Điện cạnh đại thần, đừng tự bế (9)
← Ch.067 | Ch.069 → |
Edit: Tinh Niệm
Kết quả thấy được tên hiện trên di động, dừng lại.
Hướng Trùng.
Ma xui quỷ khiến, sau khi nhìn cái tên kia thật lâu, duỗi tay tiếp máy.
Hắn không nói gì, điện thoại thanh âm đầu kia đã truyền đến,
Cái loại thanh âm ôn nhu lại bất đắc dĩ
"Tiểu Yên, em mấy ngày nay vì sao vẫn luôn không nghe điện thoại của anh?"
Kỷ Diễn trầm mặc.
Hướng Trùng cho rằng Tô Yên còn đang cùng hắn chơi trò dục cự còn nghênh, hắn cười, trong tay cầm cuốn nhật ký kia, trong lòng có tự tin rất lớn.
Thấy Tô Yên thích hắn như vậy, mới nửa năm mà thôi, tuyệt đối không có khả năng đem hắn quên sạch sẽ.
Rất có khả năng, chính là cố ý khiến cho hắn chú ý, sau đó cùng hắn quay lại.
Hắn ra tiếng
"Tiểu Yên, anh biết tâm tư của em, là muốn cùng anh quay lại sao?"
Điện thoại đầu kia như cũ trầm mặc.
Hướng Trùng cười ôn hòa
"Còn không thừa nhận sao?
Anh đoán, em lấy lại lễ vật kia, căn bản không có vứt bỏ đi?
Nó đại biểu hai chúng ta chính thức xác lập quan hệ, em như thế nào sẽ bỏ được đây??"
Kỷ Diễn nghe những lời này, chợt nắm chặt tay.
Hắn cắt đứt điện thoại, ngồi ở trên sô pha, trầm mặc thật lâu.
Trong đầu vẫn luôn là lời Hướng Trùng nói.
" Nó đại biểu hai chúng ta chính thức xác lập quan hệ, em như thế nào bỏ được đây? "
Kỷ Diễn mân mân môi, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Ánh mắt Hắn, nhìn về phía túi xách Tô Yên.
Đứng lên đi qua.
Trong túi có một cái hộp màu đen.
Ngày đó Tô Yên trở về, lúc hắn vô tình chạm vào túi, liền phát hiện cái hộp kia.
Chỉ là lúc ấy không nghĩ nhiều như vậy.
Lúc này, ngược lại là nhớ ra rồi.
Móc ra tới, mở ra.
Bên trong là một cái vòng bạc, mặt trên treo một chiếc nhẫn.
Vừa thấy chiếc nhẫn kia liền biết là của nữ.
Hắn nâng tay lên, xoa chiếc nhẫn kia.
Ở mặt trong, có một chuỗi viết tắt, SY?XCH.
Tô Yên yêu Hướng Trùng.
Kỷ Diễn dùng sức nắm chặt chiếc nhẫn kia, hận không thể đem nó bóp nát.
Hắn cúi đầu, tóc đen mềm mại che khuất mặt mày.
Chặn cảm xúc trong mắt hắn.
Môi mỏng nhấp thành một đường thẳng tắp, cả người phảng phất âm u bao phủ, vẫn không nhúc nhích.
Cả nửa ngày sau, tựa hồ dần dần có phản ứng.
Tô Yên đang tắm rửa, tự nhiên là cái gì cũng không biết.
Khi cô tắm xong đi ra.
Liền nhìn thấy Kỷ Diễn sắc mặt tái nhợt, cả người héo héo ngồi ở trên sô pha.
Tô Yên xoa tóc đi qua, đứng ở trước mặt hắn, nghi hoặc
"Đói bụng?"
Kỷ Diễn nhấp môi, ngẩng đầu nhìn Tô Yên, con ngươi đen nhánh đã ủy khuất, lại như không tiếng động lên án.
Thật giống như đang xem một kẻ phụ lòng.
Tô Yên chớp chớp mắt, cô chỉ là tắm rửa một lúc, đây là làm sao vậy?
Cô không nói chuyện, chỉ lẳng lặng chờ.
Biết Kỷ Diễn mỗi lần cảm xúc phập phồng càng lớn, tốc độ nói chuyện càng chậm.
Chỉ là lúc này đây, đợi đã lâu, đều không chờ được Kỷ Diễn nói chuyện.
Cô duỗi tay muốn dắt tay hắn, thế nhưng hắn né tránh.
Hắn giấu tay trong ống tay áo, nhấp môi, cứ như vậy nhìn cô.
Tô Yên chớp chớp mắt.
"Anh không muốn cùng em nói?"
Kỷ Diễn môi giật giật, cuối cùng vẫn là một câu cũng chưa nói ra.
Cô thấy được, Kỷ Diễn tức giận với cô.
Tuy rằng cũng không biết là tức giận vì cái gì.
Đợi đã lâu, đều không thấy Kỷ Diễn nói chuyện.
Cô hỏi
"Nhớ nhà? Muốn về nhà?"
Cô đoán không ra Kỷ Diễn khó chịu cái gì, chỉ có thể lung tung suy đoán.
Kết quả, lời này nghe vào tai Kỷ Diễn, lại cho rằng muốn đuổi hắn đi.
*****
Edit: Tinh Niệm
Thế cho nên toàn bộ thân thể đều cứng lại rồi.
Hai tay nắm chặt đều đang run rẩy.
Cô vì Hướng Trùng, muốn đuổi hắn đi sao?
Kia, vì cái gì còn đáp ứng, cùng hắn ở bên nhau?
Là bởi vì hắn có bệnh, thương hại hắn?
Vô số suy nghĩ ở trong đầu Kỷ Diễn lập loè.
Mà càng nghĩ, tâm tình liền càng không xong.
Hơn nửa ngày sau, liền nghe Kỷ Diễn chậm rãi mở miệng
"Được."
Hắn thanh âm rầu rĩ, không lớn, nhưng cũng đủ để Tô Yên nghe được.
Tô Yên sửng sốt một chút.
Sau đó gật đầu
"Được, em bảo bọn họ tới đón anh."
Kỷ Diễn nắm chặt tay, càng dùng sức.
Nửa giờ sau, người Kỷ gia tới.
Kỷ Diễn cứng đờ đứng dậy.
Hắn vẫn luôn nhấp môi, một câu đều không nói.
Sau đó rời đi.
Tô Yên đóng cửa lại, nhìn trong nhà.
Một cái căn hộ 2 phòng, không tính là to.
Nhưng cũng không biết vì cái gì, Kỷ Diễn đi rồi, lại cảm thấy trống vắng rất nhiều.
Hắn cũng không phải người nói nhiều, thậm chí còn nói rất ít.
Nhưng cô cũng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy chợt giống như an tĩnh.
Nhưng mà, cũng không thể khiến hắn không về nhà.
Phỏng chừng cả ngày ở chỗ cô ngốc cũng cảm thấy buồn.
Lúc nghĩ, Tô Yên đi trở về phòng ngủ.
Lên giường, ngủ.
Tay vô ý thức chạm vào chỗ trống bên cạnh.
Cuối cùng thu hồi tay, nhắm hai mắt lại.
Sáng sớm hôm sau, Tô Yên đi học.
Cũng giống như những ngày trước.
Trên mạng tin tức về cô cùng Z thần nháo đến lợi hại.
Thậm chí bắt đầu có người phao tin nóng, nói Tô Yên chân đứng hai thuyền.
Cố ý cắm sừng Z thần, kỳ thật cô sớm đã có đối tượng, còn là từ hồi cao trung.
Dưa này vừa ra, không có mấy ngày, Tô Yên liền thành một kẻ họa thủy.
Trong phòng học đều cảm giác ánh mắt mọi người nhìn Tô Yên thay đổi rất nhiều.
Lại có, vốn dĩ bàn bạc tốt dạy học Kỷ Tinh Vũ, đột nhiên người đại diện Kỷ Tinh Vũ báo cho cô không cần tiếp tục làm gia sư cho hắn.
Buổi tối, gọi điện thoại cho Kỷ Diễn, điện thoại bên kia đều tắt máy.
