc sau, hắn lại nói tiếp.

"Hai vị, người trong thôn chúng ta đều rất chất phác, Họa Nhu không phải là người trong thôn chúng ta. Mong hai vị đừng nghĩ người dân trong thôn chúng ta cũng không biết đúng sai giống như ả."

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Tô Yên nghi hoặc

"Không phải ngươi nói người dan díu với cô ta chính là người trong thôn sao? Biết rõ nàng đã thành thân, còn nguyện ý dan díu với nàng. Người dân thôn ngươi có chắc là biết rõ đúng sai không?"

Người thôn dân kia khựng lại, lúc sau mới nói tiếp

"Tiểu cô nương, cô còn nhỏ, có nhiều chuyện cô không hiểu. Nam nhân và nữ nhân làm sao có thể giống nhau được? Là nữ nhân kia dụ dỗ trước, rõ ràng là ả sai, làm sao lại có thể đi trách người khác??"

Tô Yên mờ mịt

"Không hợp lý."

Nàng thậm chí hoàn toàn không hiểu những lời người này nói rốt cuộc có ý gì.

Người kia thấy Tô Yên không hiểu chuyện như vậy, có chút ghét bỏ, nói

"Tóm lại, Họa Nhu bị rạch mặt, vứt xuống sông là báo ứng của ả."

Nói xong, gã ước lượng thỏi bạc kia, hỏi

"Còn có điều gì muốn hỏi không?"

Tang Minh cười nói

"Không biết phần mộ của Họa Nhu ở đâu?"

Gã phỉ nhổ.

"Ả bị vứt xuống sông, xương cốt không còn làm sao có phần mộ??"

Dứt lời, hắn lại trầm ngâm như nhớ lại điều gì đó

"Nhưng mà, trượng phu của ả cũng thật si tình, còn làm cho ả một ngôi mộ, chôn hết quần áo và đồ vật của nàng ta vào trong đó. Nếu các ngươi muốn đi xem thì đi tới phía sau cánh rừng bên kia, là bãi tha ma của thôn ta. Có một phần mộ cắm một bài vị không có tên, chính là phần mộ của ả."

Tang Minh cảm tạ gã thôn dân, hai người đi thẳng tới chỗ đó.

Tang Minh cười nói

"Lát nữa có thể gặp Họa Nhu. Hy vọng đến lúc đó, cô có thể cùng ta giúp đỡ người dân trong thôn đòi lại công đạo."

Tô Yên không trả lời.

Tang Minh giống như nhìn thấu trong lòng Tô Yên đang nghĩ gì.

Lên tiếng

"Ta biết cô nương thương xót cho hoàn cảnh của nàng ta, muốn nói giúp ả nói vài câu. Nhưng.... đây là quyết định của toàn bộ người dân trong thôn, lại có trưởng lão trong thôn đứng ra phán xử. Không sai được."

Tô Yên liếc gã một cái.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Ta chỉ không hiểu, vì sao mấy nam tử kia không bị vứt luôn xuống sông cùng cô ta?"

Nàng vừa dứt lời, Tang Minh sửng sốt

"Vì sao cô nương lại hỏi như vậy?"

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao ta không thể hỏi như vậy?"

"Nữ tử phải giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc, là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Còn với nam tử thì không bị gò ép như vậy."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu, tỏ vẻ đã rõ.

Tang Minh lại một lần nữa ngây ngẩn cả người.

Vốn dĩ, hắn cho rằng Tô Yên có lòng bất bình, vì hoàn cảnh của Họa Nhu mà đứng ra nói vài câu bênh vực kẻ yếu.

Xem ra, nàng thật sự chỉ thắc mắc mà thôi.

Vừa nghĩ, Tang Minh vừa cười, lực chú ý của gã lại lần nữa dừng trêи cây trâm Hoa Bỉ Ngạn trêи đầu Tô Yên.

Gã lên tiếng

"Cây trâm của cô nương thật đẹp mắt, "

Tô Yên gật gật đầu

"Cũng được."

Tang Minh trầm ngâm một khắc

"Chỉ là bông hoa khắc trêи cây trâm này quá mức yêu diễm, ngược lại lại khiến cho nó có chút thấp kém. Cô nương đeo một cây trâm Hoa Mai hoặc Hoa Ngọc Lan thì sẽ rất xứng đôi."

