Câu chuyện cổ tích hắc ám (4)
← Ch.043 | Ch.045 → |
Edit: Ư Ư
Ngay lúc này, xe ngựa chợt dừng lại.
Xe ngựa đong đưa kịch liệt làm Donner khẽ nhíu mày lại.
Sau đó, anh lại nghe thấy những tiếng cười ác liệt ở bên ngoài, "Ha ha ha, thằng nhãi, trong xe có gì thì giao hết ra đây."
Beres nghiêm mặt rút kiếm ra.
Nhưng mười mấy người đối diện lại càng cười to hơn, "Lão đại, thằng nhãi này hình như bị ngu người rồi hay sao ý? Muốn quyết chiến tới cùng với chúng ta sao?"
Đoàn người cười khoa trương.
Beres nghe bọn họ nói, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, "Tôi sẽ chiến đấu với mấy người tới hơi thở cuối cùng!"
Người được gọi là lão đại xua xua tay, "Thằng nhãi, hôm nay may cho mày là tao không muốn giết người, tao chỉ muốn biết trong xe có thứ gì mà thôi, chiếc xe ngựa này còn đi xuống từ lâu đài trên núi kia nữa đúng không?"
Hiển nhiên là biết chiếc xe ngựa này.
Nhìn bề ngoài chiếc xe xa xỉ này thì bên trong sao có thể không có thứ gì quý giá chứ??
Beres hừ lạnh, "Nằm mơ!"
Nói rồi anh ta nhảy xuống chiến đấu với đám người cướp bóc.
Không thể không nói Beres rất mạnh, nhưng cũng không thể thắng vì đối phương có rất nhiều người.
Khó tránh khỏi có cái cá lọt lưới phấn đấu quên mình nhấc màn xe lên.
Sau đó, tên cướp kia lập tức bị khiếp sợ.
Đuôi cá xinh đẹp màu bạc...
"Đây là... mỹ nhân ngư!!"
Tên cướp kia nhìn thấy khuôn mặt của Donner, trong mắt tràn đầy kinh diễm. Hắn ta trố mắt muốn chặn vào...
Giây tiếp theo... chỉ cảm thấy một cơn đau ập đến.
Không kịp hét lên thì đã bị xé làm đôi trở thành một bãi thịt nát, máu tươi chảy đầy xe.
Thành công làm tất cả những người đang chiến đầu ngoài kia dừng lại.
Vừa nãy... có chuyện gì xảy ra?
Trong cái xe đó có thứ gì??
Mỹ nhân ngư?
Sao có thể!
Mỹ nhân ngư tượng trưng cho hạnh phúc và may mắn, sao có thể giết người một cách tàn nhẫn như vậy??
Khi mọi người suy nghĩ quay cuồng, tất cả đều không dám hành động thiếu suy nghĩ thì màn xe bị xốc lên.
Một mỹ nhân ngư xinh đẹp xuất hiện.
Những tên cướp kia nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng.
Đẹp, kinh diễm.
Trong đầu giống như không thể nghĩ tới từ gì khác ngoài hai từ này.
Beres nôn nóng thoát khỏi sự khống chế của những người kia rồi hét to, "Yên tâm! Tôi sẽ bảo vệ ngài! Nếu bọn họ muốn bắt ngài, trừ phi tôi chết!"
Donner nâng mắt lên nở một nụ cười nhạt, đôi mắt màu lục đậm nhìn về phía hắn ta, "Mày thật sự đáng chết."
Nói rồi anh nhảy xuống từ trên xe ngựa.
Đuôi cá chạm vào nền tuyết, cũng không biết vì sao mà tuyết xung quanh anh bắt đầu hòa tan.
Phạm vi hòa tan lấy Donner làm tâm bắt đầu mở rộng...
Một mỹ nhân ngư ưu nhã cao quý đứng giữa bầu trời tuyết, đẹp đến hít thở không thông.
