Vay nóng Homecredit

Truyện:Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời - Chương 072

Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Trọn bộ 346 chương
Chương 072
Tô tiểu gia là nữ sinh (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-346)

Siêu sale Lazada


Edit: Tinh Niệm

Đến trưa.

Lúc Tô Yên từ trong từ đường đi ra, cả người đều héo.

Một bộ dáng uể oải ỉu xìu.

Có biện pháp nào đâu?

Đó là nhị ca nguyên thân, hơn nữa cũng là vì tốt cho cô ấy.

Chỉ có thể ở đằng kia thành thành thật thật mà nghe.

Nói thật, Tiểu Hoa khó có khi nhìn được bộ dáng cam chịu của ký chủ, nhìn đến làm nó nhịn không được muốn cười.

Hồng Đậu cũng theo sát ở bên người Tô Yên.

Nhìn Tô Yên bị giáo huấn đến héo bẹp, Hồng Đậu vừa muốn cười lại vừa đau lòng

"Thiếu gia, giữa trưa rồi, lát nữa nên cùng bang chủ và nhị gia cùng nhau ăn cơm."

Tô Yên vừa nghe, bước chân dừng một chút

"Không, đi ra ngoài tùy tiện ăn chút."

Nói xong, liền bước chân đi ra ngoài.

Cùng Tô Nam ăn cơm?

Ngẫm lại chuyện vừa mới phát sinh.

Cô cũng không muốn ăn cùng hắn....

Hồng Đậu nghẹn cười

"Vâng, thiếu gia. Vậy chúng ta đi ăn cái gì?"

"Trước tiên ra ngoài đã."

"Vâng, thiếu gia."

Đi ra ngoài ăn cái gì không quan trọng.

Đồ ăn nơi này, Tô Yên cũng chưa từng ăn qua.

Cũng không biết ăn có ngon không.

Hai người ngồi trên xe. Ngay khi xe đi ngang qua một nhà hàng.

Tô Yên ra tiếng

"Ở chỗ này ăn đi."

Hồng Đậu đầu tiên là do dự trong một cái chớp mắt,

"Được, thiếu gia."

Đồng ý xong, mới nhắc nhở nói

"Thiếu gia, nơi này là địa bàn Tào gia."

"Ân"

Tô Yên lên tiếng.

Hai người xuống xe, đi đến tiệm ăn.

Nguyên thân thanh danh rất lớn. Thế cho nên cô vừa đi vào, đã có người nhìn lại.

Ánh mắt trên dưới đánh giá, suy đoán từ từ đều nhìn lại đây.

Tô Yên không có phản ứng gì. Tìm vị trí ngồi xuống. Chuẩn bị cầm thực đơn gọi món ăn.

Hồng Đậu đứng ở phía sau Tô Yên, nhạy bén nhìn hết thảy ánh mắt chung quanh phóng tới.

Tiểu nhị đi đến, cười nói

"Tô tiểu gia, ngài có thể tới cửa hàng chúng ta thật là bồng tất sinh huy*."

* bồng tất sinh huy: nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo)# thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa.

Tô Yên không nói chuyện. Chỉ cầm thực đơn nhìn.

Cẩn thận chọn trong chốc lát, sau đó chỉ vào tên trên thực đơn

"Rau trộn thịt bò sợi tơ, thăn bò xào cay, và móng heo."

Điếm tiểu nhị đồng ý

"Được rồi"

Nói xong, cũng hạ bút vội vàng nhớ kỹ, rất nhanh xoay người đi đến phòng bếp.

Hồng Đậu khom lưng, châm trà cho Tô Yên. Hầu hạ rất tinh tế.

Hơn nữa, Hồng Đậu bộ dáng lớn lên lả lướt hấp dẫn, khi cùng Tô Yên nói chuyện, bộ dáng cười nhạt.

Lập tức, vốn mọi người đang đánh giá vị Tô tiểu thiếu gia ít khi xuất hiện này. Kết quả không ít người ánh mắt bắt đầu nhìn chằm chằm Hồng Đậu.

Tô Yên thanh danh ở bên ngoài, đặc biệt là so sánh với Đại ca Nhị ca, tất nhiên là không tốt được.

Bất tài vô dụng lại còn ăn bám.

Mà trong mắt một ít người, đang nhìn đến Tô Yên mảnh khảnh trắng nõn, giống hệt bộ dáng tiểu bạch kiểm. Thần sắc coi khinh tự nhiên cũng hiện rõ trên mặt.

Một tên nam nhân mềm yếu bất kham, lại có một nha đầu hầu hạ tướng mạo tốt như thế, đây là kiểu phúc phận gì??

Nhưng mà, phía sau Tô Yên là Hồng Bang. Không ai dám tùy tiện lỗ mãng.

Thời gian một chút một chút trôi qua.

Rốt cuộc có người kìm nén không được, muốn sờ sờ nha hoàn xuân sắc này. Những cái tâm tư đáng khinh đó, không chiếm được, sờ hai cái cũng là tốt.

Rau trộn thịt bò trên bàn, Tô Yên mới vừa ăn được mấy miếng. Hồng Đậu phía trước vừa động, không cẩn thận va tới cái bàn.

Tô Yên nghiêng đầu đi xem.

Chỉ nhìn thấy Hồng Đậu ánh mắt chán ghét, sắc mặt đỏ bừng. Ánh mắt Cô nhìn về phía một tên đàn ông ngồi bàn sau rất gần.

Tô Yên nhìn thoáng qua.

Hắn tựa hồ có chút kiêng kị Tô Yên, thần sắc trốn tránh.

Tô Yên ngẩng đầu hỏi Hồng Đậu

"Làm sao vậy?"

Hồng Đậu đỏ bừng mặt lắc đầu,

"Thiếu gia, không có việc gì."

*****

Edit: Tinh Niệm

Tô Yên chưa nói cái gì, chỉ là dời đi ánh mắt, cúi đầu tiếp tục ăn.

Mới vừa ăn hai miếng.

Đôi đũa trong tay Tô Yên chuyển phương hướng, ném xuống một chiếc, một chiếc khác được cầm như cầm dao, xoay người, răng rắc một tiếng. Đã cắm vào móng heo đang duỗi lại đây.

Yên tĩnh trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ tiệm ăn.

Hồng Đậu cũng kinh ngạc đến ngây người đứng ở chỗ đó.

Giây tiếp theo, nam nhân kia phát ra một tiếng hét thảm. Lập tức ngã xuống trên mặt đất, ôm cái tay bị đũa cắm vào thảm thiết kêu rên.

Tô Yên chậm rãi đứng lên, nhìn về phía Hồng Đậu

"Vị trí này có chút bẩn, đổi sang bên cạnh ăn đi."

Hồng Đậu từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại

"Vâng, thiếu gia"

Vội vàng đem đồ ăn trên bàn chuyển đến bàn bên cạnh.

Mà những người đang cùng ngồi ăn với tên đàn ông kia, vốn dĩ đều ôm thái độ xem diễn.

Khi dễ nha đầu bên người Tô tiểu gia Hồng Bang, sẽ mang đến cho bọn họ một loại cảm giác kích thích cùng thỏa mãn.

Vốn dĩ cho rằng, cái tên Tô Yên mềm yếu bất kham này có thấy thì lại thế nào? Còn có thể vì chuyện như vậy nháo đến mọi người ồn ào huyên náo hay sao?

Chỗ nào biết, người này thật là tàn nhẫn. Thế nhưng dùng một chiếc đũa phế đi một bàn tay gã kia.

Vài người đối diện ngốc lăng trong chốc lát, sau đó có người, bang một tiếng, đem chiếc đũa đập lên trên bàn, đứng dậy, cùng Tô Yên giằng co.

Khẩu khí châm chọc

"Tiểu thiếu gia vào cửa sợ là không nhìn kỹ chiêu bài, nơi này cũng không phải là Hồng Bang các ngươi, cũng không phải nơi mà ngươi có thể tùy tiện giương oai."

Tô Yên nhìn hắn, chậm rì rì ra tiếng

"Ngươi cũng muốn tìm chết?"

Thanh âm cô thực mềm, thực vô hại. Nhưng mà nhớ lại hành động lúc nãy của cô, lúc này mọi người đều cảnh giác.

Lời nói đơn giản thô bạo, làm một bàn người kia á khẩu không trả lời được.

Tô Yên quay đầu nhìn về phía Hồng Đậu, hỏi nghiêm túc

"Hắn chạm vào em mấy lần?"

Hồng Đậu đứng ở phía sau Tô Yên, ra tiếng

"Thiếu gia.... ."

Hồng Đậu do dự.

Rốt cuộc các cô chỉ có hai người, nếu thiếu gia vì chuyện này bị người khi dễ, cô sợ là phải áy náy cả đời.

Tô Yên duỗi tay, vỗ vỗ cánh tay Hồng Đậu an ủi.

Sau đó hỏi

"Chạm vào em mấy lần?"

Hồng Đậu thấy cô nghiêm túc như vậy, nhỏ giọng nói

"Ba lần."

Tô Yên từ bên hông móc ra một cây chủy thủ.

Sau đó ngồi xổm xuống.

Thực nghiêm túc hỏi người đang nằm trên mặt đất kêu rên

"Ngươi chạm vào cô ấy 3 lần, cho nên phải phế ba ngón tay coi như trừng phạt, là chính ngươi làm, hay là ta giúp ngươi?"

Giọng nói vang lên, toàn trường lại lần nữa yên tĩnh.

Ai con mẹ nó có thể nghĩ đến.

Thằng nhãi này tàn nhẫn như vậy?? Khiến hắn chặt ba ngón tay?? Chỉ bởi vì sờ soạng một cái nha đầu hầu hạ hắn, mà hạ độc thủ như vậy??

Đồng bạn nam tử kia cau mày ra tiếng

"Tô tiểu gia, làm người nên lưu một đường sống, ngày nào đó còn lại gặp nhau, ngài nếu là hôm nay nhất quyết định tội chúng tôi, vậy về sau...."

Lời nửa là uy hiếp nửa là cảnh cáo còn chưa nói xong.

Tô Yên đã giơ tay chém xuống, cũng đã chém rớt ba đầu ngón tay người kia. Máu tươi bắn ra, phun tới trên mặt tên đồng bạn đang nói chuyện kia.

Những người khác đều cứng lại.

Tô Yên đứng dậy. Tầm mắt nhìn về phía người vừa mới nói kia.

"Ngươi lúc nãy còn chưa nói xong, hiện tại tiếp tục nói đi."

Người nọ trên mặt xanh mét, lại một chữ cũng không nói ra được.

Tô Yên đợi nửa ngày, cũng không chờ nữa.

Sau đó quay đầu nhìn xem đồ ăn trên bàn, không hề phản ứng với những người này nữa. Xoay người trở về vị trí của mình tiếp tục ăn cơm.

Đói a.

Hồng Đậu nhìn thiếu gia hành động che chở cô như vậy.

*****

Edit: Tinh Niệm

Không biết vì sao, đỏ hốc mắt.

Hồng Đậu móc ra một cái khăn tay sạch sẽ, đi đến trước mặt Tô Yên, ngồi xổm xuống

"Thiếu gia, trên mặt ngài có dính máu."

Tô Yên một bên ăn, Hồng Đậu ở bên cạnh. Bộ dáng kia, thật giống một đôi tiểu tình lữ ân ái.

Lúc này, phía cửa truyền đến tiếng cười.

Tô Yên vừa nhấc đầu, liền thấy được Túc Cửu Từ dựa vào trên khung cửa, mặc áo sơ mi màu trắng.

Hắn một đôi đơn phượng nhãn cười cong lên, toàn thân sạch sẽ, bộ dáng kia, không giống như là nhân vật tàn nhẫn, càng giống mỗ gia quý công tử hơn.

Túc Cửu Từ bên cạnh có rất nhiều người. Chỉ là hắn xua xua tay, ý bảo bọn họ đừng tiến vào theo. Sau đó liền nhìn một hàng hắc y nhân đứng ở cửa.

Túc Cửu Từ đi vào tiệm ăn, ngồi xuống đối diện Tô Yên.

Hắn ánh mắt mang theo đánh giá,

"Tô tiểu gia tức sùi bọt mép vì hồng nhan, bội phục."

Ngữ điệu lười nhác, cúc áo rời rạc, mỗi một câu nói, đều làm người cảm thấy như là đang vui đùa.

Tô Yên từ bên cạnh lấy qua một đôi đũa, đưa tới trước mặt Túc Cửu Từ.

Sau đó một bên trả lời

"Đúng vậy."

Che chở Hồng Đậu, là việc theo lý thường.

Túc Cửu Từ nhìn cô đưa đôi đũa qua, mày nhíu một chút.

Tên Tô gia tam thiếu này, có phải cũng quá tín nhiệm hắn rồi không?

Người khác thấy hắn, hoặc là tránh né, hoặc là sợ hãi, hoặc là cảnh giác. Ngay cả hai người anh trai của cậu đối với hắn cũng là bảy phần giả ba phần thật.

Nhưng mà Tô Yên này. Mặc dù thần sắc vẫn luôn là bộ dáng này.

Nhưng là nhất cử nhất động, đều mang theo một cỗ tự nhiên đối với hắn tín nhiệm. Giống như là hôm qua ở chỗ chiến đấu kia, cô không chút do dự bảo vệ phía sau lưng hắn.

Không thể hiểu được, nhưng việc Tô Yên làm lại cho người ta cảm thấy rất tự nhiên theo lý thường.

Tô Yên giơ đũa thật lâu, sau đó nghi hoặc nhìn về phía hắn

"Anh không ăn?"

Túc Cửu Từ nhìn bộ dáng này của cô, cả nửa ngày sau, bật cười ra tiếng

"Ta giống như cùng Tô Yên thiếu gia không thân quen như thế a."

Tô Yên vừa nghe, nghĩ hai người mới chỉ gặp nhau một lần, hôm nay cũng mới là lần thứ 2.

Xác thật không thân.

Liền tính toán thu hồi tay.

Người nọ cũng không biết suy nghĩ cái gì. Nhìn thấy Tô Yên thu hồi tay, ngược lại duỗi tay cầm lấy đôi đũa kia.

Thế lực hai phương xung khắc như nước với lửa, một người cầm quyền, một người có địa vị rất cao, thế nhưng cùng ngồi ở nơi này thật đúng là ăn cơm.

Đang ăn ăn.

Cửa ầm một tiếng, truyền thanh âm bị đá văng

"Tên nhãi ranh nào dám ở địa bàn Tào gia giương oai??"

Người đến thân hình gầy ốm, trên mặt mang theo vết sẹo, toàn thân đều mang theo tia tàn nhẫn.

Đao Sẹo.

Những người ăn cơm trong này một nửa đứng lên, hô một câu với Đao Sẹo

"Đao ca."

Tô Yên mờ mịt......

Còn cần Hồng Đậu khom lưng cẩn thận giải thích.

"Thiếu gia, tên Đao ca này, ở Tào Bang cũng là nhân vật trọng yếu số một số hai."

Tô Yên nghe xong, gật gật đầu. Gắp khối thịt thăn bò gần đó. Tinh tế nhấm nuốt.

Túc Cửu Từ chỉ ăn hai miếng, đã dừng lại, không có tiếp tục ăn.

Hắn rất có thú vị nhìn Tô Yên.

Cậu còn có thể ăn a.

Nhìn cô, một bộ dáng ôn hòa vô hại, nhưng mà khi động thủ, không nói hai lời liền chém ba ngón tay người nọ, thật tàn nhẫn.

Chính là khi không đánh nhau. Liếc mắt một cái nhìn lại thật có chút ngốc ngốc.

Lực chú ý của Hắn từ trên mặt chuyển dời đến trên tóc cô.

Mái tóc đen nhánh, nhìn qua thực mềm.

Nếu sờ hai cái, xúc cảm hẳn là rất tốt.

