Đại lão sắp hắc hóa (10)
← Ch.037 | Ch.039 → |
Edit: Ư Ư
Nhưng Tiểu Hoa nói như vậy mà.
Nhưng thấy anh im lặng không nói gì như vậy, chẳng lẽ là không có ý này?
Tô Yên nhìn, không biết sao lại mím mím môi.
Anh không cần cô hôn anh à?
Nghĩ nghĩ lại thấy hơi buồn buồn.
Cúi đầu định rút cánh tay đang ôm cổ anh lại.
Chỉ là còn chưa kịp rút về đã bị một bàn tay mạnh mẽ nắm lấy.
Tô Yên sửng sốt, đang định ngẩng đầu thì đã nghe thấy giọng nói của anh vang lên trên đỉnh đầu, "Hôn xong rồi là không muốn nhận nữa?"
Quyền Từ nhìn cô đang cúi đầu, lại nghĩ tới sáng nay cô vội vàng chạy ra bên ngoài để đi thăm tên ngu xuẩn này thì trong lòng lại cảm thấy tức giận
Anh nói xong, Tô Yên nhỏ giọng trả lời một câu, "Vậy sau này sẽ không hôn nữa."
Quyền Từ nghe vậy, nâng cằm cô lên để cô đối diện với anh.
Lại thấy cô gái này buồn buồn rũ mắt không muốn để ý đến anh.
Anh tức đến nỗi bật cười
Lại còn giận anh?
Cuối cùng sau một lúc Quyền Từ vẫn là người mở miệng trước, anh chậm rãi nói: "Sáng nay em vụng trộm tới đây mà bây giờ còn có lý à?"
Tô Yên vừa nghe, ngẩng đầu nhìn anh."Em không vụng trộm tới."
Cô thoải mái hào phóng tới.
"Vì sao lại tới đây thăm nó? Em cũng đừng nói tới tình cảm bạn bè với tôi."
Tô Yên do dự không nhịn được nhìn thoáng qua La Nguyên Kiệt.
Hành động này của cô thành công làm Quyền Từ đen mặt.
Chỉ là Tô Yên lại nhỏ giọng nói: "Em sợ anh ta sẽ chết."
"Để ý nó như vậy? Em quan tâm tới chuyện nó bị thương hay sắp chết à?"
Tô Yên nghiêm túc gật gật đầu.
Cô vừa gật gật đầu thì đã cảm thấy eo cô sắp bị bóp gãy.
Cô nói: "Anh ta bị thương thì không sao, nhưng anh ta phải còn một hơi thở."
Cô nghiêm túc phân chia giới hạn.
Lúc này Quyền Từ mới nắm được điểm quan trọng.
Hình như cô gái trong lòng anh cũng không để ý tên ngu xuẩn kia như vậy.
Anh cúi người xuống đối diện với cô, "Cẩn thận nói rõ ràng."
Tô Yên giải thích từng câu từng câu,
"Em sợ anh giết chết anh ta, em phải bảo đảm anh ta còn một hơi thở mới được."
"Có liên quan tới em?"
Tô Yên nghiêm túc gật đầu, "Ừm ừm."
Lệ khí trên người Quyền Từ tan đi được bảy tám phần.
Anh liếc nhìn người đang nằm trên giường sâu xa nói: "Nó bị chặt đứt cánh tay, chặt đứt chân, khó tránh khỏi ảnh hưởng đến danh tiếng của nó."
Tô Yên rối rắm, "Cái này hẳn là không liên quan gì tới em."
Quyền Từ ôm cô, đầu gác trên vai cô, dựa hơn nửa người lên người cô, vẻ mặt lười biếng nhẹ nhàng, dường như là hai người khác nhau với cái người lúc mới vào kia.
Anh hôn hôn khuôn mặt mềm mại của Tô Yên, "Xem xong rồi có phải nên về nhà không?"
Tô Yên đứng ở đó ôm anh, miễn cưỡng có thể khiêng được.
Lại nghe thấy người nào đó được một tấc lại muốn tiến một thước, "Tiểu Quai."
"Hả?"
"Lúc nãy thời gian em hôn anh quá ngắn nên chưa cẩn thận nhấm nháp được. Lại hôn một lần nữa."
