Hải tặc Tinh Tế có chút ngoan (8)
← Ch.233 | Ch.235 → |
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Hoắc Vưu gật gật đầu.
Lệ khí trêи người đã thu lại, lập tức thành thật
Tô Yên hỏi lại một lần nữa
"Anh thật sự sẽ không đả thương nó?"
Hoắc Vưu gật đầu
"Cậu ấy là em trai của em, về sau chính là em trai của anh. Yên Yên, anh nói được thì làm được."
Nói xong, Hoặc Vưu hôn một cái lên mặt Tô Yên.
Tô Yên ôm lấy hắn, lúc này mới cúi đầu xuống. Chỉ thấy áo hắn nhiễm một mảng đỏ tươi.
Đây là hậu quả của việc đi lại quá nhiều, miệng vết thương lại lần nữa rách ra.
Cô vô cùng rối rắm
"Đi về trước."
Hoắc Vưu thành thành thật thật
"Đều nghe Yên Yên."
Hơn nửa người hắn đều đè lên người Tô Yên, để cô dìu đi.
Tô Kiêu lại lần nữa bị bỏ rơi. Lúc sau, hắn mới mở miệng nói một câu
"Tinh Tế nợ hắn ta một giải Oscar mà!"
Cái tên biến thái Hoặc Vưu này, nói trở mặt liền trở mặt ngay lập tức, mọi chuyện sáng tỏ liền coi như không có chuyện gì xảy ra.
Mấu chốt là bà chị gái úng não của hắn còn rất tin tưởng tên thần kinh đó.
Tô Kiêu có chút khó chịu.
Biết trước như vậy, còn lâu hắn mới nói ra. Có Tô Yên ở đó, đúng là tên biến thái kia sẽ không dám giết hắn.
Tô Kiêu đứng ở hành lang năm phút. Thang máy lại lần nữa đi lên. Một đám người lục tục nối đuôi nhau đi ra ngoài.
"Mau, cáng."
Người dẫn đầu nhóm người ra lệnh. Nháy mắt đã có một cái cáng màu trắng xuất hiện trước mắt Tô Kiêu.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Nhưng chuyện kiểu như thế này Khoan Dư xử lý vô cùng thành thục, nở nụ cười thân thiện.
"Tô tiên sinh, thật xin lỗi, thuộc hạ của chúng tôi nhận nhầm người. Ngài chịu khổ như vậy, đích thân đội bác sĩ chuyên nghiệp của chúng tôi sẽ trị liệu cho ngài."
Nói xong, Khoan Dư vẫy tay một cái.
"Còn không nhanh đỡ Tô tiên sinh nằm xuống?"
Dứt lời, một nhóm người vô cùng nhiệt tình đến đỡ Tô Kiêu nằm lên cáng. Sau đó liền đưa hắn đi.
Vừa đi, Khoan Dư vừa nói
"Lão đại nhà chúng tôi vẫn luôn khen ngợi ngài không ngớt lời, luôn cảm thấy khó tìm được ai hợp khẩu vị của lão đại đến vậy."
Tô Kiêu ngẩng đầu
"A? Phải vậy không?"
Khoan Dư gật đầu
"Đúng, đúng. Lão đại thực sự không biết đám thuộc hạ này lại đối đãi với ngài như vậy, chắc do bọn họ ghen ghét với Tô tiên sinh, nhưng sau khi bị giáo huấn, bọn họ đã biết lỗi rồi. Về sau, Tô tiên sinh chính là người một nhà của lão đại. Nếu có chuyện gì cần trợ giúp, Tô tiên sinh cứ việc lên tiếng."
Tô Kiêu trầm mặc một chút. Nghiêng đầu, chỉ chỉ má mình
"Anh có nhìn thấy vết thương này không?"
Khoan Dư nhanh nhảu
"Đều do đám người kia······"
Còn chưa nói xong, Tô Kiêu đã đánh gãy
"Là vừa rồi bị lão đại nhà các anh bắn đó."
Khoan Dư cạn lời.
Tô Kiêu lại nói
"Lão đại nhà các anh thích tôi đến vậy sao?"
Khoan Dư ho khan một tiếng. Hắn chỉ kịp nghe Tô Kiêu là em trai ruột của Tô Yên, đã vội vàng sai người lấy cáng chạy đi cứu người.
Tiền căn hậu quả còn chưa kịp tìm hiểu. Ai biết là lão đại lại tự mình động thủ muốn giết người ta.
Trách không được, lão đại ở trong phòng bệnh giả vờ đau thương như vậy. Hóa ra là làm nũng để Tô Yên tiểu thư không so đo với hắn nữa. Ai ngờ, Tô Yên tiểu thư đưa lão đại một mạch đếm phòng khám để bác sĩ kiểm tra luôn.
Không khí có chút xấu hổ.
Khoan Dư đứng ở cửa, không đi vào. Vẫn cố nói đỡ cho Hoặc Vưu
"Tô tiên sinh, ngài cần gì cứ việc phân phó. lão đại... ừm... chắc chắn là rất thích ngài."
Khoan Dư vẫn kiên trì nói những lời này, mặc dù hắn cũng không biết là thật hay giả nữa.
Dù sau về sau cũng chính là em vợ. Không thích cũng phải cố mà thích a.
Tô Kiêu lười nghe Khoan Dư nói mấy lời vô nghĩa, nhắm hai mắt lại.
Ở một nơi khác, sau khi Tô Yên đỡ Hoặc Vưu trở về. Vết thương trêи người hắn lại trải qua một lần khâu khâu vá vá. Băng bó xong, Tô Yên liền nói
"Những ngày tới không được xuống giường đi lại."
Hoắc Vưu thành thật gật đầu. Bắt lấy cánh tay Tô Yên không chịu buông
"Nghe Yên Yên."
Tô Yên lại nói
"Anh nghỉ ngơi nhiều một chút."
Hoắc Vưu lại gật đầu. Rất ngoan ngoãn, bộ dáng tất cả đều nghe Tô Yên, cô nói cái gì chính là cái đó
Hoắc Vưu nhìn Tô Yên, môi mấp máy muốn nói lại thôi.
Tô Yên nghi hoặc
"Anh muốn nói gì?"
Hoặc Vưu kéo tay cô, biểu tình trêи mặt có chút bất an
"Có phải anh không tốt hay không?"
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên không nói chuyện. Với tình hình này, không thể trả lời hắn là phải hay không phải. Dù sao cũng không thể thay đổi tính nết của hắn.
Cô nói
"Em có thể chấp nhận."
Lời này, xem như trả lời vẫn để của hắn.
Tính tình của anh thật sự không tốt, nhưng vẫn trong phạm vi có thể chấp nhận.
Hoắc Vưu nghe vậy, rất vừa lòng.
Ba ngày trôi qua, miệng vết thương của hắn cũng đã khép lại. Chỉ cần không vận động kịch liệt sẽ không gây ảnh hưởng tới vết thương.
Hôm đó, Tô Yên đi thăm Tô Kiêu. Biểu tình của Hoặc Vưu cũng tương đối khó chịu, nhưng cũng không đến nỗi muốn giết người như trước kia nữa.
Tô Yên vừa đi được một lúc, Khoan Dư liền đi vào.
"Lão đại, người bên trường quân đội đang tích cực tìm kiếm bí dược, nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy."
Hoặc Vưu không đáp lời, dựa vào thành giường nghe thuộc hạ bẩm báo mọi chuyện.
Sau đó, Khoan Dư lại nói tiếp
"Lão đại, liệu có phải bọn họ không muốn giao bí dược ra không??"
Hoắc Vưu lắc đầu
"Họ không dám, nhiều mạng người như vậy, họ vẫn sẽ cố gắng để cứu."
Hiện giờ đã qua nửa tháng, chứng tỏ bọn họ thực sự không tìm được bí dược.
Ánh mắt Khoan Dư hung ác.
"Lão đại, nếu chúng ta giết gà dọa khỉ một chút???"
Tại sao bí dược biến mất lâu như vậy cũng không tìm được? Trừ phi bọn họ không muốn tìm.
Cảm thấy hải tặc như bọn họ sẽ có thiên chân thiện lương??? Sẽ không làm ra điều gì bất lợi đối với đám người đó sao???
Hoặc Vưu không nói gì. Nửa ngày sau, mới chậm rãi lên tiếng.
"Thả những người đó ra."
"Lão đại??"
"Nói với người của trường quân đội. Cho họ ba ngày, nếu còn không tìm được, Hoặc Vưu, Tô Yên, Tô Kiêu sẽ phải chết."
Khoan Dư sửng sốt, lúc sau liền gật đầu
"Rõ!"
Nói xong, Khoan Dư liền đi ra ngoài.
Ở một nơi khác, Tô Yên đi xem tình hình của Tô Kiêu. Đi vào, liền phát hiện hắn ngồi im trêи ghế không nhúc nhích.
Cô nghi hoặc
"Sao vậy?"
Tô Kiêu nghe được tiếng nói mới chậm rãi ngẩng đầu lên. Nhìn về phía Tô Yên, ánh mắt lóe lên chút do dự. Trong nháy mắt lại ổn định tâm trạng
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Tô Yên..."
Hắn nhẹ gọi, cũng không biết là nói cho Tô Yên nghe, hay là nói cho chính bản thân hắn nghe.
Tô Yên lên tiếng
"Vết thương trêи người cậu thế nào??"
Tô Kiêu dời ánh mắt, ý vị thâm trường nói
"Chị một lòng nhào đến bên hắn, còn có sức lực quản sống chết của tôi sao??"
Tô Yên nhìn hắn. Cách nói chuyện âm dương quái khí như thế này... Cái tốt thì không học, lại đi học cái xấu!
Cô lên tiếng
"Có muốn uống dịch dinh dưỡng cao cấp không? Lúc cậu ở tinh cầu Thâm Lam đã tiêu hao không ít thể lực."
Tô Kiêu nghe những lời quan tâm của cô. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên. Yết hầu lăn lộn, môi mấp máy, giống như có rất nhiều điều muốn nói. Cuối cùng, vẫn chỉ có một câu
"Muốn."
Giống như một con mèo đang xù lông, được cô quan tâm chút mà đã nguôi giận vậy.
Tô Yên gật đầu
"Cậu chờ tôi một lát, tôi đi lấy cho cậu."
Nói xong, cô xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Tô Kiêu. Hắn dựa lưng vào ghế, hồi tưởng lại mọi chuyện. Không hiểu sao ngủ một giấc dậy, trong đầu hắn lướt qua rất nhiều chuyện.
Hắn tên Tô Kiêu. Không chỉ có mỗi cái tên này, còn có một cái tên khác, Kiêu Lôi.
Chủ thần đứng hàng thứ ba trong chín đại Chủ Thần của Cửu Trọng Thiên.
Bị Chủ Thần đại nhân đâm một cái xuyên qua người, hồn phách cùng chân thân bị thương nặng. Không thể quay về Cửu Trong Thiên, hắn mơ mơ màng màng đi theo Tô Yên tới vị diện này lịch kiếp, trở thành em trai ruột của cô.
Đây cũng không phải lần đầu tiên hắn làm em trai cô. Là cô không nhớ hắn, đã quên mất hắn rồi.
Kiêu Lôi vuốt ve bụng. Chỗ nó là nơi bị cô đấm một cái, vô cùng, vô cùng đau đớn.
Hắn đoạt xá vào một thân thể này, đã sớm không còn đau đớn về thể xác. Nhưng chỉ cần nhớ tới những chuyện kia, tim liền đau đến không thở nổi.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Cô vì tên Quân Vực kia mà muốn giết hắn.
Kiêu Lôi nhắm mắt lại, những cảnh tượng kia chảy cuồn cuộn không ngừng trong đầu hắn.
Cũng không biết sau bao lâu, cho đến khi Tô Yên quay trở lại. Kiêu Lôi bỗng nhiên mở to mắt, hai người nhìn nhau.
Tô Yên sửng sốt. Cô không nói gì, chỉ nhìn hắn.
Không hiểu sao Kiêu Lôi lại có cảm giác bị nhìn thấu. Hắn nhắm mắt lại, che đi cảm xúc cuồn cuộn trong đáy mắt.
Lên tiếng
"Đưa cho tôi."
Tô Yên giơ tay, đưa bình dinh dưỡng cao cấp cho hắn.
Kiêu Lôi nhận lấy liền mở ra uống luôn.
Tô Yên yên lặng theo dõi từng hành động của hắn. Nửa ngày sau, cô dời ánh mắt đi chỗ khác, lãnh đạm lên tiếng
"Cậu dưỡng thương cho tốt."
Nói xong, cô cũng không ở lại lâu mà rời đi luôn.
Rõ ràng cách nói chuyện của cô không khác gì khi trước. Nhưng nghe vào lỗ tai Tô Kieuu, không hiểu sao lại cảm thấy không giống nhau.
Lúc trước đó, cô nói chuyện rất tự nhiên. Nhưng từ khi đi lấy bình dinh dưỡng cho trở về, hắn lại có cảm giác cô nói chuyện vô cùng khách sáo, rất xa cách.
Cô nhận ra hắn tới sao?
Kiêu Lôi trầm mặc, có chút không xác định được. Nhưng hắn cũng chưa biểu hiện ra điều gì quá bất thường, làm sao cô lại nhận ra được??
Bất quá chỉ một lúc sau, Kiêu Lôi liền khôi phục trạng thái bình thường.
Nhận ra thì nhận ra, đối với hắn cũng chẳng có gì khác biệt.
...............
" Phi hạm của trường quân đội đưa 98 học sinh đi thí luyện, đều bị Hải tặc bắt đi."
Tin tức vừa tung ra liền làm chấn động toàn bộ người dân trêи toàn quốc.
Dám giữa ban ngày ban mặt cướp người của trường quân đội, chỉ có một chữ: TRÂU.
Việc này làm tất cả mọi người ồn ào huyên náo. Cơ hồ là tất cả phố lớn ngõ nhỏ, đi tới đâu cũng nghe thấy mọi người đang thảo luận về vấn đề này.
Nói bắt liền bắt, nói cướp liền cướp. Dám đối nghịch với toàn bộ người dân Tinh Tế, chính là muốn tìm chết.
Cái phi hạm to như vậy lại có thể biến mất không chút tung tích, không có manh mối gì, khẳng định sẽ điều tra ra.
Nhưng nửa tháng qua đi, cả phi hạm và gần một trăm học sinh giống như hoàn toàn bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy, không chút tin tức.
Mọi người sôi nổi suy đoán. Thời gian đã qua lâu như vậy, hải tặc kia lại toàn những người chán sống, cần tiền không cần mạng. Không chiếm được thứ họ muốn, khẳng định sẽ giết chết con tin.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Giết một con tin hay giết hết gần một trăm con tin, đối với bọn chúng cũng không có gì khác nhau.
Đúng vào thời điểm mọi người đang cảm thấy nhóm học sinh đó lành ít dữ nhiều thì nhóm học sinh đó liền được thả ra.
Bình bình an an xuất hiện ở chân núi phía sau trường quân đội. Ngoại trừ hai thiếu niên thiên tài không thấy trở về.
Kỳ thật, là ba người. Chỉ là mọi người đều tự động loại bỏ phế vật là Tô Yên ra. Mà hai người còn lại có năng lực đứng đầu toàn trường, đương nhiên sẽ trở thành đối tượng cho mọi người nghị luận.
Mọi người đều rất tò mò. Rốt cuộc quân đội đã chấp nhận điều kiện gì của đám hải tặc kia để chúng thả người ra??
Rồi làm thế nào để đám hải tặc kia mới chịu thả mấy hai thiếu niên thiên tài của trường họ ra???
Chỉ hỏi mà không có đáp án, càng làm người dân tò mò hơn, bàn luận càng lúc càng hăng say.
Một đám hải tặc dám ngang nhiên cướp người của trường quân đội đi, quân đội cũng vô cùng đề cao việc này. Phái không biết bao nhiêu sĩ quan, nghiệp vụ chuyên nghiệp đi điều tra.
Hơn nữa, vũ trụ Tinh Tế này có hơn nghìn cái tinh cầu. Qua quá trình nghiên cứu phân loại, chỉ có 50 tinh cầu là thích hợp cho nhân loại cư trú.
Điều tra từng cái tinh cầu một quả thật chính là mò kim đáy biển. Nhưng đám hải tặc kia lại vô cùng chuyên nghiệp. Điều tra lâu như vậy cũng không có chút manh mối nào.
Thứ bọn họ muốn chính là bí dược. Vấn đề ở chỗ, trong tay quân đội lại không hề có. Dù có muốn đưa cũng không có mà đưa. Thật sự nan giải đến sứt đầu mẻ trán.
Đám học sinh được thả ra, lập tức được người của trường quân đội đến thăm và dò hỏi những chuyện đã xảy ra khi bị bắt, hy vọng tìm được vài điểm đột phá, một mẻ lưới bắt gọn đám hải tặc cuồng vọng này.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Đối với những việc này Tô Yên cũng chẳng buồn quan tâm. Cô vẫn ở bên Hoặc Vưu. Thỉnh thoảng sẽ tới thăm Tô Kiêu.
Chỉ là từ lần trước đó, cũng không hiểu vì sao, Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ nhà mình lúc tiếp xúc với Tô Kiêu có chút.... quái quái.
Lúc trước còn có thể ngồi ngốc ở đó câu được câu chăng nói chuyện với Tô Kiêu đến nửa giờ. Nhưng hiện tại, đến được vài phút liền rời đi luôn.
Tiểu Hoa chậc lưỡi
"Ký chủ, có phải chị quá hà khắc với em trai mình rồi hay không?"
Được rồi, nó cũng phải công nhận Nam chủ đại nhân có mị lực vô biên đối với ký chủ. Nhưng Tô Kiêu hiện giờ lại giống như một cây cải thìa không ai cần.
Thê thảm lại đáng thương. Bị đánh còn không biết lí do, ngay cả chị gái ruột còn không thèm quan tâm mình.
Tô Yên cầm một quyển sách, ngồi ở trong phòng chính xem, nghi hoặc
"Có sao?"
Nếu Tiểu Hoa có đầu, khẳng định nó sẽ gật đến gãy cả cổ để thể hiện cho ký chủ biết, cô có bao nhiêu bất công với em trai mình.
"Ký chủ, hắn chỉ còn lại một mình chị là người thân. Chị nếu còn không quan tâm đến hắn nữa, hắn khẳng định sẽ vô cùng suy sụp."
Tô Yên cúi đầu lột một viên kẹo, nhét vào trong miệng.
Nghiêm túc nói
"Mỗi người đều có thể độc lập sống sót. Không có chuyện thiếu đi một người thì sẽ chết."
Tiểu Hoa tặc lưỡi, đạo lý chính là đạo lý. Nhưng mà.... .
Tiểu Hoa hỏi tiếp
"Ký chủ, vậy Quân Vực đại nhân thì sao?"
Tô Yên dừng một chút
"Ừm, ta sẽ cùng sống cùng chết với hắn."
Tiểu Hoa hừ hừ một tiếng, nó biết ngay mà.
Nhưng mà chỉ một lát sau, Tô Yên vò đầu, suy nghĩ trong chốc lát
"Nhưng nếu một ngày nào đó hắn không muốn nữa. Ta cũng có thể một mình sống tốt mà không cần hắn."
Cô có thể tự mình tồn tại được
"Cho nên ký chủ là muốn cho cải thìa Tô Kiêu một thân một mình tự sinh tự diệt sao?"
"Không thể?"
"Hắn vẫn chỉ là thiếu niên, mới mười chín tuổi."
Tô Yên nghĩ nghĩ
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
"Ta từ khi có ký ức tới nay, chỉ có một mình."
Cô vẫn sống sót đấy thôi.
Tiểu Hoa nghe đến đây, nhớ tới điều gì đó
"Ký chủ, chị vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao?"
Tô Yên nghe vấn đề này liền trầm mặc. Cô không nhớ được.
Trong trí nhớ của cô chỉ có khoảng thời gian vẫn luôn ở trong cái phòng giam màu trắng kia. Nhìn những người xung quanh bị hành hạ đến chết, người mà hôm nay còn cùng cô nói hai ba câu, ngày mai liền bị ngũ mã phanh thây, tan xác mà chết. Mỗi ngày đều như vậy, lặp đi lặp lại như thế.
Hiện giờ Tiểu Hoa hỏi chuyện này, cô lại suy ngẫm về đoạn ký ức kia.
Cô vừa sinh ra đã bị nhốt lại sao? Hình như không phải vậy. Cô hẳn là có cha mẹ.
Tô Yên nhắm mắt lại, cẩn thận nghĩ. Những chuyện mà con người bắt đầu có thể nhớ kỹ, sớm nhất là từ ba tuổi. Năm cô 11 tuổi đã ra khỏi ngục giam. Cô ở trong đó 9 năm sao???
Không đúng, là bảy năm.
Cô không nhớ được, nhưng chị gái kia vẫn luôn nhớ kỹ thời gian. Ngày chị ấy chết, cô vì tức giận, muốn báo thù, liền phá ngục mà ra.
Cô bị nhốt trong đó 7 năm. Vậy năm cô năm tuổi mới bị bắt vào đó sao? Còn ký ức trước lúc năm tuổi đâu?
Cô nhắm mắt lại, suy nghĩ thật lâu.
Hình như có một vài chuyện. Chỉ là sau đó cô đã gặp quá nhiều chuyện kϊƈɦ thích thần kinh ở trong ngục giam. Ký ức trước lúc năm tuổi làm sao có thể nhớ rõ được.
Tiểu Hoa nhỏ giọng nói
"Ký chủ, chị đang suy nghĩ cái gì?"
"Ta suy nghĩ, những chuyện của ta trước lúc năm tuổi."
"Ký chủ nhớ được cái gì sao?"
"Cái gì cũng không nhớ. Nhưng hình như, có một tiểu đậu đinh luôn đi theo phía sau ta."
Tô Yên thật sự nghĩ không ra liền từ bỏ.
Nhưng Tiểu Hoa lại vô cùng có tinh thần
"Ký chủ, vậy tiểu đậu đinh đó trông như thế nào, có đẹp hay không??"
"Không biết."
Sau đó, Tiểu Hoa liền héo. Nó còn tưởng rằng đó là thanh mai trúc mã của ký chủ kìa.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Không biết có phải bị chuyện này ảnh hưởng hay không. Ban đêm Tô Yên nằm mơ. Cô thấy một tiểu đậu đinh lẽo đẽo đi sau mình, liên mồm gọi cô là chị.
Thanh âm giòn tan như chuông gió của cậu nhóc cứ văng vẳng bên tai Tô Yên
"Chị, chị."
Vừa gọi vừa muốn nắm tay Tô Yên. Kết quả, cô liền bị điện giật.
Vẻ mặt tiểu đậu đinh vô cùng thất vọng, vẫn cố chấp muốn nắm tay cô. Sau đó, mỗi lần nhóc vừa chạm vào tay Tô Yên, cô liền bị điện giật. Cô còn chưa kêu hay khóc gì, tiểu đậu đinh đã òa khóc trước.
Vừa khóc vừa nức nở nói.
"Em muốn ôm ôm."
Tô Yên liền tỉnh giấc. Đây là ác mộng sao?
Cô vừa tỉnh liền cảm thấy không đúng lắm, thiếu thiếu cái gì đó. Bình thường, cô sẽ không xoay được người bởi vì bị Hoặc Vưu ôm chặt.
Tô Yên nghiêng đầu, trong phòng một màu đen nhánh. Duỗi tay sờ sang vị trí bên cạnh, trống không.
Hoắc Vưu đâu?
Cô ngồi dậy, mở đèn.
"Tiểu Hoa"
"Ký chủ, có phải chị muốn tìm Hoắc Vưu đại nhân không?"
"Hắn ở đâu?"
"Lầu 3, phòng đầu tiên."
Tô Yên chờ tỉnh táo hơn một chút rồi đứng lên đi ra ngoài.
Lầu 3, phòng đầu tiên...
Còn chưa đi lên đến tầng ba liền nghe thấy trêи đó truyền đến âm thanh huyên náo.
Khoan Dư kinh hô
"Lão đại, bình tĩnh, bình tĩnh!"
Vừa dứt lời, "ầm" một tiếng, Khoan Quả bị ném ra ngoài, ngã trêи mặt đất.
Cô ngẩn người. Nhìn khắp hành lang một đống người nằm ngang nằm dọc đang rêи rỉ. Tiến lên liền thấy có một vật chắn ở cửa phòng, không thể đóng lại. Một bên cánh cửa đã rụng ra rơi xuống đất.
Nhìn vào bên trong. Hoắc Vưu đang đứng ở đó, đồ vật bị vứt tung tóe trêи mặt đất. Tay hắn toàn máu là máu.
Nhưng trạng thái của hắn có vẻ không giống bình thường. Cả người tràn ngập lệ khí, lục thân không nhận*.
*Lục thân không nhận: mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
Đôi mắt hắn đen nhánh quét một vòng qua những người đứng ở cửa. Lúc nhìn đến Tô Yên, dừng lại một chút. Sau đó liền nhanh chóng rời đi.
Hắn âm trầm mở miệng
"Các ngươi tự qua đây, hay là ta qua đó?"
Vừa dứt lời, Khoan Dư hít sâu một hơi, bộ dạng tráng sĩ chịu chết bước tới trước mặt Hoặc Vưu.
Tô Yên cúi đầu nhìn đám người nằm rạp trêи mặt đất. Lại ngẩng đầu nhìn người nào đó đang đứng trong phòng.
Hắn khẳng định có vấn đề gì đó.
Tô Yên nhấc chân muốn đi vào trong, một bàn tay liền kéo cô lại.
Nhìn sang bên cạnh, là Tô Kiêu đang mặc một bộ quần áo ngủ màu trắng. Ánh mắt hắn châm chọc
"Tình yêu tuy vĩ đại, nhưng mạng càng quan trọng."
Tô Yên gật đầu tỏ vẻ tán thành, sau đó miệng lên tiếng
"Cậu lên đi."
Tô Kiêu trầm mặc.
Tô Yên nghiêm túc nói
"Tinh thần lực của tôi là B, cậu là S, cậu và hắn có thể bất phân thắng bại."
Quan trọng nhất chính là, vạn nhất cô không khống chế được lực đạo, đả thương Hoặc Vưu thì làm sao bây giờ?
Tô Kiêu khoanh tay lại, cong môi, hài hước nói
"Điều gì khiến chị cảm thấy tôi sẽ nghe lời chị?"
Tô Yên nhìn hắn, giơ tay lên vỗ "bốp" một cái lên đầu cậu ta
"Đi."
Không biết có phải đánh hắn mới có tác dụng hay không, Tô Kiêu đúng thật là đi vào trong.
Tiểu Hoa nhìn thấy, đau lòng kém chút nữa liền khóc ra
"Ký chủ, chị thật bất công."
Đây mà là em trai ruột của chị à? Đây chính là tiểu nô tài của chị mới đúng! Vẫn là không công bằng, quá không công bằng!
Tô Yên nghe Tiểu Hoa căm giận nói, nghi hoặc
"Không nên làm như vậy sao?"
Cách này là chính nó cho nàng xem trong tư liệu, em trai không nghe lời, đánh!
Tô Kiêu vừa ra tay. Rốt cuộc, từ trận đấu bạo lực đơn phương của Hoặc Vưu, biến một đấu một.
Lần đánh này kéo dài hơn nửa giờ, hai người đều bị thương. Hơn nữa, thần trí Hoặc Vưu cũng dần dần tỉnh táo hơn. Thân thể suy yếu dần.
Tô Kiêu nhướng mày. Muốn dừng sao? Đừng có mơ. Lúc này không tranh thủ đánh hắn. Lần sau không biết là đến bao giờ mới có thể ngang nhiên mà đánh.
Đánh!
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Kiêu Lôi rũ mắt. Sau đó tầm mắt bị phần bụng của Hoặc Vưu hấp dẫn.
Tên điên này không phải bị thương ở bụng sao??? Không biết là chỗ nào nhỉ??
Vừa nghĩ xong, liền nhìn thấy máu thấm ra ngoài áo hắn. Tô Kiêu giơ tay, dồn lực đấm thẳng vào chỗ đó.
Hoắc Vưu kêu lên một tiếng. Sắc mặt trắng bệch, lảo đảo lùi về sau hai bước.
Hắn tỉnh táo lại, nhìn người đứng trước mặt mình. Giơ tay che bụng lại, một tay chống lên vách tường.
Tô Kiêu lãnh đạm lên tiếng
"Tôi biết, hiện giờ khẳng định anh đang giả vờ, đánh thêm mấy cái sẽ tỉnh táo lại thôi."
Dứt lời liền giơ tay định đánh tiếp.
Bỗng nhiên "bụp" một tiếng, một quyền hắn đánh ra không dừng lại trêи người Hoặc Vưu, mà cổ tay của hắn lại bị một bàn tay trắng nõn giữ chặt.
Tô Yên đứng ở đó, cản trở động tác của hắn. Cô nghiêm túc nói
"Hắn sắp bị cậu đánh chết rồi."
Tô Kiêu nghe xong, mắt trợn ngược. Giọng điệu tràn đầy châm biếm
"Hắn yếu như vậy sao? Hắn từ trước tới giờ đều giả vờ."
Giả vờ yếu ớt sẽ được cô đồng tình, giả vờ đáng thương sẽ được cô đau lòng. Hắn còn diễn rất đạt nữa kìa.
Nghĩ nghĩ, Tô Kiêu lại muốn xông lên đánh cho Hoắc Vưu thêm mấy nhát.
Nhưng mà thấy bộ dạng kiên định của Tô Yên, hắn biết là mình không đánh được nữa. Nhưng càng như vậy, hắn lại càng muốn đánh chết tên điên kia.
Tô Yên không nói gì, chỉ yên lặng nhìn hắn.
Tô Kiêu thu hồi tay cho vào trong túi quần, không nói một lời, xoay người rời đi.
Tô Yên ôm lấy Hoặc Vưu, cúi đầu dò hỏi
"Anh thế nào rồi?"
Hoắc Vưu ngồi xổm chỗ đó, một lúc lâu sau mới ho khan một tiếng. Che bụng lại, ngẩng đầu nhìn cô. Chớp mắt liền ôm lấy Tô Yên
Hoắc Vưu ghé vào trêи bả vai Tô Yên.
"Anh bị đánh. Đau."
Tô Yên nhìn hắn
"Em đưa anh đến chỗ bác sĩ."
Hoắc Vưu gật gật đầu. Sau đó đi ba bước lại ho, suy yếu theo Tô Yên rời đi.
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Cẩn thận kiểm tra thêm một lần. Các trị số sức khoẻ chỉ ở mức bình thường.
Hắn nằm trêи giường, sắc mặc suy yếu tái nhợt. Mặc dù tình trạng tồi tệ như vậy, cũng không thể ngăn cản được việc hắn dính lấy Tô Yên.
Tô Yên đi ra ngoài lấy nước thôi mà hắn cũng sẽ liên mồm gọi Yên Yên, Yên Yên không ngừng. Giống như sợ cô biến mất.
Cũng may bác sĩ có tiêm cho hắn một ít thuốc an thần. Nằm một lúc liền ngủ..
Tô Yên nhìn thoáng qua cửa. Khoan Dư vẫn đứng canh giữ ở chỗ đó, giống như không yên tâm.
Cô gỡ bàn tay Hoắc Vưu ra. Đi ra ngoài nhìn Khoan Dư, lên tiếng
"Anh có chuyện gì muốn nói với tôi sao?"
Khoan Dư ngượng ngùng cười haha.
"Tô tiểu thư, chắc tiểu thư cũng nhìn thấy rồi đấy. Lão đại nhà chúng tôi thật sự toàn tâm toàn ý yêu thương một mình ngài."
Tô Yên chặn miệng hắn
"Vì sao hắn lại trở thành như vậy?"
"Cái này...."
Khoan Dư do dự. Cái này là chuyện cơ mật, bất quá, nhớ tới thái độ của Hoặc Vưu đối với Tô Yên. Hắn cân nhắc một chút, liền nói
"Trước kia lão đại đã uống một loại bí dược chưa hoàn thiện. Bí dược kia có tác dụng phụ rất mạnh. Cứ một khoảng thời gian nhất định, lão đại sẽ bị mất khống chế như vậy. Những lúc như thế, lục thân cũng không nhận. Chính lão đại cũng không thể khắc chế được chính mình."
Tình hình hiện tại đã tốt hơn rất nhiều. Thời điểm phát hiện Hoặc Vưu sắp bùng nổ, bọn hắn sẽ đem tất cả những vật sắc nhọn cùng cơ giáp giấu đi. Như vậy ít nhất sẽ không chết người.
Tô Yên nghe xong
"Không có biện pháp cứu hắn sao?"
Khoan Dư gật đầu
"Có. Phải tìm được lọ bí dược còn lại, chúng tôi đang giao kèo với quân đội."
"Quân đội?"
Khoan Dư trầm mặc nửa ngày, gật đầu hàm hồ nói một câu
"Trong quân đội có chút nhân mạch."
Tô tiểu thư vẫn luôn không để ý tin tức, cho nên còn không biết tới chuyện mình bị hải tặc bắt cóc. Nếu cô biết chuyện lão đại là thủ lĩnh của hải tặc ngụy trang thành học sinh trường quân đội. Không biết liệu có chịu ở bên cạnh lão đại nữa hay không.
*****
Edit: Ngân Minn
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc nghe hắn nói chuyện.
Bí dược ······.
Nghe quen quen. Nhưng lại nhất thời không nghĩ ra được.
Khoan Dư thấy biểu tình của Tô Yên nghiêm túc như vậy, vô cùng vui sướиɠ. Mặc kệ nói thế nào, tình cảm của Tô tiểu thư với lão đại nhà họ chính là chân ái.
Kể rõ đầu đuôi mọi chuyện với Tô Yên xong, Khoan Dư nhớ ra mình vẫn còn chuyện cần xử lý, liền rời đi luôn.
Tô Yên trở lại trong phòng.
Mấy tiếng sau, Hoắc Vưu tỉnh dậy. Vừa mở mắt ra, chuyện đầu tiên hắn làm đó chính là tìm Tô Yên.
Chỉ là lần này, hắn không cần cố sức, vì cô đã ở ngay bên cạnh hắn rồi.
Đôi môi trắng bệch mấp máy, gọi một tiếng
"Yên Yên."
Tô Yên đem một miếng táo nhỏ đã gọt sạch sẽ đưa tới bên môi hắn. Hoặc Vưu ngoan ngoãn há miệng ra ăn.
Tô Yên lên tiếng hỏi
"Anh vẫn luôn bị như vậy sao?"
Cô muốn hỏi về chuyện thi thoảng hắn sẽ bộc phát cuồng nộ.
Hắn gật đầu, rất ủy khuất mà trả lời Tô Yên
"Ừ"
Sau khi hắn phát bệnh, ngoại trừ thân thể vô cùng yếu ớt, hình như cũng không có xuất hiện thêm tác dụng phụ nào. Chính là những người khác lại gặp phải tai họa.
Hắn mà không nhận ra bất kỳ ai, người khác chỉ thiếu nước quỳ lạy.
Tô Yên lại hỏi
"Bao lâu rồi?"
Hoắc Vưu nghĩ nghĩ
"Đã rất nhiều năm rồi."
Hắn cũng không nhớ rõ là bao nhiêu năm nữa. Là hắn tự nguyện uống loại bí dược đó. Lúc ấy hắn đang trong bước đường cùng, chỉ khi kϊƈɦ thích cơ thể phát ra tinh thần lực càng cao, hắn mới có thể tiếp tục sống sót. Không một ai biết, vị đại sư nghiên cứu ra bí dược kia cũng chính là một hải tặc.
Hắn vừa nói vừa ăn táo Tô Yên đút cho.
Đút đút, Tô Yên liền phát hiện hắn im lặng.
Ngẩng đầu lên liền thấy miệng hắn đầy một mồm táo. Thấy vậy, cô cũng không tiếp tục bón nữa.
Nghiêm túc nói với hắn một câu
"Anh sẽ tốt lên thôi."
Hoặc Vưu nhai nhai, nuốt xuống đống táo Tô Yên đút cho. Dè dặt dò hỏi
"Em ghét bỏ anh sao?"
Tô Yên im lặng nghĩ ngợi. Hoặc Vưu thấy vậy liền buồn rầu tiếp lời
"Anh sẽ không làm em bị thương, dù anh có phát bệnh cũng nhất định sẽ nhận ra em."
[Truyện chỉ được đăng duy nhất trêи s1. truyenhd lolite2511, những chỗ khác đều là đăng trộm không xin phép
(눈_눈) ]
Tô Yên gật gật đầu
"Không sao, anh không làm em bị thương được."
Hoặc Vưu sửng sốt, sau đó cười vô cùng vui sướиɠ. Kéo tay cô, nắm chặt lấy
"Yên Yên thật lợi hại."
Tô Yên gật đầu
"Ừm"
Đối với điểm này, trước nay cô đều không phủ nhận. Nếu không lợi hại, người khác tới tranh hắn với cô thì làm sao bây giờ?
Vốn dĩ Tô Yên cho rằng chỉ cần chờ bí dược tới tay, hắn uống vào liền khỏi bệnh. Nào ngờ, đến đêm lại xảy ra chuyện.
"Leng keng!!! Hệ thống cảnh báo 50% khả năng Tô Kiêu sẽ gặp nguy hiểm."
Tô Yên nghe nghi hoặc
"Hắn gặp nguy hiểm?"
Tiểu Hoa trả lời
"Ký chủ, hắn đi tới đấu trường ngầm của phi hạm."
"Tới đó làm gì?"
"Không biết."
Tô Yên sợ Tô Kiêu bị đánh chết. Nếu hắn bị đánh chết, không phải là sẽ nhiệm vụ sẽ thất bại sao?
Cô quyết định đi tìm hắn
Vốn đang cùng Hoặc Vưu ăn tối, Tô Yên liền đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn Hoặc Vưu.
"Em có chút việc phải đi ra ngoài."
Hoắc Vưu lập tức nói
"Anh đi cùng với em."
Tô Yên nhìn bộ dạng suy yếu của hắn, lắc đầu.
"Lát nữa em sẽ trở về."
Hoắc Vưu không tình nguyện lắm nhưng vẫn phải gật đầu đáp ứng.
Tô Yên đi ra ngoài. Đứng trong thang máy, cô hỏi Tiểu Hoa
"Hắn ở đâu?"
"Tầng ngầm thứ ba."
Tô Yên nhìn thang máy một hồi lâu.
"Không có."
Thang máy chỉ xuống được tới tầng ngầm thứ hai.
Tiểu Hoa nói
"Ký chủ, chị xuống tầng ngầm thứ hai trước xem sao."
Nháy mắt, thang máy đã xuống tới nơi.
Vừa bước chân ra ngoài liền phát hiện ở nơi này cái gì cũng có.
← Ch. 233 | Ch. 235 → |