Truyện:Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi - Chương 27

Nam Chính Anh Bắt Nhầm Người Rồi
Trọn bộ 79 chương
Chương 27
"Tôi Chỉ Ⓛ*ℹ️*ế*𝖒 Nhẹ Thôi"
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)

Tần Tranh rút tay ra. Nhìn thứ nước sáng lấp lánh dính trên tay, anh vô cùng thích thú giơ trước mặt cô: "Em ngửi thử xem nó có mùi gì?"

Mặt Tang Nhược ửng hồng, cô quay đầu sang hướng khác, không thèm để ý đến anh.

Anh cũng không ngại, vẫn tiếp tục nói về chủ đề kia: "Làm em đạt κ·𝐡·⭕·á·𝖎 🌜·ả·Ⓜ️ không chỉ có 🍳.u.@.𝐧 ⓗ.ệ tình dục đâu, em xem, mới nãy em cũng rất ⓢướ*ⓝ*🌀 mà."

Anh chạm vào â_𝐦 h_ộ nhỏ của cô, con nhóc này chảy rất nhiều nước.

Tang Nhược hừ một tiếng, phản bác: "Nhưng động tác anh làm vẫn là thọc vào г·ú·🌴 r·🔼 còn gì."

Tần Tranh nhướng mày, thấy cô gái trước mặt vẫn chưa chịu khuất phục. Anh vén váy cô lên, để lộ ra chiếc quần lót đã ướt sũng từ lâu: "Không thọc vào 𝐫*ú*т ⓡ*a thì tôi vẫn làm em 𝖘ư.ớn.𝖌 được."

Giọng điệu nguy hiểm khiến lòng Tang Nhược thêm phần cảnh giác. Cô giơ chân đá lên bờ vai anh: "Làm không được đâu."

Khóe miệng Tần Tranh cong lên, nhanh thoăn thoắt kéo quần lót của cô xuống, sau đó dùng hai tay nắm lấy cổ chân rồi cúi đầu quan sát hoa huyệt mềm nõn.

Lông mu của cô không quá nhiều, hơi xoăn áp vào làn da trắng nõn. Xuống phía dưới, hai môi hồng hào múp míp bị anh chà đạp mở ra, hé lộ nhân hoa nhỏ bên trong.

Lỗ nhỏ khép mở, bị anh nhìn chăm chú mà khẽ co rút rồi phun ra chút nước.

Người đàn ông cúi xuống như bị mê hoặc, miệng anh chỉ cách â●ɱ 𝐡●ộ của cô vài cm, cùng với đó là đôi mắt cứ luôn nhìn chằm chằm vào nơi thần bí kia.

Giọng anh lọt vào tai cô: "Đừng sợ, tôi chỉ ⅼ●1ế●𝐦 nhẹ thôi."

Vừa dứt lời, anh liền vươn lưỡi ⅼ·❗·ế·𝖒 nhẹ phần thịt non mềm.

Chân Tang Nhược không thể cử động, yếu ớt vùng vẫy trong tay anh, tai cô ù đi và bắt đầu ✝️𝒽-ở ԁố-𝒸.

Anh dùng lưỡi 𝖑*ıế*𝖒 nước ◗_â_〽️, không hiểu sao lại nếm ra vị ngọt lành, rồi lập tức ngậm lấy â·𝖒 ⓗ·ộ cô, tấm tắc b_ ⅼ_ℹ️ế_ⓜ.

Tần Tranh không thọc lưỡi vào, anh tuân theo lời "không được thọc vào 𝖗_ú_𝐭 г_🅰️" của cô nên chỉ 🦵ⓘ●ế●m ngoài hoa huyệt.

Dù vậy, nước s●ư●ớ𝓃●g của cô gái vẫn tuôn ra càng ngày càng nhiều, gần như làm ướt cả cằm anh.

Mũi anh đụng vào hạt ngọc, cảm nhận được nó nhảy múa, Tần Tranh bắt đầu dùng chóp mũi cọ qua cọ lại.

"Hức ——" Tang Nhược nức nở, nhổm dậy đẩy đầu anh ra.

Người đàn ông thô bạo b* thêm phát nữa rồi ngẩng đầu tà ác nói: "Không bẩn đâu, tôi đã đánh răng rồi."

Cô lắc đầu, đôi mắt ngấn nước: "Chân tôi khó chịu."

Anh nới lỏng cổ chân cô ra, quả nhiên chân cô để trên mặt bàn một cách cứng nhắc, có vẻ đã tê cứng.

Tần Tranh xoa xoa đùi cô, chờ cô phục hồi một chút lại vùi đầu ăn tiếp, mơ hồ nói: "Không được đá ông đây nữa."


Cô không đá nữa, hai đùi κẹ-🅿️ 𝖈𝐡-ặ-𝖙 lấy đầu anh, cảm nhận đầu lưỡi thô nhám của người đàn ông đang 𝐥ℹ️-ế-〽️ láp hoa môi và hoa hạch của cô.

Anh 𝖒_ú_🌴 thịt mềm rồi dùng răng cạ vào hạt đậu nhỏ.

Nhẹ nhàng thôi, nhưng vẫn khiến Tang Nhược nức nở rên lên: "Ưm..."

Tần Tranh sợ người khác nghe thấy nên đ.ú.✞ hai ngón tay vào miệng cô và dỗ dành: "Đừng cắn, ngoan nào, đừng khóc nha."

Anh vừa an ủi vừa ⓛ𝒾*ế*〽️ hột le đã cứng vì s●ư●ớ𝐧●🌀, sau đó đưa lưỡi xuống bên dưới 𝖒*ú*ⓣ vào phần thịt mềm bên trong cô.

Khóe mi Tang Nhược đã đẫm nước mắt, cô ngậm lấy ngón tay anh một cách đáng thương, hai tay nhỏ bé yếu ớt túm đầu anh.

Đầu lưỡi Tần Tranh chậm rãi len vào bên trong hoa huyệt của cô, đột nhiên lại 𝓇ú-𝐭 г-𝒶 vì nhớ tới những lời cô nói nên chỉ lướt qua một chút rồi ngừng.

Cô gái nhỏ lần đầu tiên bị ⅼ-❗ế-Ⓜ️, tiểu huyệt non nớt rất nhanh thít chặt. Tần Tranh chớp thời cơ, dịch qua hạt châu xinh xinh mú.🌴 một ngụm, đầu lưỡi xào xáo nó.

Tang Nhược n·ɢhıế·ռ 𝐫·ă·𝐧·𝐠 nghiến lợi cắn ngón tay anh.

Tần Tranh kêu lên, kẹp lưỡi cô để cô nhả ra.

Cô thả ra, ngậm lấy ngón tay anh một cách lơi lỏng, còn anh thì nhân cơ hội quấy phá trong khoang miệng cô, lại cạ vào hạt đậu nhỏ lần nữa ——

Cơ thể cô gái r-ⓤ-п ⓡẩ-𝓎, lần này nước d-â-𝖒 chảy càng nhiều.

Chương (1-79)