Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 019

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 019
Hoàng tử bệnh kiều (5)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Cứ như vậy chỉ sau dăm ba câu, Tô Yên không thể hiểu được đã bị bán đi.

Người nào đó bắt đầu những ngày tháng thoải mái điều dưỡng thân thể.

Cũng không biết có phải là do độc rắn chưa được giải hết hay không, Tô Yên cảm thấy... vị điện hạ này càng ngày càng dính người.

Ngày mới, sắc trời còn chưa sáng, nàng đã nghe thấy tiếng đập cửa dồn dập.

Mở cửa, là Xuân Hoa với sắc mặt nôn nóng, "Ai nha, sao bây giờ ngươi mới mở cửa? Điện hạ dậy rồi, muốn ngươi châm nến hầu hạ điện hạ đọc《 Lịch sử 》."

Nói xong, Xuân Hoa không quan tâm Tô Yên còn chưa ăn mặc chỉnh tề, trực tiếp kéo người đến tẩm điện.

Ngày nắng, Tô Yên đi pha trà cho vị chủ tử nào đó, lại bị Nam Đường tìm thấy trong phòng pha trà.

Ngữ khí Nam Đường vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, "Điện hạ đang tìm cô nương."

Tô Yên dụi dụi mắt, gật gật đầu, "Ta qua đó ngay."

Nói xong tiếp tục đứng ở bàn trà đổ nước, pha trà.

Nam Đường vốn đứng ở cửa, nhìn Tô Yên không lập tức đi luôn, bèn đi vào trong phòng.

Cầm bình trà trong tay nàng, "Chủ tử không thích đợi, ngươi đi nhanh lên, sau này những việc này, giao cho Xuân Hoa Thu Thật làm."

Nói xong, Tô Yên nhanh chóng đi về tẩm điện.

Buổi chiều, Hiên Viên Vĩnh Hạo bị Hoàng Thượng gọi đi, nghe nói là kiểm tra ba vị hoàng tử, thuận tiện bị lưu lại ăn bữa tối, trước khi trời tối sẽ không quay về.

Vốn dĩ cho rằng lần này có thể nghỉ ngơi một lát.

Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo đi chưa được nửa canh giờ đã quay lại.

Sau đó, Tô Yên vừa mới nghỉ ngơi uống được ngụm nước, lại bị gọi đi.

Hạ nhân nhìn Tô Yên đột nhiên được Tam điện hạ coi trọng như vậy, vừa hâm mộ ghen ghét vừa có chút đồng tình.

Cả ngày vội vàng không kịp thở, cứ tiếp tục như vậy, còn không mệt chết?

Nhưng nhìn chủ tử hận không thể một bước cũng không muốn rời khỏi Tô Yên, nha hoàn này đã cho điện hạ uống thứ gì?

Mọi người đều cho rằng, Tô Yên cả ngày đi theo hầu hạ Tam điện hạ, vậy khẳng định rất mệt mỏi.

Đáng tiếc... , nàng không mệt, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn trước nhiều, nhưng mà người này làm gì đều phải làm ở trước mặt nàng, giống như ăn vạ nàng vậy.

Tẩm điện, Hiên Viên Vĩnh Hạo mặc quần áo làm bằng tơ lụa tốt nhất, nhìn bề ngoài có vẻ tốt hơn so với trước kia một chút, nhưng sắc mặt vẫn hơi tái.

Vừa nhìn đã biết là người ốm yếu.

Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, ôm người ngồi trên giường, nhìn tư thế kia, giống như thân thể nhỏ xinh của Tô Yên đang đỡ hắn.

Trên thực tế, cánh tay hắn lại vòng qua eo nàng, không dấu vết thể hiện tâm tư của mình.

Trong tay hắn cầm một quyển sách màu đen, nhưng bên ngoài lại không có gì, sạch sẽ.

Chỉ mơ hồ nhìn thấy nếp uốn bên trong trang giấy, giống như bị người lật xem không biết bao nhiêu lần.

Quyển sách này, Nam Đường vừa đưa cho hắn.

Lúc ấy Nam Đường hai tay dâng lên, cực kỳ trân trọng quyển sách này.

Có thể nhìn ra sự cẩn thận của Nam Đường đối với quyển sách này.

Đáng tiếc, khi vào trong tay Hiên Viên Vĩnh Hạo, hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu, "Thỏa đáng?"

"Vâng thưa điện hạ."

