Hoàn
← Ch.75 |
Hải Lan về tới thế giới này, những thứ chứng minh cho sự tồn tại của cô đều đã dần dần trở lại.
Sau khi Tiểu Hồ xử lý xong mọi việc, Lăng Việt chuẩn bị mang Hải Lan về Khang Thành, nhưng Tiểu Hồ lại thần thần bí bí nói riêng với Lăng Việt vài câu.
Còn nói cái gì, thì Hải Lan không biết, chỉ biết trên đường về mặt hắn đen như đít nồi.
Cho nên ở trên máy bay, Hải Lan mới nhịn không được truy hỏi: "Rốt cuộc Tiểu Hồ nói với anh cái gì, làm anh để ý như vậy?"
Lăng Việt hít sâu một hơi, "Cô ấy nói dựa theo kịch bản của ngôn tình máu chó, nói anh cẩn thận Thẩm Mục Thâm."
Hải Lan kinh ngạc hỏi: "Có ý gì, chẳng lẽ Thẩm Mục Thâm vẫn sẽ tiếp tục làm ra chuyện gì đó?"
Lăng Việt lắc lắc đầu: "Nói chính xác là cẩn thận con trai Thẩm Mục Thâm - Thẩm Mộ Tề."
Hải Lan vẫn ngây ngốc, sao lại liên quan tới cháu trai lớn của cô?
Lăng Việt liếc nhìn bụng của Hải Lan, ý có điều chỉ, "Anh nghĩ. Cái cô ấy nói cái anh cần phải lo lắng là cái này.
Hải Lan lập tức hiểu ý của hắn, vuốt ve bụng nhỏ bằng phẳng của mình, rất là kinh hỉ: "Nói như vậy là một đứa con gái!"
Lăng Việt nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.
Hải Lan ngẩng đầu hỏi hắn: "Biết là con gái nên anh không vui?"
Lăng Việt khoanh tay, gương mặt khó chịu, "Không phải, chỉ là biết cải trắng của mình tương lai bị heo ủi, cho nên không vui."
Hải Lan nhéo nhẹ cánh tay hắn: "Nói ai là cải trắng ai là heo vậy, đó là con gái ruột còn có cháu trai lớn của anh, hơn nữa tên nhóc Tiểu Mộ Tề kia đáng yêu như vậy, lớn lên chắc chắn cũng rất đẹp trai, kết thông gia cũng không có gì không tốt."
Lăng Việt: "......" Con còn ở trong bụng, đính hôn nhanh như vậy có tốt không?
Hải Lan hơi nhướng mày, ánh mắt mang theo chút cảnh cáo hỏi hắn: "Sao, ghét bỏ Tiểu Mộ Tề?"
Nghĩ đến Tiểu Mộ Tề mềm mềm mại mại gọi hắn chú Lăng Việt, thật ra cũng không ghét gì lắm, chỉ là ôm thái độ chờ mong với ba ruột của cậu nhóc.
............
Trước khi Lăng Việt đón Hải Lan từ Cam Túc tiếp trở về, đã sắp xếp cho hai nhà cùng nhau tụ họp qua điện thoại, nói muốn tuyên bố một tin tốt, nửa năm qua, tin tốt nhất, chắc là tin Lăng Việt chiến thắng căn bệnh ung thư, thân thể hồi phục khỏe mạnh, ngoại trừ tin này, còn lại đều là tin không tốt, chẳng lẽ......
Trong lòng mọi người đều dâng lên sự chờ mong với tin tốt này, mẹ Hải Lan không dám chắc chắn, nhịn không được đi dò hỏi ý kiến của chị cả mình, vừa hỏi cũng đã một truyền mười, chờ lúc Lăng Việt cùng Hải Lan về đến nhà, trong phòng khách đã ngồi đầy người.
Hải Lan: "......"
Nụ cười trở nên mất tự nhiên, dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lăng Việt bên cạnh, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: "Rốt cuộc anh nói với bọn họ cái gì, sao lại gom hết lại nhà em như thế này?"
Một đám quần chúng ăn dưa đều nhịn không được nhìn. vào cái bụng bằng phẳng của Hải Lan.
Hải Lan......
Thân thích nhiều, quan hệ tốt, phàm là chỉ có một cơn gió thổi nhẹ thôi cũng có thể kết thành một tập đoàn.
Được, không cần phải nói, rốt cuộc Lăng Việt nói cái gì cũng đã không quan trọng, nhưng nhìn tình huống bảy cô tám dì đều gom lại này, thì không cần phải đoán nữa.
