← Ch.05 | Ch.07 → |
"Cô không chịu mặc sao?" Được thôi, anh thẳng thừng gật đầu "Cô không chịu thay, vậy tôi không ngại làm giùm đâu." Dương Sĩ Bảo không cáu giận với cô, nhanh chóng giơ tay lên động tay động chân với Quý Tiệp.
"Dương Sĩ Bảo, anh muốn làm gì..." Quý Tiệp kinh hãi thét lên chói tay, còn có ý đồ dùng tay chân đánh đá anh, nhưng mà động tác của Dương Sĩ bảo rất nhanh. Anh, anh, anh...Anh làm sao thay đồ cho cô đây?
Quý Tiệp ngẩn ngơ cả người.
Dương Sĩ Bảo trước mặt cô đã hoàn toàn thay đổi, thay đổi đến mức cô không thể nào nhận ra được nữa.
"Tôi có học qua nhu đạo đó." Mắt anh liếc nhìn cô lạnh lùng, lúc mắt dời đi, cố khống chế cô ở dưới anh. Không biết đây là lần thứ mấy hai người cứ tái diễn tư thế ám muội này nữa, nhưng nó lại hoàn toàn không khơi dậy chút kích thích nào trong lòng anh.
Bởi vì anh biết hai người bọn họ chỉ có thể duy trì quan hệ như thế nào, nếu nhiều tình cảm hơn nữa... Anh không dám nghĩ thêm những điều gì quá đáng.
"Anh học nhu đạo từ khi nào vậy? Tại sao tôi không biết?" Làm cô vẫn tưởng anh còn yếu đuối, còn rất dễ bắt nạt. Không nghĩ tới anh lại cao như cây tre vậy, làm sao có thể khống chế anh sao?
"Khi cô ghi danh học ở trường cảnh sát thì tôi đã ghi danh học không thủ đạo rồi, mãi cho đến những năm gần đây mới dừng lại để tiếp nhận công ty mới."
Trong mắt cô bỗng nhiên thoáng vẻ vui mừng.
Anh cười thầm vì cô quá ngây thơ, anh còn không hiểu chút tâm tư của cô sao?
"Đừng tưởng rằng anh chăm chỉ luyện tập mấy tháng hay mấy năm nay là để vượt qua tôi. Mặc dù tôi không có tiền bộ nhiều, nhưng lúc tan ca tôi hay đến phòng thể thao để rèn luyện thân thể, cũng có thể ngang bằng với hoạt động của anh, cho nên nếu so về thể lực so với tính nhẫn nại của tôi còn mạnh hơn anh đó."
Thật là ghê tởm! Anh lại đoán trúng mười phần tâm tư của cô rồi.
Quý Tiệp giận đến mức thiếu chút nữa đã hộc máu. Nhưng cô không hiểu, A Bảo đi học không thủ đạo để luyện tập thân thể vì muốn làm người đàn ông có thể địch lại cô.
Trên thực tế, cô biết, dù là về thể lực hay võ thuật thì anh không cho phép mình yếu hơn cô, bởi vì ý chí muốn làm người đàn ông có thể bảo vệ cho cô!
Ngón tay của anh bắt đầu mở nút áo của cô ra.
"Anh làm gì vậy?" Quý Tiệp vì động tác của anh làm cho khó khăn trong việc hô hấp. Sao anh lại cởi y phục của cô?
"Ta nói rồi, ngươi phải đi xem mắt."
"Tôi không muốn đi." Cô lớn tiếng kháng nghị.
"Cái này không phải do cô quyết định." Anh cởi áo sơ mi của cô ra. Từ nhỏ tới lớn, thân thể của cô anh đã nhìn tới không dưới trăm lần nhưng vẫn bị rung động như cũ.