Sau khi Nam Đường lui ra ngoài, quyển sách này hắn chưa từng mở ra.

Hắn gác đầu lên vai Tô Yên, đôi mắt buông xuống, lông mi run rẩy.

Đợi một lúc lâu, thấy hắn chậm chạp không lên tiếng, hô hấp đều đều.

Tô Yên cho rằng hắn đã ngủ rồi, đang định bỏ tay hắn ra đứng lên.

Nào biết, vừa cử động, cánh tay bên hông đã dùng sức, người phía sau đã mở mắt ra.

Thân tặng @BeCuHanh98

*****

Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném quyển sách kia đi, quyển sách rơi xuống trên thảm, mở ra, bên trong chứa đầy chữ viết, còn có mấy vòng tròn màu đỏ, cực kỳ bắt mắt.

Hơi thở nóng rực cọ qua vành tai nàng, chỉ nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, "Bắt đầu từ ngày mai, một ngày mười hai canh giờ ngươi đều phải ở dưới mí mắt của ta, không, từ bây giờ trở đi."

Tô Yên quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn đang nhắm mắt, khuôn mặt ôn lương môi hồng răng trắng.

Nàng nghe thấy yêu cầu vô lý như vậy, nghĩ nghĩ rồi nói: "Điện hạ, nha hoàn cũng phải nghỉ ngơi."

Hắn nghe Tô Yên mềm mại kháng nghị, môi hơi cong lên, lộ ra một nụ cười yếu ớt, "Bổn cung nghỉ ngơi, ngươi đương nhiên cũng được nghỉ ngơi."

Mấy ngày nay, Tô Yên rất nghiêm túc học tập nghiên cứu chế độ tôn ti và lễ nghi ở cổ đại.

Tôn ti không thể vượt qua, Hiên Viên Vĩnh Hạo muốn nàng buổi tối cũng ở bên cạnh, khẳng định không thể ngủ trên giường, muốn nàng ngủ trên mặt đất?

Nghĩ nghĩ, nàng nhu nhu nói: "Vậy nô tỳ có thể chờ điện hạ ngủ lại trở về."

Nàng có giường, không muốn ngủ trên mặt đất.

Hiên Viên Vĩnh Hạo mở mắt, con ngươi đen nhánh, môi mỏng dán vành tai vàng, nhẹ nhàng cắn cắn, "Ngày ấy, chính ngươi hứa hẹn. Đảo mắt, đã không thừa nhận?"

"Hứa hẹn điều gì?"

"Ở trong sân mẫu phi ta từng ở, ngươi nói, ngươi sẽ không hại ta, cũng sẽ không bỏ mặc ta."

Ngữ khí của hắn yếu ớt như một đứa trẻ.

Tô Yên nghe, cẩn thận nhờ lại, lắc đầu, sửa đúng, "Nô tỳ nói, sẽ không hại điện hạ, sẽ bảo vệ người."

Hiên Viên Vĩnh Hạo ôm nàng, "Đây là cùng một ý, buổi tối lỡ như lúc ngươi không có ở đây, có người muốn hại ta, ngươi bảo vệ bằng cách nào? Ngươi ở đây, mới có thể bảo vệ ta."

Tô Yên nghi hoặc, "Nhưng, Nam Đường rất lợi hại, hơn nữa ngươi cũng có ảnh vệ, bọn họ đều sẽ..."

Còn chưa dứt lời, Hiên Viên Vĩnh Hạo đã trực tiếp cắt đứt, "Bọn họ đều là thùng cơm chỉ nhìn được nhưng không dùng được, chỉ có ngươi bảo vệ ta, buổi tối ta mới có thể ngủ ngon.

."

Hắn càn quấy, không còn phong độ như lúc trước.

Tô Yên nghĩ đến chuyện mình phải ngủ dưới đất, còn muốn nói thêm.

Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng còn rối rắm, rũ mắt xuống, ho khan một tiếng.

Khuôn mặt càng trở nên trắng bệch.

Tô Yên xoay người đỡ lấy hắn, nhìn vẻ ốm yếu của hắn, muốn đứng dậy rót cho hắn cốc nước.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại đè nặng không cho nàng đứng dậy.

Giọng nói yếu ớt, khuôn mặt tái nhợt, làm người đau lòng, "Có phải ngươi cũng giống như mẫu phi, lừa ta?"

"Không, ta sẽ không lừa ngươi."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nghe, khóe môi không nhịn được mà cong lên.

Nha hoàn nhỏ của hắn, nhìn qua ngốc ngốc, làm việc cũng có nề nếp, hành vi quy củ, cũng không vượt qua một bước.

Nhưng lời nói sao lại làm hắn vui vẻ như vậy chứ?

Yết hầu lăn lộn, lên tiếng: "Ân."

Ngốc như vậy, lại làm trái tim hắn ngứa ngáy khó nhịn sắp không khống chế được.

Nỗ lực khắc chế sự ngo ngoe rục rịch trong lòng, không nóng nảy, từ từ tới.

Người ở đây, không chạy được.

Sớm muộn gì cũng ăn vào trong bụng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa nghĩ vừa tiếp tục ép sát, "Vậy ngươi có bằng lòng không?"

Tuy rằng, trong mắt Tô Yên, mấy việc này chẳng liên quan gì đến nhau.

Nhưng từ trong miệng hắn nói ra, giống như nàng nói vĩnh viễn không lừa hắn, chẳng khác nào đồng ý buổi tối phải ở bên cạnh hắn.

Tiểu Hoa nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo đáng thương như vậy, nhỏ giọng nói: "Ký chủ, nếu không ngài đồng ý đi? Nam chủ thật đáng thương ~"

Kết quả là, cuối cùng, Tô Yên vẫn phải đồng ý.

Đại hoàng tử bắt chị Yên tìm một quyển sách màu đen nộp lên. Hỏi chị làm gì???

*****

Buổi tối ngày đầu tiên, Tô Yên còn tưởng rằng mình phải ngủ dưới đất, nàng đã chuẩn bị không ít đệm chăn để trải xuống.

Sau khi Hiên Viên Vĩnh Hạo biết được ý tưởng của nàng, lại ôm nàng cười một lúc lâu.

Cuối cùng bị hắn kéo lên trên giường.

Bắt đầu từ hôm nay, đồ của Tô Yên bị Nam Đường đưa từng thứ từng thứ một vào trong tẩm điện.

Chưa đến một tuần, đồ vật trong phòng Tô Yên đều chạy tới tẩm điện.

Mà Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng càng thêm không kiêng nể gì dán nàng.

Ngày nọ, Tô Yên tới phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm, tạm thời rời khỏi tẩm điện.

Nam Đường đi vào, cung cung kính kính bẩm báo, "Thừa tướng đại nhân cho rằng kế hoạch của điện hạ quá mạo hiểm, muốn thuộc hạ khuyên ngài suy nghĩ lại."

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, ngón tay thon dài cầm một quyển sách.

Rũ mắt lật xem, lông mi run rẩy, gương mặt trở nên trắng bệch, nhìn qua cực kỳ ốm yếu.

Khóe môi hắn cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lẽo, giọng nói nhẹ nhàng, "Đâu phải thừa tướng cảm thấy nguy hiểm, mà là cảm thấy giết quá nhiều người, khuyên bổn cung suy nghĩ cẩn thận."

Nói xong, trong phòng lại chìm vào im lặng.

Thật lâu sau, Hiên Viên Vĩnh Hạo mởi chậm rãi nói: "Ngươi nói với thừa tướng, nếu cảm thấy không ổn, bổn cung không ngại làm Lâm tướng quân giám sát thi hành."

"Dạ."

Sau khi trả lời, Nam Đường còn chậm chạp chưa rời đi.

Nam Đường ngẩng đầu hơi do dự.

Hiên Viên Vĩnh Hạo khẽ nâng mắt, "Nói."

Nam Đường ôm quyền, "Thuộc hạ có một chuyện không rõ."

"Nói nghe xem nào."

"Tô Yên là gian tế mà Đại hoàng tử phái tới, hình như điện hạ, đối xử hơi khác biệt với Tô Yên."

Nam Đường dùng từ một cách cẩn thận.

Trong mắt Nam Đường, điện hạ đâu chỉ đối xử khác biệt với Tô Yên, mà là không hề phòng bị, hoàn toàn không thèm để ý thân phận gian tế của nàng.

Ngay từ đầu, Nam Đường cho rằng điện hạ chỉ cảm thấy thú vị, chơi chơi thôi.

Cũng không để ý.

Nhưng mà sau đêm đó, hình như hoàn toàn khác đi.

Ánh mắt điện hạ nhìn Tô Yên, mỗi tiếng nói cử động mang theo sự quan tâm và dục vọng độc chiếm không phải giả vờ.

Tất cả những điều này làm nội tâm Nam Đường vừa không hiểu vừa bất an.

Cho nên cuối cùng không nhịn được mà dò hỏi.

Trước khi dò hỏi, không quên nhắc nhở điện hạ, nàng là gian tế!!

Bàn tay đang lật sách của Hiên Viên Vĩnh Hạo hơi dừng lại, nâng mắt, con ngươi đen nhánh trở nên sâu thẳm, nhìn Nam Đường, "Nàng là của ta."

Nam Đường run lên, lập tức quỳ xuống đất, "Dạ."

Cái gì gian tế, hắn căn bản không thèm để ý.

Tô Yên là của hắn, cũng chỉ có thể là của hắn.

Vì sao phải nói cho Nam Đường... , cũng là vì cảnh cáo Nam Đường không được động tới nàng.

Dò hỏi xong, Nam Đường đi ra ngoài cửa.

Tẩm điện lại trở nên im lặng như lúc ban đầu.

Lại nói tới Tô Yên đi vào phòng bếp nhỏ lấy điểm tâm.

Vừa mới đi vào phòng bếp nhỏ, một người mặc quần áo của cung nữ tam đẳng bước vào, không cẩn thận đụng phải nàng.

Sau đó, một tờ giấy yên tĩnh không tiếng động nhét vào tay Tô Yên.

Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, chớp chớp mắt.

À, đúng rồi, nàng là gian tế Đại hoàng tử phái tới.

Im lặng lâu như vậy, đã làm nàng suýt quên mất việc này.

Sau đó, người kia chăm chú nhìn Tô Yên một lần, sau đó xoay người rời đi.

Tô Yên nắm chặt tờ giấy trong tay, nhìn nhìn bên ngoài, không có ai.

Nàng mở tờ giấy đó ra.

Bên trên viết ba dòng chữ nhỏ,

"Tìm một quyển sách màu đen.

Bên trong ghi lại chứng cứ tham ô của hơn mười vị đại thần.

Ba ngày sau lúc mặt trời xuống núi, gặp ở núi giả phía sau Ngự Hoa Viên."

Thân tặng @LanHoDiep1998

*****

Sau khi nàng đọc xong, bèn cất tờ giấy vào trong túi kẹo.

Sau đó bưng điểm tâm trên bàn đi ra ngoài.

Tiểu Hoa nhỏ giọng nói: "Ký chủ, ngài muốn giúp Đại hoàng tử sao?"

"Không muốn giúp."

"Nhưng, ký chủ, căn cứ vào những quyển sách mà Tiểu Hoa đã đọc, nếu ngài không có giá trị, rất có khả năng sẽ bị diệt khẩu."

Tô Yên nghe nghe cảm thấy có đạo lý, bởi vì những quyển sách Tiểu Hoa đọc nàng đều đã nhìn qua.

Nhỏ giọng: "Vậy ta giúp hắn ta?"

Phải bảo vệ mạng nhỏ mới có thể tiếp tục làm nhiệm vụ.

"Nhưng bây giờ Tam điện hạ tin tưởng ngài như vậy, nếu như bị hắn phát hiện ra ngài là mật thám, hắn sẽ rất đau lòng."

"Vậy phải làm sao?"

Tô Yên không có kinh nghiệm, nàng rất ít nói dối, càng đừng nói là làm gian tế.

Tiểu Hoa cẩn thận suy nghĩ một lát, "Ừm... nếu không ký chủ làm một quyển giả?"

Lời nói vừa xuất hiện, một người một hệ thống đều cảm thấy cái chủ ý này rất tốt, như vậy, không phải vừa hoàn thành nhiệm vụ, lại vừa không làm Tam điện hạ đau lòng sao?

Một mật thám ngây ngô, một hệ thống không có kinh nghiệm, hai người nói chuyện giống như hai đứa thiểu năng trí tuệ.

Tô Yên trở lại tẩm điện, ôm đĩa điểm tâm đi vào.

Tuy mỗi lần Hiên Viên Vĩnh Hạo nói muốn ăn điểm tâm, nhưng phần lớn lại vào bụng Tô Yên.

Vậy nên lần này, Tô Yên cố ý chọn đồ mình thích ăn.

Khi Tô Yên tiến vào, Hiên Viên Vĩnh Hạo đang luyện chữ.

Nàng hoảng hốt tròng chớp mắt, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng.

Nàng không biết viết chữ.

Không biết viết chữ, làm giả bằng cách nào??

Kết quả là, bước chân không tự giác đi tới bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo, nhìn hắn viết.

Thật xinh đẹp, cũng thật sắc bén.

Từng nét bút mang theo dao nhọn, nhưng nhìn lại lại cho người ta một loại cảm giác hào hùng.

Nàng đứng ở bên cạnh nhìn, mình... không biết viết nha.

Đại khái là do ánh mắt của nàng nhìn chằm chằm giấy Tuyên Thành.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng một cái, khóe môi không nhịn được cong lên, "Biết chữ này là gì không?"

Tô Yên gật gật đầu, "Tô Yên"

Giọng nói mềm mại của nàng, đọc hai chữ trên giấy.

Ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng, hắn lại viết bốn chữ, "Mấy chữ này thì sao?"

"Hiên Viên Vĩnh Hạo."

Nàng nghiêm túc đọc, đọc xong lại cảm thấy có một ánh mắt nhìn mình chằm chằm, nàng ngẩng đầu đối diện với hắn.

Hắn nhìn nàng nửa ngày, mới tiếp tục nói: "Lại đây, ngươi viết cho ta xem."

Tô Yên đứng ở bên cạnh do dự, nàng chưa từng học viết.

Nhưng mà... hẳn là không khó lắm?

Nghĩ như vậy, nàng buông điểm tâm trong tay xuống, đi qua đó.

Cầm lấy bút lông trong tay hắn, trước khi đặt bút viết, lại không nhịn được nhìn hắn một cái.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại có chút chờ mong.

Từ những câu nói bình thường, vó thể nhìn ra nha hoàn nhỏ này nhìn ngốc ngốc, nhưng lại khá hiểu biết.

Hắn nhắc tới một vài điển cố nàng đều có thể lý giải.

Có thể nhìn ra là từng được dạy dỗ.

Đều nói, chữ viết như người.

Hắn muốn nhìn xem, chữ nàng viết ra có giống như con người của nàng không.

Đợi một lúc lâu.

Tô Yên nghiêm túc viết xong tên của mình.

Vừa mới viết xong, bên cạnh đã truyền đến tiếng cười.

Người nào đó ôm nàng, đầu gác trên vai nàng, rũ mắt nhìn dòng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy Tuyên Thành, cười thoải mái.

Tô Yên buông bút lông xuống, cầm tờ giấy Tuyên Thành kia, đặc biệt là khi đối lập với dòng chữ bên cạnh, đó mới là thật sự xấu thảm không nỡ nhìn.

Con ngươi ngập nước nhìn nhìn, gương mặt hồng hồng.

Nhỏ giọng giải thích, "Ta không biết viết."

Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa cười vừa hỏi:

"Tiên sinh chỉ dạy ngươi biết chữ, mà không dạy ngươi viết?"

Con rắn hôm nọ cho chị nội gan được đặt tên là gì "^" (gợi ý chữ đầu tiên là Tiểu)

*****

Editor: Rùa

Beta: Ư Ư

Người dạy học hẳn là thầy giáo phải không?

Tô Yên suy nghĩ một lát, "Không dạy."

Lời nói mềm mại, nghiêm túc trả lời.

Nam nhân bên cạnh nghe thấy, đôi mắt đen nhánh nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của nàng.

Sau đó cầm bàn tay nhỏ đang nắm bút lông của nàng, ôm cả người nàng vào trong ngực, bàn tay còn lại chống bàn, cầm tay nàng giơ lên, viết xuống.

Chỉ chốc lát sau, trên giấy Tuyên Thành đã xuất hiện bốn chữ xinh đẹp ngay ngắn.

Lúc viết chữ, thật ngay ngắn, cố tình thu liễm lại nét bút.

"Muốn học?"

Giọng nói nhẹ nhàng của hắn vang lên bên tai nàng.

Tô Yên nhìn giấy Tuyên Thành, chỉnh lại tư thế của bản thân, gật đầu, "Muốn."

Thấy nàng nhanh chóng gật đầu, hắn lại nắm tay nàng, một lần lại một lần viết ra bốn chữ Hiên Viên Vĩnh Hạo.

"Hôm nay học bốn chữ này, ghi nhớ cẩn thận."

Hiên Viên Vĩnh Hạo bốn chữ này, nét bút nhiều, rất khó viết.

Đối với người mới học mà nói, thật sự không thích hợp để học.

Nhưng người này căn bản không quan tâm, một lần rồi một lần dạy nàng viết lại bốn chữ này trên giấy.

Cũng may Tô Yên tiếp thu kiến thức rất nhanh, qua một buổi chiều, viết ra chữ cũng có đủ nền tảng.

Nhìn qua giống chữ hắn viết năm, sáu phần, chỉ là đặt bút còn vài lỗi sai, so với hắn vẫn có thể nhìn ra sự chênh lệch.

Cho đến khi cổ tay mỏi đến không nhấc lên được nữa, người vốn ngồi bên cạnh đọc sách thuận tiện xem nàng viết chữ không biết từ khi nào đã đi tới, nâng tay đè cổ tay nàng xuống.

"Được rồi, ngày mai lại luyện."

Ngữ khí của hắn nhẹ nhàng lại không thể cự tuyệt, vừa nói vừa lấy bút lông trong tay nàng, đi tới ngồi trước nghiên mực.

Lúc này Tiểu Hoa bỗng nhiên nói nhỏ: "Ký chủ, ngài nhìn quyển sách kia có phải thứ Đại hoàng tử muốn không?"

Đang nói, tầm mắt Tô Yên lướt qua quyển sách trên bàn bị Hiên Viên Vĩnh Hạo tùy tiện ném lên.

Trùng hợp quyển sách màu đen này lại được Nam Đường trịnh trọng dâng lên mấy ngày trước.

Nàng vô tình nhìn thấy nội dung bên trong, nàng nhớ rõ có mấy cái tên bị cố ý dùng mực đỏ khoanh tròn.

Đại khái là nàng nhìn quyển sách kia rất chăm chú, tầm mắt thật sự quá mức rõ ràng, muốn làm người ta bỏ qua cũng khó.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn dáng vẻ nàng lăng lăng ngốc nghếch, duỗi tay cầm lấy quyển sách kia.

Mà ánh mắt Tô Yên cũng dời đến tay hắn.

"Rất tò mò sao? Muốn xem?"

Tô Yên chưa từng làm gian tế, dù nhìn qua các loại thâm cung bí sử nhưng cũng không có người nào dạy nàng phải làm gì trong hoàn cảnh này.

Cho nên, nàng chọn nghe theo trái tim của mình.

Giọng nói mềm mại, "Muốn xem."

Hắn dựa vào bàn gỗ tử đàn, duỗi tay đưa quyển sách cho Tô Yên.

Tô Yên nhận lấy, một chút cũng không khách khí mở ra xem.

Chỉ là... , chẳng được bao lâu.

Nàng cầm quyển sách đi đến trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo, chỉ vào một chữ trong sách, ngữ khí nghiêm túc, "Chữ này nghĩa là gì?"

Thời đại này đâu cũng là chữ phồn thể, Tô Yên có thể hiểu được cơ bản, nhưng... có những chữ so với chữ giản thể kém nhau quá xa sẽ không nhận ra.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn nàng nghiêm túc hỏi, rũ mắt nhìn thoáng qua chữ cái nàng chỉ vào.

Giọng nói trầm thấp, "Hiệp, Lễ Bộ Thượng Thư Tôn Hiệp tham ô mười vạn lượng. Chiếm bốn trăm mẫu ruộng, con trai cậy thế cưỡng đoạt dân nữ đánh chết ba người bị ông ta che giấu, bồi thường bạc cho xong việc."

Tô Yên nghe, cảm thấy hắn có thể đọc nhanh hơn nàng nhiều.

Xem hết quyển sách này, hơn một nửa là nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo đọc.

Sau khi xem xong, nàng gấp sách lại ngoan ngoãn đứng ở đó.

Thân tặng @Ls63NAY

*****

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dáng ngốc ngốc của nàng, môi mỏng không nhịn được ngoéo một cái.

Con ngươi đen nhánh, khuôn mặt ôn thiện thuần lương, "Mấy chữ này, đều biết viết?"

Ngữ khí nhàn nhạt, nghe vào không có tính công kích nào.

Tô Yên vừa nghe, "Ta, ta phần lớn đều không biết."

Giọng nói của nàng nhỏ đi rất nhiều, có chút buồn rầu.

Hiên Viên Vĩnh Hạo cúi đầu, chặn lại ý cười trong mắt.

Đại hoàng huynh tìm gian tế nhỏ này ở đâu vậy?

Trăm ngàn chỗ hở, không biết giấu giếm, căn bản cũng không cần điều tra, một giây đã tự bại lộ.

Hắn cầm một miếng điểm tâm bên cạnh, đưa tới bên môi nàng, "Không nóng nảy, từ từ luyện."

Đôi mắt đen nhánh, che lấp ý cười trong đáy mắt, nhìn nàng ăn từng miếng từng miếng, tâm trạng vui vẻ.

Thời gian ba ngày trôi qua.

Trong ba ngày này, Tô Yên cần cù chăm chỉ luyện chữ, cố gắng để mô phỏng lại một quyển sách.

Buổi chiều ngày thứ ba, mặt trời xuống núi, Tô Yên ra ngoài không ở tẩm điện.

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên, trong tay cầm một xấp giấy Tuyên Thành.

Bên trên viết rất nhiều chữ.

Dòng chữ tinh tế, điểm này làm hắn hơi ngạc nhiên.

Nam Đường quỳ trước bàn, hai tay ôm quyền, chờ mệnh lệnh.

Mà chủ tử, còn đang hứng thú với xấp giấy Tuyên Thành kia, lật xem từng tờ một.

Bạc, Lễ Bộ thị lang, Binh Bộ Thị Lang, Triệu thừa tướng, Lâm tướng quân, tham ô, nhận hối lộ, ruộng đất.

Hắn nhìn chữ bên trên, có vài cái tên không có trong quyển sách đen kia, nàng cũng luyện.

Đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, khuôn mặt vô hại kia xuất hiện một tia hưng phấn.

Thấp giọng lẩm bẩm, "Nàng muốn viết một quyển giả?"

Nhìn tên mấy đại thần trên giấy, ý đồ thật sự rõ ràng.

Ngày đầu tiên Tô Yên đi vào tẩm điện, ảnh vệ đã điều tra chi tiết.

Nguyên bản, gian tế, bên cạnh hắn đã từng có quá nhiều, đều bị ảnh vệ bí mật giết chết.

Nhưng, Tô Yên đối với hắn, có lẽ bắt đầu từ ánh mắt đầu tiên đã khác biệt.

Ngày đó rơi xuống nước, hắn nhảy lên trên bó củi kia, đối diện với ánh mắt của nàng, trong lòng đã muốn làm nàng trở thành của riêng mình.

Mà dục vọng chiếm hữu đó, càng ngày càng rõ ràng qua những ngày ở chung.

Ngày hắn đưa nàng đến sân mẫu phi đã từng ở, hắn đã muốn tự tay giết nàng.

Bởi vì biết, nếu cứ để chuyện này tiếp tục, sau này, sẽ thành điểm yếu của hắn.

Nào biết, sau buổi tối hôm đó, lại làm hắn thay đổi suy nghĩ.

Hắn phát hiện, bản thân yêu muốn chết cảm giác ở chung với nàng.

Cho dù ngày nào cũng dính với nhau, nhưng khát vọng đối với nàng, càng ngày càng tăng.

Chỉ hận không thể trói chặt người lại, không bao giờ tách ra.

Biết nàng là gian tế của hoàng huynh, cũng biết nàng được giao nhiệm vụ gì.

Chỉ là ngoài dự đoán của hắn, nha hoàn nhỏ ngốc nghếch này, lại làm đồ giả.

Nàng nói sẽ không lừa hắn, sẽ bảo vệ hắn.

Là thật.

Trong nháy mắt đó, tâm tình sung sướng không thể diễn tả, giống như ngay sau đó bị nàng một đao đâm chết cũng cam lòng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo hắn, từ nhỏ mang theo xui xẻo, mẫu thân chán ghét, phụ thân lạnh nhạt.

Hắn đau khổ từ nhỏ, hắn sống ở địa ngục, người khác cũng không thể sống vui vẻ.

Ban đầu hắn nghĩ, muốn cả thế gian này cùng đau khổ với hắn làm phụ hoàng, hoàng huynh của hắn cũng phải nếm thẻ cảm giác đau khổ như bị người moi tim

Bỗng nhiên, Tô Yên lại xông vào thế giới của hắn.

Nha hoàn nhỏ của hắn, có hơi ngốc một chút, nhưng nề hà, thật sự làm người thích.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)