Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 076

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 076
Tô tiểu gia là nữ sinh (6)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Shopee


Edit: Tinh Niệm

"Vâng, lão đại."

Nhìn trong chốc lát thấy môi cô càng trắng bệch, dứt khoát chặn ngang đem người bế lên, đi vào trong phòng.

Đến bên trong, Tả Lãnh còn muốn hỏi lão đại còn có yêu cầu gì không.

Kết quả, chân còn chưa đi được nửa bước, ầm một tiếng, cửa phòng đã đóng lại.

Tả Lãnh: "...."

Bộ dáng lão đại thực sốt ruột a.

Sau đó, liền nghe được bên trong truyền ra thanh âm

Tô Yên rầu rĩ

"Em có thể tự mình cởi."

Túc Cửu Từ

"Ta có thể giúp Tiểu Quai cởi ra."

Tô Yên

".... . cái này, em tự làm được."

Túc Cửu Từ

"···· ta giúp em."

Sau đó, Tả Lãnh nghe thấy bên trong toàn là thanh âm vải dệt bị xé nát.

Sắc mặt hắn thay đổi mấy lần.

Lão đại.... cấp bách như vậy sao?

Hắn ngày thường nhìn ra được lão đại đối Tô Yên không giống với người khác. Lại không nghĩ, thế nhưng lão đại thích Tô Yên thiếu gia.

- -----

Đến lúc này, chuyện dơ bẩn của tòa nhà kia đã hoàn toàn kết thúc.

Chỉ là.... .

Tần Tình Nguyệt từ thính đường đi ra. Thấy Tô Yên thiếu gia cũng đã rời đi.

Cô nhìn bên ngoài mưa rơi liên miên. Đình viện này tràn còn đầy mùi máu tươi và thi thể.

Cô biết.

Từ hôm nay trở đi, cô có thể hoàn toàn thoát khỏi cái nhà giam này, có được cuộc sống mới.

Không.

Từ hôm nay trở đi, mạng cô là của Tô Yên thiếu gia.

Tần Tình Nguyệt trong đầu xẹt qua bộ dáng Tô Yên khi cứu mình.

Từ khi tới cái địa ngục này. Tần Tình Nguyệt sẽ không bao giờ tin vào thượng đế nữa.

Nếu có thượng đế, nếu có ánh sáng, như thế nào lại chophép loại địa phương dơ bẩn như vậy tồn tại??

Như thế nào sẽ để cô nhận hết tra tấn, sống không bằng chết?

Vốn dĩ, cô nghĩ chính mình báo thù xong, cũng là đến cuối đời.

Cũng không có lý do để tiếp tục sống sót.

Nhưng mà Tô Yên xuất hiện.

Hắn cứu cô.

Nếu trên đời có ánh sáng, vậy đó chính là Tô Yên.

Cô về sau chỉ cần làm một chuyện, đó là đi về phía ánh sáng, đi theo phía sau hắn, vì hắn làm trâu làm ngựa.

Tần Tình Nguyệt nhìn trời mưa, ở tòa nhà yên tĩnh không người này ngốc tới bình minh.

Mưa tạnh, mặt trời hé lộ.

Cô bước chân rời đi.

Muốn đi làm cái gì đây?

Đi tìm Tô Yên.

Chỉ là mới đi được mấy bước, Tần Tình Nguyệt nghe đằng sau có thanh âm lưỡi rắn tê tê tê.

Nghe thanh âm kia, cả người cô cứng đờ.

Theo bản năng xoay người nhìn xem. Lại không thấy thứ gì.

Thanh âm kia cũng đã biến mất.

Sau đó, Tần Tình Nguyệt liền tiếp tục đi về phía trước.

Nện bước càng lúc càng nhanh, chỉ nghĩ nhanh rời đi vùng ngoại ô này.

Ở phía sau Tần Tình Nguyệt, đồng chí Tiểu Hồng bị bụi cỏ bao phủ, nhanh chóng cuốn đuôi đuổi theo.

Vì sao?

Nó không muốn nói rằng chính mình không biết nên tìm Tô Yên ở chỗ nào.

Vừa mới không để ý, Tô Yên đã bị người kia mang đi, để lại nó một mình lưu tại chỗ đó, đuổi theo cũng không kịp.

Vừa vặn, nó trong lúc vô tình thấy được nữ nhân này.

Nó nhận ra cô ta.

Cô ta đã từng cầu xin Tô Yên cứu giúp, nhất định quen biết Tô Yên, mang nó đi tìm Tô Yên.

Thế cho nên liền đi theo phía sau cô ta.

Nhưng mà nó hiện tại là một con rắn nhỏ, cũng chỉ đi được đoạn ngắn, thế cho nên càng ngày càng mệt, thanh âm cũng càng ngày càng lớn.

Chỗ nào biết, cô ta giống như nghe được thanh âm mình lè lưỡi, bị dọa rồi, kết quả chạy càng lúc càng nhanh.

Tiểu Hồng mắt thấy người kia sắp không thấy.

Dừng lại.

"Tê tê tê!"

Cũng không biết nó đang nói cái gì.

Sau đó, chỉ nhìn thấy con rắn nhỏ vốn dĩ nhỏ bằng ngón út, trong nháy mắt to lớn lên trông thấy.

Từ con rắn nhỏ bị người xem nhẹ, biến thành một con rắn độc vằn đen đỏ đan xen, sắc mặt dữ tợn.

Nó quơ quơ cái đuôi, dào dạt đắc ý.

Thế này khẳng định là chạy nhanh!

*****

Edit: Tinh Niệm

Dù cô ta đi chỗ nào mình khẳng định đều có thể đuổi kịp.

Tức khắc tốc độ tăng lên, trong chốc lát đã đuổi kịp Tần Tình Nguyệt.

Kết quả là... Tần Tình Nguyệt chạy ở phía trước, có một con rắn to trừng mắt nhìn người đang chạy, chậm rì rì cuốn cái đuôi theo sau.

Trời mưa qua đi, thái dương ra tới.

Ánh nắng tươi sáng, thời tiết thật đẹp.

Tần Tình Nguyệt chạy đến cong sống lưng.

Cô không dám quay đầu lại xem.

Bởi vì bóng dáng một con mãng xà đầu dâng cao, phun lưỡi rắn, vừa vặn bao phủ toàn bộ cô.

Chỉ nhìn dưới mặt đất, con rắn kia lưỡi phun hai cái, lại hai cái.

Phát ra thanh âm tê tê tê nghe đến lạnh lẽo.

Vốn dĩ, Tần Tình Nguyệt cho rằng chính mình phải chết chắc rồi.

Nhưng mà, khoảng cách gần như vậy, cô chạy.... . mười phút qua đi.

Con rắn kia, như cũ vặn vẹo thân hình đi theo cô.

Hai mươi phút tiếp theo, nó vẫn còn đi theo, hình như.... . nó cũng không có ý muốn đả thương mình.

Mà vừa chạy lâu như vậy, Tần Tình Nguyệt mệt đến đầu đầy là mồ hôi.

Cô rốt cuộc dừng lại, chống lấy thân cây nghỉ tạm.

Sau đó, nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua phía sau.

Một chút liền thấy được con rắn to lớn vân đỏ đen.

Nó phun lưỡi rắn lộ ra răng nọc, cái đuôi cuốn cuốn.

Cứ như vậy chờ cách chỗ cô một mét.

Một chút cũng không nóng nảy.

Mà tâm Tần Tình Nguyệt thấp thỏm cũng dần dần thả lỏng xuống.

Nó không có ý muốn ăn cô.

Chỉ là trong lòng còn có chút cảnh giác.

Thoáng nghỉ ngơi lại tiếp tục đi.

Cô nghĩ, chỉ cần mình đi ra khỏi vùng ngoại thành, con rắn này sẽ không theo mình nữa.

Thế cho nên nện bước càng đi càng nhanh.

Mà Tiểu Hồng đâu?

Lúc được lúc không vặn vặn thân thể.

Người này đi cũng thật chậm.

Muốn mình cuốn nàng ta đi hay không đây?

Nhưng là sau khi tưởng tượng như thế, Tiểu Hồng yên lặng rụt rụt cái đuôi.

