Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 126

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 126
Yêu Vương đại nhân hắc hóa (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Edit: Đặng Trang

Beta: Tinh Niệm

Tiểu Hoa nói:

"Kí chủ, chị muốn tiếp thu ký ức hay cứu người trước?"

Tô Yên:

"Cứu người".

"Leng keng, đang mở hình thức kịch bản.

Ký chủ, chị có thấy bộ hài cốt trắng đằng sau không?

Ở trên bộ hài cốt kia có một cái hộp, bên trong đó có đan dược cùng một quyển bí tịch.

Chị đem đan dược kia cho hắn ăn, hắn sẽ không chết."

Tô Yên nghe Tiểu Hoa chỉ thị, đi đến chỗ bộ xương, quỳ phía sau nó, thấy ở một nơi khuất tầm nhìn có cất giấu một hộp đen.

Trong sơn động tối tăm, mà cái hộp kia lại được giấu đến kín mít, dù Tô Yên đã biết được vị trí nhưng vẫn phải mò mẫm một hồi lâu.

Rốt cuộc cũng sờ đến chiếc hộp, từ phía sau bộ hài cốt lôi ra.

Lau qua tro bụi trên mặt hộp một lượt, lộ ra bề ngoài chiếc hộp.

Mặt trên hộp có vẽ một số hoa văn khá phức tạp.

Nàng duỗi tay, mở chiếc hộp ra.

Bên trong có một bình sứ nhỏ đen tuyền và một quyển bí tịch màu vàng.

Nàng lấy cái bình sứ, đổ đan dược bên trong ra, đưa vào trong miệng của hắn.

Hoa Khuynh toàn thân không một chỗ nào là lành lặn ngồi ở bên cạnh, chỉ còn lại chút hơi tàn.

Viên đan dược kia ở trong miệng hắn thật lâu mới từ từ bị nuốt xuống.

Tiểu Hoa không cam lòng lên tiếng:

"Ký chủ, chị cần gì phải xem vào cơ chứ, vết thương trên người hắn sẽ tự tốt lên thôi."

Tô yên nghe thấy lời này, cầm chiếc bình sứ nhìn thoáng qua.

"Đan dược có hiệu quả không?"

Tiểu Hoa rối rắm do dự đáp:

"Chắc là, sẽ có hiệu quả đi."

Mới vừa nãy bởi vì sợ hắn sẽ chết, Tô Yên không có nhìn kỹ.

Hiện giờ vuốt cái bình sứ kia mới phát hiện đồ án được vẽ trên chiếc bình.

Nương theo chút ánh sáng mờ nhạt, mơ hồ có thể thấy được hoa văn trên đó...

Là một con mãng xà có cánh?

Tô Yên tiến lên cầm lấy quyển bí tịch màu vàng bên cạnh.

Mà cũng kỳ quái, bên trên quyển bí tịch kia một chữ cũng không có.

Nhưng ở bìa bên ngoài có một hàng chữ nhỏ.

Nếu không nhìn kỹ, căn bản sẽ không phát hiện ra.

"Đợi Yêu Vương tái sinh, thế gian hoàn về bụi đất."

Nàng nhìn kỹ lại, một lần nữa xác định không còn chữ nào khác.

Liền vứt quyển sách kia sang một bên, lên tiếng:

"Tiểu Hoa, truyền tống ký ức."

"Vâng, ký chủ."

"Đang truyền tống ký ức..."

Đây là một thế giới tiểu thuyết.

Nàng đang ở trong một quyển sách.

Không chỉ như thế, đây lại còn là một quyển tiểu thuyết nam tần*.

*Tiểu thuyết chủ yếu xoay quanh nam chính.

Đã vậy, quyển sách này, là một loại văn học hắc ám, tam quan sụp đổ.

Quyển sách này tên là 《 Yêu Vương giáng thế 》.

Nam chính trong truyện, tam quan đổ vỡ, độc ác, tàn bạo.

Hắn tên là Hoa Khuynh, cho rằng bản thân được lớn lên trong gia đình hạnh phúc.

Mười hai tuổi phát hiện mình bị phụ thân cho uống các loại độc dược mãn tính từ nhỏ, âm mưu muốn nuôi hắn đến mười lăm tuổi để làm dược nhân.

Bởi vì nam chính không cẩn thận phát hiện ra trước, kết quả là phụ thân hắn chẳng những không thấy áy náy mà còn không hề che dấu trực tiếp mang hắn vào phòng luyện dược, ngâm độc dược, bắt đầu ba năm thảm không nỡ nhìn của hắn.

Mười lăm tuổi, hắn chạy thoát được ra ngoài, muốn tìm mẫu thân cứu trợ.

Nào ngờ, trong lúc vô tình phát hiện mẫu thân cùng nhị đệ của phụ thân dan díu với nhau, còn nói bọn họ là lưỡng tình tương duyệt.

Bởi vì nam chính lén bỏ trốn, nên phụ thân hắn đuổi theo, tới nơi liền nhìn thấy nhị đệ của mình ôm thê tử của mình.

Phụ thân hắn giận dữ, mang cả ba người đến phòng luyện dược.

Khác với nam chính, nhị thúc của hắn mới vừa ngâm độc dược được một lát đã đi đời nhà ma.

Mẫu thân hắn cũng vậy, trước lúc chết, bà ta gom mọi oán hận, nguyền rủa lên người nam chính không được chết tử tế.

Sau đó mới thỏa lòng nhắm mắt xuôi tay.

*****

Edit: Changee

Beta: Tinh Niệm

Mười sáu tuổi, nam chủ lại chạy trốn.

Hắn chạy đến nơi thật xa, nghĩ cách vào học tại một trường học.

Thực mau thiên phú cao siêu của hắn, được lão sư cùng người chung quanh tán thưởng.

Lúc ấy, nam chủ cũng không có ý định báo thù, hắn vẫn như cũ muốn tận hưởng cuộc sống tốt đẹp này.

Nam chủ đại nhân đích thực là "thánh mẫu".

Hắn cho rằng chỉ cần thật tâm đối tốt với mọi người, nhất định sẽ nhận được báo đáp tốt.

Tâm địa hắn thiện lương, thích giúp đỡ mọi người, kết giao rất nhiều bằng hữu.

Học ba năm, đến khi hắn 19 tuổi.

Được trường học công nhận là thiên tài, là đối tượng học tập để mọi người noi gương theo.

Nhưng sau đó, không biết vì sao trường học liên tiếp mất trộm, đã vậy còn chết rất nhiều người.

Tất cả bằng hữu đều vu cáo cho hắn, bảo hắn giết người rồi phi tang.

Lão sư thất vọng đến cực điểm, căn cứ theo quy định của học viện, tước lấy tu vi, bị đánh một trăm roi rồi ném xuống vách núi.

Roi đều không phải là roi da bình thường, mà là loại xương cốt cứng rắn nhất đã qua tuyển dụng, trải qua nhiều lần tu luyện mới thành công.

Một trăm roi, mỗi lần được thực hiện bởi ba sinh viên.

Thật trùng hợp, ba người kia chính là bằng hữu của hắn.

Một trăm roi đánh xong, nửa cái mạng cũng suýt không còn.

Sau đó lại phế đi tu vi, ném xuống vách núi.

Còn có một hơi, cũng xem như hắn phúc lớn mạng lớn.

......

Tô Yến tiếp thu được một nửa ký ức, nhìn thoáng qua Hoa Khuynh đang nằm trên mặt đất.

Việc này sao có thể dùng hai từ bất hạnh để giải thích?

Này cũng quá thảm rồi.

Phụ thân không xem hắn là người, mẫu thân sắp chết cũng muốn oán độc nguyền rủa hắn.

Thật vật vả mới cho rằng đã thoát khỏi bất hạnh, kết giao được bạn tốt.

Kết quả còn bị bạn tốt liên thủ hãm hại, phế đi tu vi, lăn lộn thảm như vậy. Kết quả lại bị ném xuống chân núi.

Mà tới đoạn này, quyển sách mới viết được hơn mười chương.

Trách không được nói quyển sách này là " Hắc ám văn". *

*Truyện với nội dung bi kịch và tam quan đổ vỡ.

Nếu chịu tội lớn như vậy mà còn chưa hắc hóa, thì chắc chắn là đầu óc Hoa Khuynh có vấn đề.

Tiểu Hoa nói,

" Ký chủ, cốt truyện của chị đã bắt đầu, chị thật sự là nhân vật rất quan trọng a."

Tô Yến dừng lại

"Nói đi."

Tô Yên xác thật là có vai trò quan trọng.

Nguyên thân tên Tô Yên, là trưởng lão phái Thanh Sơn.

Ngẫu nhiên phát hiện một cái sơn động, lại ở trong sơn động nhặt được một cái hộp không tên, cùng một viên đan dược.

Nàng muốn biết thứ này rốt cuộc là gì.

Liền đem đan dược nhét tới trong miệng Hoa Khuynh vừa vặn còn thừa một hơi.

Viên đan dược kia chính là một viên thánh dược.

Được làm từ nội gan của một con hoàng kim cự mãng* cùng với các loại dược liệu hi hữu luyện chế mà thành.

*Con rắn vàng.

Nó có thể thay đổi thân thể nhân loại nhỏ yếu, trở thành một con hoàng kim cự mãng chân chính.

Vốn dĩ viên dược này có kịch độc, chỉ có nhịn qua kịch độc mới có thể biến thành hoàng kim cự mãng.

Mà Hoa Khuynh từ nhỏ bị phụ thân biến thành dược nhân để tinh chế thuốc, hắn sớm đã bách độc bất xâm.

Sau khi uống thuốc, dày vò trong bảy ngày.

Hoàn toàn lột xác.

Trở thành nửa người nửa xà.

Chờ đến khi Hoa Khuynh tỉnh lại, dưới sự giải thích của nguyên thân đã thực mau tiếp nhận thân thể mới của mình, hơn nữa lấy được quyển bí tịch kia.

Bí tịch chỉ có những ai dùng đan dược kia mà còn sống sót mới có thể nhìn thấy.

Bí tịch có thể giúp người sống sót tu luyện công pháp lợi hại nhất thế gian.

Trở thành chúa tể của đại lục này.

Kết quả là, Hoa Khuynh bước vào con đường hắc hóa.

Đoạt được Thánh Khí, để mình hoàn toàn trở thành hoàng kim cự mãng.

Sau đó diệt mọi người Hoa gia, làm cho trường học trước kia của hắn mỗi đêm chết một người.

Khiến mọi người nhân tâm hoảng sợ, ai cũng chạy không được, cuối cùng tất cả đều bị hắn giết chết.

Sau đó, tu vi hắn càng ngày càng cường đại.

Hắn chinh phục Yêu giới, trở thành Yêu Vương.

Dẫn dắt Yêu giới huỷ diệt cái gọi là danh môn chính phái, tiếp đó, lại đi san bằng Nhân giới.

*****

Edit: dotrangbmt098

Beta: Tinh Niệm

Khắp nơi đều là thảm họa, nơi nơi đều là tiếng kêu rên bi thảm.

Rốt cuộc có một ngày, chỉ còn lại Yêu giới.

Hoa Khuynh liền bắt đầu không chút do dự động thủ giết người của Yêu giới.

Giết đến cuối cùng, tu vi của hắn đã là cường giả đứng đầu thế giới.

Trừ khi hắn nguyện ý, bằng không căn bản không có người nào có thể giết được hắn.

Cuối cùng, cảm thấy cuộc sống không còn gì thú vị.

Hắn quyết định tự bạo, phá hủy toàn bộ thế giới.

Tan nát hoàn toàn.

······

Khi Tô Yên hiểu hết toàn bộ cốt truyện, yên lặng cúi đầu nhìn về phía Hoa Khuynh đang nằm trên mặt đất.

Trong đầu, thanh âm của Tiểu Hoa vang lên

"Leng keng, tuyên bố nhiệm vụ chủ tuyến, cứu vớt thế giới!"

Tô Yên

"····· thế giới này còn có thể cứu chữa?"

Nếu như để nàng sớm xuyên qua trước mấy ngày, có lẽ còn có khả năng thay đổi.

Nhưng hiện tại, chờ đến khi Hoa Khuynh tỉnh lại, hắn đã sớm hắc hóa, ý định của hắn chính là muốn trả thù xã hội.

Hơn nữa còn có hào quang nam chính, theo nguyên tắc ai cùng hắn đối nghịch thì đều sẽ chết.

như thế làm sao cứu?

Nghĩ như vậy, nàng lại nhớ tới một sự kiện.

Ra tiếng

"Tiểu Hoa, ở trong sách, nguyên thân kết cục như thế nào vậy?"

Tiểu Hoa do dự một cái chớp mắt

"Ách ··· kết cục không được tốt cho lắm!"

Tô Yên

"···· Không tốt đến mức nào?"

Toàn thế giới đều bị Hoa Khuynh hủy diệt, còn có cái gì tồi tệ hơn được nữa??

"Rút gân lột da, phế đi tu vi, bị ném tới chỗ kiến độc bị gặm cắn mà chết."

Tô Yên trầm mặc trong chốc lát

"Bởi vì ta cứu hắn?"

"Bởi vì nguyên thân vào thời điểm hắn tu luyện, đánh nát Kim Đan, muốn hấp thụ toàn bộ tu vi của hắn."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Cho nên, ta là vai ác?"

Tiểu Hoa lập tức nói

"Chúc mừng ký chủ đã đáp đúng"

"Nhiệm vụ nguyên bản vẫn làm đúng không?"

Nhiệm vụ nguyên bản theo như lời Tô Yên chính là làm ba ngôi sao sáng lên.

"Ách, vẫn phải làm, ký chủ, chị cố lên a, chỉ cần ký chủ có yêu cầu Tiểu Hoa tùy thời giúp chị!"

Nhiệm vụ này ở cấp bậc biến thái, dù cho Tiểu Hoa là người đứng xem, nhưng lúc nghe cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Một kẻ biến thái xà tinh bệnh* rắp tâm đen tối muốn trả thù xã hội.

*Có thể hiểu là bệnh thần kinh, cực kỳ biến thái.

Muốn đạt được toàn bộ tín nhiệm của hắn, còn phải bảo đảm thế giới không thể diệt vong.

Thật khó a.

Sau đó Tiểu Hoa lại nói

"Leng keng, nhiệm vụ phụ tuyến, mời ký chủ bảo đảm nam chủ Hoa Khuynh sống sót."

Tô Yên nhìn Hoa Khuynh, bên ngoài sắc trời đã tối.

Nàng đi ra cửa hang động.

Tìm một ít củi để đốt cùng rơm rạ, ôm đi vào.

Đây là một thế giới huyền huyễn.

Tu tiên, yêu tu, ma tu, còn có nhân loại hỗn loạn.

Nhưng mà ngày thường cũng nước sông không phạm nước giếng.

Nguyên thân bên người có một cái túi không gian.

Bên trong là một ít đồ dùng thường ngày, bí tịch, vàng lá, với một ít đồ tốt.

Nàng tìm một hồi lâu, rốt cuộc lấy ra một cái mồi lửa.

Từ trong hang động hiện lên ánh lửa.

Có lẽ Hoa Khuynh ăn được viên dược kia, thương tích trên người nhanh chóng khôi phục.

Tô Yên ngẫu nhiên sẽ đút hắn uống một ít nước.

Dùng khăn sạch, nhúng nước lau qua miệng vết thương của hắn một lần.

Cẩn thận rửa sạch những hạt cát cùng bùn đất miệng vết thương.

Lau xong một lúc sau, đặt người nằm lên rơm rạ đã được bố trí sạch sẽ.

Lót dưới thân hắn thêm miếng vải trắng sạch sẽ.

Làm xong hết thảy thì đêm đã khuya.

Tô Yên dựa vào ở ven tường, nhắm mắt lại cũng đi vào giấc ngủ.

Hắn vẫn luôn hôn mê, 5 ngày sau, vết thương trên người hắn đã khép lại toàn bộ.

Thậm chí còn không tìm thấy một vết sẹo nào trên người.

Xem tình hình thì một hai ngày nữa sẽ tốt lên.

Chờ đến tối ngày thứ sáu, Hoa Khuynh nằm ở trên rơm rạ không biết vì sao bắt đầu run run, thân thể giống như bị cảm lạnh nên rét run.

Tô Yên chuyển hắn lại gần trước mặt đống lửa, vốn định làm hắn ấm lên một chút.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Nhưng hắn vẫn nằm ở đó run rẩy.

Lạnh đến cả người phát run.

Sau khi nàng trầm tư trong chốc lát, cởi áo ngoài ra, chỉ mặc áo trong, nằm bên cạnh ôm lấy hắn.

Hắn vẫn run như cũ, nhưng xem ra có đỡ hơn lúc trước rất nhiều.

Hai người ở trong tư thế ôm sát lấy nhau, mãi cho đến buổi sáng ngày thứ bảy.

Tô Yên vốn đang ngủ.

Bỗng cảm thấy trong lòng mình có thứ gì đó đang dần nóng lên dữ dội.

Càng ngày càng nóng, cách một tầng quần áo cũng có cảm giác làn da bỏng đến đỏ ửng lên.

Nàng mở mắt ra, phát hiện Hoa Khuynh đang nằm trong lòng mình đã xuất hiện biến hóa.

Từ eo bụng dưới biến thành đuôi rắn.

Một đuôi rắn màu đen, hoa văn lấp lánh ánh vàng, rất xinh đẹp!

Nhưng hiện tại, không phải nói đến vấn đề xinh đẹp hay không xinh đẹp!!

Hắn sắp tỉnh.

Tô Yên đi xem hắn, bởi vì trước đấy trên mặt hắn đã bị roi quất, đại khái đã tới trạng thái hủy dung.

Sau khi khôi phục, hắn liền xuất hiện những trạng thái khác thường, Tô yên vẫn luôn ở bên chăm sóc.

Thế nên vẫn chưa một lần cẩn thận đi xem bộ dạng của hắn.

Hắn hiện giờ đầu tóc rối tung, khuôn mặt dần hiện ra.

Không phải là một khuôn mặt cương nghị.

Ngũ quan tương đối nhu hòa, một đôi mắt phượng hơi chếch lên, môi hắn rất mỏng, cánh mũi cao thẳng, hốc mắt thâm thúy.

Một khuôn mặt thực đẹp.

Nàng vươn ngón tay, chạm tới bờ môi của hắn.

Tay vừa mới đụng tới, người vẫn luôn hôn mê, mí mắt liền động, chậm rãi mở mắt.

Đôi mắt đen nhánh, trong mắt nhanh chóng hiện lên một tia sáng.

Con ngươi sâu kín khi xem xét Tô Yên không có bất cứ động tĩnh gì.

Tô Yên sửng sốt

"Chàng tỉnh?"

Hoa Khuynh nhìn chằm chằm Tô Yên hồi lâu, bỗng nhiên đôi môi tái nhợt câu ra một độ cong.

Bộ dáng hắn cười rộ lên, gương mặt kia phẳng phất như mang theo cả ánh sáng.

Điên đảo chúng sinh.

Chỉ là... nụ cười này, làm cho người ta không nhịn được mà trong lòng phát lạnh.

Tiếng nói khàn khàn của hắn vang lên

"Ngươi là ai?"

Tô Yên chớp chớp mắt.

"Tô Yên."

Nàng thành thật trả lời.

Thời thời khắc khắc đều luôn ghi nhớ, người trước mắt mình, tâm trí đã hoàn toàn tan vỡ, đã hắc hóa.

Hắn buông mí mắt xuống, không có nói nữa, thân thể vừa động, đuôi rắn lập tức xoay quanh.

Hắn nhìn nửa người dưới của mình từ hai chân biến thành đuôi rắn, không hề có một chút khiếp sợ.

Nhiều lắm cũng chỉ nghi hoặc thoáng qua, vậy mà sau đó còn mỉm cười, sờ lên cái đuôi của chính mình.

Như thể... rất thích??

Hắn từ cửa động đi ra ngoài, không nói một lời.

Dường như đang thích nghi với cái đuôi này của mình.

Lúc này âm thanh của Tiểu Hoa lần nữa vang lên trong đầu.

"Leng keng, nhiệm vụ kịch bản, yêu cầu ký chủ trợ giúp Hoa Khuynh tu luyện bí tịch, khôi phục hai chân, tàn sát tứ phương."

Ánh mắt Tô Yên nhìn về phía quyển sách bên cạnh kia.

Nàng duỗi tay cầm lên.

Nhưng không có lập tức đưa qua.

Ngược lại là cầm lấy trái cây bên cạnh ăn một miếng.

Chăm sóc hắn nhiều ngày như vậy, ăn không ngon, ngủ không yên.

Thấy hắn cuối cùng cũng đã bình phục, nàng mới có tinh thần ăn uống.

Vốn dĩ cho rằng hắn lắc lư ở bên ngoài trong chốc lát sẽ trở về. Nào biết, hắn vẫn luôn du đãng ở khoảng đất trống ngay bên cạnh sơn động.

Đuôi rắn uốn lượn vòng tròn xoay đi xoay lại xung quanh.

Lại từ buổi sáng hôm nay cho đến buổi sáng hôm sau, hắn mới một lần nữa đi vào sơn động.

Tô Yên nghe được động tĩnh liền tỉnh.

Mở to mắt nhìn hắn.

Hắn quay đầu lại, nửa người trên trần trụi, đuôi rắn bên dưới uốn lượn.

Hắn khẽ cười, đem cái đuôi đặt lên bả vai của Tô Yên.

"Ta đẹp không?"

Hắn hỏi ra một câu như vậy.

Tô Yên nghiêm túc nhìn hắn, sau đó gật đầu:

"Đẹp."

Đại khái là ánh mắt của Tô Yên quá nghiêm túc, làm cho sát ý của hắn vừa mới nổi lên lại bị dập tắt.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hắn không tin người tên Tô Yên này.

Tuy rằng, là nàng cứu hắn.

Nhưng khiến cho hắn trở thành cái hình dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, cũng là nàng.

Trước khi Hoa Khuynh bị đẩy xuống sườn núi, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.

Nếu hắn may mắn sống sót, những kẻ có lỗi với hắn, và những người mà hắn không vừa mắt, tất cả đều đáng chết.

Tô Yên thuộc về loại thứ hai.

Hắn nhìn nàng, thật không vừa mắt.

Mặc dù nàng đã cứu hắn, nhưng ai muốn nàng cứu?

Rõ ràng có thể không cứu, cứ để hắn chết như vậy đi.

Tô Yên đương nhiên không biết lúc này Hoa Khuynh đang suy nghĩ cái gì.

Nàng chỉ ngồi xổm xuống, lấy quyển bí tịch từ hộp bên cạnh ra.

Sau đó vươn tay, đưa cho Hoa Khuynh.

"Cái này, chàng xem đi."

Khóe miệng Hoa Khuynh hiện lên ý cười, con ngươi đen nhánh nhìn nàng:

"Đây là thứ gì?"

Thanh âm không còn khàn khàn như trước, nghe thật ôn nhu.

Cách nói chuyện này, biểu tình này, ai có thể nghĩ rằng là biến thái đây?

"Trên đó không viết gì cả, nhưng được đặt cùng viên đan dược ta cho chàng ăn."

Hoa Khuynh nhìn nàng một cái thật sâu.

"Ngươi cũng không biết thứ ta ăn là cái gì? Đưa cho ta chỉ là muốn thử dược tính thôi sao?"

Tô Yên sửng sốt.

Nàng nuốt chút nước miếng.

Trong đầu, thanh âm Tiểu Hoa vang lên.

"Tiểu Hoa khẩn cấp nhắc nhở, sát ý của nam chủ đối với ký chủ rất mãnh liệt, ký chủ cẩn thận dùng từ."

Tô Yên nghe hắn nói, lập tức biết hắn suy nghĩ cái gì.

Trước khi Hoa Khuynh mười lăm tuổi, hắn vẫn luôn bị phụ thân thí nghiệm các loại độc dược trên người để biến hắn thành dược nhân.

Đoán chừng là hận thấu xương.

Tô Yên lên tiếng:

"Đây là chế phẩm thánh dược, có thể thay đổi thân thể để đạt được sức mạnh chí cao vô thượng."

(* Chí cao vô thượng: to lớn, tầm cỡ không ai bì kịp. )

Nhưng người ăn sẽ phải trải qua cửu tử nhất sinh, rất thống khổ.

Chàng lúc ấy chỉ còn lại một hơi tàn, chỉ có dùng nó mới có thể bảo toàn được tính mạng, cũng là tình thế bất đắc dĩ ta mới làm vậy."

Tô Yên nói chuyện nhanh hơn ngày thường không ít.

Hoa Khuynh nhìn nàng một lúc lâu, mặt mày buông xuống, nở một nụ cười.

"Sợ cái gì, ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta, chẳng lẽ ta còn giết ngươi sao?"

Âm thanh ôn hòa, nghe như gió nhẹ khẽ lướt qua tai làm cho người ta thoải mái.

Vừa nói, vừa lấy quyển sách qua.

Đến khi bắt được vào trong tay, ánh mắt đầu tiên nhìn vào chính là cái gì cũng không có.

Nhưng nhìn chằm chằm quyển sách kia trong chốc lát, chữ viết đột nhiên dần hiện ra trên quyển sách.

Hàng ngàn chữ nhỏ nối tiếp nhau lần lượt hiện ra, rất nhanh chóng hoàn thiện quyển bí tịch.

Hắn nhướng mày, xem một lượt từ đầu đến cuối.

Đây thế nhưng là một quyển bí pháp.

Đan dược hắn ăn được chế thành từ nội gan cùng Kim Đan của một con cự mãng hoàng kim thượng cổ bị phong ấn, còn có vô số những nguyên liệu tốt nhất.

Do đó hoàn toàn có thể biến đổi con người thành một con cự mãng hoàng kim hoàn chỉnh.

Mà quyển bí pháp này chỉ có cự mãng hoàng kim mới có thể tu luyện.

Cự mãng hoàng kim đã từng là đối tượng bị cướp đoạt.

Bởi nó có thể đạt được sức mạnh chí cao vô thượng, xưng vương trên thế gian này.

Trên sách còn nói, hiện tại hắn là nửa người nửa rắn. Muốn hoàn toàn biến thành cự mãng hoàng kim còn cần đến sự phụ trợ của một Thánh Khí.

Hắn lật xem từng tờ từng tờ một.

Đến khi xem gần xong, hắn nắm quyển sách trong tay, nhìn về phía Tô Yên.

Đôi mắt đen nhánh sâu kín nhìn chằm chằm nàng cả nửa ngày, sau đó nhẹ nhàng nói ra một tiếng:

"Cảm ơn ngươi."

Tô Yên đột nhiên được cảm tạ mà sửng sốt, ngây ngốc nửa ngày.

Sau đó liền nghe thấy hắn cười nhẹ nói

"Ta muốn tu luyện."

Tô Yên gật đầu:

"Ừm."

Nàng yên lặng đi ra ngoài, muốn cho hắn một không gian để tu luyện.

Bỗng nhiên, một cái đuôi rắn thình lình vắt ngang ở trước mặt nàng.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Chặn đường đi của nàng.

Hắn nắm quyển sách lên tiếng:

"Trên này có nói, sau này mỗi lần tu luyện đều phải uống máu để kích phát chân khí trong cơ thể."

Tô Yên chớp chớp mắt

"Ta đi bắt thỏ hoang cho chàng?"

Dựa theo nguyên tác của "Yêu Vương giáng thế" kia có viết, mỗi ngày nguyên thân đều phải tìm thỏ hoang cho hắn.

Ngày ngày cung cấp máu giúp hắn tu luyện, còn phải cố ý tiếp cận lấy lòng mới có thể sống sót.

Hoa Khuynh nâng đôi mắt lên, nhìn Tô Yên, nở nụ cười cực kỳ đẹp

"Cần gì phải bắt thỏ hoang, thật phiền toái."

"Ý của chàng là..."

"Uống máu ngươi nha, ân nhân cứu mạng."

Vừa dứt lời, đuôi rắn đã cuốn Tô Yên lên, đưa tới trước mặt Hoa Khuynh.

Tô Yên đương nhiên nghe hiểu rõ ý tứ của hắn, sau đó từ bỏ giãy giụa.

Trực tiếp cúi đầu héo héo, chờ đợi hắn uống máu.

Nhìn bộ dáng Tô Yên cam chịu như cá nằm trên thớt, không một chút phản kháng.

Hoa Khuynh vươn ngón tay thon dài vuốt ve cần cổ trắng nõn của nàng.

Ôn nhu cười nhạt nói:

"Ân nhân thật tốt."

Nghe qua giống như thật sự cảm động.

Nhưng tốc độ hạ miệng thì không hề chậm lại chút nào!!

Trong nháy mắt đã dán lên cổ nàng mà cắn.

Tô Yên chỉ cảm thấy chỗ bị cắn đau đớn trong tích tắc rồi thôi.

Theo đó liền có thứ gì đó dùng sức hút, liếm láp.

Nàng nhắm mắt lại, ghé đầu vào lồng ngực của hắn, để hắn tùy ý hút máu.

Có thể phản kháng sao?

Thật ra cũng không phải không thể.

Nhưng nếu nàng phản kháng khẳng định là sẽ ở thế bất lưỡng lập.

*Thế bất lưỡng lập: hai bên đối nghịch không thể cùng lúc tồn tại.

Chắc chắn nàng cũng có thể thoát được.

Chẳng qua chờ đến lần gặp mặt tiếp theo, khẳng định hắn sẽ không lưu tình giết chết nàng.

Không biết qua bao lâu hắn mới ngừng lại.

Sau đó, buông tay ra.

Tô Yên bởi vì bị mất máu, không có cách nào đứng vững, lảo đảo hai bước dựa vào vách tường phía sau.

Đôi mắt hắn đen nhánh, không có một tia dao động quét đến

"Ân nhân thật tốt."

Dứt lời, hắn xoay người, uốn lượn rời đi.

Cứ như thế mỗi ngày, vào thời gian nhất định, Tô Yên đều phải cung cấp máu cho hắn.

Đảo mắt một cái đã được một năm.

Cho đến một ngày, Hoa Khuynh đang nhắm mắt tu luyện ở trên bãi đất trống.

Không biết qua bao lâu, đôi mắt đột nhiên mở ra. Trong mắt hiện lên ánh kim quang.

OANH!!

Vang lên một tiếng kịch liệt.

Tô Yên ở trong sơn động nghe rõ rành mạch.

Cát bụi bay khắp nơi trên không trung, một cỗ sức mạnh cường đại đánh tới.

Đụng vào vách núi xung quanh bãi đất trống.

Vách núi bị va đập mạnh đến nỗi vỡ vụn, đá lăn loạn xuống bãi đất trống kia.

Hai ngày trước Tô Yên mới đem Tiểu Hồng thả ra, làm trang sức mang trên tay.

Kết quả lúc này, không biết vì cái gì nó bắt đầu run rẩy.

"Chủ nhân, em phải trở về, em muốn trở về!!"

Tiếng nói gấp gáp, Tô Yên liền đem Tiểu Hồng ném vào trong không gian.

Thật lâu sau, cỗ sức mạnh cường đại kia cuối cùng cũng tan đi.

Nàng đi ra ngoài sơn động, thậm chí còn nghe được âm thanh khóc than truyền đến từ khu rừng bên cạnh.

Cự mãng hoàng kim, huyết mạch thượng cổ, có lực áp chế, cho nên những động vật khác đều cúi đầu xưng thần?

Lúc Tô Yên đi ra, cát bụi đã lắng xuống, chỉ còn lại mình Hoa Khuynh đứng đó.

Đuôi rắn kia lại lần nữa biến mất, thay thế bằng một đôi chân.

Không biết hắn lấy ở đâu ra một tấm khăn màu trắng, quấn lại nửa thân dưới.

Hắn có vẻ như không để ý chút nào.

Đối với việc biến thành người lần nữa, cũng không nhìn qua.

Hắn đi đến trước mặt sơn động, thấy Tô Yên đứng ở cửa sơn động, giương môi lên cười

"Đa tạ ân nhân."

Một tiếng mềm nhẹ.

Tô Yên chớp chớp mắt.

Hắn tiếp tục đi tới gần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

*****

Editor: Đặng Trang.

Beta: Tinh Niệm

Hắn tiếp tục đi tới gần, duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ đầu nàng.

Cười đầy mị hoặc

"Ta có thể có được ngày hôm nay, đều là công lao của ngươi."

Nếu như lúc hắn nói, trong mắt có một chút cảm kích, nói không chừng Tô Yên sẽ tin.

Đáng tiếc, đôi mắt đen nhánh kia phẳng lặng như mặt hồ mùa đông.

Tô Yên sờ cổ của mình, hỏi một vấn đề rất thực tế.

"Còn muốn uống nữa không?"

Hoa Khuynh cúi đầu, môi mỏng dán vào cần cổ Tô Yên, chỗ đó có một dấu răng vô cùng sâu.

Mỗi ngày ở chỗ đó, hắn đều cắn một ngụm.

Hắn là dược nhân.

Mặc dù bách độc bất xâm nhưng trong thân thể luôn có độc.

Vốn bị hắn cắn một cái thì không có gì, nhưng mà ngày ngày đều bị cắn, độc trong cơ thể hắn đã sớm truyền tới cơ thể nàng.

Mơ hồ có thể nhìn thấy vết cắn kia đã hơi chuyển sang tím.

Khi độc mãn tính tiến vào trong cơ thể nàng, ngày qua ngày tuần hoàn, cho đến một ngày độc xâm nhập vào trong lục phủ ngũ tạng, chỉ có con đường chết.

Nếu không chú ý, sẽ nhìn không ra.

Muốn giải độc, cũng không tính là việc gì khó.

Nhưng hắn không nghĩ sẽ giải độc cho nàng đâu.

Nghĩ đến đây, hắn cười nhạt, sát lại gần tai Tô Yên gọi một tiếng

"Ân nhân..."

Âm thanh có chút giễu cợt, Tô Yên chỉ cảm thấy bên tai có hơi ngứa.

Muốn trốn tránh, lại bị hắn gắt gao ấn chặt bả vai, sâu kín nói một tiếng

"Cảm ơn."

Nói xong mới buông lỏng tay ra.

Lúc này, âm thanh của Tiểu Hoa vang lên trong đầu:

"Leng keng, hoàn thành nhiệm vụ kịch bản, yêu cầu ký chủ trợ giúp nam chính Hoa Khuynh tìm được Thánh Khí "Lời nguyền Medusa(*)".

Tên này vừa nghe đã biết không phải thứ gì tốt.

Nhưng đối với Hoa Khuynh mà nói thì lại là đại bảo bối.

Hoa Khuynh vào trong sơn động thay một bộ y phục rồi đi ra.

Đây là quần áo mà hắn mang theo trong túi không gian.

Một thân bạch y, viền thêu hoa mai được ở phía trước vạt áo.

Vốn dĩ là ôn nhu nho nhã, nhưng mặc trên người hắn lại mang theo phóng khoáng, cổ áo bị nới rộng ra không ít so với nguyên bản.

Hơn nữa khí chất của hắn bây giờ đã thay đổi hoàn toàn, không còn là người ôn nhu lương thiện, tích cực hướng về phía trước nữa.

Liếc mắt nhìn một cái đều toát lên sự lười biếng đầy câu dẫn dụ hoặc.

Đặc biệt là đôi mắt phượng kia hơi hơi hướng lên, khi ngậm ý cười, cũng thật chọc người.

Cũng chính là cái tính cách này, làm cho người ta nuốt không nổi.

Tô Yên lên tiếng

"Chúng ta phải đi rồi sao?"

Ánh mắt Hoa Khuynh chăm chú nhìn Tô Yên.

"Sao ngươi biết ta sẽ rời đi?"

Tô Yên nói là chúng ta.

Mà Hoa Khuynh nói lại là chính hắn.

Tô Yên nghiêm túc đáp lại

"Không phải đã thay ý phục gọn gàng rồi sao? Chẳng lẽ không đi?"

Hoa Khuynh nhìn Tô Yên trong chốc lát, lười nhác nói:

"Ân nhân thật thông minh."

Nói rồi hắn đi đến khe núi bên ngoài.

Tô Yên đi theo phía sau hắn, nhắm mắt yên tĩnh làm cái đuôi.

Cái khe này cũng không phải khe núi bình thường.

Nó là một cái mê cung, có cái tên rất chuẩn xác là "Vô Hồi Cốc".

Có đi mà không có về.

Nơi ngày thường bọn họ phát ngốc, chính là vị trí trung tâm của cái khe núi này.

Tô Yên đi theo sau cách Hoa Khuynh mấy mét.

Lúc đi ra ngoài, ước chừng một nén nhang sau, Hoa Khuynh dừng bước, quay đầu nhìn Tô Yên.

Vẫn cười nhạt như cũ

"Đi theo ta làm gì?"

Tô Yên thành thành thật thật trả lời

"Muốn đi theo chàng."

Hoa Khuynh nhìn Tô Yên một hồi, không nói gì xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Tiến lên một chút nữa chính là chỗ nguy hiểm nhất, tên là Mê cốc.

Sở dĩ có tên gọi như vậy là bởi vì địa thế nơi đây có chút đặc biệt, qua nhiều năm đã hình thành nên khí độc, có tác dụng làm mê hoặc thần trí con người.

Dễ dàng khiến cho con người bị lạc trong trạng thái hoảng hốt, lo sợ, rồi từ từ đi đến cái chết.

Tô Yên nhìn sương khói trước mặt, dựa gần vào Hoa Khuynh.

Khi đi vào bên trong, nàng đã tính che miệng mũi lại để không bị ảnh hưởng.

Nhưng rất nhanh, nàng bắt đầu rơi vào trạng thái mất bình tĩnh.

_______________________________

* Medusa

<img data-original-width="595" data-original-height="900" src="static. 8cache/chapter-image/19012/ebb0ff661c70ddf1e027c774a5b0e25c.jpg">

Trong thần thoại Hy Lạp, Medusa là một con quỷ vô cùng hung dữ. Theo truyền thuyết, trước kia Medusa đã từng là một người phụ nữ xinh đẹp, có mái tóc bồng bềnh cực kì quyến rũ. Vì thế Medusa đã tự mãn cho rằng mình còn đẹp hơn nữ thần Athena. Sắc đẹp của Medusa đã thu hút Poseidon. Khi Poseidon theo đuổi, Medusa đã chạy đến đền thờ Athena và nghĩ rằng ở đây, cô sẽ được nữ thần bảo vệ. Nhưng dù cô có cầu xin Athena thì Medusa vẫn không thể thoát khỏi tay Poseidon.

Sau đó, Athena biến nàng Medusa thành nữ quỷ có khả năng hóa đá bất cứ ai nhìn vào đôi mắt chết người đó, biến mái tóc tuyệt đẹp của nàng thành thân rắn; tay của Medusa làm bằng đồng, móng sắc hơn dao. Từ đó, Medusa trở thành nữ quỷ khủng khiếp, chẳng ai còn dám đến gần Medusa. Nhưng có một điều đặc biệt là Medusa không bao giờ làm hại phụ nữ.

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)