Không biết là ai không nhịn được bước tới muốn chạm vào Donner, bước vào phạm vị tuyết bị hòa tan
Chỉ thấy Donner lộ ra hàm răng trắng tinh, không giống với lúc trước, nụ cười này mang theo sự nhẹ nhàng giống như đang hưởng thụ một bữa tiệc làm thể xác và tinh thần sung sướng.
Móng tay bỗng nhiên dài ra...
Nhìn xem, vũ khí giết người cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Anh nâng tay lên, rồi hạ xuống.
Tên cướp đang đi tới đã bị móc tim.
*****
Edit: Ư Ư
Tên cướp ầm một tiếng ngã xuống dưới chân Donner, mặt nước cũng dần dần bị máu nhiễm đỏ.
Hình ảnh này làm tất cả mọi người đều run rẩy.
Lúc nãy cảm thấy vị mỹ nhân ngư này có bao nhiêu rung động lòng người thì bây giờ cảm thấy sợ hãi bấy nhiêu.
Donner cười cười nhìn đám người đang cứng đờ ở đằng kia, "Tại sao còn chưa tới đây? Chẳng lẽ còn muốn tôi đi quá đó à?"
Anh vừa nói vừa đong đưa đuôi cá tới gần đám người kia.
Một người, hai người, ba người, bốn người.... giống như cây non dễ đẩy ngã nhanh chóng ngã xuống mặt đất không nhúc nhích.
Beres đã không thể tự hỏi được nữa.
Không phải đây là mỹ nhân ngư sao?
Không phải là tượng trưng cho hạnh phúc sao?
Vì sao, vì sao mỹ nhân ngư này lại giết người?
Mà người được gọi là lão đại kia từ lúc nãy đã cảm thấy khác lạ.
Mái tóc màu lục đậm, đuôi bạc, đôi mắt màu lục đậm.
Giọng nói dễ nghe, lại giết người không chớp mắt, đây là....
Tên lão đại kia lập tức hoảng sợ lùi về phía sau, một bàn tay kéo lấy cánh tay Beres kéo người lại rồi hét to, "Chạy, chạy nhanh lên!!"
Beres vẫn đang ngây người nhìn hình ảnh máu tanh kia.
Sau đó hắn ta nghe thấy giọng nói run rẩy của người bên cạnh mình, "Đây không phải là mỹ nhân ngư!! Đây là người cá ăn thịt người! Là người cá ăn thịt người!!!"
Beres hoảng hốt ngẩng đầu lên.
Tên lão đại sợ tới mức suýt nữa ném vũ khí trong tay xuống, "Là người cá ăn thịt người! Là tai nạn, là bóng tối! Không phải mỹ nhân ngư tượng trưng cho hạnh phúc!!"
Nụ cười của Donner càng thêm xinh đẹp, "Chậc, cuối cùng cũng có người có ánh mắt. Nhưng mà thật đáng tiếc... nên chết được rồi."
Anh cũng không sợ bị nhận ra vì dù gì những người này cũng sắp biến thành người chết rồi.
Donner bước từng bước tới gần, nụ cười bên khóe môi biến thành một nụ cười châm chọc, đôi mắt màu lục đậm kia càng thêm tối tăm.
Anh nhìn Beres giống như đang nhìn một tên hề, "Con sư tử kia dù ngốc ngốc nhưng lại có lòng tốt. Nhưng tao thì không, mày nói cô ấy là quái vật xấu xí ghê tởm thì mày cũng nên chết ở dưới lớp băng này, để rửa sạch đôi mắt nhìn mặt mà bắt hình dong của mày đi."
Hóa ra đây là lý do sư tử không cho hắn ta đi vào phòng ngủ, nó đang bảo vệ hắn ta!
Đúng vậy, sao sư tử lại là người xấu được chứ?
Một ngày ba bữa, bữa cơm nào cũng tinh xảo ngon miệng.
Beres đã chấp nhận chuyện mình sẽ chết, hắn ta không né cũng không chạy trốn.