Nó không muốn bất luận kẻ nào chạm vào cái đuôi trân quý của nó.

Từ sau khi.... cái tên người xấu mà Tô Yên thích kia, tạo thành cái lỗ ở trên đuôi nó.

Nó liền phá lệ quý trọng cái đuôi của mình.

Hiện tại thật vất vả mới dưỡng tốt, nó phải bảo hộ cẩn thận mới được.

Nghĩ như vậy, lại nhìn nhìn Tần Tình Nguyệt ở phía trước.

Ách... đi chậm một chút thì chậm một chút vậy.

Sau khi nghĩ thông suốt, Tiểu Hồng phun lưỡi rắn đỏ tươi như máu, lắc lắc đầu.

Tiếp tục ngẩng cao, vặn vẹo cái eo rắn thô tiếp tục đi theo phía sau.

Thái dương hé lộ, nước mưa nhỏ giọt từ cỏ xanh xuống bùn đất.

Sau cơn mưa hơi thở cỏ xanh tươi mát tản ra.

Tất cả mọi chuyện, đều trở nên tốt đẹp.

Túc Cửu Từ ở trong phòng ngủ.

Một tia ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ tiến vào.

Chỉ thấy giữa phòng thật bừa bộn.

Quần áo bị xé đầy đất.

Có chút lung tung rối loạn.

Mà trên một cái giường lớn. Chăn bông thuần sắc trắng.

Tô Yên còn đang ngủ.

Mà ở bên cạnh, Túc Cửu Từ lại đang trợn tròn mắt nhìn cô.

Nếu so với người khác mà nói, Túc Cửu Từ nhìn chằm chằm Tô Yên cả một đêm. Sợ là phải bị hù chết rồi.

Không biết qua bao lâu, Tô Yên mới tỉnh lại.

Vừa mở mắt ra, thần sắc còn chưa có hoàn toàn tỉnh táo, liền đối mắt cùng Túc Cửu Từ.

Cô chớp chớp mắt.

Người nào đó ra tiếng

"Tỉnh?"

Tô Yên hơi há mồm

"Anh...."

Tựa hồ là đang rối rắm, người này là Quân Vực hay là Túc Cửu Từ.

Tuy rằng, từ bản chất, bọn họ là một người.

Nhưng, một người là có được toàn bộ ký ức, một người lại không có gì.

Chỉ nghe Túc Cửu Từ thở dài một hơi, liền đem Tô Yên ôm sát vào trong ngực.

"Tiểu Quai, ngủ một giấc xong đã quên ta?"

Tô Yên nghe hắn gọi liền biết, hắn là Quân Vực.

*****

Edit: Tinh Niệm

Hiện giờ, trời xanh mây trắng, mưa cũng ngừng.

Hết thảy đều khôi phục bình thường.

Tô Yên cũng tự nhiên trở lại bộ dáng ngày xưa.

Cô nghi hoặc

"Anh vì sao lại ra rồi?"

Quân Vực mày nhíu một cái.

"Ta không nên ra?"

"Không phải, vì sao lại đột nhiên như vậy?"

Quân Vực đầu gác ở trên vai cô,

"Có lẽ, Tiểu Quai quá nhớ ta, cảm động đến trời cao, nên đã thả ta ra gặp em."

Tô Yên: "......"

Quân Vực thấy Tô Yên không nói chuyện, hỏi

"Tiểu Quai không nhớ ta?"

Tô Yên: "......"

Người này, cũng không biết có phải ngây ngốc trong phong ấn lâu lắm rồi hay không, cảm giác.... như thế nào yếu ớt hơn rất nhiều?

Nhìn xem hiện tại, cô cái gì cũng chưa nói, lại giống như mới vừa khi dễ hắn vậy.

Còn có.... hai người bọn họ, hiện tại tư thế này.

Tuy rằng trên người có mặc áo ngủ, nhưng mà lại ôm nhau cùng ngủ.

Bọn họ đã bao lâu không gặp?

Hai vạn năm??

Nhưng mà, vừa gặp mặt cũng không thấy xa lạ chút nào.

Cô cũng không bài xích hắn.

