Truyện:Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ - Chương 1

Nam Bác Sĩ Và Nữ Thạc Sĩ
Trọn bộ 2 chương
Chương 1
0.00
(0 votes)


Chương (1-2)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Nam bác sĩ + nữ thạc sĩ =

Nam bác sĩ – nữ thạc sĩ =

Nam bác sĩ * nữ thạc sĩ =

Nam bác sĩ / nữ bác sĩ =

Khi Lạc Gia Thần đem đề tài này đến hỏi Trần Gia Lạc liền bị anh rất không nể tình chế nhạo một câu.

Lạc Gia Thần, em dứt khoát lấy tôi khai căn là được rồi.

*****

Hai người quen biết trong một tình huống khá là nhàm chán, không phải cũ, chẳng qua không thú vị mà thôi.

Gia Thần cầm một xấp tài liệu mà chú út gửi, nhờ đem đến quán cà phê trong bệnh viện gần trường đại học, tìm một bác sĩ họ Thẩm, nghe nói là đàn em khóa dưới cùng thầy hướng dẫn với chú.

Lần đầu tiên cô đến bệnh viện tìm người, hoàn toàn không hề quen biết với vị bác sĩ họ Thẩm kia, thế nên vừa nghe thấy từ cửa quán có người hướng về phía người đàn ông đang sải từng bước chân gọi một tiếng "Tiểu Thẩm", cô liền cho rằng đó là người mà mình muốn tìm.

Ai bảo trong quán cà phê chỉ có mình anh ta mặc áo dài màu trắng chứ?!

Cô vừa mới tốt nghiệp cấp ba, rất kính trọng những bậc đàn anh như bạn bè của chú út, thế nên cô liền cầm phong thư chạy đến sau lưng anh ta, cẩn thận gọi một tiếng: "Chú Thẩm!"

Anh ta xoay người lại nhìn cô chằm chằm, kéo khẩu trang xuống để lộ gương mặt vẫn còn trẻ của mình, giọng điệu có phần hung dữ, không hề nhân từ như những thiên sứ mặc áo trắng vẫn hay cứu người.

"Ai là chú của cô hả?"

Hôm ấy, là lần đầu tiên anh nhìn thấy bệnh nhân chết trên bàn mổ.

......

Lúc bác sĩ Thẩm đến, hai người vẫn còn đang đứng bên cạnh bàn cà phê mắt to trừng mắt nhỏ với nhau. Hai mắt của cô phía sau cặp kính trông có vẻ hơi lớn, còn mắt anh thì lại hẹp dài, kết hợp với lông mi tạo cảm giác xem thường người khác.

Bọn họ cứ thế mà biết nhau, cô gọi bác sĩ Thẩm là chú, còn anh gọi là thầy, lúc ấy trên tấm thẻ anh đeo trên ngực còn viết rõ tên Trần Gia Lạc, chỉ kém một chữ so với cái nhân vật anh hùng trong tiểu thuyết võ hiệp nổi tiếng kia.

Đáng tiếc, anh không phải anh hùng, cẩu hùng cũng không phải, đảo ngược vị trí đi một chút, tên của hai người thế nhưng lại giống nhau. [1]

Sau buổi chiều ngày đó, cô nhanh chóng quên đi người nọ, đắm chìm trong tình yêu cuồng nhiệt của chính mình.

Có điều quên đi cũng không tính là quên sạch, cô còn nhớ rõ tên anh là đảo ngược của tên mình, mấy năm về sau, chuyện lục đục quá nhiều, đến ngay cả chuyện phép đảo này cũng không còn nhớ rõ.

Cho đến khi chú út cố ý nhắc đến người này trước mặt cô lần nữa..

Trần Gia Lạc, Lạc Đà Lạc. [2]

[1] Tên của anh này giống với nhân vật Trần Gia Lạc trong Thư kiếm ân cừu lục của Kim Dung.

[2] Trần Gia Lạc, nguyên văn tiếng Hán là 陈家骆, bị chị ấy đổi thành Lạc Đà (骆驼), sau này thành biệt danh của anh.

*****

Sáu năm sau gặp lại, cô đã học xong hai loại đại học, một cái là chuyên ngành cấp hai, một cái là nghiên cứu sinh cấp ba, còn anh sang Đức học bác sĩ cũng đã trở về, làm bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật thần kinh trong bệnh viện chi nhánh.

Đối với Lạc Gia Thần mà nói, anh tuyệt đối là một tên đàn ông già, còn đối với Trần Gia Lạc, cô được coi là đóa hoa sắp héo.

Bất ngờ họ bị kéo lại cùng một chỗ với nhau.

Xem mắt cũng đau lòng, đau giống như tình yêu vậy.

Họ cũng đã từng đi xem mắt vài lần, hễ ai nhắc đến cái tuổi kết hôn liền không biết phải làm sao.

Người anh yêu ở lại nước ngoài, mà vết thương trong lòng cô đã sớm lập gia đình cùng người khác.

Học thạc sĩ cũng không tệ, cô mất bạn trai rồi, tìm việc làm ký kết hợp đồng trong ba năm sẽ không sinh đứa bé.