Nhưng ngay lúc này, Donner lại dừng bước, anh rũ đầu xuống, chậm chạp thờ ơ.
Không hề giống lúc nãy, anh trở nên yếu ớt giống như không chịu nổi một đẩy.
Beres sáng mắt lên, hắn ta nhanh chóng cầm lấy kiếm xông tới, "Chết đi!!"
Chỉ là, rầm!
Hắn ta bị một thứ gì đó đấm vào ngực rồi bay ra xa hơn mười mét.
Tô Yên đứng trước mặt Donner nghiêm túc bảo vệ anh ở sau lưng mình, ánh mắt nhìn Beres và tên lão đại kia như đang nhìn kẻ thù.
Beres ôm ngực phun ra một ngụm máu tươi, "Không, sư tử, hãy nghe tôi giải thích! Anh ta không phải là mỹ nhân ngư mà là người cá ăn thịt người! Anh ta là thứ tượng trưng cho tai nạn và bóng tối, nhất định phải giết chết anh ta!!"
Tô Yên đi đến bên cạnh Beres rồi dùng chân đạp vào ngực hắn ta
Thành công làm Beres ngất xỉu.
Mà tên lão đại kia thấy tình hình không ổn đã sớm chạy trốn
*****
Edit: Ư Ư
Tô Yên quay lại đi đến trước mặt Donner.
Anh còn chưa kịp thu móng tay sắc bén lại, bên trên còn dính máu tươi.
Từng giọt máu tí tách nhỏ xuống đuôi cá.
Donner cứng người lại, không biết phải làm gì.
Đôi mắt màu lục đậm đôi mắt nhìn Tô Yên, chỉ nhìn cô mà không nói một câu.
Tô Yên chớp chớp mắt hỏi, "Anh có bị thương không?"
"Không."
Tiếng nói của Donner vẫn dễ nghe như trước.
Tô Yên gật gật đầu, cô tiếp tục hỏi, "Anh ta nói anh không phải là mỹ nhân ngư."
Donner căng thẳng lên tiếng, "Đúng vậy."
Tô Yên lại gật gật đầu.
Trong đầu, Tiểu Hoa vừa nghe thấy Beres kia nói tới người cá ăn thịt người thì đã nhanh chóng tra ra được tất cả tư liệu.
Hơn nữa còn báo cáo đầy đủ với ký chủ của mình, "Ký chủ, ký chủ! Người cá ăn thịt người tượng trưng cho bóng tối, tà ác, bất hạnh, tai nạn, đuôi cá màu bạc, đôi mắt màu lục đậm, máu cũng là màu lục đậm, nếu gặp phải người cá ăn thịt người thì tỉ lệ sống là không."
Tiểu Hoa bi phẫn muốn chết, nó biết ngay mà, người này không phải là thứ gì tốt!
Có mỹ nhân ngư nào ăn bít tết chín ba phần hả?
Mà lại còn ăn nhiều như vậy nữa chứ?!
Có mỹ nhân ngư nào có móng tay sắc bén có thể đâm thủng tất cả mọi thứ hả?
Tô Yên nhìn Donner, hai người đều im lặng.
Một lúc sau, Tô Yên vừa định nói chuyện thì Donner đã giành trước một bước
"Em sợ à? Ghét bỏ tôi à?"
Anh vừa nói vừa nâng bàn tay dính đầy máu lên.
Ban đầu Donner cho rằng này sư tử ngốc này chỉ là đồ ăn của mình.
Chuyện ăn cô chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng ngay lúc nãy, anh lại sợ hãi khi cô phát hiện ra những hành động của mình.
Đó là một loại khủng hoảng khó có thể miêu tả thành lời.
Anh không muốn trong mắt cô có sự sợ hãi, ghê tởm, chán ghét anh.
Nó sẽ làm anh muốn phát điên.
Từ khi nào, à anh bắt đầu để ý đến cô vậy?