Tô Yên vẫn luôn trầm mặc thất thần.

Quân Vực trong mắt hiện lên một tia ánh sáng.

Hắn ngữ điệu nhẹ nhàng

"Tiểu Quai suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên

".... có phải vạn năm này anh vẫn luôn ở trong phong ấn nên bị nghẹn hỏng rồi hay không."

Quân Vực sửng sốt

"......."

Sau đó cười khẽ

"Vì sao lại nói như vậy?"

"Anh trước kia không phải như thế."

Tô Yên không có vòng vòng cong cong với Quân Vực.

Đặc biệt là đối với hắn, càng không phòng bị, hỏi cái gì nói cái đó.

Quân Vực nghe có chút tò mò

"Ta trước kia có bộ dáng gì?"

Tô Yên lặng im một cái chớp mắt, sau đó yên lặng nói

"Bởi vì người bảo hộ sông Vong Xuyên răn dạy anh, anh liền khuấy đảo nước Vong Xuyên, làm nó chảy ngược lan tràn, khiến người bảo hộ chịu thiên phạt. Hiện tại vẫn còn chịu sét đánh thống khổ."

Quân Vực ngẩn ra, sau đó cười nhạt, chỉ ôm cô, nghe cô đếm kỹ.

Duỗi tay, sờ sờ đầu cô, ưm... , tóc này thật mềm mại a.

Tô Yên tiếp tục

"Còn có, anh còn đánh Minh Vương."

"Còn xốc luân hồi đạo. Còn có...."

Quân Vực nghe nghe, cười nhạt lên tiếng

"Tiểu Quai, những chuyện cũ năm xưa đó ta đều sắp quên rồi."

Tô Yên nhẹ nhấp môi, hắn không phải đã quên, là hắn không muốn cô tiếp tục nói.

Tiếp đó, Quân Vực vươn lại đây, than gọi một tiếng

"Em ở nơi này, mà ta đều phải chịu những cái ủy khuất kia. Cho nên, em phải đối tốt với ta một chút."

Tô Yên lại lần nữa trầm mặc.

Cả nửa ngày, chậm rì rì nói

"Em mới vừa lên Cửu Trọng Thiên, lúc đó còn chưa biết nói, anh đã buộc em gọi tên anh."

Gọi không đúng thì phải gọi lại.

Khi cô vừa mới lên Cửu Trọng Thiên, chỉ biết nói vài câu đơn giản.

Chỗ nào biết, gặp Quân Vực, hai người bởi vì một ít việc mà dây dưa ở bên nhau.

Lúc sau dần quen thuộc, hắn một hai bắt cô phải gọi tên hắn.

Nhưng mà, cô không gọi. Chỉ biết kêu " Ngư ".

Nên bị hắn lôi kéo lặp lại một lần lại một lần.

Mồm mép đều đau mỏi vẫn phải gọi.

Phát hiện cô xác thật phát không ra âm " Quân " này, liền kêu hắn "Ngư".

Về sau, cô biết nói nhiều hơn, liền gọi hắn là "Đại Ngư".

Khi cô vừa mới bắt đầu gọi hắn, hắn còn muốn sửa lại.

Sau đó, cô thật sự sửa lại, kêu hắn là Quân Vực, hắn ngược lại là không muốn.

Một hai bắt cô tiếp tục kêu "Đại Ngư".

Thời gian lâu rồi, sớm đã xưng hô thành thói quen.

Sẽ không có người biết biệt danh này, chỉ là bởi vì Tô Yên, thân là người đứng đầu chín vị Chủ Thần, lúc ấy nói chuyện gian nan, cho nên mới đơn giản hoá.

Trong phòng, hai người ấp ấp ôm ôm ngủ chung, đếm kỹ những chuyện ác năm đó Quân Vực làm.

Mà bên ngoài cửa nhà Túc Cửu Từ, lại là nổ tung chảo.

Vì sao?

Tô Giang mang theo khảm đao tới tìm Túc Cửu Từ.

Bắt hắn phải đi ra ngoài.

Không ra thì sẽ tính toán xông vào.

Tả Lãnh chỉ có thể khuyên can mãi, cũng không dám mạnh mẽ ngăn cản.

