Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 020

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 020
Hoàng tử bệnh kiều (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Mặt trời đã sắp lặn, chỉ có ánh nắng chiều và ánh chiều tà làm bạn.

Chẳng được bao lâu, một hắc y nhân đi ra từ núi giả, sau đó nhanh chóng biến mất.

Tiếp đó, Tô Yên cũng dẫm làn váy chậm rãi rời khỏi.

Hoa tai trân châu theo từng bước đi của nàng mà lung lay.

Màn đêm buông xuống, xung quanh không có người, chỉ có vài nha hoàn ngẫu nhiên lướt qua ở phía xa.

Tiểu Hoa lên tiếng: "Ký chủ, cái người kia cho ngài một tháng để trộm sách, còn muốn ngài tham gia cung yến bảy ngày sau với Tam điện hạ, là muốn làm gì?"

Tô Yên chậm rì rì đi trên con đường nhỏ làm bằng đá cuội.

Quyển sách kia, thật sự quá khó viết, hơn nữa phần lớn thời gian nàng đều phải ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, mỗi lần chỉ có thể thừa dịp hắn không có ở đó viết trộm.

Ba ngày, nàng mới viết được một chút.

Ngữ khí của hắc y nhân kia lạnh nhạt, hình như biết quyển sách kia rất quan trọng, không phải một nha hoàn nhỏ bé như nàng có thể nhìn thấy, cho thêm một tháng, hơn nữa nghiêm túc ra lệnh, muốn nàng phải tham gia cung yến bảy ngày sau.

Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: "Làm gian tế thật phiền phức."

Lông mày hơi nhíu lại.

Phải làm cái này, còn phải làm cái kia, lại bắt buộc phải làm.

Tiểu Hoa biết dung lượng não của ký chủ nhà mình bị hạn chế, xảy ra nhiều chuyện, tự hỏi cũng nhiều hơn, đầu sẽ đau, cho nên cũng biết nguyên nhân nàng cảm thấy phiền phức.

Hoa tai trân châu vẽ ra một độ cong duyên dáng trên không trung, an ủi nói: "Ký chủ, đừng nóng nảy, có thể làm từng chuyện một."

Tô Yên xoa đầu, nhắm mắt lại, theo bản năng, đã duỗi tay tháo túi tiền bên hông ra.

Từ bên trong móc ra một viên kẹo.

Chỉ là con đường bằng phẳng dưới chân, không biết tại sao lại có một cục đá, vậy nên Tô Yên vấp ngã, viên kẹo rơi ra ngoài, lăn một vòng tới gần một gốc cây.

Viên kẹo kia chưa bóc ra, Tô Yên trực tiếp cất bước đi tới chỗ viên kẹo rơi xuống.

Khom lưng nhặt viên kẹo trên mặt đất lên.

Chỉ là lúc này, đêm khuya tĩnh lặng, bên trong lại truyền ra giọng nói của hai người.

Một giọng nói ôn hòa nho nhã: "Lâm tướng quân chinh chiến mấy tháng, chiến thắng trở về, thật đáng mừng."

Sau đó một giọng nói thô cuồng dũng mãnh vang lên: "Triệu thừa tướng, giữa hai ta sao phải khách sáo như vậy, là bổn phận của ta thôi."

Giọng nói nho nhã kia lại vang lên: "Ha ha ha, cũng đúng, vẫn là Lâm tướng quân thông thấu."

Tiếp đó, giọng nói thô cuồng kia mang theo một tia không hiểu, "Ngươi nói Tam điện hạ muốn làm gì? Vì sao bảo ta không được nói cho Hoàng Thượng biết, kế này là của điện hạ? Đây rõ ràng là cơ hội tốt để Hoàng Thượng chú ý tới điện hạ!"

Triệu thừa tướng cười, "Có lẽ, Tam điện hạ không muốn làm Hoàng Thượng chú ý tới."

"Ai ai ai, ta là tên quê mùa, thôi thôi, không cần nói nữa."

Hai người vừa nói vừa đi.

Tô Yên đứng dưới tàng cây, trong tay cầm kẹo, bóc giấy dầu, cho vào miệng.

Triệu thừa tướng? Lâm tướng quân?

Tuy rằng nguyên thân chỉ là nha hoàn, nhưng có những bí mật mà mọi người đều biết, nàng vẫn biết.

Ví dụ như... , không phải từ trước tới nay Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân đều không hợp nhau sao?

Đặc biệt là trong lúc cạnh tranh ngôi vị Thái Tử, Triệu thừa tướng duy trì Đại hoàng tử, Lâm tướng quân duy trì Nhị hoàng tử.

Chị Yên dùng vật gì để đánh đám thị vệ "^"

*****

Nhưng Tô Yên nghe thấy, lại giống như hai người bạn lâu năm đang trò chuyện, chỉ vài câu, lại có thể cảm nhận được sự ăn ý của bọn họ.

Ngay lúc này, một người bỗng nhiên cảnh giác lên tiếng: "Ai?!"

Sau đó, một thị vệ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Yên.

Sắc mặt nghiêm túc ngưng trọng.

Tiện đà lên tiếng: "Lâm tướng quân, phát hiện một nha hoàn đang nghe lén."

Hai người đang nói chuyện đồng thời im lặng.

Không cẩn thận.

Hôm nay Lâm Lệ Cường toàn thắng quay về, Hoàng Thượng vui mừng khen thưởng, đang chuẩn bị cử hành yến hội.

Tất cả mọi người đều đang bận rộn, sắc trời đã tối nơi này lại ít có người tới gần, vốn tưởng rằng an toàn.

Không nghĩ tới, thế nhưng bị một nha hoàn phát hiện.

Tô Yên muốn giải thích, "Nô tỳ vẫn chưa nghe lén, chỉ là đi ngang qua."

Nàng vừa nói được một cậ, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói thô cuồng truyền đến từ bên trong, "Giết."

Thị vệ nghiêm túc, tầm mắt như ưng nhìn chằm chằm Tô Yên.

Cung kính trả lời một tiếng: "Tuân lệnh!"

Nói xong, rút kiếm từ bên hông ra, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo.

Chém thẳng về phía Tô Yên.

Tô Yên không nghĩ tới, từ khi nghe thấy từ " giết ", đã bắt đầu nắm chặt tay.

Trên tay phải, lắc tay có viên thủy tinh hình giọt mưa màu đỏ thoáng hiện lên, một cái dây màu đen buộc viên thủy tinh đỏ trên cổ tay trắng nõn.

Nàng liếm liếm khóe môi, kiếm đã sắp đâm tới trái tim.

Thân thể ngửa ra sau, mũi chân phải đá lên, nhẹ nhàng giống như đang múa, nhưng khi mũi chân chạm vào kiếm, giống như tìm được điểm bật, thân thể xoay một trăm tám mươi độ, một bàn tay đặt trên vai thị vệ kia, hai ngón tay chợt dùng sức.

Chỉ nghe thấy tiếng răng rắc.

Cánh tay trật khớp.

Nhưng thị vệ đã trải qua chiến trường, cũng khác xa so với thị vệ bình thường.

Thị vệ kia chỉ dừng lại một chút, đã nhanh chóng đổi kiếm sang tay trái, cánh tay uốn lượn, nhanh chóng xẹt qua bụng Tô Yên.

Tô Yên nhảy lên, tay ấn trên vai người đó, từ giữa không trung nhảy ra phía sau.

Bàn tay nàng bóp cổ, đầu gối thúc lên xương sống của tên thị vệ kia.

Chân còn lại rơi xuống mặt đất, mượn lực đè xuống.

Một loạt động tác, tất cả đều là theo bản năng.

Chỉ là bên cạnh bỗng nhiên truyền đến một cỗ sát ý mãnh liệt.

Tô Yên lập tức buông tay, tránh sang bên cạnh.

Nàng vừa tránh đi, một nam tử cao lớn mặc tơ lụa cẩm tú đã xuất hiện ở vị trí nàng vừa mới đứng.

Sức mạnh trên chân nam tử kia rất lớn nếu như không phải nàng chạy nhanh, đá vào thân thể mảnh mai của Tô Yên, không chết cũng nửa tàn phế.

Hai bên đối diện, khí thế của người kia vừa nhìn đã biết là một người từng chinh chiến sa trường.

Thiết huyết, không thể khinh thường.

Tô Yên khẽ liếm môi, lại thấy một nam tử nho nhã đi ra từ bên trong.

Lâm tướng quân đánh giá Tô Yên rà trên xuống dưới một lượt, tầm mắt giống như một thanh kiếm sắc bén, "Gian tế."

Ngữ khí chắc chắn mang theo sát khí.

Nha hoàn bình thường, làm gì có võ công?

Nhìn nàng không chớp mắt làm trật khớp cánh tay thị vệ của mình.

Làm sao có thể là nha hoàn, rõ ràng là một sát thủ.

Tô Yên muốn giải thích, "Vừa nãy, nô tỳ chỉ là đi ngang qua, không phải cố ý nghe thấy."

Nam tử nhi nhã nghe Tô Yên nói, lời nói sâu xa, "Nói như vậy, những lời chúng ta ừa nói, ngươi đều nghe thấy?"

Thân tặng @Solami12321

*****

Khuôn mặt ôn hòa, ánh mắt lại rất sắc bén, giống như có thể nhìn sâu vào trong nội tâm.

Nam tử nho nhã là Triệu Tử Yến, Thừa tướng của Hiên Viên quốc.

Mà nam nhân ở bên cạnh, khí thế thiết huyết, cao lớn uy mãnh góc cạnh rõ ràng là Lâm Lệ Cường, là Hộ quốc tướng quân trong tay cầm trọng binh của Hiên Viên quốc.

Hai người địa vị ngang nhau, căm thù nhiều năm, tranh đấu gay gắt không ít.

Nhưng bây giờ, hai người lại nhất trí muốn giết Tô Yên.

Làm sao có thể là kẻ địch, đây rõ ràng là ngầm liên thủ, coi Hoàng Thượng, đại thần trong triều là khỉ mà trêu đùa.

Tô Yên vẫn luôn im lặng.

Ba người đang giằng co, Lâm Lệ Cường lại lên tiếng: "Bắt lấy."

Giọng nói thô cuồng, mang theo mệnh lệnh tuyệt đối.

Nói xong, một đám thị vệ không biết từ đâu xuất hiện.

Động tác nhất trí vây quanh Tô Yên.

Tay cầm kiếm dài đến gần nàng.

Nàng nhìn, đôi mắt chớp chớp.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, ký chủ!! Nên làm gì bây giờ? Người tới không có ý tốt a!"

Tiểu Hoa lo lắng ký chủ, ký chủ ngoan như vậy lại bị bắt nạt, thật sự làm nó sốt ruột.

Tô Yên không nói chuyện, khom lưng, nhặt một nhánh cây trên mặt cỏ.

Cầm nhánh cây đó gõ gõ trên mặt đất.

Nhìn đám người đang tới gần mình, ngữ khí mềm mại, "Tới."

Ngữ khí của nàng, cùng với bộ dáng bình tĩnh này, làm ánh mắt của Thừa tướng Triệu Tử Yến hiện lên một tia kinh ngạc.

Nữ tử như vậy, đúng là hiếm thấy.

Lâm Lệ Cường đặt tay sau lưng, không cho là đúng.

Võ công có chút kỳ lạ, thật sự có tài.

Nhưng những thị vệ này, là từ trong đội quân của mình điều đến bảo vệ hoàng cung.

Đã trải qua lễ rửa tội trên chiến trường.

Cấp dưới của mình không thể nào thua một tên gian tế.

Chỉ là ý tưởng này sẽ bị nghiền nát chỉ trong thời gian uống một chén trà nhỏ.

Không biết là thị vệ nào ra tay trước, tay cầm kiếm chém về phía Tô Yên.

Tô Yên dùng một nhánh cây, dùng một loại kiếm thuật kỳ lạ, tốc độ nhanh góc độ quỷ dị, ra tay sạch sẽ nhanh nhẹn.

Đâm, nghiêng người, động tác liền mạch lưu loát.

Không biết bao lâu, khi tên thị vệ cuối cùng ngã xuống đất.

Nàng đứng giữa đám thị vệ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Lệ Cường.

Sợi tóc bị gió đêm thổi bay, khuôn mặt trắng nõn không biểu tình.

Lâm Lệ Cường nheo mắt, trên người mang theo khí thế mạnh mẽ, không hổ là người có nhiều kinh nghiệm trên sa trường, "Gian tế này cũng thật to gan."

Tô Yên liếm liếm khóe môi, mềm mại lên tiếng: "Ta không nghe lén các ngươi nói chuyện, chỉ là đi ngang qua."

Nàng lại giải thích một lần.

Nhưng mà... sau khi nàng xử lý một đám thị vệ, nghe lén đã không phải là điểm cần chú ý.

Nếu một đám người như bọn họ, ngay cả một nữ tử cũng không bắt được, mặt sẽ bị ném về nhà!

Lâm Lệ Cường tiến lên phía trước một bước, giọng nói thô cuồng, "Ta tới."

Tô Yên lùi về phía sau một bước.

Tay giấu trong cổ tay áo, đã run rẩy.

Nàng không có sức lực.

Nhưng trên mặt lại không thể biểu hiện ra.

Lúc này, phía xa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói nhẹ nhàng, "Hóa ra là ở đây."

Giọng nói cực kỳ rõ ràng trong bầu không khí căng thẳng ở đây.

Mọi người đồng thời nhìn lại, Tam hoàng tử Hiên Viên Vĩnh Hạo, khuôn mặt tái nhợt, nhìn qua giống như bệnh nặng còn chưa khỏi.

Đôi mắt đen nhánh đảo qua toàn bộ người ở đây, bình tĩnh đi tới.

Nam Đường đi theo phía sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhắm mắt theo đuôi, khuôn mặt cứng rắn lạnh lẽo.

Tô Yên cắn cắn khóe môi, không nói gì.

Lâm Lệ Cường ôm quyền, "Điện hạ."

Chương bao nhiêu thì lại hôn nhau

(Giới hạn trong 5 chương tiếp theo"^")

*****

Thị về bò dậy từ trên mặt đất, tất cả cũng đều quỳ lạy.

Hiên Viên Vĩnh Hạo quét một vòng nhìn thị vệ đang quỳ.

Môi mỏng hơi hơi cong lên, "Đây là có chuyện gì? Ngươi đánh?" Ngữ khí không nghe ra sự tức giận, Tô Yên chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt đen nhánh của hắn.

Tô Yên cúi đầu, một bộ bị bắt vì phạm sai lầm.

Lâm Lệ Cường ôm quyền, nói: "Điện hạ, nha hoàn này rất quỷ dị, điện hạ hãy giao cho thần cẩn thận điều tra."

Hiên Viên Vĩnh Hạo không trả lời.

Hắn tiến lên phía trước vài bước, lướt qua thị vệ, đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn nàng từ trên xuống dưới.

Đánh nhau với nhiều thị vệ như vậy mà không bị thương chút nào, ngoại trừ hô hấp không đều, trên trán đổ mồ hôi, nhìn qua... bình thường như không có chuyện gì xảy ra.

Hắn nâng mắt, nhìn về phía thị vệ, giọng nó nhẹ nhàng, "Nhiều người như vậy còn không bắt được một nha hoàn, thuộc hạ của Lâm tướng quân, thật là làm ta lau mắt mà nhìn."

Lâm Lệ Cường bị nói làm cho mặt đỏ tai hồng, không còn chuyện gì làm Lâm tướng quân mất mặt hơn chuyện này.

Lâm Lệ Cường ôm quyền, giọng nói trịnh trọng, "Điện hạ, là thần quản giáo không nghiêm, chờ sau khi bắt được nha hoàn này, thần nhất định sẽ rèn luyện bọn họ."

Thừa tướng Triệu Tử Yến đứng bên cạnh không nói gì, sau khi quan sát một lát, ôn hòa lên tiếng: "Điện hạ biết nha hoàn này?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo cười cười không nói chuyện, ánh mắt chuyển hướng về phía Tô Yên, "Chơi đủ rồi?"

Tô Yên ngẩng đầu, nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo, trong lúc nhất thời cũng không rõ hắn có thái độ gì.

Ngữ khí mềm mại, "Nô tỳ chỉ đi ngang qua, bọn họ lại muốn bắt nô tỳ."

Xưng là nô tỳ, nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo lại cảm thấy nàng không có cảm giác mình là nô tỳ. Nhìn dáng vẻ này, dắt lấy tay nàng, sau đó gật gật đầu.

