Nam chủ đại nhân quá xấu rồi (3)
← Ch.148 | Ch.150 → |
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên từ trong lòng hắn đứng lên.
Tí tách, trên mặt cỏ tràn ngập máu tươi hỗn tạp.
Cúi đầu xem, trên cánh tay có một vết thương.
Không biết bị chỗ nào xước qua.
Máu chảy xuống cánh tay, nhỏ giọt từ đầu ngón tay xuống mặt đất.
Tóc tai tán loạn nhìn qua có chút chật vật.
Hồng Dạ ngồi xổm xuống đem Phượng Dung kiểm tra từ trên xuống dưới.
Sau đó, hắn cau mày ngẩng đầu
"Thiếu gia, chân bị gãy."
Sắc mặt Phượng Dung tái nhợt.
Trên mặt không dao động cảm xúc.
Hắn chỉ dùng ánh mắt lẳng lặng nhìn Tô Yên.
Không biết suy nghĩ gì.
Chẳng mấy chốc, xe chạy vào.
Vài người hợp lực cùng nhau nâng Phượng Dung lên xe.
Tô Yên cũng bị Hồng Dạ cưỡng chế " mời " đi lên.
Dọc đường không ai nói chuyện.
Xe nhanh chóng đến trước cửa bệnh viện.
Đã sớm có người chờ.
Ngay khi mở cửa xe, Phượng Dung được đưa lên cáng rồi đẩy vào bệnh viện.
Hai giờ sau.
Trong phòng bệnh VIP.
Chân của Phượng Dung được băng thạch cao, hắn đang nằm trên giường.
Trên tay có ống truyền dịch.
Hắn rũ mắt, che đậy cảm xúc dưới đáy mắt.
Hơn nữa bây giờ sắc mặt tái nhợt, chỉ cần nhìn vào là khiến người ta đau lòng.
Nhưng khi hắn nhấc mí mắt lên, con ngươi đen nhánh sâu kín hàm chứa lệ khí.
Nhìn Hồng Dạ đứng bên cạnh
"Điều tra như thế nào rồi?"
Hồng Dạ lắc đầu
"Cameras đều bị phá hủy, phòng cũng bị nổ tung. Tạm thời không thể nghi ngờ được ai."
Hai người đang nói chuyện.
Truyền đến thanh âm gõ cửa.
Cửa phòng khép hờ, vệ sĩ đứng ở cửa thấy người này là người đã cứu thiếu gia của họ.
Liền không ngăn cản.
Tô Yên chậm rãi đẩy cửa đi vào.
Vết thương trên cánh tay cô đã được xử lý qua.
Đang được băng bó.
Lúc rơi xuống đất, cổ tay phải căng một chút.
Thế cho nên bị va phải đá vụn, có chút vết máu.
Tay phải cũng bị băng bó.
Váy của Tô Yên đã được thay đổi từ lâu, bây giờ đang mặc quần áo bệnh viện.
Ngay khi cô bước vào phòng bệnh.
Ánh mắt Hồng Dạ và Phượng Dung đồng thời cùng rơi xuống trên người cô.
Phượng Dung thu hồi tầm mắt
"Có việc?"
Tô Yên do dự một lúc, sau đó gật gật đầu
"Em muốn về nhà."
Hồng Dạ thấy không còn chuyện gì. Hắn tự động bước ra khỏi phòng bệnh, tiếp tục điều tra quả bom.
Phượng Dung nghe Tô Yên nói.
Nhìn bộ dáng hiện giờ của cô.
Nhìn cô ngoan ngoãn yên tĩnh.
Đơn thuần như một mảnh giấy trắng.
Thật muốn cho người bảo hộ.
Bây giờ, đây là lần thứ ba họ gặp nhau.
Mỗi lần gặp, luôn cảm thấy người phụ nữ này sẽ mang đến cho hắn một bất ngờ khác.
Lần đầu tiên, kéo theo một cơ thể yếu đuối như vậy, vậy mà có thể đánh bại thủ hạ của hắn.
Lần thứ hai, không biết từ chỗ nào đi vào, thế nhưng có thế phá giải quả bom dưới ghế dựa kia.
Lần thứ ba, cũng chính là lúc này.
Phượng Dung khẽ cười
"Mẹ kế nhỏ muốn về có thể về, cần gì phải chạy đến chỗ này nói với tôi một tiếng làm gì?"
Tô Yên mở miệng
"Em không có tiền."
Phượng Dung sửng sốt.
Tô Yên lên tiếng
"Túi của em để ở hội trường. Em không thể quay lại."
Phượng Dung gật đầu
"Mẹ kế nhỏ là muốn mượn tiền của tôi?"
Tô Yên gật gật đầu, rồi lại lắc đầu
"Em đã cứu anh một mạng, anh cho em tiền ngồi xe về nhà, coi như trao đổi."
Phượng Dung nghe vậy, trầm mặc hồi lâu.
Hắn vẫy vẫy tay với Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc.
Nhưng vẫn bước chân.
Vừa đi qua.
Tô Yên đã bị hắn một phen kéo lên giường.
Xoay người đè cô dưới thân.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Thanh âm Phượng Dung không rõ
"Mạng của tôi trong mắt cô chỉ đáng giá mấy chục đồng tiền?"
Nói xong, không đợi Tô Yên lên tiếng.
Hắn cúi đầu, răng rắc, cắn lên yết hầu của Tô Yên.
"Ưm!"
Trong miệng Tô Yên phát ra âm thanh.
Đau quá.
Hắn không có khống chế sức lực của mình.
Hắn thực sự cắn cô.
Tô Yên theo bản năng nâng cơ thể lên.
Bên ngoài trời tối, trong phòng sáng rực, chiếu vào hai người trên giường.
Tư thái như vậy, lại xứng với dung mạo lúc này của Phượng Dung.
Hắn cắn yết hầu cô, Tô Yên tóc tai tán loạn.
Nhìn qua giống như ma cà rồng hút máu người, mê hoặc nhân tâm.
Tô Yên chính là kho máu.
Phượng Dung nhìn cô đau đến khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn lại.
Hắn ngược lại mỉm cười.
Dán lên tai Tô Yên, hơi thở nóng rực
"Mẹ kế nhỏ, nói cho tôi biết, tôi là gì?"
Tô Yên bị cắn đau đớn.
Tay chậm rì rì vuốt ve cổ mình.
Xoa từng chút từng chút.
Cơn đau khi nãy kích thích các tuyến lệ.
Thế cho nên nhìn qua nước mắt lưng tròng.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Ký chủ, cơ thể chị bị tiêm thuốc, sức lực đã suy yếu hơn phân nửa, Tiểu Hoa thấy nam chủ đại nhân thật quá xấu xa rồi, chị phải trả lời thật tốt thì mới không bị hại a~."
Tô Yên nghe hắn nói.
Mờ mịt chớp chớp mắt.
Hắn là gì?
Cô đang suy nghĩ nên trả lời như thế nào.
Bàn tay của Phượng Dung lại vuốt ve mảnh da thịt chỗ khác trên cổ cô.
Tô Yên yên lặng che kín cổ mình.
Chớp chớp mắt, nhìn hắn
"Anh, anh là của em?"
Khi thanh âm mềm mại của Tô Yên rơi xuống.
Căn phòng nháy mắt yên tĩnh.
Không phải ái muội.
Đây là trầm mặc yên tĩnh.
Đôi mắt của Phượng Dung di chuyển từ cổ đến mặt cô.
Trên mặt còn dính chút vết bẩn.
Có lẽ vừa trở về từ trang trại rượu, chỉ quan tâm đến vết thương, không chú ý đến những thứ khác.
Bàn tay Phượng Dung nắm lấy mặt cô.
Sau đó dùng sức.
Nước mắt trong mắt Tô Yên càng nhiều hơn.
Cô nhìn hắn
"Anh, anh, là anh hỏi em."
Mặc dù cô biết bây giờ còn hơi sớm để nói lời này.
Nhưng hắn hỏi, nên cô nói.
Phượng Dung nỉ non
"Mẹ kế nhỏ thực sự không bỏ qua bất kỳ giây phút nào, tận lực quyến rũ tôi."
Tô Yên rầu rĩ
"Em không có quyến rũ anh."
Chỉ gặp mặt ba lần.
Lần đầu tiên đánh vệ sĩ hắn.
Lần thứ hai thiếu chút nữa bị nổ chết.
Còn lần thứ ba cô bị hắn cắn, cô còn chưa kịp làm gì.
Mặc dù có ý tưởng này.
Nhưng cô còn chưa làm gì cả.
Bây giờ, cô không muốn quyến rũ hắn.
Cô muốn về nhà ngủ.
Suy nghĩ giãy giụa muốn đứng dậy.
Phượng Dung nhìn Tô Yên bắt đầu có động tác giãy giụa, kết quả dùng sức giam cầm cô hơn.
Hắn đè nặng cô, chỉ cần hắn không muốn.
Cô chỗ nào cũng không được đi.
Hắn ghé sát vào tai Tô Yên, thanh âm sâu kín
"Mẹ kế nhỏ muốn về nhà?"
"Đúng"
"Tôi có số điện thoại di động của cha, nếu không tôi gọi người đến đón cô nhé?"
Tô Yên rầu rĩ hừ một tiếng.
Không nói lời nào.
Chỉ giãy giụa.
Phượng Dung nhìn bộ dáng của cô, câu môi mỉm cười.
Hắn thậm chí còn không phát hiện ra mình đang cười.
Chỉ cảm thấy có chút thú vị.
Tiếp theo, Phượng Dung dừng một chút
"Hoặc là, mẹ kế nhỏ nói xem, cô muốn quyến rũ tôi như thế nào?"
Tô Yên đang giãy giụa, nghe vậy liền dừng lại.
Nhìn về phía hắn
"Em nói, anh sẽ cho em đi?"
"Có thể."
Thanh âm Phượng Dung vừa dứt.
Tô Yên ngẩng đầu, bẹp một cái.
Liền hôn lên môi mỏng kia.
Đôi mắt Tô Yên sáng lên, nghiêm túc nói
"Vốn đang nghĩ sau này mới hôn, nhưng hiện tại vì anh hỏi, cho nên em hôn anh trước."
Vốn muốn đợi hai ngôi sao sáng lên mới hôn hắn.
Sau khi cô hôn, Phượng Dung cứng đờ ở đó.
Tô Yên lên tiếng
"Vậy, em đi được chưa?"
_____
Tình hình là các bé editor có ý kiến là team edit càng đông càng zuiii, cho nên ta muốn tìm thêm mấy bạn editor nữa gia nhập cuộc chơi với team edit ấy.
Nàng nào có ý định tham gia thì nhắn tin cho ta nha. Có kinh nghiệm hay không đều oke hết á. ☺️☺️☺️
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên nghiêm túc nói, nháy mắt tiếp theo cô đột nhiên bị hắn ấn bả vai
"Ưm"
Bị cường hôn ở trên giường.
So với nụ hôn chạm nhẹ của Tô Yên, thì nụ hôn của Phượng Dung mãnh liệt, kèm theo đau đớn.
Tô Yên thử đẩy một chút, phát hiện không đẩy ra được.
Kết quả thành thật nằm đó tùy ý hắn hôn.
Sau hồi lâu.
Rõ ràng là cô bất động.
Cuối cùng, thở hổn hển vẫn là cô.
Phượng Dung cắn nhẹ lên đôi môi đỏ.
Ý thức được bản thân mới vừa làm gì.
Hắn cười khẽ.
Hơi thở nóng rực, thanh âm mơ hồ ái muội
"Đây có phải là do cô quyến rũ không?"
Gương mặt Tô Yên đỏ bừng, nghẹn khuất.
Cô chớp chớp mắt.
Không nói gì.
Tiểu Hoa lên tiếng
"Leng keng, chúc mừng ký chủ đã thắp sáng một ngôi sao."
Phượng Dung dán vào tai Tô Yên
"Chúc cô thuận buồm xuôi gió, mẹ kế nhỏ"
Nói xong, Phượng Dung ngã sang một bên, thả tay ra rồi nhắm mắt lại.
Vừa mới còn thực câu nhân, đảo mắt liền như là không hề liên quan vậy.
Cô ngồi dậy khỏi giường.
Còn chưa nói gì, cô nhìn thấy Phượng Dung nhấn nút bên cạnh.
Vừa ấn xuống không bao lâu, Hồng Dạ liền bước vào.
Sắc mặt nghiêm túc
"Thiếu gia?"
Phượng Dung nhắm mắt lại, khuôn mặt tinh xảo không tì vết của hắn ở dưới ánh đèn không thể tìm thấy khuyết điểm nhỏ nào.
"Đưa tiền cho cô ấy, để cô ấy trở về."
Hồng Dạ sửng sốt một lúc, rồi gật đầu
"Vâng"
Tô Yên vừa nghe có thể về nhà, sờ sờ vào miệng mình.
Hình như, là một cái hôn đổi lấy tiền về nhà?
Không suy nghĩ nhiều, cô đứng dậy khỏi giường, bước ra khỏi phòng bệnh.
Đợi đến khi Hồng Dạ tiễn Tô Yên đi.
Phượng Dung ngã xuống giường bệnh viện, không nhúc nhích.
Nhắm mắt lại, không biết suy nghĩ gì.
Lúc sau.
Trong phòng bệnh yên tĩnh.
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên
"Hồng Dạ."
Hồng Dạ đang canh giữ trước cửa phòng bệnh, nghe thấy âm thanh nhanh chóng bước vào.
"Thiếu gia?"
Phượng Dung nằm trên giường nhắm mắt lại.
Sau khi Hồng Dạ bước vào, không biết vì sao, lại không nói.
Chỉ lẳng lặng nằm đó.
Không nói một lời.
Sau một lúc lâu, mới nghe hắn lên tiếng
"Mẹ kế nhỏ của tôi, buổi tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện, đúng không?"
Hồng Dạ sửng sốt.
Sau một lúc lâu, gật đầu
"Vâng"
Phượng Dung khẽ cong môi.
"Tai nạn xe cộ?"
"Vâng"
"Tai nạn xe cộ nghiêm trọng, không may qua đời."
Vẻ mặt Hồng Dạ vô cảm, gật đầu
"Vâng."
Sau khi Hồng Dạ trả lời, nụ cười trên khuôn mặt Phượng Dung biến mất.
Trở nên lạnh nhạt.
Một khuôn mặt đẹp như vậy đột nhiên không cười.
Làm cho người nhìn vào cảm thấy lạnh lẽo.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hồng Dạ thấy thiếu gia trầm mặc lâu như vậy.
Đối với một người phụ nữ đã gặp ba lần.
Vẻ mặt Phượng Dung vô cảm
"Đi đi."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Hồng Dạ lui ra ngoài.
Hồng Dạ đứng trước cửa phòng bệnh, nửa ngày sau.
Lấy điện thoại ra bấm số.
Ba mươi phút sau.
Tô Yên đang ngồi trên taxi, thời điểm sắp về đến nhà.
Bỗng một chiếc xe tải lao đến.
Tài xế taxi vội vàng quay tay lái để tránh.
Bùm một tiếng.
Trực tiếp đánh vào trên vỉa hè.
Phần đầu xe bị phá hủy.
Xe đang bốc khói.
Tài xế đầu đầy máu, bất tỉnh trong xe.
Không biết còn sống hay đã chết.
Khi Tô Yên trở về nhà đã là đêm muộn.
Con đường này vào buổi tối hiếm khi có xe chạy qua.
Cho nên thật lâu không thấy có người đến hỗ trợ.
Mười phút sau.
Tô Yên bò ra khỏi xe.
Vết thương trên cánh tay lần nữa bị rách ra.
Băng gạc thấm đẫm máu.
Nhưng nếu nhìn kỹ, không có gì trở ngại.
Tô Yên nắm chặt đầu của mình.
Gọi 120 cấp cứu.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Hồng Dạ rời đi nửa giờ, sau đó trở vào phòng vào bệnh.
Hắn lên tiếng
"Thiếu gia, tại nạn xe cộ đêm nay, Tô Yên tiểu thư không chết."
Sau khi nói xong, phát hiện thiếu gia nhà họ vẫn luôn trợn tròn mắt.
Nhìn vào bức tường trắng.
Nghe Hồng Dạ nói, Phượng Dung quay đầu lại.
Tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm vào Hồng Dạ.
Lúc sau.
Hắn thở dài
"Thôi."
Hồng Dạ gật đầu
"Vâng"
Chờ Hồng Dạ rời đi, chỉ còn lại Phượng Dung ở trong phòng bệnh.
Thần sắc trên mặt Phượng Dung không rõ, lẩm bẩm
"Thật là phúc lớn mạng lớn."
Nói xong.
Lần này hắn rốt cuộc nhắm mắt lại.
Bóng đêm nồng đậm.
Mọi chuyện xảy ra vào ban đêm ở Thành phố X này.
Chỉ sợ chỉ có trời mới biết.
Ngày hôm sau.
Tô Yên ở nhà ngủ suốt một ngày.
Không biết có phải do thân thể bị tiêm thuốc vào không.
Làm cho thân thể đặc biệt yếu.
Động một chút liền mệt rã rời.
Chờ đến khi Tô Yên ăn cơm, đã là buổi tối.
Tiểu Hoa nhịn không được lên tiếng
"Ký chủ, chị cảm thấy chuyện xảy ra đêm qua là ngoài ý muốn sao?"
Tô Yên cắn một miếng cơm.
Đầu tiên mờ mịt chớp chớp mắt
"Chuyện gì?"
Chờ cô nuốt cơm vào miệng.
Mới nhớ ra, à, đúng rồi, hôm qua cô bị tai nạn xe cộ.
Tô Yên lắc đầu
"Không biết."
Tiểu Hoa hừ một tiếng
"Ký chủ, chị thật là ngốc mà."
Thằng nhãi Tiểu Hoa này lật mặt còn nhanh hơn lật sách.
Trước kia nhìn Tô Yên chỗ nào cũng lợi hại.
Chỗ nào cũng sùng bái.
Ngay cả khi Tô Yên ăn kẹo, nó sẽ phải tâng bốc trong một thời gian dài.
Kết quả là bây giờ, thế nhưng cảm thấy ký chủ nhà mình thật ngu ngốc?
Đây là muốn lên trời sao??
Tô Yên cắn cơm, cắn hai miếng.
Đợi đến khi cô ăn no, ngồi ở chỗ đó.
Trầm mặc lúc lâu
"Tiểu Hoa"
"Hả? Ký chủ?"
"Lần này ta ngủ bao lâu?"
"Sau khi đêm qua chị trở về, chị chỉ vệ sinh vết thương. Thậm chí còn không băng bó, liền ngủ thiếp đi. Từ 12 giờ đêm qua, đến 4 giờ chiều nay, tổng cộng 16 tiếng đồng hồ."
Tô Yên đặt tay lên bàn.
Nhắm mắt lại
"Đầu hôn mê, thời gian ngủ ngày càng dài hơn. Triệu chứng này có chút giống thứ đó."
Tiểu Hoa
"Hả? ký chủ, chị đang nói gì vậy? Bởi vì cơ thể chị bị tiêm thuốc, cho nên không tránh khỏi có chút không khỏe."
Tô Yên không nói gì.
Cô nhắm mắt hồi lâu.
Nghiêm túc nói
"Mộng Yểm, ta không thích bị thao túng tính kế, ngươi không cần có ý đồ bước vào trong mộng của ta."
Cô không đầu không đuôi nói.
Không ai trả lời.
Xung quanh như cũ trống rỗng.
Tô Yên đứng dậy, như thường lệ, rót cho mình một ly nước.
Một lúc sau, Tiểu Hoa mới lên tiếng
"Ký chủ, Mộng Yểm mà chị nói, có phải là Chủ Thần Mộng Yểm không?"
Chủ Thần Mộng Yểm, chín đại Chủ Thần đứng hàng thứ tám.
Có thể chui vào mộng của bất luận kẻ nào, dẫn đường dụ dỗ bất cứ ai.
Thủ đoạn của Mộng Yểm, giống như một loại chất độc mãn tính.
Lúc đầu, bạn không thể phát hiện ra nó.
Nó chỉ gieo một hạt giống trong lòng bạn.
Thời gian chính là thứ nước tốt nhất.
Một cách tự nhiên.
Khi đến thời điểm nhất định, mọi thứ bùng nổ ra cùng một lúc.
Làm bạn không kịp cảnh giác, thậm chí bạn không biết nên phòng bị từ đâu.
Tô Yên cúi đầu uống nước.
Nghe Tiểu Hoa nói, cô trả lời
"Đúng"
Tiểu Hoa nghi hoặc
"Chủ Thần Mộng Yểm sắp đến?"
"Không biết."
Một người, một hệ thống đang nói chuyện.
Điện thoại bỗng nhiên vang lên.
Tô Yên cầm lấy điện thoại trên bàn.
"Ai vậy?"
"Tô Yên, là tôi."
Một giọng nữ vang lên từ đầu kia của điện thoại.
*****
Edit: Tịnh Uyển
Beta: Tinh Niệm
Tô Yên trầm mặc một lúc
"Tô Vân Vân."
Ba chữ Tô Vân Vân rơi xuống, đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm hô nhẹ
"Mấy năm nay ba mẹ không giáo dục mày sao? Cho nên mày không biết lễ phép như vậy?"
Thanh âm bên kia cao lên, có cảm giác như trưởng bối đang dạy bảo.
Tô Yên không nói gì.
Sau đó, đối phương nói lại.
"Ngày mai giữa trưa, trở về ăn tối."
Tô Yên còn chưa mở miệng, đối phương đã nói tiếp
"Tô Yên, mày nên biết trong gia đình này, mọi quyết định mày đều không có quyền từ chối."
Nói xong, bên kia không chút khách khí cúp điện thoại.
Tô Yên ngồi trên ghế sofa.
Tô Vân Vân, chị gái nguyên thân.
Du học nước ngoài.
Là một nghệ sĩ piano.
Từ nhỏ đến lớn đều được cưng chiều.
Không biết có phải do từ nhỏ được nuông chiều quá hay không.
Tô Vân Vân không bao giờ coi trọng người em gái là nguyên thân.
Có định kiến sâu sắc cùng khinh bỉ.
Đối với việc nguyên thân gả cho Phượng Quốc Nguyên hơn cô gần 40 tuổi.
Tô Vân Vân rất đồng ý.
Trong mắt cô ta, nguyên thân có thể gả cho Phượng Quốc Nguyên là cô tốt số.
Nguyên thân rất chán ghét người chị gái này.
Tiểu Hoa thân là một hệ thống lợi hại.
Tự nhiên là biết tất cả những điều này.
Nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị định về đó sao?"
"Đúng"
"Khi chị qua đó, bọn họ chắc chắn lại đưa chị qua cho Phượng Quốc Nguyên."
"Ừ"
"Vậy sao chị còn về?"
"Tô Vân Vân biết số điện thoại ở đây."
Nếu cô ta biết số điện thoại bàn ở đây, chắc chắn cô ta cũng sẽ biết nơi này.
Không có nơi nào để trốn.
Chỉ có thể trở về.
Chẳng mấy chốc, đêm đã khuya.
.... .
Trong bệnh viện.
Phượng Dung đang ngủ trên giường.
Hắn nhíu chặt lông mày, những giọt mồ hôi chảy xuống.
Dường như là nằm mơ.
Hắn vật lộn giãy giụa khó khăn.
Sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Cho đến khi kêu lên một tiếng, bỗng nhiên mở mắt.
Phượng Dung thở hổn hển.
Hắn lập tức ngồi dậy.
Đó chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.
Quần áo bệnh nhân trên người hắn ướt đẫm mồ hôi.
Phượng Dung nhắm mắt lại.
Sắc mặt tái nhợt, lẩm bẩm lên tiếng
"Tô Yên."
Yết hầu lăn lộn, ngữ khí ý vị thâm trường.
Phượng Dung biết Tô Yên.
Trước khi gặp cô, đã sớm biết.
Ý trên mặt chữ.
Bắt đầu từ năm năm trước, không biết tại sao, hắn luôn nằm mơ.
Như những mảnh vỡ ký ức đan xen vào nhau.
Đôi khi, là hình ảnh nam sinh mặc đồng phục đưa một cô gái về nhà, mua cho cô ấy một gói kẹo.
Đôi khi, là hình ảnh một nam tử thời cổ đại cố gắng hết sức để nhét kẹo vào trong tay nữ tử.
Lại có lúc, là hình ảnh một nữ tử nhét kẹo cho nam tử ăn.
Trong mộng, dù những nữ tử đó đều có khuôn mặt khác nhau, nhưng đều được gọi là Tô Yên.
Đều có một đôi mắt làm người khắc sâu vào tâm trí.
Vốn tưởng rằng đó chỉ là một giấc mơ.
Sau đó, tình cờ biết được cha của hắn lại muốn cưới vợ, cưới người tên là Tô Yên.
Trong lòng hắn tò mò.
Hắn định về nhà nhìn một cái.
Chỉ là khi hắn về nhà, mẹ kế nhỏ Tô Yên đang đi ra khỏi phòng tối.
Khi nhìn thấy cô, bộ dáng trong mộng và ngoài đời đều không giống nhau.
Hắn cảm thấy hành vi của mình có chút buồn cười.
Nào biết, cô thế mà dễ dàng đánh ngã vệ sĩ của hắn.
Lúc đưa cô về, cô cũng từ trong túi lấy ra viên kẹo.
Cô hình như rất thích ăn kẹo.
Mà sau mỗi một lần tương ngộ, Phượng Dung luôn cảm thấy cô đang dần dần dung hợp với người phụ nữ trong mộng.
Nhìn qua rất ngoan ngoãn, lại vô hại, sức bật lại rất mạnh, còn thích ăn đồ ngọt.
Cũng luôn dùng đôi mắt như hàm chứa ánh sáng nhìn hắn.
*****
Editor: Đặng Trang.
Beta: Tinh Niệm
Phượng Dung nhắm mắt lại.
Nếu chỉ có như vậy, còn không sao.
Khổ nỗi hắn phát hiện, ngay cả chính mình cũng bị thay đổi rồi.
Chỉ là vài lần gặp mặt mà thôi.
Nhưng mà hình như, nhất cử nhất động của cô, hắn đều sẽ nhớ rõ ràng.
Buổi tối hôm qua, ngay tại trên giường bệnh này.
Bộ dạng cô vô cùng nghiêm túc ôm mình rồi hôn.
Làm hắn không khống chế được, hôn lại cô.
Trong nháy mắt, hắn hình như đã hiểu rõ, vì sao những người đàn ông trong mộng kia ở thời điểm bị cô giết chết, sẽ có phản ứng như vậy.
Những người đàn ông trong mộng kia, đều đã chết.
Bị một người phụ nữ tên Tô Yên, giết chết.
Mà bọn hắn khi chết, trên mặt không có một chút phẫn nộ, giống như chết ở trong tay cô là một việc cam tâm tình nguyện.
Tối hôm qua, hắn phát hiện chính mình có điểm tương đồng cùng với những người đàn ông đó.
Hắn sẽ bị người phụ nữ kia giết chết?
A...
Buồn cười...
Cho nên hắn mới tính toán "tiên hạ thủ vi cường".
Ngay lúc hắn đưa ra mệnh lệnh.
Không biết vì sao, trong lòng lại vụt ra một cỗ lửa giận.
Thậm chí hắn cũng không hiểu, rốt cuộc mình tức giận cái gì.
Chờ đợi hơn nửa giờ sau.
Trong đầu, những hình ảnh không ngừng hiện lên.
Mọi chuyện đã từng phát sinh trong mộng.
Hắn hoảng hốt, thậm chí còn không phân được, là mơ hay là thật.
Rồi đến khi Hồng Dạ truyền tin tức đến, nói thất bại rồi, cô không chết.
Sự tức giận tích tụ ở trong lòng cũng không biết vì sao, liền lập tức tiêu tán.
Hình như, hắn còn nhẹ nhàng thở ra.
Hiện giờ, giấc mơ kia lại lần nữa tìm đến.
Nhưng lại có sự khác biệt với những giấc mộng trước kia.
Đan chéo hỗn tạp vào nhau, tất cả đều là hình ảnh hắn bị Tô Yên giết chết.
Phảng phất trong khoảng khắc đó, hắn chính là nam nhân trong mộng kia.
Lần lượt bị chịu thiệt sai sử, lần lượt bị giết.
Tựa hồ cho dù có trải qua bao nhiêu lần, kết cục đều là như thế.
Mí mắt Phượng Dung buông xuống, bưng ly pha lê đặt trên bàn bên cạnh lên.
Uống một ngụm nước.
Đôi môi tái nhợt nhè nhẹ nhuận hồng.
Từng khớp xương tay rõ ràng, gắt gao nắm chặt ly nước.
Thấp giọng lẩm bẩm
"Tô Yên"
Trong phòng không bật đèn.
Chỉ có thể nương theo ánh trăng, ẩn ẩn thấy rõ dáng người của hắn.
Miệng lẩm bẩm, lông mi run lên.
Một tiếng rồi lại một tiếng, si ngốc, thanh âm trầm thấp vang lên như muốn chui và lòng người.
······
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên tỉnh lại.
Đứng ở phòng khách, cô do dự một hồi lâu.
"Tiểu Hoa"
"Dạ? Ký chủ??"
" Người bị thương, phải mang cái gì đi bệnh viện cho hắn thì mới tốt đây?"
Tiểu Hoa vừa nghe Tô Yên nói, biết ngay cô muốn đi thăm Phượng Dung.
Tinh thần lập tức tỉnh táo
"Chờ một lát, ký chủ."
Im lặng trong chốc lát, liền nghe âm thanh khẳng định của Tiểu Hoa
"Ký chủ! Hoa!"
Tô Yên chớp chớp mắt
"Thật sự?"
"Đương nhiên!"
Tô Yên lấy túi tiền ở trên bàn.
Lật xem bên trong.
"108 đồng."
Đây là toàn bộ tài sản của cô.
"Ô, đi ra cửa hàng bán hoa trước đã."
Nghĩ vậy, Tô Yên đi ra ngoài cửa.
Tiểu Hoa chặn lại, nói
"Ký chủ, bên cạnh bệnh viện có một cửa hàng bán hoa."
"Được"
Cô thành thành thật thật đồng ý.
Nửa giờ sau, lúc Tô Yên đứng ở trước cửa hàng bán hoa.
Nhìn trong tay còn dư lại 22 đồng.
Tiểu Hoa khẽ meo meo nói
"Ký chủ, mua cẩm chướng*."
*
Tô Yên gật gật đầu
"Ừm"
Kết quả là, mười phút sau.
Tô Yên cầm ba bông hoa cẩm chướng xuất hiện ở cửa phòng bệnh.
Trong đó có một bông, tiền không đủ để mua, chủ quán thấy Tô Yên cũng là một tiểu cô nương đáng yêu, thế nên đã rất hào phóng cho luôn một bông.
"Hoa này, mang đến phòng bên cạnh đi."
Cô vừa mới bước đến cửa đã nghe thấy giọng nói của Hồng Dạ.
Tiếp đó, liền thấy mười mấy vệ sĩ áo đen, từ phòng bệnh đi ra mang theo mấy lẵng hoa, cùng với các loại cẩm chướng và quà tặng.
Xung quanh cửa toàn hoa là hoa, một đống rồi một đống, người không biết còn tưởng rằng có ai kết hôn ở bệnh viện đấy.
← Ch. 148 | Ch. 150 → |