Phỏng chừng một hồi tất cả mọi người đều biết cô cầm thú tới mức trong lúc Lăng Việt đang phục hồi cô còn "làm" hắn.
Ngồi ở vị trí cô cả vừa mới nhường cho mình, Hải Lan ôm mặt, trực tiếp đẩy đẩy Lăng Việt bên cạnh: "Anh nói đi."
Tuy rằng từ tiết tháo này rất ít khi tồn tại trên người cô, nhưng sau khi nói xong, không chừng cô không còn tiết tháo nữa.
Mẹ Lăng Việt nói bóng nói gió hỏi: "Các con định khi nào làm lễ kết hôn, kiểu Trung Quốc hay là kiểu Tây, đều nghe theo người trẻ tuổi các con."
"Tôi cảm thấy kiểu Trung Quốc khá tốt."
"Không không không, kiểu Tây."
Chính chủ còn chưa quyết định, cô bảy dì tám nhà Hải Lan bắt đầu cãi cọ, Dư Hạo ngồi một bên trắc lưỡi, nhìn về phía Hải Lan, hỏi: "Thật sự có thai?"
Mọi sự cãi cọ, lập tức dừng lại, tất cả đều nhìn về phía Hải Lan.
Hải Lan là nhà họ Hải, thậm chí cô còn là cháu gái duy nhất của bà ngoại, khi còn nhỏ cá tính đã độc đáo, không chịu quản thúc, là một đứa nhỏ làm mọi người rất đau đầu, sau khi trưởng thành cũng ngoan hơn một chút, nhưng bọn họ vẫn không thể tưởng tượng ra cảnh Hải Lan làm mẹ, tất cả mọi người cảm thấy Hải Lan sinh con, con đầu lòng chắc chắn là con gái, tính cách đứa con gái này cũng sẽ giống với Hải Lan.
Một cái phiền tinh cùng một cái phiền toái nhỏ tinh.
Nghĩ vậy, ngoại trừ thân thích bên Lăng Việt, thì thân thích bên Hải Lan đều dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Lăng Việt.
Lăng Việt......
Hải Lan đơn giản nói rõ: "Đúng vậy, vừa đủ hai tháng."
Dư Hạo bội phục vươn cái ngón tay cái, rất bội phục nói: "Chị, anh rể, hai người đúng là hay, hai tháng trước anh rể mới xuất viện, tốc độ của hai người cũng nhanh thật, nhưng mà, chị cũng không suy xét đến sức khoẻ của anh rể sao, may mà thân thể này của anh rể đủ khỏe, mới có thể chịu được chị......" Tàn phá.
Hải Lan mặt không biểu cảm ném gối dựa sau lưng về phía cậu ta: "Cậu ngậm miệng lại đi, tốt nhất là hạ thấp sự tồn tại của cậu."
Mẹ nó, lời này, thật là biến cô trở thành cầm thú.
Mẹ Hải Lan trở nên hơi lo lắng: "Nhưng thân thể của A Việt mới qua trị liệu, đã có con, cái này......"
Lăng Việt cười cười, ủng quá Hải Lan, nói với bọn họ: "Không sao đâu ạ, con đã hỏi qua bác sĩ, bác sĩ nói sẽ không ảnh hưởng tới đứa nhỏ, chỉ cần đi khám thai định kỳ là được."
Dựa theo tính toán, cô mang thai đứa nhỏ này trước khi Lăng Việt điều trị bằng hóa chất.
Hải Lan liếc nhìn hắn, chậc, lời nói dối này đúng là như thật, luận diễn kịch, một đám người ở đây, bao gồm cô đều không thể vượt qua Lăng Việt, cô không nhớ được kiếp trước, ngay từ đầu đã bị hắn xoay mồng mồng.
Hải Lan phối hợp với hắn, cũng nở nụ cười dịu dàng: "Còn hôn lễ, bà ngoại và ba mẹ họ muốn làm sao thì làm như vậy đi."
Hôn lễ của cô được tổ chức như thế nào, điều này từ nhỏ đến lớn Hải Lan chưa từng nghỉ qua, hơn nữa, cô cũng muốn để cho mọi người ở thế hệ trước vui vẻ, cho nên bọn họ thích làm thế nào thì làm thế đó, cô chỉ cần phối hợp là được.
Mọi người đều niệm tình thai phụ Hải Lan ngồi mấy tiếng trên máy bay, nên để Lăng Việt đẫn cô về phòng nghỉ ngơi.