*****

Edit: Tinh Niệm

Ngay lúc này, Đao Sẹo kia cũng đi tới trước bàn Tô Yên.

Một chân tiến lên đá cái bàn ngã lăn, một trận thanh âm đinh tai vang lên, rượu và thức ăn rơi đầy đất.

Rất là kiêu ngạo.

Chiếc đũa trong tay Tô Yên đang cầm theo một khối thịt bò lạnh.

Đao Sẹo khẩu khí cười như không cười

"Tô tiểu gia, ngài ở địa bàn Tào gia, đối đãi huynh đệ ta như vậy, có phải quá bừa bãi hay không?"

Tô Yên nhìn Đao Sẹo, lại nhìn nhìn miếng thịt bò lạnh trong tay mình.

Tiếp theo nháy mắt, cô đã ăn miếng thịt bò kia vào miệng.

Tinh tế nhấm nuốt.

Đối diện, ý cười lười nhác của Túc Cửu Từ truyền ra.

Hắn con ngươi nhìn Tô Yên, bị hành động không tưởng này của cô chọc cười.

Vốn dĩ bởi vì hành động của tên Đao Sẹo này khiến hắn không vui, cũng tan đi.

Chờ đến khi ăn miếng thịt xong, Tô Yên cúi đầu, đem chiếc đũa phóng tới trên mặt đất.

Lúc sau mới nhìn về phía Đao Sẹo, nghiêm túc nói

"Là hắn phi lễ Hồng Đậu trước, ta không muốn mạng hắn, chỉ chém ba ngón tay chính là đã xem mặt mũi Tào gia rồi."

Tô Yên bình tĩnh nói xong.

Nghe vào lỗ tai Đao Sẹo, tất cả đều là cuồng vọng.

Trong mắt tam giác của Đao Sẹo hiện lên một tia lạnh lẽo, dừng trong một cái chớp mắt, như là cắn răng nói gằn từng chữ

"Tô tiểu thiếu gia thật đúng là, không biết trời cao đất dày."

Tô Yên không nói chuyện, lẳng lặng chờ hành động tiếp theo của Đao Sẹo.

Sau đó, liền nghe hắn nói

"Đả thương huynh đệ ta, vô luận là vì lý do gì, dù sao cũng phải bồi thường Tào Gia. Tiểu thiếu gia, đây là quy củ."

Tô Yên chính là thích cùng người khác giảng quy củ.

"Ngươi muốn làm gì ta?"

Cô nghĩ nghĩ, đứng dậy.

Sau đó, cẩn thận nhìn những người Đao Sẹo mang đến phía sau.

Không nhiều lắm, ba tên.

Thêm cả Đao Sẹo tổng cộng bốn người.

Dù sao cũng là ở địa bàn của hắn, chắc hẳn cũng cho rằng Tô Yên không gây ra được sóng gió gì.

Khi Tô Yên im lặng, Đao Sẹo cho rằng cô đã ý thức được chính mình đắc tội với người nào.

Phải khiến cô xin lỗi.

Rốt cuộc cũng chỉ là kẻ mềm yếu vô dụng, thoáng uy hiếp đe dọa hai cái cũng đủ rồi.

Ánh mắt Đao Sẹo quét một vòng rồi dừng lại ở trên người Hồng Đậu bên cạnh Tô Yên.

Sau đó, đánh một vòng, đảo qua nam nhân ngồi đối diện.

Ngay lúc lần đầu tiên ánh mắt hắn đảo qua, chỉ thấy người này quen mắt.

Nhưng vẫn luôn không nhớ được là ai.

Hiện giờ lại lần nữa xem xét, trong đầu nháy mắt xẹt qua hình dáng người đã từng gặp mặt qua một lần.

Nhưng mà, .... . người kia từ trước đến nay đều một mình.

Lúc ấy Tào Đại đương gia muốn tiến lên kết giao, đều bị thủ hạ của hắn chặn lại.

Hắn ngồi ở trước bàn ăn cơm, cũng chỉ là nâng mí mắt một chút.

Liếc mắt Tào Đại đương gia một cái.

Nhìn lại hiện giờ... , hẳn là không phải hắn.

Nghĩ.

Đao Sẹo trong mắt hiện lên một tia thần sắc độc ác.

Ánh mắt vòng một vòng cuối cùng dừng lại trên người Hồng Đậu.

"Nếu tất cả đều do nha đầu này gây họa, vậy đem nha đầu này gả cho huynh đệ bị thương của ta, cũng coi như là an ủi."

Nói xong Đao Sẹo dừng một chút, nhìn về phía sắc mặt Tô Yên.

Sau đó lại nói tiếp

"Tào gia cùng Hồng Bang từ trước đến nay giao hảo, cũng không nên để việc nhỏ như vậy quấy nhiễu Hồng Bang bang chủ, nói đến nói đi, chuyện này, cũng là do tiểu thiếu gia cậu làm không đúng. Chỉ cần.... Cậu quỳ xuống, nói một tiếng thực xin lỗi với huynh đệ bị chặt đứt đầu ngón tay kia, chuyện này liền cho qua đi."

Hắn căn bản đều không hỏi ý kiến Tô Yên, khẩu khí hoàn toàn chính là cường thế khẳng định.

Ý tứ rất rõ ràng, Tô Yên muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm.

________________________________________

Chuẩn bị bạo chương nhaaaa!!!!!!!

*****

Edit: Tinh Niệm

Bên cạnh, Hồng Đậu tức đến đỏ mắt, cô cắn chặt răng, lại chịu đựng một câu cũng chưa nói.

Có lẽ, nếu là trước kia, Hồng Đậu sẽ vì bảo hộ thiếu gia mà đồng ý.

Nhưng mà, hành vi vừa mới nãy của thiếu gia làm cô tin tưởng, thiếu gia nhất định là có biện pháp đối phó với đám người này.

Quả nhiên.

Chỉ thấy Tô Yên trầm mặc trong chốc lát.

Sau đó lắc đầu

"Huynh đệ kia của ngươi phi lễ Hồng Đậu. Là hắn sai trước."

Cô nhìn về phía Đao Sẹo.

Sau đó lại nói

"Gả hay không là chuyện của Hồng Đậu, không có quan hệ với ngươi. Thứ hai, ngươi muốn ta quỳ xin lỗi, chuyện này là không có khả năng. Quy củ của ngươi, ta không cách nào chấp nhận."

Tô Yên chậm rãi cãi lại.

Đao Sẹo bỗng nhiên ngửa đầu cười ha ha lên.

Đại khái, là trước nay chưa thấy qua Tô Yên như vậy.

Hắn là quang minh chính đại ức hiếp, chính là khi dễ Tô Yên.

Ở địa bàn của hắn, Tô Yên nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Chỗ nào cho cô giảng quy củ?

Đao Sẹo sắp cười ra nước mắt, chung quanh cũng là cười vang một mảnh.

Đao Sẹo một bên cười, một bên đồng tình nói

"Tiểu thiếu gia, chờ đến khi về nhà, còn phải bảo đại ca cậu giảng đạo lý đối nhân xử thế nhiều chút, miễn cho ra ngoài lại mất mặt xấu hổ, cậu nói xem?"

Nói xong, Đao Sẹo dù bận vẫn ung dung, đôi tay để ở sau người, một bộ tư thái nhàn nhã.

Giống như đang xem một con dê béo sắp tới tay.

"Vậy, tiểu thiếu gia, cậu không nhận quy củ của ta. Nhưng cậu cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta. Là muốn giữ lại mệnh, hay là quỳ xuống dập đầu một cái đây?"

Tô Yên cúi đầu, từ bên hông móc ra chủy thủ.

Nhìn về phía hắn, nghiêm túc nói

"Giết ngươi, tự nhiên sẽ không còn những quy củ đó."

Trong nháy mắt giọng nói rơi xuống, Đao Sẹo chỉ cảm thấy một trận nguy hiểm ập vào trước mặt, hàng năm lăn lộn trong nguy hiểm đã cứu hắn một cái mạng nhỏ.

Chỉ nghe phụt một tiếng, chủy thủ tiến vào ngực.

Vốn dĩ, chủy thủ kia là cắm vào trái tim, nhưng ngay khi dao đâm đến, thân thể Đao Sẹo theo bản năng hướng nghiêng sang phía bên trái.

Lúc này mới không có ngoẻo.

Nháy mắt, Đao Sẹo sắc mặt lập tức tái nhợt. Đôi mắt hắn trừng to, ra tay liền muốn cầm khảm đao bên người chém tới Tô Yên.

Tô Yên không có trốn, hiện tại thể lực cô đã tới 25, thuộc về trình độ bình thường của con người.

Cô nâng tay lên, nắm lấy cổ tay Đao Sẹo, thoáng dùng sức nhéo.

khảm đao trong tay Đao Sẹo ầm một tiếng liền rơi xuống đất. Cô nhấc chân, đá chỗ cẳng chân hắn.

Tiếp theo nháy mắt, Đao Sẹo liền quỳ gối trên mặt đất.

Bị lực lượng đè xuống phía dưới chấn động, một ngụm máu tươi phun ra.

Hai mắt đã có chút không tỉnh.

Mà một loạt hành động này, toàn bộ chỉ diễn ra trong giây lát. Chờ đến khi mọi người phản ứng lại, Đao Sẹo đã quỳ gối bên chân Tô Yên, miệng phun máu tươi.

Đại khái là quá sức tưởng tượng, trong phòng thế nhưng yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

Sau đó, là thanh âm che trời lấp đất

"Đao ca!"

"Đao ca!!"

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Tô Yên, tất cả đều là khiếp sợ hỗn loạn lửa giận.

Ở địa bàn Tào gia, bị một tên tiểu bạch kiểm lăn lộn như vậy, thậm chí còn đánh giết Đao ca.

Nếu truyền ra, làm gì còn mặt mũi nữa đây???

Bên cạnh, mày Túc Cửu Từ lại lần nữa nhướng lên.

Tuy rằng đã đoán trước rằng tên tiểu thiếu gia này sẽ không bị người khi dễ đi, nhưng mà nhìn một loạt hành động của hắn.

Cái loại lực đạo gãi đúng chỗ ngứa này, thật giống như thủ pháp thân kinh bách chiến.

Khiến hắn cảm thấy kinh diễm. Chính là Tô Giang Tô Nam dạy hắn thực tốt.

Thậm chí, nếu mình giao chiến với tiểu thiếu gia này, cũng chỉ có thể ngang tay nhau.

Tất cả ánh mắt Túc Cửu Từ đều bị cô hấp dẫn.

Nửa ngày đều không rời tầm mắt.

*****

Edit: Tinh Niệm

Đao Sẹo quỳ trên mặt đất, phốc một cái lại phun ra ngụm máu tươi.

Sắc mặt tuy rằng càng ngày càng tái nhợt. Nhưng ánh mắt rốt cuộc dần dần thanh tỉnh lại.

Hắn nhìn Tô Yên, mang theo một cỗ tàn nhẫn.

Mở miệng ra, từng câu từng chữ,

"Giết hắn cho ta!!"

Mỗi một chữ nói ra cũng kèm theo cả máu.

Trong tiệm cơm này, mười mấy người tất cả đều đứng lên.

Dần dần tụ lại hướng về phía Tô Yên.

Bị người khi dễ đến trên đầu rồi, đừng nói là tiểu thiếu gia Hồng Bang, dù là Thiên Vương lão tử, cũng phải lột da hắn!

Tào gia đã chiếm cứ Diệp thành trong vài thập niên trước. Nên luôn có chút ngạo khí cùng tự tin.

Tự nhiên mặt mũi cũng càng để ý hơn so với người khác.

Ngay tại thời khắc giương cung bạt kiếm này. Túc Cửu Từ vẫn luôn chậm chạp không ra tiếng, mới mở miệng.

"Tả Lãnh"

Một hắc y nam tử đứng ở cửa đi vào.

"Lão đại"

Túc Cửu Từ nâng nâng cằm, ý bảo

"Dọn dẹp một chút."

Tả Lãnh gật đầu đồng ý

"Vâng"

Sau đó, đám người áo đen vẫn luôn đứng ở cửa vọt vào. Xếp thành một vòng đứng vây quanh đám người Tào gia đang giương cung bạt kiếm.

Tô Yên chớp chớp mắt, ánh mắt nhìn về phía hắc y nhân vừa ùa vào.

Những người này, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra khác biệt với Tào gia.

Thực không bình thường.

Bọn họ nện bước nhất trí, hành động nhanh chóng giỏi giang, hơn nữa dáng người cứng cỏi, nhất cử nhất động giống như là đã trải qua huấn luyện khắc nghiệt.

Khiến Tô Yên nhìn nhiều hai lần.

Mà lúc này, Túc Cửu Từ đứng dậy. Bước chân lười nhác, đi đến trước mặt Tô Yên.

Cằm khẽ nhếch, một đôi phượng nhãn buông xuống, mang theo một tia lười biếng

"Không đi?"

Tô Yên vừa nghe, trong mắt hiện lên ánh sáng.

Hóa ra hắn đang giúp cô.

Nhưng vừa mới nói nói bọn họ không thân còn gì?

Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không nói chuyện.

Gật gật đầu đi ra ngoài.

Bớt đi một ít phiền toái này, đương nhiên là tốt.

Vừa đi ra ngoài, tài xế lái xe đã ngừng ở trước mặt Tô Yên.

Bộ dáng Hồng Đậu giống như có chút kinh hồn chưa định, tuy rằng cô vẫn luôn cực lực che dấu, nhưng trong mắt vẫn là hoảng loạn.

Tô Yên vỗ vỗ phía sau lưng Hồng Đậu, an ủi

"Sẽ không có việc gì đâu."

Hồng Đậu hốc mắt có chút hồng, đã lần nào gặp qua trường hợp huyết tinh như vậy?

Cô nhỏ giọng nói

"Thiếu gia, chúng ta trở về sao?"

Tô Yên nghĩ nghĩ, hình như không còn chuyện gì.

Ra ngoài vốn chính là đi ăn cơm.

Cô gật đầu.

Còn chưa có động tác gì, bên cạnh thanh âm Túc Cửu Từ lười nhác truyền đến

"Tô tiểu thiếu gia đi thật dứt khoát, ta giúp cậu, nhưng mà một câu cảm ơn cũng chưa nghe được."

Tô Yên ý bảo Hồng Đậu lên xe trước, vừa chuyển đầu, phát hiện Túc Cửu Từ đã muốn chạy tới trước mặt cô.

Cô nghĩ nghĩ, sau đó thành thành thật thật nói

"Cảm ơn"

Túc Cửu Từ thấy cô nghe lời như vậy.

Trong mắt hiện lên một đạo quang mang, không nhanh không chậm

"Cũng chỉ có một câu cảm ơn?"

Tô Yên do dự

"Còn muốn tôi cảm ơn lần nữa?"

Túc Cửu Từ cười ra tiếng, hắn rốt cuộc là không nhịn được.

Duỗi tay xoa xoa đầu tóc màu đen mềm oặt của cô.

Trong nháy mắt, vốn dĩ kiểu tóc nhìn qua còn có hình có dạng, đã bị làm cho hỏng bét.

Túc Cửu Từ nhìn đôi mắt cậu như mang theo ánh nước, chợt liếc mắt một cái nhìn qua vô hại như vậy.

Khiến hắn nhịn không được hỏi một câu

"Cậu rốt cuộc từ chỗ nào tới vậy?"

Thế nào cũng chỉ là hai lần gặp mặt, đã khiến tâm hắn ngứa ngáy, muốn xoa bóp chạm vào?

Tô Yên không trả lời, mà là nói

"Ta phải về nhà."

Túc Cửu Từ vừa nghe, giống như là cố ý nói

"Ta vừa mới cứu cậu và cả nha đầu kia, nói một câu cảm ơn xong đã muốn đuổi ta rồi, nếu là thả cậu đi rồi, có phải việc này sẽ bị cậu ném ra sau đầu hay không?"


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-346)