Tô Yên không nói gì.

Tang Minh cười nói

"Cô nương hẳn là rất yêu thích cây trâm này? Tại hạ thấy cô nương từ ngày hôm qua đều dùng cây trâm này cài tóc."

Tiểu Hoa hừ hừ

"Ngươi mới thấp kém, cả nhà ngươi đều thấp kém."

Từ khi Tiểu Hoa ký túc ở trêи cây trâm này, bông Hoa Bỉ Ngạn này chính là hình tượng của nó. Nói cây trâm này thấp kém, chính là đang mắng nó!!

Tô Yên thấy Tang Minh trước sau đều kiếm chuyện để nhắc tới cây trâm, còn nói không ngừng.

Nàng liền duỗi tay tháo cây trâm xuống, cất vào trong ngực áo

Mở miệng nói

"Ta không thích cài trâm lắm."

Sau đó không nói thêm gì nữa.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Rõ ràng là cùng một thân xác, nhưng linh hồn bên trong không giống nhau, thì sẽ nhận cách đối đãi không giống nhau.

Nếu là Quân Vực đại nhân mà nói lời như vậy, không khéo ký chủ cũng không thèm suy nghĩ mà đổi thành cây trâm Hoa Mai luôn.

Cho đến khi sắp đi tới bãi tha ma, Tô Yên liền tụt lại đi phía sau Tang Minh.

Nàng nhìn cây trâm trong ngực vẫn luôn phát sáng, liền móc ra ngoài, sau đó nghe thấy Tiểu Hoa nói

"Ký chủ, chị có cảm thấy mình phân biệt đối xử không?"

Tô Yên trả lời nghiêm túc

"Không có."

Tiểu Hoa vô cùng đau đớn, cảm thấy ký chủ bị Quân Vực đại nhân tẩy não thật rồi.

"Ký chủ, vì sao chị lại cảm thấy chị đối xử với Quân Vực đại nhân và những người khác giống nhau?"

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát

"Đều là theo tâm của ta."

Lần này đến phiên Tiểu Hoa trầm mặc.

Cuối cùng nó cũng chỉ có thể nói một câu

"Ký chủ, chị vui vẻ là tốt rồi."

Tô Yên lại cất nó vào trong ngực áo. Tiểu Hoa cũng không nói gì nữa.

Tô Yên an tâm đi theo Tang Minh đi đến bãi tha ma.

Lúc bọn họ tới nơi, mặt trời đã xuống núi, sắc trời đã tối đen.

Bãi tha ma chìm trong bóng tối, liên tưởng một chút liền phát sợ.

Nhưng Tô Yên lại vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không giống bộ dáng của một cô nương đang đi vào bãi tha ma.

Cho đến khi giọng nói của Tang Minh vang lên.

"Cái này hình như là phần mộ của Họa Nhu!!"

Vừa dứt lời, Tô Yên liền quay ra nhìn nấm mồ cắm một bài vị bằng gỗ.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Một trận gió lạnh bỗng nhiên thổi tới, từ trong bóng tối truyền tới tiếng cười lạnh

"Hai vị tới đây, tiểu nữ không nghênh đón từ xa, mong hai vị thứ lỗi."

Vừa dứt lời, một nữ tử bước ra từ trong bóng tối.

Nàng ta mặc y phục trắng, khuôn mặt nguyên vẹn, che một chiếc dù giấy chậm rãi đi tới.

Nữ tử cầm một chiếc khăn tay trắng che môi, cười vô cùng thiện lương mà hiền hậu.

Nếu không phải gặp nhau trong khung cảnh như thế này, có lẽ sẽ càng có thiện cảm với cô ta hơn.

Thời điểm cô ta liếc mắt nhìn thấy Tô Yên, nụ cười trêи mặt bỗng cứng đờ, hiển nhiên là nhận ra nàng

Tô Yên mở miệng

"Ngươi là Họa Nhu."

Chớp mắt, nữ tử khôi phục biểu tình trêи mặt, thuận tay ném luôn chiếc khăn tay trắng đi, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của mình.