Khóe môi mỏng hơi hơi cong lên, con ngươi đen nhánh mang theo ý cười, "Nhất định là bọn họ sai, đi về tẩm điện trước, làm chủ cho ngươi."

Lôi kéo nàng định đi, Tô Yên đi một bước, lại đứng im không động đậy.

Nàng nhéo tay áo, lau mồ hồi trên đầu, khóe môi hơi trở nên trắng bệch, "Không đi được."

Trong giọng nói mềm mại mang theo mệt mỏi và suy yếu.

Cẳng chân đang run lên, lại đi một bước nữa, chắc sẽ quỳ xuống mặt đất.

Đôi mắt hắn mang theo ý cười, "Lúc đánh người, sao không thấy ngươi có nửa phần suy yếu?"

Trêu ghẹo, nhưng vẫn khom lưng bế người lên.

Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân kinh ngạc nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo rời đi.

Lâm Lệ Cường đầu óc mờ mịt, gãi gãi đầu hỏi Triệu Tử Yến đứng bên cạnh, "Nha hoàn kia là người của Tam điện hạ? Sao lại chưa từng gặp qua? Điện hạ quan tâm tới thuộc hạ như vậy từ khi nào?"

Triệu Tử Yến nghe giọng nói tràn đầy khó hiểu của Lâm Lệ Cường, con ngươi vốn sắc bén bỗng nhiên hiện lên một tia ý cười, "Lâm tướng quân, sau này đừng chỉ quan tâm cục diện quốc gia, mà phải tìm hiểu thêm về chuyện tình cảm nam nữ nữa."

Còn thuộc hạ?

Ai gặp qua chủ tử ấp ấp ôm ôm thuộc hạ của mình như vậy, ngữ khí nuông chiều, hoàn toàn không hề có nguyên tắc?

Tam điện hạ là người thế nào, hai người bọn họ cũng rõ ràng.

Làm Triệu Tử Yến kinh ngạc là, người có biểu tình yêu chiều như thế, lại là Tam điện hạ.

Lâm Lệ Cường không phải kẻ ngốc, được Triệu Tử Yến nhắc nhở, lập tức hiểu ra đây là đang nói tới quan hệ của Tam điện hạ và nha hoàn kia.

Sau đó, Lâm Lệ Cường nhíu mày có chút không đồng tình, "Điện hạ người làm chuyện lớn, không thể bị ràng buộc bởi tư tình nhi nữ, còn nữa, nha hoàn kia võ công quỷ dị, có chút kỳ quặc."

Tặng @Solami12321

*****

Triệu Tử Yến lại không đồng ý với ý kiến của Lâm Lệ Cường.

Thậm chí lại cảm thấy... điện hạ có người mình thích.

Đây là chuyện tốt a!

Triệu thừa tướng vẫn luôn cảm thấy, điện hạ mặt nào cũng tốt, nhưng là tác phong làm việc quá tàn nhẫn vô tình.

Triệu Tử Yến vẫn luôn lo lắng, một ngày kia nếu Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chính sách quá tàn bạo tàn ngược.

Một người không có tình cảm, hắn làm sao có thể yêu thương con dân của mình?

Nhưng bây giờ không còn như vậy nữa.

Điện hạ lại có người mình thích.

Điều này cũng thể hiện, có lẽ điện hạ không tàn nhẫn vô tình như trong suy nghĩ của mình.

Khi Triệu Tử Yến đang suy nghĩ, Nam Đường đi theo phía sau Tam điện hạ lại đột nhiên vòng lại.

Nam Đường ôm quyền hành lễ, "Thừa tướng, tướng quân, điện hạ muốn gặp hai người."

Lâm Lệ Cường nghe vậy trừng mắt, có chút không thể tin tưởng, giống như muốn xác nhận lại, "Điện hạ muốn gặp hai người cùng một lúc?"

"Đúng vậy."

Lâm Lệ Cường không hiểu, nghiêng đầu nhìn Triệu Tử Yến, "Triệu thừa tướng, ngươi phân tích phân tích xem, điện hạ có ý gì? Điện hạ chưa bao giờ gọi hai chúng ta cùng một lúc."

