Tô tiểu gia là nữ sinh (8)
← Ch.077 | Ch.079 → |
Edit: Tinh Niệm
Tiểu Hồng ngã trên mặt đất nhìn cái đuôi của mình, thiếu chút nữa muốn khóc.
Chỉ thấy trên đó không biết sao lại xuất hiện làn khói đen quay chung quanh.
Giống như là than nướng vậy. Lại còn thêm một hương vị hồ tiêu nữa chứ.
Chờ đến khi khói đen tan sạch sẽ, trên mặt ngoài cái đuôi có năm cái dấu tay, hình như không nghiêm trọng lắm.
Nhưng, đau ơi là đau a.
Tiểu Hồng tức đến không được.
Đặc biệt là vừa quay đầu, đã thấy Quân Vực đẩy cửa đi vào phòng Tô Yên.
Nó đặc biệt tức giận!
Nâng lên cái đuôi, gắt gao nhìn chằm chằm phía sau lưng Quân Vực, thở phì phì đánh về phía hắn.
Nhìn Quân Vực đi vào phòng, nó cũng đi theo vào.
Há rộng miệng to muốn cắn bả vai Quân Vực.
Sau đó.... mép giường truyền đến thanh âm Tô Yên
"Tiểu Hồng?"
Tiểu Hồng thân thể cứng đờ.
Hả? Tô Yên tỉnh??
Nó xoay đầu đi xem.
Tô Yên đã ngồi dậy. Mới vừa tỉnh ngủ, trong mắt còn mang theo nghi hoặc.
Quân Vực quay đầu, nhìn về phía Tiểu Hồng
"Muốn cắn ta?"
Hắn một đôi mắt đen nhánh nhìn Tiểu Hồng, tái nhợt vô hại như vậy.
Một màn này ngay lập tức làm Tiểu Hồng nghĩ tới một cái vị diện nào đó, nó bị một tên người cá khi dễ, kết quả người cá kia cáo trạng với Tô Yên, nói chính mình bị nó khi dễ.
Tiểu Hồng nói một hồi xà ngữ với Tô Yên
"Tê tê tê tê tê"
Hắn vừa mới nắm chặt đuôi em rất đau a! Em cái gì cũng chưa làm.
Tô Yên chớp chớp mắt.
Mà lúc này, Tiểu Hồng đã đem cái đuôi duỗi tới trước mặt Tô Yên.
Nhìn một cái, đây là chứng cứ.
Chỉ nhìn trên lớp da rắn có năm dấu ngón tay. Nhưng mà năm dấu ngón tay đã càng ngày càng nhạt.
Tô Yên nhìn về phía Quân Vực.
Người nào đó thực thản nhiên gật đầu.
Tô Yên nghi hoặc
"Anh vì sao muốn khi dễ nó?"
Quân Vực buông xuống con ngươi một câu cũng không nói.
Này vừa thấy, còn tưởng rằng bị khi dễ chính là hắn.
Tô Yên lại ngẩn người, từ trên giường đứng dậy.
Đi tới chỗ hắn.
"Lực lượng của anh vì sao lại suy yếu như thế?"
Cô vừa mới đi đến trước mặt Quân Vực, liền bị người ôm lấy.
Quân Vực đầu gác ở trên vai cô. Nắm tay cô, đặt ở vị trí ngực mình.
Thanh âm yếu ớt
"Có chút đau."
Bộ dáng, thanh âm kia, nghe đến khiến người đau lòng.
Tô Yên chậm rãi xoa cho hắn, động tác cũng không dám dùng sức.
Phía sau Tiểu Hồng nhìn hai mắt đỏ lên.
Tô Yên đều chưa từng xoa cho nó.
Đuôi rắn nó cũng rất đau a!!
Tiểu Hồng không phục, duỗi đầu rắn tam giác thò lại gần
"Tê tê tê tê tê"
Hắn vừa mới niết em, giờ cái đuôi em vẫn đau đây này.
Lưỡi rắn thổ lộ.
Nó cũng muốn ghé vào trên vai Tô Yên, nó cũng muốn cho Tô Yên xoa xoa cái đuôi.
Tô Yên một bên xoa Quân Vực, một bên nghiêng đầu nhìn Tiểu Hồng
"Đuôi em ta thấy rồi, không phải rất nghiêm trọng. Nếu trong chốc lát còn đau, ta lấy dược cho em đắp."
Tiểu Hồng không thể tin tưởng,
"Tê tê tê tê tê!!"
Bất công!!
Tô Yên chớp chớp mắt, nghe nó nói nửa ngày, sau đó gật gật đầu,
"Hình như, là có chút."
Tiểu Hồng hừ một tiếng, tức đến không muốn nói chuyện.
Xoắn đầu rắn liền đi ra bên ngoài.
Kỳ thật, Tiểu Hồng bị thương cũng không nghiêm trọng như vậy.
Chỉ là lúc Quân Vực nắm chặt, có một trận đau đớn, nhưng chờ hắn buông ra thì không phải rất đau.
Vừa mới nãy nó sở dĩ một hai muốn Tô Yên xoa xoa cho nó, chính là không quen nhìn tên nam nhân kia.
Rõ ràng chuyện gì đều không có, mà cứ bắt Tô Yên xoa cho hắn.
Hừ, vừa thấy chính là giả vờ.
*****
Edit: Tinh Niệm
Nhưng mà.... Tô Yên tin tưởng hắn.
Còn xoa cho hắn.
Mặc kệ nó....
Tiểu Hồng hung ác chạy vào, lại hầm hừ chạy ra.
Lần nữa tiến vào bụi hoa, giương mồm to cắn loạn khắp nơi.
Cổ Vương.... ngươi chừng nào thì mới tỉnh a....
Tô Yên hai người bọn họ cùng nhau khi dễ ta....
Tiểu Hồng nhớ thương Cổ Vương. Nhưng mà, Cổ Vương đồng chí còn đang ngủ trong không gian.
Trong khuê phòng Tô Yên.
Quân Vực hơn phân nửa trọng lượng đều đè ở trên người Tô Yên.
Hắn nhắm mắt lại, trong thân thể cỗ đau đớn kia giống như thật sự bị cô xoa đến tốt lên chút.
Tô Yên thành thành thật thật đứng ở chỗ đó. Vừa đứng là đứng hồi lâu.
Quân Vực bị bộ dáng nghiêm túc này của cô chọc cười.
"Tiểu Quai, ta muốn ngủ."
"Ách, được"
Tô Yên gật đầu, liền đỡ hắn lên giường nghỉ tạm.
Chỉ là một tay hắn còn lôi kéo cô, không buông ra.
Tô Yên đứng ở mép giường nghi hoặc
"Không phải muốn ngủ?"
"Muốn Tiểu Quai ngủ cùng."
Thanh âm hắn nhợt nhạt mang theo hi vọng.
Tô Yên do dự trong chớp mắt.
"Em còn có chút việc phải làm."
Tức khắc, mí mắt Quân Vực buông xuống, nhìn qua một bộ dáng mất mát.
Sắc mặt giống như càng trắng nhợt rồi.
Hắn hơi há mồm, cả nửa ngày sau mới lên tiếng
"Được"
Hắn nằm ở đằng kia, không hề nói một lời.
Tay cũng chậm rãi buông lỏng ra. Nhắm mắt lại, giống như chính mình có thể tự ngủ.
Liền nghe Tô Yên chậm rãi đi tới cửa phòng.
Sau đó, cửa phòng đóng lại. Cô trở về, không có đi ra ngoài. Mà là lên giường.
Đi đến bên trong, xốc lên một góc chăn chui vào.
Cơ hồ là khi cô mới vừa nắm chăn. Thân thể Quân Vực đang căng chặt, nháy mắt liền thả lỏng.
Nếu vừa nãy Tô Yên bỏ hắn đi ra ngoài, sẽ như thế nào đây?
Hắn ở trong đầu tưởng tượng một chút hình ảnh kia, ngay sau đó lật đổ.
Hắn sẽ không để cô đi, càng đừng nói, sẽ bỏ rơi hắn.
Nghĩ tới đây, hắn mở mắt.
Con ngươi đen nhánh hiện lên thần sắc cao hứng.
Tô Yên tự giác hướng vào trong lòng ngực hắn, ôm hắn.
Sau đó ra tiếng
"Được rồi, ngủ đi."
Quân Vực ôm cô, nhắm mắt lại nghĩ.
Đừng nói chỉ có thể ở bên cô hai năm, cho dù là một tháng, cho dù là đau chết, hắn cũng cam nguyện.
Thế cho nên hắn ra tiếng hỏi
"Tiểu Quai vì sao đối tốt với ta như vậy?"
Hắn chỉ là than gọi một tiếng, cũng không phải muốn một đáp án.
Nhưng mà hắn nghe được Tô Yên trả lời.
"Anh cũng tổn thương chính mình, từ phong ấn ra cứu em. Đối với tốt với anh, là nên làm."
Có một đêm, trời cũng mưa.
Cô thiếu chút nữa, đã làm ra một ít sự tình vô pháp khống chế.
Khác với đêm mưa hôm trước, đại khái là đã chịu kích thích từ hình ảnh kia.
Làm cho ký ức quá khứ vẫn luôn không ngừng ảnh hưởng cô, làm ra một ít việc mất khống chế.
Khi cô càng ngày càng hãm sâu trong đó, Quân Vực xuất hiện.
Hắn cứu vớt cô từ thế giới của chính mình ra.
Khiến cô bắt đầu dần dần khôi phục lý trí.
Mang cô rời đi, làm cô tâm an.
Hắn chưa nói một câu về chuyện này.
Nhưng cô vẫn luôn ghi nhớ.
Cho nên, đối tốt với hắn là chuyện nên làm.
Mà Quân Vực khi nghe xong Tô Yên nói, trong mắt hiện lên một tia cảm xúc.
Cả nửa ngày, hắn mở miệng, thanh âm không rõ ý vị
"Tiểu Quai đối tốt với ta, là bởi vì ta cứu em, như thế mà thôi?"
Tô Yên mở miệng
"Anh cũng rất tốt với em."
"Còn gì nữa?"
Mỗi một câu cô nói, thần sắc Quân Vực liền ảm đạm vài phần.
Tô Yên trầm mặc.
Còn gì đây?
Anh còn muốn cái gì nữa?
Quân Vực thấy cô trầm mặc, ôm cô thoáng dùng sức.
"Tiểu Quai, đối với ta có cảm giác gì?"
*****
Edit: Tinh Niệm
"Thích."
"Thích bao nhiêu?"
"Thực thích."
Câu trả lời này giống như làm biểu tình Quân Vực sáng một chút, hắn thực nghiêm túc hỏi
"Vậy, yêu ta sao?"
Tô Yên trầm mặc.
Cô chỉ nhìn hắn, trong mắt hiện lên mờ mịt.
Yêu?
Im lặng lần này, tức khắc làm thân thể Quân Vực cứng lại.
Hắn duỗi tay, sờ sờ đầu Tô Yên, thanh âm thực nhẹ.
"Tô Yên không yêu ta, có phải hay không?"
Tô Yên vẫn trầm mặc.
Hắn mí mắt buông xuống, sắc mặt càng ngày càng trắng.
Lộ ra một tia trào phúng, như là cười nhạo chính mình
"Muốn quá nhiều, quả nhiên là sẽ gặp báo ứng a."
Tô Yên ra tiếng
"Anh không phải buồn ngủ sao?"
Cô cứng nhắc nói sang chuyện khác.
Quân Vực thật sâu nhìn cô vài lần, sau đó nhắm hai mắt lại.
Môi mỏng mang theo nụ cười nhạt, phảng phất năm tháng an yên
"Ngủ."
Chỉ là, dưới chăn mỏng.
Tay ôm Tô Yên gắt gao dùng sức. Tuyệt đối sẽ không để cô có cơ hội chạy thoát.