Là lúc mới gặp cô ôm mình rồi cùng nhau ngã xuống mặt cỏ sao?
Hay là khi nắm tay cô ngủ trong cùng một căn phòng?
Anh để ý đến cô, để ý ánh mắt của cô, để ý cái nhìn của cô với bản thân mình.
Anh thích nhìn cô lúc cô hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.
Thích cô vui vẻ khi ôm anh.
Thích ánh mắt sáng bừng của cô khi mình anh.
Đúng vậy, Donner Jane anh thích con sư tử ngốc này.
Thích đến nỗi làm anh lần đầu tiên chán ghét thân phận người cá ăn thịt người của mình.
Bên ngoài xinh đẹp lộng lẫy nhưng lại có một trái tim dơ bẩn.
Anh cảm thấy ghê tởm bản thân mình dưới ánh mắt im lặng kia của Tô Yê.
Donner rũ mắt xuống nhìn bàn tay đầy máu của mình.
Anh mím môi nâng một bàn tay lên, dùng bàn tay còn lại vẻ từng miếng vẩy cá màu bạc xuống dưới.
Giọng nói mang theo sự tự giễu khó nén."Em ghét tôi."
Anh giật mạnh vẩy cá trên cổ tay mình, máu tươi màu lục đậm lập tức xuất hiện.
Giọng nói của anh trở nên nhỏ bé giống như đang lẩm bẩm, rũ đầu không dám nhìn về phía Tô Yên, "Sau này, tôi không giết người, không sát sinh, loại bỏ tất cả đặc điểm là người cá ăn thịt người trên cơ thể, em có thể thích tôi như lúc trước được không?"
Tí tách, tí tách, từng giọt máu màu lục đậm rơi xuống trộn lẫn với máu dưới đất.
Khuôn mặt tinh xảo kia lập tức trở nên tái nhợt.
Lúc một giọt máu màu lục đậm rơi xuống mặt đất thì Tô Yên mới lấy lại tinh thần, cô nhíu mày nắm lấy bàn tay anh không vui nói: "Anh làm gì?"
*****
Edit: Ư Ư
Donner ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, đôi mắt lục đậm mang theo cảm xúc mà cô không hiểu, anh khẽ lộ ra một nụ cười nhạt, "Muốn làm em thích tôi như trước kia."
Giống như lúc trước, thích tôi khi em vẫn chưa biết tôi là người cá ăn thịt người.
Tô Yên nhìn cổ tay đang chảy máu của anh.
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, người cá ăn thịt người cũng giống như mỹ nhân ngư, vảy chính là áo giáp của họ, xé một miếng vẩy cá cũng đau đớn y như bị gãy ba cái xương sườn vậy."
Tiểu Hoa vốn cảm thấy người cá này rất xấu.
Nhưng, nhưng hình như người cá này rất thích ký chủ nhà mình.
Điều quan trọng nhất là ký chủ đối xử với người này không giống những người khác.
Máu loãng và nước hỗn loạn trên mặt đất, vảy cá dính máu cũng đang trôi nổi ở bên trên.
Donner này chẳng những tàn nhẫn với kẻ thù mà còn tàn nhẫn với cả chính bản thân mình nữa.
Tiểu Hoa nhìn mà cũng cảm thấy run sợ và đau đớn.
Tô Yên dùng móng vuốt sờ sờ trái tim mình, nơi này có hơi đau đớn.
Mà lúc này, một giọt máu màu lục đậm cũng rơi xuống viên đá quý trên lắc tay của cô.
Một tia sáng màu đỏ tươi nhanh chóng lóe lên rồi biến mất.
Tô Yên mím môi nói: "Tôi không ghét anh."
Cô vừa nói vừa bế người cá đã trở nên yếu ớt này lên quay về lâu đài.