Học bác sĩ tình trạng cũng chỉ thế, quen nhau nửa năm, chuẩn bị kết hôn sinh con, vợ lại bỏ đi cùng người khác, căn nhà phải trả bốn ngàn tệ mỗi năm, anh vẫn còn đóng.

......

Giống như là kẻ thù của nhau, người nào cũng nhìn người kia không thuận mắt.

Anh cầm thực đơn, cố ý nói một câu, không cần phải gọi tôi là chú.

Cô không chịu yếu thế, chỉ nói tôi đã có người trong lòng.

Kết quả có thể đoán trước, mọi người chia tay trong bất hòa, cô ném nửa tiền cơm lên mặt bàn, cầm túi xách bỏ chạy.

Đương nhiên anh sẽ không đuổi theo, chỉ ở lại gọi cho mình ít rượu.

......

Khi chú út của cô, Lạc chủ nhiệm đến nơi, anh vẫn còn bình an vô sự, đang không còn cảm giác gì, coi rượu như trà mà uống.

Không có lòng lui tới, nhưng bất ngờ chú út của cô lại dùng một câu nói đưa hứng thú tới cho anh.

Cậu không cảm thấy tên của hai người rất giống nhau hay sao?

Trần Gia Lạc, Lạc Gia Thần.

......

Cái này chính là duyên số, về sau cha mẹ hai nhà cũng thường nói như vậy.

Không quan tâm ở trong bệnh viện anh là thanh niên trẻ tuổi đầy hứa hẹn thế nào, chỉ biết trước mặt cô anh là kẻ kiêu căng, ít nói, lạnh lùng xa cách.

Mà cô, lúc nào cũng cay nghiệt, xảo trá, chuyên đào bới vết thương bên trong trái tim anh.

Chẳng phải cô cũng đã trải qua rồi hay sao?

Anh mỉa mai trả lời lại, khóe mắt hẹp dài lóe lên ánh sáng lạ.

Thử gặp gỡ một chút, không được rồi tính sau.

Đây chính là câu trả lời chắc chắn của anh khi đấy.

*****

Anh đã sớm biết tâm tư của cô không đặt trên người mình, bởi vì tấm hình của người đàn ông kia vẫn được cô giữ bên trong ví.

Cô cũng biết anh không phải sạch sẽ, đặc biệt là điện thoại, cứ nửa giờ sẽ có một cuộc gọi.

Nhân lúc cô chưa kịp làm gì quá giới hạn, người trong nhà đã một lòng xua đuổi giống như muốn cấp tốc gả cô đi.

Cô hai mươi lăm, anh ba mươi tư, cũng đã đến lúc phải lập gia đình rồi.

......

Lại ngồi đối diện nhau lần nữa, lòng cô giận hờn thêm vài phần. Bạn trai cũ đã sinh con, cô vẫn còn là khuê nữ. Tấm hình trong ví tiền bị xé tan thành từng mảnh, cô quay sang không khí buông lời nguyền rủa "Chết hết các người đi!"

Anh ngồi xuống phía đối diện, lạnh lùng hỏi: "Cô đang nói người nào thế?"

Coi anh như kẻ không tồn tại, cô cho thêm ớt vào cà phê, muốn làm khó chết mình.

"Anh quản được chắc?"

Anh không đáp lời cô, chỉ nhìn cô chăm chú rồi suy nghĩ đến những gì đồng nghiệp trong khoa đã nói.

Bệnh viện đang có hai phòng chờ, chỉ cần anh tìm được vợ sẽ kéo anh về dưới trướng, cơ hội này không nên phí phạm đúng không?

Chú của cô là phó giáo sư, về mặt thể diện lớn hơn hẳn một phần, cũng không có hại gì đến anh!

Cuối cùng, cô cũng không phải là đồ quá tệ, trái cây chín nửa chua nửa ngọt, nếm kĩ chắc cũng sẽ có mùi vị.

......

Đáng tiếc, mùi vị không tốt. Cô là viên trái cây đắng chát, mốc meo phát khổ, anh đương nhiên rõ ràng.

Sau lần gặp mặt ấy, anh che giấu tính khí của mình, trừ phi sắp chuẩn bị có ca giải phẫu còn không sẽ hạn chế cãi nhau cùng cô.

Cô không quên được người đàn ông ấy, đúng, vẫn cứ không quên được, gặp phải một nhà ba người bọn họ liền kéo tay anh, gọi anh là Gia Lạc.

Những lúc khác thì hệt như hai đường thẳng song song, một người đi vỉa hè, một người đi đường chính, không ai để ý ai.

Nhưng dù sao anh cũng là đàn ông.

"Lạc Lạc, hôm nay có khỏe không?"

"Khỏe lắm, tôi sắp kết hôn mà!"

Lúc cô làm việc trái lương tâm mình đều cười tươi đến mức mặt mày rạng rỡ, chờ màn diễn hạ xuống, anh mới hỏi một câu: "Muốn kết hôn cùng tôi sao?"

Chờ anh chính là một ánh mắt cực kì khinh bỉ.

"Anh không muốn chắc?"

"Tôi không xứng với em thì làm gì còn ai xứng nữa!"

Sau này, anh sẽ không để cô được dễ chịu nữa đâu.

......

Nhận một nụ hôn, có mạnh hay không thì không biết, nhưng tóm lại vẫn là hôn.

Thế là tự động tiến vào trình tự chồng sắp cưới vợ sắp cưới.

Anh gửi tin vẫn không quá ngắn như lúc trước, sau khi tan việc về gọi một cú điện thoại, không dài hơn ba phút.

Cô chỉ gửi tin, sớm muộn gì cũng không hề thay đổi, chỉ có đúng ba chữ, chúc ngủ ngon. Điện thoại thường xuyên không nhận, nhận cũng chỉ vội vàng nói hai câu rồi cúp máy.

Có nhiều lúc anh hận không thể xé xác cô ra, sáu năm trước, cô cũng từng một mực cung kính dâng cho anh lá thư, gọi anh là ông chú.

Sáu năm sau, kẻ cô luôn tâm tâm niệm niệm trong lòng cũng là một người khác.

Còn dám nói lời thô tục, dựng ngón giữa với anh.

Được lắm, cô không được dạy dỗ đầy đủ, thế giới quan lệch lạc, anh chỉ còn cách giáo dục lại cô thôi.

Cưới cô rồi, xem như cũng là một chuyện tốt!

*****

Không trên không dưới, nửa cắm nửa kẹt trong cổ họng, cuối cũng cũng nhận được giấy chứng nhận kết hôn.

Ngày diễn ra là hôm đầy tháng con trai người yêu cũ của cô.

Cô không đến uống rượu, làm chứng nhận xong liền kéo anh đi làm, tặng cho mỗi người một túi bánh kẹo nhỏ.

Đồng nghiệp đều chúc mừng.

Không tệ đâu, Lạc Đà, tìm được một cô vợ có học thức, thạc sĩ cơ đấy!

Cô khá lắm, Lạc Lạc, câu được một bác sĩ điển trai, con rùa biển đó!

Hai người bọn họ nhất trí cùng khiêm tốn, ồn ào mất một lúc mới ngừng.

Anh cầm chìa khóa phòng, cũng không cảm thấy có gì khác so với hồi còn độc thân lúc trước, chỉ có gánh nặng tiền thuê phòng giảm bớt mà thôi.

Cũng đã sớm nói hết mọi chuyện.

Họ Trần, kết hôn cũng được, nhưng không được chung phòng, cũng không được chung giường! Anh dám chạm một ngón tay vào tôi, tôi kiện anh giở trò lưu manh!

Lập trường của anh cũng rất rõ ràng.

Họ Lạc, bớt cáu bẳn với tôi đi, tôi đây không thua cô chút nào đâu!

Chờ anh chính là một cái miệng rộng ngoác!

Buổi chiều đầu tiên, hai người cùng về nhà lần lượt tìm hai bà mẹ.

Cũng coi như bình an vô sự.

Cô đem tấm hình đã dính tốt tiếp tục xé nát ra, giẫm xuống dưới chân, tuyên bố hùng hồn: Tôi kết hôn! Kết hôn rồi đấy! Cho anh cưới người khác này!

Kêu xong cũng chẳng có gì vui, trong lòng buồn bực liền ngủ say tới hừng sáng.

......

Trong tuần trăng mật họ gặp nhau tổng cộng ba lần.

Anh có hai ca phẫu thuật, cũng không rảnh so đo cùng cô nữa.

Bảy ngày sau, cô xách theo hành lý đứng trước cửa phòng anh.

Hai phòng kia cho thuê, căn phòng mà họ đóng tiền lại chỉ có một chiếc giường đơn.

Vì thế đành thay phiên nhau ngủ trên giường, thay phiên nhau ngủ trên đất.

Qua hai tuần trăng, cô liền bị cảm lạnh.

......

Có thể chứng minh rằng, cho dù ở chung, cô vẫn tự cho mình là phụ nữ chưa lập gia đình, không nấu cơm, không giặt quần áo, cùng đàn ông lạ nói cười anh anh tôi tôi, còn đối với anh thì lại lạnh lùng băng giá.

Chủ nhật anh dọn dẹp phòng, quỳ trên đất lau gạch men sứ, còn cô ngồi trên cái thang đọc tiểu thuyết, trong miệng ngâm nga hát vu vơ.

Cảm nặng nên tiếng nói của cô có chút khàn, nhưng vẫn không che được vẻ ung dung tự đắc.

"Đi xuống! Làm việc!"

"Còn lâu!"

"Tôi bảo cô xuống!"

"Còn lâu còn lâu!"

Anh lắc lắc cái thang, cô bị ngã từ trên cao xuống, té bất tỉnh nhân sự.

Ba tuần trăng, trong nhà có chuyện, cô vừa tỉnh, có thể động đậy liền phá hủy cái giường.

Bốn tuần trăng, hai người cùng nhau ngủ trên đất, vẫn khác phòng.

Anh bị cảm lạnh, lỡ tay làm hỏng ca phẫu thuật.

Bữa ăn chỉ còn cháo.

Crypto.com Exchange

Chương (1-2)