Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 074

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 074
Tô tiểu gia là nữ sinh (4)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Tinh Niệm

Khi đang trò chuyện với Tiểu Hoa. Xe đã rẽ sang con đường khác.

Nhưng mà đối diện đột nhiên có ba chiếc xe song song chạy đến. Trực tiếp bức ngừng xe Tô Yên.

Sau đó, một chiếc xe dừng ngang ở phía trước, 2 chiếc còn lại chặn hai bên trái phải.

Tư Kỷ đang muốn lùi lại, liền nghe một tiếng va chạm.

Mặt sau lại bị một chiếc xe khác chặn lại.

Hắn còn chưa kịp phản ứng lại. Bốn phương tám hướng đều bị xe phá hỏng.

Nhìn dáng vẻ, đối phương là có chuẩn bị mà đến, chắc hẳn hướng về phía Tô Yên.

Đang lúc yên tĩnh, Tô Yên ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài.

Tả Lãnh dáng người đĩnh bạt, từ trên chiếc xe phía trước đi xuống. Sau đó đi đến cửa sổ xe trước mặt Tô Yên, gõ gõ.

Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống.

Tả Lãnh ra tiếng

"Tô thiếu gia, lão đại chúng tôi cho mời."

Tả Lãnh nói chính là chỉ Túc Cửu Từ.

Tô Yên hỏi

"Hắn đâu?"

"Đang đợi ngài."

Nói xong, Tả Lãnh giơ tay về phía chiếc xe bên trái.

Xe lùi lại.

Sau đó, Tả Lãnh duỗi tay, mở cửa xe ra. Bày ra một tư thế mời.

Diễn xuất thật giỏi. Nói là mời, trên thực tế chính là cưỡng chế bắt cô đi.

Tô Yên chớp chớp mắt, an tĩnh từ trên xe đi xuống. Tiếp đến Tả Lãnh cũng ngồi vào chiếc xe kia.

Mà vị tài xế đi cùng Tô Yên, cũng bị người mang lên xe mời đi rồi.

Lên xe đi về hướng vùng ngoại ô.

Tô Yên suy nghĩ trong chốc lát, nghi hoặc hỏi

"Ngươi làm sao biết ta hôm nay sẽ ra cửa?"

Còn vừa lúc vây chắn như vậy.

Tả Lãnh nghiêng đầu liếc mắt một cái, sau đó nói

"Tôi cùng với các huynh đệ đợi ở bên ngoài, chờ ngài đã nhiều ngày rồi."

Ý tứ chính là, sau khi chờ đợi thật lâu, chỉ cần Tô Yên vừa ra khỏi cửa, mặc kệ là khi nào, cô khẳng định là sẽ bị đóng gói mang đi.

Lúc sau, hai người rốt cuộc không nói chuyện nữa.

Mãi cho đến khi xe chạy đến trước mặt một cái hồ nước.

Xe rốt cuộc ngừng.

Tả Lãnh từ trên xe đi xuống. Bày ra tư thế mời

"Tô thiếu gia, xin mời."

Tô Yên đi xuống xe.

Sau đó, liền nghe Tả Lãnh nói

"Lão đại ở phía trước chờ ngài."

Nói xong, Tả Lãnh cũng không dẫn Tô Yên đi.

Để tự cô đi qua.

Cô theo phương hướng Tả Lãnh chỉ dẫn, đi đến phía trước.

Rốt cuộc, đi một khoảng xa, ở chỗ hòn non bộ, thấy được Túc Cửu Từ.

Vốn dĩ, Túc Cửu Từ đang câu cá.

Kết quả, nghe được động tĩnh, nhìn thấy Tô Yên đi tới, ánh mắt sáng lên.

Dứt khoát trực tiếp ném gậy tre câu cá trong tay đi.

Hắn dựa vào trên tảng đá, thanh âm thong thả ung dung sâu kín

"Sau khi từ biệt, đã nhiều ngày không gặp a, Tô tiểu thiếu gia."

Tô Yên nghĩ nghĩ, xác thật là hơn mười ngày chưa thấy qua.

Cô gật đầu

"Ân"

Lên tiếng.

Cũng không biết như thế nào, Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng cô lúc này bình tĩnh, trong lòng có chút khó chịu.

Ngày đó uống rượu xong, cũng không phải nhìn hắn như vậy.

Sau ngày đó, Tô Yên hơn mười ngày không ra cửa, nhưng thật ra khiến Túc Cửu Từ trong lòng cân nhắc, đây chẳng lẽ là đang trốn tránh hắn?

Nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu.

Một ngày lại một ngày phái người ở cửa chờ.

Nếu thêm một đoạn thời gian nữa mà không thấy, thì sẽ trèo tường vào tìm người.

Túc Cửu Từ mí mắt vừa nhấc, không nói chuyện nữa.

Hắn khom lưng nhặt lên cần câu trên mặt đất, lại lần nữa câu cá như lúc trước.

Cứ như vậy để Tô Yên đứng ở một bên.

Khác hoàn toàn với biểu hiện lúc vừa mới thấy Tô Yên.

Tô Yên thấy hắn câu cá, cũng không có quấy rầy.

Chỉ là đứng ở bên cạnh nhìn hồ nước tĩnh lặng, từ trong túi lấy ra một viên kẹo sữa dâu tây.

_________________

Lại chuẩn bị bạo chương nè!!!!

*****

Edit: Tinh Niệm

Cô vừa mới bóc được một nửa, lộ ra kẹo sữa bên trong trắng mềm.

Liền nghe thanh âm Túc Cửu Từ lạnh lạnh

"Sở thích của cậu thật đúng là không giống người thường."

Tô Yên ngẩng đầu lên, phát hiện đôi mắt Túc Cửu Từ đảo qua mình sau đó liền nhìn chằm chằm vào kẹo đường trong tay cô.

Cô dừng một chút, sau đó đi đến trước mặt hắn hai bước.

Duỗi tay, đưa tới bên môi hắn

"Anh muốn ăn?"

Túc Cửu Từ cúi đầu, nhìn thoáng qua kẹo mềm kia.

Lại nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Yên.

Lời từ chối đến bên miệng nhưng không có nói ra.

Tô Yên ngược lại đã đem kẹo đường kia nhét vào trong miệng hắn.

Túc Cửu Từ cắn viên kẹo trong miệng, hương vị dâu tây sữa bò tràn ngập.

Hắn mới vừa ăn vào, giây tiếp theo đã muốn phun ra.

Vừa ngọt lại béo.

Tô Yên lộ ra ý cười nhợt nhạt, thần sắc rực rỡ nhìn hắn, nghiêm túc nói

"Anh về sau còn muốn ăn, có thể nói với ta."

Không cần mỗi lần đều nhìn chằm chằm vào kẹo của cô.

Túc Cửu Từ trầm mặc.

Vốn dĩ cho rằng, ít nhất hắn nhìn thấy mình sẽ hoảng loạn. Bởi vì ngày đó hắn đã hôn mình.

Làm sao biết, hắn cũng không có cái trạng thái nào gọi là khác biệt cả.

Bộ dáng hoàn toàn coi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Túc Cửu Từ trong lòng suy nghĩ rất nhiều.

Ngay khi đang nhìn chằm chằm người trước mắt.

Bên cạnh truyền đến tiếng thét chói tai.

Vốn dĩ bởi vì cách khá xa nên không nghe được rõ ràng.

Chỉ là thanh âm càng ngày càng dần rõ ràng lên.

Đó không phải tiếng kêu rên, mà là thanh âm kêu gọi cứu mạng.

Là nữ tử.

Hơn nữa.... không phải một người, là thanh âm ba năm người kêu gọi.

Tiếng khóc nức nở, thực bi thiết, thực tuyệt vọng.

Rồi lại không ngừng kêu cứu mạng, thanh âm xin tha mạng.

Vừa khéo chính là, các cô chạy về phía Tô Yên cùng Túc Cửu Từ.

Ánh mắt Tô Yên bị thân ảnh chật vật chạy vội mà đến kia hấp dẫn đi.

Những người đó trên người đều mặc rất ít quần áo, đều là tơ lụa, tóc đen phiêu phiêu, chân trần trụi chạy vội trên cỏ.

Hơn nữa chờ đến khi những người này đến càng gần, sẽ phát hiện mỗi một người đều rất đẹp, tuy rằng không phải khuynh quốc khuynh thành, nhưng mà cũng đủ hấp dẫn người nhìn.

Nhưng lúc này, trên khuôn mặt xinh đẹp kia lại bị thần sắc tuyệt vọng chi phối.

Trở nên.... yếu ớt như vậy.

Càng ngày càng gần, cũng càng thấy rõ ràng.

Ba nữ tử kia, bởi vì chân trần chạy vội trên cỏ. Thế cho nên bên chân sớm đã dính đầy nước bùn lẫn máu tươi, nhưng các cô vẫn không ngừng chạy.

Nhìn kỹ, trước ngực các cô có treo thứ gì đó.

Là một khối thẻ bài bằng ngọc, mặt trên viết dãy số.

Ba cái dãy số này phân biệt là 2, 5, 17.

Tô Yên tuy rằng không hiểu chúng có ý nghĩa gì, nhưng lại có thể hiểu được các ánh mắt của các cô.

Giống như phía sau có ác lang, tránh như rắn rết, sợ hãi không thôi.

Sau đó, Tô Yên liền nghe được có thanh âm nam tử cười mắng.

"Để cho ta tới nhìn một cái, những cái đồ đĩ kia chạy tới chỗ nào."

Chỉ thấy xa phu liều mạng kéo một chiếc xe kéo chạy về phía trước, ngồi trên đó là một nam tử cười càn rỡ.

Phía sau hắn là một đống hạ nhân chân chó đi theo hầu hạ.

Trong đó có một người, cầm trên tay một đống ngọc bài, ít nhất cũng có 30 cái.

Trên ngọc bài đều dính máu, chợt vừa thấy còn tưởng rằng là huyết ngọc.

Trong đó một tên chân chó dọa người, liếc mắt một cái liền thấy được ba người còn thiếu.

Vội vàng ra tiếng

"Tào đại gia, ở đằng kia! Người ở đàng kia!"

*****

Edit: Tinh Niệm

Người trên xe kéo cũng thấy được ba nữ tử kia.

Hắn chậm rì rì nâng cung nỏ trong tay lên, nhắm chuẩn một người trong đó.

Phanh, một mũi tên bay ra.

Bắn trúng giữa cẳng chân một người.

"A!"

Nữ tử số 17 nháy mắt ngã xuống trên mặt đất, thở phì phò từng ngụm từng ngụm, khóe mắt chảy ra nước mắt tuyệt vọng, nhắm mắt, một câu cũng không nói.

Sau đó, tên nam nhân kia lại bắn ra mũi tên thứ 2, bắn trúng nữ tử số 5.

Trong nháy mắt, chỉ còn có nữ tử không ngừng chạy vội ở đằng trước, cắn răng, mắt hàm chứa ý hận, một câu đều không nói chỉ là không ngừng chạy.

Nữ tử cách Tô Yên càng ngày càng gần, khoảng cách còn có hơn mười mét.

Thế cho nên cô nhìn rất rõ ràng, trên cánh tay nàng kia hình như trúng một mũi tên, chỉ là bị chính cô ấy rút ra rồi.

Vậy nên trên cánh tay trái mới có một cái lỗ thủng, liếc mắt một cái nhìn lại, máu tươi đầm đìa.

Lúc này, cái xe kéo kia cũng tới càng ngày càng gần.

Trong đó một tên hạ nhân vẻ mặt đáng khinh hướng tào đại gia kia nịnh nọt

"Gia, ngài xem này ở đây còn một con mồi, có phải hay không...."

Tên nam nhân kia tựa hồ tâm tình thực tốt, bàn tay vung lên

"Ả kia cho ngươi. Tùy tiện tìm chỗ nào đấy mà làm đi. Ta còn phải mang về, cho huynh đệ chơi chơi mấy đứa."

Tên hạ nhân kia trước mắt sáng ngời, vội vàng hướng tới một trong những nữ tử ngã xuống đất chạy tới.

Sau đó, lại có hai người chạy đến trước mặt một nữ tử khác.

"A a a a!!! Không cần! Không cần! Không cần!!"

Thanh âm tuyệt vọng không dứt vang lên bên tai.

Mà duy nhất cô nàng số 2 chạy vội tới trước mặt Tô Yên, đột nhiên quỳ gối thật mạnh trên mặt đất.

Thanh âm cô run rẩy, thở hổn hển không ngừng, giống như từ lúc vừa mới bắt đầu chạy, mục tiêu chính là nơi này.

Sắc mặt tái nhợt,

"Cầu xin hai vị, cầu xin hai vị.... ."

Tiếng nói khàn khàn, thanh âm như sắp hỏng nhưng vẫn luôn miệng cầu xin.

Đây là cơ hội duy nhất của cô.

Căn bản là chạy không thoát khỏi lòng bàn tay ma quỷ kia.

Nhưng, cô nhìn thấy hai người này, bên người đều có người bảo vệ, chắc là rất lợi hại.

Như vậy, có lẽ, có thể cứu được mình?

Tô Yên bình tĩnh nhìn trường hợp nơi xa thật lâu.

Lúc lâu sau, cho đến khi nữ tử kia quỳ gối trước mặt, túm lấy ống quần mình, cô mới hồi phục tinh thần lại.

Tô Yên nhìn về phía người quỳ trên mặt đất kia, gằn từng chữ một

"Cô muốn, cầu ta cái gì?"

Cô gái kia cắn chặt răng, hai mắt đỏ bừng tơ máu

"Cầu ngài, có thể giúp ta, giết đám súc sinh này hay không?"

Tiếng nói cuối cùng phát ra cơ hồ không rõ thanh âm.

Nhưng vẫn đang nói, không ngừng nói.

Mệnh cô không đáng sống, cô chết cũng không hết tội.

Nhưng mà, nhìn đám người kia tồn tại, cô một chút cũng không muốn chết.

Ít nhất phải đến lúc đám súc sinh kia chết hết toàn bộ, bằng không, dù có chết cũng không nhắm mắt!

Tô Yên nhìn cô ta, thật lâu thật lâu, sau đó thanh âm rơi xuống

"Được, ta giúp cô."

Thanh âm cô đáp lại thực nhẹ.

Nhưng mà hành động sau đó lại phi thường nhanh chóng.

Tiểu Hồng đang quấn quanh ở trên cổ tay Tô Yên, không biết khi nào đã biến mất không thấy.

Nữ tử ngọc bài số 17 bị mang đi, sắc mặt tuyệt vọng, tiếng kêu rên đã không còn rõ ràng.

Lúc này chỉ nhìn thấy hai tên hạ nhân kia cởi hết quần áo cô chuẩn bị thực thi bạo hành, vẻ mặt đáng khinh nhìn chằm chằm cô.

Tiếp đến, liền nhìn thấy một con dao nhỏ dính máu, cắm ở trên người một tên, sau đó dao nhỏ rút ra, phụt một tiếng, lại cắm vào thân thể tên còn lại.

Giây tiếp theo, hai người ầm ầm ngã xuống đất.

*****

Edit: Tinh Niệm

Ngã xuống bên người nữ tử số 17.