Đi vào phòng ngủ, Tô Yên đặt anh ngồi xuống mép giường, Tiểu Hồng cũng nhanh nhẹn cuốn hòm thuốc tới gần
Tô Yên tìm thuốc cầm máu rồi cầm lấy cánh tay đang chảy máu của Donner để bôi thuốc cho anh.
Nhưng mà hình như.... đồng chí Donner có vẻ không muốn lắm.
Khuôn mặt tái nhợt của Donner mang theo một nụ cười yếu ớt, "Đừng vì thấy tôi đáng thương mà nói không ghét tôi. Nếu em làm vậy thì tôi sẽ rất đau lòng."
Tô Yên cũng hơi sốt ruột, nếu cứ tiếp tục chảy máu như vậy thì anh có chết không?
Cô liếm liếm môi nghiêm túc nói: "Tôi không ghét anh, cũng không đáng thương anh."
Cô vừa nói vừa cầm thuốc bôi lên cổ tay Donner.
Bị thương nặng như vậy mà dường như tâm trạng của anh có vẻ vui mừng.
Anh híp mắt lại hưởng thụ Tô Yên bôi thuốc, lại hỏi thêm, "Vậy em có còn ôm tôi như trước kia không?"
"Có."
"Có còn tin tưởng tôi không?"
"Có."
"Có còn ôm tôi đi ra ngoài ngắm tuyết rơi chứ?"
"Có."
"Có còn ăn cơm cùng nhau, khiêu vũ cùng nhau, ngủ cùng nhau không?"
"Có."
"Có còn..."
Tô Yên ngẩng đầu nhìn Donner, "Giống như lúc trước, sẽ không thay đổi."
Donner nhẹ nhàng lắc lắc đuôi tỏ vẻ sung sướng.
Hừ, quả nhiên, sư tử nhỏ của anh là tốt nhất.
Sau khi Tô Yên băng bó cho Donner xong thì cả cánh tay đều bị quấn lấy thành một cục to đùng.
Donner lắc lắc đuôi cá, sắc mặt tái nhợt suy yếu, nhìn qua rất đáng thương, "Bẩn quá đi."
Tô Yên nhìn anh nghiêm túc hỏi, "Vì sao lại rời khỏi lâu đài với người xa lạ?"
Donner cúi đầu, ấp úng một tiếng.
Anh cũng không thể nói là mình đi ra ngoài để giết người.
Tô Yên thấy vậy, cuối cùng vẫn thở dài bế anh vào bồn tắm để rửa đuôi.
Ngoại trừ cánh tay được băng bó lộ ra bên ngoài thì cả cơ thể Donner đều chìm trong dòng nước.
Anh là người cá nên chuyện chết đuối là không có khả năng tồn tại
*****
Edit: Ư Ư
Ngay lúc này, giọng nói của Tiểu Hoa lại vang lên trong đầu Tô Yên, "Leng keng, chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ.
1. Giữ Beres lại trong lâu đài.
2. Học cách ăn cơm Tây và khiêu vũ.
3. Cứu người trong lúc nguy hiểm."
Tiếp đó Tiểu Hoa lại bổ sung thêm, "Ký chủ, ngài đã hoàn thành ba nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành hai nhiệm vụ nữa thôi là có thể lấy được mảnh nhỏ của Chủ Thần rồi đó!"
Tiểu Hoa vui mừng.
Ban đầu nó cho rằng rất khó để hoàn thành nhiệm vụ.
Không nghĩ tới ký chủ của mình lại siêu như vậy, một giây hoàn thành cả ba nhiệm vụ luôn.
Cái nhiệm vụ cứu người trong lúc nguy hiểm này cũng là may vì ký chủ đã đến kịp, nếu không thì Beres kia đã chết dưới tay người cá kia rồi.
Tiểu Hoa càng nghĩ càng cảm thấy ký chủ của nó siêu giỏi.
Mà Tô Yên lại đang đau lòng nhìn cánh tay bị thương của Donner.
