Vay nóng Tinvay

Truyện:Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh - Chương 35

Nam Chính Hắc Hóa Lại Trùng Sinh
Trọn bộ 76 chương
Chương 35
0.00
(0 votes)


Chương (1-76)

Siêu sale Lazada


Nấu mì xong, mỗi người một tô, Hải Lan nhìn xá xíu trong chén, lâm vào trầm mặc.

Lúc nãy cô vẫn luôn ở bên cạnh, nhưng lại không biết Lăng Việt tìm đâu ra xá xíu, càng không biết hắn bỏ vào tô từ khi nào, chỉ biết lúc bưng lên, hai tô mì, đặc biệt là tô của cô, đồ ăn vô cùng phong phú, rau xanh trứng gà, xá xíu lạp xưởng.

Hải Lan nhìn tô mì hương sắc đầy đủ, ngước mắt lên nhìn Lăng Việt, trong ánh mắt không khỏi lộ ra vẻ khâm phục.

"Xem ra anh còn là đầu bếp bị sự nghiệp làm cho chậm trễ."

Lăng Việt cười nhẹ: "Về sau em muốn ăn cái gì, anh đều có thể làm cho em ăn."

Lời này làm nhịp tim của Hải Lan hoảng loạn, lập tức uyển chuyển cự tuyệt: "Thôi bỏ đi, anh có đôi tay kiếm được nhiều tiền, ngàn vạn lần đừng vì tôi mà rửa tay gác kiếm, tôi tình nguyện gọi thức ăn bên ngoài, anh cũng đừng nói với tôi cơm hộp không tốt cho sức khỏe, ít ra nó còn tốt hơn so với bị đói."

Hải Lan sẽ không nấu cơm, đồ ăn làm ra có thể nói là độc dược, cơm hộp lại không tốt cho sức khỏe, nhưng vẫn an toàn hơn việc để cô tự nấu cơm.

Ý cười của Lăng Việt không giảm, "Nếm thử xem."

Hải Lan cầm lấy cái muỗng, húp thử một miếng canh, ngon như mong đợi.

Bắt đầu động đũa, ăn được một nửa, Lăng Việt suy tư một hồi, vẫn hỏi: "Tại sao em lại đi đến chỗ dốc đó, hơn nữa tại sao lại ngã xuống?"

Động tác của Hải Lan dừng một chút, ngước mắt lên nhìn về phía Lăng Việt, gương mặt trở nên ngưng trọng: "Sau khi tôi lấy điện thoại xong, loáng thoáng nghe được tiếng có người đang cầu cứu, lúc ấy xung quanh không có ai khác, cứu người đương nhiên không thể chờ, cho nên tôi liền chạy qua chỗ phát ra âm thanh đó."

"Sau đó thì sao?" Lăng Việt buông đũa xuống, nghiêm túc nghe cô nói.

Hải Lan trầm mặc một hồi, mới tiếp tục nói: "Tôi nghe được âm thanh từ phía sườn núi truyền tới, cho nên tôi đi đến gần đó, nhìn xuống, anh đoán xem tôi nhìn thấy gì?"

Lăng Việt hơi híp mắt: "Em nhìn thấy gì?"

Hải Lan thở dài một hơi, dùng đũa chọc vào tô, buồn bực nói: "Rõ ràng một giây trước tôi còn nghe thấy dưới sườn núi có tiếng kêu cứu, nhưng lúc tôi nhìn xuống, lại chẳng thấy gì hết, nếu như tôi ngã xuống đó, vậy thì cũng có thể nhìn thấy bóng dáng gì đó, nhưng mà lại không thấy gì hết."

"Hoang sơn dã lĩnh, bốn bề vắng lặng, gặp chuyện quỷ dị như vậy, đương nhiên tôi có chút hoảng sợ, mới đi được hai bước, không nghĩ tới bị trượt chân, ngã xuống dưới."

Hiện tại ngẫm lại, Hải Lan vẫn cảm thấy khiếp sợ, vẫn là câu nói kia, sau khi trải qua việc xuyên sách, thì chuyện kì quái nào cũng có thể xảy ra.

Nghe Hải Lan nói xong, ánh mắt Lăng Việt hơi tối lại, nhưng vẫn an ủi Hải Lan: "Có lẽ là em bị ảo giác."

Hải Lan lắc đầu: "Nếu nói là ảo giác, cũng không có khả năng vẫn luôn nghe được nha, hiện tại ngẫm lại, da đầu có chút tê dại."

Bầu không khí giống như muốn ứng với tình huống hiện tại, đèn nhà ăn bỗng nhiên lóe lên, gió thổi làm cửa sổ kêu kẽo kẹt kẽo kẹt, Hải Lan lạnh sống lưng, nuốt nước miếng, thần sắc khẩn trương lên.

Thấy Hải Lan bỗng nhiên thay đổi sắc mặt, khoé miệng Lăng Việt hơi nhếch lên một chút, nổi lên ý xấu: "Có lẽ, cũng thật sự không phải ảo giác."

Hải Lan rùng mình một cái, cảm thấy lạnh sống lưng, trong lòng hốt hoảng, bỗng nhiên bưng nửa tô mì trước mặt lên, Lăng Việt thấy cô mang dép lê vào lộc cộc vòng qua bàn ăn, ngồi xuống bên cạnh hắn.

"Dương khí và sát khí của anh tương đối nặng, yêu ma quỷ quái chắc là cũng không dám tới gần anh."

Hải Lan chưa từng nghĩ tới bản thân ngày thường sống trong sóng gió, vậy mà cũng có một ngày kinh hồn táng đảm như vậy.

Lúc Hải Lan sợ hãi, lại có một loại đáng yêu không thể tả.

Lăng Việt muốn xoa đầu cô giống như trước kia, nhưng biết cô sẽ chán ghét, cho nên nhịn xuống.

"Chẳng lẽ bây giờ em đang sợ hãi?" tiếng cười của Lăng Việt trầm thấp nhưng lại có từ tính.

Hải Lan liếc hắn một cái: "Sợ hãi cái gì, là người ngay thẳng, thì anh có việc gì phải sợ."

Nụ cười của Lăng Việt nhạt đi, quả thật, hắn cũng có chuyện sợ hãi.

Sau khi ăn xong, tuy rằng sẽ không nấu cơm, nhưng Hải Lan vẫn dọn dẹp chén đũa, bưng tô đứng lên, không trực tiếp đi vào phòng bếp, mà nhìn Lăng Việt vẫn còn ngồi trên ghế, nhìn nhau ba giây, nói: "Chẳng lẽ anh không cùng tôi vào phòng bếp một chút sao?"

Tại homestay hoang vu này, tuy rằng tầng nào cũng chật cứng người, nhưng vẫn làm Hải Lan sợ hãi.

Hải Lan không sợ trời không sợ đất, lại rất sợ những thứ kì quái.

Lăng Việt nhướng mày, cong môi, "Vui đến cực điểm."

Rửa sạch chén, chuẩn bị trở về phòng.

Bởi vì phòng đã có chút tuổi, sàn nhà lại làm bằng gỗ, lầu một đến lầu 4 đều có người ở, cho nên bước chân của hai người đều rất nhẹ nhàng, chậm rãi.

Dù chậm, nhưng vài phút sau cũng đã tới lầu 3, tới bên ngoài phòng.

"Đêm nay Hoàng Khiết ngủ cùng tôi, anh không cần quá lo lắng."

Lăng Việt gật đầu, "Ừm" nhẹ một tiếng, "Em vào đi."

Hải Lan xoay người, nắm lấy then cửa, có chút chần chờ, cuối cùng vẫn buông ra, quay lại, nhìn về phía Lăng Việt.

"Hôm nay, cảm ơn anh, tôi thiếu anh một ân tình, ân cứu mạng, ngoại trừ lấy thân báo đáp ra, anh có thể đề ra một yêu cầu chỉ cần tôi có thể làm được thì sẽ đáp ứng anh, đương nhiên tôi cũng không muốn dùng yêu cầu này để bù đắp ơn cứu mạng, chỉ là......" Nhìn cánh tay Lăng Việt, không được tự nhiên nói: "Chỉ là liên lụy anh, lòng tôi có chút khó chịu."

Lăng Việt tiến lên phía trước một bước, vươn tay, ôm lấy Hải Lan, Hải Lan nhíu mày, đang muốn đẩy hắn ra, lại nghe hắn nói "Vậy cho anh ôm em một chút" nên dừng lại.

Ngày hôm nay, ôm nhau không biết bao nhiêu lần, hắn thật sự không thấy mệt sao?

Ôm hơn một phút, lâu đến mức làm cho Hải Lan nghe rất rõ tiếng tim đập của Lăng Việt, ngửi được mùi nước sát trùng nhàn nhạt trên người hắn.

"Chỉ là ôm một chút, nhưng anh đã ôm lâu như vậy rồi, có thể buông ra được chưa?"

Hải Lan cảm thấy bản thân sẽ thật sự đánh vỡ không khí ái muội này.

Lăng Việt bất đắc dĩ, buông Hải Lan ra, nói một câu: "Em đúng thật là ý chí sắt đá, anh đã đánh cược sinh mạng như vậy, chẳng lẽ em không động tâm chút nào sao."

Hải Lan mím môi, chần chờ một chút, nói: "Đêm nay, chúng ta đừng nói đến vấn đề tình cảm này, ít nhất hiện tại tôi không còn ghét anh như vậy."

Lăng Việt cười khổ lắc đầu, "Ý của em, vẫn thẳng thắn như vậy."

"Thời gian không còn sớm, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút đi." Nói xong, Hải Lan mở cửa, vào phòng, sau khi đóng cửa lại, dựa vào sau cửa, khóe miệng hơi cong lên.

Bỏ thành kiến về nam chính trong tiểu thuyết qua một bên, cô cảm thấy, Lăng Việt này hoá ra lại rất tốt.

Hải Lan cũng biết rất rõ, hiện tại Lăng Việt và Tề Noãn, một người hướng bắc, một người hướng đông, đã không đến được với nhau, hơn nữa, bản chất của nữ chính Tề Noãn đã không còn giống như trước, cô có lẽ không cần nghĩ về những việc xảy trong tiểu thuyết nữa, cô nên nghiêm túc sống ở thế giới này.

Lăng Việt nhìn cánh cửa trước mặt, chậm rãi để tay lên, nhắm mắt lại, thở dài một hơi một lúc lâu sau mới mở mắt.

Hai tròng mắt trở nên nhu hòa.

Lúc này đây, cuối cùng, cuối cùng hắn cũng cầm được tay cô, mặc kệ là hiện tại, hay là tương lai, hắn đều sẽ vĩnh viễn nắm lấy không buông.

Có một số người, trả nợ tình cảm, chính là toàn bộ, hơn nữa còn là một đời, mặc kệ thời gian trôi đi như thế nào, cũng mặc kệ thời không chuyển biến như thế nào, tình cảm sẽ không bao giờ thay đổi, mà càng ngày càng sâu đậm, càng ngày càng cố chấp.

............

Trải qua một đêm kinh hoàng, tất cả mọi người đến khuya mới ngủ, lúc nghỉ ngơi, lãnh đạo cũng nói với mọi người, ngày hôm sau có thể ngủ đến giữa trưa, cho nên sáng sớm, chỉ có rất ít người thức dậy.

Lăng Việt chính là người nằm trong số ít này, tuy rằng ba giờ sáng mới đi vào giấc ngủ, nhưng hắn vẫn thức rất sớm.

Mưa to tới nhanh, đi cũng nhanh, hơn 5 giờ sáng đã ngừng, bởi vì hôm qua mưa lớn, nên lá cây ngoài homestay rơi thành một mảng hỗn độn.

Nhưng không khí lại đặc biệt tươi mát.

Lăng Việt chạy bộ buổi sáng trở về, bà chủ Tiểu Hồ đang quét lá cây ngoài cửa homestay, nhìn thấy Lăng Việt trở về, chào hỏi, "Chào buổi sáng Lăng tổng."

Lăng Việt khẽ gật đầu đáp lại, lúc đi qua Tiểu Hồ, bỗng nhiên nhớ tới lời nói đêm qua của Hải Lan, liền ngừng lại, nhìn về phía Tiểu Hồ, hỏi: "Gần chỗ này có truyền thuyết thần tiên hay yêu quái gì không?"

Tiểu Hồ hơi kinh ngạc: "Lăng tổng cảm thấy hứng thú với những thứ đó sao?"

"Tò mò mà thôi."

Tiểu Hồ dừng động tác quét rác lại, cầm cây chổi, chỉ chỉ đỉnh núi ngày hôm qua bọn họ lên, nói: "Tôi nghe những người lớn tuổi sống gần đây nói, ngọn núi kia, hình như mấy trăm năm trước, có thiên thạch rơi xuống, mấy trăm năm trôi qua cũng không có người nào tìm được khối thiên thạch kia, nhưng từ đó chỗ này xảy ra rất nhiều chuyện kì dị."

Lăng Việt thần sắc nhàn nhạt, "Chuyện kì dị gì?"

Tiểu Hồ nghĩ lại, nói: "Có người nói có một con chó mất tích mấy năm bỗng nhiên trở về, cũng có người nói thấy được chuyện xảy ra trong tương lai, nhưng những cái đó đều là tin vỉa hè, chưa thấy ai gặp phải. Tiểu Hồ lộ ra nụ cười mỉm, nhìn về phía Lăng Việt, hỏi: "Nếu là Lăng tổng, anh sẽ tin những lời đồn đó không?"

Lăng Việt rũ mắt, bình tĩnh phun ra mấy chữ: "Có lẽ sẽ tin, có lẽ không tin."

"Nếu có thời gian, Lăng tổng thường xuyên tới nơi này ở, có lẽ cũng có thể gặp những chuyện đó."

Lăng Việt gật đầu "Ừm" nhẹ một tiếng, gương mặt lãnh đạm đi vào homestay.

Bởi vì ngày hôm qua đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cho nên có một số bài khảo sát phải thay đổi, dù thay đổi bài khảo sát, thì Lăng Việt cũng sẽ không tham gia, chỉ làm một người đứng xem.

Mặc dù chỉ làm một người đứng xem, nhưng nhân viên đều lén nói là tới giúp vị hôn thê của mình.

Từ đêm Lăng Việt mạo hiểm cứu Hải Lan, tuy rằng mọi người đều không nói gì hết, nhưng trên cơ bản thì mọi người đều đã đem chuyện đó nói ở trong nhóm chat của công ty, công ty cũng bùng nổ, trước kia có chút không xác định Hải Lan sẽ trở thanh bà chủ tương lai, nhưng hiện tại không cần nghi ngờ gì nữa.

Hải Lan chính là nữ chủ nhân tương lai của Lăng thị.

Người tham gia tập huấn, đương nhiên, ngoại trừ Tề Noãn, thì tất cả mọi người đều hiểu rõ còn bí mật cho Lăng Việt và Hải Lan có cơ hội ở chung, đối với việc này, Hải Lan rất bối rối.

"Hoàng khiết nói với tôi, 5 giờ tập hợp ở buồng điện thoại gần homestay, nhưng tại sao lúc tôi đến lại không có một ai, chỉ có một mình anh." Hải Lan ôm cánh tay, nhìn Lăng Việt đang ngồi trên ghế dài.

Ở homestay, Lăng Việt không có mặc tây trang, hơn nữa cánh tay còn đang bị thương, nên vẫn luôn mặc áo áo lông rộng thùng thình.

Lăng Việt quay đầu nhìn về phía Hải Lan, cười nhạt, sau đó nhìn về phía trước, nói: "Hoàng hôn ở đây thật đẹp."

Hải Lan nhìn theo ánh mắt của hắn, chắc là còn chưa tới giờ, nên chân trời chỉ có một chút màu đỏ.

"Hôm trước trời mưa, ngày hôm qua trời đầy mây, tại sao anh biết hôm nay hoàng hôn ở đây đẹp?"

Lăng Việt nhàn nhạt trả lời: "Trên mạng nói."

Trên mạng nói

Lăng Việt hắn cũng sẽ xem những khu du lịch này sao.

Không giống như hắn thường ngày chút nào.

"Xem một chút, mới có thể nói chuyến đi này không tệ." Lăng Việt lại nhìn về phía Hải Lan, trong mắt phản chiếu hình ảnh những đám mây màu đỏ nhạt ở chân trời, vốn dĩ đôi mắt hắn rất đẹp, nên bây giờ có thể làm người khác không thể dời mắt, mê người đến cực điểm.

Hải Lan sửng sốt một chút, không được tự nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía chân trời, nói: "Vậy tôi sẽ miễn cưỡng ngồi xem cùng anh một lúc."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-76)