Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 014

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 014
Ngoại truyện
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Không biết khi nào, lãnh đạo của đại học X đều đứng ở cửa phòng học, còn có một người đầu tư được vây quanh.

Hắn mặc áo sơ mi trắng, cổ tay áo xắn lên, dáng người cao gầy, từng cử động đều mang theo lười nhác và tự phụ.

Vị tổng giám đốc Khương này, đôi mắt lướt qua mọi người nhìn cô gái đang đứng trên bục giảng.

Con ngươi đen nhánh hờ hững hiện lên ý cười.

Mấy vị lãnh đạo còn đang không hiểu, người đầu tư này là thấy ai? Cười vui vẻ như vậy?

Phải biết rằng, bọn họ đã đi cùng hắn hai tiếng, hắn từ đầu đến cuối đều là một bộ lười nhác nhàn nhạt.

Mấy vị lãnh đạo trong lòng cũng không biết, tổng giám đốc Khương tuổi trẻ đầy hứa hẹn này, còn có thể đầu tư vào trường của bọn họ không?

Lúc đang suy nghĩ, nam sinh đứng trên bục giảng vừa tỏ tình với Tô Yên, hoàn toàn xé rách.

Ý nói, nếu cô không đồng ý lời tỏ tình của tôi, vậy đừng trách tôi.

Nam sinh kia hừ lạnh, "Nhìn cô lớn lên thanh thuần, vốn dĩ tưởng mọi người chỉ đồn bậy, hiểu lầm cô, nhưng nhìn thái độ này của cô, chính là một người phụ nữ hám tiền, người như cô tôi đã thấy nhiều, chỉ cần mua một cái túi hàng hiệu, giường của ai cũng có thể bò lên."

Tô Yên vẫn bình thản, cô rất nghiêm túc hỏi: "Cậu không có tiền cho nên cảm thấy rất tự ti sao?"

Nói xong, nam sinh kia sắc mặt càng ngày càng khó coi.

Kỳ thật Tô Yên cũng không phải muốn công kích hắn ta, chỉ là đơn thuần tò mò, cũng hỏi rất thành khẩn.

Nam sinh kia thay đổi sắc mặt mấy lần, cuối cùng không nhịn được, giơ tay định đánh, "Tìm chết!"

Bên này đang náo nhiệt, ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một giọng nói, "Này, bạn học."

Giọng nói kia rất êm tai, mang theo khí thể không thể bỏ qua.

Nam sinh sửng sốt, quay đầu lại.

Giây tiếp theo, bảo tiêu mặc đồ đen không biết từ đâu xuất hiện, ấn hă. s ta lên bàn giảng viên.

Sinh viên đang hóng hớt đều kinh hoảng, sợ tới mức kinh hô lên tiếng.

Tô Yên ngẩng đầu nhìn qua, khi cô nhìn thấy người đứng ngoài cửa, chớp chớp mắt, "Khương Nhiên"

Người đàn ông lên tiếng, sắc mặt không đẹp lắm.

Đi đến trước mặt Tô Yên, nhìn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận cô không bị thương.

Giây tiếp theo, không chút nào cố kỵ ôm người vào trong lòng mình.

Động tác của hắn, làm nhóm sinh viên sợ ngây người, còn cả mấy vị lãnh đạo.

Này... sao lại thế này??

Khương Nhiên nhăn mày, liếc nhìn nam sinh đang bị ấn trên bàn không thể cử động, nhìn lại mấy vị lãnh đạo kia, ngữ khí trầm thấp cười như không cười,

"Đây là tố chất của sinh viên trong trường?"

Chủ Nhiệm Giáo Dục đi tới, vội vàng nhận lỗi cười nói "Tổng giám đốc Khương, việc này là chuyện ngoài ý muốn, may mà ngài giúp đỡ."

Vừa nói vừa giới thiệu, "Đây là sinh viên giỏi trong trường, Tô Yên, ách... tổng giám đốc Khương quen biết?"

Chủ Nhiệm Giáo Dục cố ý thả con tép, bắt con tôm muốn xác nhận.

Khương Nhiên rũ mắt, nhìn bộ dáng vô tội của Tô Yên, cười, "Tôi và vợ của tôi, tự nhiên là quen biết."

Ngữ khí lười nhác, toàn trường đều ngốc.

Cái gì?!

Vợ??

Bọn họ... kết hôn??

Người ngốc không chỉ chỉ là quần chúng ăn dưa, còn có nhóm lãnh đạo.

Bọn họ còn muốn để Khương Nhiên đầu tư, kết quả vợ người ta học ở trường mình cũng không biết.

Công tác điều tra quá không cẩn thận!

Tô Yên túm túm tay áo Khương Nhiên, nghi hoặc, "Sao anh lại tới đây?"

Khương Nhiên thò lại gần hôn lên má cô một cái, "Tôi không tới, làm sao có thể biết được em ở đây chịu khổ?"

*****

Hai người bọn họ ân ân ái ái trước công chúng.

Anh chàng sinh viên bị đè trên bàn cứng đờ người lại, đại khái là bị nhóm bảo tiêu mặt không biểu tình dọa sợ.

Nói chuyện cũng không có khí thế hùng hổ như vừa rồi, tiếng nói lập tức yếu đi, "Tổng, tổng giám đốc Khương, tôi không có ý này, tôi cũng không biết cô ấy là vợ ngài."

Kỳ thật hắn ta cũng không biết Khương Nhiên là ai, nhưng, thấy lãnh đạo nhà trường tới, còn gọi hắn là tổng giám đốc Khương, chắc chắn là một nhân vật lớn, vậy nên lập tức héo.

Khương Nhiên hơi nhíu mày, ngược lại lại nhìn về phía Tô Yên, "Em chưa từng nói với người khác là em đã kết hôn?"

"Ách..."

Cô còn chưa nói gì, Khương Nhiên đã bất mãn ép sát, "Tôi làm sao mà em không nói được? Hay là làm em cảm thấy mất mặt?"

Cô mềm mại nói, "Em, em không có ý này."

Tô Yên vô tội, bổ sung một câu, "Bọn họ không hỏi."

Không có ai hỏi cô, làm sao cô có thể tự giới thiệu rằng mình đã kết hôn?

Tốt nghiệp cấp ba, mới đủ mười tám tuổi, đã bị người kéo đi kết hôn.

Khương Nhiên nghe thấy câu cuối cùng, thần sắc hòa hoãn hơn một chút.

Quả nhiên, vẫn không thể mặc kệ cô.

Vợ của mình thì mình bảo vệ, ai biết không để ý một lát thôi đã bị người không có mắt bắt nạt.

Vừa nghĩ xong, đôi mắt hắn hiện lên một tia sáng, nhìn về phía lãnh đạo nhà trường.

Ngày hôm sau, Tô Yên vừa đến trường, đã bị hiệu trưởng mời đi, hỏi han ân cần một lần.

Mà trên diễn đàn của trường, toàn bộ là tin tức Tô Yên và Khương Nhiên kết hôn.

Một ngày không đến, toàn trường đều biết Tô Yên đã kết hôn.

Hơn nữa ảnh của Khương Nhiên cũng được đăng lên, được các nữ sinh viên si mê.

Ngày thứ ba, Tô Yên được chủ nhiệm mời đi, lại hỏi han ân cần một lần.

Ngày thứ tư, ngày thứ năm....

Cả một tuần, bị lãnh đạo toàn trường hỏi han ân cần.

Sinh viên đại học X đều bị dọa sợ.

Thậm chí bắt đầu sôi nổi suy đoán, chẳng lẽ gia đình Tô Yên cũng không kém?

Lúc sau thậm chí có tin tức truyền ra, Tô Yên mới là cổ đông lớn nhất của trường.

Nháy mắt đã dập tắt tin tức cô ham giàu, quyến rũ Khương Nhiên.

Các nữ sinh viên sôi nổi hâm mộ ghen ghét, ngôn luận nghiêng về một phía.

Hai năm sau không ai dám tỏ tình với Tô Yên nữa, cuộc sống đại học của cô thành một truyền kỳ.

Nhưng mà chuyện này đối với cô mà nói, yên tĩnh không ít.

Chờ đến khi Tô Yên tốt nghiệp, rất ít người biết được tin tức của cô.

Tô Yên rất ít xã giao, ở trong trường ngoại trừ đi học, cơ bản không tham gia các hoạt động ngoại khóa.

Cho nên sau khi cô tốt nghiệp, thì không có tin tức.

Nhưng nghe nói hai vợ chồng rất ân ái hạnh phúc.

···················

"Ký chủ, ký chủ."

Tô Yên sống cả đời với Khương Nhiên, khi tỉnh lại, thấy mình đang ở trong một không gian đen tối.

Cô mờ mịt, "Đây là đâu?"

"Ký chủ, đây là trạm không gian, mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, linh hồn đều sẽ tới đây."

"Ừm", Tô Yên lên tiếng.

"Ký chủ, ngài đã có được một mảnh vỡ, hơn nữa đạt được 3 điểm thưởng."

"Điểm thưởng? Là có ý gì?"

"Ngài có thể dùng điểm số để thêm vào dung lượng não và giá trị thể lực. Hoặc là chia một cách ngẫu nhiên. Điểm số này để nâng cao năng lực của ngài trong các thế giới sau."

Tô Yên đã hiểu.

"Vậy, tăng hai điểm vào giá trị thể lực, một điểm vào dung lượng não."

"Leng keng, tình trạng hiện tại của ngài

Dung lượng não: 2

Giá trị thể lực: 5"


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)