Nhiều người vây quanh Donner như vậy, may mà cô đi nhanh chứ nếu không anh đã bị mấy người kia làm bị thương rồi.
Trong đầu hoàn toàn tự động che chắn chuyện vết thương này là do tự anh làm và chuyện những người chết kia đều là do anh giết.
Ngoài cửa, Tiểu Hồng lắc lư thân thể, cái đuôi của nó cũng được bôi thuốc mỡ rồi.
Năng lực khôi phục của nó rất mạnh nên cái đuôi của nó sẽ nhanh chóng lành lại thôi.
Nhưng mà bây giờ nó đang rất vui, rất đắc ý.
"Tê tê tê tê tê tê tê!"
Nó sẽ nói là chị đã thấy chưa, tên người cá kia không phải là người tốt đâu, anh ta còn giết nhiều người như vậy nữa chứ.
Hừ, chắc chắn bây giờ Tô Yên sẽ không bao che cho người cá xấu xa kia nữa và chủ trì công đạo cho nó
Chỉ là đồng chí Tiểu Hồng không nghĩ tới tên người cá xấu xa trong miệng nó chẳng những không bị mắng mà còn được Tô Yên đau lòng và yêu thương.
Từ sau khi tay Donner bị thương thì cả người đều trở nên héo héo và yếu ớt.
Chuyện gì cũng phải qua tay Tô Yên.
"Ăn cơm."
Cái khay nào đó tự động bay tới trước mặt Donner.
Tô Yên đứng ở bên cạnh bồn tắm nhìn anh.
Donner rũ mắt xuống nhìn cánh tay bị băng lại của mình rồi im lặng nâng tay trái lên.
Cầm nĩa lên nhưng lại không ăn miếng thịt bò chín ba phần kia mà chỉ ăn rau súp lơ ở bên cạnh.
Tô Yên im lặng nhìn.
Tiểu Hoa giúp đỡ, "Ký chủ, người cá ăn thịt người chỉ ăn thịt. Rau dưa là thứ đáng ghét nhất đối với họ."
Sau đó, đồng chí Tô Yên vốn không cảm thấy có chuyện gì nhìn về phía Donner, cô càng nhìn càng cảm thấy anh yếu ớt và tủi thân.
Cuối cùng cô vẫn bước tới cầm lấy nĩa cắt từng miếng thịt bò cho anh.
Donner nhìn hành động của Tô Yên mà vui vẻ vung vung đuôi.
Anh dựa vào bồn tắm duỗi tay nắm lấy cái đuôi sư tử của cô rồi nhẹ giọng hỏi, "Đút cho tôi nhé, có được không?"
Đôi mắt màu lục đậm tràn đầy hi vọng.
Tô Yên nhìn cái đuôi của mình đang bị Donner nắm lấy, động tác cắt thịt bò hơi dừng lại một chút nhưng vẫn không nói gì.
Sau khi cắt xong cô lại cầm nĩa đút từng miếng cho anh.
Tâm trạng của Donner càng ngày càng vui vẻ.
Thuốc mỡ một ngày ba lần, đút cơm một ngày ba lần, tắm rửa một ngày một lần.
Ngủ còn muốn nắm tay Tô Yên làm cô không thể đi đâu.
Chậc, đây mà là chuộc tội là, đây là hầu hạ tổ tông mới đúng đấy!
*****
Edit: Ư Ư
Tiểu Hoa càng nhìn càng cảm thấy Donner trâu bò.
Tính cách của Tô Yên nhìn qua thì rất ngoan rất nghe lời, nhưng trên thực tế thì có ai thấy cô thật sự nghe lời người nào chưa?
Từ trước đến nay cô không bao giờ chịu tủi nhục, nếu bị bắt nạt thì chắc chắn sẽ trả thù lại.
Nhìn đi, bây giờ thì sao nào?
Donner vừa không phải là đối tượng cần công lược và vừa không thân chẳng quen biết gì cô.
Thế mà anh chỉ cần tỏ ra một chút tủi thân hoặc là mong chờ thì ký chủ của nó đều im lặng đồng ý cho dù đó là yêu cầu vô lý cỡ nào.
Cổ đại có Chu U vương phóng hỏa đùa các đại thần chỉ vì một nụ cười của Bao Tự.
Trong mắt Tiểu Hoa thì người cá này cũng sắp đuổi kịp Bao Tự để Chu U vương làm xằng làm bậy này rồi.
Từng ngày từng ngày cứ trôi qua như vậy, vết thương trên cổ tay của Donner cũng dần lành lại và mọc ra vảy cá mới.
Chỉ là đông chí qua đi, mùa xuân sắp tới.
Tiểu Hoa lại càng ngày càng lo lắng.
Vì sao hả?
Vì trong truyện cổ tích, ngày cánh hoa hồng cuối cùng héo úa là ngày sinh nhật của quái vật.
Mà sinh nhật của quái vật lại ở đầu xuân.
Tô Yên đứng trong một căn phòng bí ẩn nhìn bông hoa hồng được đặt trong một cái lọ thủy tinh.
Bông hoa hồng này cũng chỉ còn lại ba cánh hoa..
Tiểu Hoa lo lắng, "Ký chủ, chúng ta phải làm gì đây?"
"Em lo lắng?"
"Đúng vậy! Ký chủ, nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì có lẽ ngài sẽ trở thành quái vật suốt cả cuộc đời!"
"Vậy thì sao chứ?"
Tô Yên vẫn bình tĩnh.
Sư tử thì sư tử, cô cũng đã quen với dáng vẻ sư tử này của mình rồi.
Dù sao cũng có Donner ở bên cạnh mà, anh cũng không ghét dáng vẻ sư tử này của cô.
Tiểu Hoa nghe ký chủ của mình nói thì lại bắt đầu đăm chiêu.
Đúng vậy, ký chủ nói khá đúng mà, sư tử thì sư tử thôi có gì đâu.
Nhưng mà Tiểu Hoa nhanh chóng phản ứng lại, "Ký chủ, đây là nhiệm vụ đó! Nếu ngài không hoàn thành thì sẽ không lấy được mảnh nhỏ Chủ Thần đâu."
"Không phải là còn một cách khác sao? Tôi sẽ chờ đến khi Beres chết."
Tiểu Hoa cảm thấy ký chủ của mình đã thay đổi.
Nó không biết tại sao thế giới này ký chủ lại không thích nam chính nữa?
Lúc trước không như vậy mà.
Cho dù những vị nam chính ở thế giới trước làm gì thì ký chủ của nó vẫn không nháy mắt đồng ý.
Bây giờ vất vả lắm mới có được một vị nam chính đáng tin cậy thì ký chủ lại bắt đầu ghét bỏ.
Còn mong người ta nhanh chóng chết??!
Tiểu Hoa lên tiếng, "Ký chủ, thế giới này là thế giới cổ tích nên cách lấy được mảnh nhỏ cũng khác với những thế giới trước kia. Nếu ngài muốn lấy được mảnh nhỏ thì phải hoàn thành năm nhiệm vụ kia."
Tô Yên nghe vậy thì mím môi lại.
Một lúc lâu sau đó cô mới lên tiếng, "Ở trong truyện, quái vật làm cách nào để biến lại thành người?"
"À, khi cánh hoa hồng cuối cùng héo úa thì Belle đã vội vàng chạy về lâu đài. Sau đó Belle tỏ tình và hai người đó hôn nhau. Từ đây hai người sống hạnh phúc bên nhau."
Tiểu Hoa còn khóc khi đọc truyện này đấy chứ.
Thậm chí còn like cho sự dũng cảm và lương thiện của Belle.
Tuy ở thế giới này Belle biến thành Beres.
Tô Yên chậm chạp không lên tiếng.
Sau đó cô đi ra khỏi căn phòng kia.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |