Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 017

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 017
Hoàng tử bệnh kiều (3)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Đặc biệt là nhìn thấy bộ dáng giống như bị bắt nạt của nàng, ngay cả chính hắn cũng chưa phát hiện, khóe môi hơi hơi cong lên.

Ngữ khí nhẹ nhàng, "Còn thất thần làm gì?"

Tô Yên cúi đầu đi qua, biết lúc này phải gắp đồ ăn cho hắn.

Nàng đứng trước bàn, cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, đang định gắp thức ăn.

Bỗng nhiên, một cánh tay hữu lực, kéo ống tay áo của nàng đến bên cạnh chủ vị.

Đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo đảo qua gương mặt nàng, "Vị ngọt từ đâu tới?"

Tô Yên chớp chớp mắt, kẹo đang ngậm trong miệng, một ngụm nuốt xuống.

Sau đó lên tiếng: "Vừa nãy nô tỳ ăn ở bên ngoài."

Ngữ khí mềm mại, vừa mở miệng hương sữa dâu càng thêm rõ ràng.

Thời đại này, có kẹo khối, cũng có kẹo hạnh nhân.

Hắn cũng từng ăn qua, nhưng không biết vì sao, chỉ ngửi qua, cái mà nàng ăn hình như ngon hơn rất nhiều.

Kết quả là...

Đầu ngón tay hắn gõ gõ bàn, nhớ tới cái kẹo ngày hôm đó nàng lấy từ trong túi tiền ra.

Tầm mắt liếc liếc nhìn túi tiền treo bên hông nàng.

Hắn ho khan một tiếng, có chút ốm yếu, có thể do rơi xuống nước cho tới hôm nay vẫn chưa tốt hơn.

Tô Yên chớp chớp mắt, lên tiếng: "Nô tỳ đi lấy áo choàng cho điện hạ."

Nói rồi định rời đi, kết quả lại bị người kéo tay áo không cho đi.

Hắn ốm yếu nói: "Không cần."

Vừa nói vừa đối diện với Tô Yên, lại ho một tiếng, "Ngày thường uống thuốc rất đắng, lần trước ngươi cho bổn cung kẹo, hương vị ngọt ngào không tồi, còn có không?"

Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu, "Có."

Nói rồi tháo túi tiền bên hông, móc một cái kẹo ra.

Kẹo được bọc bằng giấy dầu, đưa qua cho hắn.

Hiên Viên Vĩnh Hạo liếc nhìn một cái nhưng không cầm lấy, lông mi khẽ run rẩy, trên mặt có một tia chua xót, "Bổn cung thể nhược, không phải chỉ cần uống thuốc một lần là có thể tốt."

Hắn có một gương mặt ốm yếu tái nhợt, chỉ nghe lời hắn nói, không hiểu sao lại làm người cảm thấy đau lòng.

Tô Yên còn chưa nói gì, Tiểu Hoa đã lên tiếng: "Ký chủ, nam chủ quá đáng thương, quá làm người đau lòng, ngài cho hắn hết đi."

Tô Yên nhìn túi tiền của mình, lại nhìn nhìn Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Thoáng dùng sức nắm lấy túi tiền, người này, có phải ngay từ đầu đã muốn lấy hết kẹo của nàng không?

Không được ăn cơm, bây giờ kẹo của mình còn phải nộp hết cho hắn.

Tô Yên cúi đầu nói: "Điện hạ muốn ăn, có thể gọi Ngự Thiện Phòng làm, loại kẹo gì cũng có thể làm được."

Giọng nói mềm mại, bảo vệ đồ ăn cuối cùng của mình.

Trong mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo hiện lên một tia sáng.

Nhìn ngốc ngốc, không nghĩ tới phản ứng còn rất nhanh a.

Nàng đang định buộc túi tiền lại bên hông, một ngón tay không biết từ đâu xuất hiện, quấn lấy dây của túi tiền.

Nhẹ nhàng lôi kéo, túi tiền nhanh chóng bay sang bàn tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Ngữ khí nhẹ nhàng, rũ mí mắt nhìn túi kẹo trong tay, "Một túi kẹo mà thôi, luyến tiếc?"

Hắn cầm ở trong tay ước lượng.

Rõ ràng vẫn là bộ dáng ốm yếu kia, lại không yếu ớt như lúc nãy, ngược lại mang theo chút nhàn tản.

Tô Yên rầu rĩ, hắn không định trả lại cho nàng.

Không ăn cơm, thân thể đã sớm không còn sức lực, hơn nữa lại bị người kéo tới đây hầu hạ, còn mất hết kẹo.

Nghĩ nghĩ, trước mắt tối sầm, chân nhũn ra, ngã về phía trước.

Hiên Viên Vĩnh Hạo bị người đột nhiên nhào vào trong ngực mà sửng sốt.

Ôm nàng, giống như trong tưởng tượng, thân thể mềm mại, mang theo một tia thơm ngọt.

Chị nhà ăn món gì???

(Gợi ý có chữ bánh, hoa)

*****

Hắn rũ mắt đang định nói lại nhìn thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lúc này mới phát hiện hình như đã ngất xỉu.

Cánh tay ôm nàng căng thẳng, hơi nhíu mày, "Nam Đường."

Trong lúc lơ đãng, ngữ khí của hắn nghiêm túc hẳn lên, "Điện hạ."

Nam Đường đứng ở cửa đi vào, còn chưa kịp hành lễ, đã bị người gọi qua, "Lại đây nhìn thử xem."

Khi Nam Đường ngẩng đầu nhìn thấy một nữ nhân ngã vào trong lòng điện hạ, bị làm cho hơi kinh ngạc.

Vội vàng đi qua đó, năm đó khi vào Nam ra Bắc, Nam Đường đã từng học qua chút y thuật.

Bắt mạch cho Tô Yên, thật lâu sau, Nam Đường mới lên tiếng: "Điện hạ, mạch đập bình thường, không có vấn đề gì, chỉ là thân thể tương đối suy yếu."

"Vì sao lại ngất xỉu?"

Nam Đường cung kính trả lời, "Có lẽ, là đói."

Lúc này, Tô Yên cũng mở mắt.

Con ngươi thủy nhuận, sau khi tầm mắt đảo qua Nam Đường và Hiên Viên Vĩnh Hạo, lại nhìn về phía túi kẹo.

Hiên Viên Vĩnh Hạo thấy nàng tỉnh lại, đánh giá, ngữ khí mang theo một tia ý cười nhưng không biết có phải cười nhạo hay không, "Trước nay chưa thấy qua nha hoàn nào đói ngất xỉu, hôm nay, cũng coi như mở rộng kiến thức."

Nam Đường đứng bên cạnh thấy không còn chuyện của mình nữa, tự giác lui ra ngoài.

Tô Yên đứng dậy, tiếng nói mềm mại, "Vậy nô tì xin cáo lui trước, để Xuân Hoa tiến vào hầu hạ."

Nói xong nhấc chân rời đi.

"Đứng lại."

Giọng nói trầm thấp truyền tới.

Tô Yên dừng bước, đói cả người đều héo héo, không có tinh thần.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhìn bộ dạng gió thổi là ngã của nàng, trong mắt hiện lên một tia tối tăm.

Tiểu Hoa tức giận, vừa nãy còn cảm thấy nam chủ thật yếu ớt làm người đau lòng, lúc này lại cảm thấy, hừ, người xấu.

Sau đó nghe thấy hắn nhàn nhạt nói: "Bổn cung thiếu một người thử đồ ăn, ngươi làm."

Tô Yên nghe lập tức ngẩng đầu, "Ân?"

Nàng không tự giác quay lại.