Gương mặt này không giống với gương mặt lần trước Tô Yên nhìn thấy, mỗi lần gặp Họa Nhu, cô ta lại mang một khuôn mặt yêu diễm khác nhau.

Tuy rằng Họa Nhu mặc y phục trắng, nhưng nhìn da thịt lấp ló lộ ra phía dưới y phục lại vô cùng dụ hoặc, mà lần này nhìn Họa Nhu càng thêm thuần thiện.

Họa Nhu nhắm mắt lại, vô cùng thỏa mãn với khuôn mặt hiện tại, nói

"Ta hôm nay, không muốn đánh nhau cùng các ngươi. Khuôn mặt này ta rất thích, không muốn đổi."

Nói xong, Họa Nhu mở to mắt nhìn Tô Yên

"Ta biết ta đánh không lại ngươi, nhưng ngươi giết không chết ta.

Nếu thật sự muốn đánh, chỉ có ngươi chết."

Nói xong, Họa Nhu nở nụ cười vô cùng vui vẻ.

Vừa dứt lời, Tang Minh đứng bên cạnh bỗng nhiên ra tay, đánh thẳng tới phía Họa Nhu đang đứng.

Tô Yên đứng im ở đó, không động đậy.

Tang Minh này thật sự đã giúp đỡ nàng, từ lần gặp mặt đầu tiên đã bắt đầu giúp đỡ.

Gã có ý đồ riêng, còn rất hào phóng mời nàng tới viện của gã trú tạm, lại mượn danh nghĩa có cùng chung chí hướng muốn bắt Họa Nhu.

Gã nói, muốn đòi lại công bằng cho thôn dân.

Tô Yên không tin.

Trong ánh mắt của hắn không có một chút thiện ý nào, loại chuyện vì đại nghĩa diệt ma này, hắn sẽ không làm, mà điều hắn nhắm tới, chính là một thứ gì đó ở trêи người nàng. Bằng không, hắn sẽ không ở lần gặp đầu tiên đã nhiệt tình giúp nàng như vậy.

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Nhưng gã có ý đồ gì?

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát.

Không nghĩ ra được, liền lột một viên kẹo ra ăn.

Ban đêm ngồi bên cạnh mộ của người chết, thản nhiên ăn kẹo, trước mắt nàng còn đang có một người và một quỷ đánh nhau, trông vô cùng hài hoà, đẹp mắt.

Không biết qua bao lâu, lúc nàng ăn nốt chiếc kẹo cuối cùng trong túi thì hai người kia cũng kết thúc trận đánh.

Họa Nhu chật vật, không cam lòng, bị Tang Minh tóm gọn.

Nàng ta ra sức giãy giụa, Tang Minh không biết kiếm đâu ra một cái dây xích bằng kim loại, dù Họa Nhu có giãy giụa như thế nào, cũng không thoát nổi.

Hắn lôi Họa Nhu đến trước mặt Tô Yên, nói

"Tô Yên cô nương, người này làm xằng làm bậy, là tai họa của bá tánh, cô nương cảm thấy nên xử trí như thế nào?"

"Ta chưa từng xử trí quỷ hồn bao giờ."

Cho nên, cũng không biết nên làm như thế nào.

Lúc này, Họa Nhu hừ lạnh một tiếng

"Những kẻ ta giết đều là lũ đáng chết."

Lúc nói câu này, trêи mặt cô ta còn xuất hiện chút thống kɧօáϊ, khuôn mặt thiện lương kia dần dần vặn vẹo, không ngừng giãy giụa, đầy vẻ không cam lòng.

Tang Minh giống như không nghe thấy Họa Nhu nói gì, gã lên tiếng

"Có rất nhiều cách để giết chết quỷ hồn, trong đó có một cách là dùng lửa, luyện được chí thuần chi hoả, thì có thể khiến cho quỷ hồn này hoàn toàn tan thành mây khói."

Tô Yên

"Chí thuần chi hoả ở đâu?"

Tang Minh cười mở miệng

"Nếu cô nương muốn, Tang Minh có thể vì cô nương mà đi tìm."

Tô Yên không trả lời, ngược lại ngẩng đầu nhìn sắc trời.

Sắp giờ Tý.

Nàng mở miệng

"Nghỉ ngơi trước đi đã."