Cô nhìn di động, trầm mặc trong chốc lát.
Mấy ngày này, Kỷ Diễn cùng cô ở cùng một chỗ, trừ việc nói chuyện rất ít.
Mặt khác hết thảy đều rất bình thường.
Buổi tối cùng nhau ngủ, ban ngày trên cơ bản đi bất cứ chỗ nào hai người đều sẽ ở bên nhau.
Hắn không thích ra cửa, cho nên phần lớn thời gian bọn họ đều sẽ ngốc ở trong nhà.
Lúc Tô Yên phát sóng trực tiếp, Kỷ Diễn liền sẽ ngồi đối diện Tô Yên mở ra máy tính, phối hợp chơi trò chơi với cô.
Cô nhớ tới lúc Kỷ Diễn đi, biểu tình muốn nói lại thôi kia.
Nhấp môi giống như không cao hứng, bộ dáng lại ủy khuất.
Hắn không muốn về nhà?
Kia vì sao phải đáp ứng??
Cho nên, hắn rốt cuộc ở tức giận cái gì???
Suy nghĩ nửa ngày, cô nhắm mắt lại, ném điện thoại sang một bên.
Sau mấy ngày cũng không có gọi điện thoại cho hắn.
Tô Yên sinh hoạt giống trước kia.
Tiểu Hoa lại cảm thấy...... ký chủ có phải tức giận hay không??
Lời nói rất ít, cũng không có phản ứng lại nó.
Đôi khi Tiểu Hoa hưng phấn nói chuyện cùng ký chủ, ký chủ cũng không như lúc trước nghiêm túc nghe.
Rốt cuộc, có một ngày, Tiểu Hoa nhịn không được dò hỏi
"Ký chủ? Chị có phải nhớ Kỷ Diễn hay không?"
Vốn dĩ Tiểu Hoa cho rằng cô sẽ không trả lời.
Kết quả liền nhìn ký chủ cắn một ngụm quả táo trong tay, chậm rãi nói
"Có chút"
"Kia ký chủ vì sao không đi tìm hắn?"
"Di động Hắn tắt máy, Kỷ Tinh Vũ ngừng học, không có tin tức, hắn không muốn cùng ta nói chuyện."
Nếu không nghĩ cùng cô nói chuyện, vậy cô vì cái gì còn phải đi tìm hắn?
Tiểu Hoa lại nhịn không được hỏi
"Ký chủ, chị có phải tức giận hay không?"
*****
Edit: Tinh Niệm
"Ừm."
"Ký chủ không muốn cho Kỷ Diễn đi?"
"Có chút."
"Vậy vì sao không giữ hắn lại?"
"Hắn không phải muốn trở về sao?"
Tô Yên nghĩ, chính mình đối với hắn thật tốt.
Trên cơ bản chỉ cần hắn nói, cô liền đáp ứng.
Biết hắn là người bệnh, muốn kiên nhẫn lâu dài.
Chỉ cần người kia là hắn, cô cũng có đủ kiên nhẫn.
Thậm chí cũng làm tốt tư tưởng, cả đời này hắn bệnh đều sẽ có chuẩn bị tốt.
Nhưng mà, một loạt chuẩn bị tâm lý này cũng không chịu nổi hắn muốn đi, còn cố ý không liên hệ cô.
Cô rốt cuộc là có chút bực.
Không gặp?
Vậy không gặp.
Không liên hệ?
Được a, không liên hệ.
Cô vẫn đi học như cũ.
Bên ngoài nháo đến sao bay đầy trời, tựa hồ đều không có gì quan hệ tới cô.
Thời gian trôi qua, cũng đã là nửa tháng sau.
Tô Yên buổi sáng học xong về nhà.
Một chiếc xe màu đen đã ngừng ở phía dưới chỗ cô ở.
Người trong xe tựa hồ cũng thấy được Tô Yên.
Kỷ Tinh Vũ từ trong xe đi ra.
Đều nói, sao càng hot, càng buồn rầu vì bị fan vây truy, chặn đường, không có cuộc sống cá nhân.
Nhưng là tựa hồ, Kỷ Tinh Vũ trước nay đều sẽ không có lo lắng phương diện này.
Hắn nên sinh hoạt thế nào liền sinh hoạt thế đó.
Sự tình bị fan cuồng truy đuổi, trước nay đều không có phát sinh trên người Kỷ Tinh Vũ.
Giống như là hiện tại, thế nhưng chưa thấy có fans đi theo xe hắn tìm tới.
Trên mạng thậm chí đều không có tin nóng về cuộc sống cá nhân của Kỷ Tinh Vũ.
Bởi vậy có thể thấy được... thực lực Kỷ gia cùng mạng lưới quan hệ, thật sự lợi hại.
Lúc Tô Yên nhìn thấy Kỷ Tinh Vũ.
Hắn mặc màu áo sơmi trắng, sắc mặt tràn đầy mỏi mệt.
Hắn nhìn Tô Yên muốn nói lại thôi, cuối cùng, vẫn là nói
"Cô giáo, cô có thể đừng đối xử với anh tôi tàn nhẫn như vậy hay không?."
Tô Yên dừng lại bước chân, nhìn hắn.
Không nói gì.
Trên mặt cô không có biểu tình gì, làm Kỷ Tinh Vũ có chút khôi phục lý trí.
Hắn xoa ấn đường
"Tôi biết, tình yêu là do lựa chọn của mỗi người, cô không thích anh tôi, lựa chọn một người khác, là chuyện của cô. Nhưng, .... ."
Kỷ Tinh Vũ câu nói kế tiếp không có nói ra.
Nhưng là cái gì đây?
Nhưng mà anh hắn là người bệnh, không thể vứt bỏ anh hắn sao?
Lời này mà nói ra, thật sự là cực đoan ích kỷ.
Nhưng Kỷ Tinh Vũ nhìn Tô Yên cuộc sống vẫn giống trước kia, dường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Trong lòng, liền có một cỗ lửa giận.
Nửa ngày sau, Tô Yên ra tiếng
"Cậu muốn nói với tôi cái gì?"
Kỷ Tinh Vũ trầm mặc.
Cô nói
"Nếu không muốn nói, tôi đi trước."
Nói xong, liền muốn xoay người rời đi.
Lúc này, Kỷ Tinh Vũ rốt cuộc nhịn không được
"Anh ấy thật sự không tốt."
Đơn giản sáu chữ, khiến Tô Yên dừng lại bước chân.
Cô ngẩng đầu nhìn hắn.
"Mang tôi đi gặp anh ấy."
Kỷ Tinh Vũ trước mắt sáng ngời.
Hắn mục đích tới chỗ này thật ra chính là muốn cho Tô Yên đi gặp anh trai.
Nhưng mà, anh ấy đã bị đưa trở về nhà cũ Kỷ gia.
Hơn nữa bác sĩ Trương cũng bị sa thải.
Một lần nữa thay đổi bác sĩ tâm lý khác.
Tên bác sĩ tâm lý hiện tại đưa ra kết luận là
"Kỷ Diễn không thể lại chịu kích thích, và không thể để hắn gặp ai có thể kích thích hắn."
Về chuyện Kỷ Diễn cùng Tô Yên ở bên nhau, cùng nhau kết giao, chuyện này cả nhà đều đã biết.
Nhìn thấy anh trai hắn lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được gầy ốm, yên lặng.
Lão gia tử trong lòng đối với Tô Yên tức đến tột cùng.
Mệnh lệnh cả nhà đều không được qua lại cùng Tô Yên.
Tự nhiên, việc học của Kỷ Tinh Vũ cũng là vì chuyện này làm hỏng.
Tô Yên lên xe câu đầu tiên nói là
"Tôi không chia tay với anh ấy."
Kỷ Tinh Vũ sửng sốt.
*****
Edit: Tinh Niệm
Sau đó, Tô Yên quay đầu nhìn về phía Kỷ Tinh Vũ, giống như biết hắn suy nghĩ cái gì, nghiêm túc nói
"Tôi chỉ biết dẫm lên một cái thuyền."
Lời trên mạng kia đều là giả.
Không có tí quan hệ nào với cô.
Kỷ Tinh Vũ trong mắt hiện lên vui mừng.
So với vừa rồi hình như có tinh thần hơn rất nhiều.
Tiếp theo, Kỷ Tinh Vũ bắt đầu cùng Tô Yên kể ra những chuyện đã xảy ra gần đây của anh trai hắn.
Chiều hôm đó, sau khi Kỷ Diễn trở lại biệt thự, vẫn luôn trầm mặc.
Chỉ là mấy ngày này Kỷ Diễn ở nhà Tô Yên vẫn luôn rất tốt, thậm chí không cần dùng đến thuốc an thần để ngủ.
Nhất thời không có phát hiện.
Cho đến buổi tối, nhìn máy theo dõi, Kỷ Diễn ngồi xổm một góc phát run.
Lúc này bác sĩ Trương mới ý thức được không thích hợp.
Liền vội vàng đi xem xét.
Hắn thế nhưng phát sốt.
39 độ rưỡi.
Lần này, trực tiếp làm mọi người luống cuống tay chân.
Phát sốt ba ngày, vẫn luôn không hạ.
Lúc hắn tỉnh, cũng chỉ là nhìn vách tường cái gì cũng không nói.
Bởi vì liên tục ba ngày sốt cao, kinh động lão gia tử.
Thế cho nên đem Kỷ Diễn tiếp trở về nhà cũ, cẩn thận chăm sóc.
Trước kia cho Kỷ Diễn dọn ra ngoài, là bởi vì hắn không muốn nhìn thấy bọn họ.
Lão gia tử tôn trọng ý hắn.
Nhưng là hiện tại, tôn tử đều sắp sốt đến hỏng, chỗ nào còn quản những cái đó??
Tiếp sau đó, biết được cháu trai mình thế nhưng cùng người khác yêu đương.
Lão gia tử đầu tiên là vui vẻ.
sau đó liền nghe nói, nữ nhân kia chân đứng hai thuyền, cháu trai hắn chỉ là lốp xe dự phòng.
Hơn nữa sau khi nghe tin tức, lão gia tử điều tra, xác thật Tô Yên trước kia cùng một kẻ tên Hướng Trừng yêu đương.
Tức khắc, lão gia tử mặt đen lại đen.
Vì phòng ngừa tôn tử mình lại lần nữa chịu tổn thương.
Mệnh lệnh toàn bộ mọi người đều không được nhắc lại một chữ tới nữ nhân kia.
Sau khi Kỷ Diễn hạ sốt một chút, liền vẫn luôn cầm điện thoại.
Nhưng mà chờ a chờ.
Điện thoại như cũ yên lặng.
Hắn cũng một ngày so với một ngày gầy ốm.
Hắn rời đi lâu như vậy, cô một chút cũng không thèm để ý sao?
Kỷ Diễn lại phát sốt, luôn nóng đến đáng sợ.
Có thể là do bị bệnh, vẫn luôn không ăn cơm.
Chỉ có thể mỗi ngày dùng nước đường glucose duy trì.
Sinh hoạt của Kỷ Diễn chính là mỗi ngày tỉnh lại, ngồi ở mép giường.
Trong tay cầm một cái di động.
Bất động như bức tượng điêu khắc.
Vẫn luôn không nói lời nào. Tô Yên nghe xong, cúi đầu, trầm mặc, không nói gì.
Hôm nay Kỷ Tinh Vũ mới vừa vội từ nước ngoài trở về, liền nghe được tin tức này.
Chẳng sợ ông nội hắn lạnh lùng sắc bén, cảnh cáo tất cả mọi người không được đi tìm Tô Yên.
Nhưng mà Kỷ Tinh Vũ vẫn tới.
Không vì cái gì khác, bởi vì trừ bỏ cô, hắn đã không thể nghĩ được ai có thể giúp anh trai hắn cả.
Hắn muốn anh trai mình sống tốt, không mong giống như người bình thường, nhưng là ít nhất cũng không cần giống như là cái xác không hồn như vậy.