Nhìn nàng nghe thấy câu thử đồ ăn mà đôi mắt sáng lên, khí sắc cũng tốt hơn không ít.

Khóe môi hắn hơi cong lên, rũ mí mắt xuống, "Ngồi."

Tô Yên lúc này nghe lời, nói ngồi xuống, nàng cũng không từ chối, kéo ghế ra ngồi xuống.

Sau đó, nhìn một bàn thức ăn tinh xảo.

Ngoan ngoãn hỏi: "Điện hạ muốn ăn món gì?"

"Bổn cung không biết, ngươi nhìn xem món nào ngon thì ăn cái đó."

Tô Yên cẩn tuân, gắp một món gần nhất.

Ăn vào miệng, cẩn thận nhấm nuốt, nuốt xuống.

Ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Không có độc."

Nói xong, bèn cầm lấy chiếc đũa bên cạnh, định gắp cho Hiên Viên Vĩnh Hạo, lúc này, hắn lại tự nâng đũa, tự mình gắp ăn một miếng.

Trực tiếp bỏ qua chuyện Tô Yên phải gắp thức ăn.

Hắn rũ mắt, môi mỏng chậm rãi mấp máy, "Tiếp tục."

Tô Yên lại chuyển sang món khác, một nén nhang sau, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị cô thử một lần.

Còn có một cái bánh bao và một bát cháo tổ yến.

Thân thể Tô Yên gầy yếu, ăn không được nhiều.

Vừa nãy đói, ăn nhiều như vậy, cũng đã ăn no.

Nàng buông đũa, sau khi ăn xong, sắc mặt nhìn qua không tái nhợt như vừa nãy, mang theo một tia hồng hào.

Đôi mắt linh động, hình như... không ngây người như lúc nãy.

Hiên Viên Vĩnh Hạo yên lặng suy nghĩ một lát.

Tô Yên đứng lên, rót một chén trà đặt trước mặt hắn, "Điện hạ mời dùng."

Trong mắt hắn hiện lên một tia sáng, cười như không cười.

Đã ăn no đúng là không giống nhau a, đầu óc linh động hơn nhiều.

Thân tặng @GreenCabbagee

*****

Editor: Rùa

Beta: Ư Ư

Từ hôm nay đến bữa tối hôm sau, trong vòng mười ngày, Tô Yên chẳng những trở thành người hầu hạ bên cạnh mà còn trở thành người thử đồ ăn trước xem có độc không.

Một ngày ba bữa, kè kè ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Hình như hắn rất thích nhìn nàng ăn.

Vậy nên điểm tâm, trái cây được bưng lên, hơn một nửa đều bị "ban thưởng" cho Tô Yên.

Mà bệnh thương hàn của Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không đỡ hơn, mỗi ngày vẫn phải uống một chén thuốc.

Mỗi lần nhìn thấy sắc mặt tái nhợt suy nhược của hắn đều nhịn không được mềm lòng ba phần.

Buổi chiều một ngày nào đó, ánh nắng vàng, trời xanh.

#Tẩm điện của Tam hoàng tử#

Ngồi trước án thư, Tam hoàng tử mặc quần áo thanh nhã, tầm mắt rũ xuống, tay cầm bút lông, đang luyện chữ.

Bộ dáng của hắn sáng sủa chỉ là nhìn qua có chút suy nhược.

Ở bên cạnh hắn, Tô Yên ôm một đĩa bánh hoa đào mềm mại ngồi trên ghế, cái miệng nhỏ nhai nhai.

Biểu tình mềm ấm ngoan ngoãn.

Hơn một nửa lực chú ý của nàng không ở trên người Hiên Viên Vĩnh Hạo mà là ở trên đĩa điểm tâm.

Lại nhai nhai, nhìn thấy còn một nửa đĩa, chớp chớp mắt, yên lặng cân nhắc xem mình phải ăn bao lâu nữa mới hết.

Từ khi chấm dứt việc thử đồ ăn, người này giống như nghiện rồi.

Thường thường cho làm một đĩa đồ ăn đưa nàng, vừa bắt đầu là ngốc ngốc nhìn nàng ăn.

Sau đó chậm rãi trở thành hắn ở một bên bận rộn, nàng khẳng định ở cách đó ba mét nhai nhai thứ gì đó.

Đây là bánh hoa đào mềm mai do Ngự Thiện Phòng làm, hình hoa đào, tỏa ra hương hoa đào, lúc ăn mang theo hương vị quả mơ ngọt ngào.

Là món khai vị, hơn nữa ăn rất ngon.

Nhưng cũng không ăn hết được một đĩa nha.

Tô Yên buông đĩa, quyết định nghỉ ngơi một lát.

Nàng đều ăn đến nỗi mệt mỏi.

Bên cạnh, không biết Hiên Viên Vĩnh Hạo đã buông bút trong tay xuống từ lúc nào, ngẩng đầu lên.

Hắn nhìn vào con ngươi ngập nước, bộ dáng ngồi ngay ngắn đàng hoàng của Tô Yên.

Khóe môi hơi cong lên một chút, hơi thở mang theo một cỗ ôn nhuận thuần lương, "Ăn no?"

Tô Yên ôm đĩa điểm tâm đứng dậy, giọng nói nghiêm túc, "Điện hạ có chuyện gì phân phó?"

Hiên Viên Vĩnh Hạo ngồi trên ghế, tư thái thanh thản nhìn Tô Yên từ trên xuống dưới một lượt, lại ngoắc ngoắc môi, "Ở trong phòng buồn lâu rồi, ngươi ra ngoài đi lại một chút đi. Chờ trời tối thì đi ra ngoài với bổn cung."

Tô Yên gật đầu, "Vâng."

Nói xong, bàn tay thon dài hữu lực chạm vào tách trà

Ngữ khí nhẹ nhàng, "Trà lạnh."

"Nô tỳ đổi cho điện hạ một chén khác.", Tô Yên trả lời

Vừa nói, vừa đặt đĩa điểm tâm xuống cái ghế mình vừa ngồi.

Sau đó, bưng tách trà lui ra ngoài.

Vừa ra ngoài tẩm điện, Tiểu Hoa đã không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, thân thể nam chủ thật yếu đuối."

Tâm ý của Tô Yên hoàn toàn đặt trên tách trà trong tay cho nên thời điểm trả lời Tiểu Hoa có chút có lệ, "Ân?"

Tiểu Hoa tiếp tục: "Từ lúc hắn rơi xuống nước sau đó uống nhiều thuốc như vậy mà vẫn chưa thấy đỡ, nhìn qua thật ốm yếu."

Vừa nói xong, Tiểu Hoa bỗng nhiên lại lên tiếng: "Ký chủ ký chủ, nam chủ đại nhân sẽ không bị người ta hại chứ?"

Nàng nhỏ giọng trả lời: "Sẽ không."

Tiểu Hoa vừa suy nghĩ đã không nhịn được, "Ký chủ, ngài xem nam chủ đại nhân đáng thương như vậy, nói không chừng hắn bị hoàng huynh hoặc hoàng thượng hạ độc dược mãn tính cho nên thân thể mới vẫn luôn không đỡ."

Đây có lẽ cũng là nguyên nhân vì sao cuối cùng nam chủ đại nhân giết cả hai vị hoàng huynh và phụ hoàng của mình.

Một con vật sẽ xuất hiện và sau này sẽ đi qua các thế giới với chị Yên, hỏi nó là con gì???

*****

Được rồi, qua nhiều ngày ở chung, Tiểu Hoa cảm thấy nam chủ rất tốt, ngoan ngoãn giống như ký chủ nhà mình vậy.

Vậy nên Tiểu Hoa không có cách nào tiếp thu cuối cùng nam chủ sẽ biến thành một người tàn bạo như vậy.

Thế nên không ngừng não bổ một loạt nguyên nhân, giải thích cho Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Tiểu Hoa ríu rít không ngừng bên tai Tô Yên.

Cuối cùng cô không thể nhịn được được, buông tách trà trong tay xuống.

Nhỏ giọng nói: "Hắn vốn dĩ không có bệnh a."

Tiểu Hoa dừng lại, "Ân? Ký chủ, ngài nói gì??"

Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt thông thấu, "Hắn không bị bệnh."

"Ký chủ, sao ngài lại biết được?!"

Trong giọng nói của Tiểu Hoa mang theo không thể tưởng tượng nổi.

Tô Yên nhỏ giọng, "Vẫn luôn biết."

Ngày hôm đó, ở hồ nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo rơi xuống nước, hắn thật sự không biết bơi, vẫn đang giãy giụa.

Nhưng khi Tô Yên ném bỏ củi kia vào trong nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đã nhanh chóng nhảy lên.

Khi ở trong nguy hiểm, đó là phản ứng bản năng của con người.

Xem hành động lúc đó của hắn, rõ ràng thân thể rất tốt.

Hắn uống thuốc hơn mười ngày, bệnh không đỡ hơn chút nào, vẫn ốm yếu như vậy.

Chỉ có thể chứng minh hắn không bị bệnh, chỉ có thể vì chuyện nào đó mà giả vờ bị bệnh.

Đây chỉ là chuyện rất đơn giản, chỉ cần hơi suy nghĩ sẽ biết nha.

Câu nói của Tô Yên, làm Tiểu Hoa sợ ngây người, làm nó trầm mặc một lúc lâu.

Nó còn tưởng rằng... gặp một nam chủ đáng yêu làm người thương tiếc như ký chủ.

Không nghĩ tới, thế nhưng là sói đội lốt cừu, hừ, người xấu!!

Mà Tô Yên lầm bầm lầu bầu, đều bị Hiên Viên Vĩnh Hạo nằm trong tẩm điện nghe không sót một chữ.

Chỉ thấy trước mặt Hiên Viên Vĩnh Hạo quỳ một hắc y nhân.

Không nhìn rõ sắc mặt của hắc y nhân kia.

Chỉ có thể nghe thấy sau khi hắc y nhân thuật lại lời nói của Tô Yên, ánh mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo sâu kín, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Thoạt nhìn không ngốc."

Lại biết hắn giả vờ.

Ngay cả hoàng huynh hắn đều giấu được, không nghĩ tới không giấu được một nha hoàn nhỏ bé.

Tiếng gõ cửa vang lên.

Hắc y nhân biến mất trong nháy mắt.

Tô Yên đẩy cửa đi vào, trong tay cầm tách trà nóng.

Nghiêm túc nói: "Điện hạ, thỉnh dùng trà."

Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng mí mắt, nhìn nàng một cái, cười sâu xa, "Còn muốn ăn vài miếng điểm tâm không?"

Tô Yên sửng sốt, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Nô tỳ có thể từ chối không?"

Lời này làm Hiên Viên Vĩnh Hạo ngây ngẩn cả người, khóe môi hắn bỗng nhiên cong lên, lắc đầu, "Không muốn ăn, cũng không ép ngươi. Ngươi đi xuống trước đi."

Tô Yên gật đầu, "Vâng."

Sau đó, nàng bình yên rời khỏi tẩm điện.

Hơn mười ngày nay, dường như ngày ngày đều ở tẩm điện, mỗi ngày ở bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Hôm nay khó được cho nàng đi ra ngoài sớm.

Nàng đi về phòng của mình, đang chuẩn bị đi vào, không nghĩ tới lại nhìn thấy Thu Thật đi ra từ phòng nàng.

Thu Thật phỏng chừng cũng không nghĩ tới sẽ gặp Tô Yên ở đây, sợ tới mức không tự giác hơi run rẩy.

Tô Yên không hiểu, "Ngươi tìm ta?"

Thu Thật chột dạ, ánh mắt nhìn vào trong phòng Tô Yên, sau đó ưỡn ngực, "Ta tới là muốn cảnh cáo ngươi, đừng tưởng rằng trở thành nha hoàn bên cạnh điện hạ thì cao hơn người khác một bậc!"

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, nghiêm túc trả lời: "Ngươi cũng muốn, chỉ là điện hạ không muốn ngươi, còn phạt ngươi quỳ một ngày trước cửa tẩm điện."

Thu Thật vốn chột dạ muốn lấy cớ rời đi, kết quả bị nói như vậy, lửa giận trong vòng bùng cháy, "Tô Yên, ngươi là cái thứ gì?! Chỉ là một tiện tì, ngươi cũng dám chê cười ta?!"

Thân tặng @thaplysenhca3005

*****

Tô Yên nghĩ nghĩ, con ngươi thủy nhuận, "Ngay từ đầu ngươi đã không vào mắt của ta, cho nên không tồn tại cười nhạo hay không cười nhạo."

Nói xong dừng một chút lại nói, "Ta chỉ nói sự thật."

Ngày Thu Thật bị phạt quỳ, nàng cũng nghe Xuân Hoa nói.

Nghe nói Thu Thật thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo bị bệnh, bên cạnh không có ai chăm sóc, muốn mượn cơ hội này bước lên cao.

Kết quả vừa mới lộ ý đồ, đã bị kéo xuống xử lý theo quy củ, "Ngươi!!"

Tô Yên càng nói như vậy, Thu Thật càng thêm tức giận.

Nhưng ánh mắt Thu Thật nhanh chóng liếc vào trong phòng Tô Yên, khuôn mặt lại mang theo ý cười, "Tô Yên, ta xem ngươi còn có thể cười bao lâu."

Nói xong, Thu Thật quay đầu rời đi.

Tiểu Hoa không nhịn được lên tiếng: "Ký chủ, Thu Thật này thật xấu."

Tô Yên nhỏ giọng nói: "Không sao cả."

Nói xong đi vào phòng của mình.

Mùa thu, sắc trời nhanh chóng tối đen.

Chưa đến hai canh giờ, sắc trời đã tối sầm lại.

Lại qua gần một canh giờ sắc trời hoàn toàn đen.

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, cung với giọng nói của Nam Đường: "Tô Yên cô nương."

Giọng nói vẫn lạnh băng như lúc đầu.

Đợi một lát, Tô Yên mở cửa.

Nam Đường mặc một thân hắc y, sắc mặt đạm mạc: "Cô nương, điện hạ ngươi."

Tô Yên gật gật đầu, "Được, ta ra ngay."

Nàng đồng ý một tiếng, lại quay lại trong phòng.

Sau đó cầm lấy túi tiền đặt trên bàn trà.

Lúc trước túi tiền đựng đường bị hắn cướp đi, Tô Yên lại chậm chạp không tìm thấy túi tiền thích hợp.

Cho đến ngày hôm qua Xuân Hoa đưa cho nàng một cái túi tiền, rất thích hợp để đựng kẹo.

Nghĩ xong, buộc túi tiền lên hông.

Sau đó đi ra ngoài.

Đi đến cửa tẩm điện, phát hiện Hiên Viên Vĩnh Hạo đã chờ ở bên kia.

Trên người khoác một cái áo choàng lông màu trắng, sáng trong dưới ánh trăng, nhìn qua có chút ốm yếu, lại không che khuất dung mạo ôn nhuận như ngọc.

Hắn cười ôn nhu hiền lành, "Đi thôi."

Tô Yên gật gật đầu, đi đến sau lưng hắn, đi theo phía sau.

Dọc theo đường đi không nói gì, chỉ là gió lạnh thổi tới, lại làm người cảm thấy mát mẻ.

Đi dạo khắp nơi, bất tri bất giác đã đi dạo hơn nửa canh giờ.

Nam Đường không đi theo, chỉ có hai người bọn họ.

Tô Yên chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Hiên Viên Vĩnh Hạo, không biết đi thế nào mà hai người đi đến một nơi đường hẹp quanh co.

Phải biết rằng, đây là ở trong hoàng cung.

Nơi nào cũng hoàn hảo, đường hẹp quanh co sao có thể dễ dàng nhìn thấy.

Đi một lúc lâu, Tô Yên nhẹ nhàng nắm chặt tay.

Nàng sửng sốt, vừa nãy còn chưa phát hiện, lòng bàn tay này giống như bị bôi phấn, có hơi trơn.

Dựa theo ánh trăng mở lòng bàn tay ra nhìn.

Nhìn kỹ, trong lòng bàn tay có ít bột phấn màu vàng nhạt, dính trên da.

Trước khi ra cửa còn bình thường.

Bột phấn màu vàng nhạt này, ở đâu ra?

Suy nghĩ một lát, cúi đầu, nhìn về phía túi tiền kia của mình.

Nàng tháo túi tiền xuống, muốn nhìn thật kỹ.

Làm sao biết, chỉ một lát, người phía trước đang đứng lại từ bao giờ.

Hiên Viên Vĩnh Hạo vừa quay đầu lại, đã thấy Tô Yên cúi đầu nhìn nhìn túi tiền.

Hắn nhìn động tác của nàng, không biết vì sao khóe môi hơi cong lên.

Nhìn nàng không biết mình đã đứng lại, thẳng tắp đâm vào trong ngực hắn.

Hắn nâng ngón tay lên, chọc chọc cái trán của nàng, ấn xuống.

Sau đó, nâng một bàn tay khác lên, cầm lấy túi tiền trong tay nàng.

Ước lượng một chút, mở ra vừa thấy, lại là một túi kẹo.

Chương bao nhiêu hai anh chị có nụ hôn đầu tiên ở thế giới này???

*****

Tô Yên hé miệng định nói điều gì đó.

Kết quả lại nghe Hiên Viên Vĩnh Hạo cười như không cười nói: "Thích ăn cái này như vậy?"

Đôi mắt Tô Yên hoàn toàn đặt trên túi tiền kia, sau đó ngoan ngoãn gật đầu.

Đợi một lát, thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không có phản ứng.

Vừa nghĩ có phải nên lấy lại túi kẹo không.

Bỗng nhiên thấy hai người bọn họ đã đi tới một nơi rách nát hoang vắng.

Nơi này, có hơi quen mắt.

Đây là phản ứng đầu tiên của Tô Yên.

Sau đó, bừng tỉnh.

Nơi này hình như là nơi nàng chạy đến để tiếp thu ký ức.

Nàng nhìn xung quanh, căn phòng rách nát đơn sơ. Vách tường bên ngoài bị phá hủy, bên trong mọc đầy cỏ hoang.

Nàng không hiểu lêu tiếng: "Điện hạ, vì sao lại đến đây?"

Đôi mắt Hiên Viên Vĩnh Hạo đen nhánh, giọng nói nhẹ nhàng, "Muốn biết?"

"Muốn."

Mềm mại trả lời.

Bàn tay thon dài hữu lực nâng lên, chạm vào một cây cổ thụ bên cạnh.

"Đây là nơi mẫu phi ở."

Giọng nói của hắn nhẹ hơn rất nhiều, rũ mí mắt, như đang nhớ lại quá khứ.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn hắn: "Điện hạ tưởng niệm nương nương?"

Khi hắn nghe câu nói này, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng.

Hoàn toàn khác bộ dáng nhẹ nhàng lười biếng trước đó.

Bất tri bất giác, giọng nói của hắn mang theo một tia lạnh lẽo, "Là nhớ ra, không phải tưởng niệm."