Tô Yên nằm ở trên giường, trợn tròn mắt nhìn hắn thật lâu.
Cuối cùng, nhắm hai mắt lại.
Khi cô gặp phải sự tình vượt qua khả năng lý giải, sẽ lựa chọn trầm mặc.
Bởi vì không biết nên trả lời như thế nào.
Cô hiểu rõ thích cùng không thích khác biệt.
Cũng biết rằng thích và rất thích không giống.
Nhưng mà, yêu?
Rất thích rất thích rất thích, chính là yêu sao?
Vậy cô thích hắn bao nhiêu?
Không biết.
Cho nên không cách nào trả lời.
Có lẽ, nếu Quân Vực không hỏi cô nghiêm túc như vậy.
Cô sẽ qua loa gật đầu.
Nhưng mà khi ánh mắt hắn nhìn chăm chú, cô trầm mặc.
Ưm, thật khó a.
Nghĩ nghĩ, vốn dĩ Tô Yên đã ngủ được một giấc, cũng nhắm mắt lại ngủ rồi.
Chờ đến khi cô lần nữa tỉnh lại. Phát hiện chỉ có một mình.
Vị trí bên cạnh cũng đã lạnh thấu.
Chắc là đã rời đi được một lúc lâu.
Cô rời giường, mặc tốt quần áo đi ra ngoài. Mở cửa thấy được Hồng Đậu.
Hồng Đậu vừa thấy tiểu thiếu gia nhà mình tỉnh, vội vàng tiến lên
"Thiếu gia, ngài.... có phải không quá thoải mái hay không?"
Tô Yên nhìn cô,
"Không có."
Nói xong, cô đi phía trước, quét một vòng tìm người.
Hồng Đậu không có chú ý thiếu gia đang làm gì, tất cả tầm mắt đều tập trung ở trên người Tô Yên.
Thấy Tô Yên đứng ở chỗ đó một hồi lâu, lại nhịn không được nói
"Thiếu gia, nếu không, ngài nghỉ ngơi trong chốc lát?"
Tô Yên lắc đầu
"Không mệt"
"Vậy Hồng Đậu đi nấu cho ngài một chén cháo bổ khí?"
Tô Yên nghi hoặc
"Vì sao phải bổ khí?"
Hồng Đậu đỏ mặt lên
"Vậy không phải, đêm qua thiếu gia ngài mệt sao."
"Em rốt cuộc đang nói cái gì?"
Tô Yên cảm thấy đối thoại của hai người thật là đầu trâu đuôi ngựa a.
Hồng Đậu ngượng ngùng xoắn xít
"Em một giờ trước nhìn thấy... nhìn thấy Túc Cửu Từ tiên sinh từ trong phòng ngài đi ra."
Tô Yên gật gật đầu
"Vậy, hắn đi đâu rồi?"
Hồng Đậu chỉ chỉ đình hóng gió bên kia
"Túc Cửu Từ tiên sinh bên kia."
Tô Yên nhìn lại, hình như, bên trong thật sự có một người đang đứng.
Chỉ là nhìn không rõ ràng.
Cô không nói thêm gì, bước bước chân đi đến chỗ đó.
Quân Vực cũng phát hiện ra cô.
Đứng ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, chỉ như vậy nhìn cô.
Tô Yên ngủ một giấc này, trực tiếp tới giữa trưa.
Nhìn thời gian cũng tới giờ ăn cơm trưa.
Cô đi vào đình hóng gió. Ra tiếng
"Đang nhìn cái gì?"
Quân Vực trầm mặc nửa ngày, dời đi tầm mắt, buông xuống mặt mày, không hề nhìn cô
"Không có gì."
Hắn trả lời nhẹ nhàng bâng quơ.
Tô Yên gật đầu
"Ăn cơm không?"
"Không đói bụng"
"Vậy.... là muốn rời đi?"
Cô lại lần nữa hỏi.