Bởi vì, lão đại hắn vừa mới " ngủ " đệ đệ nhà người ta.

Nhưng phàm là người bình thường, đệ đệ bảo bối bị ngủ, ai có thể chịu được??

*****

Edit: Tinh Niệm

Mà Tô Giang thì sao đây.

Nguyên bản, hắn sẽ không nổi cơn tức lớn như vậy.

Buổi sáng hôm nay Hồng Đậu tới tìm hắn, nói đêm qua Tô Yên cả đêm không về.

Hắn vừa nghe lập tức phái người đi tìm.

Đi mấy chỗ Tô Yên thường đi cũng không thấy người.

Lập tức trong đầu Tô Giang liền hiện lên tên Túc Cửu Từ.

Ngày đó, hắn rất rõ ràng. Ở ghế lô đó, hai người kéo kéo giật nhẹ.

Thực rõ ràng Túc Cửu Từ chính là nhớ thương Tô Yên.

Kết quả là, Tô Giang mang theo khảm đao tới nơi này.

Mới vừa nãy, hắn còn chưa có mở miệng, sắc mặt Tả Lãnh liền trở nên rất kỳ quái.

Lúc nói chuyện với hắn, tuy rằng có chút lạnh băng, nhưng mà cử chỉ cũng là khách khí.

Không màng tới người phía sau hắn muốn tiến lên đánh, cũng bị hắn ngăn cản.

Đây đại biểu cho cái gì.......

Ánh mắt Tô Giang lập tức đỏ bừng.

Quả nhiên, Tô Yên ở chỗ này.

Tả Lãnh chỗ nào biết do chính mình bại lộ.

Còn đang kiên nhẫn khuyên bảo, thuận đường bảo người đi thông báo lão đại bên kia.

Trong phòng, chờ đến hai khi người rời giường, mới biết được việc này.

Tô Yên cúi đầu nhìn quần áo trên người chính mình.

Là áo sơ mi màu trắng của Túc Cửu Từ.

Dáng người Tô Yên tuy rằng cao gầy, nhưng so với Túc Cửu, vẫn có vẻ nhỏ con.

Lúc rời giường, cô lại nhịn không được liếc nhìn quần áo của mình.

Trái lại Túc Cửu Từ, hình như thực thích cô mặc quần áo của hắn.

Cả nửa ngày cũng không muốn cô cởi ra.

Hai người cọ tới cọ lui, dây dưa dây cà.

Chờ đến khi Tô Yên đi ra, Tô Giang đã muốn thở phì phì xông vào.

Thô giọng thanh âm

"Túc Cửu Từ! Ngươi ra đấy cho lão tử!!"

".... . đại ca"

Tô Yên dừng ở cửa thính đường, ra tiếng.

Tô Giang sửng sốt, hai mắt tức đỏ khôi phục một chút lý trí.

Vội vàng đi đến trước mặt Tô Yên, dò hỏi

"Như thế nào? Tên nhãi ranh kia chiếm tiện nghi của em??"

Tô Yên lắc đầu,

"Không có"

Cô cẩn thận nghĩ.

Đêm qua trở lại nơi này, thay đổi quần áo, sau đó.... thì ngủ rồi.

Ân, chính là như vậy.

Tô Giang nghe lời cô nói, lại thấy bộ dáng cô bình tĩnh, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

"Đi, cùng ta về nhà."

Vừa nói muốn Tô Yên trở về, Quân Vực sao có thể nguyện ý?

Dù sao cũng là cực cực khổ khổ thoát ra từ phong ấn, sao có thể dễ dàng thả Tô Yên rời đi như vậy?

Nghĩ như thế, hắn ra tiếng

"Tô bang chủ, đúng là lâu rồi không gặp."

Thanh âm hòa hoãn, thực dễ dàng làm người có hảo cảm.

Nhưng mà, Tô Giang lúc này lại nổi lên cảnh giác.

Thằng nhãi này.... . sợ là theo dõi Tô Yên.

Thế cho nên nửa điểm cũng không muốn khách khí với hắn

"Túc tiên sinh, đêm qua đệ đệ ta ở chỗ này làm phiền, ngày sau ta nhất định tới cửa cảm tạ thật tốt, hiện giờ, chúng tôi cáo từ trước."

Nói xong, lôi kéo cánh tay Tô Yên đầu cũng không quay lại rời đi.

Tô Yên bị lôi kéo đi ra cửa.

Cô nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua Túc Cửu Từ.

Thấy hắn gắt gao nhìn mình, ánh mắt nóng rực.

Chỉ là... cuối cùng, Tô Yên vẫn đi theo đại ca rời đi.

Tô Yên mới vừa ra cửa, mí mắt Quân Vực liền buông xuống.

Một bàn tay đỡ khung cửa, như suy tư gì.

Cả nửa ngày sau, lẩm bẩm

"Tên Tô Giang kia so với ta còn quan trọng hơn sao?"

Nghĩ như vậy, tay hắn nắm chặt khung cửa chậm rãi dùng sức.

Cô bỏ hắn lại nơi này, theo nam nhân khác đi rồi.

Tả Lãnh đứng ở bên người Túc Cửu Từ nghe thấy, chợt thân thể cứng đờ.

Nhịn không được nhìn lão đại của mình nhiều vài lần.

Yên lặng suy nghĩ.

Lão đại.... sẽ không ghen tị chứ?

Ăn giấm của ca ca Tô Yên tiểu thiếu gia??

*****

Edit: Tinh Niệm

Lão đại nhà mình tính tình bá đạo, làm việc cũng ngoan tuyệt, hắn đều biết.

Nhưng mà, này...... , ăn giấm của đại cữu tử tương lai.... , cũng là loại giấm chua nhất trên đời a.

Tô Yên theo Tô Giang rời đi.

Khi về đến nhà, Tô Nam ở bên ngoài vội một đêm cũng vừa lúc trở lại.

Ba người khó có dịp ngồi ăn sáng cùng nhau.

Tô Nam bởi vì đêm qua không ở nhà, cho nên cũng không biết Tô Yên đêm qua cũng một đêm không về.

Thế cho nên ba người, ngồi trước cái bàn, không khí thực hòa hợp.

Chỉ là ăn ăn, đến lúc sắp kết thúc, Tô Nam nhìn về phía Tô Yên ra tiếng

"Mấy ngày nay đừng đi ra ngoài, bên ngoài rất loạn."

Tô Yên gật gật đầu

"Vâng, nhị ca."

Tô Nam thấy cô nghe lời như vậy, cũng cười ôn hòa

"Tào gia mấy hôm này đều không thuận lợi."

Tô Giang bên cạnh cắn màn thầu, nuốt xuống

"Ách? Nhà bọn họ đã xảy ra chuyện?"

Tô Nam gật đầu

"Hai nhi tử của Tào lão gia, Tào Lập Tào Lộ, trước sau bị giết. Nghe nói, đêm qua Tào Lộ mang theo một đám người ra ngoài, còn mang cả súng, kết quả ngày hôm sau, không ai trở về."

Tô Giang uống nước miếng, cười ha ha lên

"Hừ! Hai tên Tào Lộ cùng Tào Lập kia mới không phải cái thứ gì tốt. Sớm đã nhìn không vừa mắt, cường đoạt dân nữ, chuyện ác gì còn chưa làm qua?"

Vừa nói lên, Tô Giang giống như ăn ruồi bọ, sắc mặt trở nên ghê tởm.

Sau đó, hắn như là nghĩ đến cái gì, vỗ đùi

"Ta nhớ rõ.... Tào lão gia tử bảy năm trước bị trúng đạn một lần ngoài ý muốn, không đứng lên được. Hiện giờ hai nhi tử lại bị giết chết, Tào gia vô hậu?"

Nói xong, Tô Giang lại gặm hai miếng màn thầu.

Ân, đây là hỉ sự.

Ít nhất đối với rất nhiều người, loại bỏ Tào gia là hỉ sự.

Tô Nam lắc đầu,

"Tào lão gia tử thời còn trẻ từng có một đứa con riêng, hiện tại đang làm thuộc hạ của hắn."

Tô Giang vừa nghe đang muốn cảm thán một câu, kết quả, lại nghe được Tô Nam một câu biến chuyển

"Nhưng mà.... ."

Nói xong tầm mắt Tô Nam nhìn về phía Tô Yên.

Tô Giang không phát hiện, tiếp tục hỏi

"Nhưng mà cái gì?"

"Nhưng mà đứa con tư sinh kia vào đoạn thời gian trước cũng bị Tô tiểu thiếu gia của chúng ta một đao đâm thành người thực vật."

Nói xong, Tô Giang vỗ tay cười lớn.

"Đệ nói, Tô tiểu thiếu gia này thật đúng là lợi.... ."

Tô Giang đột nhiên yên tĩnh, quay đầu liền nhìn về phía Tô Yên

"Em làm?!"

Tô Yên chớp chớp mắt, đầu tiên là trầm mặc trong chốc lát, sau đó chậm rì rì trả lời

"Ca ca là nói người nào?"

Tô Nam nghe Tô Yên nói, mày nhíu một cái

"Người nào? Xem ra em làm không ít chuyện a."

Tô Yên dừng một chút, sau đó gật đầu

"Ân"

Tô Giang cùng Tô Nam, một người tính tình bạo, một người tâm tư nhiều, tuy là như thế, nhưng mà Tô Yên cảm thụ được, hai người kia là thiệt tình đối tốt với cô.

Huống hồ, tâm nguyện của nguyên thân, chính là muốn bảo hộ hai người bọn họ.

Cho nên, cũng nói thật với bọn họ.

Tô Nam nhìn Tô Yên, như là muốn cẩn thận nhìn một chút muội muội này của mình.

Nhưng mà, trên mặt Tô Yên không có bất luận biểu tình gì.

Hắn ra tiếng

"Đao Sẹo là do em đâm?"

Nghe Tô Nam nói Đao Sẹo, Tô Yên mới phản ứng lại.

Ách, hóa ra người kia chính là con riêng của Tào lão gia.

Trách không được mặt mày tương tự với hai tên họ Tào đã chết kia như vậy.

Cô thành thành thật thật gật đầu.

Tô Nam sắc mặt bắt đầu nghiêm túc.

Mà Tô Giang lại là đánh lên bàn một cái phách

"Làm tốt lắm!!"

Hắn sớm nhìn tên Đao Sẹo kia không vừa mắt.

Hiện giờ hắn ta bị tiểu muội đâm thành người thực vật, tuy rằng không nói cái gì, nhưng mà trong lòng cũng thực tự hào.

_______________

Àiiiiiiii.

Dạo này tui cứ bị buồn ngủ sớm, vừa edit vừa mơ màng luôn nè.

Chúc mọi người ngủ ngon. 晚安!

*****

Edit: Tinh Niệm

Đúng là nhà có con gái mới lớn.

Ách... đương nhiên Tô Giang sẽ không nói loại lời văn vẻ này.

Hắn chỉ biết vỗ vỗ ngực, thực tự hào một câu, làm tốt lắm!

Trái lại, Tô Nam sắc mặt thực thận trọng.

Bởi vì hắn còn nhớ rõ Tô Yên vừa mới nói câu kia.

" Ca ca nói người nào? "

Đây rõ ràng không chỉ dừng lại ở việc đâm người.

Cảm giác, bộ dáng rất quen thuộc a.

Hắn hỏi lại,

"Em còn đả thương những ai?"

Hỏi xong, Tô Nam đẩy đẩy mắt kính, thực nghiêm túc

"Tô Yên, ta là ca ca của em, sẽ không hại em, mau nói thật đi."

Tô Yên do dự,

"Quá nhiều, nhớ không được."

Cũng không thể mỗi lần đều phải bắt đối phương tự nói ra tên rồi cô mới động thủ chứ.

Hơn nữa đôi khi, tên của bọn họ cô cũng không nhớ được.

Tuy rằng hiện tại dung lượng não đã tăng, nhưng so với trước kia, vẫn là nhỏ hơn rất nhiều.

Tự nhiên mà hình thành thói quen như vậy, những thứ vô dụng, sẽ tự động lãng quên.

Tô Giang trừng lớn đôi mắt. Tô Nam cũng sửng sốt.

Đại khái, hai lão ca cũng chưa từng nghĩ đến muội muội ngoan ngoãn đáng yêu của bọn họ, có thể nói ra lời kinh người như vậy.

"Chắc hẳn có thể nhớ kỹ một hai người, em thử nói xem."

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, gật đầu.

Cô xác thật nhớ kỹ hai tên

"Một người là Tào Lập."

Dừng một chút,

"Còn có một người là Tào Lộ."

Giọng nói vang lên, choang một tiếng, cái ly trong tay Tô Giang rơi xuống đất vỡ tan chia năm xẻ bảy.

Tô Giang trừng mắt nhìn muội tử nhà mình

"Em.... không nói giỡn?"

Tô Yên trả lời nghiêm túc

"Không có"

Tô Giang cùng Tô Nam đều trầm mặc, vẫn luôn không nói chuyện.

Cuối cùng vẫn là Tô Nam đánh vỡ bình tĩnh

"Em giết?"

Tô Yên gật đầu.

Tô Nam lại lần nữa hỏi

"Lý do đâu?"

"Ách.... hai người bọn họ xây dựng cái thôn trang, bên trong nhốt lại rất nhiều nữ nhân, cưỡng bách các cô làm một ít chuyện không tốt...."

Nói một nửa, Tô Nam nheo lại mắt,

"Từ từ, em sao lại biết cái thôn trang kia nhốt lại rất nhiều nữ nhân?"

Tô Yên ngẫm lại

"Đêm qua em đi tới đó."

Tô Nam ngay lập tức đứng dậy, nhìn thẳng Tô Yên

"Việc đêm qua, em ở đó??"

"Ân...."

Càng hỏi, Tô Nam càng cảm thấy trong lòng run sợ.

Đây vẫn là muội muội vừa thấy máu liền run liền khóc của hắn sao?

Từ khi hạ nhân tới báo Tô Yên đánh Đao Sẹo, nói thật, hắn không tin.

Thậm chí còn cảm thấy khôi hài, cho đến lúc người kia nói rất nghiêm túc, còn có không ít chứng cứ.

Quan trọng nhất chính là, hỏi Hồng Đậu luôn đi cùng Tô Yên, Hồng Đậu làm chứng.

Lúc này mới khiến Tô Nam khiếp sợ.

Tên Đao Sẹo kia, ở Tào gia công lao đứng đầu, mà công phu, tuyệt đối là số một số hai.

Ai có thể nghĩ đến, thế nhưng bị tiểu muội một của hắn một đao đâm thành người thực vật. nKhông chỉ thế, mà còn ở tiệm ăn chém ba đầu ngón tay người khác.

Cho dù là không tin, nhưng mà hiện tại nghe Hồng Đậu nói, vậy cũng phải tin.

Vốn dĩ ba người cùng nhau ăn cơm nên tính toán hỏi một chút việc này. Ai có thể biết, càng hỏi càng kinh ngạc.

Thế nhưng, là Tô Yên ngày hôm qua chết hai người Tào gia kia.

Đây, sao có thể?!

Tuy là Tô Nam kiến thức rộng rãi, trải qua vô số trắc trở, nhưng chuyện này, vẫn là không cách nào tiếp thu nổi.

Tô Yên không từ chối được, chỉ có thể chậm rãi đem chuyện phát sinh ngày hôm qua nói một lần từ đầu tới đuôi.

Chỉ là, một màn dã thú tới kia hàm hồ lược bỏ đi.

Tô Giang sợ ngây người, Tô Nam cũng không rên một tiếng.

Nghe xong cô nói, phỏng chừng hai người bán tín bán nghi, hoặc là càng nghe càng không tin.

Tô Giang lắc đầu, thanh âm thô cuồng

"Tô Yên, em không thể bởi vì chúng ta cưng chiều em, liền nói chuyện vô căn cứ, công phu của em mấy cân mấy lượng ta cùng nhị ca em còn không biết?"

Giọng nói vang lên, tay Tô Yên đã dừng ở trên cổ tay Tô Giang.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)