Giống như là nhớ đến một con chó một con mèo nào đó, không, hẳn là còn không bằng.

Tô Yên không nói gì, nàng chỉ nghe.

Hiên Viên Vĩnh Hạo lại nói tiếp, đơn giản ít ỏi vài câu, "Ở trong mắt mẫu phi, sự tồn tại của ta là sai lầm."

Khi hắn nói, rũ mi xuống, mang theo một tia cười.

Nếu là sai lầm, nên giết chết để trở về lúc đầu.

Làm sao biết được tới cuối cùng, cái sai lầm này càng lúc càng lớn, mẫu phi không cơ hội sửa lại.

Tay của hắn, để trên thân cây.

Hắn chậm rãi nhìn về phía Tô Yên.

Vẫn là ý cưới nhẹ nhàng ôn nhu, đôi mắt sâu thẳm, "Bổn cung còn chưa bao giờ tâm sự với người vẫn còn tồn tại."

Hắn lẩm bẩm, giống như nói nhỏ, lại giống như đang nói chuyện với Tô Yên.

Tô Yên nghe vậy chớp chớp đôi mắt thủy nhuận, sau đó, lực chú ý đặt trên thân cây kia.

Có con gì đó đàn di chuyển... là rắn!

Nàng đang định mở miệng, động tác của con rắn kia đã nhanh hơn một bước.

Tê tê!!

Lưỡi rắn đỏ tươi, cắn vào bàn tay Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Hiên Viên Vĩnh Hạo nhíu mày, nghiêng đầu nhìn lại.

Trên thân cây cổ thụ kia, có một con rắn nhỏ màu đen to như ngón cái đang bò.

Nhưng Hiên Viên Vĩnh Hạo vẫn không nhúc nhích, vẫn đặt tay trên thân cây.

Khóe môi hắn lộ ra nụ cười, con ngươi sâu thẳm, rõ ràng vẫn là dung mạo đó.

Nhưng lại làm người cảm thấy lạnh lẽo, còn đáng sợ hơn cả con rắn kia.

Tiếp đó, lại thấy Hiên Viên Vĩnh Hạo nâng tay phải lên, bàn tay không nhanh không chậm cầm vào bảy tấc trên thân rắn.

Con rắn không kịp giãy giụa, đã bị hắn bóp đứt đôi.

Máu bắn lên mặt hắn, làm cả người hắn càng thêm đáng sơn.

Tô Yên còn chưa kịp phản ứng, Tiểu Hoa đã trực tiếp hét lên: "A a a a!! Quá đáng sợ!!"

Vốn dĩ, Tiểu Hoa nhìn thấy con rắn kia đã sơn rồi, còn nhìn thấy hành động của Hiên Viên Vĩnh Hạo, còn khủng bố hơn cả rắn, nếu Tiểu Hoa có thân thể, chắc chắn sẽ bị dọa ngất xỉu.

Tô Yên không chớp mắt chạy đến bên cạnh Hiên Viên Vĩnh Hạo.

Cầm lấy tay hắn, nhìn thấy vết cắn đã bắt đầu xanh tím kia, "Có độc."

Nàng lên tiếng.

Hiên Viên Vĩnh Hạo giống như không để ý xem con rắn này có độc hay không.

Hoặc là nói, hắn căn bản không để ý đến bản thân mình.

Hắn chỉ nhìn phản ứng của Tô Yên, cười ra tiếng, "Ta bị độc chết, không phải càng hợp tâm ý của ngươi?"

Nụ hôn đầu của hai anh chị ở chương bao nhiêu??? (Nói rõ số chương, chỉ trong tầm 5 chương thôi mn ạ)

P/s: Mấy chương hôm qua các aia phi đoán sai hết nhé!

P/s: Pr bộ mới "Nhiệt độ cơ thể của ác ma" 😘

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)