Mà mặt khác, vài tên bên người nữ tử số 5, tất cả đều ngã trên mặt đất.

Tiểu Hồng quăng cái đuôi, đem thân mình cuốn thành một cái vòng, ghé vào trên đầu một người chết trong đó.

Đầu ngẩng cao, dào dạt đắc ý, đại khái là cầu Tô Yên khen ngợi.

Chỉ là lúc này, lực chú ý của Tô Yên hoàn toàn không ở trên người Tiểu Hồng.

Cô chỉ nghiêng đầu, nhìn chằm chằm xa phu kia và người ngồi ở trên xe kéo.

Chủy thủ trong tay nhỏ máu tí tách.

Đại khái là vừa rồi xuống tay quá dùng sức, khiến cho máu bắn ở trên tay cô.

Lúc này không ai nghĩ đến thế nhưng sẽ có người ngoài can thiệp vào.

Mà người trên xe kéo cũng bị Tả Lãnh khống chế ngay khi Tô Yên ra tay hành động.

Tào Lập la to

"Các ngươi làm gì? Ta nói cho các ngươi biết ta là Tào Lập, các ngươi dám đụng đến ta, bảo đảm các ngươi không sống được ở Diệp thành!"

Tào gia có 2 người con.

Tào Lập, Tào Lộ.

Tô Yên nắm chặt chủy thủ kia, cứ như vậy đi đến chỗ Tào Lập đang bị khống chế trước mặt.

Cô đem chủy thủ đâm vào ngực hắn.

Cũng không có lập tức rút ra, mà là cầm chuôi dao ở trong thân thể hắn, xoay tròn, xoay tròn, lại xoay tròn.

Tào Lập đang sống sờ sờ là bị đau chết. Thảm trạng chính là trước ngực có một cái lỗ thủng to. Nhìn qua thực khủng bố.

Hắn liền ngã vào bên cạnh xe kéo.

Mà mặt khác, những tên hạ nhân chân chó, cũng đều đã chết sạch sẽ.

Trên cỏ nháy mắt ngập tràn hương vị máu tươi. Nồng đậm đến nỗi khiến người buồn nôn.

Túc Cửu Từ đi đến trước mặt cô gái số 5, nàng ta đã chết. Hai mắt ôm hận, chết không nhắm mắt.

Hắn cởi áo ngoài, đắp ở trên người nữ tử kia. Duỗi tay, khiến cô khép lại đôi mắt.

Ánh mắt Túc Cửu Từ không có gì phập phồng. Sinh tử đã gặp quá nhiều, thảm hơn thế này cũng đã gặp qua.

Chỉ là, nữ tử này ánh mắt ôm hận, chết không nhắm mắt, nên hắn nguyện ý cho nàng một phần tôn trọng.

"Tả Lãnh"

Hắn ra tiếng

"Lão đại?"

"Dọn dẹp một chút, trở về."

"Vâng"

Mà mặt khác một bên, nữ tử số 17 nằm trên mặt đất, cẳng chân có một mũi tên, bụng cũng trúng một mũi tên, hiện giờ chỉ còn một hơi.

Cô gắt gao nắm chặt tay nữ tử số 2, dùng hết sức lực cuối cùng, mắt đầy bi thống

"Tình Nguyệt, chúng ta chỉ là muốn ra ngoài xem hoa sơn trà, muội nói, làm sao lại đến nông nỗi này?"

Cô đứt quãng nói xong, khóe mắt nước mắt không ngừng chảy.

Cuối cùng, chết ở trong lòng ngực cô gái tên Tình Nguyệt.

Tình Nguyệt ôm thi thể kia, ngốc ngốc ngồi ở chỗ đó thật lâu.

Nước mắt, đều khóc không được.

Những giọt nước mắt đó, vào cái ngày tăm tối kia, đều đã khóc khô.

Hiện tại, còn muốn cô khóc như thế nào đây?

.......

