← Ch.70 | Ch.72 → |
Lúc Tiểu Hồ chưa xuất hiện, Lăng Việt vô cùng căng thẳng đối với hành tung của Hải Lan, không thấy được người lòng sẽ không yên, nhưng sau khi gặp Tiểu Hồ, lại có thêm những lời nói kia, Lăng Việt tựa như biết Tề Noãn không thể làm tổn thương Hải Lan, cho nên không còn sốt ruột như khoảng thời gian kia, hoặc là bởi vì không muốn tạo áp lực cho Hải Lan.
Mà tính cách của Hải Lan cũng không phải là cái loại thương xuân thu buồn, năng lực tiếp thu của cô tương đối mạnh, cho nên rất nhanh đã tiêu hoá được những chuyện của đời trước còn có mấy lời của Tiểu Hồ.
Chuyện cô làm sau khi quyết định trở về hiện thực, là tìm Tề Duyệt, nói cho cô ấy biết tất cả mọi chuyện, đồng thời còn dò hỏi xem cô ấy có muốn gửi gắm cho người nào ở hiện thực không.
Hải Lan không hỏi Tề Duyệt muốn trở về hay không, bởi vì căn bản không có cái này tất yếu.
Tề Duyệt nhẹ nhàng vỗ Tiểu Mộ Tề trong lòng, ánh mắt lúc đối diện với Hải Lan mang theo sự hạnh phúc, "Nhà của tớ ở chỗ này, người quan trọng cũng ở chỗ này, đối với tớ mà nói, thế giới này chính là thế giới thật."
Tề Duyệt ở thế giới hiện thực, cha mẹ của cô ấy đã mất năm cô ấy tròn 18 tuổi, mà người thân cũng chỉ có một người cậu mười mấy năm không liên lạc, bạn bè thật lòng, cũng chỉ có một mình Hải Lan.
"Được, tớ hiểu rồi." Đối với Tề Duyệt, vốn dĩ không có sự phân biệt giữa hiện thực và tiểu thuyết, người mình yêu ở đâu, thì nơi đó chính là hiện thực.
Đối với điểm này, Tề Duyệt hiểu vô cùng rõ, nhưng Hải Lan lại không tiêu sái giống như cô ấy được, bởi thứ ràng buộc cô có rất nhiều, cô muốn cùng Lăng Việt ở bên nhau, vậy thì có thể nói là phải tạm biệt với thế giới hiện thực.
"Nhưng mà, nghe cậu nói như vậy, thời gian cậu rời đi tương đương 2 năm, là như thế nào?" Tề Duyệt hỏi.
Hải Lan gật đầu, "Là ý này, tớ cũng biết có chút không công bằng với Lăng Việt, tớ và hắn chia xa, hai ngày ở chỗ tớ, là hai năm ở chỗ hắn."
Tề Duyệt hơi mỉm cười, trêu ghẹo nói với cô: "Thời gian trường là trong đó một chút, mặt khác, bệnh ung thư này của hắn có thể chữa khỏi trong vòng nửa năm, sau khi chữa khỏi, vẫn còn thời gian hơn một năm, trong khoảng thời gian dài như vậy, cậu chắc chắn hắn chịu nổi tịch mịch không di tình biệt luyến?"
Hải Lan hừ nhẹ: "Hắn cũng không dám cõng tớ làm bậy, đồng thời, tớ cũng tin tưởng, người đàn ông của Hải Lan tớ, không thể đánh đồng với đàn ông bình thường, nhưng mà cậu cũng nhắc nhở tớ, hắn đợi tớ nhiều năm như vậy, chẳng lẽ lại không có nhu cầu?"
Nói cho cùng thì, Hải Lan cũng hơi tò mò có điểm tò mò hắn phía trước những cái đó thời gian là như thế nào khiêng lại đây.
Tề Duyệt: "...... Đề tài vượt quá giới hạn, có trẻ vị thành niên ở đây."
Hải Lan miệng hơi trừu nhìn hạt đậu nhỏ kia, lại nhìn về phía Tề Duyệt: "Đừng có nói là cậu đang chọc tớ."
Hải Lan nghĩ rồi lại nghĩ, giận dỗi trả lời: "Sao Lăng Việt lại không nhịn được hai năm chứ, lúc trước khi Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt kết hôn, lại đến cậu xuyên vào tới hiện tại cũng sắp ba năm rồi, không phải các câu chỉ sinh hoạt vợ chồng một lần thôi sao, hơn nữa Thẩm Mục Thâm cũng không làm loạn ở bên ngoài, điều này cậu cũng biết rất rõ, cho nên nói......" Hải Lan nhếch miệng cười: "Sức nhẫn nại của Lăng Việt cũng không kém nhà của cậu đâu."
Gương mặt Tề Duyệt đỏ lên, cái đề tài này cô có chút chịu không nổi.
Hải Lan mới nói xong không lâu, Thẩm Mục Thâm đã đẩy cửa nhà Tề Duyệt ra, từ bên ngoài bước vào, nhìn hai cô: "Đang nói chuyện gì vậy?"
Hải Lan và Tề Duyệt nhìn nhau, lộ ra nụ cười biết nhưng không nói ra.
Hải Lan trợn mắt nói dối: "Nói chuyện với Tiểu Mộ Tề."
Thẩm Mục Thâm đi tới, ôm Tiểu Mộ Tề trong lòng Tề Duyệt lên, động tác thành thạo, không giống tay mơ vừa mới đăng quang làm ba chút nào.
Chọc con trai mình một chút, sau đó nhìn về phía Hải Lan, hỏi: "Tên Lăng Việt kia sao rồi?"
Vì để bảo đảm Lăng thị vẫn hoạt động bình thường, không xảy ra sai sót, nên chuyện Lăng Việt đang trị liệu được che giấu rất kỹ, chỉ có người thân thiết mới biết.
"Trị liệu vô cùng thuận lợi" Vai ác và nam chính vậy mà có thể biến chiến tranh thành tơ lụa, điều này đúng là làm cho Hải Lan bất ngờ.
Thẩm Mục Thâm gật gật đầu, Tiểu Mộ Tề kéo áo hắn, hắn chọc chọc thịt trên mặt Tiểu Mộ Tề, sau đó nói với Hải Lan "Yên tâm đi, Lăng Việt cũng không phải là người tốt gì, tai họa để lại ngàn năm, không chừng tên đó còn sống lâu trăm tuổi."
Nhìn Thẩm Mục Thâm tiếp tục chọc chọc mặt con trai mình, xem con trai mình như đồ chơi mà chọc vô cùng vui vẻ, khoé miệng Hải Lan giật giật: "...... Anh cũng không thua kém chút nào."
Tai hoạ ngay cả con trai ruột mình cũng không tha.
Hải Lan chỉ ở nhà của Tề Duyệt một lúc rồi trở lại bệnh viện, trở lại bệnh viện, Hải Lan nói mấy lời của Thẩm Mục Thâm cho Lăng Việt nghe: "Hắn ta nói anh là tai họa."
Khóe miệng Lăng Việt cong cong: "Quả thật anh cũng không phải người tốt gì, đời này tính kế không ít người, nhưng người anh tính kế nhiều nhất là em."
Hải Lan bò trên sô pha tới mép giường, tay chống mặt, nhìn về phía Lăng Việt đang nằm trên giường bệnh, nhếch miệng rất ngọt ngào: "Em vui vì được anh tính kế, hắn quản không được."
Kẻ muốn cho người muốn nhận.
"Em lại đây một chút." Lăng Việt gọi cô.
Hải Lan bước xuống sô pha, đi tới mép giường: "Sao vậy?"
"Đưa lưng về phía anh, ngồi xuống."
Tuy rằng không biết Lăng Việt làm cái gì, nhưng Hải Lan vẫn làm theo
Mới ngồi xuống, đã có một chiếc dây chuyền vòng lên cổ cô.
"Đây là cái gì?" sau khi Lăng Việt đeo dây chuyền cho cô xong, Hải Lan cầm lấy mặt dây chuyền.
Một giọt nước màu lam, màu sắc của mặt dây chuyền này đẹp chẳng khác gì màu xanh của biển.
"Đá quý này tên là hải dương chi tâm, vốn dĩ định tặng cho em trong hôn lễ, nhưng bây giờ anh lại muốn tặng cho em."
Lăng Việt lãng mạn, lại không sến.
Hải Lan xoay người, trực tiếp ôm lấy hắn, ở trên mặt hắn gặm một ngụm, "Có phải anh sợ trong hai ngày em rời đi em sẽ đi tìm đàn ông khác phải không, cho nên mới tốt với em như vậy?"
Lăng Việt bỗng nhiên cười: "Hai năm đối với anh, đối với em chỉ là hai ngày, hẳn là em mới là người lo anh ngoại tình mới đúng, hơn nữa......" nụ cười của Lăng Việt càng sâu: "Anh cũng không cho rằng em có thể tìm được người đàn ông nào lãng mạn và yêu em hơn anh."
Điều này, Lăng Việt cực kỳ tự tin, hơn nữa như lời hắn nói, Hải Lan thật đúng là không tìm được người đàn ông nào có thể yêu cô hơn hắn.
Hải Lan bổ nhào vào, mạnh bạo hôn hai cái, lúc ngẩng đầu, hung tợn nhìn chằm chằm hắn: "Em cảnh cáo anh, nếu anh không chịu nổi tịch mịch mà đi tìm tiểu thư, em sẽ khiến cho anh vui vẻ làm cha, nuôi con giùm người khác."
Dáng người Hải Lan phập phồng quyến rũ, dán chặt lên người Lăng Việt, ánh mắt hắn dần dần trầm xuống, ám trầm.
Nặng nề thở dài một hơi, giọng nói hơi khàn: "Em giày vò một người bệnh như vậy, thật sự thích hợp sao?"
Hải Lan cứng người, rốt cuộc cũng cảm nhận được có thứ gì đó cứng cứng dưới đùi, đối với một người đã trọng sinh một lần, hơn nữa đã trở thành bà Lăng mà nói, thì cô cực kỳ hiểu tình huống bây giờ là gì.
Ha hả cười ngây ngô hai tiếng, vội vàng rời khỏi người hắn, thấy được đốm lửa nhỏ trong ánh mắt Lăng Việt, cô lập tức đi rót ly nước, "Uống miếng nước hạ hoả, bác sĩ nói, anh không thích hợp với vận động mạnh, hơn nữa cũng không thích hợp tiến hành hài hòa tính. Sinh hoạt, anh cũng đừng có nóng như vậy, nếu như lại xao động như thế này nữa em cũng không giúp anh được, nơi này là chính là bệnh viện."
Lăng Việt hít sâu một hơi, cầm ly nước để lên tủ đầu giường, bình tĩnh một hồi lâu, ngọn lửa nhỏ cũng dần tiêu tan, mới bất đắc dĩ nhìn về phía cô: "Có lẽ em không biết đời trước cùng đời trước nữa, hơn nữa còn có đời này anh đã nhìn tổng cộng 6 năm 7 tháng mới chạm vào em, hơn nữa còn có số lần chạm vào em ở đời này, chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, còn có, trong số lần đếm trên đầu ngón tay này, cũng không có tư thế anh thích nhất."
Lời cuối cùng, có chứa chút lên án.
Hải Lan hơi sửng sốt, ngay sau gương mặt nóng lên, "Anh nhớ rõ số lần làm gì......"
Mặc dù ngày thường Hải Lan có thể nói bậy mà mặt không đổi sắc, mặc dù quen biết với nhau hơn sáu năm, nhưng đối với việc Lăng Việt nói trắng ra như vậy, cô vẫn không khỏi mắc cỡ.
"Đương nhiên là muốn lúc nào đó có thể đòi lại được."
Hải Lan:......
Sau một lát cô mới đỏ mặt biện giải, "Lúc ấy không phải em còn chưa khôi phục ký ức sao, trước kia lúc chưa khôi phục ký ức, bên trong số lần đếm trên đầu ngón tay kia, chỉ là em có hơi mạnh mẽ, cũng chỉ mới từ thiếu nữ thăng cấp thành phụ nữ thôi, sao em có thể tự nhiên mà phối hợp với anh...... làm mấy tư thế kia được."
Hải Lan mặc cỡ, thật sự là cảnh đẹp ý vui.
Lăng Việt sung sướng cười một tiếng, "Gan em lớn, khuôn mặt thẹn thùng này luôn làm cho anh vui vẻ, đặc biệt là ở chuyện đó."
Hải Lan: "...... Câm miệng!"
Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, lời này dùng để hình dung Lăng Việt không sai một chút nào.
Rất lâu trước kia Hải Lan từng hỏi Lăng Việt, sao lại thích chọc cô như vậy, kết quả tên này lại nói thẳng ra —— thỉnh thoảng nhìn bộ dáng tức giận của em, tâm trạng anh trở nên cực kỳ tốt
..................
Tuy rằng biết có khả năng tạm thời không gặp mặt, nhưng không ai biểu hiện ra ngoài hết, ngược lại càng thêm quý trọng mỗi ngày ở chung.
Hải Lan quyết định cùng Lăng Việt qua Thất Tịch - Lễ Tình Nhân* rồi mới trở về, trước đó, Hải Lan gạt Lăng Việt đi gặp Tề Noãn.
*Thất tịch được xem là lễ tình nhân phương Đông
Tề Noãn được bác sĩ chẩn đoán bị chứng vọng tưởng có hại, tâm lý chỉ nhằm vào một người là Hải Lan để làm hại, xem như gián tiếp nói là thần kinh có vấn đề, cho nên đối với bệnh nhân tâm thần gián đoạn, làm chuyện phạm pháp trong khoảng thời gian tỉnh táo, cũng sẽ phải chịu sự chế tài của pháp luật.
Những tội danh của Tề Noãn, có Lăng Việt ở đây, cô ta khó thoát khỏi sự chế tài của pháp luật, bị phán mười lăm năm tù, sau khi Tiểu Hồ biết được, vì để đảm bảo sau khi cô ta ra tù không thể làm hại Hải Lan, nên cô ấy đã làm cho trí nhớ của Tề Noãn bị gián đoạn vĩnh viễn, đương nhiên, Hải Lan không phải loại người sau khi chịu ấm ức, cũng không nói một lời, cho nên cô nói Tiểu Hồ dùng phương pháp này trễ một chút, để cô gặp Tề Noãn trước rồi tính sau.
Bởi vì Tề Noãn bị bệnh tâm thần gián đoạn, cho nên bị giam ở trại tạm giam.
Lúc nhìn thấy Hải Lan, cô ta vọt tới trước cửa kính, liều mạng gõ cửa sổ, còn Hải Lan thì ngồi ở ngoài cửa sổ lạnh nhạt nhìn cô ta.
Vốn dĩ định nói vài câu để hả giận, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng bây giờ của Tề Noãn, dường như cô cũng không còn lời nào để nói.
Đã không còn bàn tay vàng của nữ chính, thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan, đạo đức quan của Tề Noãn cũng đã hoàn toàn sụp đổ thành đống đổ nát.
Lăng Việt cũng từng nhắc qua với cô, ở đời thứ hai của nguyên tác, hắn không có nảy sinh tình cảm với Tề Noãn, Tề Noãn cũng không biết cốt truyện, ở tình huống đó, Tề Noãn vẫn ích kỷ, vẫn luôn cảm thấy bản thân thiện lương như cũ, người sai vĩnh viễn là người khác, đàn ông thích cô ta, đó là vì thói hư tật xấu của bọn họ, từ thừa nhận là chính mình thuận lợi mọi bề, cố ý mập mờ với đàn ông, còn quan hệ với bạn bè cùng giới cũng vẫn rất kém, cũng không thừa nhận không thể nhìn thấy đàn ông đối tốt với phụ nữ khác hơn cô ta được.
Đến bây giờ, Hải Lan cũng hiểu rất rõ, trong thế giới tiểu thuyết có hơn trăm ngàn quyển này, loại nữ chính có tính cách giống như Tề Noãn này không ít, cô ta chẳng qua chỉ là một trong số đó mà thôi, nói đến cho cùng thì, để xây dựng được tính cách như thế này, chẳng qua cũng là do tâm thế và định vị vai chính của tác giả có vấn đề mà thôi.
Tề Noãn quá kích động, cảnh sát ở trại tạm giam vội vàng ngăn cô ta lại, lôi cô ta về ngục giam, Hải Lan không nói câu nào, cũng rời khỏi trại tạm giam, gọi điện thoại cho Tiểu Hồ, nói cô ấy xoá sạch ký ức của Tề Noãn, đối với người từng hại mình chết một lần, cô cũng không thể giết ngược lại cô ta, cho nên sau này cứ coi như là không quen biết đi.
← Ch. 70 | Ch. 72 → |