Sau đó, hắn đến nơi này, nghe được tin tức đáng vui mừng.
Tựa hồ, Tô Yên vẫn thực để ý anh trai hắn.
Đến nhà cũ Kỷ gia.
Kỷ Tinh Vũ mang theo Tô Yên đi vào.
Kỷ gia là một gia tộc rất có uy vọng.
Có thể nói là Kỷ gia trăm năm truyền thừa.
Kiến trúc Kỷ gia, là một loại hiện đại kết hợp cùng cổ xưa.
Một đống kiến trúc bốn tầng, nhưng là liếc mắt một cái, lại có loại không khí cổ xưa ập vào trước mặt.
Đi tới cửa thế nhưng bị một đám vệ sĩ áo đen ngăn cản.
Kỷ Tinh Vũ mày nhăn lại
"Làm gì?"
Vệ sĩ cung kính nói
"Tinh Vũ thiếu gia, ngài có thể đi vào, nhưng mà người phía sau ngài không thể."
Sau đó, vệ sĩ giải thích nói
"Ba phút trước, Kỷ gia chủ vừa mới phân phó."
*****
Edit: Tinh Niệm
Kỷ Tinh Vũ mày nhăn càng chặt
"Ông nội?"
Vệ sĩ gật đầu
"Tinh Vũ thiếu gia, Kỷ gia chủ còn nói, nếu Tô Yên tiểu thư ở chỗ này quá mười phút, chúng tôi sẽ tự mình mời cô ấy đi ra ngoài."
Tô Yên nhìn lướt qua vệ sĩ, không nói gì.
Ngược lại là nghiêng đầu, nhìn về phía Kỷ Tinh Vũ, ra tiếng
"Tôi muốn gọi điện thoại cho Kỷ Diễn, cậu có thể giúp tôi không?"
Kỷ Tinh Vũ chau mày, nhìn về phía Tô Yên.
Nghĩ đến anh trai mình, còn có ông nội có thành kiến sâu nặng với Tô Yên.
Hắn gật đầu
"Được."
Nói xong, Kỷ Tinh Vũ sải bước đi vào bên trong.
Vệ sĩ áo đen vẫn luôn đứng ở cửa chậm chạp không có rời đi.
Nửa ngày sau, ra tiếng
"Tô Yên tiểu thư, nếu cô còn không đi, tôi chỉ có thể mời cô đi ra ngoài."
Tô Yên cúi đầu, nhìn thời gian trên di động, ra tiếng
"Anh vừa mới nói, tôi ở chỗ này nếu vượt qua mười phút sẽ đuổi tôi đi, hiện tại còn sáu phút nữa."
Cô nghiêm túc nói làm vệ sĩ nghẹn lời.
Chỉ có thể đứng ở chỗ đó lẳng lặng chờ.
Thời gian một chút một chút qua đi.
Ngay khi còn một phút đồng hồ cuối cùng.
Tô Yên rốt cuộc nhận được điện thoại của Kỷ Tinh Vũ.
Cô nghe máy.
Điện thoại bên kia là một trận trầm mặc.
Cô biết, là Kỷ Diễn.
Nghĩ đến sự tình mấy ngày nay của Kỷ Diễn mà Kỷ Tinh Vũ nói ở trên xe, cô nhấp môi.
"Kỷ Diễn, em ở cửa nhà anh, em muốn gặp anh. Nếu anh không muốn thấy em, thì hãy lên tiếng cự tuyệt."
Điện thoại bên kia hô hấp dồn dập chút, nhưng chậm chạp không có ra tiếng.
Cô nhìn xem thời gian, ra tiếng
"Em còn có một phút đồng hồ liền sẽ bị đuổi đi, cho nên chỉ có thể để anh suy xét một phút đồng hồ. Nếu anh không lên tiếng, em sẽ cho rằng anh muốn gặp em."
Tô Yên thanh âm giống trước kia, vẫn là mềm mại.
Nhưng nếu so sánh kỹ, sẽ thấy có điểm khác đi.
Tô Yên một bên nhìn thời gian, một bên lẳng lặng chờ đợi.