Quân Vực lại bỗng nhiên ngẩng đầu, một đôi môi mỏng, không giống lúc trước hàm chứa ý cười nhạt, mà gắt gao nhấp khởi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Quân Vực chậm chạp không nói chuyện.
Giữa hai người cứ lặng im như vậy.
Cho đến khi Tần Tình Nguyệt đi tới, đánh vỡ yên tĩnh
"Thiếu gia, có thể dùng cơm trưa."
Tần Tình Nguyệt bộ dáng xinh đẹp, trên mặt mang theo tươi cười.
Hoàn toàn có thể dùng bốn chữ "cảnh đẹp ý vui" để hình dung.
Tô Yên quay đầu nhìn cô. Sau đó gật đầu
"Được, vậy qua đó đi."
Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lớn hơn nữa,
"Thiếu gia, mời"
Cô cúi đầu, chờ ở một bên. Thanh âm nói chuyện mang theo một loại vui sướng.
Tô Yên quay đầu lại, nhìn Quân Vực
"Anh..."
Cô vừa định nói, muốn cùng cô đi ăn cơm hay không.
Chỉ là lời nói còn chưa nói ra, đã thấy Quân Vực nheo mắt lại, đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.
Hắn chẳng cần nói gì, cô cũng có thể nhìn ra, trong mắt kia, mang theo sát ý cuồn cuộn.
Tô Yên trầm mặc.
Quân Vực cũng buông hạ mí mắt, che khuất cảm xúc, môi mỏng như cũ mím lại.
Cả nửa ngày, Tô Yên nghiêm túc nói
"Anh muốn giết cô ấy, có muốn nói lý do với em?."
Quân Vực bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Tô Yên, đôi mắt đen như mực cảm xúc cuồn cuộn.
"Không có lý do gì, thì không được động đến?"
Khi hắn nói chuyện, đầu nghiêng nghiêng, thanh âm vô hại như vậy.
Nhưng mà con ngươi đen nhánh lại lần nữa đảo qua trên người Tần Tình Nguyệt.
Thật lợi hại a.
Mới qua mấy ngày, thế nhưng khiến Tiểu Quai để ý như vậy.
Nhớ trước đây, hắn ngày ngày quấn lấy, không biết triền bao lâu mới có ngày hôm nay.
Tô Yên cũng nhẹ miết môi, mày thoáng nhăn lại.
"Anh làm sao vậy?"
Từ lúc mới bắt đầu đã không thể hiểu được, hiện tại tức giận cũng rất kỳ quái.
Còn muốn giết người hôm qua cô mới vừa cứu.
Đối với Tần Tình Nguyệt, đại khái là có chút đặc thù.
Có lẽ là do hoàn cảnh có chút tương tự, khiến Tô Yên đối Tần Tình Nguyệt hơi khác với người khác.
Nếu Quân Vực nhất quyết muốn giết cô ấy, thì hẳn là phải cho cô cái lý do.
Quân Vực thấy bộ dáng của cô, cả nửa ngày, mặt mày thấp hèn
"Tiểu Quai hiện tại là phiền chán ta?"
Tô Yên
".... . không có"
Khi cô nói, mày đang nhăn lại cũng giãn ra.
Đại khái là không muốn hắn hiểu lầm.
Hai người lại lần nữa trầm mặc.
Tô Yên hỏi ra miệng
"Đi ăn cơm không?"
"Không muốn"
Mỗ nam nhân nào đó lòng dạ hẹp hòi, tiếp tục càn quấy.
Tô Yên gật đầu
"Được"
Đồng ý một tiếng, cô xoay người liền đi.
Đã không muốn ăn, vậy không ăn.
Nhưng mà cô đói.
Chỉ là... mới vừa đi được nửa bước, cổ tay đã bị người túm chặt.
Lập tức bị lôi trở lại chỗ cũ.
Chỉ nghe Quân Vực kêu lên một tiếng.
Tô Yên quay đầu nhìn.
Người nào đó cúi đầu không nói một lời, đôi môi tái nhợt, lông mi run rẩy, thân thể quơ quơ, một bộ dáng thực ốm yếu.
Nhưng mà tay hắn nắm Tô Yên, sức lực lớn kinh người.
Tô Yên nhìn chằm chằm hắn nửa ngày.
Rốt cuộc vẫn là tiến lên, duỗi tay xoa vị trí ngực hắn.
Hôm nay vừa tới, hắn nói ngực đau.
Có phải vừa mới quá dùng sức nên liên lụy đến chỗ đau hay không?
Quân Vực lông mi run rẩy, thanh âm khàn khàn vang lên
"Đã cảm thấy ta phiền, cần gì phải làm bộ quan tâm ta."
Tô Yên ".... ."
Quả thực chính là càn quấy.
Tựa hồ mỗi một lần đối mặt với Quân Vực, lý trí cô luôn bị đánh rớt.
Thế cho nên lười nói cái gì với hắn.
Thấy hắn còn có sức lực lật ngược phải trái như vậy, chắc là cũng không có đại sự gì.
Trở tay cầm tay hắn, ngừng động tác trên tay.
Xoay người lôi kéo hắn đi vào trong phòng
"Đi ăn cơm."
Cô nói ba chữ.
Quân Vực lúc nãy ở chỗ đó không nhúc nhích, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời.
_____________
Ngủ ngon nhaa các tềnh yiuuuuu <3!
晚安!
*****
Edit: Tinh Niệm
Thuận theo cô đi vào trong phòng.
Nhìn bộ dáng hắn thực ốm yếu, thực làm người đau lòng.
Nhưng mà khi đi ngang qua Tần Tình Nguyệt, con ngươi hẹp dài nâng lên, nhìn phía cô ta.
Tần Tình Nguyệt bị hắn nhìn đến cả người cứng đờ, chỉ cảm thấy thân thể lạnh cả người như là bị dính băng lên người vậy.
Ánh mắt cuồn cuộn cả nửa ngày, khóe môi tái nhợt gợi lên một ý cười châm chọc.
Giống như là cười nhạo cô không biết lượng sức mình.
Chuyện này bất quá chỉ xảy ra trong giây lát.
Sau đó, hắn lại lần nữa buông hạ mặt mày, khôi phục bộ dáng tái nhợt yếu ớt, gió thổi liền bay.
Đi vào trong phòng, ngồi xuống.
Quân Vực ngồi ở bên người Tô Yên.
Nhìn thức ăn trên bàn, ba mặn một canh. Bọn họ hai người vậy là đủ rồi.
Tần Tình Nguyệt đứng ở bên cạnh giới thiệu
"Thiếu gia, em từ Hồng Đậu nghe nói ngài thích ăn món ăn mặn, liền làm món bạo xào gà đinh này, ngài nếm thử."
Tô Yên cầm lấy chiếc đũa, kẹp lên một khối nếm thử.
Thịt gà thực non mềm, hương vị tươi ngon, độ cay vừa phải.
Cô gật gật đầu
"Ăn rất ngon."
Được một câu lời bình của Tô Yên, Tần Tình Nguyệt nguyên bản có chút thấp thỏm rõ ràng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Càng vui vẻ hướng về Tô Yên đề cử hai món thức ăn khác.
Thuận đường bưng lên chén canh,
"Thiếu gia, Tình Nguyệt ninh cho ngài một chén canh miến xương vịt, ngài nếm thử?"
Tô Yên gật đầu.
Sau đó, Tần Tình Nguyệt mang lại đây, cẩn thận đưa tới trước mặt Tô Yên
"Ngài nếm thử?"
Tô Yên cầm thìa uống một ngụm,
"Ân, rất ngon."
Cô trả lời nghiêm túc.
Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại càng lớn.
Không có gì vui hơn việc được người mình để ý nhất khen một câu.
Tô Yên uống uống, phát hiện người nào đó ngồi bên cạnh bất động không nhúc nhích.
Cô nghiêng đầu,
"Thật không đói bụng?"
Quân Vực lúc này lại trả lời khác đi, hắn ra tiếng
"Đói"
"Vậy sao lại không ăn?"
"Không muốn ăn gà đinh."