Tang Minh sửng sốt

"Cái, cái gì?"

"Ngươi không mệt sao?"

Tang Minh nỗ lực duy trì ý cười hiền lành trêи mặt.

"Tô Yên cô nương, đây là bãi tha ma, cô nương không sợ sao?"

Tô Yên lắc đầu

"Không sợ."

Nói xong, nàng đã ngồi xuống, dựa vào thân cây.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

Tô Yên xoa xoa giữa hai chân mày, nhắm mắt lại.

Tiểu Hoa nghe thấy ký chủ nói vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm

"Ký chủ vì Quân Vực đại nhân mà chấp nhận ngủ ở bãi tha ma???"

Quả nhiên, ký chủ vô cùng thích Quân Vực đại nhân.

Tang Minh đứng đằng kia ánh mắt lúc sáng lúc tối, cảm xúc phức tạp, tay trái gắt gao nắm chặt, áp xuống cảm xúc nôn nóng trong lòng.

Cuối cùng, hắn đành chọn một thân cây ngồi xuống, sau đó nhắm hai mắt lại.

Họa Nhu nhìn hai người kia, quả thực không thể hiểu được, một giây trước còn đang thảo luận làm thế nào để giết chết ả, một giây sau liền đi ngủ??

Nhìn hai người họ, Họa Nhu có ý định muốn giật đứt sợi dây trói trêи người, nhưng giằng co nửa ngày, sợi dây kim loại trêи tay vẫn không xê xích gì. Không chỉ vậy, mà không biết từ lúc nào, ở cổ chân cũng xuất hiện thêm một sợi dây xích y như sợi trêи tay.

Mà nam nhân vừa nhắm mắt lại ngủ kia lại lần nữa mở mắt ra, đi tới trước mặt Họa Nhu, đánh giá ở từ trêи xuống dưới.

Chớp mắt liền dời tầm mắt, nhìn nữ tử đang dựa vào cây đại thụ nhắm mắt ngủ, tầm mắt sáng quắc, giống như nhìn thấy bảo bối.

Họa Nhu nhìn đi chỗ khác, trong lòng thầm nhủ nam nhân này chắc chắn có bệnh, tinh thần gã có chút không bình thường.

Quân Vực ngồi xổm xuống, vươn một ngón tay ra chọc chọc vào má Tô Yên.

Tô Yên mở to mắt, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.

Nàng dĩ nhiên không hề ngủ

Quân Vực cười khanh khách

"Tiểu Quai ~~"

Tô Yên lên tiếng

"Ừm"

___

Ngân Minn: aaaaaaaaaaaa, Kawaiiiiiiiiii, đọc đến đoạn này thấy Quân Vực đại nhân dễ thương ghê >. <

*****

Edit: Ngân Minn

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Quân Vực liền giơ bàn tay ra

"Tiểu Quai, tay ta đau."

Trêи mu bàn tay hắn có một chỗ tím bầm, có lẽ là vừa rồi Tang Minh đánh nhau với Họa Nhu gây nên.

Tô Yên nhìn thoáng qua

"Chịu đựng một chút."

Vừa dứt lời, khuôn mặt của Quân Vực liền vô cùng u oán.

Chịu đựng?

Bao nhiêu năm qua, Tiểu Quai chưa từng nói với hắn lời như vậy.

Hắn ôm chặt lấy Tô Yên, giống như chỉ vô tình hỏi

"Lúc ta không có ở đây, con rắn ngốc kia câu dẫn Tiểu Quai sao?"

Tô Yên sửng sốt

"Sao cơ?"

Quân Vực lẩm bẩm

"Tiểu Quai đối xử với con rắn ngốc đó rất tốt. Hiện giờ cũng không nhiệt tình với ta như trước nữa."

Giọng nói của hắn u oán thê lương, làm người ta nghe mà sinh ra cảm giác đau lòng.

Tô Yên sợ hắn lại nói ra điều gì không bình thường, bèn mau chóng đáp một câu

"Không có"

Sau đó nàng liền cầm tay hắn lên, nhẹ nhàng xoa xoa vết máu bầm trêи mu bàn tay hắn.

Quân Vực nói một câu

"Quả nhiên con rắn ngốc kia đã câu dẫn nàng."