Tới cửa phòng, Hải Lan bỗng nhiên ngừng lại, xoay người giang tay với Lăng Việt: "Ôm em vào."
Lăng Việt không nói hai lời ôm cô vào trong phòng, đặt cô lên giường, giúp cô cởi giày, sau đó bản thân cũng lên giường, nằm xuống bên cạnh cô.
Hải Lan sáp lại gần, hỏi: "Có phải anh cảm thấy phụ nữ mang thai rất thích làm ra vẻ đúng không?"
Lăng Việt suy nghĩ một chút, nói: "Mỗi người khác nhau, em đã từng thấy Tề Duyệt làm ra vẻ lúc mang thai rồi sao?"
Hải Lan hơi híp mắt suy nghĩ, lắc đầu: "Cái này thật đúng là không có......" Nhưng ngay sau đó sắc mặt lại trở nên khó coi, "Ngược lại là tên Thẩm Mục Thâm kia làm ra vẻ, kiêu ngạo đến muốn chết."
Lăng Việt hôn lên trán Hải Lan, nhàn nhạt nói: "Cho nên em hẳn là rất may mắn, anh không phải là loại người miệng chê nhưng thân thể lại thành thật giống Thẩm Mục Thâm, anh vẫn luôn là miệng và thân thể đều thành thật."
Hải Lan ghét bỏ nhìn hắn một cái: "Anh đúng là khi dễ em không nhớ kiếp trước anh dỗi em như thế nào, rồi lại cắm vô số flag không thể làm được cho em sao?"
Lăng Việt không phản bác, chỉ nhìn chằm chằm cô, ánh mắt chuyên chú giống như phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa, vươn ngón tay thon dài, điểm điểm cái trán của Hải Lan, sau đó từ trán di chuyển xuống khuôn mặt của cô, dịu dàng mà lưu luyến.
Hải Lan bị ánh mắt dịu dàng như đang phát sát của hắn nhìn đến mức mặt bắt đầu nóng lên.
Cho dù tình cảm hai đời của bọn có có sâu đi chăng nữa, thì không đối diện với sự tán tỉnh của hắn, cho dù miệng cô có lợi hại đi chăng nữa, vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng.
"Này, nói cái vậy chứ, anh cứ im lặng nhìn em như vậy, em không quen."
"Vậy còn loại này?"
Hải Lan sửng sốt: "Loại nào......"
Tất cả lời nói đều ở trong lúc Lăng Việt gần, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, cái mũi, tất cả đều nuốt trở lại vào trong bụng.
Cảm giác được người ta đối xử dịu dàng, quý trọng như báo vật, trong lòng có vị ngot nhàn nhạt.
Ngước mắt nhìn về phía Lăng Việt, "Còn muốn......"
"Còn muốn cái gì?"
Giọng nói mềm mại mà đáp: "Hôn môi......"
Loại cảm giác này, nói thật, thật đúng là khá tốt, bởi vì loại cảm giác này, cô quyết định không truy cứu mấy hành động ngu xuẩn trong kiếp trước của hắn nữa.
Ôm nhau hồi lâu, trên đỉnh đầu vang lên tiếng hít thở đều đều.
Hải Lan ngẩng đầu nhìn Lăng Việt đang ngủ.
Cô biết, từ sau khi trở về từ thế giới kia, Lăng Việt đã không nghỉ ngơi cứ vậy mà chạy tới Cam Túc đón cô về, sợ cô biến mất, tinh thần trạng thái vẫn luôn ở trạng thái vô cùng căng thẳng.
Hải Lan duỗi tay từ mi tâm của hắn lần xuống dưới, ngay sau đó hơi ngẩng đầu, hôn lên má hắn một cái, nhẹ mỉm cười: "Em yêu anh, Lăng Việt."
Bởi vì yêu hắn, cho nên cô cam tâm tình nguyện dừng lại ở thế giới này.
Vĩnh viễn sẽ không hối hận.
Hải Lan xuống giường, kéo chăn lên giúp hắn, ngay sau đó ra ngoài ban công duỗi người, nghe được mấy giọng nói đang bàn luận vang lên từ lầu một, tâm trạng vô cùng tốt, nụ cười cũng trở nên xán lạn.
Khoé miệng Lăng Việt hơi cong lên, mở bừng mắt, nhìn về phía Hải Lan đang đứng ngoài ban công đắm chìm trong ánh mặt trời, nhẹ giọng nỉ non: "Em cũng là tình cảm chân thành của anh."
← Ch. 75 |