Vay nóng Tima

Truyện:Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh - Chương 65

Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Trọn bộ 76 chương
Chương 65
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Lazada


"Hải Lan, em biết mình đang làm cái gì không?" Giọng nói Lăng Việt khô khốc, ánh mắt càng ngày càng tối lại.

Hải Lan thô bạo kéo quần áo lên khỏi eo hắn, Lăng Việt ngăn cản lại bị cô hung ác trừng mắt, ánh mắt kia thật giống như đang nói —— anh dám chắn, em sẽ cắn chết anh.

"Đương nhiên em biết mình đang làm gì, em đang chuẩn bị ngủ với anh."

Lăng Việt:......

"Bình tĩnh, Hải Lan......" Lăng Việt bắt lấy áo đã bị đẩy lên tới ngực, trong nháy mắt, Lăng Việt cảm giác hắn cùng Hải Lan là nam nữ đổi chỗ cho nhau.

"Không bình tĩnh được." Tay bị bắt lấy, Hải Lan dứt khoát cúi xuống, trực tiếp cắn lên ngực Lăng Việt ......

Người trưởng thành, nếu như không có kinh nghiệm, thì cũng có hiểu biết.

Lăng Việt run lên, kiềm chế dục vọng suốt 5 năm, Hải Lan đối với hắn vốn dĩ chính là một liều thuốc không thể từ bỏ chỉ cần trêu chọc một chút là đã có thể làm cho quân lính của hắn tan rã.

Bắt lấy tay Hải Lan, lấy ưu thế của đàn ông trực tiếp lật người lại, kéo hai tay Hải Lan lên đỉnh đầu, đè lên gối đầu.

Hắn ở trên người Hải Lan, chân dài đè lên hai chân lộn xộn của cô, giọng nói ách đến kỳ cục: "Trên người anh có mùi mồ hôi, chờ anh tắm trước đã."

Nghe được hắn nói hắn phải đi, Hải Lan nghĩ hắn thật sự muốn trốn, nước mắt tức khắc trào ra, quay đầu không thèm nhìn hắn, ai oán kể: "Em biết rồi, anh đã suy nghĩ cẩn thận, anh khẳng định là không cần em."

Nhịn không được, nước mắt rối tinh rối mù, Lăng Việt mềm lòng, buông tay Hải Lan ra, dịu dàng lau nước mắt trên má cô, thấp giọng dỗ dành: "Anh không có không cần em."

Tay vừa được có tự do, khoé miệng Hải Lan ngoéo một cái, tựa như có ý đồ xấu gì đó, chỉ là Lăng Việt đang an ủi Hải Lan nên vẫn chưa chú ý tới.

Hải Lan khóc lóc kể lể: "Anh vốn dĩ chính là không cần em, năm ngày không có một tin nhắn nào, nếu anh không cần em, vậy em đây sẽ trở về ngay bây giờ, lập tức cùng người qua đường Giáp lãnh chứng!"

Ánh mắt Lăng Việt nháy mắt lạnh thấu xương: "Em dám!"

Hải Lan lập tức quay đầu, dùng đôi mắt ngập nước của cô trừng hắn: "Em đúng là dám thật!"

Đúng vậy, Hải Lan thật sự dám làm như vậy, điểm này, Lăng Việt vô cùng rõ, bức bách cô, cô sẽ thật sự giận dỗi đi lãnh chứng với một người đàn ông không biết tên họ.

"Hải Lan em về trước đi, mấy ngày nữa anh sẽ về."

Hải Lan trực tiếp đẩy hắn ra, ngồi dậy, dùng tay lung tung lau lau nước mắt trên mặt, sau đó đứng lên, bước nhanh về phía cửa.

"Hải Lan, em đi đâu?"

"Trở về!" Hải Lan không thèm quay đầu lại.

Hải Lan chỉ mặc áo thun của Lăng Việt, chỉ che qua mông, hai chân trắng nõn lộ ra bên ngoài, còn có, Lăng Việt nhìn ra cô ngay cả nội y cũng không mặc.

Trong lúc tay Hải Lan đụng tới chốt cửa, Lăng Việt lập tức giữ tay cô lại, "Thay quần áo rồi đi."

Hải Lan vẫn trừng mắt nhìn hắn: "Hoặc là lên giường với em, hoặc là đừng quản em!"

"Hải Lan......" Lăng Việt rất bất đắc dĩ.

Hải Lan xoay người, ôm lấy hắn, giọng nói nghẹn ngào: "Em không muốn anh suy nghĩ tiếp nữa."

Lúc biết hắn có thể bị bệnh ung thư, cô cảm thấy như trời sập xuống, lại liên tưởng đến việc cái chết hai đời trước của hắn có lẽ chết vì bệnh này, rồi sau đó lại trọng sinh, lần lần đầu tiên cô nếm thử cảm giác đau lòng đến không thể thở nổi trong truyền thuyết.

"Anh muốn em phải làm như thế nào mới được." Hải Lan uy hiếp Lăng Việt, hắn không thể nhìn cô khóc, mặc kệ là đời đầu tiên, hay là cả đời này, hắn đều hoàn toàn thua trên tay cô.

Cúi đầu nhẹ nhàng hôn Hải Lan, Hải Lan cũng bắt đầu đáp lại hắn, ôm cổ hắn, hai chân không biết đã vòng qua eo hắn từ khi nào. Bên trên, tùy ý để hắn đưa cô tới trên giường, đặt cô lên giường, rồi hôn cô.

Đối xử một cách dịu dàng, nhưng lửa lại dần dần nóng lên, hai người đều chìm sâu vào đó trong đó.

............

Nửa đêm, Lăng Việt tỉnh lại, nhìn Hải Lan đang gối lên tay hắn, cười cười dịu dàng.

Nhẹ nhàng áp tay lên má của Hải Lan, Hải Lan mơ màng mở mắt, nhìn thấy là Lăng Việt, cũng không ngại ngùng, ngược lại còn ôm chặt hơn, giọng nói lười biếng như mèo con: "Ngủ thêm chút nữa rồi chúng ta trở về trở về."

Lăng Việt im lặng một hồi, hỏi: "Em biết rồi?"

Người trong lòng ngực "Ừ" một tiếng, rồi nói: "Chúng ta ngủ cũng đã ngủ rồi, anh phải chịu trách nhiệm, cùng em trở về chữa bệnh, không được xảy ra chuyện."

Lăng Việt cười khẽ một tiếng, có lẽ là do tình dục, nên tiếng cười của hắn còn mang theo chút từ tính mê người.

"Cho nên bây giờ em dùng cách này để làm cho anh khuất phục em?"

Hải Lan vẫn rúc trong ngực hắn, không dám ngẩng đầu, chỉ làm nũng "Ừ" một tiếng.

Bởi vì lo lắng Lăng Việt không chịu trở về cùng cô, cho nên cô rất ác liệt gạo nấu thành cơm, như vậy Lăng Việt sẽ nhất định sẽ trở về cùng với cô.

"Anh đến đây cũng không phải vì suy nghĩ về quan hệ của anh và em."

Nghe vậy, Hải Lan bỗng dưng vươn đầu ra khỏi ngực hắn: "Có ý gì?"

Lăng Việt ôm eo cô, bất đắc dĩ nói: "Có lẽ sự mờ mịt của anh về sự tồn tại của em ở đời thứ nhất đã không còn nữa, tuy rằng có một số việc không nói rõ, nhưng anh cảm thấy mình sẽ không gạt người, em chính là người anh muốn tìm, em chính là người anh yêu."

Nói rồi hôn nhẹ lên trán Hải Lan.

Sự ngọt ngào trong lòng nhè nhẹ lan ra, không thể phủ nhận, cô đã yêu Lăng Việt như thế, hắn cũng không che giấu tình yêu của mình dành cho cô.

"Nếu anh đã không còn mờ mịt nữa, vậy tại sao anh còn phải trốn đến nơi này, tránh em?"

"Cũng không phải là anh tránh em, mà là anh cảm thấy nơi này, có khả năng có đồ mà anh muốn tìm."

Hải Lan chớp chớp mắt: "Nhưng...... Người anh muốn tìm không phải em sao?"

Lăng Việt gật đầu: "Ngoại trừ em, anh còn đang tìm nhân tố có thể làm cho anh trọng sinh hai lần, đời thứ nhất bị ung thư não, anh đã qua đời ở chỗ này, sau đó trọng sinh, lần thứ hai bị bệnh ung thư não cũng là chết ở đây rồi mới trọng sinh, lúc này, mặc dù anh đã phòng bị, nhưng vẫn không thể tránh được, cái gì nên tới vẫn tới, anh lo lắng anh còn không ngăn cản được......"

Lăng Việt nói một lượt, tay nắm tay Hải Lan siết càng chặt, như có điều gì đó không nói ra được, nhưng không cần nói cô cũng biết.

Dường như hắn đang căng thẳng.

Hải Lan bỗng nhiên sửng sốt, cô nghĩ tới việc Lăng Việt trọng sinh vài lần, vậy cô thì sao?

Là vẫn luôn tồn tại, hay là......

"Có phải em, đi trước anh một bước hay không?"

Lăng Việt im lặng hồi lâu, mới nói: "Tai nạn xe cộ."

Hải Lan sờ lên mặt Lăng Việt, "Vậy anh nhất định rất thương tâm."

"Rất thương tâm."

Cảm giác mất đi người mình yêu, đau lòng như sắp chết.

"Cho nên khi anh biết bản thân bị ung thư nhưng vẫn không trị liệu có đúng hay không?" Hải Lan rất nghiêm túc nhớ lại cốt truyện, chuyện nam chính bị ung thư, có chút ấn tượng, nhưng kết cuộc của nam nữ chính cuối cùng vẫn là HE, vậy đại biểu cho việc có thể trị hết bệnh.

"Bệnh, anh không nóng nảy, mà anh chỉ muốn biết, rốt cuộc là nơi này có thứ gì, anh điều tra nơi này, có rất nhiều truyền thuyết đều quay chung quanh thời gian."

"Cho nên anh nghi ngờ nơi này thật sự có thứ gì đó, nên chạy tới, cũng mặc kệ bệnh của anh?!"

Lăng Việt không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Hải Lan lập tức ôm chăn rời giường chuẩn bị tìm một bộ quần áo, trong miệng cứ nói: "Không được, việc này khi nào điều tra cũng được, nhưng bây giờ anh cần phải trở về nghiêm túc trị hết bệnh cho em!"

"Lăng Việt anh...... Mau che lại!" Hải Lan vừa quay đầu lại thì thấy Lăng Việt vẫn khoả thân nằm ở trên giường, lập tức quay người lại.

Tốt xấu vẫn là lần đầu của một khuê nữ, dù có mạnh mẽ đến đâu thì trong từ điển cũng vẫn có hai chữ mắc cỡ, vừa nãy là đắp chăn trò chuyện, chắc chắn không có cảm giác giống như bây giờ.

Khóe miệng Lăng Việt hơi cong lên: "Chăn đều bị em lôi đi."

"Dùng mấy cái khác che, mau thu dọn đồ đạc trở về với em."

"Em rất chắc chắn để anh nửa đêm trở về cùng em?"

Hải Lan sửng sốt, nhắm mắt lại, một tay kéo chăn bên ngực, một tay sờ soạng tìm điện thoại ở đầu giường muốn xem giờ, ai biết được điện thoại còn chưa chạm đến thì tay đã bị người ta bắt lấy.

"Anh làm cái gì, a......" Hải Lan kinh hô một tiếng, cả người đã bị kéo lên giường, ngã vào lòng ngực của Lăng Việt.

Mắt đối mắt với Lăng Việt, ánh mắt trở nên có chút hoảng sợ: "Không phải anh còn muốn...... Cái đó chứ?"

Lăng Việt cười một tiếng, ý cười mang theo một tia tà mị, "Tuy rằng muốn, nhưng cũng phải nghĩ cho em, yên tâm, anh chỉ muốn ôm em ngủ."

Thấy sắc mặt của Lăng Việt không giống như giả bộ, hơn nữa cũng đã rất khuya, đi đêm quả thật không an toàn, nên Hải Lan cũng leo lên trên giường, chia góc chăn cho hắn: "Mau đắp lên."

Hơi đỏ mặt.

Lăng Việt thật sự chỉ ôm cô ngủ, chỉ là tay lại không an phận, hồi lâu sau mới buông tha cô, rồi hai người ôm nhau ngủ.

............

Hải Lan lại nằm mơ, cô mơ thấy biệt thự của Lăng Việt, ở sân nhỏ phía sau của biệt thự có rất nhiều loại hoa hồng, còn có bàn đu dây, một cái đình nhỏ, sau đó trong biệt thự cũng không trang trí hai màu đen trắng kia, trên tường treo rất nhiều tranh, bức tranh hút mắt nhất là bức tranh một cành hoa tươi bị bẻ gãy.

Đó là tranh Hải Lan vẽ.

Lăng Việt xuất hiện trong phòng khách, sau đó là cô mặc áo sơ mi trắng của Lăng Việt từ trên lầu chạy như bay xuống, Lăng Việt ôm cô vào lòng.

Cái này không giống như là mơ, mà giống như là ký ức của cô.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-76)