Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 010

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 010
Thiếu niên kiệt ngạo (9)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Hết tiết thứ nhất, lớp trưởng Triệu Sâm từ bên ngoài đi vào, đi đến trước mặt Tô Yên, "Tô Yên, thầy Hóa tìm cậu."

Tô Yên gật gật đầu, "Cảm ơn, tôi đã biết."

Giọng nói rơi xuống, cô đứng lên, đi ra ngoài.

Vừa đi tới tầng 1, đã nhìn thấy Nguyên Hân Lâm, trong tay cậu ta cầm một quyển đề Hóa.

"Tô Yên."

Nguyên Hân Lâm đi từ cầu thanh khác xuống, nhìn dáng vẻ cũng là tới văn phòng.

Sau đó liền thấy cậu ta hỏi, "Cậu cũng tới văn phòng?"

Bởi vì, thời gian này xuống tầng 1 không phải tới văn phòng giáo viên, thì không còn mục đích khác.

Cô gật đầu, "Ừm."

Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng ngời, "Vừa vặn, cùng nhau đi."

Nói xong, hai người sóng vai đi.

Nguyên Hân Lâm chạm vào túi quần của mình, bàn tay nắm chặt bài thi hơi căng thẳng, "Đêm qua, cậu tìm được đồ chưa?"

Tô Yên lắc đầu, "Chưa."

Khi sắp đi đến cửa văn phòng cửa, Nguyên Hân Lâm dừng bước.

Sau đó từ trong túi móc ra một cái móc chìa khóa, "Cậu nhìn xem, có phải cái này không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra một nụ cười, "Đúng vậy."

Lực chú ý của cô ở trên móc chìa khóa, mà lực chú ý của Nguyên Hân Lâm, lại là cô.

Thấy cô nở nụ cười, Nguyên Hân Lâm hoảng thần trong chớp mắt.

Trước kia, chỉ cảm thấy Tô Yên giống như em gái hàng xóm.

Không nghĩ tới, khi cô cười, lại làm người rung động như vậy.

Nguyên Hân Lâm khắc chế tình cảm của mình, đưa móc chìa khóa cho Tô Yên, "Hiện tại, vật quy nguyên chủ."

Hai người nói chuyện ngoài văn phòng giáo viên.

Một đám nam sinh, vốn phải về lớp, kết quả không biết là ai trong lúc vô tình nhìn thấy Tô Yên.

Lập tức vài người kích động.

"Ai ai ai, là bạn học Tô Yên."

"Nhưng mà, nam sinh kia là ai?"

"Dù sao không phải Khương ca."

"Bọn họ đang làm gì?"

"Mắt thường có thể nhìn thấy, nam sinh kia tặng quà cho Tô Yên."

"Mẹ! Đứa nào không muốn sống nữa? Thọc gậy bánh xe cũng dám thọc ở đây??!"

"Ai ai ai, mày thấy ánh mắt của nam sinh này nhìn bạn học Tô Yên, không giống như là..."

"Cái gì là không giống như là! Kia TMD rõ ràng chính là nhớ thương!"

"Lão tử đi qua đánh cậu ta một trận, làm cậu ta tự biết bản thân mình là ai!"

"Mày bình tĩnh một chút! Khương ca còn chưa nói gì đâu!"

Vừa nói, vài người động tác nhất trí nhìn về phía Khương Nhiên đi cuối cùng.

Khương Nhiên vốn dĩ không chú ý tới, chỉ đi vào trong lớp.

Kết quả, Trình Tinh Dương bên cạnh chạm chạm cánh tay hắn.

"Ai, kia không phải là bạn học Tô Yên sao?"

Vừa nói xong, Khương Nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua.

Vừa vặn nhìn thấy, Tô Yên nhận móc chìa khóa của Nguyên Hân Lâm, Nguyên Hân Lâm cười ôn nhu, hai người đi vào văn phòng.

Ánh mắt Khương Nhiên khó lường nhìn cửa văn phòng giáo viên.

"Nam sinh kia là ai?"

Trình Tinh Dương lắc đầu, "Không quen biết."

Nói xong, Trình Tinh Dương bị đôi mắt Khương Nhiên đảo qua, vội vàng nói: "Em sẽ điều tra rõ ràng!"

Sự thật chứng minh, có một số việc không biết vẫn tốt hơn, càng biết, càng sốt ruột.

Vốn dĩ, Khương Nhiên cũng không để ý.

Ở chung với Tô Yên lâu như vậy, biết cô trong phương diện tình cảm hơi chậm chạp.

Nhưng, sau khi Trình Tinh Dương cầm tin tức điều tra được nói với hắn, vẻ mặt Khương Nhiên đen sì.

Nghe Trình Tinh Dương đĩnh đạc nói: "Nam sinh kia là Nguyên Hân Lâm, học bá. Nghe nói sẽ tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia."

"Nói điểm quan trọng."

"Điều quan trọng chính là Tô Yên đã từng thích Nguyên Hân Lâm, hình như còn tỏ tình với cậu ta, nhưng mà lúc đó Nguyên Hân Lâm lại ở bên nữ sinh khác."

Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương còn chép chép miệng, "Tình cảm của cậu ta còn rất phong phú a."

Ư Ư: Có mấy người được tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia???😆

*****

Sau khi nói xong, Trình Tinh Dương không nhịn được nghiêng đầu hỏi Khương Nhiên, "Anh và bạn học Tô Yên... không đúng, là chị dâu, sao lại thế này? Không phải là anh tỏ tình người ta còn chưa đồng ý đi?"

Trình Tinh Dương vốn là thuận miệng nói, nào biết một chân đã dẫm phải bom.

Khương Nhiên ngẩng đầu, cả mặt đều mang theo một tia lệ khí không dễ chọc.

Trình Tinh Dương sửng sốt, theo bản năng dịch sang một bên, nuốt nước bọt, "Em, em nói đùa thôi, không phải là thật chứ?"

Nói xong, nhìn sắc mặt Khương Nhiên vẫn luôn khó coi.

Trình Tinh Dương trừng lớn mắt, cố nén ý cười.

Ông trời của con, quả nhiên phong thuỷ luân chuyển a!

Ông trời sẽ phân sự đau khổ cho mỗi người, chỉ là có người đến sớm, có người đến muộn.

Ví dụ như Khương Nhiên, còn không phải là đang đau khổ sao??!

Nữ sinh mình thích, thích nam sinh khác.

Còn có chuyện gì đau khổ hơn chuyện này??

Đương nhiên, cậu cũng không dám bỏ đá xuống giếng, miễn cho bị giết chết.

Chỉ có thể vội vàng trốn đi rất xa.

Lại nói tới Tô Yên đi vào văn phòng giáo viên.

Thầy Hóa vừa thấy Tô Yên tới, đôi mắt sáng ngời, "Tô Yên tới a, mau tới đây!"

Giữa những câu nói, khó nén sự kích động trong lòng.

Tô Yên gật gật đầu, đi qua đó.

Thầy Hoa rút ra một tờ đề, đặt lên trên bàn, "Em tới làm đề này."

Nguyên Hân Lâm đưa đề thi cho thầy Hóa. Trong lúc vô tình nhìn thấy tờ đề kia của Tô Yên.

Là đề thi học sinh giỏi Hóa quốc gia năm ngoái.

Cậu ta cũng làm qua, tương đối khó.

Đặc biệt là hai bài cuối cùng, vẫn không tìm được cách làm.

Cuối cùng vẫn là do thầy gợi ý hai câu, mới có thể nghĩ được một chút.

Tô Yên ngoan ngoãn nhận bài thi, sau đó ngồi xuống ghế làm.

Thầy Hóa cũng sợ mang tới áp lực cho Tô Yên, không quên khuyên, "Không sao, nếu thật sự làm không được thì bỏ."

"Vâng thưa thầy."

Tô Yên đồng ý, sau đó bèn cúi đầu ngồi làm bài.

Tóc đen rũ xuống, che đi hơn một nửa khuôn mặt cô.

Ánh nắng chiếu vào, chiếu xuống trên người cô, trên bài thi làm Nguyên Hân Lâm ngẩn ra.

Cho đến khi thầy Hóa lên tiếng, Nguyên Hân Lâm mới hồi thần.

"Hân Lâm a, lần này sẽ chọn ra ba người tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa toàn quốc. Ngoại trừ em, Cố Chỉ trong lớp em cũng là một người được chọn, lớp trưởng Triệu Sâm lớp Tô Yên, các em đều là hạt giống tốt, tiền đồ không thể biết trước a."

Nguyên Hân Lâm khiêm tốn, "Thầy, thầy quá khen."

Thầy Hóa cũng hơn 50 tuổi, đầu hói hơn một nửa, ánh mặt trời chiếu vào, đầu hói còn có thể phản xạ cả ánh sáng.

"À, đề thi lúc trước đưa em làm thế nào rồi?"

"Còn có thể, nhưng mà khó hơn nhiều những đề ban đầu."

"Ha ha ha, tôi nói với các em, lúc này các em coi như may mắn."

"Ban đầu là thi cả lý thuyết cả thực hành, nhưng lần trước có một học sinh quá khẩn trương, tố chất tâm lý không tốt, dụng cụ hóa học bị nổ, học sinh đó còn bị thương nặng. Vì phòng ngừa, bên trên quyết định, năm nay chỉ thi làm đề, không thi thực hành."

Đôi mắt Nguyên Hân Lâm sáng lên, "Thật ạ?"

"Tôi lừa em làm gì?"

Nói xong, thầy Hóa duỗi tay vỗ vỗ bả vai Nguyên Hân Lâm, lời nói thấm thía, "Những đề này, em lại lấy về làm, hiểu hết tất cả, cũng không sai biệt lắm."

Tặng ChichiTrn1 với đáp án nhanh và chính xác nhứt!!!😆😆😆

*****

Bọn họ nói xong, thầy Hóa vừa ngẩng đầu, phát hiện Tô Yên đang thành thành thật thật ngồi trên ghế, nhìn bọn họ.

Dọa thầy Hóa giật mình, sau đó dở khóc dở cười, "Tô Yên không giải được? Không sao, bỏ bài đấy, chờ làm xong thầy sẽ phân tích cho em."

Tô Yên đứng dậy, giọng nói mềm mại, "Thưa thầy, em làm xong rồi."

Cô vừa nói xong, Nguyên Hân Lâm và thầy Hóa đều kinh ngạc.

Phản ứng đầu tên của Nguyên Hân Lâm là không thể nào!

Sau đó, nhớ đến trình độ của Tô Yên, cũng hiểu ra.

Đề này đối với người chưa từng được làm đề như Tô Yên mà nói, thật sự là quá khó.

Phỏng chừng Tô Yên không biết làm bài nào.

Nguyên Hân Lâm nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của cô, trong lòng mềm mại, nhịn không được lên tiếng an ủi, "Không sao, cậu đã rất giỏi. Chăm chỉ luyện tập, về sau sẽ tốt."

Tô Yên liếm khóe môi, không trả lời cậu ta.

Phản ứng hoàn toàn khác với Nguyên Hân Lâm là thầy Hóa.

Sau khi kinh ngạc, trong mắt hiện lên ánh sáng, lập tức nhớ tới Tô Yên chỉ mất 10 phút để làm bài thi hôm trước.

Một ý tưởng không thể tưởng tượng xuất hiện.

"Lấy lại đây thầy nhìn xem!"

Khi nói chuyện còn hơi kích động.

Tô Yên đưa bài thi trong tay qua.

Thấy Hóa nhìn bài làm của cô từ đầu tới cuối.

Một bàn tay khác, cầm đáp án của bài thi này đối chiếu với bài làm của Tô Yên.

Càng xem, tay càng run.

Cuối cùng thầy ngẩng đầu, không thể tưởng tượng, "Tự em làm?"

Tô Yên chớp chớp mắt, "Vâng."

Đại khái là quá kích động, thế cho nên hỏi một câu không có ý nghĩa như vậy.

Sau đó, thầy Hóa chỉ vào hai bài cuối cùng, "Hai bài này, tại sao chỉ viết công thức cuối cùng, không viết quá trình?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, giọng nói mềm mại, "Quá trình có hơi nhiều."

Cô chưa kịp nói, trong đầu tính toán còn nhanh hơn viết ra.

Thầy Hóa vội vàng kéo Tô Yên kéo trước mặt mình, "Tới đây, viết cho thầy xem xem."

Tô Yên gật gật đầu.

Viết mấy bước tính toán quan trọng bên cạnh.

Chờ đến khi cô viết xong, Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh đã cứng cả người.

Không thể tin tưởng, càng nhiều.

Cậu ta với Tô Yên, xem như hiểu biết.

Tại sao từ trước tới nay không biết, cô học giỏi Hóa như vậy?

Khi Tô Yên viết xong, thầy Hóa cũng lười đối chiếu, trực tiếp kích động cầm lấy tay Tô Yên.

"Em, em có đồng ý tham gia cuộc thi học sinh giỏi Hóa quốc gia tháng sau không?"

Tô Yên chớp chớp mắt, duỗi tay, đẩy tay thầy Hóa ra, không dấu vết duy trì khoảng cách.

Cô không thích người khác đột nhiên tới gần.

Bất quá lúc này thầy Hóa chỉ để ý cô có đồng ý không, còn những việc nhỏ không đáng kể, nào rảnh để chú ý?

Nửa ngày sau, cô lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, "Được ạ."

Vừa nghe thấy cô đồng ý, sắc mặt thầy Hóa đột nhiên tỏa sáng.

Nhìn qua giống như trẻ thêm vài tuổi.

Có thiên tài như Tô Yên, lần này giải nhất còn có thể chạy trốn??!

Hai người đi ra văn phòng giáo viên.

Nguyên Hân Lâm khắc chế nỗi lòng của mình, lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ, "Từ trước tới nay tớ không biết, cậu lại giỏi Hóa như vậy."

Tô Yên nâng mắt, chớp chớp con ngươi, "Bình thường."

Cô không cảm thấy có cái gì, ngoại trừ... vừa nãy làm bài đầu có hơi đau.

Vừa nghĩ vừa móc một cái kẹo sữa dâu từ trong túi ra.

Bóc vỏ, cho vào miệng.

Vị dâu tây sữa bò tràn ngập trong khoang miệng...

Ư Ư: Khương Nhiên tặng cho Yên tỷ món quà gì nào???😆

*****

Đôi mắt Nguyên Hân Lâm chợt lóe sáng, đề thi trong tay cậu ta cơ hồ bị nắm chặt.

"Cho nên lúc trước, cậu cố ý không nói cho tớ cậu học giỏi như vậy sao?"

Tô Yên ngốc trong chớp mắt.

Cậu ta nói những từ đó, cô đều hiểu, nhưng kết hợp lại thì cô không hiểu lắm.

Nghiêng đầu nhìn về phía hắn, nghi hoặc, "Cậu muốn nói gì?"

Nguyên Hân Lâm bị ánh mắt thuần tịnh của cô nhìn chằm chằm, cảm thấy tâm tư của mình thật xấu xa.

Cậu ta cười nói, "Tớ muốn nói, lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

Tô Yên nhìn Nguyên Hân Lâm, không thể hiểu vì sao cậu ta lại đột nhiên hỏi vấn đề này.

Bởi vì trong kí ức của cô, Nguyên Hân Lâm từ chối nguyên thân.

Nhưng lúc trước nguyên thân tỏ tình với cậu ta, hẳn là nghiêm túc

Nghĩ quá nhiều, làm cô đau đầu.

Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, cúi đầu xuống.

Tinh tế nhấm nuốt kẹo sữa trong miệng.

Trong mắt Nguyên Hân Lâm có một chút chờ mong, cậu ta đang đợi Tô Yên nói.

Nhìn thấy cô trầm mặc.

Nhịn không được lại tới gần hỏi một câu. Ngữ khí thả lỏng lại, làm người không đề phòng,

"Lúc trước cậu tỏ tình với tớ, là nghiêm túc đúng không?"

Tô Yên còn chưa nói, giọng nói của Tiểu Hoa đã nhanh chóng vang lên, "Ký chủ, cô nên trả lời là không phải."

Tiểu Hoa nghiên cứu Nguyên Hân Lâm một hồi lâu, tổng cảm thấy các thông tin của người này rất giống nam phụ ác độc.

Bây giờ ký chủ ngây thơ như vậy, nếu như bị người ta lừa, chắc chỉ biết ngồi khóc.

Trong miệng tràn ngập mùi dâu tây và mùi sữa, ngẩng đầu đang định trả lời.

Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói chen vào, "Tô Yên."

Ngữ khí lười nhác mang theo một chút khó chịu có thể rõ ràng nghe ra được.

Nghiêng đầu nhìn lại, Khương Nhiên không biết khi nào xuất hiện trên hành lang.

Cũng có lẽ... hắn vẫn luôn ở đó.

Tô Yên nghiêng đầu nhìn về phía Khương Nhiên, trên mặt lộ ra một nụ cười mềm mại ấm áp.

Mái tóc mềm mại, nụ cười thuần tịnh, làm Nguyên Hân Lâm ngây người.

Cô không quan tâm Nguyên Hân Lâm, đi về phía Khương Nhiên.

Tô Yên còn chưa nói chuyện, Khương Nhiên đã cúi người, nhìn thoáng qua chân cô.

"Chân thế nào?"

Sau khi nói xong, lại liếc nhìn Nguyên Hân Lâm đứng bên cạnh,

"Có thể đứng nói chuyện với người không liên quan lâu như vậy, xem ra cũng không có vấn đề gì lớn."

Cô khẽ liếm khóe môi, chớp chớp mắt.

Sao cô lại cảm thấy... Khương Nhiên nói chuyện kì quái?

Nhẹ nhàng nói: "Cậu làm sao vậy?"

Sau khi nói xong, thấy trên trán hắn đầy mồ hôi, giống như đã chạy rất lâu.

Cô móc khăn tay màu trắng của mình ra, sau đó đặt vào tay hắn.

Không cần nhiều lời, lại làm tâm tình buồn bực bực bội của Khương Nhiên lập tức trở lại bình thường.

TMD.

Vừa từ bên ngoài về, không nghĩ tới Tô Yên đang đứng nói chuyện với nam sinh này ở hành lang.

Đến gần một chút, vừa nghe đã thấy bực bội.

Vậy nên lúc nói chuyện với cô, cũng không đúng mực.

Khương Nhiên nắm chặt khăn tay của cô, lệ khí trong mắt biến mất, đuôi lông mày đuôi mắt đều mang theo ý cười.

Ngữ khí lười nhác: "Chìa khóa nhà em đâu?"

"Ân? Ở đây."

Tô Yên ngoan ngoãn móc ra chìa khóa trong túi.

Trước khi vào văn phòng, cô đã treo móc chìa khóa vào.

Sau đó, thấy hắn duỗi tay cầm lấy, tháo móc chìa khóa kia xuống, lấy một cái móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu ra.

Không chút do dự móc vào chùm chìa khóa của cô.

Hắn đưa lại chìa khóa cho Tô Yên, trong tay cầm cái móc chìa khóa hình bông hoa kia.

"Làm trao đổi, cái này tôi sẽ cầm lấy."

Tô Yên nhìn móc chìa khóa hình kẹo sữa dâu trong tay.

Lại nhìn nhìn móc chìa khóa hình bông hoa trong tay hắn.

Tặng ntthaonhii02 với câu trả lời nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!😕

*****

"Em, em..."

Trong khuyên tai, hệ thống Tiểu Hoa phát điên, "A a a a a, cái kia là em chọn, em chọn, ký chủ!! Em chọn!!"

Nhưng mà lực chú ý của Tô Yên lại không ở móc chìa khóa, mà là ở khăn tay của cô.

Cô... đưa cho Khương Nhiên để hắn lau mồ hôi.

Dùng xong rồi, phải trả lại cho cô.

Tại sao, lại cho vào trong túi áo?

Tô Yên đưa khăn tay cho Khương Nhiên, sao hắn nỡ dùng?

Sớm đã gấp lại cho vào trong túi áo.

Tô Yên hơi hé miệng, giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại:

"Khăn tay của tôi cậu..." còn chưa trả cho tôi.

Nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn duỗi tay giữ chặt, "Vào lớp đi."

Tô Yên gật gật đầu.

Đúng, thiếu chút nữa thì quên.

Hắn cầm tay Tô Yên, đưa cô tới cầu thang.

Xuyên thấu qua cửa sổ, tất cả học sinh tầng 1 đều thấy rõ ràng.

Đương nhiên, bạn học Nguyên Hân Lâm cũng thấy rõ ràng.

Sắc mặt kia... Có chút khó coi.

Nhưng mà từ trưới tới nay cậu ta đều rất giỏi nhẫn nhịn, nhanh chóng điều chỉnh sắc mặt.

Đang định về lớp, kết quả vừa đi tới cầu thang, đã Khương Nhiên cản lại.

Lúc này, Khương Nhiên cũng không còn bộ dáng lười nhác dễ nói chuyện như lúc nãy.

Nheo mắt đánh giá Nguyên Hân Lâm, ngữ khí nghiền ngẫm, "Người nào có thể chạm vào, người nào không thể chạm vào, phải suy nghĩ cho thật kỹ."

Dừng một chút, lại nói: "Cậu cảm thấy sao? Bạn học?"

Nguyên Hân Lâm nhìn hắn, gắt gao nắm chặt đề thi.

Chậm chạp không lên tiếng.

Người này là Khương Nhiên.

Cậu ta biết.

Phải nói, cao trung Đế Đô không có người nào không biết.

Tự nhiên, trong lòng vẫn cảm thấy hơi sợ hãi.

Nhưng càng như vậy, Nguyên Hân Lâm càng không cam lòng.

Cậu ta trầm mặc thật lâu.

Khương Nhiên khẽ cười một tiếng, nâng tay vỗ vỗ bờ vai cậu ta.

Đã nói như vậy, nếu còn không biết điều, vậy không thể trách hắn.

Nói xong, đi về lớp của mình.

Nguyên Hân Lâm đứng ở cầu thang thật lâu, sự không cam lòng càng ngưng tụ càng nhiều.

Nếu, không có Khương Nhiên, cậu ta chỉ 5 phần muốn có được Tô Yên, vậy hiện tại, là nhất định phải được!

Khương Nhiên uy hiếp thì có thể làm gì?

Người Tô Yên thích là cậu ta Nguyên Hân Lâm mà không phải Khương Nhiên!

Nghĩ như vậy, trong lòng đã thoải mái hơn một chút.

Mới vừa trở về chỗ, bạn ngồi cùng bàn đã thò qua, "Tô Yên a, cậu không phát hiện hôm nay Diêu Vũ Phỉ không đi học."

Tô Yên quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỗ ngồi của Diêu Vũ Phỉ không có ai, sách vở cũng không thấy.

Nghi hoặc "Vì sao không đi học?"

"Nghe người ta nói, chuyển trường. Chẳng những là Diêu Vũ Phỉ, Doãn Khôn cũng thôi học."

"Thật là kỳ quái, hai người này ngày hôm qua còn bình thường mà? Một đêm trôi qua đã đi rồi."

Nghe bạn ngồi cùng bàn lầm bầm lầu bầu, Tô Yên không nói nữa.

Từ trước tới nay cô không bao giờ đặt lực chú ý lên những người không liên quan.

Đi hay ở lại không liên quan gì đến cô.

Bởi vì đối với cô mà nói, không sao cả a.

Nhưng mà hệ thống Tiểu Hoa tựa hồ còn đang khóc nháo vì móc chìa khóa, "Ô ô ô ~ ký chủ, móc chìa khóa kia, rất đẹp, đẹp hơn cái kẹo này nhiều!!"

Tô Yên vốn dĩ muốn an ủi nó, vừa mở miệng, đã nói suy nghĩ của mình, "Ách... , ta thích móc chìa khóa kẹo sữa dâu."

"A a a a, ký chủ, ngài bất công!"

"Không phải bất công, là sự thật."

Tô Yên nghiêm túc trả lời.

Làm Tiểu Hoa ngoại trừ khóc, không nói thêm được gì.

Ư Ư: Thế giới sau anh nhà là ai???😕

*****

Từ hôm vào căn phòng, một tuần sau luôn được gọi vào văn phòng của thầy để làm đề.

Đi vào là có thể nhìn thấy có bốn học sinh ngồi trên ghế cúi đầu yên lặng làm bài.

Lại một tuần, thời gian tới cuộc thi càng ngày càng gần.

Thầy Hóa cũng rất sốt ruột, vậy nên trực tiếp bảo bọn họ sau khi tan học tới văn phòng học thêm 1 tiếng.

Buổi chiều sau khi tan học.

Vẫn là ở văn phòng, bốn học sinh được chọn đang cúi đầu làm bài.

# Hai mươi phút sau #

Tô Yên khẽ liếm khóe môi, ngẩng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Bài thi của cô cơ bản đã làm xong, chỉ còn lại bài cuối cùng còn chưa viết.

Tô Yên rất ngoan, thầy Hóa nói lúc nào tới học thêm cô cũng tới.

Tuy rằng... mỗi lần học thêm cũng không có tác dụng gì với cô.

Mà thời gian cô làm xong một đề cũng càng ngày càng dài.

Cũng không phải đề thi càng ngày càng khó, là bởi vì làm xong cũng không được về.

Hơn nữa mỗi lần ba người còn lại chưa làm xong, cô đã giải được bài khó nhất, Tiểu Hoa nói, như vậy dễ đả kích lòng tự tin của người khác, cho nên lại thả chậm tốc độ.

Tô Yên ngồi trên ghế phát ngốc, lại qua mười lăm phút.

Một giọng nữ ôn nhu vang lên:"Em làm xong."

Người nói nhìn về phía Tô Yên, nhìn thấy cô chưa làm xong, trong mắt hiện lên một tia sáng chiến thắng.

Nữ sinh này là Cố Chỉ.

Nghe thầy Hóa nói, là người đứng đầu trong lớp Nguyên Hân Lâm.

Tham gia cuộc thi, cao trung Đế Đô được chọn ba người.

Ban đầu đã lựa chọn xong, đó là Cố Chỉ, Nguyên Hân Lâm, còn có Triệu Sâm.

Nào biết, gần một tháng lại có thêm Tô Yên.

Thêm một người, là có một người không được đi thi.

Ngoại trừ Tô Yên ba người còn lại đều cạnh tranh kịch liệt.

Bống người bọn họ học thêm hai tuần, Cố Chỉ là lần đầu tiên làm xong trước Tô Yên.

Đối với Cố Chỉ mà nói, chuyện này còn vui mừng hơn cả khi có quà.

Tô Yên nghe thấy tiếng nói, phục hồi tinh thần lại, tầm mắt chậm rãi nhìn về phía Cố Chỉ.

Hai người đối diện.

Cố Chỉ hơi mỉm cười với Tô Yên, làm người cảm thấy nữ sinh này rất tốt đẹp.

Cố Chỉ trang điểm, khi nói chuyện làm cho người ta cảm thấy rất giống Tô Yên.

Mái tóc đen dài đến vai, khuôn mặt nhỏ tinh xảo, loại hình làm người muốn che chở.

Hơn nữa nói chuyện rất ôn nhu.

Nếu không quen biết, dễ dàng làm người hiểu lầm Tô Yên và Cố Chỉ là hai chị em.

Chỉ là, cơn sóng ngầm kích động giữ hai người, từ ngày đầu tiên gặp mặt, chưa từng dừng lại.

Ách... cũng có thể là Cố Chỉ đơn phương cạnh tranh.

Cố Chỉ chậm rãi mở miệng, giọng nói như làn gió mùa xuân, "Hôm nay nhanh hơn cậu một chút."

Trên má lộ ra một nụ cười đáng yêu.

Tô Yên lấy một cái kẹo sữa dâu ra, bóc vỏ ăn.

Sau đó ngoan ngoãn gật đầu, "Ừ."

Chỉ chốc lát sau, thầy Hóa đã đi tới.

Nhìn thấy bốn người làm bài cũng đã gần xong, đặt đáp án xuống, "Làm xong rồi thì đối chiếu đáp án."

Khi nói, sắc trời bên ngoài có chút âm trầm, có vẻ sắp mưa.

Lực chú ý của Tô Yên căn bản không ở trên đề thi, mà là ở sắc trời bên ngoài.

Không mang ô.

Tặng ngocha31197 với đáo án nhanh nhứt và chính xác nhứt!!!😕

Crypto.com Exchange

Chương (1-346)