"Nhưng vừa nãy anh không muốn em hôn mà."
"Ai nói? Vừa nãy em hôn anh, anh chỉ muốn mãi thôi."
Hai người cọ tới cọ lui dây dây dưa dưa không quan tâm tới các bạn trẻ xung quanh.
Tô Yên nghe vậy không nhịn được mà nở nụ cười.
Tiểu Hoa giỏi lắm, thế nhưng biết vừa nãy Quyền Từ muốn cô hôn anh.
Cô thích hôn anh
Ôm Quyền Từ, Tô Yên có thể cảm thấy trái tim không hề dao động của cô đang nhảy nhót.
An Nguyên Phi đứng ngoài cửa nhìn Tô Yên, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Cả đời An Nguyên Phi hắn chưa từng nhìn thấy bảo bối tuyệt vời nhất thế giới.
Nhưng trong cảm nhận của hắn thì Tô Yên chính là cái bảo bối đó.
Một cái, nhẹ nhàng bâng quơ đã khắc chế được Quyền Từ, à, không đúng, phải là Thánh Khí!
Vẫn là cái loại tỏa sáng hàng nghìn ki lô mét này.
*****
Edit: Ư Ư
Hiểu lầm được cởi bỏ, La Nguyên Kiệt có thể giữ được một cái mạng nhỏ.
Vận may của đồng chí Quyền Từ tới rào rạt thì lúc đi cũng rất nhanh.
Nắm tay Tô Yên đi vào trong xe đang đỗ trước bệnh viện.
Vừa lên xe, Quyền Từ biểu hiện rất bình tĩnh.
Rũ mắt, khóe môi mang theo ý cười như những ngày bình thường.
Chỉ là bàn tay đang nắm tay Tô Yên không dao động cho đến khi Kevin, người đại diện của Tô Yên gọi điện thoại tới.
Cô muốn rút tay lại để nghe máy.
Nhưng người nào đó lại vẫn nắm chặt giống như không nghe thấy tiếng di động vang lên.
Tô Yên đành phải dùng tay trái để lấy điện thoại ra nghe máy, "Alo?"
Bên kia Kevin đang vô cùng lo lắng nói: "Trời ơi, cô đang ở đâu vậy? Sao lại còn chưa tới tổ tiết mục vậy??"
Tô Yên chớp chớp mắt, sửng sốt.
Cô im lặng, Kevin bên kia gấp gáp dậm chân, "Quay show thực tế đó! Còn một tiếng nữa là bắt đầu quay rồi, vất vả lắm tôi mới lấy được một suất cho cô, tôi mặc kệ, nửa tiếng sau cô phải tới đó!"
Nói xong, Kevin cúp máy.
Tô Yên lập tức nhớ tới.
Hôm trước Kevin đã nói chuyện này với cô rồi.
Quay show thực tế 《 Minh tinh đại mạo hiểm 》từ 11 giờ trưa tới 10 giờ tối.
Cô nghiêng đầu nhìn Quyền Từ lên tiếng, "Em không thể về nhà, hôm nay em phải đi quay show thực tế."
Sau đó, sắc mặt của cái người mà không chút để ý kia cứng lại.
Anh nắm chặt bàn tay Tô Yên.
Một đôi mắt đào hoa nheo lại nhìn dãy số đã cúp máy trên điện thoại Tô Yên.
Một lát sau cuối cùng cũng không nhịn được duỗi tay ôm người vào trong lòng, "Em định để anh về nhà một mình à?"
Tô Yên vỗ vỗ tay anh nhẹ nhàng nói: "Em phải làm việc."
Quyền Từ nhìn cô.
Nửa ngày sau.
Ngữ khí không tốt lắm nói với tài xế, "Quay đầu."
"Vâng."
Xe lập tức quay đầu đi tới tổ tiết mục.
Tới nơi, Tô Yên vừa xuống xe đã thấy Kevin đứng ngoài chờ cô vội vàng thúc giục, "May mà còn kịp giờ, đi đi đi, tôi dẫn cô đi vào."
Bị thúc giục nên Tô Yên chỉ kịp quay đầu lại nhìn Quyền Từ một lần rồi theo Kevin đi vào bên trong.
Quyền Từ nhìn chằm chằm bóng dáng của cô, sắc mặt không đẹp lắm nhưng cũng không nói gì.
Chờ tới nơi tập hợp.
Tô Yên phát hiện Long Lị Lị cũng có ở đây.
Long Lị Lị mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt có vẻ nhẹ nhàng sạch sẽ.
Cô ta cười nhìn Tô Yên ôn hòa chào hỏi, "Tô Yên, cô đã đến rồi."
Tô Yên gật gật đầu nhìn thoáng qua cổ chân cô ta.
Long Lị Lị phát hiện ánh mắt của cô, tự động giải thích, "Chân của tôi đã khỏi rồi."
"Ừ."
Cô lên tiếng lấy một cái kẹo sữa dâu ra bóc vỏ cho vào miệng
Bởi vì Tô Yên tới chậm cho nên khi cô vừa trang điểm xong là bắt đầu quay.
Show thực tế 《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 là nhà sản xuất dùng rất nhiều tiền để đầu tư.
Cho nên mời rất nhiều người nổi tiếng tới tham gia
Ngoài Tô Yên, những người được mời trên cơ bản đều là những người có độ đề tài và tương đối nổi tiếng.
Ngay cả Long Lị Lị tham gia bộ phim 《 Trọng sinh, thiên kim trở về 》 được nhiều người chú ý này mới đi vào mọi người tầm nhìn.
Đặc biệt nam chính trong bộ phim này còn là ảnh đế La Nguyên Kiệt.
Có thể nói là còn chưa phát sóng đã hot.
Lại bởi vì Long Lị Lị đến từ Long gia cho nên dù là nhà làm phim hay là người phụ trách đều rất khách khí với cô ta.
*****
Edit: Ư Ư
Quy tắc của《 Minh tinh đại mạo hiểm 》rất đơn giản.
Sáu người chia làm hai đội, trước khi quay tổ tiết mục cũng đã tìm được hai nơi không có người ở, cũng lắp đặt và sắp xếp vài thứ.
Sau đó hai tổ rút thăm lựa chọn địa điểm.
Trước đó tổ tiết mục sẽ để lại manh mối về cách đi ra.
Đội nào ra trước 10 giờ tối sẽ chiến thắng.
Lúc bắt đầu quay dường như Long Lị Lị rất muốn ở chung đội với Tô Yên vậy nên không chút do dự chọn cô.
Đối với Tô Yên mà nói thì cùng đội với Long Lị Lị hay là cùng đội với những người khác không có chút khác biệt nào.
Sau đó hai người và Tần Húc - một diễn viên đang hot, tạo thành một đội ba người.
Lúc rút thăm Tần Húc rút được, "Núi sâu."
Còn tổ kia thì rút được, "Biển rộng."
Mọi chuyện đã xong chỉ thiếu bắt đầu nhiệm vụ.
Đi trong ba tiếng mới đến nơi.
Bảy vòng tám vòng cuối cùng cũng đi tới một đỉnh núi chim không thèm ỉa.
Vừa đi vào thì tín hiệu đã hoàn toàn bị cắt đứt.
Tổ đạo diễn rất là công chính nghiêm minh, "Ba bạn hãy nộp tất cả vật phẩm trong người, tổ tiết mục sẽ phát đồ thống nhất cho ba bạn."
Sau khi nộp xong.
Tổ đạo diễn móc ra một tờ giấy, "Ba bạn hãy để lại số điện thoại của một người, nếu có tình huống khẩn cấp chúng tôi sẽ liên hệ với người này."
Vừa nói xong, Tần Húc nở nụ cười, "Nhất định phải làm bọn tôi sợ như vậy?"
Vốn là quay show mà vừa nghe thấy giống như bọn họ sẽ chết ở bên trong vậy.
Tần Húc cười rộ lên tươi sáng như ánh nắng làm nữ đạo diễn không nhịn được mà đỏ mặt.
Nhưng mà ba người vẫn nhanh chóng viết số điện thoại.
Trong tình huống bình thường, đều sẽ viết số của người đại diện.
Bởi vì cha mẹ bạn trai chồng gì đó đều cách quá xa, xảy ra chuyện thì người đại diện vẫn đáng tin hơn.
Nhưng Tô Yên lại viết số di động và tên của Quyền Từ xuống.
Vậy nên nữ đạo diễn nhìn thấy tên này còn hơi sửng sốt, hả? Thế nhưng không phải Kevin?
Quyền Từ, họ Quyền?
Nữ đạo diễn không nói chuyện nhưng cũng là người có ánh mắt.
Sau đó là phát đồ cho ba người.
Hai bình nước khoáng, hai gói mì ăn liền, một chiếc bật lửa, một có một cái dao găm.
Ba người đeo ba lô đi vào bên trong núi.
Lúc mới bắt đầu ba người cũng không quá sốt ruột nên vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
Người quay phim sẽ đi theo từng người.
Bởi vì sẽ không thật sự khó khăn mà chỉ quay để cho người xem xem.
Mọi người đều biết nên sẽ không lo lắng.
Tô Yên an tĩnh đi, Long Lị Lị và Tần Húc nhanh chóng quen thuộc.
Trò chuyện trò chuyện, Long Lị Lị cười quay đầu lại nhìn Tô Yên quan tâm hỏi: "Tô Yên, cô có mệt không? Nếu không chúng ta ngồi xuống nghỉ ngơi một chút?"
Tô Yên ngẩng đầu, "Bình thường."
Sau đó Long Lị Lị gật gật đầu rồi lại tiếp tục nói chuyện với Tần Húc.
Sau khi ba người đi gần hai tiếng mới phát hiện chuyện không đơn giản như vậy.
Bởi vì bọn họ đi gần hai tiếng như vẫn không phát hiện ra manh mối gì.
Nếu tiếp tục như vậy thì có thể đến 10 giờ tối bọn họ cũng không ra khỏi ngọn núi này được, chỉ có thể tuyên bố nhiệm vụ thất bại.
Ba người tìm một nơi dừng chân.
Tần Húc nhanh chóng suy nghĩ.
*****
Edit: Ư Ư
Đầu tiên anh ấy quay đầu nhìn Tô Yên và Long Lị Lị.
Nhìn Tô Yên đầu đầy mồ hôi mà không kêu một tiếng cũng cảm thấy ấn tượng về cô gái này tốt hơn một chút.
Sau đó anh ấy lên tiếng, "Hai cô ở đây nghỉ ngơi một lát để tôi đi tìm thử xem."
Long Lị Lị đi đến trước mặt Tần Húc, "Để tôi đi cùng anh, dù gì chúng ta cũng là một đội."
Long Lị Lị không quên lúc này vẫn đang quay.
Tuy mệt nhưng thứ quan trọng hơn cả là hình tượng.
Tần Húc thấy Long Lị Lị kiên trì như thế cũng gật gật đầu, "Được rồi."
Trước khi đi còn nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Long Lị Lị, "Tô Yên, cô nghỉ ngơi một lát đi, uống nhiều nước một chút."
Tô Yên đỡ cây ngồi xuống gật gật đầu, "Được."
Sau đó Long Lị Lị và Tần Húc rời đi.
Ước chừng nửa tiếng sau, Tô Yên uống sạch một lọ nước, cô đã nghỉ ngơi xong.
Ngó trái ngó phải có chút nhàm chán nên cô đành nhìn mặt đất phát ngốc.
Một cơn gió lạnh thổi tới rất mát mẻ.
Lúc này, Long Lị Lị và Tần Húc cũng quay về
Hai người đều hơi chật vật, trên người còn dính lá cây và bùn đất, không khí có chút nặng nề.
Hai tay trống trơn, có lẽ là tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy manh mối.
Long Lị Lị được Tần Húc đỡ đi, hình như chân xảy ra vấn đề.
Sau khi ngồi xuống Long Lị Lị mới áy náy nói: "Xin lỗi, là do tôi."
Tần Húc lắc đầu, "Đều là đồng đội cả, không sao đâu."
Chuyện này anh ấy cũng có thể thông cảm, dù sao cũng là bị thương thật mà không phải lười biếng.
Tần Húc ngẩng đầu nhìn về phía Tô Yên, thấy sắc mặt cô còn có chút tái nhợt nhưng đôi mắt chớp chớp rất có tinh thần.
Tần Húc cười ra tiếng, "Hai cô ngồi ở đây nghỉ ngơi để tôi đi dạo xung quanh thử xem."
Nói rồi cầm một lọ nước rời đi.
Phải biết show thực tế kỳ này không giống như những kỳ trước.
Bởi vì nó là live! Stream.
Mấy kỳ trước của show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 được mọi người phản ứng rất nhiệt nên có rất nhiều người muốn xem live stream, muốn nhìn bộ dáng chân thật của idol nhà mình.
Tổ đạo diễn cũng nghiêm túc tự hỏi lợi và hại, sau khi nói chuyện với người đại diện của họ thì quyết định phát sóng trực tiếp!
Cho nên kỳ này là kỳ live stream đầu tiên của show thực tế.
Tổ đạo diễn đều đã thông báo cho người đại diện chuyện kỳ này sẽ live stream.
Người đại diện cũng đều sẽ truyền đạt cho người của mình biết.
Nhưng lần này Tô Yên tới vội vàng làm Kevin quên mất cả chuyện này!
Người đang xem live stream đã bắt đầu mắng chửi Tô Yên.
"Mẹ kiếp! Người này là ai, thấy anh Húc nhà tôi tốt bụng thì bắt nạt phải không?"
"Mọi người tới đây để mạo hiểm, con mẹ nó cô còn đặt mông ngồi ở đây để người trong đội đi thám hiểm, có thể yên tâm thoải mái được à?"
"Tôi cảm thấy rất kỳ quái, cô gái Tô Yên này sao có thể trà trộn vào đây??? Không biết làm gì còn dám tham gia chương trình này à?"
....... .
.......
Blah blah, tiếng mắng làm live stream còn bị cắt đứt một lần.
Tô Yên cũng không biết chuyện này.
Tô Yên thấy Tần Húc đi nửa tiếng.
Chờ đến khi anh ấy về thì trên tay đã cầm theo một cái hộp manh mối.
Long Lị Lị sáng lên, có vẻ rất vui, "Anh tìm được rồi à? Giỏi quá đi!"
Tần Húc nửa bất đắc dĩ nửa cười nói: "Cô cũng đừng vui mừng quá sớm."
Nói rồi anh ấy mở cái hộp kia ra.
Bên trong là một cái thìa làm bằng sứ, cái loại làm rơi là vỡ...
Long Lị Lị tỏ vẻ không sao cả an ủi, "Không sao cả, anh Tần đã rất giỏi, đây là một sự bắt đầu tốt đẹp."
Tô Yên nhìn cái hộp trong tay Tần Húc, nửa ngày sau mới phản ứng lại.
*****
Edit: Ư Ư
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Húc, "Cho nên chúng ta phải tìm mấy cái hộp màu vàng này à?"
Tần Húc nghe cô nói vậy mà buồn cười, "Đồng chí Tô Yên, cô đừng nói với tôi cô tới đây gần ba tiếng rồi mà không biết tới để làm gì đấy?"
Cô vừa nói xong thì mọi người đang xem live stream đã bắt đầu spam mắng chửi, tốc độ spam tốc độ, thậm chí còn chưa quay xong đã lên hot search.
Tô Yên không nói gì coi như đồng ý.
Bởi vì không ai nói cho cô biết.
Cô vừa trang điểm xong đã nhìn thấy mấy người bắt đầu rút thăm, sau đó lên xe đi tới đây
Long Lị Lị giải thích, "Tổ tiết mục giấu rất kỹ, có dụng cụ để nấu cơm chiều, có manh mối, nếu trước 10 giờ tối chúng ta có thể ra khỏi đây thì xem như chiến thắng."
Tô Yên liếm môi, cô nhìn nhìn xung quanh rồi đứng dậy.
Tần Húc vừa nhìn là biết cô muốn lên tiếng.
Vừa định lên tiếng thì lại nghe thấy giọng nói mềm mại nghiêm túc của Tô Yên, "Hai người chờ ở đây để tôi đi tìm."
Nói xong Tô Yên đi xuống dọc theo con đường lúc nãy.
Vốn dĩ Tần Húc không có hy vọng gì với Tô Yên.
Đừng nói hai người bọn họ mà cả tổ tiết mục căn bản cũng không nghĩ Tô Yên có thể tìm thấy.
Thân thể yếu ớt, đi hai bước đều phải nghỉ ngơi, vừa nhìn đã biết là người cần được chăm sóc.
Sau đó...
Bốn mươi lăm phút lúc sau Tô Yên cầm lấy cái hộp màu vàng thứ mười ba.
Cô nhìn nồi bát dầu muối tương dấm trong tay mình, còn có táo, quýt rồi kéo một đống đồ về nơi nghỉ ngơi.
Mà người quay phim đi theo sau Tô Yên đã ngây người.
Tổ tiết mục đã có kịch bản sẵn.
Đầu tiên sẽ nói rằng manh mối trải rộng xung quanh, chỉ cần tinh mắt là có thể tìm được.
Có hơn một trăm hộp manh mối được giấu xung quanh.
Nhưng tổ tiết mục không nói bọn họ đã mời những người chuyên nghiệp đến để giấu manh mối theo địa hình.
Nếu muốn tìm được thì chắc phải sờ từng nơi trên đỉnh núi này.
Cho nên ba kỳ trước mọi người mặt xám mày tro nghiến răng nghiến lợi đều thề rằng đánh chết cũng không tới cái show này nữa.
Cũng vì thế mà điểm của show thực tế này rất cao.
Ratings tăng cao.
Nhưng mà hôm nay tổ tiết mục gặp một người.
Người kia tên là Tô Yên.
Tổ đạo diễn nhìn những cảnh quay mà người quay phim của Tô Yên truyền xuống bên dưới
Cô đi sờ qua, thậm chí đôi khi chỉ cần liếc qua, đôi mắt rà quét xác định, sau đó tìm thấy cái hộp mà bọn họ đã chôn kĩ dưới đất.
Vậy nên tổ đạo diễn đang đắc ý tự tin thì lại mở to mắt nhìn vào trong màn hình, biểu tình có chút... ừm hung dữ.
Bên kia, Tô Yên nhỏ giọng nói một câu, "Mấy thứ nhìn nhìn qua không có tác dụng gì, có cần vứt đi không?"
Phải biết rằng những kỳ trước tổ tìm được nhiều manh mối nhất cũng chỉ tìm được chính hộp.
Một đám ôm những mấy cái thìa nhỏ với mấy cái bát nhỏ đó mà vui phát khóc, cảm động đến rơi nước mắt.
Tới lượt Tô Yên... thì bị ghét bỏ??
Lại mười phút sau.
Tô Yên lục tục dìu già dắt trẻ về tới nơi nghỉ ngơi
Cô lau mồ hôi trên trán, liếm liếm môi, nghiêm túc nói: "Tôi không tìm thấy manh mối mà chỉ thấy mấy thứ này thôi."
*****
Edit: Ư Ư
Hai mắt Tần Húc nhìn chằm chằm vào mấy thứ kia mà ngây người.
Trời ơi!
Lúc trước anh ấy đau khổ như thế nào mới tìm được chiếc thìa kia, Long Lị Lị có thể không biết nhưng anh ấy biết.
Lúc nãy Tô Yên đi ra ngoài anh ấy cũng không có nhiều hy vọng, chỉ coi như cô ra ngoài đi dạo.
Nào biết chưa tới một tiếng mà đã đào được đống đồ này?
Ánh mắt Tần Húc nhìn Tô Yên lập tức thay đổi.
Đôi mắt ôn hòa phát sáng không để ý tới hình tượng của mình.
Thậm chí còn kích động tiến lên phía trước muốn ôm Tô Yên.
Tô Yên lùi ra phía sau hai bước, dò hỏi, "Mấy thứ này có dùng được không?"
Tần Húc điên cuồng gật đầu, "Đủ đủ đủ, rất đủ, cực kỳ đủ!!"
Lúc này sắc trời cũng dần dần tối lại.
Sắc mặt Long Lị Lị cứng đờ trong chớp mắt rồi trở lại bình thường.
Cô ta không nói gì cả mà chỉ mờ mịt nhìn Tô Yên.
Mà khu bình luận trong live stream, từ những bình luận mắng Tô Yên vô dụng kéo chân sau không biết xấu hổ, đổi thành,
"Tôi đi đi đi đi!!! 666(*)!!"
"Vốn tưởng là kéo chân sau, không nghĩ tới là bàn tay vàng chói lọi!"
"Ha ha ha ha, cậu nhìn đôi mắt tỏa sáng của anh Tần kìa, chắc chắn coi Tô Yên là một miếng vàng??"
"Phụt! Đột nhiên cảm thấy Tô Yên còn rất buồn cười."
"Chức năng sưu tầm manh mối này thật là tuyệt!"
Từng đợt khen, hoàn toàn rửa sạch danh hiệu lười biếng không làm việc lúc nãy của Tô Yên.
Bóng tối buông xuống.
Các thành viên rút được khu biển rộng trong show《 Minh tinh đại mạo hiểm 》 một tay cầm mì gói một tay cầm nước khoáng, vẻ mặt uể oải.
Tô Yên bên này... , Tần Húc tìm tòi trong đống đồ Tô Yên tìm được và làm một món thịt bò xào ngon miệng.
Món thứ tư cuối cùng cũng được đặt lên trên tảng đá.
Món gà rừng nướng trong đống lửa kia cũng đã hoàn thành.
Ừm, bốn món ăn còn có một nồi canh nấm.
Tổ đạo diễn nhìn màn hình nuốt nước bọt
Tô Yên ngồi trên tảng đá gặm táo.
Lúc này, Tần Húc không để cho cô làm gì cả mà để cô ngồi trên tảng đá nghỉ ngơi.
Anh ấy cũng nhận ra... thân thể của cô gái này quá yếu ớt.
Còn phải nhờ cô tìm manh mối nữa đấy.
Mỗi người nên làm những chuyện mình giỏi nhất, mấy chuyện nấu ăn bưng đồ ăn này thì không cần làm phiền cô.
Trên live stream...
Một đám người xem nhìn Tô Yên đầy bội phục
Thậm chí còn có người đếm đếm,
"Đây là manh mối thứ... 56 đúng không nhỉ?"
"Mẹ của con, Tô Yên đại lão hãy nhận lấy đầu gối của em, phù hộ em thi đại học thuận lợi!"
"Đại lão! Hãy ban cho em một phần mười sự may mắn của ngài, em sẽ thắp hương bái Phật cho ngài mỗi ngày."
Mọi người không hề mắng Tô Yên nhưng lại đồng thời bắt đầu oán giận Long Lị Lị.
"Người này đúng là, từ sau khi bị trật chân thì mông cũng không thèm di chuyển, một ngày ngoại trừ gây trở ngại thì không làm được gì cả, còn không thèm giúp anh Tần một chút."
"Đúng vậy, fan thành anti không giải thích."
"Fan thành người qua đường, vốn dĩ thấy Long Lị Lị này còn khá tốt, cũng không biết vì sao, rõ ràng cô gái này cũng không làm gì sai nhưng nhìn rất không vừa mắt."
Có ngài người cực đoan đau lòng Tần Húc trực tiếp mắng chửi
"Đúng là không biết xấu hổ, hai đồng đội thì cố gắng như vậy mà có mình cô chẳng là gì? Dù bị trật chân thì cô cũng có thể làm mấy chuyện không cần đi đường cơ mà!"
"Đúng vậy! Cậu nhìn anh Tần của chúng tôi mồ hôi đầy đầu mà vẫn phải dẫn theo con người này, đúng là vất vả."
Bây giờ không up lên mê đọc truyện trước một chương nữa nhé mọi người, một phần vì thấy hơi ghét và wattpad cũng không lỗi nhiều nữa...
*****
Edit: Ư Ư
Tiếng ồn ào trong phòng live stream chưa bao giờ dừng lại.
Đặc biệt là sau khi thấy rõ sự đối lập giữa hai đội,
"Phòng live stream bên cạnh cực kỳ thê thảm mà bên chúng ta lại đầy món ngon, nước dãi của tôi cũng sắp chảy xuống mặt đất rồi."
"Ha ha ha, đúng đúng đúng, vừa nãy tôi cũng đi sang xem phòng bên cạnh, vừa nãy còn có người khát quá mà uống cả nước biển, cuối cùng vừa khóc vừa phun ra, buồn cười muốn chết luôn!"
Sắc trời dần dần đen hẳn.
Khi Tô Yên tìm được cái hộp manh mối thứ tám mươi thì manh mối cũng được tập hợp đủ.
Đây cũng là đội đầu tiên tìm được tất cả manh mối từ khi chương trình này bắt đầu quay.
Bọn họ dọc theo đường nhỏ đi xuống dưới.
Nhưng mà sắc trời quá tối mà đường lại gập ghềnh.
Tần Húc nhìn hai đồng đội của mình suy nghĩ một lát rồi nói: "Như vậy đi, hai cô ở đây chờ còn tôi sẽ đi dò đường trước, chờ tôi tìm được thuyền sẽ về dẫn hai cô đi."
Hai người cũng không có ý kiến nên Tần Húc cầm đèn pin đi về phía trước.
Lần này ngoại trừ người quay phim thì chỉ còn lại Long Lị Lị và Tô Yên.
Long Lị Lị cười, "May mà có cô, Tô Yên, nhờ có cô mà đội mình mới rời khỏi nơi này."
Tô Yên gật gật đầu không nói gì.
Sau đó Long Lị Lị không nhịn được tò mò hỏi, "Tô Yên, tôi có một vấn đề, tại sao cô có thể tìm được hộp manh mối nhanh như vậy? Chẳng lẽ là có cách gì sao?"
Lời nói của cô ta có ý ám chỉ, còn có cách gì khác chứ, chắc chắn là nói Tô Yên biết hộp ở đâu nên mới tìm nhanh như vậy, là ám chỉ Tô Yên gian lận.
Tô Yên nhìn cô ta.
Cô nhìn hơi thở u ám càng ngày càng dày đặc trên người Long Lị Lị.
Chẳng sợ lúc này cô ta vẫn cười ngọt ngào nhưng Tô Yên vẫn biết Long Lị Lị cực kỳ có ác ý với mình.
Im lặng một lát, Tô Yên nói: "Bọn họ giấu đồ theo địa hình núi, nhưng dù có giấu cũng không phải thật. Lúc trước tôi đã học qua, rất dễ tìm."
Long Lị Lị cười gật gật đầu không nói gì nữa.
Những lời Tô Yên nói đều là sự thật.
Cô là một người rất thành thật.
Chỉ là che giấu một phần sự thật.
Làm cách nào tìm được?
Những động vật khác nói cho cô biết.
Chim nhỏ trên đỉnh đầu, loài bò sát dưới mặt đất.
Còn có vài con rắn ngẫu nhiên bò qua...
Chỉ cần cô đi đến gần thì những động vật đó sẽ nói cho cô biết.
Nên đương nhiên rất dễ tìm.
Long Lị Lị gật gật đầu, tầm mắt trong lúc vô tình liếc nhìn về phía sườn núi bên cạnh rồi lại nhìn bụi gai và hòn đá nhỏ trên đường.
Trong mắt cô ta hiện lên một tia u ám.
Bỗng nhiên cô ta lên tiếng, "Tô Yên, có thể đỡ tôi một chút không?"
Tô Yên ngẩng đầu nhìn cô ta, sắc mặt Long Lị Lị có chút bất đắc dĩ
"Tôi bị trật chân nên có hơi đau."
Tô Yên duỗi tay đỡ lấy cánh tay cô ta.
Long Lị Lị khập khiễng nhảy về phía trước một bước nhưng lại "không cần thận" dẫm vào một hòn đá nhỏ, nghiêng người về phía Tô Yên.
"A!"
Kinh hô một tiếng, lại dùng lực Tô Yên đỡ lấy cánh tay cô ta mà đứng thẳng người,
Tô Yên thì không như vậy mà bị ngã ra phía sau.
Nhưng trước khi ngã xuống cô đã nắm lấy góc áo Long Lị Lị kéo xuống.
Giây tiếp theo, Long Lị Lị vừa đứng vững đã bị Tô Yên kéo ngã xuống.
Mọi người đều không kịp phản ứng.
Hai người quay phim kia cũng choáng váng không biết làm sao.
Không chỉ bọn họ mà tổ đạo diễn sau khi ngây người cũng bắt đầu hoảng loạn!
Tổ đạo diễn bắt đầu liên lạc với hai người quay phim
"Người đâu? Có nhìn thấy hai người đó đâu không?!"
"Không nhìn thấy!"
← Ch. 037 | Ch. 039 → |