Lột xác!
← Ch.36 | Ch.38 → |
P/s: chương này có H, ai không muốn đọc có thể bỏ qua...
*******-*******
"Lại đây." An Nghị Chính lạnh lùng ra lệnh, sau đó kéo khóa quần xuống làm lộ ra vật nam tính thô to đỏ hồng, Liễu Mộng Liên cúi đầu xuống trực tiếp đối diện với nó mà có cảm giác áp lực vô cùng.
"𝐋ℹ️ế-m nó." Hắn nhìn tiểu bạch thỏ trước mặt thì nhếch môi cười, còn Liễu Mộng Liên vì muốn trốn khỏi đây nên phải làm theo mọi yêu cầu của người này, cho dù bị nhục nhã hơn bây giờ cũng được.
Nghĩ như vậy cô liền hít sâu một hơi, é_🅿️ 🅱𝖚ộ_↪️ mọi lửa giận, mọi hận thù trong lòng để phục vụ cho người này thật thoải mái, cô cúi đầu, chỉ còn cách một tí xíu nữa thì cô đã có cảm giác như mặt mình đang ở trong lò sưởi, gương mặt đỏ bừng lên, há miệng ngậm lấy vật nam tính của hắn ⅼ𝒾ế-𝖒 Ⓜ️ú●🌴, quy đầu cứng rắn và đầu lưỡi m_ề_ɱ Ⓜ️ạ_ï chạm vào nhau không bao lâu đã làm cho nó ướt đẫm nước bọt.
An Nghị Chính thoải mái ⓡ*ê*ⓝ г*ỉ "A" một tiếng, sau đó đầ.ц độ.↪️ Liễu Mộng Liên nói "Bảo bối, xem nó như cây kẹo mà 🦵.i.ế.Ⓜ️ 🦵ℹ️ế-𝐦 nó."
Cô nghe lời 𝐥●ıế●𝖒 xung quanh sau đó từ từ trượt sâu xuống, đụng phải hai quả đào, cô liền há miệng ngậm lấy, một bên xoa bóp quả còn lại.
Hắn nhìn cô mèo hoang 𝐠_ợ_i c_ả_ɱ trước mặt, hai bàn ⓣa_y k_𝖍_ô𝐧_ɢ ÿ_ê_ռ 𝐩♓_ậ_n mà mò xuống bộ 𝖓🌀ự●𝖈 sữa của cô mà xoa nắn thành nhiều hình dạng, hắn cảm nhận xúc cảm ɱ·ề·ɱ ⓜạ·❗ trong tay mà càng rỡ mò xuống vùng bí ẩn phía dưới, ngón tay tách hai bối thịt ra tìm viên đào nhỏ nhẹ nhàng xoa ấn.
Cô như có dòng điện chạy khắp toàn thân, ngứa ngáy ⓡ.ê.𝖓 𝐫.ỉ, cái miệng nhỏ phía dưới 🌜h*ả*𝓎 𝖓ướ*🌜 càng nhiều hơn.
"Ân, tiểu 𝖉â·𝐦 đã·ռ·𝖌..." An Nghị Chính rên một tiếng sau đó ấn đầu cô sâu xuống, vật nam tính vừa to vừa dài như muốn đục thủng cổ họng của cô khiến cô đau rát kêu ú ới.
Nhưng hắn không thèm quan tâm, nhấc 𝐦_ô_𝐧_🌀 гú-т 𝓇-𝖆 sau đó tiến vào khoang miệng của cô, khiến cô hô hấp khó khăn, nếu nhìn kĩ thì thấy được hình dáng vật nam tính của hắn đang trong miệng cô.
"A... ân.... đau..." Liễu Mộng Liên cảm thấy mình sắp ngạt thở mà ↪️_♓_ế_𝐭, nước mắt chảy ra khắp gương mặt.
Động hồi lâu hắn mới gầm nhẹ một tiếng sau đó bắn hết vào miệng cô, bá đạo ra lệnh "Nuốt hết."
Cô nghe lời nuốt xuống sau đó liên tục ho khan...
An Nghị Chính đứng lên ⓒ.ở.𝒾 đ.ồ ra, sau đó lôi cô 👢ê·n 🌀𝖎ư·ờ·𝖓·g, xé nát bộ đồ ngủ mỏng manh, lộ ra toàn thân cô như tuyết trắng, bầu n·🌀ự·ⓒ to tròn, khu vườn bí ẩn thì không ngừng chảy ra 𝒹â●Ⓜ️ dịch khiến cho hắn nhìn mà 𝐦á-ⓤ nóng sôi trào, hắn cúi đầu xuống ngậm một bên n·𝖌ự·↪️, còn một bên xoa nắn thành đủ dạng, trong phòng giờ chỉ có tiếng 𝐫ê*n 𝖗*ỉ và tiếng l*𝐢ế*ɱ láp.
"Ân.... ư...."
"Đừng.... cầu xin.... anh"
"Hửm!?" Hắn nhìn cô cười, một bàn tay lại mò xuống vùng kín, ngón giữa từ từ đ·ư·🔼 ѵ·à·ⓞ sau đó 𝖗·ú·т 𝓇·a, lại đư_𝒶 ⓥ_à_o....
"Ngứa.... ân" Giọng nói ngọt ngào đầy mị hoặc của cô vang lên, sau đó uốn éo ✝️·hâ·n т𝒽·ể.
"Chỗ nào ngứa!?" Vừa hỏi hắn vừa thêm một ngón tay vào cái miệng nhỏ phía dưới, ra sức mở rộng.
"Chỗ này.... chỗ này nữa... a... ân" Cô chỉ bên bầu ⓝ*🌀ự*🌜 chưa được chăm sóc sau đó lại chỉ phía dưới, rồi lại làm ra bản mặt ngại ngùng khiến 🅓ụ-𝖈 ✔️ọ-ռ-ℊ của hắn càng trở nên căng cứng khó chịu.
Hắn liền chiều theo ý mĩ nhân cúi đầu xuống 𝐥.ℹ️.ế.Ⓜ️ ⓜú_ⓣ bên n𝖌.ự.𝐜 còn lại, tay kia lại thêm một ngón nữa....
Đến khi cảm thấy phía dưới có thể chứa nổi tiểu Nghị Chính thì hắn mở hai chân cô ra gác lên vai hắn, để tiểu Nghị Chính trước cửa động thúc mạnh vào...
"A..."
"A."
Hai người đồng loạt hét lên, bất quá cô hét lên vì đau đớn còn hắn hét lên đầy sung 💰ướ·n·𝖌.
"Ngoan nào, anh sẽ nhẹ nhàng..." Nói rồi hắn cúi đầu 𝖍●ô●ⓝ lên đôi môi đỏ hồng, giúp cô giảm bớt đau đớn.
Không bao lâu cô bắt đầu vặn vẹo, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cái miệng nhỏ phía dưới bắt đầu cắn tiểu Nghị Chính.
Hắn cười một tiếng, sau đúc thúc mạnh vào sâu bên trong, không đợi cô kịp thích nghi thì hắn đã bắt đầu động, một bên thưởng thức thân hình đầy đặn của cô.
Trong khi hắn đang điên cuồng ra ra vào vào trong cơ thể cô thì ánh mắt cô chỉ có sự lạnh lẽo không hề có một chút 𝒹-ụ-ⓒ ☑️-ọⓝ-𝐠 nào.
Trạch Thần Diên, ngươi hãy nhớ lấy, chỉ cần cô ra được đây, thế nào cũng kiếm ngươi trả thù, cho ngươi sống không bằng c·♓·ế·𝐭, cho ngươi quỳ xuống đất cầu xin cô tha thứ, suốt đời không ngẩng đầu lên được, ha ha ha....
Nghĩ như vậy cô càng ra sức hùa theo hắn...
Không biết đêm qua hắn đòi hỏi cô bao nhiêu lần, cô chỉ biết toàn thân cô toàn là những vết xanh tím, cả người không chỗ nào là không nhức, tới giữa trưa cô mới mệt mỏi mở mắt ra, nhìn xung quanh căn phòng sang trọng không có một bóng người làm cô hơi mất mát, đi rồi sao!?
Đang lúc cô cúi đầu suy tư thì một bàn tay nắm cằm cô kéo lên, bắt cô nhìn về phía hắn "Đang suy tư gì!?"
Cô kinh ngạc, sau đó không hiểu sao nước mắt tự chảy xuống, cô lập tức bổ nhào vào hắn nhưng ngờ toàn thân đau nhức làm cô xém tí nữa té từ trên giường xuống, cũng may hắn duỗi tay ra kéo cô vào lòng "Bé ngốc, làm gì mà hớt ha hớt hải vậy!?" Hắn ôn nhu hô.п lên mái tóc cô.
"Hu hu, em cứ tưởng anh thoải mái xong rồi liền bỏ em... hic" Cô nói với giọng điệu vô cùng đáng thương, như chú chó nhỏ bị chủ vứt bỏ.
"Làm sao anh bỏ bảo bối được chứ!?" An Nghị Chính cười, không ngờ tiểu bạch thỏ lại ngốc như vậy, nghĩ gì nói đó thật đáng yêu.
"Hu hu..."
"Được rồi, vào tắm đi anh đưa em ra khỏi đây." Hắn vỗ môn*ⓖ cô nói.
Cô nghe lời vào tắm rửa, mọi quá trình phía sau đều được hắn làm ổn thỏa, giấy bán thân của cô cũng được lấy lại, sau khi leo lên xe cùng An Nghị Chính, hắn chở cô về dinh thự riêng của hắn.
Đứng trước dinh thự của hắn làm cô kinh ngạc không thôi, quá rộng lớn đi...
Hắn nhìn biểu hiện ngây thơ của cô mà cười sau đó kéo tay cô bước vào nhà nói "Sau này em sẽ ở đây, thích không!?"
"Thích." Cô gật đầu một cái rụp.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |