← Ch.40 | Ch.42 → |
Editor+beta-er: Eirlyss
———————
Hải Lan đem chuyện xảy ra ở homestay nói cho Tề Duyệt.
"Không phải cậu.... muốn lấy thân báo đáp đó chứ?" không biết vì sao, khi nghe Hải Lan nói những việc này, lại nghe cô nói muốn cùng Lăng Việt kết giao một đoạn thời gian, thì trong đầu Tề Duyệt chỉ nghĩ tới bốn chữ "Lấy thân báo đáp" này.
"Cậu nghĩ cái gì vậy, tớ chỉ nói là một đoạn thời gian, một đoạn thời gian chính là qua một khoảng thời gian thì sẽ chia tay."
Tề Duyệt hơi nhíu mày: "Làm như vậy có ý nghĩa gì?"
Hải Lan cân nhắc một chút, nói: "Xem như giúp Lăng Việt hoàn thành một cái tâm nguyện."
Tề Duyệt: ......Hoàn thành tâm nguyện cái gì chứ, đây rõ ràng là đem bánh để lên tay người ta, người ta chưa ăn được miếng nào, đã cầm đi.
"Vậy cậu định làm như thế nào?"
Hải Lan suy nghĩ một chút, nói: "Đầu tiên phải lập ra mấy cái điều kiện, với một cái kỳ hạn, nếu Lăng Việt đồng ý thì ký tên, còn nếu hắn không đồng ý vậy thì cũng không thể trách tớ, tớ đã cố gắng hết sức nghĩ cách làm như thế nào để trả nợ ân tình cho hắn rồi."
"Vậy cậu cần phải nghĩ cho kỹ, tuy rằng cậu là người đưa ra điều kiện, nhưng lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thì làm sao mà cậu có thể khống chế được?" Tề Duyệt biết Hải Lan có suy nghĩ riêng của mình, cho nên cũng rất ít can thiệp vào.
"Chuyện dù lớn hay nhỏ thì cũng sẽ có việc ngoài ý muốn, tớ sẽ cố gắng hết sức để giảm thiểu rủi ro đến mức thấp nhất."
Nói với Tề Duyệt không cần quá lo lắng cho cô, rồi cúp điện thoại, sau đó Hải Lan dùng tốc độ nhanh nhất ăn cơm trưa, trở về phòng lập tức bắt tay vào viết điều kiện.
Rất nhanh đã gần đến bốn giờ chiều, chị Hà giúp việc gõ cửa phòng Hải Lan, nói sắp đến giờ Tiểu Hải Thiên tan học, Hải Lan lúc này mới nhớ tới đã đồng ý với Tiểu Hải Thiên đón cậu bé tan học.
Gửi tin nhắn WeChat cho Lăng Việt, nói địa chỉ cho hắn, nói với hắn 5 giờ đến đó chờ cô, sau đó nhanh chóng cầm máy tính ra ngoài.
Hơn 5 giờ chiều, bên trong KFC, mặc kệ là khách hàng, hay phục vụ, đều bị một nhà ba người có giá trị nhan sắc cao ngồi gần cửa sổ thu hút sự chú ý.
Cậu bé đáng yêu, mẹ của cậu bé còn rất trẻ lại rất xinh đẹp, ba của cậu bé thì không cần phải nói, quả thật chính là cảnh đẹp bên trong KFC.
Hải Lan chỉ có thể xem nhẹ ánh mắt người khác, sau khi xoa miệng Tiểu Hải Thiên, thì ôn nhu nói với cậu: "Em vào khu vui chơi nhỏ chơi một lát nha, chị có chuyện muốn nói với anh Lăng Việt."
Lăng Việt nhìn thấy dáng vẻ ôn nhu kia của Hải Lan, ánh mắt hơi sáng lên, bộ dáng này của cô cùng với bộ dáng khi đối xử với hắn quả thật như hai người khác nhau.
Nhưng đó cũng chính là dáng vẻ trong trí nhớ của hắn.
Tiểu Hải Thiên ngoan ngoãn gật đầu, từ trên ghế cao bò xuống, giọng nói non nớt, rất là lễ phép nói với Lăng Việt: "Anh Lăng Việt, em đi chơi đây."
Lăng Việt duỗi tay xoa đầu của cậu bé, cười nhạt, nói: "Đi đi."
Sau khi hai người nhìn Tiểu Hải Thiên đã vào khu vui chơi, Hải Lan lấy máy tính trong ba lô ra, mở một tập tin.
"Anh xem cái này một chút." Xoay màn hình máy tính qua cho Lăng Việt xem.
Lăng Việt bưng ly nước lên, liếc nhìn máy tính kia một cái, hỏi: "Đây là cái gì?"
Không có lập tức xem nội dung trên màn hình, mà là uống một ngụm nước trước.
"À, cái này hả, là điều kiện khi yêu đương do tôi viết."
"Khụ khụ khụ"
Lăng Việt bị sặc nước, lập tức cầm lấy một tờ khăn giấy bên cạnh, lau khóe miệng, híp mắt nhìn Hải Lan.
"Điều kiện khi yêu đương?"
Hải Lan gật đầu, trấn định tự nhiên nói: "Tôi dựa theo mong muốn của anh, cùng anh nói chuyện yêu đương một lần, nhưng, là có kỳ hạn."
Nghe vậy, Lăng Việt để ly nước xuống, không có biểu hiện mừng rỡ như điên như tưởng tượng của Hải Lan, ngoại trừ bị sặc nước, thì rất bình tĩnh.
Vẻ mặt của hắn cũng rất bình tĩnh, kéo máy tính đến trước mặt mình, nhìn lướt qua nội dung trên màn hình, kế đó nhìn về phía trước, ngón tay thon dài di chuyển trên trackpad*, chưa đến hai phút đã xem xong 12 điều kiện.
*Bàn di chuyển chuột trên laptop.
"Ý của em là chỉ cần anh đồng ý với những điều kiện này, thì em sẽ nói chuyện yêu đương với anh hai tháng?" Lăng Việt từ trên màn hình ngước mắt lên, ánh mắt đen nhánh vững vàng ổn trọng nhìn về phía Hải Lan.
Lăng Việt không thể hiện ra ý đồ gì hết, nhưng Hải Lan cảm thấy, hắn một trăm phần trăm sẽ đồng ý, cho nên cô gật đầu, "Đúng vậy, chỉ cần anh chịu ký tên, thì tôi sẽ lập tức cùng anh nói chuyện yêu đương, cũng xem như báo đáp việc ở homestay luôn."
Lăng Việt câu môi cười khẽ một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Thấy biểu tình của Lăng Việt, Hải Lan hơi nhíu mày, "Như thế nào, anh không đồng ý?"
Lăng Việt lại nhìn về phía màn hình, có chút buồn cười, "Em viết mười hai điều, tất cả đều hạn chế anh, không thể ôm, không thể hôn môi, càng không thể có tiếp xúc thân thể, không có những cái đó, còn được tính là yêu đương sao?"
Ngước mắt nhìn về phía Hải Lan.
Hải Lan nhìn qua chỗ khác, có chút không tự nhiên.
Lăng Việt bất đắc dĩ, lại tiếp tục nhìn màn hình, nói: "Tuy rằng trong thời gian này sẽ không tiếp xúc thân mật với người khác phái, nhưng lại không thể can thiệp vào sinh hoạt cá nhân của đối phương, ý của em là nói nếu như chúng ta muốn hẹn nhau ăn một bữa cơm cũng là vấn đề, có phải không?"
Hải Lan ho khan hai tiếng, càng không dám nhìn Lăng Việt.
"Điều cuối cùng, sau hai tháng, mọi người hảo tụ hảo tán, không nên tìm lý do để cản trở việc chia tay, kỳ hạn vừa đến, mặc kệ bên nào, đều phải trực tiếp chia tay, không làm bạn bè gì hết, à."
Chữ "à" cuối câu của Lăng Việt, có chút lạnh lùng.
Ở dưới bàn, hai ngón tay út của Hải Lan bởi vì chột dạ mà cuốn vào nhau, ánh mắt lại nhìn về phía Lăng Việt, vì để che giấu sự chột dạ của mình, rất kiên cường hỏi: "Vậy rốt cuộc anh có đồng ý hay không?"
Lăng Việt hơi cúi đầu rũ mắt, nhếch môi, gằn từng chữ một, giọng nói lạnh lẽo, "Anh không đồng ý."
Hải Lan sửng sốt, Lăng Việt hắn không đồng ý?
Hắn không phải vẫn luôn muốn theo đuổi cô sao? Chẳng lẽ là do cô từ trước đến nay hiểu sai ý của hắn?
"Vì sao?" từ lúc Lăng Việt nói cho dù có chết cũng muốn cứu cô, thì cô đã rất chắc chắn, cô không hiểu sai ý của hắn, tình cảm hắn dành cho cô là thật, nếu là thật, vậy tại sao hắn lại muốn từ chối?
Dường như cảm giác được suy nghĩ của Hải Lan, Lăng Việt ngước mắt, đối diện với cô, ánh mắt nhàn nhạt, cũng bình tĩnh và lạnh lẽo.
"Cùng với cái nói là yêu đương, còn không bằng duy trì trạng thái giống bây giờ, tuy rằng anh chưa bao giờ muốn em báo đáp anh cái gì, nhưng, anh không đồng ý."
Hải Lan chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Việt sẽ không đồng ý, cho nên trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên trả lời như thế nào, chỉ nói: "Vậy anh nói xem, anh muốn như thế nào?"
Quả thật, trong lúc suy nghĩ, cô hoàn toàn không nghĩ tới khuyết điểm của các điều kiện này nằm ở đâu, bây giờ nghe Lăng Việt nói, thật sự chỉ giống như quan hệ bạn bè mà thôi, còn không bằng quan hệ vợ chồng chưa cưới trong mắt mọi người.
Ngón tay Lăng Việt gõ nhẹ trên mặt bàn, một lúc sau, nhàn nhạt nói: "Đầu tiên, anh muốn giảm từ mười hai điều xuống thành năm điều, tiếp theo, anh cũng muốn tham dự vào, đương nhiên nếu em đồng ý, thì mới viết vào."
Hải Lan nghe vậy, khẽ nhíu mày, suy nghĩ một lát.
Nửa phút sau, Hải Lan cảm thấy không muốn thiếu Lăng Việt ân tình quá lớn, nên gật đầu, "Vậy được, anh nói trước."
Lăng Việt xoay màn hình máy tình về phía Hải Lan, đẩy trở về.
"Thứ nhất, không được nhà gái đồng ý, không thể có những hành động ôm..."
Nghe vậy, Hải Lan lập tức ngắt lời, "Đợi đã, vì sao không phải không được nhà gái đồng ý, không thể làm ra các hành động thân mật?"
Lăng Việt liếc nhìn cô một cái: "Cho nên, bạn bè nam nữ bình thường, còn không có ôm hôn, đây tính là cái gì, chơi trò gia đình?"
Hải Lan, đột nhiên cảm thấy Lăng Việt nói rất có lý.
Hải Lan cân nhắc một chút, nói: "Vậy một tuần chỉ có thể ôm một lần."
"Một tuần năm lần."
"Không được, nhiều nhất một tuần ba lần!"
"Được, thành giao."
Hải Lan: "..."
Buồn bực xoá đi mười hai điều, đem điều kiện lúc nãy viết vào.
"Thứ hai, trong lúc yêu đương cấm có những hành động thân mật với người khác giới."
Khoé miệng Hải Lan giật giật, cô nhớ rõ, cô chỉ viết trong lúc yêu đương không thể cùng người khác giới thân mật, không có cái từ "Cấm" này, hắn hay thật, thật sự nắm được trọng điểm.
"Thứ ba, sẽ không quá can thiệp vào sinh hoạt cá nhân, nhưng một tuần ít nhất phải hẹn hò một lần, địa điểm không chắc chắn."
Ha hả, hắn chắc chắn cũng sẽ tự tìm lợi ích cho bản thân.
Một tuần ít nhất hẹn hò một lần?
Bỏ đi, bỏ đi, hẹn hò cùng lắm cũng chỉ là ăn một bữa cơm, xem một bộ phim thần tượng gì đó, điểm này cũng không có gì.
"Thứ tư..."
Nói ba điều, còn muốn tiếp tục nói, Hải Lan lập tức bất mãn, "Này, từ nãy đến giờ đều là anh nói, bây giờ đến phiên tôi nói được chưa?"
Đạt được mục đích, Lăng Việt cũng không còn gì để nói nữa, cũng lập tức gật đầu, "Được, em nói."
"Thứ tư, tuyệt đối không được công khai với người ngoài, không được công khai quan hệ yêu đương với cha mẹ hai bên."
Lăng Việt gật đầu, dù sao ở trong mắt người khác, bọn họ chính là vợ chồng chưa cưới, cũng là quan hệ yêu đương.
"Thứ năm, giống như điều kiện lúc nãy tôi vừa nói, kỳ hạn vừa đến, lập tức giải trừ quan hệ."
"Được, anh không ý kiến."
Hải Lan lưu trữ tập tin, nói: "Vậy ngày mai tôi sẽ in ra, ký ở công ty, đồng thời cũng sẽ chính thức có hiệu lực từ ngày mai."
Nói các điều kiện yêu đương này, lại giống như là đang nói chuyện làm ăn.
Khoé miệng Lăng Việt hơi cong lên, trong mắt cũng có ý cười, giọng nói trầm thấp: "Được, anh rất chờ mong."
Chắc là do bầu không khí quá tốt, cho nên Hải Lan theo bản năng nói: "Hợp tác vui vẻ."
Lăng Việt: "....."
Trong nháy mắt quả thật đúng là có cảm giác giống như đang nói chuyện làm ăn.
← Ch. 40 | Ch. 42 → |