Buổi chiều, ánh nắng mờ nhạt.

Trong một cái tứ hợp viện.

Tần Tình Nguyệt nằm ở trên giường, miệng vết thương đã được băng bó xong.

Mọi người đều rời đi.

Chỉ có Tô Yên, Túc Cửu Từ, còn có Tần Tình Nguyệt nằm ở trên giường.

Không khí nặng nề mà yên tĩnh.

Tô Yên ra tiếng

"Cô có chuyện muốn nói sao?"

Tần Tình Nguyệt ánh mắt thất thần dần dần có tiêu cự.

Cô biết, chính mình lúc này được cứu giúp, đều là bởi vì người này.

Cô từ trên giường đi xuống, quỳ gối thật mạnh trên mặt đất.

Dập đầu ba cái, một tiếng lại một tiếng vang lên.

Lúc ngẩng đầu, cái trán đã sưng tím.

Tiếng nói khàn khàn, mang theo trịnh trọng cảm kích

"Tôi tên Tần Tình Nguyệt, ngày sau nguyện ý vì ngài lên núi đao, xuống biển lửa chết không hối tiếc!"

Tô Yên không có đỡ cô đứng dậy.

Đây là cô ấy thiếu, cũng là cái mình đáng được nhận.

Chỉ là, so với việc này, cô càng muốn biết, ngọc bài này là ý gì.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên giơ thẻ bài trong tay lên, nghi hoặc hỏi

"Đây là cái gì?"

Tần Tình Nguyệt nhìn khối ngọc bài kia, cảm xúc trong mắt tất cả là mãnh liệt hận ý.

Cũng may, cô ấy cực lực khắc chế.

Sau đó, thanh âm khàn khàn, một chút một chút giải thích cho Tô Yên

"Săn bài."

"Ân?"

Tô Yên không hiểu.

Tần Tình Nguyệt lại giải thích cẩn thận chút

"Con mồi mang theo thẻ bài."

Bọn họ mỗi người đều sẽ mang theo một cái thẻ bài, người mang theo thẻ bài, là con mồi.

Sẽ có người chuyên môn chơi " săn thú ".

Mỗi một lần bắn trúng, thì sẽ tháo xuống thẻ bài của bọn họ.

Con mồi đã tới tay kia, đùa bỡn như thế nào, kết cục như thế nào, đều phải hoàn toàn dựa vào người săn thú quyết định.

Bọn họ bị treo thẻ bài lên, đều không còn là người nữa, chỉ là một con vật thể chạy có thể nhảy, chờ bị người đánh chết mà thôi.

Tô Yên nghe xong Tần Tình Nguyệt nói, lắc lư ngọc bài trong tay một chút

"Còn có những người khác giống cô?"

Biểu tình trên mặt Tần Tình Nguyệt dại ra trong một cái chớp mắt, sau đó lộ ra nụ cười tang thương

"Quá nhiều, chỗ đó có không biết bao nhiêu người."

Nhớ trước đây, nguyên bản cô cũng là nữ nhi trong sạch.

Đọc đủ thứ thi thư, có khát khao đối với thế giới này.

Sau này ư?

Sau này, chỉ là muốn cùng mọi người đi xem hoa sơn trà nở khắp sau núi.

Lại bị người theo dõi, bắt làm tù binh đến bên này.

Từ đây, cuộc sống địa ngục mở ra.

Tô Yên nắm thẻ bài trầm mặc.

Ngón tay chậm rãi đụng vào thẻ bài.

Một chút một chút, cảm thụ được xúc cảm lạnh lẽo kia.

Lại lần nữa lâm vào trong hồi ức.

Túc Cửu Từ không cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này.

Ngược lại là ánh mắt hắn dừng ở trên người Tô Yên, nhìn bộ dáng cô liên tiếp xuất thần.

Một đôi phượng nhãn nheo lại.

Lộc cộc, đầu ngón tay gõ ở trên bàn. Phát ra âm thanh.

Thật lâu sau.

Hắn ra tiếng

"Tô tiểu thiếu gia."

Tô Yên ngẩng đầu, mờ mịt một cái chớp mắt, sau đó nhìn về phía Túc Cửu Từ.

Túc Cửu Từ nhìn cô nói từng câu từng chữ

"Suy nghĩ cái gì?"

Tô Yên lắc đầu

"Cái gì cũng không nghĩ."

Túc Cửu Từ không nói nữa.

Ngoài cửa Tả Lãnh đã đợi hồi lâu.

Dựa vào thân phận hiện tại của Túc Cửu, sao có thể là người thanh nhàn được.

Một đống chuyện còn phải đợi hắn xử lý.

Mắt thấy bên ngoài sắc trời sắp tối.

Lão đại thế nhưng còn không có ý muốn đi.

Khiến Tả Lãnh trong đầu do dự một cái chớp mắt, vẫn là gõ cửa nhắc nhở

"Lão đại, phía tây đã phái người tới đợi hồi lâu."

Túc Cửu Từ không nói chuyện, hắn chỉ nhìn Tô Yên.

Nhưng mà qua đã lâu, đều không nghe được Tô Yên nói gì.

Rốt cuộc cũng vẫn là đứng lên, đi ra ngoài.

Trước khi đi, Túc Cửu Từ hết sức xoa xoa đầu Tô Yên, ra tiếng

"Nếu là muốn làm cái gì, đi tìm anh trai cậu hoặc là.... tìm ta. Nhớ chưa?"

Tô Yên đầu tóc lại lần nữa bị hắn xoa đến lộn xộn.

Cô chớp chớp mắt, không nói chuyện.

Nhưng mà đầu lại bị hắn ấn thành gật gật.

Như vậy, Túc Cửu Từ mới rời đi.

Trong phòng, chỉ còn lại Tô Yên đang ngồi, cùng Tần Tình Nguyệt quỳ trên mặt đất.

Hai người ai cũng không nói chuyện.

Ánh nắng chiều tà xuyên thấu qua khe hở, chiếu vào trên người hai người.

Lại có một loại ảo giác năm tháng thoáng qua.

Đợi cho thái dương dần dần về hướng tây, sắc trời bên ngoài tối tăm.

Thật lâu sau, nghe được Tô Yên nói một tiếng, thanh âm chậm rãi, nhợt nhạt

"Cô có muốn báo thù?"

Tần Tình Nguyệt bỗng nhiên lập tức ngẩng đầu lên.

Cô chợt nắm chặt tay, nhìn Tô Yên, như là thấy được ánh sáng.

"Muốn"

Thanh âm khàn khàn kiên định.

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên chớp chớp mắt, gật gật đầu

"Được, ta giúp cô."

Dừng một chút, Tô Yên lại nói

"Ta giúp cô báo thù, cô có thể cho ta cái gì?"

Thanh âm nghi hoặc.

Tần Tình Nguyệt lại lần nữa dập đầu một cái với Tô

"Thiếu gia, tôi chỉ có mỗi cái mạng hèn này, vì ngài, nguyện vượt lửa qua sông, không hối tiếc."

Tô Yên nghĩ nghĩ.

Kỳ thật, mạng của cô ấy, cô cũng không cần.

Nhưng đây là thứ duy nhất Tần Tình Nguyệt có thể cho.

Nửa ngày sau, cô gật đầu

"Được"

Đến tận đây, hai ba câu nói đã đạt thành hiệp nghị.

Trong nháy mắt, bóng đêm tiến đến.

Ngõ nhỏ ban ngày náo nhiệt, hiện giờ mới cảm thấy lạnh lẽo.

Trên đường không có bóng người nào.

Đều yên tĩnh giống trước đây.

Chỉ là, tại vùng ngoại thành, có một môn trang có tòa nhà lớn xa hoa.

Nhưng mà tòa nhà này hàng năm đều đóng cửa, như là không có người ở.

Nhưng vừa đến buổi tối, sẽ thường xuyên nhìn thấy có người ra ra vào vào.

Phần lớn thời gian có thể nhìn thấy một đám nam nhân mang theo mấy người nữ tử hôn mê tiến vào trong đó.

Hoặc là, bên trong truyền ra tiếng kêu thảm thiết tuyệt vọng.

Tuy nhiên hôm nay lại có chút bất đồng.

Mọi hôm sẽ có thể nhìn thấy những tên đàn ông bừa bãi đáng khinh. Nói chuyện đều mang theo một cỗ ngạo khí.

Hôm nay, đại môn lại mở rộng ra. Ở cửa có mấy thi thể vắt ngang.

Kiểu chết đều là một đao thọc tim mà mất mạng.

Máu tươi vẩy đầy cửa.

Tựa hồ chú định, đêm nay thật không yên ổn.

Con đường chạy dài vào bên trong. Cứ cách hai ba bước thì có một khối thi thể.

Máu chạy dài, hướng về phía tòa nhà bên trong.

Đi hướng thính đường sẽ phát hiện, có một loạt cánh cửa vẫn luôn mở.

Bên cánh cửa lại có một người nằm, trên thân thể cắm một cây đao nhọn, tử trạng thống khổ.

Lại nhìn vào bên trong, rốt cuộc, nghe được động tĩnh.

"Hảo, hảo hán tha mạng! Hảo hán tha mạng!!"

Là thanh âm một nam tử sợ hãi xin tha.

Đại khái là biết mình không thắng được đối phương, cho nên chỉ có thể ném xuống binh khí xin tha, mong đợi sống sót.

Chỉ thấy một nam tử đứng cách đó mấy mét.

Dáng người cao gầy mảnh khảnh, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, mặt trên lây dính đầy máu tươi.

Khuôn mặt hắn trắng nõn, ánh mắt có chút lạnh nhạt, giống như trong mắt không chứa bất kỳ tạp niệm gì.

Hắn rũ mắt, nhìn thoáng qua chủy thủ trên tay mình.

Ném xuống.

Keng! rơi trên mặt đất phát ra tiếng vang.

Mà ở phía sau nam tử, có một cô gái cái sắc mặt tái nhợt.

Nữ tử khuôn mặt xinh đẹp, cô duỗi tay đem một thanh chủy thủ hoàn hảo không tổn hao gì đưa đến trước người nam tử

"Thiếu gia"

Thanh âm khàn khàn, cung kính hô một câu như vậy.

Không sai.

Hai người kia, chính là Tô Yên cùng Tần Tình Nguyệt.

Tô Yên buông xuống con ngươi, mỗi một hành động đều có vẻ tùy ý.

Tiếp nhận lấy chủy thủ.

Căn bản cũng không muốn nghe những người đó xin tha. Từng bước từng bước, tất cả đều giết chết.

Ở trong địa ngục, nếu có ma quỷ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thì đó cũng không phải bởi vì áy náy với việc làm dơ bẩn của mình.

Mà là khuất phục với lực lượng của ngươi.

Ma quỷ chính là ma quỷ, cho hắn một đường sống, thì vẫn là ma quỷ.

Cho nên, cần gì phải nghe giải thích đây?

Chỉ là, giết đến hiện tại, những người đó căn bản không dám phản kháng lại.

Tất cả đều bị tư thái của Tô Yên gặp thần sát thần gặp Phật sát Phật dọa đến mất hồn.

Dao trong tay Tô Yên ngừng lại.

Cô nháy nháy mắt, nhìn chung quanh.

Những thanh sắt dựng thành phòng, mỗi phòng đều có mười mấy nữ tử.

Sắc mặt các cô hoặc là khiếp đảm, hoặc là sợ hãi.

Trên người treo một đám ngọc bài, quần áo lộn xộn.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-346)