Tô Yên: ".... ."
Tần Tình Nguyệt kiên nhẫn nói
"Tiên sinh, ngài có thể nếm thử món canh miến xương vịt này."
Nói xong, múc một chén đưa tới trước mặt Quân Vực.
Quân Vực không ra tiếng, chỉ cúi đầu nhìn chén canh này.
Rốt cuộc hắn duỗi tay, bưng lên.
Tô Yên dời đi ánh nhìn, tiếp tục ăn cơm.
Nào biết....
Liền nghe ầm một tiếng.
Chén cùng với thìa đều rơi xuống đất.
Tô Yên không nhìn thấy, chỉ nghĩ là cầm không chắc.
Mà Tần Tình Nguyệt trên mặt tươi cười lại dừng một chút.
Bởi vì cô rõ ràng nhìn thấy, vị Túc Cửu Từ tiên sinh này bưng chén lên, sau đó, buông tay ra.
Khi thanh âm vỡ vụn kia vang lên, cô còn cảm nhận được Túc Cửu Từ tiên sinh liếc ánh mắt về phía cô.
Nhìn chén vỡ vụn trên mặt đất, ra tiếng
"Lại múc một chén."
Tần Tình Nguyệt lên tiếng
"Vâng."
Đang muốn có động tác, liền nghe thanh âm Quân Vực
"Không thích uống canh miến."
Tô Yên nhìn về phía hắn, sau đó duỗi tay chỉ vào thức ăn khác
"Ăn cái này?"
"Không muốn"
"Cái này?"
"Không ăn"
Tô Yên: ".... ."
Tức khắc, căn phòng an tĩnh lại.
Tô Yên nhìn hắn, hỏi
"Anh muốn ăn cái gì?"
"Không biết"
Tiểu Hoa nghe ký chủ cùng nam chủ nói chuyện với nhau.
Tặc lưỡi.
Vị thiếu chủ Quân Vực này quả nhiên là không giống người thường a.
Một giây lại một giây dẫm lên điểm kiên nhẫn mấu chốt của ký chủ nhà nó mà đi a.
Đây chỗ nào là khó hầu hạ.
Đây là làm khó dễ.
Là cái loại trực tiếp trắng trợn táo bạo á.
Mà càng làm cho Tiểu Hoa kinh ngạc cảm thán là ký chủ không tức giận!
Còn rất có kiên nhẫn nói với Tần Tình Nguyệt
"Lại đi chuẩn bị một ít."
Tần Tình Nguyệt mới vừa đồng ý.
Tô Yên lại cố ý cường điệu
"Bảo đầu bếp nữ làm."
Tần Tình Nguyệt sắc mặt cứng đờ, sau đó gật đầu, đi ra bên ngoài.
*****
Edit: Tinh Niệm
Chờ đến khi Tần Tình Nguyệt rời đi, chiếc đũa trong tay Tô Yên cũng thả xuống dưới.
Cô nghiêng đầu nhìn Quân Vực,
"Anh vì sao chán ghét Tình Nguyệt?"
Quân Vực lông mi run rẩy, không nói chuyện.
Cũng chỉ cúi đầu.
Vì sao?
Bởi vì nữ nhân Tần Tình Nguyệt kia, ánh mắt nhìn Tô Yên giống cách hắn nhìn về phía cô vậy.
Ánh mắt kia quá quen thuộc a.
Dục vọng độc chiếm mãnh liệt áp ở đáy mắt.
Khiến hắn nhìn đến tâm sinh chán ghét.
Không chỉ thế.
Tô Yên còn rất thích cô ta.
Càng như thế, hắn càng chán ghét.
Tô Yên nhấp môi.
Cúi đầu, từ trong túi móc ra một viên kẹo sữa dâu tây. Ăn vào trong miệng.
Không hề liếc mắt nhìn Quân Vực một cái.
Nói chuyện với hắn, tức đến no rồi.
Đứng lên, cô muốn đi.
Kết quả liền nghe Quân Vực một câu
"Tiểu Quai không yêu ta, hiện giờ, ngay cả ngồi cùng ta cũng không muốn?"
Tô Yên: "......"
Cô quay đầu nhìn Quân Vực.
Quân Vực đôi mắt đen nhánh rất là u oán nhìn cô.
Môi nhẹ miết, bộ dáng như là bị ủy khuất lớn lắm.
Lại thấy hắn sắc mặt tái nhợt ốm yếu.
Nhìn kỹ, cũng thật là vừa ủy khuất, vừa đáng thương.
Người nào đó tựa hồ còn muốn lên án rất nhiều
"Tiểu Quai hình như càng để ý cô ta hơn."
Lúc hắn nói, thanh âm run một cái.
Ai da.
Tiểu Hoa vừa nghe, lòng cũng cảm thấy đau a.
Tô Yên trầm mặc một cái chớp mắt.
Đi qua, duỗi tay ấn bờ vai của hắn, để hắn dựa vào ghế ở sau người.
Toàn bộ thân thể thoáng nằm ngửa, Quân Vực đang ngẩng đầu lên nhìn Tô Yên.
Đang muốn hỏi, kết quả, Tô Yên nhắm mắt dán lại, phong bế đôi môi kia tái nhợt.
Một cái hôn, Quân Vực trong mắt tức khắc liền sáng.
Cái gì u oán ủy khuất, cái gì thương tâm khổ sở.
Hết thảy đều biến mất.
Ân, đối với Quân Vực mà nói, không có gì là một cái hôn của Tô Yên không giải quyết được.
Nếu một lần không được, vậy hai lần.
Trong chốc lát, Quân Vực đã quên những đau đớn trong thân thể.
Duỗi tay trực tiếp ôm Tô Yên vào trong lòng ngực.
Sức lực kia lớn đến nỗi Tô Yên trong một chốc cũng không thoát được.
Chỗ nào còn bộ dáng suy yếu không được??
Tức khắc, trong phòng không khí từ lặng im biệt nữu, biến thành xuân về hoa nở.
Tần Tình Nguyệt đứng ở ngoài cửa. Trên tay bưng một mâm thức ăn.
Toàn bộ thân thể chợt cứng đờ.
Một đôi tay gắt gao nắm chặt khay, móng tay như là muốn cắm vào trong đó.
Cô không thể tin tưởng, mắt đầy khiếp sợ.
Đây, sao có thể?
Thiếu gia cùng Túc Cửu Từ?
Hôn môi?
Nam cùng nam??
Đột nhiên, Tần Tình Nguyệt lập tức hiểu rõ vì sao Túc Cửu đối địch mình như vậy.
Bị hắn phát hiện?? Phát hiện tình cảm mình vẫn luôn che dấu thực tốt?
Tần Tình Nguyệt cúi đầu, hít sâu một hơi, nỗ lực sửa sang lại cảm xúc bản thân.
Thiếu gia là người tốt đẹp như vậy, giống như ánh nắng ấm áp.
Sợ là có không ít người sẽ nhớ thương, sẽ có suy nghĩ muốn một mình chiếm hữu đi?
Đặc biệt là, đối với cô, người có quá khứ hắc ám như vậy.
Càng là muốn thiếu gia yêu thích chính mình, tốt nhất mình phải là người đặc biệt với thiếu gia.
Ý nghĩ như vậy, vào cái ngày thiếu gia đem cô bảo hộ ở sau người, giết chết những tên ghê tởm đó, đã xuất hiện.
Mà làm Tình Nguyệt cao hứng chính là, thiếu gia đối với cô cũng xác thật khác với mọi người.
Mặc dù thiếu gia rất ít nói, nhưng là từ hành vi của ngài là có thể nhìn ra.
Thiếu gia tốt đẹp như vậy, làm cô sinh ra một chút ảo tưởng.
Có lẽ, chỉ cần cô nỗ lực, yên lặng ở bên người thiếu gia.
Một ngày nào đó, thiếu gia sẽ là ánh sáng của riêng mình cô.
← Ch. 077 | Ch. 079 → |