Hiên Viên Vĩnh Hạo rất cẩn thận, không chỉ giấu giếm Đại điện hạ, nhị điện hạ, còn phải giấu cả Hoàng Thượng.

Cho nên ngày thường ngay cả khi có chuyện quan trọng cần thương lượng, cũng chỉ hẹn một người, người ngoài nhìn qua, chỉ nghĩ Tam điện hạ muốn lung lạc quan hệ.

Còn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế gì đó.

Chẳng những Hoàng Thượng chưa bao giờ đặt hắn ở trong mắt, mà những vương công đại thần đó cũng chưa bao giờ coi Tam điện hạ là người được chọn.

Mọi người đều biết, thừa tướng và tướng quân giằng co đối địch.

Nếu nghênh ngang được mời tới tẩm điện của Tam điện hạ, chỉ sợ sẽ bị chú ý.

Triệu Tử Yến không lên tiếng, Lâm Lệ Cường nhíu mày, bỗng nhiên nghĩ tới chuyện gì, "Chẳng lẽ là... có liên quan tới nha hoàn kia?"

Nghĩ thêm cũng không đoán chính xác được, hai người đi theo phía sau Nam Đường.

Triệu Tử Yến nho nhã ôn hòa, lên tiếng: "Nam Đường, nha hoàn vừa rồi đi theo điện hạ đã bao lâu?"

Thật ra ba người rất quen thuộc.

Cho nên cũng biết, Triệu thừa tướng và Lâm tướng quân hướng về điện hạ.

Khi nói chuyện cũng không có sự đề phòng như ngày thường.

Cứng nhắc lạnh nhạt trả lời, "Hơn một tháng."

Triệu Tử Yến trầm ngâm một lát, "Vậy thái độ của điện hạ với nha hoàn đó như thế nào?"

"Chiều chuộng yêu thương chưa từng có."

Giọng nói thô cuồng của Lâm Lệ Cường vang lên, "Thân phận bối cảnh đều điều tra xong?"

Lâm Lệ Cường không rõ mấy chuyện tình cảm nam nữ, mà chỉ quan tâm Tam điện hạ có nguy hiểm khi ở bên cạnh nha hoàn này không.

Vừa hỏi câu này, Nam Đường im lặng.

Nửa ngày sau, Nam Đường lạnh nhạt trả lời, "Điện hạ nắm chắc, trong lòng rõ ràng."

Lâm Lệ Cường nghe câu trả lời không rõ ràng này, biết nhất định là có điều chưa nói "Nha hoàn đó là gian tế được phái tới?!"

Có đáp án, ấn tượng của Lâm Lệ Cường về Tô Yên càng không tốt.

Triệu Tử Yến vỗ vỗ bả vai Lâm Lệ Cường, giọng nói ôn hòa, "Tạm thời đừng nóng nảy, điện hạ trong lòng hiểu rõ, chuyện này không cần chúng ta nhọc lòng."

Vừa nói, ba người vừa đi tới tẩm điện.

Mà hai người kia đã vào trong tẩm điện.

Tô Yên bị đặt trên ghế.

Sắc mặt nàng có chút suy yếu, móc một viên kẹo từ trong túi ra.

Chậm rì rì bóc vỏ.

Ngón tay đều đang run rẩy, bóc một viên kẹo cũng mất quá nhiều thời gian.

Giọng nói của Tiểu Hoa tràn đầy tự hào, "Ký chủ, thật ngầu! Thật là lợi hại!!"

Người vừa ngoan lại vừa nghe lời, thời điểm mấu chốt sức chiến đấu lại mạnh mẽ, là ký chủ của nó!

Bù chương hôm qua nhé "^"

*****

Ban đầu Hiên Viên Vĩnh Hạo định mở miệng đả kích nàng vài câu, chỉ là lại nhìn thấy bộ dáng mệt mỏi suy yếu của nàng, một viên kẹo cũng bóc rất lâu.

Thật vất vả cho vào miệng, bộ dáng cúi thấp đầu héo héo, dường như hao hết sức lực.

Mày nhíu lại, đỡ bả vai nàng, "Có chuyện gì? Bị thương?"

Tô Yên lắc đầu, nhỏ giọng mềm mại nói:"Không có sức lực."

Nàng ngẩng đầu, con ngươi ngập nước nhìn hắn.

Viên kẹo sữa dâu trong miệng tan ra.

Khi nói chuyện, vị kẹo sữa ngọt ngào bay tới chóp mũi.

Đôi mắt của Hiên Viên Vĩnh Hạo tối lại, cái trán dán sát trán của nàng.

Sao đó, môi mỏng bao trùm trên đôi môi mềm mại kia, "Ưm..."

Nàng bị hôn ngả người ra phía sau, lưng dựa vào ghế, sức lực đã sử dụng hết trong lúc nãy.

Làm cho thân thể mềm mại dễ đẩy ngã, hắn chỉ cần thoáng dùng sức, nàng không có năng lực phản kháng, chỉ có thể thành thành thật thật ngốc tại chỗ đó, bị người hôn.

Thật lâu sau, người nào đó mới buông ra.

Nhìn nàng hít sâu thở dốc, gương mặt đỏ bừng, không còn tái nhợt như lúc nãy.

Đôi mắt đen nhánh của Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên ý cười, trong miệng có chút vị ngọt của kẹo sữa, vẫn luôn không biến mất.

Một lúc sau, hắn nhẹ nhàng nói: "Hóa ra người hầu hạ bên cạnh ta, còn có rất nhiều bản lĩnh."

Tô Yên nhìn môi hắn lúc đóng lúc mở, hơn nữa đầu óc thiếu dưỡng khí chưa lấy lại tinh thần, "Cái gì?"

Lại nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo tiếp tục nói: "Rõ ràng không có nội công, lại có thể một mình đánh thắng được một đám thị vệ, không chỉ như thế, còn có thể nói chuyện với rắn."

Hắn hơi dừng lại, giống như cố ý cho nàng thời gian cẩn thận nghĩ kỹ rồi lại trả lời.

Hắn khom lưng cúi người dán sát vào tai Tô Yên, "Ta là chủ tử của ngươi, thẳng thắn được khoan hồng."

Hơi thở ấm áp phun lên da thịt tinh tế trắng nõn, chớp mắt đã biến thành màu hồng.

Nàng rụt rụt cổ, tránh sang bên cạnh.

Nhưng phía sau là ghế dựa, phía trước bị hắn chặn lại, nàng có thể chạy đi đâu?

Cuối cùng, Tô Yên vẫn thành thành thật thật thẳng thắn, "Từ nhỏ ta đã có thể nói chuyện với rắn."

Dừng một chút, nàng vô tội nói: "Đám thị vệ đó muốn giết ta, ta mới ra tay."

"Ai dạy?"

"Thời gian lâu lắm, quên mất."

"Bộ kiếm pháp đó rất kỳ lạ, bổn cung chưa bao giờ thấy, có tên không?"

"Đông Doanh kiếm thuật."

Lắc tay trên tay phải của Tô Yên, không biết khi nào đã biến mất.

Nàng ăn hết một viên kẹo, lại móc thêm một viên từ trong túi tiền, bóc vỏ, cho vào miệng.

Nàng cầm khăn tay lau mồ hôi trên trán, mệt mỏi suy yếu.

Hiên Viên Vĩnh Hạo không tiếp tục hỏi nữa.

Chỉ duỗi tay, lại bế người lên, đi tới mép giường.

Khi hắn đặt Tô Yên xuống giường, lại vươn tay định tháo túi tiền của Tô Yên.

Tô Yên phản ứng theo bản năng, tay nắm lấy túi tiền.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn động tác của nàng, nhướng mày.

Lúc này Tô Yên mới nhớ tới người này là chủ tử của nàng.

Nàng chậm rì rì buông tay ra, sau đó giây tiếp theo lại nắm lấy túi tiền, "Đây là cái túi cuối cùng."

Nếu không có, nàng sẽ không có túi đựng kẹo, "Bổn cung giống thổ phỉ sao? Làm ngươi cảm thấy cả ngày không có việc gì, chỉ cướp túi tiền của ngươi?"

Tô Yên không nói gì, nhưng ánh mắt cam chịu.

Hiên Viên Vĩnh Hạo bỗng nhiên cười, dán sát lại.

Chị Yên phải làm gì để không bị cướp túi tiền? "^"


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-346)