Một phút đồng hồ đã hết.
Tô Yên nói với điện thoại mềm ấm một câu
"Anh không nói lời nào, vậy chính là muốn gặp em."
Cho đến khi vệ sĩ ra tiếng
"Tô Yên tiểu thư, mời cô rời đi."
Cô cắt đứt điện thoại.
Sau đó nhìn vệ sĩ, ngữ điệu nghiêm túc
"Tôi phải đi vào, không thể rời đi."
"Vậy mời Tô Yên tiểu thư chớ trách chúng tôi dùng sức mạnh áp chế."
Nói xong, hai vệ sĩ áo đen đi tới, tính toán bắt cô đi ra ngoài.
Nhưng mà....
Chớp mắt một cái, hai vệ sĩ trước sau ngã xuống trên mặt đất.
Ôm đầu gối, biểu tình thống khổ.
Tô Yên nhìn hai người bọn họ, sau đó nghiêm túc
"Tôi rất xin lỗi."
Nói xong, cô đi vào bên trong.
Mà Tô Yên bên này mới vừa đi vào, liền nghe được một trận tiếng bước chân thịch thịch thịch.
Sau đó, thanh âm đột nhiên im bặt.
Cô nhìn về phía tiếng bước chân vang lên.
Kỷ Diễn đỡ tường, đi tới một nửa cầu thang.
Mấy ngày nay thân thể hắn rất yếu.
Thế cho nên chỉ là đi một chút như vậy, ngực đã phập phồng, mồm há to thở dốc.
Tô Yên nhìn hắn, khuôn mặt ôn hòa dần dần trở nên nghiêm túc.
Chỉ là nửa tháng không thấy mà thôi.
Lại là cảm thấy hắn so với lần đầu tiên gặp nhau còn muốn gầy hơn.
Sắc mặt tái nhợt, một đôi mắt tơ máu phiếm hồng, môi không có huyết sắc, thân thể run rẩy.
Hắn mặc một thân bệnh phục sọc xanh sọc trắng, mu bàn tay tí tách nhỏ máu.
Đại khái là bởi vì dùng sức quá mạnh nhổ kim truyền dịch ra.
Mà lúc này, phía sau Kỷ Diễn, truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn.
Bác sĩ, hộ sĩ tất cả đều đuổi tới.
Theo sát, liền nghe được bác sĩ chắc chắn kiên định nói
"Kỷ Diễn, cậu đừng chạy ra ngoài, thân thể của cậu không thừa nhận được đột nhiên vận động mãnh liệt."
*****
Edit: Tinh Niệm
Kỷ Diễn vẫn đứng ở chỗ đó không nhúc nhích.
Những bác sĩ hộ sĩ đó cũng không có ai dám đi chạm vào hắn.
Bởi vì đều biết hắn có bệnh thần kinh ảo giác đau.
Ngày thường truyền nước biển, cũng sẽ dùng tốc độ nhanh chóng tiến hành, tận lực sẽ không tiếp xúc hắn, hoặc là khi hắn ngủ mới tiến hành.
Vốn dĩ, bệnh tình hắn tuy rằng có chút nghiêm trọng, nhưng được cái hắn nghe lời phối hợp chữa trị.
Cho nên những người này cũng không chịu mệt cái gì.
Chỉ là hành vi đột nhiên lần này của hắn, khiến bọn họ đều khiếp sợ.
Kỷ Diễn cúi đầu, lông mi run rẩy, bị mọi người vây quanh.
Nhìn nhìn, lại thêm thân hình gầy gò.
Chợt vừa thấy, còn tưởng rằng bác sĩ hộ sĩ này khi dễ hắn.
Tô Yên đi lên bậc thang.
Tách ra đám người, đi đến trước mặt hắn.
Nhìn mu bàn tay hắn, máu theo ngón tay thon dài trắng nõn chảy xuống từng giọt.
Cô duỗi tay, vừa định chạm vào.
Bên cạnh một vị hộ sĩ đã nghiêm khắc ra tiếng
"Vị tiểu thư này, còn mong cô tôn trọng người bệnh."
Tô Yên tay dừng một chút, giây tiếp theo vẫn bắt lấy tay Kỷ Diễn.
Sau đó từ ba lô móc ra khăn giấy, lau vết máu trên mu bàn tay hắn, đem miệng vết thương kia che lại.
Ra tiếng dò hỏi
"Hiện tại tình trạng thân thể Hắn thế nào? Còn phát sốt không?"
Bên cạnh an tĩnh.
Bởi vì Tô Yên nắm tay Kỷ Diễn, mà Kỷ Diễn cái gì bài xích cũng không có, thậm chí tình trạng đau đến ngất đều không phát sinh.
Khiến những người này kinh ngạc đơ luôn rồi.
Tô Yên nghi hoặc, nhìn nam bác sĩ kia
Ra tiếng
"Anh không phải bác sĩ sao?"
Nam bác sĩ phục hồi tinh thần lại.
Cô một bên cúi đầu ấn vết thương trên tay Kỷ Diễn, một bên đã bắt đầu kiểm tra trên người hắn có vết thương khác hay không.
Kéo cổ tay áo ra, chỉ có vết sẹo trước kia, không có thêm vết thương mới.
Ân, không tồi.
Cô một lần kiểm tra toàn thân, một bên hỏi
"Trên người còn có vết thương khác không?"
Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía Kỷ Diễn.
Kỷ Diễn cúi đầu, không nhìn Tô Yên, nhưng mà nửa ngày sau, liền thấy đôi môi không huyết sắc khẽ mở
"Không có"
Thanh âm khàn khàn lợi hại, rất nhỏ, rầu rĩ.
Cô chạm vào da thịt hắn, có thể cảm giác được, thân thể thật gầy.
Lại lần nữa ra tiếng
"Phát sốt bao nhiêu độ?"
Kỷ Diễn chậm rì rì trả lời
"38 độ 7."
"Trên người còn có chỗ nào đau?"
"Đều đau."
Kỷ Diễn trả lời rất chậm, cơ hồ là cách thật lâu mới ra tiếng.
Nhưng là bên cạnh bác sĩ nhìn Kỷ Diễn lại ngoan ngoãn trả lời như vậy, thậm chí bộ dáng một chút đều không bài xích Tô Yên.
Sợ ngây người.
Tô Yên nhịn không được liếc mắt nhân viên y tế bên cạnh.
Như thế nào cảm giác bọn họ còn không đuổi kịp Kỷ Diễn?
"Trước về phòng của anh. Đi như thế nào?"
"Lầu hai rẽ phải, tận cùng bên trong."
Sau đó, Tô Yên liền lôi kéo hắn, chạy lên lầu.
Kỷ Diễn tùy ý cô nắm, rất ngoan ngoãn đi theo.
Kỷ Tinh Vũ vẫn luôn đứng ở chỗ ngoặt lầu hai nhìn.
Hắn nhìn anh trai phối hợp như vậy, càng xem, càng cảm thấy... Tô Yên thật đúng là người tốt a.
Quả thực chính là đại ân nhân Kỷ gia bọn họ.
Những cái bác sĩ tâm lý đó, còn không hữu dụng như Tô Yên.
Còn muốn những bác sĩ tâm lý này tới chữa bệnh cho anh trai, chính là mười năm một chút cũng không có tác dụng.
Thậm chí đều không hỏi được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Lần này có Tô Yên lão sư.
Đến lúc đó để cô hỏi một câu.
Anh trai khẳng định rất ngoan, cái gì cũng sẽ nói.
Tức khắc, Kỷ Tinh Vũ cảm thấy, tương lai một mảnh ánh nắng tươi sáng a ~~
Nhìn thấy Tô Yên nắm tay anh trai đi lên.
Kỷ Tinh Vũ thành thành thật thật nhường đường sang một bên.
Quả nhiên, tìm cô giáo là lựa chọn chính xác nhất.
Chỉ là vừa đến trong phòng, lạch cạch một tiếng.
Kỷ Diễn đóng lại cửa phòng, khóa cửa, cự tuyệt những người khác tiến vào.
← Ch. 067 | Ch. 069 → |