Tô Yên

"······"

Nàng nhìn Quân Vực còn muốn nói tiếp, nhanh trí duỗi tay, che kín miệng hắn, kéo hắn đi tới trước mặt Họa Nhu.

Tô Yên nói

"Ngươi đã chết, giờ chỉ là một mảnh hồn phách, hẳn là nên trở về nơi ngươi nên đến rồi."

Họa Nhu vươn ngón tay ngọc nhỏ dài, quấn quấn sợi tóc.

"Nơi nên đến?"

Họa Nhu mơ màng một khắc, sau đó chớp mắt, trong ánh mắt của cô ta tràn ngập hận ý.

"Ta biết, các ngươi đều muốn ta chết. Ta không sợ hồn phi phách tán. Nhưng trước khi ta chết, những người hại ta đều phải nhận báo ứng!!"

Họa Nhu gào lên, âm thanh có thể nói là tê tâm liệt phế, trong giọng nói của cô ta tràn ngập thù oán.

Tô Yên ra tiếng

"Ai là kẻ thù của ngươi?"

Nghe thấy Tô Yên nói vậy, Họa Nhu cười lạnh

"Kẻ hại ta có rất nhiều a. Ta lớn lên xinh đẹp, bọn họ đều có ý đồ đen tối với ta. Ta gả cho tướng công, đương nhiên là muốn một lòng một dạ với chàng tới già.

Bọn họ cố ý muốn chàng hiểu lầm ta dan díu với người khác. Làm chàng càng ngày càng xa cách ta, ánh mắt nhìn ta giống như đang nhìn một thứ đồ dơ bẩn!!"

Họa Nhu càng nói càng tức giận.

[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép

(눈_눈) ]

"Vậy cũng thôi đi, bọn họ bẫy ta, cố ý tới nhà ta tìm chàng uống rượu, một hai bắt ta phải bồi rượu, còn lén hạ dược trong chén.

Lúc ta tỉnh lại đã thấy mình đang nằm trêи giường cùng nam nhân khác.

Chàng cực kỳ hận ta. Ta thừa nhận, là ta có lỗi với chàng.

Cho nên sau đó ta bị rạch mặt, bị vứt xuống sông, cũng chưa từng cầu xin chàng cứu mạng. Nhưng những kẻ đó, bọn chúng mới là ác nhân, bọn chúng đều đáng chết!!!"

Họa Nhu nói xong, trong mắt tràn ngập máu đỏ.

Tô Yên mở miệng muốn nói chuyệm, liền cảm thấy lòng bàn tay của mình bị người nào đó hôn hôn cắn cắn.

Ngẩng đầu lên liền thấy Quân Vực chăm chú nhìn nàng, nghiễm nhiên là hắn chẳng buồn để ý chút nào đến chuyện của Họa Nhu.

Tô Yên buông tay ra, hỏi hắn

"Chàng cảm thấy sao?"

Quân Vực ôm lấy Tô Yên, lười biếng nhác lên tiếng

"Sao?"

"Chàng cảm thấy cô ấy là đang báo thù sao?"

Quân Vực gật đầu, hôn một cái lên mặt Tô Yên, chậm rãi nói

"Tướng công của ả, không tốt."

Họa Nhu đứng bên cạnh nghe thấy lời này, bắt đầu kϊƈɦ động gào lên

"Ngươi nói bậy!! Tướng công của ta đối với ta ôn nhu chăm sóc, ta chưa bao giờ hối hận đã gả cho chàng."

Tô Yên mờ mịt

"Tướng công không tốt? Vì sao?"

Tô Yên nghe không hiểu kẻ đó có điều gì không tốt.

Quân Vực lại hôn Tô Yên một cái

"Gã đồng ý để cho ả đi bồi rượu."

Tô Yên nghe xong, vẫn không hiểu.

Quay đầu hỏi Họa Nhu

"Tướng công của ngươi bảo ngươi đi bồi rượu?"

Họa Nhu vừa nghe, lập tức phủ quyết

"Sao có thể?? Là đám người kia lấy tiền tài quyền thế ra bức ép, chàng không thể không nhún nhường. Đám người ra vẻ đạo mạo này, đều phải chết."

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)