Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 139

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 139
Bạch liên nam sủng muốn làm yêu (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Editor: Đặng Trang.

Beta:Tinh Niệm

Chờ đến khi Tô Yên đẩy cửa đi vào Xuân Mãn Lâu.

Liền nghe được bên trong có tiếng gào thét to.

"Nhanh, mau đem tiểu quan Cơ Ngọc tới đây cho ta, bổn điện hạ hôm nay nhất định phải mua hắn!"

Tô Yên dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn lại.

Một nam tử ăn mặc đẹp đẽ quý phái, đầu đội ngọc quan, một đôi mắt đào hoa hơi hơi nhếch lên.

Làn da ở cổ màu đồng, bị hôn lên hai dấu môi đỏ thẫm.

Quạt mặt tơ vàng phe phẩy nhè nhẹ.

Bên cạnh hắn, trái ôm phải ấp.

Trong lòng ngực còn có một cô nương dựa sát vào.

Một bên nói chuyện, một bên còn hôn môi hai cái.

Một bức tranh sống động về bộ dạng phong lưu của hoa hoa công tử.

Sau đó, liền nghe thấy nữ tử được hắn ôm vào trong lòng ngực, âm thanh cười nói yêu kiều

"Tam điện hạ, ngài sờ ngực người ta thử xem, người ta nhớ ngài thật lâu. Ngài cũng nhớ đem người ta mang về vương phủ nha."

Nói, nàng ta liền lôi kéo tay nam tử kia, dán lên bộ ngực trắng bóng.

Lan Chi từ phía sau Tô Yên nhỏ giọng nói

"Tiểu hầu gia, vị này chính là Tam điện hạ."

Lan Chi cố tình nhấn mạnh.

Dù gì thì vừa nãy bọn họ mới xử lý chuyện có liên quan đến vị Tam điện hạ này.

Việc ở sòng bạc kia, còn không phải là người của Tam điện hạ?

Tô Yên chớp chớp mắt, đi vào.

Thật nhanh Bảo ma ma từ trên lầu đi xuống.

Khi nhìn đến Tô Yên xuất hiện, đôi mắt bà ta lập tức sáng ngời.

"Ai da, tiểu hầu gia, hôm nay sao lại tới sớm như vậy? Ta đây liền đi kêu các cô nương ra tiếp ngài."

Dứt lời tính toán định lui lên lầu.

Tô Yên nói

"Không cần, ta tìm Cơ Ngọc."

Vốn dĩ Tam điện hạ đang mơ màng trêu ghẹo các cô nương, mí mắt chợt động.

Liền nhìn về phía Tô Yên.

Híp mắt, cẩn thận nhìn nàng.

Bảo ma ma đầu tiên là liếc mắt nhìn Tam điện hạ một cái.

Tựa hồ có chút do dự.

Cuối cùng vẫn nói

"Ta cho người kêu hắn tới."

Tô Yên lắc đầu

"Không cần, ta tự mình đi tìm hắn."

Nói xong, tự nhiên như ở nhà mình, không cần người dẫn đường, nàng trực tiếp xốc mành đi đến hậu viện.

Lên lầu hai, đi vào phòng Cơ Ngọc.

Nàng gõ cửa ba cái.

Bên trong truyền đến giọng nói

"Ai đó?"

"Là ta, Tô Yên."

Âm thanh nàng vừa dứt.

Bên trong an tĩnh trong chốc lát.

Rồi truyền đến tiếng bước chân.

Cửa phòng được mở ra.

Cơ Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, mặc một thân y phục thuần sắc trắng.

"Tiểu hầu gia."

Tô Yên nhìn Cơ Ngọc, nửa ngày sau, mới chậm rì rì hỏi

"Tại sao buổi sáng hôm nay chàng lại rời đi?"

Đôi mắt Cơ Ngọc buông xuống, không kiêu ngạo không siểm nịnh

"Đã đến giờ, tự nhiên sẽ trở về."

Tô Yên gật đầu

"Ta muốn chuộc thân cho chàng, chàng muốn hay là không muốn?"

Nàng không có loanh quanh lòng vòng, trực tiếp mở miệng hỏi luôn.

Cơ Ngọc sửng sốt, sau đó cười nhạt

"Tiểu hầu gia hà tất một hai phải cố chấp trên người nô?"

Tô Yên không trả lời.

Đi vào phòng, định đóng cửa lại.

Cuối cùng còn nói với Lan Chi một câu

"Đừng cho người khác tiến vào."

"Vâng, hầu gia."

Bùm một tiếng, cửa phòng bị đóng lại.

Trong phòng chỉ có hai người Tô Yên và Cơ Ngọc.

Tô Yên nhìn hắn

"Hôm qua chúng ta uống rượu, ta uống say. Là chàng đỡ ta lên giường?"

Mí mắt Cơ Ngọc giật giật, gật đầu

"Vâng"

"Ta là nữ nhi, việc này chàng đã biết?"

Cơ Ngọc nghe vậy bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thật lâu sau, lại nhịn không được mà thở dài

"Tiểu hầu gia là quyết tâm muốn chuộc ta về hầu phủ?"

Tô Yên hỏi ra lời này, mặc kệ trước đó Cơ Ngọc có biết hay không, hiện giờ hắn đều đã biết.

Bí mật lớn như vậy.

Hắn hiện giờ đã biết, sao lại có thể mặc kệ hắn ở chỗ này được?

Hắn cẩn thận ngẫm lại, hình như, chuộc thân đến hầu phủ, cũng không hoàn toàn chán ghét, thậm chí còn cảm thấy cùng nàng ở bên nhau cũng có chút thú vị.

Tô Yên nhìn biểu tình hắn, thật lâu.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Cuối cùng mím môi, nàng quay mặt đi.

Bước tới trước mặt bàn, rót cho mình một tách trà rồi ngồi xuống.

Nàng cúi đầu, uống từng chút một.

Sau một lúc lâu, nàng rũ mắt nhìn khí nóng từ nước trà bay lên.

"Nếu chàng thực sự không muốn theo ta, ta sẽ không ép buộc."

Khi Tô Yên nói lời này, bả vai nàng rũ xuống.

Nàng chậm rì rì nói

"Ta, ta không có ý ép buộc chàng. Chỉ cho rằng, chàng cũng thích ta."

Có lẽ mấy vị diện trước đây đều quá thuận lợi.

Mỗi một lần, hắn dường như luôn có tình cảm với nàng trước.

Thế cho nên nàng coi chuyện này là hiển nhiên.

Chỉ là khi nãy thấy bộ dáng bất đắc dĩ thở dài của hắn.

Nàng mới phản ứng lại.

Hắn không muốn đi theo mình.

Dưa hái xanh, tóm lại sẽ không ngọt. *

*Thành ngữ "Dưa hái xanh không ngọt": làm việc gì quá vội vã sẽ không có được kết quả tốt.

Nếu kiên trì không muốn đi, vậy thôi đi.

Tô Yên ngồi đó, thành thành thật thật cầm tách trà.

Vừa ngẩng đầu, thấy Cơ Ngọc không nói gì, cũng đang nhìn nàng.

Cô cúi đầu uống một ngụm trà,

"Ta uống xong sẽ đi."

Sau khi nói câu này, cô không ngẩng đầu lên nữa.

Chỉ ngồi thẳng, uống từng ngụm một.

Thiếu niên công tử như ngọc, ngày xưa thấy trong ánh mắt hắn như là biển sao trời mênh mông, sáng lấp lánh.

Bây giờ, thiếu niên này đang ngồi trên ghế, cúi đầu xuống, uống trà một cách thành thật.

Sau đó chậm rì rì nói ra một câu như vậy.

Thế nhưng làm cho hắn khẩn trương.

Cơ Ngọc đứng ở cửa, vẫn không nhúc nhích.

Vẫn luôn nhìn nàng.

Đôi mắt từ trước đến nay chưa bao giờ gợn sóng, cuối cùng cũng xuất hiện phản ứng.

Chờ đến khi Tô Yên uống trà xong, phát hiện hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.

Cho rằng hắn muốn đuổi nàng.

Tô Yên càng héo.

Nàng cũng không ngờ rằng, bản thân sẽ bị hắn chán ghét như vậy.

Tô Yên đứng dậy, dần dần khôi phục vẻ ngoài lạnh nhạt như ngày thường.

"Ta đi trước, chàng bảo trọng."

Nói xong, nàng đi ra cửa, mở cửa phòng.

Lan Chi hành lễ

"Tiểu hầu gia ngài.... ."

Còn chưa nói xong, đột nhiên một bàn tay khớp xương rõ ràng ấn vào cánh cửa Tô Yên vừa mở ra.

Trở tay đóng nó lại.

Trước khi cửa phòng đóng lại, Lan Chi nhìn thấy Tiểu hầu gia của mình bị người kia kéo cánh tay.

Tô Yên nhìn chằm chằm vào cửa, sửng sốt.

Nàng nghiêng đầu nhìn Cơ Ngọc.

Sắc mặt Cơ Ngọc tái nhợt, thân thể hắn tựa hồ vẫn luôn không tốt.

Che miệng lại ho khan một tiếng.

Ngẩng đầu nhìn Tô Yên.

Thanh âm trầm thấp

"Tiểu hầu gia nói bảo trọng là có ý gì?"

Tô Yên chớp chớp mắt

"Hy vọng chàng, chăm sóc cơ thể của mình."

Cơ Ngọc lên tiếng

"Tiểu hầu gia muốn cùng nô cửu biệt*? Quan tâm lâu như vậy chỉ là trêu đùa nô, bây giờ cảm thấy không thú vị, liền dứt khoát rời đi, một câu bảo trọng liền kết thúc? "

*cửu biệt: xa cách lâu ngày

Tô Yên lẩm bẩm

"Chàng có thể yêu cầu bồi thường. Bất cứ thứ gì ta cũng sẽ cho chàng."

Cơ Ngọc nghe vậy, vốn là cảm thấy tâm nhói đau, hiện giờ lại sinh ra một trận tức giận.

Có lẽ, sau hơn nửa tháng cùng sống với Tô Yên, đã có rất nhiều thay đổi đối với hắn.

Hắn từ trước đến nay luôn không muốn tiếp xúc với mọi người, nhưng bây giờ, nắm tay nàng, hắn không cảm thấy bài xích, mà có chút thích.

Nàng thường ngẫu nhiên hôn hắn, hắn cũng không hề chán ghét.

Vẫn luôn lười so đo cùng nàng.

Bây giờ nghĩ lại, chính là từ lúc đầu, hắn đã thấy nàng đặc biệt.

Nếu không, làm sao hắn có thể đồng ý đi cùng với nàng, còn để nàng tùy ý hôn hắn, ôm hắn?

Kết quả là nữ nhân này, hôm nay tới đây nói nửa ngày, lại nói một câu không muốn ép buộc hắn.

Còn nói với hắn phải bảo trọng, chính là về sau nàng sẽ không đến đây tìm hắn nữa?

Sớm biết như thế, nàng nên ngay từ đầu không nên chọn hắn.

Chọn hắn xong, lại không cần hắn nữa?

Đâu ra chuyện tốt như thế??

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Cơ Ngọc lôi kéo cổ tay nàng, con ngươi thanh lãnh

"Tiểu hầu gia có thể cho nô cái gì? Nói cho Cơ Ngọc nghe một chút, giá trị bồi thường có đáng để nô giữ bí mật thân phận nữ nhi của tiểu hầu gia hay không."

Tô Yên nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Hiệu đổi tiền, khế đất nhà, phòng ốc, đồng ruộng, chàng muốn gì đều có thể."

Mí mắt Cơ Ngọc rũ xuống,

"Cái gì cũng cho nô?"

"Đúng"

Khóe môi Cơ Ngọc gợi lên nụ cười nhạt

"Tiểu hầu gia ra tay, thật đúng là hào phóng."

Lúc nói, hắn càng dùng sức nắm chặt tay Tô Yên.

Tô Yên nhận ra hắn đang tức giận.

Chớp chớp mắt

"Tại sao chàng lại tức giận?"

Cơ Ngọc nâng mí mắt lên

"Tiểu hầu gia cảm thấy, Cơ Ngọc bị người đùa bỡn, không thể tức giận sao?"

Tô Yên nghiêm túc cãi lại

"Ta không đùa bỡn chàng."

Cơ Ngọc cười nhạt

"Khi Tiểu hầu gia đến đây, chính là hùng hồn nói với Cơ Ngọc, mỗi một câu đều là nghiêm túc. Trong chớp mắt, sau khi chơi đủ, liền tính toán dùng ngân lượng đuổi đi. Còn nói không đùa bỡn ta?"

Khi nói chuyện, đáy mắt hắn không có chút ý cười nào.

Tô Yên di chuyển cổ tay, cố gắng rút tay lại.

Nhưng nữa ngày, cũng không rút về được.

Trước kia không hề phát hiện hắn có sức mạnh lớn như vậy.

Tô Yên nhỏ giọng nói

"Chàng không phải không muốn đi theo ta sao? Những ngày trước ở cùng với ta, vốn dĩ là cưỡng bách chàng. Hiện giờ là chàng không muốn, ta mới ép buộc chàng."

Cơ Ngọc cười lạnh

"Tại sao Tiểu hầu gia không ép buộc ta ngay từ đầu?

Bây giờ chọn ta, nữa đường liền muốn ngừng.

Việc mua bán này thật không có lời a."

Tô Yên thấy hắn cái này không muốn, cái kia cũng không muốn.

Môi mím lợi hại hơn

"Chàng, chàng rốt cuộc muốn như thế nào?

Muốn thế nào?

Cơ Ngọc cũng không biết mình muốn cái gì.

Chính là nghe những lời nói khi nãy của nàng, liền tức giận.

Nhìn nàng mím môi đứng trước mặt mình.

Hắn duỗi tay, ấn người vào cửa.

Tiếp theo, cúi người hôn lên đôi môi kia.

Một khắc khi hôn lên, hắn dường như hiểu ra, chính mình muốn cái gì nhất.

Đôi môi mềm mại như vậy nên chỉ được một mình hắn hôn.

Nghĩ đến đây, hắn ôm người vào trong lòng mình.

Hôn càng thêm dùng sức.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, chúc mừng ký chủ, một ngôi sao sáng lên."

Tô Yên mở to mắt nhìn hắn.

Vừa vặn, lúc này hắn cũng ngừng hôn.

Trong thanh âm thanh lãnh khó phát hiện được tia nhu hòa

"Cơ Ngọc ở chỗ này chờ, chờ Tiểu hầu gia chuộc thân cho nô."

Nói xong, hắn yếu ớt cười.

Trong mắt tựa hồ cũng có vài phần chân thật.

Sau đó, cửa phòng mở ra.

Tô Yên ngơ ngác đi ra ngoài.

Sau đó, cạch một tiếng, tiếng cửa phòng đóng lại.

Lan Chi nhìn quần áo trên người Tiểu hầu gia có dấu vết bị kéo.

Còn tưởng rằng Tiểu hầu gia chịu ủy khuất.

Nhịn không được hỏi

"Tiểu hầu gia? Ngài làm sao vậy?"

Một bên nói một bên đỡ cánh tay Tô Yên.

Tô Yên chớp chớp mắt, phục hồi tinh thần lại.

Sau đó quay đầu lại nhìn vào cánh cửa đã đóng chặt.

Nàng nói

"Đi chuẩn bị chút bạc."

"Vâng, Tiểu hầu gia muốn dùng để làm việc gì?"

"Chuộc thân cho hắn."

Tô Yên nói đương nhiên.

Sau đó, hai người rời hậu viện, đi đến thính đường Hoa Mãn Lâu.

Ngay khi bước vào thính đường, liền nhìn thấy vị Tam điện hạ Âu Dương Thanh, quần áo trên người rối loạn.

Khuôn mặt hắn phủ đầy son phấn của nữ tử.

Còn có dấu son môi.

Nhìn qua thực phóng đãng.

Bảo ma ma đứng bên cạnh, một bên cao hứng, một bên đếm đống ngân phiếu trong tay.

Nhiều ngân phiếu như vậy, tất cả đều là của vị Tam điện hạ này, không cao hứng sao được.

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Sau đó, Tô Yên bước vào thính đường.

Bảo ma ma vội vàng thu hồi ngân phiếu, đi đến trước mặt Tô Yên.

"Tiểu hầu gia? Sao hôm nay ngài đến đây sớm vậy?"

Tô Yên gật gật đầu.

"Ta muốn nói với bà một việc."

Bảo ma ma nhanh chóng nói.

"Ngài nói ngài nói, Tiểu hầu gia phân phó, bảo ma ma nhất định sẽ làm cho bằng được."

Tô Yên gật đầu

"Ta muốn chuộc thân cho Cơ Ngọc, cần bao nhiêu bạc?"

Bảo ma ma sửng sốt, do dự nói

"Cái này............ Cơ Ngọc có đồng ý không?"

Tô Yên gật đầu

"Có"

Đôi mắt Bảo ma ma nhìn về phía Tam điện hạ đang chơi bời thoải mái với một đám cô nương bên cạnh.

Lên tiếng

"Không giấu Tiểu hầu gia, Tam điện hạ cũng đến đây vì mục đích chuộc thân cho Cơ Ngọc. Bây giờ cả hai ngài đang muốn chuộc thân cho cùng một người, Bảo ma ma thật sự không biết nên đem Cơ Ngọc giao cho ai."

Tô Yên nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Thanh phóng đãng ngồi bên cạnh.

Mà Âu Dương Thanh hình như cũng nghe thấy lời Bảo ma ma nói.

Nghiêng đầu nhìn qua đây.

Hắn bắt gặp ánh mắt của Tô Yên.

Vẻ mặt Tam điện hạ lười nhác nở nụ cười quyến rũ

"Tiểu hầu gia, ngưỡng mộ ngưỡng mộ."

Trong khi nói chuyện, hắn há miệng uống ly rượu một cô nương đưa qua.

Sau khi uống sạch, hắn ta đứng dậy.

Quần áo nhếch nhác, bước nghênh ngang đến trước mặt Tô Yên.

Tam hoàng tử đầu tiên nhìn thoáng qua Tô Yên, sau đó là Lan Chi đằng sau nàng.

Cười nói

"Ta là lần đầu tiên thấy, một đại nam nhân đi dạo thanh lâu còn mang một nữ nha đầu đến phục vụ."

Tô Yên chớp chớp mắt, thanh âm lạnh nhạt

"Ngươi có phải muốn chuộc Cơ Ngọc?"

Tam điện hạ làm như có, gật đầu

"Tất nhiên, ta cùng với Cơ Ngọc huynh là nhất kiến như cố*, trong lúc trò chuyện, , tâm sinh ngưỡng mộ.

Định là chuộc hắn ra, quyết không để hắn tiếp tục ngốc ở ngõ hoa liễu hẻm này."

*Thấy như đã quen.

Tay hắn vịn ở cửa thang lầu nói.

Giống như vô tình lên tiếng

"Tiểu hầu gia, muốn chuộc thân cho Cơ Ngọc, cũng phải xem hắn có đồng ý hay không. Dù sao, ta và ngươi đều vì muốn tốt cho hắn, đúng không?"

Tô Yên không quan tâm câu nói này, mà quan tâm câu trước hơn

"Ngươi đối với hắn tâm sinh ngưỡng mộ?"

Tâm điện hạ hơi ngẩn người, cười nói

"Đương nhiên, Cơ Ngọc huynh rất có phong thái, là một tay đàn cổ, viết văn giỏi, lại còn biết trà nghệ. Chỉ sợ không ai không thích hắn."

Tô Yên chớp chớp mắt, nhìn hắn

"Hắn đàn cho ngươi nghe, pha trà cho ngươi uống, còn nói với ngươi hắn viết văn giỏi sao?"

Âu Dương Thanh không biết tại sao cuộc trò chuyện lại đi theo hướng này.

Vốn cho là vị Tiểu hầu gia này sẽ tự động thối lui.

Như thế nào vấn đề nói chuyện vẫn luôn đảo quanh Cơ Ngọc?

Âu Dương Thanh một tay ôm trán

"Tiểu hầu gia hỏi nhiều như vậy, xem ra Cơ Ngọc huynh chưa bao giờ làm thế với ngươi, vậy các ngươi ngày thường làm gì?"

Bốn mắt nhìn nhau, không ai lên tiếng?

Nghĩ đến hình ảnh đó, Âu Dương Thanh thiếu chút cười ra tiếng.

Tô Yên không trả lời.

Âu Dương Thanh nhìn vị Tiểu hầu gia ăn mặc gọn gàng, nói chuyện có nề nếp này.

Đi đường ổn định, có vẻ như không phải là tiểu bá vương kiêu ngạo không kiêng nể gì trong lời đồn.

Hắn có phần tò mò về Tô Yên

Đặc biệt là khi nàng nói chuyện với Bảo ma ma, tất cả hắn đều nghe thấy.

Đây cũng là điều khiến hắn càng tò mò hơn.

Kết quả là, không thèm suy nghĩ, trực tiếp hỏi

"Cơ Ngọc huynh đồng ý ngươi chuộc thân cho hắn?"

Tô Yên gật đầu

"Đương nhiên."

Đôi mắt Âu Dương Thanh xẹt qua một tia sáng.

Lại đánh giá Tô Yên trên dưới một lần.

Lẩm bẩm

"Không nhìn ra ngươi có điểm nào hấp dẫn cả."

Nhìn qua như một tiểu bạch kiểm.

Chẳng lẽ hắn còn có kế hoạch khác?

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Ngược lại, Âu Dương Thanh nhìn Tô Yên, lộ ra vẻ mặt tiếc nuối

"Nếu Cơ Ngọc vừa ý ngươi, ta sẽ không nói gì thêm. Ta đem hắn giao cho ngươi, mong Tiểu hầu gia hãy quan tâm hắn."

Tô Yên gật đầu

"Được"

Sau khi đồng ý, cô ngẩng đầu nhìn về phía Bảo ma ma.

Bà ta che miệng cười

"Ai da, nhìn này, ta không ngờ Cơ Ngọc của chúng ta lại nổi tiếng đến vậy. Được Tam điện hạ thích, được Tiểu hầu gia thích, Bảo ma ma cũng không muốn nhiều lời, ngài chỉ cần chuẩn bị ba ngàn lượng, ba ngày sau, liền có thể chuộc người ra."

Ba ngàn lượng đối với Tô Yên không phải là một con số lớn.

Nhưng trong số tiểu quan đã được chuộc.

Đây là mức giá cao nhất.

Bảo ma ma nhìn nàng cười tủm tỉm, xuống tay chào giá đúng là không lưu tình chút nào.

Tô Yên nghi hoặc

"Vì sao không phải ngày mai?"

Bảo ma ma sửng sốt, sau đó che miệng cười

"Tiểu hầu gia đừng quá nóng vội, đây là truyền thống. Dù sao Cơ Ngọc đi rồi, hắn cũng không thể trở lại. Ta muốn hắn ở lại thêm ba ngày, xem như từ biệt."

Tô Yên gật đầu

"Được, ba ngày sau ta sẽ đến đây chuộc người."

Nói xong, chuyển hướng nhìn sang Âu Dương Thanh, lên tiếng

"Tam điện hạ, cáo từ."

Âu Dương Thanh thưởng thức quạt gấp trong tay, gật gật đầu.

Sau đó, Tô Yên và Lan Chi rời đi.

Chờ hai người rời đi.

Âu Dương Thanh xoay người đi hướng hậu viện của Cơ Ngọc.

Lập tưc lên lầu hai.

Thịch thịch thịch gõ cửa

"Cơ Ngọc tiểu bảo bối ~, mau mở của, gia đến ~~"

Trên mặt mang theo nụ cười lười nhác, một bộ dáng phóng đãng.

Cửa phòng vừa mở ra.

Cơ Ngọc thần sắc lãnh đạm xuất hiện trước mặt hắn.

Bộ dáng phóng đãng của Âu Dương Thanh thoáng cứng đờ, lặng lẽ rời khỏi ánh mắt Cơ Ngọc.

Hắn nhét quạt gấp trong tay vào sau cổ áo.

Nghênh ngang đi vào bên trong.

Đi vào, ngồi xuống cái bàn trước mặt.

Bưng lên ly trà, uống từng ngụm.

Tiếp theo, bộ dáng lười biếng nói

"Tiểu hầu gia kia là như thế nào? Ngươi tính toán đồng ý để hắn chuộc thân cho mình sao?"

Cơ Ngọc ngồi xuống trước mặt đàn cổ

Ngón tay khảy dây đàn, từng tiếng một, liên tiếp nhưng không thành một khúc nhạc, khiến người nghe cảm thấy buồn bã khó chịu.

Hắn buông hạ mặt mày, lãnh đạm lên tiếng

"Ân"

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi Âu Dương Thanh thấy Cơ Ngọc gật đầu.

Hắn có điểm không thể tin tưởng

"Ngươi sẽ không thực sự cho mình là tiểu quan ở trong câu lan ngõa xá này chứ? Cơ Ngọc huynh, bổn điện hạ còn trông cậy vào ngươi mở mang lãnh thổ cho bổn điện hạ đấy. Chỉ là để Ngươi ở đây hai ngày. Như thế nào thật đúng là lăn lộn ra luôn cả việc chuộc thân rồi đây?? "

Ngón tay khớp xương rõ ràng của Cơ Ngọc khảy trên huyền cầm, đứt quãng.

Ngon tay hắn tạm dừng lại.

Nửa ngày sau

"Ngươi làm rất tốt, nếu cần ta hỗ trợ, cũng có thể đến hầu phủ tìm ta."

Âu Dương Thanh mở to mắt nhìn thằng nhãi này.

"Ngươi, ngươi, ngươi... ngươi đây là qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa!"

Cơ Ngọc giương mắt nhìn Âu Dương Thanh

"Là ta cứu ngươi, tám từ này không nên dùng trên người ta."

Âu Dương Thanh nâng tách trà, giận dữ uống hết nước trong cốc.

Hắn hít một hơi thật sâu

"Được lắm, ngươi cho ta một lí do, vì sao một hai phải đi theo tiểu hầu gia kia."

Cơ Ngọc nghĩ đến lúc Tô Yên nhắm mắt lại, lông mi run run bị hắn đè trên cánh cửa hôn.

Khóe môi nhẹ cong một chút

"Nhìn nàng, không tệ lắm."

Âu Dương Thanh nghe lý do này, càng không phục

"Hắn mới quen ngươi bao lâu, huynh liền nhận thấy hắn không tồi?

Ta với ngươi đã quen biết tám năm, tại sao trước đây ta chưa từng nghe ngươi khen ta một câu nào?"

- ----

Uyển: uống ly trà cho bỏ tức, nam chính vị diện này trọng sắc khinh bạn @@

*****

Editor: Tịnh Uyển

Beta: Tinh Niệm

Âu Dương Thanh buồn bực.

Ban đầu dựa theo kế hoạch.

Đó là để Cơ Ngọc ở đây ngốc hai ngày, lấy danh là tiểu quan xuất thân thanh lâu được thu vào trong vương phủ.

Che giấu tai mắt.

Kết quả là.

Chỉ đặt hắn ở đây hai ngày, còn chưa đến một tháng, liền chạy theo người khác....

Lý do chỉ là một câu, cảm thấy người kia không tệ lắm.

Có nhiều người không tệ trên khắp thiên hạ, tại sao hắn một hai phải đi theo Tiểu hầu gia kia?

Tuy nhiên, nếu làm Cơ Ngọc tức giận, hắn cũng không dám.

Mặc dù mang thân phận hoàng tử, nhưng mà... vẫn là không dám nha.

Kết quả, Âu Dương Thanh chỉ có thể ngồi ở đó giận dỗi.

Quân sư của hắn ta bị một tiểu bạch kiểm dụ dỗ bỏ chạy.

Hắn có thể làm gì đây?

Tức giận, tức giận, tức giận.

Sau khi tức giận xong, Âu Dương Thanh lại lấy ra quạt gấp của mình từ sau cổ.

Mạnh mẽ quạt.

Tức giận trên mặt tựa hồ được ly trà kia tưới diệt sạch sẽ.

Âu Dương Thanh tò mò

"Ngươi nói thật cho ta biết, tại sao lại đi theo tiểu hầu gia đó?"

Âu Dương Thanh đưa tay lên cằm, suy nghĩ hồi lâu.

Vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Cơ Ngọc cúi đầu, không nói gì.

Âu Dương Thanh trước mắt sáng ngời

"Ngươi có chủ ý với hắn?"

Bàn tay đang gảy dây đàn của Cơ Ngọc dừng lại.

Tiếng đàn đột nhiên im bặt.

Có ý với nàng?

Rất nhiều ký ức lóe lên trong tâm trí hắn.

Cuối cùng, ngừng tại thời điểm Tô Yên nhắm mắt lại nghiêm túc hôn hắn.

Hắn cười khẽ

"Đúng, có ý với nàng."

Luôn nghĩ là nàng cưỡng bách mình.

Lại không ngờ tới, chính mình lại nhớ thương người ta.

Tuy nhiên, rõ ràng "có ý" của Cơ Ngọc không giống Âu Dương Thanh nghĩ.

Âu Dương Thanh cầm cây quạt mạnh mẽ quạt

"Theo lời đồn, tài sản của Tiểu hầu gia này là nhiều nhất trong các hầu phủ. Có thể được huynh đánh chủ ý, chẳng lẽ hắn còn mặt khác mà người ta không biết?"

Cơ Ngọc ngẩng đầu liếc nhìn Âu Dương Thanh.

Sau đó nói

"Thời gian không sai biệt lắm, ngươi nên trở về đi."

Âu Dương Thanh sửng sốt,

"Ta ngồi đây còn chưa được một nén nhang, ngươi liền đuổi ta đi?? Trước đây chúng ta còn ở bên nhau suốt đêm. Vì sao hôm nay lại thay đổi??"

Biểu tình hắn ta vô cùng đau đớn, phảng phất như lên án Cơ Ngọc là một tên tra nam.

Đôi mắt Cơ Ngọc rũ xuống

"Ngày mai đến, nhớ mang theo một bản khế ước bán thân."

Sắc mặt Âu Dương Thanh hơi thay đổi, đảo mắt liền khôi phục bình thường.

Tò mò hỏi

"Để làm gì?"

"Bán mình."

Âu Dương Thanh

"......"

Âu Dương Thanh rất tò mò, hầu phủ này rốt cuộc có bao nhiêu bảo bối.

Cơ Ngọc có thể sẵn lòng ký khế ước bán thân, bán cho tiểu hầu sao kia sao??

Âu Dương Thanh nghĩ thế nào cũng chỉ cho rằng Cơ Ngọc chính là nhớ thương bảo bối của Tô Yên.

Dù sao Tô Yên cũng là nam nhân.

Long Dương chi hảo?

Âu Dương Thanh khẳng định, Cơ Ngọc sẽ không có sở thích này..

Ơ, không đúng, phải nói.

Dựa trên sự hiểu biết của Âu Dương Thanh về Cơ Ngọc trong nhiều năm qua.

Thằng nhãi này chỉ thích hợp sống cô độc hết quãng đời còn lại.

Dù sao, mặc kệ nam nữ, trong mắt hắn đều đồng dạng ghét bỏ.

Ngày hôm sau

Tô Yên vẫn đúng giờ đến Hoa Mãn Lâu.

Tự nhiên là đi tìm Cơ Ngọc.

Nơi nào biết, khi nàng vừa đến hậu viện, lên lầu hai, lại bị một tiểu quan chặn lại.

Tiểu quan kia trang điểm hoa hòe lộng lẫy, dựa vào lan can, ngượng ngùng xoắn xít e lệ.

"Hầu gia, nô gia có lễ."

Hắn ta mặc quần áo xuyên thấu, cực kỳ mỏng.

Đặc biệt là như vậy một thân thấp hèn, dáng người trắng nõn gầy yếu kia liền hiển hiện ra.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-346)