Dương Sĩ Bảo cố gắng giữ vững tỉnh táo trước mặt Quý Tiệp. Vào lúc này, anh mới biết mình tuyệt đối không được nghĩ bậy, nếu để cho Quý Tiệp thấy anh có tình cảm không bình thường với cô, như vậy sau này bọn họ không thể làm bạn với nhau được nữa.
Anh bỏ quần áo xuống, thấy bộ ngực của cô nhưng cô vấn khống chế được bản thân, mặt anh không hề đỏ, hơi thở không gấp giống như bộ dạng của Thánh Nhân vậy! Nhưng Quý Tiệp lại gặp phải trở ngại vì phản ứng của anh mà cô bị đả thương nghiêm trọng.
Quý Tiệp phải đau khổ lấy tay che kín mặt.
Thật ra thì cô có thể nhận lấy công việc của anh, nhưng cô lại không ngờ rằng chuyện xảy ra như thế này! Cô cứ chìm trong nội tâm thương tâm của mình, để mặc cho Dương Sĩ Bảo thay quần áo cho mình, cứ để mặc anh thấy đường cong của mình, để mặc anh giúp cô mặc quần áo vào.
Mặc dù cô nhắm mắt lại không dám nhìn biểu hiện của anh, nhưng khi ngón tay thon dài của anh phớt qua bộ ngực của cô thì đầu v* cô lập tức có phản ứng không nên có!
Anh nhìn thấy rồi sao?
Quý Tiệp sợ tới mức mở mắt to nhìn anh, thấy sắc mặt Dương Sĩ Bảo không hề biến chuyển trong khi đang giúp cô cởi chiếc quần lót xuống, chậm chí ngón tay còn chạm đến hông cô, ngón trỏ móc vào quần lót từ từ trượt xuống bắp đùi cô.
Đột nhiên, dưới bụng Quý Tiệp có một luồng khí nóng kỳ lạ xuất hiện. Trời ơi! MC của cô đến rồi sao! Cô bắt đầu nghĩ lung tung.
*MC: bất cứ cô gái nào cũng có ngày này, mỗi tháng một lần. Trừ phụ nữ có thai.
Không đúng! MC của cô tuần trước rồi mà, cho nên... Cái này không...
"Tự tôi làm được!"
Đột nhiên cô trở nên gaiajt mình, tay vội vàng ngăn cản bàn tay anh, không thể để cho anh tiến thêm nữa, như vậy sẽ phát hiện ra bí mật của cô.
"Tại sao?"
"Bởi vì nam nữ thụ thụ bất thân!"
"Giờ mới biết sao?" Anh hừ lạnh "Sao tối qua cô ngủ trên giường của tôi không hề nói vậy mà?" Anh châm chọc cô, đồng thời bỏ tay ra.
"Nhanh lên!"
"Ừ!" Cô gật đầu "Anh ra ngoài trước đi!"
Anh nhíu chặt mày, biểu hiện không đồng ý rất rõ ràng "Nếu như cô bỏ chạy lần nữa thì sao?"
"Đảm bảo với anh là tôi không chạy nữa đâu."
"Cô là người không có chữ tín gì cả."
"Sĩ Bảo?" Anh nói như vậy thực sự là quá đáng đó! Cô liền dùng biểu hiện của một cô nhóc ra, đỏ mặt, dậm chân muốn anh mau đi ra."MC của tôi, chắc anh không sợ nhìn thấy nó xong sẽ không 'ham muốn' chứ?" Cô không cần khiêm tốn nữa, nhanh chóng uy hiếp anh.
Dương Sĩ Bảo hừ lạnh một câu, nhưng lần này anh vẫn ngoan ngoãn đi ra ngoài nhưng không phải sợ câu nói 'ham muốn' kia, bởi vì anh rõ chu kỳ của cô hơn cả, biết cô đã hết vào tuần trước rồi.
Hừm! Cô cũng biết xấu hổ à? Cũng vui thật.
Anh bước ra ngoài, đóng chiếc cửa phía sau một cái ầm.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |